Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...
-
C13: Em Thích Bạch Dật Thủy
"Anh chính là thầy giáo của tôi?" Phượng Khuynh Ca kinh ngạc nhìn anh.
Tuy rằng lúc nãy lão quản gia có nói thiếu gia ông ấy đang đợi cô, nhưng cô thật không ngờ rằng người mà ông ấy nói lại chính là anh, người đàn ông khiến cho cô nhất kiến chung tình.
"Tôi tên là Bạch Dật Thủy, em có thể gọi tôi là thầy giáo, cũng có thể gọi tôi là Bạch ca ca." Bạch Dật Thủy mỉm cười nói. "Nửa đêm hôm qua nhận được điện thoại của anh trai em, cậu ta nói muốn đưa em đến chỗ tôi học vẽ, tôi còn giật mình. Trước đây chúng ta đã từng gặp qua, chắc hẳn bây giờ em đã không còn nhớ nữa, phải không?"
Phượng Khuynh Ca cố gắng hồi tưởng, nhưng lại không nhớ rõ có tên nhân vật này. Cô vì nguyên chủ mà kêu oan. Nam nhân ôn nhuận nho nhã như vậy mới xứng đáng làm nam chính. Phượng Khuynh Ca trước đây có bao nhiêu đần độn mới có thể coi trọng Mạnh Lâm Phong đây?
"Như vậy sau này đành làm phiền Bạch ca ca rồi." Cô mới không muốn kêu thầy giáo đâu, đó là loạn luân nha.
Phượng Khuynh Ca đi theo Bạch Dật Thủy vào phòng vẽ tranh. Phòng tranh của anh xây dựng cạnh bờ hồ, khi mở cửa sổ ra còn ngẫu nhiên có thể chạm vào bầy hạc đang nghịch nước kia.
Xem ra Bạch Dật Thủy thực thích hạc, đa phần tranh của anh đều lấy bạch hạc làm chủ. Phượng Khuynh Ca trước đây thích vẽ tranh là bởi vì trong tranh có tuấn mỹ nam nhân, cho nên cô am hiểu nhất chính là vẽ người, còn những cái khác, thực xin lỗi rồi.
Bất quá không có vấn đề gì, chỉ cần có thể cùng nam nhân tốt đẹp như vậy ở chung, cô cam nguyện bắt đầu lại tất cả. Dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư cái gì cũng không hiểu.
"Bạch ca ca, sau này em muốn ở đây trường kỳ quấy rầy anh, cho nên em muốn chào hỏi mọi người sống ở đây, sẽ không phiền chứ?" Phượng Khuynh Ca nói.
"Ba mẹ tôi hằng năm đều công tác bên ngoài, đã vài năm nay chưa trở về. Tôi còn có một người anh trai, anh ấy ngẫu nhiên sẽ trở về vài chuyến. Em yên tâm, tôi đã nói qua với anh ấy, anh ấy phi thường hoan nghênh em. Trong tòa thành này ngoại trừ tôi, chỉ có quản gia cùng ba người hầu nữa mà thôi." Bạch Dật Thủy cười nói. " Em chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi này, hôm nay tôi dẫn em đi tham quan một chút. Bên ngoài có một vài địa phương vô cùng nguy hiểm, em phải cẩn thận mới được."
Phượng Khuynh Ca vỗ ngực, nhịp tim đập gia tốc làm cho cô vô cùng khó chịu. Trên người Bạch Dật Thủy phát ra một loại hơi thở nam nhân khiến cho thân thể của cô sinh ra cảm giác vô cùng kỳ quái. Phượng Khuynh Ca lui về sau từng bước, cô không dám quá thân cận với anh.
"Em sao vậy? Không thoải mái sao?" Bạch Dật Thủy nghi hoặc nhìn cô, trong đôi mắt ôn nhuận là hình ảnh phản chiếu gương mặt tinh xảo ửng hồng của Phượng Khuynh Ca.
"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút được không anh?" Phượng Khuynh Ca mất tự nhiên nói.
Lúc này đây, trong thân thể của cô có một cỗ ma công đang mạnh mẽ tán loạn chung quanh. Cô hiểu đây chính là tác dụng của mị quả đang nhắc nhở cô phải nắm chặt thời gian luyện tập ma công.
Khi bắt đầu luyện tập ma công, tất nhiên sẽ phải cùng nam nhân giao hoan, nếu đối tượng là Bạch Dật Thủy, cô cũng không bài xích như vậy. Chỉ là....
Nhưng cô không thể chỉ có một người đàn ông. Một người không thể đáp ứng được dương khí mà cô cần, cô thật không biết phải làm sao đây?
Phượng Khuynh Ca nhìn mây mù phía trước. Cô cảm giác nhân sinh của mình tựa như mây mù trong khe núi, Không nhìn rõ cảnh vật phía trước ra sao.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối, lái xe liền đến đón Phượng Khuynh Ca trở về. Cô ngồi trong xe, nhìn người nào đó đang giúp bạch hạc chải lông, tâm trí cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Lúc về đến nhà, người luôn lấy công việc làm trọng là Phượng Tử Thịnh cư nhiên đã sớm tan ca.
Cô lén lút mở cửa phòng Phượng Tử Thịnh, định bụng dọa anh giật mình, không ngờ rằng ai kia đang ôm hai tay, bỡn cợt nhìn cô. Phượng Khuynh Ca le lưỡi hờn dỗi, nhẹ liếc anh một cái.
"Thật không có ý tứ, anh không thể phối hợp một chút sao?" Phượng Khuynh Ca làm nũng nói.
"Hôm nay có vui không?" Phượng Tử Thịnh sờ sờ đầu cô, sủng nịch hỏi.
"Anh hai, anh có thể cùng với Bạch ca ca nói một chút, để em ở lại Bạch bảo một thời gian được không?" Phượng Khuynh Ca chờ mong nhìn Phượng Tử Thịnh.
Nụ cười của Phượng Tử Thịnh cứng lại, trong mắt xuất hiện tia kích động cùng mất mát: "Sao, em thích tòa thành đó như vậy à? Như vậy để anh hai xây cho em một chỗ giống vậy được không?"
Phượng Khuynh Ca cảm thấy anh em ruột nên có tình cảm gắn bó, em gái có tâm sự nên nói cùng với anh trai, nói không chừng anh trai còn có thể vì cô mà nghĩ ra cách giải quyết đi.
Hơn nữa, cô thích một người đàn ông như Bạch Dật Thủy cũng không tính là làm mất mặt mũi Phượng gia. Phượng Khuynh Ca nghĩ như vậy, liền vô cùng can đảm nói với Phượng Tử Thịnh: "Anh hai, em thích Bạch Dật Thủy."
10
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook