Khi Thiên Quan Tứ Phúc gặp Ma Đạo Tổ Sư
-
Chương 1
Trong một bãi tha ma bỏ hoang ở Cô Tô, vài thôn dân nơm nớp lo sợ đứng phía xa nhìn Lam Vong Cơ thu ác linh đã bị thu phục vào túi càn khôn phong ác.
“Mấy con quỷ gần đây đều rất phiền toái.” Ngụy Vô Tiện chọt chọt cái túi: “Theo lý thuyết thì loại quỷ cấp thấp này không khó trấn áp như vậy.”
“Ừ.” Lam Vong Cơ gật đàu.
“Rất nhiều quỷ tướng ta bắt được trước đó cũng có phần trở nên nóng nảy, đến Ôn Ninh cũng không thoải mái lắm, dường như trạng thái của đám quỷ đều không ổn.”
Lam Vong Cơ không lên tiếng.
“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối.” Mấy người Lam Tư Truy đi sang bên này bèn hành lễ chào hai người:
“Đã thu phục được ba bộ tẩu thi ở khu phía Đông của bãi tha ma nhưng vẫn chưa bắt được hai oán linh, hình như đã trốn sang phía Tây rồi.”
“Ừ.” Lam Vong Cơ gật đầu: “Ngươi đi trấn an thôn dân trước rồi chúng ta tiếp tục đuổi theo.”
“Vâng, Hàm Quang Quân.”
Vì Lam Cảnh Nghi bị phạt trước đó vài ngày, chưa chép xong gia quy nên người hợp tác ra ngoài rèn luyện với Lam Tư Truy lần này là một thiếu niên khác trong Lam gia.
Thiếu niên tên là Lam Ngữ Huyền, tuổi tác xấp xỉ với Tư Truy, gương mặt tuấn tú, là một cầm tu ở Cô Tô, tu vi không tệ, tính cách hoạt bát với sở thích nhã nhặn, đặc biệt là say mê với các loại quạt xếp, đi đâu cũng phải cầm một cây quạt.
Đợi sau khi hai người trấn an được các thôn dân, Ngụy Vô Tiện cầm lấy Phong Tà Bàn, mấy người lại xuất phát đuổi sang phía Tây.
“Kỳ lạ, hình như Phong Tà Bàn có gì đó không đúng.” Ngụy Vô Tiện nói.
“Sao vậy Ngụy tiền bối?” Lam Tư Truy hỏi.
“Trạng thái của Phong Tà Bàn rất không ổn định.” Ngụy Vô Tiện gõ lên nó một phát:
“Kim chỉ nam lắc trái lắc phải.”
Lam Ngữ Huyền nói: “Nhỡ đâu tại huynh vừa gõ vừa đập nó cả ngày nên làm nó hỏng rồi.”
“Có khả năng này.” Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng cũng không chắc chắn, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến Phong Tà Bàn. Ví dụ nếu có một con quỷ phẩm cấp cực kỳ cao ở gần đây, Phong Tà Bàn cũng sẽ bị đung đưa trái phải sau đó mất tác dụng.”
“Thế nào được gọi là phẩm cấp cực cao?” Lam Ngữ Huyền hỏi.
“Sức mạnh nguyên thần cực mạnh, có khả năng hủy diệt thế giới.” Ngụy Vô Tiện giải thích:
“Loại quỷ ở cấp độ này, trừ khi là tự nguyện, nếu không bản thân ta cũng không có cách nào khống chế được.”
Quỷ mà đến cả Di Lăng Lão Tổ cũng không khống chế được chắc chắn là vô cùng lợi hại.
“Vậy nếu có một con quỷ như vậy ở gần đây thật thì thôn dân vùng lân cận phải làm sao bây giờ?” Lam Tư Truy hỏi.
“Ta chỉ tùy tiện lấy một ví dụ thôi, ngươi không cần lo lắng như vậy.” Ngụy Vô Tiện nói:
“Dù thật sự có loại quỷ này cũng không cần ngươi quan tâm. Quỷ vương cấp bậc này cơ bản sẽ không tùy tiện ra ngoài hành hung quấy phá. Nếu được sinh ra thật thì chắc chắn là tai họa lớn hủy diệt muôn dân.”
Ngụy Vô Tiện chỉ lên trời: “Vậy thì những thần quan đã phi thăng lên trời sẽ phụ trách việc này.”
“Ồ.” Lam Tư Truy gật đầu.
Lam Ngữ Huyền phe phẩy cây quạt, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: “Người bình thường chúng ta chuyên tâm tu luyện cũng có thể phi thăng u?”
“Vậy phải xem tiên duyên của ngươi rồi.” Ngụy Vô Tiện nói: “Số mệnh của một vài người chính là mệnh số phi thăng làm thần quan, có ngăn cản cũng không ngăn được. Có vài người không có thì cầu cả đời cũng không được.”
“Cho nên chúng ta nói đến vấn đề này còn không bằng tìm xem hai ác linh kia trốn đi đâu trước đã.”
Mục đích Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ra ngoài lần này là dẫn đám trẻ đi luyện cấp. Nếu vừa đến đã dùng phương pháp quỷ đạo thu phục oán linh thì không có ý nghĩa gì, vẫn nên để bọn họ từ từ tìm mới được.
Lúc này, phía trước có một người vừa chạy đến đã ngã lăn một vòng: “Có quỷ có quỷ phía trước có quỷ!”
“Vị công tử này…” Lam Tư Truy đỡ lấy người nọ: “Ngươi đừng sợ, có chuyện gì dừng lại từ từ nói.”
Người nọ kéo tay Lam Tư Truy ra: “Đừng nói nữa, mau chạy, mau chạy đi.”
“…”
Lam Tư Truy chưa hỏi câu nào thì người ta đã bị dọa tè ra quần chạy ra xa rồi.
“Đi xem xem.” Ngụy Vô Tiện ngoắc tay.
Mấy người đi về hướng người nọ vừa chạy tới tìm kiếm, nhìn thấy vài ngôi nhà nhỏ của thôn dân, không có nhiều phòng ở và người lắm, cũng không có chỗ nào để trốn, khá dễ tìm.
Tìm trong chốc lát, Lam Vong Cơ giơ tay chỉ một ngôi nhà: “Có quỷ khí.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên.
Lam Ngữ Huyền xung phong dẫn đầu phá cửa đi vào, theo sau cậu ta là Lam Tư Truy với phong cách đối lập mẫu mực bước vào trong, cuối cùng là Ngụy Vô Tiện dính lên người Lam Vong Cơ thong thả chậm rãi theo sau.
Nhưng mà hai luồng ánh sáng lóe lên, mấy người họ chưa kịp phản ứng thì ác linh đã bị thu phục.
Chăm chú nhìn kỹ, trong phòng có một đạo sĩ mặc áo trắng đội nón rộng vành trên đầu, gương mặt bình thường nhưng khí chất thoát tục không nhiễm bụi trần. Đạo sĩ kia cầm một cây kiếm trong tay, ánh sáng lưu chuyển trên lưỡi kiếm, nhìn qua cũng biết không phải vật tầm thường.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, chủ yếu là kiếm phong của người này rất sắc bén, tốc độ cực nhanh nhưng rất vững vàng, sức mạnh và tốc độ hoàn hảo, là một kiếm tu có tu vi cực kỳ cao.
Ngụy Vô Tiện không cầm lòng được khen ngợi: “Kiếm tốt, tài nghệ giỏi ghê.”
Nếu bàn về kiếm pháp, bây giờ Lam Vong Cơ là tu sĩ có kiếm pháp phi phàm trong giới tu chân. Dù không phải người giỏi nhất thì cũng tuyệt đối là một trong những người giỏi nhất, nhưng hình như người này còn nhanh hơn Lam Vong Cơ vài phần.
Người kia thấy có người xông vào cũng hơi sửng sốt.
Vẫn là Lam Tư Truy phản ứng nhanh, hành lễ với người kia nói: “Vị đạo trưởng này, chúng ta là tu sĩ của Cô Tô Lam thị, đuổi theo hai oán linh đến nơi này nhưng không biết oán linh đã bị đạo trưởng thu phục nên đã đắc tội, mong công tử thứ lỗi.”
“Không sao.” Đạo sĩ cười với bọn họ: “Tại hạ Tạ Liên, các vị công tử xưng hô thế nào?”
[Hết chương 1]
“Mấy con quỷ gần đây đều rất phiền toái.” Ngụy Vô Tiện chọt chọt cái túi: “Theo lý thuyết thì loại quỷ cấp thấp này không khó trấn áp như vậy.”
“Ừ.” Lam Vong Cơ gật đàu.
“Rất nhiều quỷ tướng ta bắt được trước đó cũng có phần trở nên nóng nảy, đến Ôn Ninh cũng không thoải mái lắm, dường như trạng thái của đám quỷ đều không ổn.”
Lam Vong Cơ không lên tiếng.
“Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối.” Mấy người Lam Tư Truy đi sang bên này bèn hành lễ chào hai người:
“Đã thu phục được ba bộ tẩu thi ở khu phía Đông của bãi tha ma nhưng vẫn chưa bắt được hai oán linh, hình như đã trốn sang phía Tây rồi.”
“Ừ.” Lam Vong Cơ gật đầu: “Ngươi đi trấn an thôn dân trước rồi chúng ta tiếp tục đuổi theo.”
“Vâng, Hàm Quang Quân.”
Vì Lam Cảnh Nghi bị phạt trước đó vài ngày, chưa chép xong gia quy nên người hợp tác ra ngoài rèn luyện với Lam Tư Truy lần này là một thiếu niên khác trong Lam gia.
Thiếu niên tên là Lam Ngữ Huyền, tuổi tác xấp xỉ với Tư Truy, gương mặt tuấn tú, là một cầm tu ở Cô Tô, tu vi không tệ, tính cách hoạt bát với sở thích nhã nhặn, đặc biệt là say mê với các loại quạt xếp, đi đâu cũng phải cầm một cây quạt.
Đợi sau khi hai người trấn an được các thôn dân, Ngụy Vô Tiện cầm lấy Phong Tà Bàn, mấy người lại xuất phát đuổi sang phía Tây.
“Kỳ lạ, hình như Phong Tà Bàn có gì đó không đúng.” Ngụy Vô Tiện nói.
“Sao vậy Ngụy tiền bối?” Lam Tư Truy hỏi.
“Trạng thái của Phong Tà Bàn rất không ổn định.” Ngụy Vô Tiện gõ lên nó một phát:
“Kim chỉ nam lắc trái lắc phải.”
Lam Ngữ Huyền nói: “Nhỡ đâu tại huynh vừa gõ vừa đập nó cả ngày nên làm nó hỏng rồi.”
“Có khả năng này.” Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng cũng không chắc chắn, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến Phong Tà Bàn. Ví dụ nếu có một con quỷ phẩm cấp cực kỳ cao ở gần đây, Phong Tà Bàn cũng sẽ bị đung đưa trái phải sau đó mất tác dụng.”
“Thế nào được gọi là phẩm cấp cực cao?” Lam Ngữ Huyền hỏi.
“Sức mạnh nguyên thần cực mạnh, có khả năng hủy diệt thế giới.” Ngụy Vô Tiện giải thích:
“Loại quỷ ở cấp độ này, trừ khi là tự nguyện, nếu không bản thân ta cũng không có cách nào khống chế được.”
Quỷ mà đến cả Di Lăng Lão Tổ cũng không khống chế được chắc chắn là vô cùng lợi hại.
“Vậy nếu có một con quỷ như vậy ở gần đây thật thì thôn dân vùng lân cận phải làm sao bây giờ?” Lam Tư Truy hỏi.
“Ta chỉ tùy tiện lấy một ví dụ thôi, ngươi không cần lo lắng như vậy.” Ngụy Vô Tiện nói:
“Dù thật sự có loại quỷ này cũng không cần ngươi quan tâm. Quỷ vương cấp bậc này cơ bản sẽ không tùy tiện ra ngoài hành hung quấy phá. Nếu được sinh ra thật thì chắc chắn là tai họa lớn hủy diệt muôn dân.”
Ngụy Vô Tiện chỉ lên trời: “Vậy thì những thần quan đã phi thăng lên trời sẽ phụ trách việc này.”
“Ồ.” Lam Tư Truy gật đầu.
Lam Ngữ Huyền phe phẩy cây quạt, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: “Người bình thường chúng ta chuyên tâm tu luyện cũng có thể phi thăng u?”
“Vậy phải xem tiên duyên của ngươi rồi.” Ngụy Vô Tiện nói: “Số mệnh của một vài người chính là mệnh số phi thăng làm thần quan, có ngăn cản cũng không ngăn được. Có vài người không có thì cầu cả đời cũng không được.”
“Cho nên chúng ta nói đến vấn đề này còn không bằng tìm xem hai ác linh kia trốn đi đâu trước đã.”
Mục đích Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ra ngoài lần này là dẫn đám trẻ đi luyện cấp. Nếu vừa đến đã dùng phương pháp quỷ đạo thu phục oán linh thì không có ý nghĩa gì, vẫn nên để bọn họ từ từ tìm mới được.
Lúc này, phía trước có một người vừa chạy đến đã ngã lăn một vòng: “Có quỷ có quỷ phía trước có quỷ!”
“Vị công tử này…” Lam Tư Truy đỡ lấy người nọ: “Ngươi đừng sợ, có chuyện gì dừng lại từ từ nói.”
Người nọ kéo tay Lam Tư Truy ra: “Đừng nói nữa, mau chạy, mau chạy đi.”
“…”
Lam Tư Truy chưa hỏi câu nào thì người ta đã bị dọa tè ra quần chạy ra xa rồi.
“Đi xem xem.” Ngụy Vô Tiện ngoắc tay.
Mấy người đi về hướng người nọ vừa chạy tới tìm kiếm, nhìn thấy vài ngôi nhà nhỏ của thôn dân, không có nhiều phòng ở và người lắm, cũng không có chỗ nào để trốn, khá dễ tìm.
Tìm trong chốc lát, Lam Vong Cơ giơ tay chỉ một ngôi nhà: “Có quỷ khí.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên.
Lam Ngữ Huyền xung phong dẫn đầu phá cửa đi vào, theo sau cậu ta là Lam Tư Truy với phong cách đối lập mẫu mực bước vào trong, cuối cùng là Ngụy Vô Tiện dính lên người Lam Vong Cơ thong thả chậm rãi theo sau.
Nhưng mà hai luồng ánh sáng lóe lên, mấy người họ chưa kịp phản ứng thì ác linh đã bị thu phục.
Chăm chú nhìn kỹ, trong phòng có một đạo sĩ mặc áo trắng đội nón rộng vành trên đầu, gương mặt bình thường nhưng khí chất thoát tục không nhiễm bụi trần. Đạo sĩ kia cầm một cây kiếm trong tay, ánh sáng lưu chuyển trên lưỡi kiếm, nhìn qua cũng biết không phải vật tầm thường.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, chủ yếu là kiếm phong của người này rất sắc bén, tốc độ cực nhanh nhưng rất vững vàng, sức mạnh và tốc độ hoàn hảo, là một kiếm tu có tu vi cực kỳ cao.
Ngụy Vô Tiện không cầm lòng được khen ngợi: “Kiếm tốt, tài nghệ giỏi ghê.”
Nếu bàn về kiếm pháp, bây giờ Lam Vong Cơ là tu sĩ có kiếm pháp phi phàm trong giới tu chân. Dù không phải người giỏi nhất thì cũng tuyệt đối là một trong những người giỏi nhất, nhưng hình như người này còn nhanh hơn Lam Vong Cơ vài phần.
Người kia thấy có người xông vào cũng hơi sửng sốt.
Vẫn là Lam Tư Truy phản ứng nhanh, hành lễ với người kia nói: “Vị đạo trưởng này, chúng ta là tu sĩ của Cô Tô Lam thị, đuổi theo hai oán linh đến nơi này nhưng không biết oán linh đã bị đạo trưởng thu phục nên đã đắc tội, mong công tử thứ lỗi.”
“Không sao.” Đạo sĩ cười với bọn họ: “Tại hạ Tạ Liên, các vị công tử xưng hô thế nào?”
[Hết chương 1]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook