Khi Sư Phụ Hắc Hóa
-
C77: Ngươi đã trở lại
Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi từ từ mở mắt ra, khẽ cử động thân mình, đầu óc bắt đầu choáng váng, nàng đánh giá cách bày biện trong phòng, là một gian nhà gỗ đơn sơ, ngoài một chiếc bàn thì không còn thứ gì khác.
Nàng đẩy nhà gỗ ra, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập đến, nhìn rừng cây trên ngọn núi lớn đối diện, đều bị nhiễm bởi áng mây đỏ.
Khi nàng rời đi mới là đầu hạ, tại sao lúc này đã là cuối mùa thu?
Mà sư phụ đâu? Trước lúc hôn mê nàng rõ ràng nhìn thấy sư phụ.
Nàng đi sang hướng bên cạnh, thấy bên đó có hai gian nhà gỗ nhỏ hợp lại, đẩy cửa đi vào, xem cách bài trí trong phòng, hình như là nơi ở của nam tử.
Nàng thả lỏng người, vừa định lấy một ít nước linh tuyền từ không gian để uống, theo thói quen sờ lên cổ tay, lại chỉ còn xúc cảm trống rỗng.
Vòng tay mất rồi.
Nàng lo lắng, tìm đi tìm lại một hồi lâu vẫn không tìm thấy. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, cuối cùng vẫn phải nhẫn nại, chờ Hi Loan trở về.
Ở ngoài phòng luyện kiếm suốt một buổi trưa, cũng không thấy Hi Loan trở về, mắt thấy trời sắp tối, nàng đành về phòng đợi. Chờ đến lúc trăng lên, cửa nhà gỗ mới bị người từ bên ngoài đẩy vào, dưới ánh trăng, lộ ra khuôn mặt như ngọc của Hi Loan.
Nhìn thấy Hạ Lan Vi, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia kinh ngạc: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Hạ Lan Vi buồn ngủ muốn chảy nước mắt, hưng phấn nói: "Sư phụ!" Hoàn toàn không chú ý đến câu hỏi phía trước của Hi Loan.
Hi Loan hơi mỉm cười, nói: "Ngươi đã quên, ngày hôm trước, ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ta trước mặt giới Tu tiên
Cánh tay giơ lên của Hạ Lan Vi dừng lại, đối mặt với đôi mắt yêu dã đỏ đậm của Hi Loan, Hạ Lan Vi lùi lại hai bước.
Chàng nhỏ giọng cười, tiếng cười vang vọng trong đêm, rất quỷ mị, khiến Hạ Lan Vi lạnh cả người: "Nếu sợ hãi, thì nên đi nhanh một chút."
Chàng vừa cười vừa nói, ngữ khí vô cùng bình thản, nếu không phải giữa mày mang theo lệ khí không thể che dấu thì Hạ Lan Vi suýt nữa bị ngữ khí ôn hoà này đánh lừa.
Chàng một thân áo choàng đen buông xuống mặt đất, dần dần bị nhiễm ánh sáng của vầng trăng, giống như được mạ thêm một tầng sương trắng mỏng ở phía trên.
Hạ Lan Vi không biết trả lời thế nào, chỉ theo bản năng nhẹ nhàng lại gọi một tiếng "Sư phụ".
Hi Loan híp mắt nhìn qua: "Đủ rồi, tất nhiên ta sẽ không giết ngươi, nếu không muốn dẫn họa vào thân, ngày mai rời khỏi núi Vụ Lĩnh đi."
Núi Vụ Lĩnh?
Hạ Lan Vi ngơ ngác mà nhìn bóng dáng dời đi của chàng, lâm vào trầm tư.
Nàng vuốt cổ tay trống rỗng, dường như nghĩ đến cái gì đó, sau đó thở dài, cuối cùng cũng phát hiện ra một sự thật, nàng vẫn chưa trở về.
Liên tưởng đến thân ảnh trong màn sương, nàng phỏng đoán có lẽ nàng đã hoán đổi hồn với một nguyên chủ nào đó ở không gian song song, mà vị trí hiện tại của nàng, là một thời không song song khác, cũng chính là thế giới thật trong cuốn sách.
Trong sách đề cập, vai ác Hi Loan bị nổ tan xác mà chết ở núi Vụ Lĩnh, mà nàng nhớ rõ trước khi nàng xuất phát, sư phụ rõ ràng đang cùng Tuyết Đoàn ở bên ngoài Đào Nguyên, căn bản không có khả năng đến núi Vụ Lĩnh.
Hơn nữa ánh mắt sư phụ nhìn nàng, lãnh đạm xa cách, rõ ràng là đôi mắt không có cảm xúc.
Nàng đẩy cửa ra, cảnh sắc mông lung bên ngoài bị tầng sương bao phủ. Núi Vụ Lĩnh sở dĩ gọi là núi Vụ Lĩnh, bởi vì hằng năm nơi này đều có lượng sương mù rất lớn, ít khi thời tiết sáng sủa, mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp của núi.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, lạnh lẽo nhẹ cuốn lên ngón tay nàng, nhìn ánh trăng mông lung, than nhẹ: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy."
Xoay người, lại đi vào phòng.
Không ai nghĩ tới sau tầng sương mù dày đặc, một thân ảnh hắc y nặng nề nhìn bên này hồi lâu, ánh mắt yêu dã đỏ đậm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ bởi vì người gặp được là Hi Loan, cho dù Hi Loan này không phải Hi Loan kia, Hạ Lan Vi vẫn quyết định thành thành thật thật đi theo chàng.
Sương mù sáng sớm mới tan được một ít, tuy rằng vẫn nhẹ nhàng trôi lơ lửng trong không khí, nhưng ít ra vẫn còn thể nhìn thấy vật. Nàng ở xa xa thấy Hi Loan đang ở trong phòng cầm sách đọc.
Hạ Lan Vi có ánh mắt không dám đi quấy rầy, nhìn sân, một mình thu dọn qua, rồi đi nhặt ít củi về, bận việc suốt một buổi sáng, mắt thấy Hi Loan không có ý muốn đi ra, lúc này nàng mới pha một ấm trà mang vào.
Hi Loan ngước mắt nhìn nàng một cái, có chút kinh ngạc, rất nhanh lại cụp mắt, tiếp tục đắm chìm trong thế giới sách.
Thời gian cứ vậy trôi qua vài ngày, đối với việc Hạ Lan Vi sống chết đòi lưu lại, Hi Loan không lên tiếng bắt nàng đi nữa, hoặc là nói căn bản Hi Loan không nói được mấy câu với Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi cũng mừng rỡ nhận ra, ở chung lâu như vậy rồi, nàng cảm thấy thời điểm Hi Loan lạnh mặt cũng không có đáng sợ như vậy.
Nàng nhàn không có việc gì thì lên núi xem có dược liệu nào có thể dùng không, kỳ trân dị bảo của núi Vụ Lĩnh tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dược liệu lại rất đầy đủ, từ sau khi nàng bắt đầu "Cắn nuốt" sách y, thì rất thích này đó.
Nàng đào ra một khối căn ảo, mới gói xong, một tiếng sói tru thê thảm vang vọng toàn bộ núi rừng.
Tay nàng run lên, làm khối căn ảo lăn trở về.
Âm thanh này...... Chẳng lẽ có người?
Nàng tìm hướng sói tru đi qua, một đường không phát hiện ra tung tích gì, nhưng nếu muốn tiếp tục đi sâu vào bên trong, sương mù quá dày, không chừng bên trong lại có cái gì.
Nàng rối rắm, phía sau loáng thoáng tiếng lá khô bị dẫm lên, tiếp đó có người nói: "Không được đi."
Hi Loan một thân hắc y, tay phải cầm nhuận nguyệt kiếm, tay trái kéo xác của một con sói lớn, tới tận hông, có thể thấy được chắc nịch bao nhiêu.
Chàng mở miệng lần nữa: "Bên kia có bầy sói, không dễ đi."
Hạ Lan Vi gật gật đầu, nàng ngửi thấy mùi máu tanh, đi vòng quanh Hi Loan nhìn phải, hỏi: "Sư phụ người có bị thương không?"
Tưởng tượng Hi Loan có khả năng bị thương, Hạ Lan Vi không ngăn được lo lắng, theo bản năng tiến lên kiểm tra một phen. Bàn tay vừa mới đụng tới vai Hi Loan, đã bị nắm lấy, chàng trả lời: "Không sao."
Hạ Lan Vi nghe ngữ khí lãnh đạm xa cách của chàng, đôi mắt yêu dã đỏ đậm không kiên nhẫn, nàng đột nhiên nhớ tới hành vi vừa rồi của bản thân dường như có chút thất thường.
Hi Loan buông lỏng tay ra, Hạ Lan Vi cũng không còn can đảm sờ vào người chàng.
Chàng ném con sói xuống đất, khóe miệng gợi lên trào phúng nhẹ: "Con sói này vốn là con mạnh nhất trong bầy, nhưng ngươi biết tại sao chỉ có một mình nó chết không?"
Hạ Lan Vi lắc đầu.
Nàng không hiểu Hi Loan muốn biểu đạt cái gì. Nếu chỉ có khuôn mặt lạnh của Hi Loan nàng không cảm thấy gì, nàng sợ nhất chính là sư phụ giống như bây giờ trong mắt mặt nhiễm một tầng đỏ đậm, chói lọi viết "Lão tử muốn giết người không nên chọc tức ta", nhưng trên mặt vẫn mỉm cười ôn hoà nói chuyện.
Hi Loan cũng không trông mong Hạ Lan Vi sẽ trả lời, thu hồi nhuận nguyệt kiếm, nhẹ giọng nói: "Đều nói cá lớn nuốt cá bé, nhưng nếu quá mạnh, cũng khó tránh khỏi trở thành cái gai trong mắt người khác, dễ bị giết."
Chàng đi đằng trước, đạm mạc nói, nàng không thấy rõ vẻ mặt của chàng, trực giác những lời này hòa vào trong sương mù, dường như cũng lây dính một chút hơi ẩm, nghe lạnh cả người.
Chờ đến lúc Hạ Lan Vi muốn nói chuyện với Hi Loan, thân ảnh của chàng lại biến mất giữa làn sương trắng mỏng.
Những lời khuyên giải an ủi đầy mình lại phải nuốt vào trong bụng.
Thôi, lần sau rồi nói cũng được.
Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, khi lần sau gặp lại, chàng một thân hắc y, té xỉu ở trước cửa phòng nàng, nếu không nhờ quần áo cọ cọ làm máu dính đầy trên mặt đất, thì căn bản Hạ Lan Vi không thể nhìn ra chàng đang bị trọng thương.
Nàng kéo Hi Loan vào trong phòng, lau sạch vết máu, vừa lúc để dược liệu lần trước phát huy công dụng, tuy không phải ngưng linh quả hay nước linh tuyền, nhưng cũng đủ để giữ mạng.
Hi Loan sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, giữa trán ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng vắt khăn tay lau mồ hôi trên trán của chàng, tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
Không biết Hi Loan mở mắt từ khi nào, trong mắt không còn đỏ đậm, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng về phía nàng: "Ngươi đã trở lại, đúng không?"
Hạ Lan Vi trấn an vỗ vỗ chàng, nói: "Sư phụ, con vẫn luôn ở đây."
Nghe vậy, chàng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, nếu không phải tay chàng vẫn luôn nắm chặt cổ tay của nàng, nàng còn tưởng rằng khi nãy là ảo giác.
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi từ từ mở mắt ra, khẽ cử động thân mình, đầu óc bắt đầu choáng váng, nàng đánh giá cách bày biện trong phòng, là một gian nhà gỗ đơn sơ, ngoài một chiếc bàn thì không còn thứ gì khác.
Nàng đẩy nhà gỗ ra, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập đến, nhìn rừng cây trên ngọn núi lớn đối diện, đều bị nhiễm bởi áng mây đỏ.
Khi nàng rời đi mới là đầu hạ, tại sao lúc này đã là cuối mùa thu?
Mà sư phụ đâu? Trước lúc hôn mê nàng rõ ràng nhìn thấy sư phụ.
Nàng đi sang hướng bên cạnh, thấy bên đó có hai gian nhà gỗ nhỏ hợp lại, đẩy cửa đi vào, xem cách bài trí trong phòng, hình như là nơi ở của nam tử.
Nàng thả lỏng người, vừa định lấy một ít nước linh tuyền từ không gian để uống, theo thói quen sờ lên cổ tay, lại chỉ còn xúc cảm trống rỗng.
Vòng tay mất rồi.
Nàng lo lắng, tìm đi tìm lại một hồi lâu vẫn không tìm thấy. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, cuối cùng vẫn phải nhẫn nại, chờ Hi Loan trở về.
Ở ngoài phòng luyện kiếm suốt một buổi trưa, cũng không thấy Hi Loan trở về, mắt thấy trời sắp tối, nàng đành về phòng đợi. Chờ đến lúc trăng lên, cửa nhà gỗ mới bị người từ bên ngoài đẩy vào, dưới ánh trăng, lộ ra khuôn mặt như ngọc của Hi Loan.
Nhìn thấy Hạ Lan Vi, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia kinh ngạc: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Hạ Lan Vi buồn ngủ muốn chảy nước mắt, hưng phấn nói: "Sư phụ!" Hoàn toàn không chú ý đến câu hỏi phía trước của Hi Loan.
Hi Loan hơi mỉm cười, nói: "Ngươi đã quên, ngày hôm trước, ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ta trước mặt giới Tu tiên
Cánh tay giơ lên của Hạ Lan Vi dừng lại, đối mặt với đôi mắt yêu dã đỏ đậm của Hi Loan, Hạ Lan Vi lùi lại hai bước.
Chàng nhỏ giọng cười, tiếng cười vang vọng trong đêm, rất quỷ mị, khiến Hạ Lan Vi lạnh cả người: "Nếu sợ hãi, thì nên đi nhanh một chút."
Chàng vừa cười vừa nói, ngữ khí vô cùng bình thản, nếu không phải giữa mày mang theo lệ khí không thể che dấu thì Hạ Lan Vi suýt nữa bị ngữ khí ôn hoà này đánh lừa.
Chàng một thân áo choàng đen buông xuống mặt đất, dần dần bị nhiễm ánh sáng của vầng trăng, giống như được mạ thêm một tầng sương trắng mỏng ở phía trên.
Hạ Lan Vi không biết trả lời thế nào, chỉ theo bản năng nhẹ nhàng lại gọi một tiếng "Sư phụ".
Hi Loan híp mắt nhìn qua: "Đủ rồi, tất nhiên ta sẽ không giết ngươi, nếu không muốn dẫn họa vào thân, ngày mai rời khỏi núi Vụ Lĩnh đi."
Núi Vụ Lĩnh?
Hạ Lan Vi ngơ ngác mà nhìn bóng dáng dời đi của chàng, lâm vào trầm tư.
Nàng vuốt cổ tay trống rỗng, dường như nghĩ đến cái gì đó, sau đó thở dài, cuối cùng cũng phát hiện ra một sự thật, nàng vẫn chưa trở về.
Liên tưởng đến thân ảnh trong màn sương, nàng phỏng đoán có lẽ nàng đã hoán đổi hồn với một nguyên chủ nào đó ở không gian song song, mà vị trí hiện tại của nàng, là một thời không song song khác, cũng chính là thế giới thật trong cuốn sách.
Trong sách đề cập, vai ác Hi Loan bị nổ tan xác mà chết ở núi Vụ Lĩnh, mà nàng nhớ rõ trước khi nàng xuất phát, sư phụ rõ ràng đang cùng Tuyết Đoàn ở bên ngoài Đào Nguyên, căn bản không có khả năng đến núi Vụ Lĩnh.
Hơn nữa ánh mắt sư phụ nhìn nàng, lãnh đạm xa cách, rõ ràng là đôi mắt không có cảm xúc.
Nàng đẩy cửa ra, cảnh sắc mông lung bên ngoài bị tầng sương bao phủ. Núi Vụ Lĩnh sở dĩ gọi là núi Vụ Lĩnh, bởi vì hằng năm nơi này đều có lượng sương mù rất lớn, ít khi thời tiết sáng sủa, mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp của núi.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, lạnh lẽo nhẹ cuốn lên ngón tay nàng, nhìn ánh trăng mông lung, than nhẹ: "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy."
Xoay người, lại đi vào phòng.
Không ai nghĩ tới sau tầng sương mù dày đặc, một thân ảnh hắc y nặng nề nhìn bên này hồi lâu, ánh mắt yêu dã đỏ đậm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ bởi vì người gặp được là Hi Loan, cho dù Hi Loan này không phải Hi Loan kia, Hạ Lan Vi vẫn quyết định thành thành thật thật đi theo chàng.
Sương mù sáng sớm mới tan được một ít, tuy rằng vẫn nhẹ nhàng trôi lơ lửng trong không khí, nhưng ít ra vẫn còn thể nhìn thấy vật. Nàng ở xa xa thấy Hi Loan đang ở trong phòng cầm sách đọc.
Hạ Lan Vi có ánh mắt không dám đi quấy rầy, nhìn sân, một mình thu dọn qua, rồi đi nhặt ít củi về, bận việc suốt một buổi sáng, mắt thấy Hi Loan không có ý muốn đi ra, lúc này nàng mới pha một ấm trà mang vào.
Hi Loan ngước mắt nhìn nàng một cái, có chút kinh ngạc, rất nhanh lại cụp mắt, tiếp tục đắm chìm trong thế giới sách.
Thời gian cứ vậy trôi qua vài ngày, đối với việc Hạ Lan Vi sống chết đòi lưu lại, Hi Loan không lên tiếng bắt nàng đi nữa, hoặc là nói căn bản Hi Loan không nói được mấy câu với Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi cũng mừng rỡ nhận ra, ở chung lâu như vậy rồi, nàng cảm thấy thời điểm Hi Loan lạnh mặt cũng không có đáng sợ như vậy.
Nàng nhàn không có việc gì thì lên núi xem có dược liệu nào có thể dùng không, kỳ trân dị bảo của núi Vụ Lĩnh tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dược liệu lại rất đầy đủ, từ sau khi nàng bắt đầu "Cắn nuốt" sách y, thì rất thích này đó.
Nàng đào ra một khối căn ảo, mới gói xong, một tiếng sói tru thê thảm vang vọng toàn bộ núi rừng.
Tay nàng run lên, làm khối căn ảo lăn trở về.
Âm thanh này...... Chẳng lẽ có người?
Nàng tìm hướng sói tru đi qua, một đường không phát hiện ra tung tích gì, nhưng nếu muốn tiếp tục đi sâu vào bên trong, sương mù quá dày, không chừng bên trong lại có cái gì.
Nàng rối rắm, phía sau loáng thoáng tiếng lá khô bị dẫm lên, tiếp đó có người nói: "Không được đi."
Hi Loan một thân hắc y, tay phải cầm nhuận nguyệt kiếm, tay trái kéo xác của một con sói lớn, tới tận hông, có thể thấy được chắc nịch bao nhiêu.
Chàng mở miệng lần nữa: "Bên kia có bầy sói, không dễ đi."
Hạ Lan Vi gật gật đầu, nàng ngửi thấy mùi máu tanh, đi vòng quanh Hi Loan nhìn phải, hỏi: "Sư phụ người có bị thương không?"
Tưởng tượng Hi Loan có khả năng bị thương, Hạ Lan Vi không ngăn được lo lắng, theo bản năng tiến lên kiểm tra một phen. Bàn tay vừa mới đụng tới vai Hi Loan, đã bị nắm lấy, chàng trả lời: "Không sao."
Hạ Lan Vi nghe ngữ khí lãnh đạm xa cách của chàng, đôi mắt yêu dã đỏ đậm không kiên nhẫn, nàng đột nhiên nhớ tới hành vi vừa rồi của bản thân dường như có chút thất thường.
Hi Loan buông lỏng tay ra, Hạ Lan Vi cũng không còn can đảm sờ vào người chàng.
Chàng ném con sói xuống đất, khóe miệng gợi lên trào phúng nhẹ: "Con sói này vốn là con mạnh nhất trong bầy, nhưng ngươi biết tại sao chỉ có một mình nó chết không?"
Hạ Lan Vi lắc đầu.
Nàng không hiểu Hi Loan muốn biểu đạt cái gì. Nếu chỉ có khuôn mặt lạnh của Hi Loan nàng không cảm thấy gì, nàng sợ nhất chính là sư phụ giống như bây giờ trong mắt mặt nhiễm một tầng đỏ đậm, chói lọi viết "Lão tử muốn giết người không nên chọc tức ta", nhưng trên mặt vẫn mỉm cười ôn hoà nói chuyện.
Hi Loan cũng không trông mong Hạ Lan Vi sẽ trả lời, thu hồi nhuận nguyệt kiếm, nhẹ giọng nói: "Đều nói cá lớn nuốt cá bé, nhưng nếu quá mạnh, cũng khó tránh khỏi trở thành cái gai trong mắt người khác, dễ bị giết."
Chàng đi đằng trước, đạm mạc nói, nàng không thấy rõ vẻ mặt của chàng, trực giác những lời này hòa vào trong sương mù, dường như cũng lây dính một chút hơi ẩm, nghe lạnh cả người.
Chờ đến lúc Hạ Lan Vi muốn nói chuyện với Hi Loan, thân ảnh của chàng lại biến mất giữa làn sương trắng mỏng.
Những lời khuyên giải an ủi đầy mình lại phải nuốt vào trong bụng.
Thôi, lần sau rồi nói cũng được.
Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, khi lần sau gặp lại, chàng một thân hắc y, té xỉu ở trước cửa phòng nàng, nếu không nhờ quần áo cọ cọ làm máu dính đầy trên mặt đất, thì căn bản Hạ Lan Vi không thể nhìn ra chàng đang bị trọng thương.
Nàng kéo Hi Loan vào trong phòng, lau sạch vết máu, vừa lúc để dược liệu lần trước phát huy công dụng, tuy không phải ngưng linh quả hay nước linh tuyền, nhưng cũng đủ để giữ mạng.
Hi Loan sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, giữa trán ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng vắt khăn tay lau mồ hôi trên trán của chàng, tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
Không biết Hi Loan mở mắt từ khi nào, trong mắt không còn đỏ đậm, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng về phía nàng: "Ngươi đã trở lại, đúng không?"
Hạ Lan Vi trấn an vỗ vỗ chàng, nói: "Sư phụ, con vẫn luôn ở đây."
Nghe vậy, chàng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, nếu không phải tay chàng vẫn luôn nắm chặt cổ tay của nàng, nàng còn tưởng rằng khi nãy là ảo giác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook