Khi Tiên Lộ
-
Chương 11: Tiền đặt cược lớn nhất
Ngày đầu tiên tu luyện cứ như vậy trôi qua. Nhìn như bình thường nhưng cũng chỉ có bản thân Lưu Ngọc mới biết mình đã trải qua một phen sóng to gió lớn như thế nào, những thứ biến hóa này đều phát sinh ở bên trong thân thể hắn.
Sau khi cầm gương trả về chỗ cũ, Lưu Ngọc bắt đầu nghiêm túc tự đánh giá lại sự tình.
Ta làm như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không đây?
Không sai, mặc dù tối hôm qua đã trải qua khổ nạn to lớn, chính là thân thể theo một ý nghĩa khác mà nói, quả thật đã trở nên cường đại hơn nhiều, hoặc nói cách khác là cách sự hoàn mỹ lại càng gần.
Trên thực tế phàm cảnh đỉnh đã là gần với sự hoàn mỹ rồi, mà trúc cơ sau này mỗi lần cường hóa, đều là đánh vỡ cực hạn của thân thể con người, không ngừng tiến xa hơn. Lưu Ngọc không phải người ngu, ngược lại hắn có trực giác hết sức bén nhạy, loáng thoáng nhận ra kết cuộc cuối cùng của sự biến hóa trên cơ thể mình là cái gì.
Nói trắng ra: “Ta cuối cùng sẽ biến thành một thứ quái vật bất nam bất nữ?”
Đối với loại kết quả trong tưởng tượng này, Lưu Ngọc quả thật không muốn tiếp nhận, bởi vì quan niệm thế tục rất sợ hãi những thứ quái dị, giống hắn một thân yêu nghiệt như vậy không nên tồn tại ở trên thế gian này.
Cái thế giới này nam tử thuần dương, nữ tử thuần âm, âm dương tương sinh tương khắc tuần hoàn không ngừng. Nếu như một nam tử trên người âm khí qua thịnh thì gọi là đồng bóng, nữ tử dương khí quá độ bị gọi là nam nhân bà, bị gọi như thế đều không có gì tốt. Mà trên một người đồng thời có cả dương khí lẫn âm khí lại xưng là yêu nhân, chỉ cần nghe tên cũng biết ý tứ này hoàn toàn không phải tốt, không âm không dương bất nam bất nữ, bất luân bất loại. Chẳng lẽ mình tiếp tục tu luyện tiếp, sau này sẽ biến thành thứ người như thế?
Lưu Ngọc hết sức không cam lòng, thật vất vả mới tìm được một chân lý sống để phấn đấu, con đường đó lại yêu cầu bỏ ra một cái giá rất đắt, vốn là Lưu Ngọc còn hy vọng cho tiểu đệ tu luyện thứ này, bây giờ căn bản liền đoạn tuyệt loại tâm tư này, đây là oan nghiệt thật không nên tồn tại loại thuật tu luyện này ở trên đời. Thậm chí trong một lúc, Lưu Ngọc đã muốn đem nó phá hủy.
Chính là ta rất cần thực lực! Lưu Ngọc biết mình làm như vậy là đúng, chính là lập tức, trong ánh mắt hắn lại lóe ra vẻ thống khổ cùng dằn vặt. Có lẽ… có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất của Lưu gia, cũng là cơ hội cuối cùng! Nếu như mất đi cơ hội cuối cùng này, coi như huynh đệ bọn họ không thể tránh khỏi họa sát thân, cũng bất quá bọn họ vẫn là một con chim tước* bị thành chủ Lôi Quang Thành Tả Mạc giam lỏng trong một cái lồng, vĩnh viễn không cách nào hóa thành hùng ưng bay cao lên bầu trời rộng lớn.
Chết cũng không đáng sợ, có một số thứ so với chết còn đáng sợ hơn.
Lưu Ngọc biết một khi đã lựa chọn con đường này thì cả đời hắn coi như bị phá hủy hoàn toàn, bất luận là đi đến nơi nào thì cũng sẽ bị những lời đàm tiếu của mọi người làm đau đớn tâm can, giọng điệu đả kích như: “Nhìn xem, đây là một yêu nghiệt, một cái con quái vật bất nam bất nữ.”
Chỉ là suy nghĩ một chút như vậy mà Lưu Ngọc đã cảm thấy không rét mà run, cảm giác như tự vứt đi toàn bộ tôn nghiêm của bản thân, khinh bỉ chính mình, liền từ đó cùng tình yêu nam nữ đoạn tuyệt, chỉ một đời cô độc, thậm chí là tiểu đệ của hắn cũng không có khả năng thông cảm cho hắn, không chấp nhận một ca ca như vậy! Ta… thật muốn làm như vậy sao?
Suốt cả buổi sáng, Lưu Ngọc đều an tĩnh ở tại trong phòng, suy tính cái vấn đề ảnh hưởng nặng nề đến cả đời hắn sau này, bất kỳ quyết định gì cũng thật khó khăn, có lẽ chờ đến khi đệ đệ lớn lên, sau khi chính mình hoàn thành tâm nguyện chấn hưng Lưu gia liền trốn vào rừng sâu núi thẳm, cũng sẽ không xuất hiện lần nữa tại trước mặt mọi người, tốt nhất là tự mình tìm một chỗ ẩn cư đi? Trong tâm Lưu Ngọc đang run rẩy, cái quyết định này nhìn như đơn giản, cũng không phải dễ dàng quyết định liền như vậy, bởi vì nếu đã bỏ qua mọi tham vọng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không quay về.
Lưu kỳ phảng phất cũng cảm thấy được ca ca trong lòng đang có chuyện khó nghĩ, đáng tiếc hắn bây giờ quá nhỏ, rất nhiều thứ sẽ không hiểu được, hắn chẳng qua chỉ biết phải nghe lời ca ca nói, muốn mình tu luyện thật tốt, muốn mình cố gắng hơn, bởi vì hắn chính là người kế thừa toàn bộ kỳ vọng phục hưng của Lưu gia.
Cho nên hắn so với trước kia càng thêm chuyên tâm tập luyện, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Lưu Ngọc đứng ở trong phòng, ánh mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, đệ đệ của hắn đang phải cố gắng hết sức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thậm chí bởi vì tu luyện quá sức mà toát ra nét thống khổ, trong lòng Lưu Ngọc lúc này lại như phảng phất có cây roi da, hung hăng quất vào tim hắn.
Nó là đệ đệ của ta, là thân nhân duy nhất của ta, ta thương nó, ta hy vọng nó trải qua tuổi thơ êm ấm, nó hẳn không nên chịu đựng hành hạ như vậy. Lưu Ngọc trong mắt chảy ra dòng lệ, giờ khắc này thủy chung như có một thanh cự chùy vạn cân chợt từ không trung hung hăng nện xuống, đem bất kỳ do dự nào nghiền nát hoàn toàn, hắn đã quyết định bỏ qua hoàn toàn tương lai và tất cả tiền đồ của mình, toàn bộ đều dùng để đặt cược hết vào lần này, thậm chí cả bản thân cũng đem làm tiền đặt cược, hơn nữa coi như thắng cũng không cách nào lấy lại tiền cược.
…….
Đã quyết định, Lưu Ngọc liền không do dự nữa.
Ban đêm ánh trăng lại rọi xuống, Lưu Ngọc tiếp tục lấy ra viên dịch châu còn dư lại một nữa kia phục dụng.
Có lẽ do đêm hôm qua đã chịu đựng qua sự thống khổ cực lớn, Lưu Ngọc phát hiện hôm nay cư nhiên sức chịu đựng của mình đã tốt hôn một chút, mặc dù vẫn đau đến không muốn sống, nhưng hắn vẫn gắt gao đè nén sự đau đớn trong cổ họng không cho phát ra thành tiếng, trong đan điền bỗng nhiên xuất hiện đại lượng lớn khí màu thúy lục linh động, hơn nữa lại không hề gián đoạn mà nhanh chóng tăng lên, Lưu Ngọc biết những thứ này chính là linh khí.
Linh khí sẽ không trống rỗng sinh ra, tựa như Thuần Linh Thủy nó cũng là linh khí tinh hoa. Đan điền vốn là yếu ớt lần này lại được linh khí thần kỳ cải tạo liền trở nên ôn nhuận, hơn nữa lại hết sức tràn đầy. Loại này cảm giác tràn đầy linh khí này rất nhanh làm cho Lưu Ngọc cảm nhận được một loại phấn khích mà trước nay chưa từng có.
Năng lượng của tinh hoa của anh trăng ngưng tụ thành dịch châu cực kỳ cường đại, cũng chỉ có nữa viên liền tương đương với một năm khổ luyện của Lưu Ngọc trước đó. Hơn nữa đan điền lại không chỉ căng tràn năng lượng tinh thuần lại không có chút nào lãng phí, vẫn tham lam hút vào, rất nhanh liền xuất hiện nhè nhẹ căng đau.
Đại lượng dơ bẩn còn sót lại từ trong thân thể Lưu Ngọc bị trục ra, thân thể cũng đang không ngừng cải tạo lại, sự ưu hóa cùng cải tạo này vốn là chỉ xuất hiện tại lúc thăng tiến cảnh giới trúc cơ được trời ban phúc, bất quá bây giờ Lưu Ngọc đã có thể hưởng thụ, sau này tự nhiên có nhiều chỗ tốt.
Dĩ nhiên, hắn bây giờ căn bản không rãnh đi hưởng thụ những thứ này, từng cổ một cảm giác như bị kim đâm đang không ngừng đánh vào đan điền hắn, khiến hắn cảm giác được bụng nhỏ bên dưới giống như lửa đốt, còn truyền tới từng trận cảm giác tê tê, càng lúc càng nhiều linh khí, tiếp tục như vậy sớm muộn gì đan điền hắn cũng như khí cầu bị bơm căng mà nổ tung.
Mặc dù thân thể đang không ngừng tiếp nhận cải tạo, nhưng Lưu Ngọc biết tốc độ cải tạo này còn xa xa không bằng tốc độ tăng trưởng linh khí như nước lũ không cản nổi trong đan điền, chỉ có thể mở ra một chỗ so với đan điền lớn hơn gấp mười gấp trăm lần không gian mới có thể hoàn toàn tiếp nhận được cổ linh khi cường đại này, tạp chất dơ bẩn trong cơ thể vẫn đang không ngừng xuất ra, Lưu Ngọc trở nên càng lúc càng xinh đẹp động lòng người, đối với một nam tử mà nói, xinh đẹp như vậy có thể nói đã là một sự ô nhục lớn, yết hầu ở cổ họng cũng đã biến mất chỉ là bởi vì trước ngực còn chưa có xuất hiện thứ đại biểu cho đặc thù của nữ nhân thành thục, cho nên trước mắt mọi người chưa thể khẳng định được đến tột cùng hắn là mỹ nam hay mỹ nữ.
Nhưng vào lúc này, Lưu Ngọc chợt mở mắt, trong cổ họng rên rỉ một tiếng, nó không khó nghe mà ngược lại còn mang một chút yêu mị dụ hoặc.
Nhất thời từ trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện một cảm giác nhục nhã khó có thể chịu được, hắn đột nhiên nhảy ra khỏi bồn tắm, lao ra bên ngoài tung người nhảy vào hồ nước lạnh như băng trước nhà, cả người chui vào trong đáy hồ, ngâm mình hồi lâu rốt cuộc cũng tĩnh táo lại, lửa dục kỳ quái trong bụng cũng từ từ biến mất. Đối với hành động hoang đường không chịu nổi vừa nãy, Lưu Ngọc lúc này tâm đã thanh tĩnh lại mới phát giác, hắn giống như đạo tặc lấm lét nhìn quanh bốn phía hồ nước một chút, xác nhận không có ai mới từ trong nước ròn rén như mèo ra ngoài, nhanh chóng lùi về trong phòng lấy y phục mặc vào.
Trên bầu trời ánh trăng vẫn trong trẻo như vậy, tâm tình Lưu Ngọc lại thật lâu vẫn chưa hồi phục được, chuyện đã xảy ra tối hôm nay làm cho hắn hết sức kinh sợ. Bây giờ mà đã như thế, tương lai còn không biết sẽ biến thành cái hình dáng gì!? Nhưng mà… đã nhất quyết lựa chọn đi trên con đường này cũng sẽ không có gì mà phải hối hận.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Lưu Ngọc từ từ đi tới bên hồ. Bóng hình nhô ra phản chiếu trên mặt nước đầy những gợn sóng lăn tăn, hiển lộ ra dáng vẻ một nữ tử hết sức xinh đẹp, vừa có một loại khí chất thanh xuân kiều mị không màng thế sự, lại có mi thanh mục túc nhàn nhạt sầu tư, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người. Không có ai có nghĩ ra được một mỹ nữ như vậy nhưng thật ra lại là một nam nhân.
Tóc cũng đang điên cuồng mọc dài ra, năng lượng dịch châu quả là vô cùng khổng lồ, hiện ở trong đan điền còn mơ hồ đau, quá nhiều năng lượng tinh thuần dĩ nhiên mang tới hiệu quả tạo nên sinh cơ, tự động đem những thiếu sót của thân thể bổ sung hoàn mỹ. Nhìn hình nữ tử xinh đẹp như hằng nga tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian của mình, tâm Lưu Ngọc vốn đang rất loạn, lại trong vô thức liền an tĩnh lại. Ít nhất, cũng không khó nhìn…
Trong đan điền tích súc quá nhiều năng lượng, phải cần một khoảng thời gian tới hấp thu hóa giải, bất quá nhờ thủ đoạn mạnh mẽ như vậy mà đan điền quả thật đã ổn định trở lại, suốt ba ngày kế tiếp, Lưu Ngọc chuyện gì cũng không có làm, cũng không có thấy Giản Lam tới theo như ước định, mà hắn cũng không biết dùng dung mạo bây giờ đi đối mặt với người chỉ mới gặp mấy ngày trước như thế nào nên cũng đành thôi.
Bất quá, chuyện nên đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
…….
Từ lúc bắt đầu bế quan đến bây giờ đã qua năm ngày. Trong năm ngày này tất nhiên đã phát sinh rất nhiều chuyện.
Hà bắc danh kiếm Phương Hứng Đông tại lúc nghỉ đêm ở khách điếm gặp tập kích chết oan uổng. Thiên trì tứ kiệt đắc tội hắc tâm lão nhân cùng xích huyết kiếm Hạ Tường cùng nhau liên thủ thế là khổ chiến một hồi, kết quả lại là tứ kiệt hai người chết, hai người trọng thương, xích huyết kiếm võ công hoàn toàn bị phế. Còn có chuyện phát sinh ở ngoài trấn Du Thụ, giữa mấy chục thế lực lớn nhỏ xảy ra hỗn chiến người chết thảm trọng, cũng đủ để cho người người trong Du Thụ trấn nhất thời cảm thấy bất an. Mà tin tức làm người ta kinh ngạc nhất, chính là sự việc đại đệ tử họ Lâm của Hạo Nhiên Tông lần này cho phép đám đệ tử tấn công tổng bộ của Thông Bảo Đương thiết lập tại Lôi Quang Thành. Mặc dù không thể một lần tiêu diệt hoàn toàn Thông Bảo Đương, nhưng cũng khiến cho một thế lực trước nay chưa từng bị thương, trừ hai người hộ vệ che chở tiểu thiếu gia mới mười hai tuổi chốn thoát ra, những người khác đều không thể thoát khỏi.
Mọi người ý thức được chân tướng chuyện giang hồ chém giết tàn khốc, cũng đồng thời ý thức được thế lực ngoại lai Hạo Nhiên Tông này đến không có ý gì tốt, coi như thế lực mạnh nhất tại địa phương này là Nhu Thủy Các cũng không dám tỏ rõ địch ý, ngược lại tự thu hẹp phạm vi thế lực của mình trước đó, thoạt nhìn giống như là có chút sợ hãi vậy. Mà thế lực lớn nhất đã không dám có động tĩnh gì, tự nhiên càng làm dân chúng thêm hoang mang bàn tán.
Mà một thế lực khổng lồ khác là thành chủ phủ lần này tựa hồ cũng không có bất kỳ hành động nào, phảng phất như bọn họ là người ngoài cuộc vậy, bất quá những người biết chân tướng sự việc tự nhiên sẽ không có ý nghĩ buồn cười này, trên thực tế cho dù là lực lượng thì phủ thành chủ cũng không thua kém chút nào so với Hạo Nhiên Tông. Nếu không thì Tả Mạc kia như thế nào có thể an ổn ngồi tại vị trí này mấy chục năm đây?
Tuy nhiên những chuyện này cùng Lưu Ngọc tạm thời đều không có quan hệ. Hắn đã đi trên một con đường không thể quay đầu lại, như vậy cũng chỉ có thể tiếp tục kiên định bước đi không được dừng lại. Trải qua ba ngày tu dưỡng, đan điền trải qua cải tạo của hắn đã hoàn toàn ổn định lại, hoàn toàn đón nhận nữa viên dịch châu chứa đựng tất cả năng lượng, mà thân thể của hắn trừ phần ngực so với nam nhân vẫn chưa có khác biệt ra, những chỗ khác đã hoàn toàn giống nữ nhân, bàn tay cùng chân cư nhiên cũng nhỏ một vòng, bày biện ra một loại vóc dáng tiểu kiều linh lung, đối với lần này hắn cũng không thể tránh được. Lưu Kỳ tuổi còn nhỏ, mặc dù cảm thấy trên người ca ca phát sinh biến hóa thật sự là khó có thể tin được, nhưng dù sao chính là ca ca của mình, thân nhân duy nhất của mình, bất luận có biến thành hình dáng gì, Lưu Kỳ đều có thể tiếp nhận.
Đệ đệ sau này lớn lên hình dung mình thế nào Lưu Ngọc cũng không rõ ràng lắm, ngay cả trong tưởng tượng cũng không muốn nghĩ đến, bất quá ít nhất bây giờ, thái độ của nó khiến Lưu Ngọc trong tâm hơi có chút an ủi. Sau khi đan điền dần ổn định, bước tu luyện kế tiếp không nghi ngờ chút nào, dĩ nhiên là mở ra khí hải.
Khí hải không giống với đan điền, đan điền chính là trời sinh, Lưu Ngọc chỉ cần tiến hành cải tạo lại là được, nhưng khí hải phải là sáng tỏ đạo trời mới mở ra được, loại hành vi này trong mắt người phàm đã là nghịch thiên. Bất quá những đạo sĩ chân chính tu luyện qua cái này đều sẽ biết, trên thực tế mở ra khí hải không khó, bởi vì đan điền vững chắc thì khí hải có thể tự nhiên mở ra, ngược lại thì sau khi mở ra khí hải cần phải hấp thu một lượng linh khí rất khủng khiếp, đây mới chính là điều làm người ta khó giải quyết nhất. Tác dụng lớn nhất của khí hải, chính là chứa đựng linh khí, nếu như không có đủ linh khí cung dưỡng, khí hải sẽ héo rút co lại rất nhỏ, như thế lại làm lãng phí không gian bên trong thân thể, tồn trữ tác dụng cũng không lớn.
Thật may là Lưu Ngọc không cần vì vấn đề này mà lo lắng, mười một viên dịch châu thì chỉ cần ba viên đã đủ lấp đầy khí hải vừa mới mở ra của hắn. Mà linh khí đối với thân thể cũng có sự cải tạo, nhưng sự cải tạo này không phải là làm thân thể của hắn thay đổi, mà là chân chính cường hóa thân thể, Lưu Ngọc có thể cảm giác được sau khi thân thể hoàn thành lần cường hóa này, chỉ là giơ tay nhấc chân đã có lực hơn trước đó rất nhiều. Hơn nữa tinh thần cũng hết sức dồi dào, đây quả thật chính là phàm cảnh đỉnh. Mặc dù loại thực lực này bởi vì dùng chút thủ đoạn mà có, cho nên căn cơ sẽ không ổn định, bất quá bây giờ Lưu Ngọc nóng lòng nâng cao thực lực bản thân, cũng không quá để ý vấn đề này.
Dĩ nhiên, chỉ cần chưa tiến vào trúc cơ, tương lai cũng có cơ hội đem thực lực bình ổn lại một lần, chỉ cần có được Thuần Linh Thủy, hắn có thể dựa theo thượng đẳng phương pháp tu luyện đem thân thể tiếp tục cường hóa, cho đến khi hoàn toàn ổn định, mặc dù so ra còn kém việc chân chính tu luyện khổ cực hàng chục năm, có kết quả như vậy Lưu Ngọc đã rất thỏa mãn, dù sao làm người không thể quá tham lam. (mấy vị chân nhân ngồi dưới thác nước bảy tám mươi năm nghe câu này chắc cắn lưỡi tự sát quá:d)
…….
Ước chừng mười ngày sau khi Lưu Ngọc bế quan tu luyện, hắn mới quyết định đem lần bế quan dài nhất này kết thúc, rời khỏi phòng, tròng mắt sâu hoắm nhìn về mảnh thiên địa quen thuộc này, cảnh và người đều còn đó, bất quá chính hắn lại đã hoàn toàn thay đổi. Giống như một hạt giống nảy mầm rồi khô héo, đã trải qua một quá lần luân hồi hoàn chỉnh, hắn đang đứng đây tựa như được sống lại một lần nữa, tràn trề nhựa sống. Khi Lưu Ngọc vừa mới kết thúc bế quan, trong nhà cũng rất nhanh liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến, cũng là người mà Lưu Ngọc trước đó căn bản không muốn nghĩ đến.
_______
*Chim tước: còn gọi là chim sẻ, giống chim nhỏ và rất đẹp
Sau khi cầm gương trả về chỗ cũ, Lưu Ngọc bắt đầu nghiêm túc tự đánh giá lại sự tình.
Ta làm như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không đây?
Không sai, mặc dù tối hôm qua đã trải qua khổ nạn to lớn, chính là thân thể theo một ý nghĩa khác mà nói, quả thật đã trở nên cường đại hơn nhiều, hoặc nói cách khác là cách sự hoàn mỹ lại càng gần.
Trên thực tế phàm cảnh đỉnh đã là gần với sự hoàn mỹ rồi, mà trúc cơ sau này mỗi lần cường hóa, đều là đánh vỡ cực hạn của thân thể con người, không ngừng tiến xa hơn. Lưu Ngọc không phải người ngu, ngược lại hắn có trực giác hết sức bén nhạy, loáng thoáng nhận ra kết cuộc cuối cùng của sự biến hóa trên cơ thể mình là cái gì.
Nói trắng ra: “Ta cuối cùng sẽ biến thành một thứ quái vật bất nam bất nữ?”
Đối với loại kết quả trong tưởng tượng này, Lưu Ngọc quả thật không muốn tiếp nhận, bởi vì quan niệm thế tục rất sợ hãi những thứ quái dị, giống hắn một thân yêu nghiệt như vậy không nên tồn tại ở trên thế gian này.
Cái thế giới này nam tử thuần dương, nữ tử thuần âm, âm dương tương sinh tương khắc tuần hoàn không ngừng. Nếu như một nam tử trên người âm khí qua thịnh thì gọi là đồng bóng, nữ tử dương khí quá độ bị gọi là nam nhân bà, bị gọi như thế đều không có gì tốt. Mà trên một người đồng thời có cả dương khí lẫn âm khí lại xưng là yêu nhân, chỉ cần nghe tên cũng biết ý tứ này hoàn toàn không phải tốt, không âm không dương bất nam bất nữ, bất luân bất loại. Chẳng lẽ mình tiếp tục tu luyện tiếp, sau này sẽ biến thành thứ người như thế?
Lưu Ngọc hết sức không cam lòng, thật vất vả mới tìm được một chân lý sống để phấn đấu, con đường đó lại yêu cầu bỏ ra một cái giá rất đắt, vốn là Lưu Ngọc còn hy vọng cho tiểu đệ tu luyện thứ này, bây giờ căn bản liền đoạn tuyệt loại tâm tư này, đây là oan nghiệt thật không nên tồn tại loại thuật tu luyện này ở trên đời. Thậm chí trong một lúc, Lưu Ngọc đã muốn đem nó phá hủy.
Chính là ta rất cần thực lực! Lưu Ngọc biết mình làm như vậy là đúng, chính là lập tức, trong ánh mắt hắn lại lóe ra vẻ thống khổ cùng dằn vặt. Có lẽ… có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất của Lưu gia, cũng là cơ hội cuối cùng! Nếu như mất đi cơ hội cuối cùng này, coi như huynh đệ bọn họ không thể tránh khỏi họa sát thân, cũng bất quá bọn họ vẫn là một con chim tước* bị thành chủ Lôi Quang Thành Tả Mạc giam lỏng trong một cái lồng, vĩnh viễn không cách nào hóa thành hùng ưng bay cao lên bầu trời rộng lớn.
Chết cũng không đáng sợ, có một số thứ so với chết còn đáng sợ hơn.
Lưu Ngọc biết một khi đã lựa chọn con đường này thì cả đời hắn coi như bị phá hủy hoàn toàn, bất luận là đi đến nơi nào thì cũng sẽ bị những lời đàm tiếu của mọi người làm đau đớn tâm can, giọng điệu đả kích như: “Nhìn xem, đây là một yêu nghiệt, một cái con quái vật bất nam bất nữ.”
Chỉ là suy nghĩ một chút như vậy mà Lưu Ngọc đã cảm thấy không rét mà run, cảm giác như tự vứt đi toàn bộ tôn nghiêm của bản thân, khinh bỉ chính mình, liền từ đó cùng tình yêu nam nữ đoạn tuyệt, chỉ một đời cô độc, thậm chí là tiểu đệ của hắn cũng không có khả năng thông cảm cho hắn, không chấp nhận một ca ca như vậy! Ta… thật muốn làm như vậy sao?
Suốt cả buổi sáng, Lưu Ngọc đều an tĩnh ở tại trong phòng, suy tính cái vấn đề ảnh hưởng nặng nề đến cả đời hắn sau này, bất kỳ quyết định gì cũng thật khó khăn, có lẽ chờ đến khi đệ đệ lớn lên, sau khi chính mình hoàn thành tâm nguyện chấn hưng Lưu gia liền trốn vào rừng sâu núi thẳm, cũng sẽ không xuất hiện lần nữa tại trước mặt mọi người, tốt nhất là tự mình tìm một chỗ ẩn cư đi? Trong tâm Lưu Ngọc đang run rẩy, cái quyết định này nhìn như đơn giản, cũng không phải dễ dàng quyết định liền như vậy, bởi vì nếu đã bỏ qua mọi tham vọng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không quay về.
Lưu kỳ phảng phất cũng cảm thấy được ca ca trong lòng đang có chuyện khó nghĩ, đáng tiếc hắn bây giờ quá nhỏ, rất nhiều thứ sẽ không hiểu được, hắn chẳng qua chỉ biết phải nghe lời ca ca nói, muốn mình tu luyện thật tốt, muốn mình cố gắng hơn, bởi vì hắn chính là người kế thừa toàn bộ kỳ vọng phục hưng của Lưu gia.
Cho nên hắn so với trước kia càng thêm chuyên tâm tập luyện, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Lưu Ngọc đứng ở trong phòng, ánh mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, đệ đệ của hắn đang phải cố gắng hết sức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thậm chí bởi vì tu luyện quá sức mà toát ra nét thống khổ, trong lòng Lưu Ngọc lúc này lại như phảng phất có cây roi da, hung hăng quất vào tim hắn.
Nó là đệ đệ của ta, là thân nhân duy nhất của ta, ta thương nó, ta hy vọng nó trải qua tuổi thơ êm ấm, nó hẳn không nên chịu đựng hành hạ như vậy. Lưu Ngọc trong mắt chảy ra dòng lệ, giờ khắc này thủy chung như có một thanh cự chùy vạn cân chợt từ không trung hung hăng nện xuống, đem bất kỳ do dự nào nghiền nát hoàn toàn, hắn đã quyết định bỏ qua hoàn toàn tương lai và tất cả tiền đồ của mình, toàn bộ đều dùng để đặt cược hết vào lần này, thậm chí cả bản thân cũng đem làm tiền đặt cược, hơn nữa coi như thắng cũng không cách nào lấy lại tiền cược.
…….
Đã quyết định, Lưu Ngọc liền không do dự nữa.
Ban đêm ánh trăng lại rọi xuống, Lưu Ngọc tiếp tục lấy ra viên dịch châu còn dư lại một nữa kia phục dụng.
Có lẽ do đêm hôm qua đã chịu đựng qua sự thống khổ cực lớn, Lưu Ngọc phát hiện hôm nay cư nhiên sức chịu đựng của mình đã tốt hôn một chút, mặc dù vẫn đau đến không muốn sống, nhưng hắn vẫn gắt gao đè nén sự đau đớn trong cổ họng không cho phát ra thành tiếng, trong đan điền bỗng nhiên xuất hiện đại lượng lớn khí màu thúy lục linh động, hơn nữa lại không hề gián đoạn mà nhanh chóng tăng lên, Lưu Ngọc biết những thứ này chính là linh khí.
Linh khí sẽ không trống rỗng sinh ra, tựa như Thuần Linh Thủy nó cũng là linh khí tinh hoa. Đan điền vốn là yếu ớt lần này lại được linh khí thần kỳ cải tạo liền trở nên ôn nhuận, hơn nữa lại hết sức tràn đầy. Loại này cảm giác tràn đầy linh khí này rất nhanh làm cho Lưu Ngọc cảm nhận được một loại phấn khích mà trước nay chưa từng có.
Năng lượng của tinh hoa của anh trăng ngưng tụ thành dịch châu cực kỳ cường đại, cũng chỉ có nữa viên liền tương đương với một năm khổ luyện của Lưu Ngọc trước đó. Hơn nữa đan điền lại không chỉ căng tràn năng lượng tinh thuần lại không có chút nào lãng phí, vẫn tham lam hút vào, rất nhanh liền xuất hiện nhè nhẹ căng đau.
Đại lượng dơ bẩn còn sót lại từ trong thân thể Lưu Ngọc bị trục ra, thân thể cũng đang không ngừng cải tạo lại, sự ưu hóa cùng cải tạo này vốn là chỉ xuất hiện tại lúc thăng tiến cảnh giới trúc cơ được trời ban phúc, bất quá bây giờ Lưu Ngọc đã có thể hưởng thụ, sau này tự nhiên có nhiều chỗ tốt.
Dĩ nhiên, hắn bây giờ căn bản không rãnh đi hưởng thụ những thứ này, từng cổ một cảm giác như bị kim đâm đang không ngừng đánh vào đan điền hắn, khiến hắn cảm giác được bụng nhỏ bên dưới giống như lửa đốt, còn truyền tới từng trận cảm giác tê tê, càng lúc càng nhiều linh khí, tiếp tục như vậy sớm muộn gì đan điền hắn cũng như khí cầu bị bơm căng mà nổ tung.
Mặc dù thân thể đang không ngừng tiếp nhận cải tạo, nhưng Lưu Ngọc biết tốc độ cải tạo này còn xa xa không bằng tốc độ tăng trưởng linh khí như nước lũ không cản nổi trong đan điền, chỉ có thể mở ra một chỗ so với đan điền lớn hơn gấp mười gấp trăm lần không gian mới có thể hoàn toàn tiếp nhận được cổ linh khi cường đại này, tạp chất dơ bẩn trong cơ thể vẫn đang không ngừng xuất ra, Lưu Ngọc trở nên càng lúc càng xinh đẹp động lòng người, đối với một nam tử mà nói, xinh đẹp như vậy có thể nói đã là một sự ô nhục lớn, yết hầu ở cổ họng cũng đã biến mất chỉ là bởi vì trước ngực còn chưa có xuất hiện thứ đại biểu cho đặc thù của nữ nhân thành thục, cho nên trước mắt mọi người chưa thể khẳng định được đến tột cùng hắn là mỹ nam hay mỹ nữ.
Nhưng vào lúc này, Lưu Ngọc chợt mở mắt, trong cổ họng rên rỉ một tiếng, nó không khó nghe mà ngược lại còn mang một chút yêu mị dụ hoặc.
Nhất thời từ trong lòng Lưu Ngọc xuất hiện một cảm giác nhục nhã khó có thể chịu được, hắn đột nhiên nhảy ra khỏi bồn tắm, lao ra bên ngoài tung người nhảy vào hồ nước lạnh như băng trước nhà, cả người chui vào trong đáy hồ, ngâm mình hồi lâu rốt cuộc cũng tĩnh táo lại, lửa dục kỳ quái trong bụng cũng từ từ biến mất. Đối với hành động hoang đường không chịu nổi vừa nãy, Lưu Ngọc lúc này tâm đã thanh tĩnh lại mới phát giác, hắn giống như đạo tặc lấm lét nhìn quanh bốn phía hồ nước một chút, xác nhận không có ai mới từ trong nước ròn rén như mèo ra ngoài, nhanh chóng lùi về trong phòng lấy y phục mặc vào.
Trên bầu trời ánh trăng vẫn trong trẻo như vậy, tâm tình Lưu Ngọc lại thật lâu vẫn chưa hồi phục được, chuyện đã xảy ra tối hôm nay làm cho hắn hết sức kinh sợ. Bây giờ mà đã như thế, tương lai còn không biết sẽ biến thành cái hình dáng gì!? Nhưng mà… đã nhất quyết lựa chọn đi trên con đường này cũng sẽ không có gì mà phải hối hận.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Lưu Ngọc từ từ đi tới bên hồ. Bóng hình nhô ra phản chiếu trên mặt nước đầy những gợn sóng lăn tăn, hiển lộ ra dáng vẻ một nữ tử hết sức xinh đẹp, vừa có một loại khí chất thanh xuân kiều mị không màng thế sự, lại có mi thanh mục túc nhàn nhạt sầu tư, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người. Không có ai có nghĩ ra được một mỹ nữ như vậy nhưng thật ra lại là một nam nhân.
Tóc cũng đang điên cuồng mọc dài ra, năng lượng dịch châu quả là vô cùng khổng lồ, hiện ở trong đan điền còn mơ hồ đau, quá nhiều năng lượng tinh thuần dĩ nhiên mang tới hiệu quả tạo nên sinh cơ, tự động đem những thiếu sót của thân thể bổ sung hoàn mỹ. Nhìn hình nữ tử xinh đẹp như hằng nga tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian của mình, tâm Lưu Ngọc vốn đang rất loạn, lại trong vô thức liền an tĩnh lại. Ít nhất, cũng không khó nhìn…
Trong đan điền tích súc quá nhiều năng lượng, phải cần một khoảng thời gian tới hấp thu hóa giải, bất quá nhờ thủ đoạn mạnh mẽ như vậy mà đan điền quả thật đã ổn định trở lại, suốt ba ngày kế tiếp, Lưu Ngọc chuyện gì cũng không có làm, cũng không có thấy Giản Lam tới theo như ước định, mà hắn cũng không biết dùng dung mạo bây giờ đi đối mặt với người chỉ mới gặp mấy ngày trước như thế nào nên cũng đành thôi.
Bất quá, chuyện nên đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
…….
Từ lúc bắt đầu bế quan đến bây giờ đã qua năm ngày. Trong năm ngày này tất nhiên đã phát sinh rất nhiều chuyện.
Hà bắc danh kiếm Phương Hứng Đông tại lúc nghỉ đêm ở khách điếm gặp tập kích chết oan uổng. Thiên trì tứ kiệt đắc tội hắc tâm lão nhân cùng xích huyết kiếm Hạ Tường cùng nhau liên thủ thế là khổ chiến một hồi, kết quả lại là tứ kiệt hai người chết, hai người trọng thương, xích huyết kiếm võ công hoàn toàn bị phế. Còn có chuyện phát sinh ở ngoài trấn Du Thụ, giữa mấy chục thế lực lớn nhỏ xảy ra hỗn chiến người chết thảm trọng, cũng đủ để cho người người trong Du Thụ trấn nhất thời cảm thấy bất an. Mà tin tức làm người ta kinh ngạc nhất, chính là sự việc đại đệ tử họ Lâm của Hạo Nhiên Tông lần này cho phép đám đệ tử tấn công tổng bộ của Thông Bảo Đương thiết lập tại Lôi Quang Thành. Mặc dù không thể một lần tiêu diệt hoàn toàn Thông Bảo Đương, nhưng cũng khiến cho một thế lực trước nay chưa từng bị thương, trừ hai người hộ vệ che chở tiểu thiếu gia mới mười hai tuổi chốn thoát ra, những người khác đều không thể thoát khỏi.
Mọi người ý thức được chân tướng chuyện giang hồ chém giết tàn khốc, cũng đồng thời ý thức được thế lực ngoại lai Hạo Nhiên Tông này đến không có ý gì tốt, coi như thế lực mạnh nhất tại địa phương này là Nhu Thủy Các cũng không dám tỏ rõ địch ý, ngược lại tự thu hẹp phạm vi thế lực của mình trước đó, thoạt nhìn giống như là có chút sợ hãi vậy. Mà thế lực lớn nhất đã không dám có động tĩnh gì, tự nhiên càng làm dân chúng thêm hoang mang bàn tán.
Mà một thế lực khổng lồ khác là thành chủ phủ lần này tựa hồ cũng không có bất kỳ hành động nào, phảng phất như bọn họ là người ngoài cuộc vậy, bất quá những người biết chân tướng sự việc tự nhiên sẽ không có ý nghĩ buồn cười này, trên thực tế cho dù là lực lượng thì phủ thành chủ cũng không thua kém chút nào so với Hạo Nhiên Tông. Nếu không thì Tả Mạc kia như thế nào có thể an ổn ngồi tại vị trí này mấy chục năm đây?
Tuy nhiên những chuyện này cùng Lưu Ngọc tạm thời đều không có quan hệ. Hắn đã đi trên một con đường không thể quay đầu lại, như vậy cũng chỉ có thể tiếp tục kiên định bước đi không được dừng lại. Trải qua ba ngày tu dưỡng, đan điền trải qua cải tạo của hắn đã hoàn toàn ổn định lại, hoàn toàn đón nhận nữa viên dịch châu chứa đựng tất cả năng lượng, mà thân thể của hắn trừ phần ngực so với nam nhân vẫn chưa có khác biệt ra, những chỗ khác đã hoàn toàn giống nữ nhân, bàn tay cùng chân cư nhiên cũng nhỏ một vòng, bày biện ra một loại vóc dáng tiểu kiều linh lung, đối với lần này hắn cũng không thể tránh được. Lưu Kỳ tuổi còn nhỏ, mặc dù cảm thấy trên người ca ca phát sinh biến hóa thật sự là khó có thể tin được, nhưng dù sao chính là ca ca của mình, thân nhân duy nhất của mình, bất luận có biến thành hình dáng gì, Lưu Kỳ đều có thể tiếp nhận.
Đệ đệ sau này lớn lên hình dung mình thế nào Lưu Ngọc cũng không rõ ràng lắm, ngay cả trong tưởng tượng cũng không muốn nghĩ đến, bất quá ít nhất bây giờ, thái độ của nó khiến Lưu Ngọc trong tâm hơi có chút an ủi. Sau khi đan điền dần ổn định, bước tu luyện kế tiếp không nghi ngờ chút nào, dĩ nhiên là mở ra khí hải.
Khí hải không giống với đan điền, đan điền chính là trời sinh, Lưu Ngọc chỉ cần tiến hành cải tạo lại là được, nhưng khí hải phải là sáng tỏ đạo trời mới mở ra được, loại hành vi này trong mắt người phàm đã là nghịch thiên. Bất quá những đạo sĩ chân chính tu luyện qua cái này đều sẽ biết, trên thực tế mở ra khí hải không khó, bởi vì đan điền vững chắc thì khí hải có thể tự nhiên mở ra, ngược lại thì sau khi mở ra khí hải cần phải hấp thu một lượng linh khí rất khủng khiếp, đây mới chính là điều làm người ta khó giải quyết nhất. Tác dụng lớn nhất của khí hải, chính là chứa đựng linh khí, nếu như không có đủ linh khí cung dưỡng, khí hải sẽ héo rút co lại rất nhỏ, như thế lại làm lãng phí không gian bên trong thân thể, tồn trữ tác dụng cũng không lớn.
Thật may là Lưu Ngọc không cần vì vấn đề này mà lo lắng, mười một viên dịch châu thì chỉ cần ba viên đã đủ lấp đầy khí hải vừa mới mở ra của hắn. Mà linh khí đối với thân thể cũng có sự cải tạo, nhưng sự cải tạo này không phải là làm thân thể của hắn thay đổi, mà là chân chính cường hóa thân thể, Lưu Ngọc có thể cảm giác được sau khi thân thể hoàn thành lần cường hóa này, chỉ là giơ tay nhấc chân đã có lực hơn trước đó rất nhiều. Hơn nữa tinh thần cũng hết sức dồi dào, đây quả thật chính là phàm cảnh đỉnh. Mặc dù loại thực lực này bởi vì dùng chút thủ đoạn mà có, cho nên căn cơ sẽ không ổn định, bất quá bây giờ Lưu Ngọc nóng lòng nâng cao thực lực bản thân, cũng không quá để ý vấn đề này.
Dĩ nhiên, chỉ cần chưa tiến vào trúc cơ, tương lai cũng có cơ hội đem thực lực bình ổn lại một lần, chỉ cần có được Thuần Linh Thủy, hắn có thể dựa theo thượng đẳng phương pháp tu luyện đem thân thể tiếp tục cường hóa, cho đến khi hoàn toàn ổn định, mặc dù so ra còn kém việc chân chính tu luyện khổ cực hàng chục năm, có kết quả như vậy Lưu Ngọc đã rất thỏa mãn, dù sao làm người không thể quá tham lam. (mấy vị chân nhân ngồi dưới thác nước bảy tám mươi năm nghe câu này chắc cắn lưỡi tự sát quá:d)
…….
Ước chừng mười ngày sau khi Lưu Ngọc bế quan tu luyện, hắn mới quyết định đem lần bế quan dài nhất này kết thúc, rời khỏi phòng, tròng mắt sâu hoắm nhìn về mảnh thiên địa quen thuộc này, cảnh và người đều còn đó, bất quá chính hắn lại đã hoàn toàn thay đổi. Giống như một hạt giống nảy mầm rồi khô héo, đã trải qua một quá lần luân hồi hoàn chỉnh, hắn đang đứng đây tựa như được sống lại một lần nữa, tràn trề nhựa sống. Khi Lưu Ngọc vừa mới kết thúc bế quan, trong nhà cũng rất nhanh liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến, cũng là người mà Lưu Ngọc trước đó căn bản không muốn nghĩ đến.
_______
*Chim tước: còn gọi là chim sẻ, giống chim nhỏ và rất đẹp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook