Lúc Lý Tu trở lại phòng, trong phòng chỉ còn lại có bảy người, thêm cả hắn cũng chỉ có tám người, chỉ là một lần thí luyện, phòng bọn họ liền chết năm người.

 

Mấy người khác thấy Lý Tu trở về, ánh mắt nhìn Lý Tu đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước, có chút hâm mộ, nhưng phần lớn là kiêng kỵ cùng sợ hãi.

 

A Phỉ nhìn Lý Tu một cái, cái gì cũng không nói, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

 

Lý Tu cũng không có gì muốn nói, trở lại giường của mình, nằm ở phía trên nhắm mắt nghỉ ngơi, đại não lại không ngừng vận chuyển.

 

Lão Cổ cũng không phải là một người có thể tín nhiệm, những lời hắn nói, có lẽ căn bản là muốn đem Lý Tu ở tại chỗ này tiếp tục mạo hiểm tham gia thí luyện, thẳng đến khi vắt khô một chút giá trị cuối cùng của hắn.

 

Nơi này cùng ngoại giới bất đồng, ở chỗ này chết vài người cũng không phải là chuyện gì to tát, cho dù sau này có người truy xét, lão Cổ cũng có thể nói Lý Tu lần đầu tiên tiến vào Thí Luyện chi môn liền chết, đây cũng không phải là không có khả năng.

 

Lý Tu cũng không hối hận vì một mình tới nơi này, cho dù lão Cổ không thả hắn ra ngoài, nếu hắn thật sự muốn đi ra ngoài, vẫn sẽ có biện pháp của hắn.

 

Trong căn cứ Vực Sâu có hai Ma Trang Sư, chỉ cần có thể cướp lấy một bộ Ma Trang, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản Lý Tu rời đi.

 

Ma Trang Sư rất cường đại, nhưng đó là sau khi mặc vào Ma Trang, Ma Trang Sư cũng chỉ là một con người, cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, không có khả năng hai mươi bốn giờ đều mặc Ma Trang, sẽ luôn có cơ hội, chỉ cần chờ đợi cơ hội là được.

 

Huống hồ cái loại Ma Trang kiểu cũ này, bản thân cũng tồn tại khuyết điểm, nếu như có thể lợi dụng thích hợp, muốn cướp lấy cũng không khó.

 

Không ai có thể nghĩ tới, đỉnh cấp Ma Trang Sư cao cao tại thượng sẽ đến nơi này.

 

Bất quá Lý Tu cũng không sốt ruột đi ra ngoài, bởi vì hắn muốn biết rõ ràng, địa phương vé vào cửa mang hắn đến rốt cuộc là nơi nào, Ma Linh bị nhốt trong quan tài kim loại là chuyện gì xảy ra, khẩu súng lục điêu khắc huyết văn kia là cái gì.

 

Mà muốn làm rõ tất cả, đầu tiên hắn phải cầm được khẩu súng lục điêu khắc huyết văn kia.

 

Lý Tu là Ma Trang Sư mạnh nhất, cũng không phải là thí luyện giả mạnh nhất, lực lượng cùng tố chất thân thể của hắn cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, đó là kết quả sau rèn nhiều năm luyện của hắn, nhưng so sánh với thí luyện giả trải qua nhiều lần cường hóa, thân thể như vậy vẫn yếu hơn một chút.

 

"Đã như vậy, vậy trước tiên làm cho thân thể trở nên cường đại, vô luận là vì cầm lấy khẩu súng lục điêu khắc huyết văn cổ quái kia, hay là vì cướp đoạt Ma Trang, đây đều là lựa chọn tốt nhất." Lý Tu âm thầm tính toán.

 

Lão Cổ nhìn trúng năng lực của hắn, muốn hắn tiếp tục tiến vào Thí Luyện chi môn, cái này cũng chính là chuyện Lý Tu muốn.

 

Có lẽ bởi vì lúc thử luyện áp lực tâm lý quá lớn, tinh thần phi thường mệt mỏi, người trong phòng rất nhanh đều ngủ thiếp đi.

 

Lý Tu cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đồng dạng ngủ thiếp đi.

 

Đột nhiên, Lý Tu cảm giác có người đang tiếp cận đến bên giường của hắn, hiện tại Lý Tu một mình chiếm một cái, hẳn là không có ai muốn tới gần hắn mới đúng.

 

Lý Tu lập tức mở to mắt, phát hiện trong bóng tối có một bóng người đứng ở trước giường hắn, nhìn kỹ, dĩ nhiên là A Phỉ. 

 

A Phỉ đặt ngón trỏ thon dài bên môi, làm một cái cử chỉ im lặng.

 

Thấy Lý Tu đã hiểu ý, không phát ra thanh âm, cũng không có làm ra bất kỳ động tĩnh gì, A Phỉ lại nhìn thoáng qua bốn phía, thấy bóng tối không có dị động gì, tất cả mọi người còn đang ngủ say, nàng thế nhưng làm ra một động tác làm Lý Tu có chút giật mình.

 

A Phỉ giống như một con mèo đi đường không có âm thanh, chui vào trong chăn Lý Tu, dán người vào sát Lý Tu nằm xuống.

 

A Phỉ cùng Lý Tu mặt đối mặt nằm, giữa hai người cơ hồ không có khoảng cách, mặt đều sắp dán vào mặt đối phương.

 

"Tại sao anh không rời đi?" Thanh âm A Phỉ nói chuyện cực nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể để cho Lý Tu gần trong gang tấc nghe được, thậm chí có chút nghe không rõ.

 

Lý Tu nhìn A Phỉ không nói gì, hắn không hiểu được A Phỉ là có ý gì.

 

"Lão Cổ đem anh mang đi, không phải bởi vì anh đã hoàn thành giao ước, muốn đưa anh ra ngoài sao?" A Phỉ thấy Lý Tu không hiểu được ý tứ của nàng, liền nhỏ giọng nói.

 

"Phải." Lý Tu hạ thấp thanh âm trả lời.

 

"Vậy tại sao anh lại trở lại?" A phỉ nhìn chằm chằm Lý Tu một lần nữa truy vấn.

 

"Lão Cổ nói bên ngoài có Ma Linh, đem thông đạo làm sập, hiện tại không ra được, phải chờ đội cứu viện tới thanh lý Ma Linh cùng thông đạo sạt lở bên ngoài." Lý Tu lặp lại những lời lão Cổ nói cho hắn một lần nữa.

 

"Anh có tin ông ta không?" A Phỉ nhìn chằm chằm Lý Tu hỏi.

 

"Không tin thì có thể thế nào?" LLý Tu hỏi ngược lại.

 

A Phỉ nhìn Lý Tu thật sâu, không nói gì nữa, lại giống như một con mèo U Linh, trượt ra khỏi chăn của Lý Tu, vô thanh vô tức trở lại giường của mình.

 

Lý Tu biết A Phỉ cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, thậm chí có thể hoài nghi hắn là gian tế do lão Cổ phái tới.

 

Lý Tu kỳ thật cũng không tin A Phỉ, hắn nghe nói A Phỉ ở chỗ này đã gần ba năm, nàng rốt cuộc nợ bao nhiêu, mà thời gian đã ba năm còn chưa trả xong?

 

Cho dù là tội ác ác cực kỳ như giết người, cũng sớm nên đi ra ngoài, nhưng A Phỉ vẫn như cũ, vẫn ở lại chỗ này.

 

Hơn nữa thời gian ba năm, nếu như dựa theo mỗi tuần tiến vào Thí Luyện chi môn một lần mà tính toán, trình độ cường hóa thân thể A Phỉ tuyệt đối không chỉ như bây giờ, hẳn là mạnh hơn lúc này rất nhiều mới đúng.

 

Theo Lý Tu, chỉ có thể là A Phỉ cũng chưa từng tiến vào Thí Luyện chi môn nhiều lần như vậy, hoặc là nàng là quân cờ được bày ra bên lão Cổ, hoặc là có nguyên nhân đặc thù gì đó.

 

Trước khi làm rõ chi tiết của A Phỉ, Lý Tu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng.

 

Loại địa phương này căn bản không phân chia ngày đêm, thậm chí ngay cả khái niệm thời gian cũng rất mơ hồ.

 

Trước khi tiến vào căn cứ Vực Sâu, ngoại trừ quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt, đồ đạc trên người bọn họ đều bị thu đi, căn bản không có những thứ linh tinh như đồng hồ để có thể phán đoán thời gian.

 

Cũng không biết ngủ được bao lâu, đã có người lục tục hoạt động, thậm chí là giải quyết vệ sinh ở một gian phòng nhỏ ở góc tường dùng tấm bạt mỏng vây thành, chỉ có thể dung nạp một người.

 

Mùi kia không dễ chịu lắm, Lý Tu cũng không ngủ được, vừa định ngồi dậy, lại nghe được tiếng báo động chói tai kia.

 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngày hôm qua vừa mới mở ra Thí Luyện chi môn, nhanh như vậy liền muốn mở ra sao? "Một người đàn ông trung niên đến đây hơn một tháng, có chút bất an nói: "Trước kia không phải một tuần mới mở ra một lần sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? "

 

“Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, sớm vào sớm giải thoát, sớm một ngày hoàn thành hiệp ước, sớm một ngày rời khỏi địa phương quỷ quái này, ta đã sớm chịu đủ rồi." Người bên cạnh vừa mặc quần áo vừa lầu bầu.

 

"Vừa mới đi ra không được một ngày, lại muốn chúng ta lấy mạng đi liều, quả thật là không để cho người ta sống mà, quả thực không coi chúng ta là người."

 

"Tới nơi này, ngươi tốt nhất đừng coi mình là người."

 

Trong tiếng chửi rủa và oán giận, mọi người lại một lần nữa bị đuổi tới trong huyệt động ngầm khổng lồ nơi cửa đá màu lam nằm.

 

"Nói cho các vị một tin tức phi thường không tốt, bên ngoài không biết là Ma Linh từ đâu tới, phát hiện được căn cứ của chúng ta..." Lão Cổ đứng ở trên đài, đem lời nói ngày hôm qua đối với Lý Tu lại kể lại một lần nữa.

 

"Trước mắt bảo thạch trong căn cứ có thể miễn cưỡng mở ra sáu lần thí luyện. Từ giờ trở đi, cách mười hai giờ đều sẽ mở ra một lần thí luyện, vô luận các bạn có hoàn thành hợp đồng hay không, đều phải tham gia sáu lần thí luyện này.”

 

Lời nói của lão cổ nhất thời khiến mọi người bàn tán, rất nhiều người lập tức bất mãn oán giận

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương