Khi Thiên Thần Là Ác Quỷ
-
Chương 22: Hoán đổi linh hồn
Sáng sớm, khi những giọt sương còn lưu luyến những chiếc lá xanh non. Khi con người còn chìm đắm trong mộng đẹp. Nơi đâu đó trên ngọn đồi cao chót vót, một cô gái thân hình nhỏ bé, khoác trên mình một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc cô cột lệch xang một bên, và ánh mắt cô đượm buồn nhìn về nơi xa xăm.
- Tiểu Uyển, em....
Người con trai đứng phía sau cất tiếng nói. Ánh mắt anh cũng mang một nỗi buồn mất mác đến khó tả.
- Anh nghĩ, em làm như vậy... Là đúng hay sai?
Giọng nói trong veo, Thanh thoát của cô vang vọng, đâu đó nơi khoé mắt cô, từng giọt pha Lê trong suốt lặng lẽ rơi.
- Tiểu Uyển, đây không phải là nỗi do em. Có trách, thì trách kẻ bạc tình ấy, trách kẻ đã nỡ tâm sát hại tiểu Băng. Em biết chứ, nếu em cứ rơi vào tuyệt vọng như vậy, chắc chắc... Mẹ em, Kun cũng sẽ không an tâm để ra đi.
Khi nhìn thấy cô rơi nước mắt vì Kun, anh rất muốn đến lau những giọt nước mắt ấy đi. Nhưng anh không có khả năng này. Bở vì... Anh đã đến chậm mất một bước...
- Em sẽ làm gì tiếp theo?
Hyo nói, anh đã đến đây từ lâu, nhưng khi nhìn thấy Moon đứng trên ngọn đồi. Trong khoảnh khắc ấy, không biết tại sao anh lại nghĩ đến Kun. Cô nhóc chuyên gia tâm lý tình cảm cho anh.
- Em sao? Còn có thể làm gì nữa? Người thân em, họ đều rời xa em rồi. Em thật vô dụng. Đến bản thân em gái em, em còn không thể bảo vệ nổi. Thử hỏi xem, em còn có thể làm được gì đây? Mà làm được thì đã sao? Làm để cho ai? Giờ em cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô nói, bất giác ngã khuỵ xuống nền cỏ xanh muốt. Hai mắt nhắm nghiền. Hai tay buông thả. Và... Cô gục xuống trong sự ngỡ ngàng của hai chàng trai...
- Tiểu Uyển, em mau tỉnh lại đi. Em còn anh mà. Còn cả anh trai ruột em nữa. Anh tìm thấy anh trai ruột em rồi. Em con có anh ấy. Em phải sống vì người anh trai này. Em không được chết. Mau tỉnh lại đi...
Tiếng thét vang vọng của Hyo, anh gục xuống bên cô. Ôm thân nhiệt lạnh ngắt đi của cô.
Moon....
Cũng trong giây phút ấy, hay thân hình nhỏ bé, thoắt ẩn thoắt hiện nơi rừng cây. Hai cô gái, như hai giọt nước. Họ nở nụ cười hạnh phúc.
- Kun... Em không sao chứ?_ Người cô gái nói
- Em không sao. Còn chị? Moon. Sao chị lại thành ra như vậy?
- Chị xin lỗi em. Chị...
- Tại sao chị lại gục ngã. Em không cho chị được phép từ bỏ. Chị xem. Nếu chị như vậy? Ai sẽ là người báo thù cho mẹ, ai sẽ là người dành lại công ti, và ai sẽ là người chăm sóc anh hai? Chị không thấy sao? Anh hai đó. Ran, là anh Ran. Chị hãy đi tìm anh ấy đi. Anh ấy sẽ giúp chị.
- Không Kun à. Chị không đáng. Người đáng chết ở đây là chị. Chứ không phải em. Nghe chị nói. Hãy nhập vào xác chị đi. Em hãy thay chị sống những năm tháng còn lại. Được chứ?
- Không được. Điều này là không thể. Em không thể làm vậy.
- Được mà. Hãy nghe chị nói. Hãy nhập vào xác đó. Và sống với thân phận là chị. Sẽ không ai nghĩ em là Kun. Từ giờ trở đi. Em sẽ là Moon. Cô bé dũng cảm, máu lạnh, sát thủ số một thế giới, chủ tịch tập đoàn CCA đứng thứ nhất thế giới về mọi ngành,là một cô gái không biết đến chữ yêu...
Nói rồi, Linh hồn cả hai cũng tiêu tán. Nhưng có một điều rằng, Linh hồn nó, nhập vào xác của Moon, còn Linh hồn của cô, nhập vào xác của một coi gái.... ( là ai thì sau này mọi người sẽ rõ)...
- Tiểu Uyển, em....
Người con trai đứng phía sau cất tiếng nói. Ánh mắt anh cũng mang một nỗi buồn mất mác đến khó tả.
- Anh nghĩ, em làm như vậy... Là đúng hay sai?
Giọng nói trong veo, Thanh thoát của cô vang vọng, đâu đó nơi khoé mắt cô, từng giọt pha Lê trong suốt lặng lẽ rơi.
- Tiểu Uyển, đây không phải là nỗi do em. Có trách, thì trách kẻ bạc tình ấy, trách kẻ đã nỡ tâm sát hại tiểu Băng. Em biết chứ, nếu em cứ rơi vào tuyệt vọng như vậy, chắc chắc... Mẹ em, Kun cũng sẽ không an tâm để ra đi.
Khi nhìn thấy cô rơi nước mắt vì Kun, anh rất muốn đến lau những giọt nước mắt ấy đi. Nhưng anh không có khả năng này. Bở vì... Anh đã đến chậm mất một bước...
- Em sẽ làm gì tiếp theo?
Hyo nói, anh đã đến đây từ lâu, nhưng khi nhìn thấy Moon đứng trên ngọn đồi. Trong khoảnh khắc ấy, không biết tại sao anh lại nghĩ đến Kun. Cô nhóc chuyên gia tâm lý tình cảm cho anh.
- Em sao? Còn có thể làm gì nữa? Người thân em, họ đều rời xa em rồi. Em thật vô dụng. Đến bản thân em gái em, em còn không thể bảo vệ nổi. Thử hỏi xem, em còn có thể làm được gì đây? Mà làm được thì đã sao? Làm để cho ai? Giờ em cảm thấy quá mệt mỏi.
Cô nói, bất giác ngã khuỵ xuống nền cỏ xanh muốt. Hai mắt nhắm nghiền. Hai tay buông thả. Và... Cô gục xuống trong sự ngỡ ngàng của hai chàng trai...
- Tiểu Uyển, em mau tỉnh lại đi. Em còn anh mà. Còn cả anh trai ruột em nữa. Anh tìm thấy anh trai ruột em rồi. Em con có anh ấy. Em phải sống vì người anh trai này. Em không được chết. Mau tỉnh lại đi...
Tiếng thét vang vọng của Hyo, anh gục xuống bên cô. Ôm thân nhiệt lạnh ngắt đi của cô.
Moon....
Cũng trong giây phút ấy, hay thân hình nhỏ bé, thoắt ẩn thoắt hiện nơi rừng cây. Hai cô gái, như hai giọt nước. Họ nở nụ cười hạnh phúc.
- Kun... Em không sao chứ?_ Người cô gái nói
- Em không sao. Còn chị? Moon. Sao chị lại thành ra như vậy?
- Chị xin lỗi em. Chị...
- Tại sao chị lại gục ngã. Em không cho chị được phép từ bỏ. Chị xem. Nếu chị như vậy? Ai sẽ là người báo thù cho mẹ, ai sẽ là người dành lại công ti, và ai sẽ là người chăm sóc anh hai? Chị không thấy sao? Anh hai đó. Ran, là anh Ran. Chị hãy đi tìm anh ấy đi. Anh ấy sẽ giúp chị.
- Không Kun à. Chị không đáng. Người đáng chết ở đây là chị. Chứ không phải em. Nghe chị nói. Hãy nhập vào xác chị đi. Em hãy thay chị sống những năm tháng còn lại. Được chứ?
- Không được. Điều này là không thể. Em không thể làm vậy.
- Được mà. Hãy nghe chị nói. Hãy nhập vào xác đó. Và sống với thân phận là chị. Sẽ không ai nghĩ em là Kun. Từ giờ trở đi. Em sẽ là Moon. Cô bé dũng cảm, máu lạnh, sát thủ số một thế giới, chủ tịch tập đoàn CCA đứng thứ nhất thế giới về mọi ngành,là một cô gái không biết đến chữ yêu...
Nói rồi, Linh hồn cả hai cũng tiêu tán. Nhưng có một điều rằng, Linh hồn nó, nhập vào xác của Moon, còn Linh hồn của cô, nhập vào xác của một coi gái.... ( là ai thì sau này mọi người sẽ rõ)...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook