Rốt cuộc giữa Hiên Viên Ngạo Thiên và Hiên Viên Hàn đã thành lập loại hiệp nghị bệnh tật gì thì Sở Ca hoàn toàn không biết. Cậu rất ngu ngốc, rất ngây thơ cho rằng mục đích thực sự của Hiên Viên Ngạo Thiên chính là muốn cậu đi điều hòa không khí.

Vì vậy, vào buổi sáng hai ngày hôm sau, cậu đứng ở cửa nhà chờ được chiếc xe việt dã màu quân lục đầy khí phách của Hiên Viên tổng tài.

Hiên Viên Ngạo Thiên mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, anh tự nhận mặc như vậy chẳng những không còn khí tràng băng sơn thường ngày mà sẽ cho người ta một cảm giác anh trai nhà bên ôn tồn lễ độ. Nói chung rất thích hợp đi chơi với người yêu.

Hiên Viên Ngạo Thiên tự like cho khiếu thẩm mỹ hoàn hảo của mình.

Sở Ca sau khi lên xe thì liếc nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, mặc đồ này…

Hiên Viên đại ca, có thật anh biết mình sắp đầu 3 không? Mặc trang phục trẻ trung này thực sự có vẻ quỷ dị không nói được thành lời đó.

Cậu nhìn ghế sau, phát hiện Hiên Viên Hàn không ở trên xe liền nghi ngờ hỏi: “Không phải là anh em nhà anh đi giao lưu tình cảm muốn em theo làm trợ thủ sao?”

Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu: “Kế hoạch đúng là như vậy, nhưng hôm qua A Hàn ăn bậy bạ bị rối loạn tiêu hóa nên không thể đi cùng được.”

Khóe miệng Sở Ca giật giật, Hiên Viên Hàn không tới thì chúng ta có cần phải đi chơi không? Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu vậy thì…”

Hiên Viên Ngạo Thiên không chờ cậu nói xong đã vội ngắt lời: “Nó không đến cũng không sao, chúng ta cùng đi là được.”

Sở Ca: “…” Thế rốt cuộc ý nghĩ của lần du ngoạn này là gì vậy?

Hiên Viên Ngạo Thiên sẽ không nói cho Sở Ca biết, anh liều mạng nỗ lực làm việc trong nửa tháng vất vả lắm mới để trống được mấy ngày nghỉ là vì để được ở riêng với nhau đâu. Em trai và cái gì gì đó, làm bóng đèn thì biến sang một bên đi.

Hiên Viên Ngạo Thiên tâm tình rất tốt, Sở Ca thì rất xoắn xít.

Sở Ca nghĩ loại ngày lành tháng tốt này nên cùng bạn thân cày game làm phần mềm mới là chính đạo, nếu không phải vì làm trợ thủ thì cậu đã sớm lượn đi chơi với Mặc Kỳ Lân rồi.

Cậu suy nghĩ một chút, nói với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Hiên Viên đại ca, nếu A Hàn không thể đi, chúng ta hẹn dịp khác cũng được mà.”

Hiên Viên Ngạo Thiên mắt nhìn phía trước chăm chú lái xe không nói một lời.

Sở Ca: “…” Má nó, đây là muốn gây sự kiểu gì thế!

Cậu chờ nửa ngày mới nghe được một câu nhẹ như gió của Hiên Viên Ngạo Thiên truyền đến.

Anh nói: “Anh chỉ muốn đi cùng em thôi.”

Sở Ca ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Hiên Viên đại ca anh nói lại đi, gió lớn quá em không nghe được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên không để ý đến cậu.

Thành phố D cách biển không xa, lái xe khoảng ba bốn tiếng là đến.

Sở Ca thấy Hiên Viên Ngạo Thiên không có ý để cậu xuống xe bèn chống tay lên thành cửa kính để nhìn phong cảnh bên ngoài cửa số.

Hiên Viên Ngạo Thiên chọn đi trên cao tốc ngoại ô, xung quanh thiếu đi những tòa nhà chọc trời, nhiều thêm một khoảng trời xanh biếc.

Những cây Bạch Dương thành hàng đứng ở hai bên đường đi, lá cây biêng biếc rung rinh trong gió. Thảm cỏ dưới tàng cây điểm xuyết những bông hoa dại vô danh, trông xinh đẹp vô cùng.

Sở Ca đột nhiên cảm thấy, hình như thỉnh thoảng ra ngoài chơi một vài ngày cũng không phải là chuyện xấu. Về hồi ức thảm thiết ở khách sạn suối nước nóng lần trước đã bị cậu lựa chọn cho vào chỗ sâu nhất trong ký ức rồi.

Trong xe không mở radio hay âm nhạc gì, hai người cứ im lặng như vậy, một người lái xe một người ngắm cảnh. Sở Ca lần đầu tiên phát hiện, ở cùng Hiên Viên Ngạo Thiên hình như có thể không cần rối rắm nên nói những chuyện gì. Cứ yên lặng thế này sẽ không có người thấy lúng túng.

Như vậy thật tốt.

Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng này, nói: “Em thấy con người anh thế nào?”

Sở Ca sửng sốt, lập tức nói: “Cũng được. Em không quá hiểu về thế giới của anh. Từ góc độ bạn bè mà nói, em thấy anh là người chơi được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên cong khóe miệng, nói tiếp: “Em có nghĩ đến việc tìm một người bạn trai không?”

Sở Ca: “…” Tên này sẽ không phải thực sự bị em trai anh ta nói thành gay chứ?

Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không khẩn cấp muốn nghe câu trả lời của Sở Ca, vẫn bình ổn lái xe như chưa nói một câu nào vậy.

Anh không nói, Sở Ca lại bắt đầu xoắn xuýt.

Tuy nói bên cạnh có một cậu bạn thân cong vẹo rồi, nhưng đúng là cậu không chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm một người bạn trai. Bây giờ bị Hiên Viên Ngạo Thiên hỏi như thế, Sở Ca đột nhiên cảm thấy phương hướng suy tính trước đây của mình hình như có chút vấn đề.

Đúng là cậu rất thích máy tính, cho nên không muốn lãng phí thời gian tương thân tương ái với máy tính để đi hẹn hò với phụ nữ. Nhưng nếu là đàn ông thì sao?

Sở Ca che mặt. Vì sao khi nghĩ đến hẹn hò với đàn ông chẳng những không thấy ghê tởm, trái lại còn thấy rất có xúc cảm là sao!?

Xuyên việt đại thần lâu rồi không gặp, lẽ nào trong thời gian con chuyển kiếp ngài đã vung tay lên sửa luôn cả giới tính của con à? Hay nói mục đích chính của việc xuyên việt lần này là để con nhận rõ tính hướng của mình?

Ha ha, cảm giác cùng thế giới này không thể yêu tiếp được rồi.

Hiên Viên Ngạo Thiên đợi một hồi, thấy Sở Ca vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ liền vội rèn sắt khi còn nóng:

“Em thử nghĩ mà xem, nếu như tìm một cô bạn gái, còn phải cưng chiều dỗ dành người ta, người ta mất hứng sẽ trút giận lên em, lúc vui vẻ sẽ bắt em đi dạo phố cùng. Nếu em mải chơi game không để ý đến người ta thì sẽ làm mình làm mẩy. Quả thực không có chút chỗ tốt nào đúng không?”

Sở Ca khai phá tế bào não không nhiều lắm của mình để suy xét những lời này của Hiên Viên Ngạo Thiên, phát hiện rằng cho dù biết những lời này chứa đựng rất nhiều % hãm hại, nhưng lại luôn cảm thấy Hiên Viên Ngạo Thiên nói rất có lý.

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Nếu như tìm một anh bạn trai, có thể cưng chiều dỗ dành em, em muốn chơi game thì có thể chơi cùng em, em muốn làm gì thì cũng sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn. Lúc đi mua quần áo tùy tiện lấy bộ nào cũng có thể trở thành đồ đôi. Như vậy không phải tốt hơn rất nhiều à?”

Sở Ca: “…” Cậu vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không có cách nào để phản bác. Ngạo Thiên huynh, rốt cuộc anh luyện được tài ăn nói siêu phàm này lúc nào vậy?

Sở Ca suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Cho nên nói, đây cũng là suy nghĩ trong lòng Hiên Viên đại ca à?” Thật sự không nghĩ đến Hiên Viên Ngạo Thiên băng sơn mặt liệt khí phách vậy mà cũng là thụ. Ôi nói nhầm rồi, sao tôi lại nói là ‘cũng’ chứ?

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Lúc này không phải nên đồng ý, em cũng cảm thấy vậy sau đó anh thuận lợi bày tỏ luôn sao? Câu bày tỏ trong bụng đã bên tới miệng rồi còn phải nghẹn nuốt xuống, thật không thể ngược hơn được nữa!

Tổng tài đại nhân mất một năm tìm hiểu tỉ mỉ, sớm đã phát hiện ra mạch não của mối tình đầu điều động nội bộ của mình không giống người bình thường cho lắm. Vì vậy đối mặt với câu hỏi này, anh chỉ bình tĩnh cười, sau đó nói: “Quả thực anh không có ý định ở cùng phụ nữ, nhưng nếu đi tìm một người đàn ông, anh sẽ là bên cưng chiều đối phương.”

Sở Ca: “…” Vậy là Hiên Viên Ngạo Thiên đang nhấn mạnh mình là một công. Hiên Viên Hàn cậu mau tới mà xem, cuối cùng anh cậu cũng bị cậu nói thành gay rồi, có phải cảm giác thành tựu rất lớn đúng không?

Hiên Viên Ngạo Thiên tùy tiện nói: “Em thấy hai chúng ta có hợp không?”

Sở Ca lại càng hoảng sợ, cậu nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, vẫn là vẻ mặt cứng đơ đó, một chút biểu cảm cũng không hề xuất hiện nên cho là Hiên Viên Ngạo Thiên chỉ đang nói đùa thôi.

Vì vậy cũng trả lời một câu: “Em thấy cũng khá hợp.”

Bàn tay cầm lái của Hiên Viên Ngạo Thiên rõ ràng siết chặt lại. Anh suy tư một lúc, nghĩ rằng bầu không khí hiện tại có vẻ rất thích hợp. Thầm siết chặt quyền đầu tự cổ vũ cho mình trong lòng, anh bắt đầu phanh xe lại.

Sở Ca nghi hoặc nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên chuyển động tay lái tấp xe vào ven đường.

Hiên Viên Ngạo Thiên dừng xe xong, quay sang nhìn Sở Ca, từ tốn nói từng câu từng chữ: “Vừa rồi em cũng nói chúng ta khá hợp, vậy thử hẹn hò xem sao?”

Sở Ca suýt chút nữa thì phun một búng máu vào mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.

Đây là loại bày tỏ thần thánh đặc biệt kiểu gì vậy!

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Kỳ thực em cũng không cần phải vội vàng từ chối đâu, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ. Nhân dịp đi chơi lần này em cũng có thể hiểu anh thêm một chút. Chờ em hoàn toàn hiểu anh rồi, đến lúc đó nói cho anh biết câu trả lời của em cũng được.”

Sở Ca: “…”

Cậu nghĩ cái gọi là hiểu rõ này vì sao nghe không có chút ý nghĩa gì hết? Coi như là biết hết cậu cũng không muốn làm người yêu của tổng tài hàng nghìn tỉ – sự tồn tại chỉ có thể dùng để chiêm ngưỡng này đâu hiểu không!

Sở Ca nhìn một lúc, phát hiện hình như Hiên Viên Ngạo Thiên rất nghiêm túc. Như vậy nếu bây giờ không từ chối, sau này từ chối lại nhất định sẽ làm cho Hiên Viên Ngạo Thiên rất đau khổ. Vì vậy cậu nói: “Thật ra em thấy không cần phải thử gì đâu, chúng ta đều không phải người cùng một thế giới, ở bên nhau sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.”

Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu: “Đều ở trên Trái Đất cả, hơn nữa chuyện tình yêu chỉ cần thích là được rồi. Em ngoan cố nhiều làm gì.”

Đây là tối qua được em trai bổ túc cho một khóa lý thuyết cá nhân ghi chép về Sở Ca. Mặc kệ là chuyện gì, anh chỉ cần nói cậu ấy ngoan cố thì Sở Ca sẽ đều nghiêm túc suy nghĩ lại lần nữa.

Quả nhiên, bạn học Sở Ca lần thứ hai bị đồng đội heo gài bẫy đã nghiêm túc suy nghĩ lại những lời vừa rồi của Hiên Viên Ngạo Thiên.

Quả thực từ lúc phát hiện đây không phải tiểu thuyết thì độ thiện cảm của cậu với Hiên Viên Ngạo Thiên cũng tăng lên một ít, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không đạt được đến trình độ người yêu đâu.

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Bây giờ em muốn từ chối anh là vì quan hệ của chúng ta còn chưa thay đổi, chờ sau khi chuyến đi này chấm dứt rồi, cho dù em có từ chối thì chúng ta cũng vẫn là bạn bè, được không?”

Sở Ca: “…” Nhưng cậu ngay cả chuyến đi này cũng muốn từ chối luôn thì phải làm sao bây giờ.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn mặt cậu là biết Sở Ca đang suy nghĩ gì, vì vậy rất trịnh trọng nói: “Trước khi em đồng ý anh, anh sẽ không động tay động chân gì với em cả, chúng ta vẫn là bạn bè, em không cần phải đề phòng anh.”

Sở Ca nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên rất thản nhiên nhận ánh mắt của cậu.

Sở Ca nhìn chòng chọc hồi lâu rồi vẫn thua trận. Cậu nói: “Vậy được rồi, sau khi chuyến đi này kết thúc anh đừng nói lại với em chuyện này nữa.” Cậu vẫn tin tưởng vững chắc là dù thế nào mình cũng sẽ không thích hàng nghìn tỉ.

Hiên Viên Ngạo Thiên cười gật đầu.

Chuyến đi thổ lộ này anh đã lên kế hoạch từ một tháng trước, mấy ngày kế tiếp đều là ngày lành tháng tốt anh mất công lật hoàng lịch để tìm ra, tuyệt đối sẽ không thất bại nữa!

Lòng tin của Tổng tài đại nhân lại max lần hai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương