*vi diện: Thế giới
*Đàm: giải thích cuối chương.
*Quái: Giải thích cuối chương.
...!
Vi diện 1: Vườn Trường Quái Đàm.
Chương 1.
Trường học này lưu truyền một truyền thuyết
Bốn năm trước, phòng âm nhạc trên tầng bốn của dãy nhà học đột nhiên bốc cháy.
Trong trận cháy, một nam sinh thành tích cựu kỳ ưu tú không may bỏ mạng.
Từ đó về sau mỗi lần đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm, phòng âm nhạc sẽ phát ra âm thanh du dương của đàn dương cầm.
Bản nhạc đó chính là bản nhạc của nam sinh chết trong đám cháy kia thường trình diễn.
Có một đàn anh năm ba nói rằng, lúc mình ở lại ôn tập cho kỳ thi khảo hạch, gần 12 giờ đêm mới mò về ký túc xá khi đi trên hành lang tĩnh lặng, bỗng nhiên nghe được tiếng dương cầm từ xa truyền đến.
Đàn anh bước đi nhanh hơn, anh muốn chạy về ký túc xá, lúc anh chạy ngang phòng âm nhạc chính mắt anh nhìn thấy nam sinh chết cháy trong trận hoả hoạn kia ngồi đánh đàn.
Hành lang vốn trống rỗng một phần, thường ngày đều có ánh trăng từ hai bên cửa sổ thủy tinh chiếu xuống nhưng hôm nay mây đen che kín bầu trời, ánh trăng yếu ớt hoàn toàn bị mây đen nuốt chửng.
Mọi thứ lâm vào bóng tối.
Giơ tay không thấy ngón nào.
Thời An đứng giữa hành lang đen thui lùi, trong đầu là âm thanh máy móc không ngừng lải nhải.
Âm thanh ấy dừng một tẹo Thời An có chút sợ hãi yếu ớt kêu một tiếng: "Thống ca, còn online không?"
"Còn"
Âm thanh ấy trả lời xong, tiếp tục xử lý công việc còn giang dở.
Người chơi: Thời An
Thiết lập nhân vật: Một học sinh bình thường không tin vào chuyện quỷ thần đối với truyền thuyết "trường học quái đàm" khịch mũi xem thường, vì chứng minh trên thế gian này không có quỷ, canh chuẩn 12 giờ một mình chạy vào phòng âm nhạc ở trên tầng bốn.
Kết quả bị quỷ hù chết.
Nhân vật pháo hôi vô danh, hệ thống quyết định dùng tên người chơi Thời An thay thế.
Nhân vật này dựa theo yêu cầu tính cách, chỉ cần ra sức khinh thường với quỷ quái là được.
Hệ thống nói xong, âm thanh có chút thả lỏng, nói với Thời An: "Cậu đừng sợ, nếu lát nữa có quỷ quái nhảy ra, tôi nhất định che chắn cảm giác đau, cậu sẽ thoải mái nghoẻo không lo đau đớn"
Thời An gật đầu, âm thanh run run đáp: "Cám ơn"
Đây là vi diện đầu mà Thời An xuyên đến, nó là quyển sách có tên «Tiếng đàn lúc nửa đêm» do thần quái tạo ra chuyện xưa bối cảnh chính là...hệ thống vừa nói.
Thời An sắm vai pháo hôi, nhiệm vụ của cậu cực kỳ đơn giản, gộp thành ba chữ chính là "Tìm Đường Chết"
Giống y hệt vài tác phẩm khủng bố khác, nhân vật pháo hôi là một đoạn nhạc đệm không thể thiếu được.
Pháo hôi không nghe lời khuyên, chuyên tìm địa phương có quỷ mà chạy đến, pháo hôi là người nghoẻo đầu tiên.
Làm cho người khác tin thế giới này thực sự có quỷ quái tồn tại.
Hiện tại Thời An check in tại hành lang, là nơi truyền ra âm thanh dương cầm của cựu học sinh đã mất năm xưa.
Con quỷ kia đánh đàn ở phòng học lầu bốn, hiện tại Thời An đang ở lầu hai.
Nói cách khác khoảng cách T.ử v.ong chỉ cách hai tầng xi măng cốt thép.
Tuy rằng hệ thống nói sẽ che chắn sự đau đớn nhưng hệ thống không thể che hiệu ứng thị giác! Hù chết người, lúc ấy trái tim vừa đau mà thị giác vừa sợ, Thời An đang phân vân, cậu không biết mình đang sợ cái nào.
Từ nãy đến giờ trôi moẹ năm phút, năm phút!!! Vậy mà cậu vẫn ở lầu hai.
Việc thứ nhất cậu nghe bối cảnh, việc thứ hai là cậu sợ.
Cậu không dám đi lên.
Thời gian đình công kéo dài khiến cho người khác khó chịu, âm thanh thúc giục từ điện thoại phát ra: "Đi đi Thời An cậu sợ cái gì?"
"Chính bản thân cậu không tin trên thế giới này có quỷ đi lên nhìn xem, sợ cái gì mà sợ?"
Thời An bởi vì sợ hãi mà khẩn trương, bất luận nghe được âm thanh gì cũng dọa cậu chết đứng.
Thời An dùng sức run run bả vai lúc này cậu cúi đầu mới chú ý tay trái mình đang cầm điện thoại.
Di động đang phát video, camera chọn ngay mặt cậu mà quay, bởi thế màn hình đen thui hơn nữa di động mới mở cho nên hành lang sâu thẳm còn có thêm ánh sáng mỏng manh từ trong tay Thời An phát ra.
Bởi vì Thời An vừa mới run tay nên đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhạo.
"U là chời, tôi không nhìn lộn chứ, vừa rồi Thời đại ca hình như đang run"
"Không phải không sợ sao? Cậu run cái gì?"
"Ban ngày hùng hùng hổ hổ, bây giờ sợ rồi"
Thời An méo care bọn họ nói gì, cách nhau một cái màn hình miễn sau có người sống nói chuyện là Thời An yên tâm.
Cho nên cậu chỉnh camera, màn hình điện thoại hiện lên một khung cảnh khác.
Video bên kia hẳng là trong ký túc xá, ánh sáng chói lóa một đám nam sinh túm tụm ngồi xem điện thoại, những lời trào phúng lúc nãy là bọn họ nói.
Lời đồn dãy nhà học cũ nửa đêm có ma là do Kha Càn truyền ra, hiện tại Kha Càn đang ngồi chính giữa đám người xem phát sóng trực tiếp của Thời An.
Lời đồn đãi khiến cho mọi người khiếp sợ, chỉ có cậu không sợ, còn rảnh rỗi mở miệng trào phúng bọn họ mê tín, vì thế Kha Càn tức giận hắn ở trong trường tương đối nổi tiếng, về sau mọi người chia làm hai phe bên Kha Càn bên Thời An đánh cược với nhau.
Buổi tối hôm nay một mình Thời An đi vào dãy nhà học chứng thực về lời đồn đãi ma quái.
Nếu ma không có đám Kha Càn quỳ xuống xin lỗi cậu, nếu ma có thật thì Thời An trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi Kha Càn.
Vì phòng ngừa Thời An gian lận, bọn họ đã làm một giao ước, buổi tối khi Thời An đi lên dãy nhà học cậu bắt buộc phải phát sóng trực tiếp cho đám người Kha Càn xem.
Hệ thống nói sơ tình huống hiện tại.
Thời An nghe xong giải thích cậu hơi hé môi.
Thật không hổ là vật chuyên tìm đường chết, người bình thường chắc chắn không có can đảm làm được.
Hệ thống thấy sắc mặt Thời An hoà hoãn không còn sợ nữa, hệ thống nhắc nhở: “Cậu mau lên lầu"
Sắc mặt Thời An nháy mắt trắng bệch.
Hệ thống trầm mặt một chút, chung quy vẫn không đành lòng nó an ủi: "Cậu đi đi, cầm cờ đi đầu, hoàn thành nhiệm vụ mau lẹ chúng ta đến vi diện khác"
"Tôi biết rồi" Thời An nhỏ giọng đáp.
Âm thanh thúc giục so với lúc nãy nhỏ hơn nhưng vẫn còn, Thời An rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, cậu mất hứng nhấp môi, nhìn đám người kia quan màn hình nói: "Hối cái quần, tôi đang đi nè, nè không thấy hả?"
Thời An chậm rãi nâng bước chân đi lên lầu, không biết có phải lời cậu có tác dụng hay không những người kia thật sự câm miệng, chú ý đến chi tiết nhỏ này không lâu sau đã lên tới lầu 3.
Cậu lại nhìn màn hình điện thoại, những nam sinh vừa rồi tụ tập xem cậu phát trực tiếp vẫn còn ngồi đó chỉ là trên mặt không còn biểu cảm khinh thường mà là một loại biểu cảm...!Khó nói nên lời, nhìn kỹ gương mặt bọn họ có chút đỏ lên.
Bất quá lúc này Thời An méo quan tâm, cậu nhìn thoáng qua quyết đem điện thoại chiếu sáng lợi dụng ánh sáng mỏng manh đi lên lầu bốn.
Mây đen nuốt lấy ánh trăng đã sớm biến mất, ánh trăng mờ ảo từ hai bên cửa sổ chiếu vào làm khung cảnh trên hành lang trở nên rõ ràng.
Lầu bốn đa số là phòng năng khiếu như phòng âm nhạc phòng vũ đạo phòng nhạc cụ dân tộc phòng mỹ thuật...!Các phòng được sắp xếp liền kề.
Phòng âm nhạc ma quái là căn phòng bên tay trái của Thời An.
Hiện tại cậu chỉ cần đi qua bên tay trái 10 mét, là có thể nhìn thấy căn phòng có quỷ kia rồi.
"Đông Đông Đông"
Chuông kêu từ phía xa, đồng hồ chỉ 0 giờ.
Thời An giật mình, theo quán tính ngó đầu ra xem, nhưng vị trí cậu đứng là ngay cầu thang lầu bốn cách cửa sổ rất xa, cậu chỉ nghe thấy tiếng chim sẻ hoảng hốt từ bên cửa sổ bay ra chỗ khác.
Không đợi Thời An xoay đầu, bên tai đã vang lên đoạn nhạc du dương.
Là bản giao hưởng số 5 của Beethoven*
(Bản Giao hưởng Số 5 cung Đô thứ Op.
67 "Định mệnh" được Beethoven sáng tác vào giai đoạn 1804-1808.
Đây là một trong những bản giao hưởng âm nhạc cổ điển nổi tiếng nhất và phổ biến nhất, và thường được trình diễn tại các buổi hòa tấu.[1] Bản giao hưởng gồm bốn chương (movement): chương mở đầu sonata, andante, chương scherzo tiết tấu nhanh dẫn đến chương cuối attacca.
Nó được trình diễn lần đầu tiên tại nhà hát opera Theater an der Wien ở Viên năm 1808, ngay sau đấy bản giao hưởng đã trở lên nổi tiếng.
E.T.A.
Hoffmann miêu tả nó là "một trong những tác phẩm lớn của thời đại".)
Người đệm đàn tài nghệ thành thạo, tình cảm phong phú, rõ ràng bản nhạc này chỉ nghe thấy lần đầu nhưng khó lòng quên được, loại cảm xúc da diết mà người kia gởi gắm thật khó nói thành lời.
Nhưng.
Thời An bây giờ không có tâm trạng thưởng thức âm nhạc.
Đêm khuya 0 giờ, dãy nhà học không một bóng người, tiếng dương cầm kia phát ra chỉ làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Đám người ngồi xem phát sóng trực tiếp cũng nghe thấy, nam sinh lúc đầu vẫn còn đùa giỡn lúc này lại nói: "Thời An! Chạy mau, chạy mau lên!!!"
Thời An muốn chạy lắm nhưng chân cậu như đóng đinh, cử động không được!!!
Vất vả lắm Thời An mới tích đủ sức mạnh quay đầu, cậu lại phát hiện cầu thang dãy nhà học hoàn toàn biến mất.
Da đầu tê dại.
Cầu thang biến thành tường cùng hành lang hòa thành một thể.
Di động yếu ớt kêu "tích tích"
Mụ nội nó.
Rớt mạng.
Thời An trơ trọi đứng một mình, chân tay phát run, cậu cố gắng làm mình bình tĩnh nhưng cậu quá sợ cậu làm không được.
May mắn hệ thống kịp thời lên tiếng: "Đừng sợ, lệ quỷ đã xuất hiện, hiện tại cậu đi đến phòng âm nhạc đợi quỷ hù chết nhiệm vụ hoàn thành.
Âm thanh hệ thống làm Thời An tỉnh táo.
Dựa vào lời hệ thống nói hoàn thành nhiệm vụ cậu có thể rời khỏi nơi này.
Cậu phải sắm vai một pháo hôi cho thật tốt, là người đầu tiên ngỏm dưới bàn tay lệ quỷ.
Hiện tại quỷ đã xuất hiện chỉ cần cậu dâng mạng lên là được.
Hệ thống còn sẽ giúp cậu che chắn cảm giác đau, sẽ không đáng sợ nữa.
Thời An trong lòng mặc niệm "phải hoàn thành nhiệm vụ" sau đó cậu đánh bạo hướng phòng âm nhạc đi đến.
10 mét khoảng cách, đi vài bước liền đến.
Ban đầu Thời An còn rất lo lắng, nhưng khi đến cửa phòng học cơ sở hãi biến mất hoàn toàn.
Cậu duỗi tay đẩy cửa, âm thanh dương cầm bỗng nhiên im bặt, cửa sổ phòng học không biết ai mở ra, màn treo màu trắng lay mình trong gió.
Thời An nuốt nước miếng, tiến lên phía trước vài bước.
Cậu mới đặt chân vào phòng cánh cửa phía sau tự động khép lại.
Tiếng dương cầm tiếp tục phát ra, chính là đoạn nhạc đang chơi dang dở, rõ ràng trên ghế không một bóng người, nhưng phím đàn lại phập phồng lên xuống.
Một cảnh hoang đường diễn ra, trái tim Thời An nhảy lên cổ họng.
Cậu sợ.
Chắc là Lệ Quỷ, quỷ tới rồi đúng không? Thời An suy nghĩ trong đầu, hai tay vô thức nhéo góc quần áo.
Tiếng đàn ngừng hẳn, phòng học vắng lặng vang lên vài tiếng bước chân.
Từng chút một, từng chút...!Từng chút, từ hướng cây đàn đi về phía Thời An.
Thời An lập tức nhắm lại mắt.
Cảm giác lạnh lẽo bò lên cần cổ giống như có người dùng ngón tay vuốt ve cổ của cậu.
Quá lạnh.
Thời An nhịn không được nhẹ nhàng run lên.
Nhưng cậu không cảm nhận được đau đớn, kịch bản ban đầu hoàn toàn sai ư?
Thời An cảm nhận khí lạnh lượn lờ hai bên xương vai, hình như có người đem đầu vùi vào người cậu cắn gặm lung tung, lát sau cảm giác lạnh băng chậm chạp đi xuống từ cổ, lồng ngực, xương sườn rồi dừng lại ở thắt lưng.
Vạt áo bị xốc lên, bàn tay không an phận xoa nắn eo cậu.
Thời An không dám nhúc nhích, hàm răng phát run qua vào nhau, phản ứng của cậu tựa như lấy lòng, "người" kia rất vui bên tai Thời An truyền đến tiếng cười trầm thấp.
"Gan bé như chuột nhắc, còn dám đi lên nơi này!"
Thời An cảm thấy sau gáy bị người ta dùng sức hôn lên, sau đó âm thanh kia lại nói: "Thơm quá, thơm quá!!!"
_
Nhục dùm anh luôn:))
* Đàm: Nói chuyện, bàn bạc, thảo luận.
◎Như: “thanh đàm” 清談 bàn suông, “chỉ thượng đàm binh” 紙上談兵 bàn việc binh trên giấy (chỉ giỏi bàn luận trên lí thuyết), “hội đàm” 會談 hội họp thảo luận.
2.
(Danh) Chuyện, lời nói, chuyện kể.
◎Như: “kì đàm” 奇談 chuyện lạ, chuyện khác thường, “vô kê chi đàm” 無稽之談 chuyện vu vơ, chuyện không có căn cứ, “mĩ đàm” 美談 giai thoại, “lão sanh thường đàm” 老生常談 lời nói tầm thường, lời không có kiến giải gì mới lạ.
3.
(Danh) Họ “Đàm”.
Từ điển Thiều Chửu
① Bàn bạc, hai bên cùng nhau bàn bạc sự vật lung tung đều gọi là đàm.
Như thanh đàm 清談 bàn suông.
Từ điển Trần Văn Chánh
① Nói chuyện, bàn bạc: 請你來談一談 Mời anh đến nói chuyện;
② Chuyện: 奇談 Chuyện lạ; 無稽之談 Chuyện vu vơ, chuyện hoang đường;
③ [tán] (Họ) Đàm.
Từ điển Nguyễn Quốc Hùng
Nói chuyện — Bàn luận.
Xin lỗi vì sự ngu ngốc này, bạn nào muốn biết thêm nghĩa từ Đàm mình sẽ đưa link.
*Quái: quỷ quái, quái dị không thể giải thích bằng lời nói, chỉ hành động lẫn sự việc.
Theo mình hiểu từ: "Quái Đàm" kiểu mọi người truyền nhau sự kiện (câu chuyện) quỷ quái ở trong trường học.
Vì mình không thể tìm được từ thay thế với lại nó hơi ngượng ngượng nên mình giữ nguyên "Vườn Trường Quái Đàm" luôn, nghe cho ảo..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook