Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là một chuỗi im lặng.
Khuôn mặt Âu Dương Huyền có chút khó coi, tiếp tục nài nỉ:
"Mề đay, ngươi cũng không thể mang ta đến đây rồi bỏ mặc như thế chứ.

Ngươi biết không, ở thế giới này tồn tại một kẻ thân mang Đại Khí Vận, gọi là Âu Dương Phong.

Nếu như ta không nhầm, hắn hiện đã bắt đầu tu luyện rồi.

Ngươi cũng không thể để ta yếu thế được, có đúng không ?"
Tấm mề đay vẫn không ngừng xoay tròn, dường như không để ý đến sự hiện diện của tên lắm mồm bên cạnh.
Hết cách, hắn chỉ đành giở ra 108 bài văn mẫu, từ nài nỉ, van xin cho đến đe dọa, cầu tình.

Có thể nói là uốn đau cả bảy tấc lưỡi.

Thế nhưng cái đồ khỉ gió này vẫn cứ trơ trơ, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có.
Mang theo một nỗi bực dọc quay trở lại thân thể, hắn hiểu ra sẽ chẳng có công pháp hay bảo vật nghịch thiên gì chờ mình, toàn bộ đều chỉ có thể dựa vào bản thân.
.......
Lúc này gã Khí Vận Chi Tử trong miệng Âu Dương Huyền đang ngồi trên giường, trước mặt là một mẩu kim loại màu đen.

Đây là vật hắn cướp được từ chỗ Mộ Vạn Cừu, cũng là thứ khiến cho miếng ngọc bội của hắn rung lên dữ dội.
Suốt một tối, Âu Dương Phong không ngừng dò xét bằng nhiều cách, thậm chí là trích máu nhận chủ nhưng đều không hiệu quả, cuối cùng chỉ đành vứt nó sang một bên, bắt đầu tu luyện.
Thực lực Âu Dương Phong hiện tại là Tôi Thể tầng năm: Tôi Huyết Sơ Kỳ, do đó phải không ngừng dẫn linh khí vào cường hóa máu huyết trong cơ thể.
Sau khi bị ám toán, kinh mạch bị đứt gãy, lượng linh khí có thể hấp thu cũng không nhiều, thậm chí còn thua xa cường giả Tôi Thể thông thường.

Hiện tại toàn bộ đã khôi phục, tốc độ hấp thu linh khí đương nhiên cũng tăng mạnh.

Hắn có niềm tin trước khi Đại điển diễn ra, có thể tấn thăng trở lại cảnh giới cũ.
Đêm đã về khuya, trăng nhô lên cao.

Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa, làm lộ rõ sự đơn sơ trong phòng.
Âu Dương Phong hơi nhíu mày, cảm thấy khung cảnh có chút quen thuộc.

Dường như đêm qua trăng cũng rất sáng.


Trong đầu hắn chợt nảy lên ý tưởng, hắn ngồi dưới ánh trăng, tháo ngọc bội xuống để lên tay trái, sau đó bắt đầu vận khẩu quyết tu luyện.
Ban đầu không có gì lạ, linh khí xung quanh cũng rất bình thường, nhưng một lúc sau dị biến liền phát sinh.
Chỉ thấy ánh trăng vậy mà bị hút vào ngọc bội, sau đó biến thành những điểm sáng li ti như sao trời, bám vào linh khí xung quanh.

Bọn chúng giống như những hành khách bất đắc dĩ, bị Âu Dương Phong hút vào cơ thể.
Họ Âu hơi hoảng, thử cảm nhận luồng linh lực mới này, liền thấy nó nồng đậm gấp đôi linh khí thông thường.
Trong thoáng chốc, gã vui mừng quá đỗi.

Linh khí hấp thu càng nhiều, cường hóa cơ thể càng mạnh.

Hắn thử đứng dậy đi ra ngoài, tới trước một phiến đá cao hai mét, to cỡ một hòn núi nhỏ.

Tay phải tụ lực đấm một cú.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, tảng đá hoàn toàn nát vụn, bụi rơi lả tả.
Âu Dương Phong hết nhìn nắm đấm lại nhìn vụn đá, ngửa đầu lên trời, cười ha hả.

Nếu cường giả Tôi Thể Kỳ thông thường chỉ khiến cơ thể mạnh lên gấp hai, thì linh khí dồi dào cỡ này có thể làm hắn mạnh lên gấp ba.
Đây chính là lợi thế cực lớn khi đối đầu với đối thủ cùng giai.
Xem ra mình đoán không sai, kinh mạch của mình phục hồi có liên quan rất lớn đến vật này.
Âu Dương Phong thử lôi tấm kim loại thần bí kia ra, nếu thứ đồ chơi này khiến ngọc bội phản ứng, không biết có tác dụng với những điểm sáng mà ngọc bội tạo ra không ?
Quả nhiên vừa chạm vào chúng, những ký hiệu trên tấm kim loại liền rực sáng, khung cảnh xung quanh hắn cũng thay đổi.
Âu Dương Phong chợt thấy mình đang ở một thế giới xa lạ, mặt đất chỉ toàn một màu đen, bầu trời thì lại là màu tím.
Không gian xung quanh lạnh lẽo mà cô quạnh, không có lấy một sinh vật sống.
Ngẩng đầu lên nhìn, hắn kinh ngạc khi thấy mười ngôi sao đang không ngừng tỏa sáng, chín viên ngoài cùng đang bao lấy một viên ở giữa.
Nếu Âu Dương Huyền ở đây, hắn sẽ nhận ra bố cục này giống hệt với mười viên ngọc được đính trên tấm mề đay của Tô Chi Nhạc.
Sự khác biệt duy nhất đến từ viên ở trung tâm, khi mà thay vì có màu vàng rực rỡ như mặt trời, lại óng ánh bạc như trăng rằm.
Thể tích của chín ngôi sao vô cùng lớn, khiến thân hình hắn trở nên nhỏ bé như con kiến.
Đứng trước chúng, không hiểu sao lòng hắn sinh ra một sự sợ hãi đến từ bản năng, giống như một gã phàm nhân lần đầu nhìn thấy thần linh.
Còn chưa kịp định thần, dị biến lại phát sinh.

Mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội, sau đó từ từ nứt ra.

Từ phía dưới bắt đầu trồi lên một khối kiến trúc kỳ quái.

Sự biến động này diễn ra khá lâu, qua nửa nén nhang mới dừng lại.

Âu Dương Phong lúc này mới phát hiện vậy mà mình lại đứng trước một ngọn tế đàn.
Tế đàn nhìn vô cùng cổ xưa, gồm ba tầng gạch xếp chồng lên nhau, cao cỡ mười mét, mặt trước lối vào còn có hai hàng tượng đá đang cầm thương, giống như một đội quân bảo vệ.
Cố nén sự sợ hãi, hắn chậm rãi bước đến gần.

Cấu trúc tầng thứ nhất có hình vuông, chiều cao tầm hai mét, toàn bộ đều được sơn đỏ.

Ngay lối vào có khắc hai chữ "Nhân Xích".
Âu Dương Phong không hiểu ý nghĩa của hai từ này, chỉ đành mang theo sự nghi hoặc, bước lên tầng thứ hai.
Tầng này cũng có hình vuông, cao gấp đôi tầng thứ nhất, hơn nữa lại được sơn màu vàng.
Giống như tầng đầu, nơi cổng vào cũng có khắc chữ, Âu Dương Phong xoa xoa lớp bụi đang che mờ trên đó, lẩm nhẩm đọc:
"Địa Hoàng".
Trong lòng gã tự nhủ:
"Tầng thứ nhất là Nhân, tầng thứ hai là Địa, chẳng lẽ tầng thứ ba là Thiên, ứng với Thiên - Địa - Nhân ?".
Không nén nổi sự tò mò, Âu Dương Phong trèo lên tầng cuối cùng.

Khác với hai tầng đầu, tầng thứ ba xây theo hình tròn, hơn nữa lại có màu xanh.

Gã tò mò nhìn xuống dưới chân, quả nhiên phát hiện dòng chữ.
"Thiên Thanh".
Âu Dương Phong hiểu ra, hai tầng đầu hình vuông, riêng tầng cuối hình tròn, đây là ẩn ý thể hiện trời tròn đất vuông.
Nhân Là người, Địa là đất, Thiên là Trời.

Trời đứng cao nhất, bao quát tất cả chúng sinh vạn vật.
Xung quanh tầng thứ ba còn có bốn bức tượng trấn giữ, nhìn qua rất cổ xưa.
Trấn thủ phía Bắc là một loài giống cá mà không phải cá, miệng lớn như cái chum, trong chứa đầy răng nanh, đáng sợ nhất là hai hàng chân trông như chân rết, nhìn cực kỳ tà dị.
Hướng đối diện là một con yêu hồ chín đuôi, móng vuốt sắc nhọn cùng bộ lông trắng muốt.
Hai bức còn lại, một bức điêu khắc một cái cây, bức kia chính là một con gì đó giống rắn nhưng lại có tới chín cái đầu.
Mỗi cái đầu đều vô cùng lớn, miệng mở to lộ ra căp nanh sắt nhọn.

Mặc dù chỉ là tượng nhưng từ cặp nanh cho đến cái vảy đều vô cùng chi tiết.

Đặc biệt nhất là mỗi đầu chỉ sỡ hữu một con mắt.

Bọn chúng mắt đỏ rực như lửa vừa âm u lại quỷ dị.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà cả chín con mắt đều đồng loạt hướng về phía hắn.
Âu Dương Phong cố nén nỗi bất an trong lòng, hướng về phía trung tâm.

Nơi đó có một cái bệ, phía trên đặt một bồn chất lỏng.
Chất lỏng có màu đen tuyền, đặc quánh, dường như đang hút hết ánh sáng vào trong.
Bất giác, Âu Dương Phong sờ tay lấy ra mẩu kim loại kỳ quái kia.

Chỉ thấy nó như bị cái gì hấp dẫn, liền bay vào bồn nước.
Ngay lập tức, dị biến liền phát sinh.

Những ký hiệu trên mẩu kim loại rực sáng, bắt đầu hòa tan, từ dạng rắn chuyển thành thể lỏng, khiến nước trong bồn không ngừng sôi trào.
Tiếng ầm ầm vang lên, bốn tượng đá bắt đầu chuyển động, đồng loạt hướng đầu lên trời.

Mục tiêu mà chúng hướng đến chính là viên tinh cầu bạc nằm ở vị trí trung tâm
Giống như cảm ứng được điều gì đó, từ viên tinh cầu phóng ra một luồng sáng hướng đến Âu Dương Phong.

Trong thoáng chốc, trong đầu gã vang lên một giọng nói:
"Tu luyện giả chỉ biết dưới chân có Địa, trên đầu có Thiên, nào biết ngoài trời còn có trời, trên tinh không còn có tinh tú.

Kẻ hữu duyên, nhận lấy chân truyền của ta, khi kiếp nạn đến, dùng thân mình chiến đấu vì tồn vong của phiến đại lục này"
Giọng nói kết thúc, một bộ công pháp hiện lên trong đầu hắn.
"Cửu Tinh Quyết, thu nạp lực sao trời cho mình sử dụng.

Chín đại hằng tinh, Chín đại cảnh giới, luyện đến tận cùng, vượt Đế đăng Thần"
Âu Dương Phong không thể tin vào tai mình.

Đăng Thần ? Thật sự có thể Đăng Thần ?
Sơ Nguyên, Thoát Phàm, Hiển Thánh, Phong Tôn, Xưng Đế chính là năm giai đoạn tu luyện tại Thiên Khuyết Đại Lục, vượt qua nó chính là Đăng Thần, cũng là Chân Thần chí cao vô thượng trong truyền thuyết.
Từ xưa đến nay chỉ có hai người từng thành công Đăng Thần.

Hiện giờ không ngờ hắn lại nhìn thấy con đường thành thần.
Trong phút chốc hắn cảm thấy sự kích động chưa từng có, cái gì mà Âu Dương Huyền, Dư Tùng Hải, cái gì mà Liên Minh Tứ Trụ, trước mặt chân thần đều chỉ là gà đất chó sảnh.
Nhất định sẽ có ngày ta đạp bọn chúng dưới chân, thành tựu con đường phong Thần.
Âu Dương Phong và Âu Dương Huyền, hai kẻ mang hai số phận khác nhâu.
Một kẻ sẽ từng bước nghịch thiên cải mệnh, đạp lên vô số thiên kiêu, thâu tóm vô vàn mỹ nữ, cuối cùng trở thành chúa tể một phương.


Mà kẻ kia thì bị lãng quên trong dòng sông lịch sử.
Đến cuối cùng, liệu còn ai nhớ tới từng có một thiên tài tên gọi là Âu Dương Huyền ?
Nếu có, vậy thì cũng chỉ là ký ức nhỏ nhoi về một hòn đá mài dao, một tên phản diện trên con đường thành thần của gã.
.....
Âu Dương Huyền mở cửa bước ra ngoài, trong lòng tràn ngập nỗi suy tư.
Nếu được chọn, hắn thà đắc tội với cả Liên Minh Tứ Trụ còn hơn là đắc tội với Khí Vận Chi Tử.

Đối đầu với kẻ như vậy, một bước đi sai chính là vạn kiếp bất phục.
Kiếp trước từng là bác sĩ tâm lý, hắn hiểu rõ nhất chính là lòng người.
Một kẻ từng là thiên tài, lại bị đày xuống tầng áp chót của gia tộc, chịu đủ sự khinh bỉ suốt hai năm, trong lòng tuyệt đối sẽ sản sinh ra một loại tâm lý cực đoan.
Tâm lý này bình thường không hiển lộ nhưng một khi thực lực đã khôi phục, nhất định sẽ tìm cách trả thù những kẻ đã lăng nhục mình.

Bởi chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể lấy lại sự cân bằng, lấy lại cảm giác ưu việt mà mình từng đánh mất.
Nếu Âu Dương Phong có thể đánh bại hắn ở Đại Điển năm nay, khí thế của gã sẽ lại lần nữa trở về đỉnh điểm.
Những kẻ ủng hộ gã cũng sẽ thừa cơ mà ngóc đầu dậy.

Chiến tranh gia tộc từ xưa tới nay, một là có tất cả, hai là chẳng có gì.
Đến lúc đó liệu gã có để cho mình sống yên hay không, Âu Dương Huyền khó mà nắm chắc.
Dù sao, hắn cũng không phải loại người thích đặt số phận mình vào tay kẻ khác, đặc biệt là loại người như Âu Dương Phong.
Hắn… cần chuẩn bị.
Nhưng chuẩn bị như thế nào ? Thông thường mà nói, sẽ có một cái hệ thống hiện ra, trợ giúp hắn tước đoạt cơ duyên của Khí Vận Chi Tử, từ đó từng bươc Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Đáng tiếc sự thật thì luôn phũ phàng, chẳng có cái hệ thống nào ở đây.
Càng bết bát hơn là, năng lực chiến đấu hiện tại chính là con số không tròn trĩnh.

Tình trạng này mà đi đối đầu với Khí Vận Chi Tử, cùng chịu chết chẳng có gì khác nhau
Âu Dương Huyền phiền muộn không thôi, chỉ có thể chắp tay, chậm rãi tản bộ.

Đêm đã về khuya, gió thổi ngày một mạnh.
Từng chiếc lạ rụng xuống, báo hiệu thời điểm sắp giao mùa.

Âu Dương Huyền chợt dừng bước, thầm nhíu mày.
Gió ?
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Đêm đó khi đối đầu với lũ hắc bào, Tô Chi Nhạc từng đưa hắn một thứ.

Một thứ vô cùng hữu dụng.
Những tấm Phù.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương