Khi Ta Yêu Nhau
-
Chương 13
Như Viên ăn xong liền đứng dậy nói vài câu gì đó với Thế Bảo rồi cũng rời đi.
Chỉ còn có Nguyên Sơn đang dùng bữa trưa của mình trong tức giận, nãy giờ cứ suy nghĩ gì đấy mà chẳng nói câu nào.
Hắn thở dài ngồi xuống hỏi bạn mình một câu khiến anh sững người:
– Có phải cậu thích Khương Huyền Vũ rồi đúng không? Những năm qua tôi thân với cậu nhất, tôi biết cậu vốn dĩ không phải kiểu người sẽ đứng ra đính chính mấy tin đồn tình ái của bọn nhà báo lá cải, huống hồ chi cậu với cô minh tinh kia cũng chẳng phải là người yêu thật, bất quá cũng chỉ là tình nhân hợp đồng, cũng sẽ không vì bảo vệ danh tiếng của người ta mà ra mặt.
Cậu là đang thanh minh cho thư ký riêng của mình đúng chứ?
– Đúng, tôi chính là muốn thanh minh cho Huyền Vũ nhưng căn bản là chẳng ai hiểu việc tôi làm kể cả Huyền Vũ lẫn cô em gái họ ương bướng kia, cuối cùng cũng chỉ có cậu hiểu.
– Cũng do cậu mà ra! Nếu không phải tôi biết giữa hai người chỉ ràng buộc bằng một tờ hợp đồng thì tôi cũng sẽ nghĩ như họ thôi.
– Aiz, bộ tôi muốn như thế lắm à? Cậu cũng chỉ nói đúng một phần mà thôi.
Tôi muốn bảo vệ danh dự của Huyền Vũ không phải vì tôi thích em ấy, cậu bớt suy diễn lại đi!
– Cậu còn chối? Rõ ràng như ban ngày rồi đấy Đặng Nguyên Sơn! Cậu đã thích người ta rồi mà còn sĩ diện.
Tôi còn nghe Như Viên kể ngày hôm qua cậu vừa nghe thấy người ta đi xem mắt liền nổi nóng, đấy rõ ràng là ghen đó đại ca à! Tôi thật sự rất mệt mỏi khi có một người bạn như cậu đó Sơn, đến cả chuyện tình cảm của mình mà cũng không hay không biết, giải quyết chẳng đâu vào đâu cả.
Đây quả thật không phải phong cách của cậu.
– Đến chuyện nhà tôi bây giờ hai người cũng tâm sự với nhau luôn rồi đấy à? Tôi hỏi cậu rốt cuộc có phải cậu có ý đồ với em họ tôi không?
– Xùy, có thì sao mà không thì sao? Tưởng ai cũng có trái tim phức tạp như cậu sao? Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, chuyện tình cảm riêng tư của tôi với em ấy cũng có thể tự mình tỉnh táo giải quyết, không có như cậu đâu mà lo.
– Cậu cứ phải đem tôi ra bới móc như thế mới vừa lòng à? Tôi cũng chỉ hỏi có một câu thôi đó!
– Nói cậu cỡ đó mà cậu còn chưa tỉnh ra mà, có nhằm nhò gì đâu.
Đúng là ông trời không cho ai tất cả, cậu có sự nghiệp thành công, vẻ ngoài cũng… coi như tạm được đi nhưng chuyện tình cảm thì hoàn toàn chẳng có tí kinh nghiệm nào.
Đặng Nguyên Sơn – cậu là một người đàn ông trưởng thành trong mọi mặt trừ phi trong tình yêu thì cậu cũng chỉ là một chú cừu non mà thôi.
Anh không dám cãi bởi vì đã bị hắn nói trúng cả rồi, rốt cuộc Nguyên Sơn vẫn lựa chọn tiếp tục tránh né chuyện này.
Mà hắn nhìn anh lảng tránh đi sự thật này thì cũng chẳng buồn nói tới.
Sau đó không lâu thì Nguyên Sơn cũng rời đi vì anh còn phải đến xưởng để khảo sát tiến độ.
—
Tại nhà họ Khương.
– Khương Huyền Vũ, con còn chưa dậy à? Đã biết mấy giờ rồi không hả?
Cô đang vùi đầu trong chăn thì bị mẹ mình lay tỉnh.
Huyền Vũ vươn người ngồi dậy thơ thẫn nhìn xung quanh có chút quen lại có chút lạ, sau đó tự mình sực nhớ ra bản thân vẫn đang ở nhà mẹ chứ không phải ở chung cư, lâu rồi cô mới ngủ một giấc thoải mái như thế nên có chút choáng.
– Ưm… có việc gì sao mẹ?
– Ừa, vốn dĩ mẹ thấy con còn đang ngủ nên định bụng không gọi con dậy đâu.
Nhưng mà có người cần gặp con ở dưới nhà ấy!
– Ai cần gặp con chứ? Nguyên Sơn à? Không đúng, bây giờ ắt hẳn cũng phải chuẩn bị đi sự kiện rồi mới phải.
– Mẹ làm sao biết được là ai mà con hỏi.
Huyền Vũ mở điện thoại lên rồi nhìn số giờ hiện lên, trong messenger cũng chẳng có tin nhắn của người nào xuất hiện cả.
– Như Viên hả? Cũng không đúng, mẹ rõ ràng không biết người ta.
Nhưng mà những người bạn của con nếu như biết nhà mình thì mẹ cũng đều biết chứ nhỉ? Sao lại không ta… để con xuống dưới xem sao.
Huyền Vũ tung chăn ra khỏi người, vừa nhấc chân được vài bước thì bị mẹ mình lôi ngược trở lại.
– Ây ây, sao mẹ kéo con lại làm gì?
– Con gái con đứa, vừa ngủ dậy còn chưa kịp rửa mặt thì đi đâu mà đi?
– Hì hì, con quên một tí.
Mẹ đừng căng thẳng quá thế!
– Nhanh lên đấy! Để người ta phải chờ con nãy giờ cũng lâu lắm rồi.
Một lúc sau khi cô trở xuống nhà thì chẳng thấy mẹ mình đâu, duy chỉ có một người đàn ông đang đứng quay mặt nhìn ra sân, mà dáng vẻ này nhìn cũng có chút quen mắt nhưng nhất thời Huyền Vũ không thể nhận ra được là người nào.
Bỗng nhiên có môtj cái tên hiện lên trong đầu cô cũng vừa hay lọt ra khỏi cửa miệng.
– Lý Nhất Minh? Anh có phải Lý Nhất Minh không?
Đến khi người kia quay lại thì cô mới nở một nụ cười tươi tắn mà nhanh chóng đi đến trước mặt người nọ:
– Đàn anh, thật sự là anh à? Lâu quá không gặp anh.
– Lâu quá không gặp em Khương Huyền Vũ.
Anh… rất nhớ em.
Cô vốn dĩ vẫn chưa tiếp thu xong lời nói của hắn thì bị hắn kéo tay ngã vào lòng, sau đó cô cảm nhận được hơi ấm từ trong vòng tay và cả trong hơi thở đều đều của Lý Nhất Minh.
Huyền Vũ ngay lúc này chẳng biết bản thân nên làm thế nào mới phải, qua được vài phút cô mới từ từ đẩy hắn ra khỏi người mình, trên môi vẫn luôn giữ một nụ cười tươi tắn thặt sự chứ không phải một nụ cười mang tính công việc đầy gượng gạo mà cô vẫn hay sử dụng.
Hành động vừa rồi của đàn anh cũng không khiến cô quá lưu tâm, tiếp theo cũng không mảy may chú ý đến ánh mắt có chút luyến tiếc của người đàn ông trước mặt mà kéo hắn vào sofa cùng mình tâm sự mấy chuyện vặt vãnh:
– Đàn anh, em cũng rất nhớ anh đó! Anh nói xem chúng ta ra trường bao nhiêu năm rồi? Anh vừa tốt nghiệp xong liền sang nước ngoài du học mấy năm trước còn thi lên Tiến sĩ, em nghe sau đó anh còn được giữ lại làm giảng viên của trường có đúng không? Lúc đấy còn tưởng rằng anh sang đấy định cư luôn rồi.
– Ừm… cũng đã hơn 10 năm rồi, dạo này em sống thế nào? Vẫn ổn chứ?
– À… em thì sao có thể không ổn chứ, rất ổn là đằng khác.
Sự nghiệp nhiều năm qua vẫn luôn thăng tiến, anh biết CMC chứ? Em vẫn luôn làm việc ở đấy sau khi ra trường.
– Ừm anh biết, anh vẫn luôn dõi theo mọi hoạt động của em.
Mấy năm gần đây em còn thích đàn không? Ngày xưa anh vẫn luôn nghĩ em sẽ đi theo hướng phát triển âm nhạc, nhìn em thích thú với văn nghệ như thế, vẫn luôn là trụ cột của câu lạc bộ chúng ta anh cũng không ngờ rằng em vậy mà lại theo ngành kinh doanh.
– Hừm… em bỏ đàn lâu rồi.
Lúc còn thiếu niên ấy mà, ai mà chẳng có những hoài bão đúng không anh? Lúc ấy em đã từng ước mơ mình sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhưng mà sau này em mới biết đối với em vẫn còn một mơ ước quan trọng hơn thế rất nhiều.
– Hả? Có thể nói cho anh biết lý do nào khiến em đã đưa ra quyết định như thế không?
– Thôi… chuyện cũng đã qua lâu rồi, mình để quá khứ nó ngủ yên đi anh, chúng ta chỉ nên sống cho hiện tại và tương lai thôi.
Anh mới về nuớc chắc chắn sẽ rất nhớ món quê nhà , đã nhiều năm trôi qua mọi thứ thay đổi nhiều lắm, anh chắc cũng chẳng nhớ gì đâu ha.
– Em nói cũng đúng, bây giờ anh đang rất muốn đi ăn sườn xào chua ngọt đây nhưng lại thiếu mất một hướng dẫn viên.
– Anh đợi em một chút, em đi lên chuẩn bị rồi sẽ xuống ngay thôi.
Chờ em ạ.
Huyền Vũ đã lâu không gặp lại một người đàn anh cũ thời còn chung câu lạc bộ văn nghệ từ hồi cấp 3 của trường nên không tránh khỏi có chút nhiệt tình muốn dẫn người nọ đi đây đi đó để khám phá.
Mà những cử chỉ, lời nói của Lý Nhất Minh đều được mẹ Vũ ghi nhớ rất rõ ràng, cũng đã quay một vài video giữ lại để xem, trong trí nhớ của bà chưa từng nghe cô nhắc đến cái tên đó, mà hầu như hình ảnh của vị đàn anh này cũng chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của bà.
Mẹ Vũ từ nãy đến giờ cũng chỉ giả vờ ngồi trong nhà bếp để ăn cơm tối nhưng thật ra vẫn luôn để ý đến con gái và người đàn ông lạ mặt kia.
– Mẹ ơi! Con ra ngoài với đàn anh một chút, mẹ đừng chờ cơm con nhé!
– Ừ biết rồi! Thế tối có về bên đây không? Hay là đi về chung cư luôn?
– Chắc con về bên đấy luôn, cũng không biết khi nào mới về nên thôi mẹ cứ ngủ sớm đi, con về bên đấy cho chắc.
– Ừ, khi nào về đến nhà nhắn cho mẹ biết một tiếng.
– Vâng, thưa mẹ con đi.
– Thưa dì cháu đi.
– Ừm.
Mẹ Vũ vốn cũng không biết người kia là người như thế nào nên giao tiếp có chút cứng nhắc.
Bà cũng không muốn thừa nhận rằng hắn có chút đẹp trai, trông có vẻ hiền lành mà khi nãy nghe coi bộ cũng rất giỏi.
Tiếc là bà cũng đã lỡ hứa hẹn với mẹ Sơn về nhân duyên của hai đứa nhỏ Nguyên Sơn và Huyền Vũ… nhưng không sao, cũng có thể sẽ vỡ kế hoạch mà? Lỡ nhu con gái bà không thích người kia nữa mà lại phải lòng vị đàn anh này thì sao? Cũng không phải không có khả năng đó nhưng dù Lý Nhất Minh có tốt thế nào thì bà vẫn cảm thấy chọn Đặng Nguyên Sơn làm con rể có lẽ sẽ tốt hơn.
Đợi đến khi con gái mình cùng người kia ra khỏi nhà bà mới gọi điện kể lại hết cho bà bạn thân của mình cùng nắm tình hình.
Mẹ Sơn nghe chuyện cũng bắt đầu hơi lo lắng cho chuyện tình cảm của con trai mình, sợ rằng nhà họ Đặng có thể sẽ đánh mất đứa con dâu ngoan ngoãn giỏi giang như Khương Huyền Vũ nên mới suy nghĩ thêm kế hoạch để thúc đẩy đứa con trai ngu ngốc của mình nhanh chóng giành được đứa con dâu này về cho bà.
—
Đặng Nguyên Sơn diện một bộ vest tương đối chỉn chu cùng với chiếc caravat được Huyền Vũ mua tặng vào dịp nào đó mà bản thân anh cũng chẳng thể nhớ nổi.
Hạ Đình đi bên cạnh anh hôm nay cũng lộng lẫy không kém, tất nhiên thì một bộ váy đẹp chắc chắn những nữ minh tinh khác không thiếu, có khi còn đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần, tuy nhiên thứ cứu vớt lại danh dự cho “bạn gái Tổng Giám đốc công ty sản xuất ô tô lớn nhất nhì cả nước” chính là sợi dây chuyền đắt đỏ vừa được chính chủ khoe trên mạng xã hội vào ngày hôm qua khiến ai nấy cũng đều muốn ghen đến nổ mắt.
Hạ Đình đúng theo thói quen của một minh tinh khi nhìn thấy ống kính liền tức thì nở nụ cười, ả khoác tay anh bắt đầu tiến vào thảm đỏ.
Đặng Nguyên Sơn vốn dĩ chỉ là một nhà kinh doanh nhưng không thể phủ nhận rằng anh diễn thực sự rất giỏi, người khác nhìn vào không thể nào tìm được chút kẻ hở nào trong cách hành xử giữa hai người.
Anh còn tinh tế đến độ đi chậm hơn Hạ Đình một chút để ở đằng sau chỉnh váy cho cô ta không vấp ngã, tất nhiên một mặt ngọt ngào này của anh khiến đám phóng viên không thể bỏ qua được.
Không đợi lâu sau đó, khi chính chủ đang chụp hình trên thảm đỏ sự kiện thì trên các trang mạng đã xuất hiện hình ảnh của hai người với những dòng trạng thái giật tít, cảm giác cứ như họ có thể viết nên một câu chuyện ngôn tình luôn kia kìa.
– Anh ôm sát vào một chút.
– Tôi tự biết mình nên làm gì, cô lo bản thân mình được rồi.
Hai người tao đổi nhỏ trong lúc đang chỉnh trang phục để chụp hình trên thảm đỏ, sau đó liền tiến sát vào hơn một chút, trên môi nở một nụ cười không thể tự nhiên hơn mà chụp ảnh cứ như họ thật sự yêu nhau vậy.
Ở một nơi khác Huyền Vũ đang cùng đàn anh họ Lý đi dạo chợ đêm, cô cũng đã lâu không đụng vào âm nhạc nên khi đi cùng người có cùng chí hướng liền có chút hào hứng mà nói đủ thứ chuyện, cũng ôn lại những quá khứ mà từ trước đến nay cô cũng chưa từng quên, mà Lý Nhất Minh đi bên cạnh cũng rất tình nguyện nghe cô luyên luyên nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt dịu dàng đó vẫn luôn dõi theo cô nhiều năm qua chưa từng buông bỏ.
– Đàn anh, anh Nhất Minh!
– Hửm… em kêu anh có việc gì à?
– Anh nghĩ cái gì mà thừ người ra thế? Em gọi anh nãy giờ nhưng hình như anh không nghe thấy!
– À, anh chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ thôi, nhớ lại lúc vừa thành lập câu lạc bộ ấy, hoài niệm thật.
– Hừm… đúng nhỉ? Quãng thời gian cấp 3 của em thật sự rất đáng quý khi có thể cùng mọi người bôn ba chạy chương trình văn nghệ mỗi dịp lễ hội nè, thật sự không thể nào quên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook