Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ
Chương 44: C44: Thế Giới Tôi Đang Sống Rất Có Khả Năng Là Một Bộ Đam Mỹ Np


Bảng thông báo điểm thi giống hệt như năm ngoái chen chúc rất nhiều học trò, ai cũng muốn biết kết quả cuộc thi cuối năm mà ngay cả Draco cũng không ngoại lệ. Từ sớm nó đã gấp gáp chạy đến xem, thấy được kết quả thì không khỏi vui mừng, năm nay nó đã dành hạng 1.

Về phía hạng 2, không ai khác chính là Hermione, cô nàng thua Draco ở điểm Độc dược. Tuy hơi tiếc nuối nhưng cô rất nhanh đã vực dậy tinh thần, bắt đầu nhìn xếp hạng của từng người, Fleamont đã có tiến bộ, dù không cao lắm nhưng cũng đã chạy lên được hạng 20, Ron thì còn dậm chân tại chỗ. Nó nhìn xếp hạng của mình thì thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại cảm thấy lạnh cổ, nó cứng ngắt quay sang Hermione, thấy cô bé nhíu mày liền có cảm giác không lành.

"Cười cái gì mà cười. Ron, cậu xem Fleamont đi, cậu ấy đã có tiến bộ, chỉ có mỗi cậu thôi."

"Mình cũng đã cố gắng lắm rồi." Ron lí nhí đáp lời.

Mặc cho hai người bạn đang ầm ĩ, Fleamont kiếm tên mình xong thì tiếp tục đi kiếm tên của Harry. Thấy cậu rơi xuống hạng 5, nó bắt đầu lo lắng, không biết chuyện gì đã ảnh hưởng đến tâm lí của Harry khiến cậu làm bài không tốt. Càng nghĩ nó càng lo, bất giác kiếm tìm bóng hình cậu trong tốp người đến và đi.

Harry không có tâm trí đâu quan tâm đến kết quả cuộc thi, suy nghĩ của cậu hiện tại chỉ đặt vào mỗi Severus. Đã mấy tháng liền anh lạnh nhạt với cậu rồi. Lúc đầu ai đó còn nói là bận điều chế độc dược, nghe vậy cậu cũng không làm phiền đến Severus, dành cho anh thời gian riêng tư để nghiên cứu. Sau đó, mỗi lúc cậu tiến đến gần thì anh sẽ né tránh, hành động của anh không đến mức quá rõ ràng nhưng không may Harry đã nổi lòng nghi ngờ. Dần dần cậu phát hiện chẳng có một nghiên cứu nào cả, chỉ đơn giản là Severus không muốn gặp cậu thôi.

Điều này khiến Harry rất không vui, từ nhỏ đến lớn Severus chưa bao giờ lạnh lùng với mình như vậy. Và chuyện làm Harry buồn nhất là Severus nói dối cậu.

Buồn một trận rồi cậu lại nghĩ đến khoảng thời gian còn ở Thế giới nguyên tác, Severus còn lạnh nhạt với cậu hơn bây giờ, thậm chí còn tỏ ra ác ý, thế mà lúc trước chỉ giận chốc lát, sau đó cũng không nghĩ đến nữa. Giờ thì hay rồi, Severus không muốn gặp cậu, cậu liền buồn thảm. Có lúc Harry hoảng hốt nghĩ, bản thân có phải ỷ lại vào Severus quá không? Hay là tâm lý của cậu chuyển sang thiếu nữ? Động một chút là buồn?

Trong lúc cậu suy nghĩ bên tai truyền đến tiếng ồn ào, Harry ngước lên nhìn, Nathalie - nữ thần sắc đẹp của nhóm học trò Hogwarts đang đi về phía cậu, mặt mũi thì buồn rười rượi.

"Merlin ơi, cậu có biết mình hạng mấy không hả? Hạng gần chót đó." Nathalie vừa lầm bầm vừa xoay xoay lọn tóc

Harry ngạc nhiên nhướn mày, "Cậu đem đầu rỗng đi thi hả?"


"Chứ còn gì nữa. Cậu nói xem, vừa mở mắt ra mình đã là Nathalie, nhận được thư xong liền chạy đến Hẻm Xéo rồi nhập học luôn. Không có thời gian để ôn lại kiến thức gì cả. Vào năm học mình còn chẳng quơ được một thần chú ra trò. Thế là điểm thấp rất nhiều môn học." Nathalie than thở.

Loáng thoáng có tiếng bàn tán về Nathalie, Harry áy náy nhìn cô: "Cũng tại vụ của mình mà cậu bận bịu. Xin lỗi cậu."

"Cậu nói gì vậy. Mình tự nguyện đòi tham gia chứ có phải cậu nhờ vả gì đâu. Với lại mình nói cho cậu biết, cho dù có thời gian mình cũng học không vô, trong đầu mình chỉ toàn là đống hoá học hữu cơ và vô cơ, hình học không gian, kêu mình nhét thêm kiến thức phép thuật ngay bây giờ thì làm khó mình rồi." Nathalie thoải mái khoát tay lên vai Harry, chưa được lâu Nathalie cảm nhận được có ánh mắt không mấy hảo cảm nhìn cô.

"Anh trai của cậu đâu rồi?"

Câu hỏi đột ngột của Nathalie làm Harry có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trả lời: "Huynh trưởng vừa gọi anh ấy ra ngoài nói chuyện riêng. Sao vậy?"

"À không có gì." Nathalie kì lạ nghĩ, Draco không có ở đây, vậy ai nhìn cô chứ?

Nathalie thình lình quay mặt về hướng đó, Fleamont hơi giật mình khi cô nàng nhìn mình, rất nhanh đã lấy lại tinh thần quật cường mắt đối mắt với Nathalie.

Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Nathalie càng lúc càng sâu, các nam chính có vẻ không thẳng như trong tưởng tượng ha...

Trong đầu cô nàng bắt đầu mở ra một thế giới đầy màu sắc. Nghĩ đến Cp mình bất chấp mọi thứ để đu. Lòng càng thêm quyết tâm phải gán ghép Harry với Voldemort. Thuyền Volhar cô mà không đẩy được, cô nhất định sẽ viết ngược tên mình. Nhưng nghĩ đến Cp Drahar, lòng cô lại rục rịch. Tuy tên anh trai Malfoy này có chút vấn đề về thần kinh nhưng nếu Harry đứng chung với Draco sẽ là tổ hợp nhan sắc tuyệt đỉnh. Anh trai mặt đẹp nhà lắm tiền có vấn đề thần kinh công và em trai tốt bụng xinh đẹp thụ!!! Còn Cứu thế chủ sao? Fleahar, Cp này cũng thật thú vị! Cứu thế chủ thâm tình công và ôn nhu dễ thương nhưng không dễ chọc thụ. Càng nghĩ mắt cô càng sáng lên. Harry đứng bên cạnh bất giác nổi cả da gà mà Fleamont trực diện đối mặt với cô nàng cũng bị ánh mắt đó làm cho rùng mình.

Nathalie than thở: "Thế giới tôi đang sống rất có khả năng là một bộ đam mỹ Np a~"

"Cậu vừa nói gì vậy?" Harry ngơ ngơ ngác ngác hỏi


Nathalie thoải mái tiếp tục câu cổ Harry kéo đi, "Không có gì đâu. Chúng ta ra ngoài hóng gió ngâm thơ một tí đi." Trước khi đi còn cong môi đầy khiêu khích với Fleamont, khiến nó tức đến đỏ cả mắt.

Đến hành lang thông ra Hồ đen, cả hai gặp được Cedric đang đứng cùng một người khác, Cedric tươi cười chào hỏi hai người: "Chào hai em."

"Chào anh, Cedric." Harry mỉm cười đáp lại.

Nathalie hừ lạnh một cái quay mặt đi, không còn dáng vẻ tươi cười như vừa rồi. Cedric cảm thấy rất oan uổng, anh nhớ bản thân chưa từng làm gì Nathalie Siwgan cả.

Không khí rơi vào bế tắc, Harry mới nhìn sang người kế bên Cedric, ấn tượng đầu tiên là người này có đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, thấy cậu nhìn mình, người kia liền nói: "Chào em, anh là Jonathan Douglas. Rất vui được làm quen với hai đứa."

"Rất vui được gặp anh. Em là Nathalie Siwgan. Anh có thể gọi em là Nathalie." Nathalie niềm nở trả lời, khác một trời một vực khi đối diện với Cedric. Ai cũng nhận ra điều này, Jonathan cảm thấy bầu không khí càng lúc càng không xong nên liền tán gẫu vài câu rồi kiếm cớ kéo Cedric đi khỏi.

Vừa đi xa không lâu, Jonathan nhìn Cedric như nhìn một tên cặn bã, "Có phải cậu làm gì em nó rồi không? Nathalie vô cùng ghét cậu!"

Cedric - một thân trong sạch - Diggory giơ cả hai tay lên trời, thề thốt: "Xin thề có Merlin là mình chẳng đụng gì đến Siwgan cả. Mình ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nữa kìa."

"Vậy thì kì lạ quá!" Cả hai rơi vào trầm tư, không thể hiểu nổi suy nghĩ của các cô gái mà...

Quay về với Harry, đợi cho bóng dáng hai người Cedric đã cách xa mình, Harry mới lên tiếng hỏi: "Cedric làm gì cậu hả?"

"Không có gì đâu. Mình chỉ đơn giản ghét cái tính dịu dàng dễ mến của anh ta thôi." Nathalie hếch cằm liếc về phía Cedric rời đi, trong lời nói nửa thật nửa đùa. Hiểu được Nathalie không muốn đề cập đến lý do thật sự, Harry cũng không tiện hỏi thêm, cậu lo lắng vỗ nhẹ lên vai cô, vẻ mặt toả ra hào quang của một người anh trai thương yêu em gái: "Nếu cậu có chuyện gì có thể nói với mình, mình sẽ giúp đỡ cậu hết sức có thể."


"Cậu đáng yêu quá đi mất." Nathalie động móng vuốt muốn nhào qua ôm lấy Harry, cậu cũng rất phối hợp cho cô nàng một cái ôm. Chưa kịp vui vẻ thì một giọng nói có phần tức giận vang lên: "Các trò cho rằng việc ôm ấp thể hiện tình cảm trên hành lang là điều rất hay ho sao?"

Cả hai giật mình quay lại, thấy có người liền vội vàng tách ra, Harry kêu lên: "Sev!"

Hành động của hai người rơi vào mắt Severus giống như là đang chột dạ. Sự kiềm chế xen lẫn nhớ nhung hoà vào nhau, không phân được đâu là đâu. Tâm tình hỏng bét mấy tháng nay luôn cố gắng ẩn nhẫn giờ phút này như một con đập vỡ trận, dòng nước mãnh mẽ chảy ra không cách nào dừng được. Anh lạnh nhạt nói: "Yêu sớm là một hành động vô cùng ngu muội."

Khi ánh mắt lạnh tanh đó quét đến, Harry cảm thấy hô hấp như muốn nghẽn lại, khung cảnh giống như dừng lại, hình ảnh Severus trong quá khứ dần dần lồng lên Severus của hiện tại. Khoé mắt Harry hơi nóng lên, uỷ khuất không rõ tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, cậu không có làm sai. Hết lần này đến lần khác, người này đều hiểu lầm cậu, mấy tháng qua còn chẳng muốn nói chuyện với cậu. Mà bây giờ có một cuộc gặp gỡ trừ những lúc học sau ngần ấy tháng qua, câu đầu tiên cũng là chất vấn cậu.

Nói không tổn thương là giả.

"Nếu con nói con yêu cô ấy thì sao?" Harry nắm lấy tay Nathalie, ương ngạnh nói.

Nathalie ở một bên bị chụp cái mũ tiểu tam trà xanh lên đầu chỉ có thể thốt lên trong lòng: "Vãi cớttt!"

Severus lạnh lùng liếc Nathalie, lửa giận chính thức bị châm ngòi, "Ta không nghĩ rằng cha trò sẽ cho trò yêu đương với một kẻ sinh ra trong gia đình Muggle. Đừng làm mất mặt dòng máu của mình." Lời vừa nói ra, Severus có chút hối hận, đáy mắt loé lên tia bối rối không dễ phát hiện.

"Mất mặt dòng máu của mình? Con ư? Chỉ vì con yêu quý một người bình thường thì sẽ làm mất mặt dòng tộc à?" Harry bật cười, tiếng cười rơi vào tai hai người trên hành lang có phần khó nghe, cậu nghẹn ngào nói tiếp: "Thế thì cho con xin lỗi."

Harry xoay người bước từng bước ra ngoài Hồ đen, ngay cả một ánh mắt cũng nhất quyết không dành cho Severus. Lúc này, Severus mới hoảng hốt, anh mấp mấy môi như muốn nói gì đó đến cuối cùng lại chọn im lặng, bất lực nhìn bóng lưng Harry.

Nathalie thấy được sự tự trách của anh chỉ biết thở dài rồi cất bước chạy theo hướng mà Harry rời đi. Trong lòng chỉ muốn nói là: "Harry à, người yêu hờ của cậu còn ở đây nè."

Rất nhanh, cô nàng đã thấy bóng dáng của Harry tại Hồ đen. Hầu hết tất cả học sinh đều tập trung ở bảng điểm và Sảnh đường nên khung cảnh Hồ đen vô cùng vắng vẻ làm cho bóng lưng nhỏ gầy kia thêm lẻ loi, nhỏ bé hơn.

Bước chân cô nàng thoáng dừng lại khi thấy mái tóc bạch kim chói mắt từ hướng khác đi đến, cả hai nhìn nhau, Draco khẽ gật đầu rồi đi về phía Harry, Nathalie tự giác rời đi chừa lại không gian riêng tư cho hai người.


Harry nghe được tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần, khi mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, cậu đã đoán được người đến là ai.

Draco tiến lên xoa mặt Harry, nhẹ nhàng chạm vào khoé mắt ửng hồng của cậu, thấy Harry buồn bã như vậy nó cũng không biết nên dỗ như thế nào. Nó chưa từng gặp tình huống này, tay chân càng trở nên luống cuống không biết làm sao.

Không nghĩ ngợi nữa, Draco ôm lấy Harry, hơi thở ấm áp lướt qua cổ, cảm giác cơ thể tê rần cả lên. Harry không phát giác được sự biến đổi trên cơ thể Draco cứ thế mà vùi đầu vào vai nó.

Draco cứng người như bị đông đá, bất động ngắm nhìn cơ thể ấm áp trong vòng tay, Draco rơi vào suy ngẫm. Dần dần, cơ thể bắt đầu thả lỏng để Harry cảm thấy thoải mái.

"Em trai nhỏ đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
...

Ở một nơi khác, Fleamont đang ngồi đối diện với Dumbledore, cụ nở nụ cười từ ái đẩy dĩa kẹo đến chỗ nó.

Nó liếc nhìn một cái nhưng không đụng vào, nhanh chóng vào thẳng vấn đề: "Ngài kêu con đến đây làm gì?"

Lời chào hỏi chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Fleamont cắt ngang, Dumbledore chỉ có thể nói: "Ta muốn đưa con một thứ."

Cụ lấy từ ngăn tủ ra một cái hộp rồi đưa cho Fleamont, "Ta nghĩ đã đến lúc nó nên trở về với chủ nhân của nó. Đây là món đồ của cha mẹ con."

Trong lòng Fleamont hơi chấn động, tay nó run run lướt qua chiếc hộp, nó mong đợi được xem thứ bên trong đến mức vội vội vàng vàng chào tạm biệt Dumbledore.

Bóng lưng Fleamont vừa đi khỏi, nụ cười tươi của Dumbledore cũng dần nhạt đi. Trong ngăn tủ chưa kịp đóng lại lộ ra một bức hình trắng đen, hai thiếu niên trẻ tuổi đứng cạnh nhau, một dịu dàng ấm áp, một lạnh nhạt kiêu ngạo phá lệ mà giao hoà với nhau.

"Nhân sinh này có bao lần ngẫm lại... Khung cảnh năm xưa đẹp đến nao lòng... Ta nhìn về kí ức của đôi ta ngày ấy mà mắt ướt lệ nhoà..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương