Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)
-
C95: Thời Cơ Đã Đến
Trôi qua hai tháng liên tiếp, Harry vừa trở về từ Địa ngục, cậu đã nghênh đón cuộc chiến cuối cùng.
1
Do Silknus chẳng thể chờ đợi được nữa nên gã đã mở cuộc tấn công đến Hogwarts. Khi nhận được tin, Harry cùng Hanah đang ở Viện phép thuật với vợ chồng Malfoy.
Để đề phòng bất trắc nên trước đó, Dumbledore đã cử một nhóm người của Hội Phượng Hoàng qua bên Viện Phép thuật hỗ trợ vợ chồng Malfoy, đây là một địa điểm rất quan trọng, là ngôi nhà của những phù thủy nhỏ cần được bảo vệ nên chẳng ai phàn nàn mà đi ngay lập tức. Giờ đây, khi tin tức tiến công đã truyền đến, ai nấy đều mang tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ngay cả gia đình của Jonathan - bạn thân của Cedric cũng đã có mặt ngay sau đó.
Quả nhiên, Hogwarts vừa bị tấn công, Viện cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của những kẻ xấu xa, chỉ thấy một đội quân kéo đến, dẫn đầu là Calla Malachite.
Hanah nhìn thân ảnh kẻ thù ở phía xa, cô lạnh giọng nói: "Để cô ta cho mình. Làm sao có thể bỏ qua sau những gì cô ta đã làm với Cho cơ chứ."
"Được, mình sẽ đi bảo vệ tụi nhỏ. Bảo trọng, Hanah." Harry xoay đi và chạy vào trong Viện bắt đầu mở kết giới bảo vệ.
Chẳng một lời báo trước, một thần chú không biết từ phe nào đã mở đầu cho cuộc chiến tàn khốc.
Hanah cùng Calla đứng song song, lần này không ai hơn ai, sức mạnh ngang nhau như những kẻ đồng đẳng ngang hàng, thành bại sẽ được quyết định bởi kỹ năng và sự may mắn.
"Gặp lại nhau rồi, Nathalie Siwgan." Giọng Hanah nhẹ đến mức tưởng chừng như cô chỉ đang chào hỏi một người bạn nhưng đôi mắt tràn ngập oán hận của cô lại cho thấy sự tương phản to lớn trong đó.
Khác với lần cuối họ gặp nhau, Calla lần này có chút khác biệt, ít nhất cô ta đã bỏ cái thói khích bác người khác trong cuộc chiến đấu, tuy nhiên Calla vẫn mãi là Calla. Thái độ khinh khỉnh cùng kiêu căng vẫn không hề mất đi kể cả khi cô ta đã trải qua một loạt biến số trong cuộc đời mình. Từ đứng trên đỉnh vinh quang và giờ thì bị đày xuống làm một kẻ tôi tớ để người khác sai khiến.
Hai người lao vào đánh nhau, chẳng ai nhường ai, khi Calla niệm một loạt thần chú cổ xưa thì Hanah cũng dùng cách thức tương tự để phản đòn cô ta.
Phía Hogwarts, các giáo sư đồng loạt giơ cao đũa phép, ở phía sau là hàng trăm học sinh trong trường. Ngoài ra sự hiện diện của Đoàn quân Hogwarts bên cạnh Hội Phượng Hoàng cùng Tử Thần Thực Tử càng khiến ý chí của mọi người tăng cao. Giây phút chiến tranh xảy ra, Đoàn quân Hogwarts lại là người tiên phong đầu tiên như những ngọn giáo đầy mạnh mẽ và sắc bén.
Đối mặt với Chim Ưng Đỏ độc ác, họ chỉ có thể tàn nhẫn hơn. Tuy nhiên họ nhất quyết không sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ mà là những thần chú bản thân đã luyện tập trong suốt hai năm qua.
Khoảnh khắc hai bên lao vào đánh nhau, Voldemort đã đứng trước kẻ thù của mình - Grover.
"Hôm nay sẽ là cuộc chiến quyết định ai sẽ là người cầm quyền thực thụ." Grover nói như một sự thật hiển nhiên rằng gã và Voldemort là những kẻ đồng đẳng ngang cơ nhau và gã thậm chí còn chẳng che dấu ý định trắng trợn muốn vượt qua cả Voldemort.
Ngược lại, Voldemort chỉ cười một cách điềm nhiên như thể không đặt lời thách thức của gã vào trong lòng.
Nhận ra thái độ này của Voldemort làm Grover không khỏi tức giận, thần chú phát ra cũng bắt đầu mất trật tự. Nhân cơ hội này Voldemort bắt đầu vung đũa phép hòng đánh lạc hướng Grover để gã phân tâm và không chú ý đến việc hai người Dumbledore và Grindewald đã không xuất hiện trong suốt trận chiến.
Đây là kế hoạch mà họ tự phát một tiếng trước khi biết tin có một nhóm người sẽ tấn công đến Hogwarts. Ban đầu, Voldemort định sẽ trở về Viện phép thuật nhưng Harry đã ngăn cản, cậu đưa ra một kế hoạch vô cùng táo bạo, đó chính là: "Bây giờ chúng ta nhân cơ hội đó vào nơi ở của Grover để đánh cắp chiến nhẫn. Giáo sư Dumbledore thầy nghĩ như thế nào?"
"Một kế hoạch mạo hiểm." Grindewald không khỏi nhướn mày, trước khi gật đầu đồng ý còn không quên đánh giá một câu.
"Tuy nhiên ta và Albus sẽ đi cùng nhau. Sẵn tiện cho nổ tung cái nơi chẳng mấy tốt đẹp kia." Grindewald đưa ra quyết định và cụ Dumbledore định từ chối khi để hai người cùng đi, ít nhất phải có một người ở lại phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra.
Cuối cùng, Harry và Voldemort không hẹn mà có cùng ý kiến đó chính là Grindewald và Dumbledore nên đi cùng nhau, hang ổ của Grover và Silknus không biết có tàng ẩn những cơ quan hay ma thuật huyền bí gì. Hai người đi còn có thể trợ giúp nhau.
Voldemort thấy Dumbledore còn lưỡng lự nên giành lời nói trước: "Ông yên tâm, lần này ta cùng Tử thần Thực tử sẽ ở Hogwarts. Và Grover cứ để cho ta."
Harry cũng nói: "Về Silknus thì cụ yên tâm, con sẽ lo việc đó."
Khi Harry nói ra câu này, mọi người đều nhìn cậu đầy lo lắng, Harry mỉm cười trấn an: "Mọi người đã bảo vệ em nhiều như vậy thì bây giờ hãy để em bảo vệ mọi người. Mà cũng đừng quên người đang đứng trước mặt mọi người chính là một vị thần hàng thật đấy."
Theo câu nói của Harry, năm người Voldemort cảm thấy trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, ấm áp vô cùng.
Và thế là kế hoạch được định ra, bên cạnh Dumbledore và Grindewald thì Draco và Severus sẽ đảm nhận Trường sinh linh giá còn lại chính là Huy hiệu Chim ưng Đỏ tại Nhà cũ của mẹ Grover. Theo tin tức do thám vài ngày trước của Peter, đây là nơi có phòng ngự mỏng nhất. Vốn dĩ họ định sẽ tiến hành một kế hoạch đột nhập vào đó nhưng không ngờ thời cơ lại đến nhanh như vậy.
Quay về Viện phép thuật, Harry sau khi đã mở mấy tầng kết giới bảo vệ những đứa trẻ thì bỗng phát hiện không thấy hai đứa trẻ nhà mình đâu. Narcissa liền lo lắng không thôi, cô định rời đi tìm nhưng Harry ngăn lại và tự mình đi tìm kiếm xung quanh. Lúc cậu tìm thấy chúng thì Silknus đang trong trạng thái bán linh hồn đã xuất hiện bên cạnh hai đứa trẻ.
Emmett bảo hộ Cassius phía sau lưng mình vô cùng gắt gao, tuy nhiên vẫn bị hất ra ngay sau đó. Và khi Harry vội vàng chạy đến, Silknus không chần chừ mà tóm lấy Cassius rồi nhanh chóng biến mất.
Harry chạy đến đỡ Emmett ngồi dậy, cậu lo lắng thử lay người thằng bé và rồi đột nhiên thân thể đứa nhỏ xảy ra biến hóa, dần lộ ra gương mặt của Cassius.
Harry kinh ngạc kêu: "Cassius."
Bé hơi nhíu mày và dần hé mắt, như nhớ lại gì đó nó nhìn quanh và gương mặt nó như thể sắp khóc: "Emmett, Emmett!"
"Ba ơi, Emmett bị người xấu bắt mất rồi..."
Cassius ấm ức khóc, Harry bắt đầu nhận ra sự thật, có thể Emmett biết Silknus muốn bắt Cassius nên đã thay đổi hình dạng của hai đứa hòng đánh lạc hướng.
"Ngoan nào Cassius, anh sẽ đi tìm Emmett, bây giờ em phải nghe lời anh đến nơi an toàn trước đã." Harry nhẹ nhàng dỗ dành Cassius, dẫn thằng bé đến chỗ của Narcissa và bọn trẻ.
"Bảo trọng, Harry. Chúng ta tin ở con." Narcissa cố nén nước mắt, cô ôm chầm lấy đứa con trai không nỡ buông tay nhưng cô biết mình không thể níu chân thằng bé ở lại. Đứa trẻ cô nuôi đã lớn khôn, giờ đây nó không còn là một cục bông nhỏ xíu ríu rít chạy theo sau lưng mẹ nó nữa. Sự trưởng thành gắn liền với việc đã đến lúc nó thực hiện sứ mệnh của mình.
"Mẹ cũng phải bảo trọng. Một lần nữa con muốn mẹ biết, con yêu mẹ." Harry nắm tay Narcissa, cậu khẽ cười với mẹ mình, sau đó mới bay đi đến Hogwarts.
Nhìn theo bóng lưng xa dần, giọt nước mặt long lanh khẽ rơi xuống trên gương mặt người mẹ, cô nhỏ giọng thì thầm: "Mẹ cũng yêu con, Harry. Vì vậy con nhất định phải trở về bên cha mẹ, con nhé."
...
Ở ngoài sân vườn Viện phép thuật, Hanah và Calla đang đứng đối diện nhau, trên người cả hai có không ít vết thương. Họ thở dốc, cảnh giác nhìn đối phương, Hanah giờ phút này cũng bỏ đi sự hiền lành của mình, cô dùng tất cả sự liều mạng của mình dồn hết vào trận chiến này.
Cô phải trả lại những gì mà Calla đã làm với Cho Chang.
Đột nhiên, khung cảnh chiến đấu đang trong hồi căng thẳng bỗng ngừng lại một cách lạ kỳ, sau đó là tiếng hô đầy kinh ngạc của những người Hội phượng hoàng vang lên.
Hanah đang thi triển thần chú thì ma thuật bỗng đứt quãng và vụt tắt. Bầu trời lại kéo đến từng áng mây đen đầy tăm tối.
Phía đối diện, Calla Malachite cũng nhận ra vấn đề về ma lực của mình, cô ta toan trốn chạy thì Hanah đuổi theo ngay lập tức.
Không có ma pháp thì dùng sức mạnh cơ bắp. Hanah còn rất tự tin nghĩ rằng: Ở thế giới không phép thuật, thì bà mày làm trùm cũng được.
2
Võ thuật chị mày biết thừa nhé.
Calla bị một cú đánh lướt gió của Hanah va vào bắp tay khiến từng tế bào dưới lớp da đều cảm nhận được cơn đau đớn vật lý lần đầu tiên được trải nghiệm.
Đề phòng Calla sẽ dở thói bỏ trốn, Hanah còn trói cô ta lại thành một đòn bánh tét, Calla gào rống: "Mày thả tao ra."
"Rất tiếc là đ*o." Hanah cười khẩy.
2
Bỏ ngoài tai mấy lời mắng chửi của Calla, Hanah ngước mắt về phía bầu trời ở phía xa, trong lòng không khỏi lo lắng về hiện trạng đang xảy ra.
Mong rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Harry, cậu nhất định phải thắng lớn trở về...
2
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook