Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật
-
Chương 1: Sát thủ đệ nhất thế giới
“Mày phải đi, nhất định phải lấy nó về cho tao”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
“Thì thằng em mày nhất định phải chết”
“Ông…em ý không phải con trai ông sao? Chẳng lẽ thứ đó đáng giá hơn cả con trai ông?”
“Mày ngu lắm, thứ đó chỉ có một còn con trai, chết 1 thằng tao sinh thêm 1 thằng. Chuyện gieo giống với tao, đơn giản lắm. hahaha…”
“Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con. Ông…không bằng cầm thú”
“Mày…” Người đàn ông đứng trước mặt Băng Cơ giận dữ đến nỗi mặt cũng muốn tái lại, mắt long song sọc, song nàng cũng không đợi ông ta nói thêm câu nào liền xoay người bước đi, đóng cửa lại.
Dưới lầu, em trai cô Băng Vũ vẫn ngây ngốc ngồi xem phim mà không hề hay biết rằng mình vừa bị lôi ra làm món hang trao đổi giữa bố và chị gái. Băng Cơ nhìn em trai mắt nhắm lại nén nỗi đau trong lòng. Dù ngày mai có phải đổi lấy cái chết. Dù thứ đó có biến cả thế giới này chìm vào trong biển lửa cô cũng sẽ bảo vệ bằng được Băng Vũ. Vũ ngây thơ như thế, em ý nhất định phải sống hạnh phúc chứ không như cô bây giờ.
Băng cơ từ khi 3 tuổi đã phải học võ, luyện độc, sử dụng vũ khí đặc biệt là ám khí. Ngoài ra, cô còn được học cách thâm nhập, leo trèo một cách khéo léo nhất, cách đề hơi, nín khí, cách làm gián điệp. 5 tuổi cô bị vứt vào khu rừng nguyên sinh để tự sinh tự diệt, đến khi được trở ra ngoài cũng đã là 3 năm sau. Sống trong môi trường toàn cây độc và thú dữ ngày mai không biết sống chết ra sao đã khiến cô thay đổi hoàn toàn. Sau khi ra ngoài, dù mới là đứa trẻ 8 tuổi nhưng cô có thể sánh ngang hàng với tất cả các mật thám, sát thủ đứng top 10 thế giới. Từ đó cô đã được cha mình điều đi làm mật thám, sát thủ, làm mọi điều mà ông ta mong muốn. Trong thời gian đó cô vẫn liên tục phải học tập, rèn luyện với chế độ khắc khổ nhất mà dường như 1 đứa trẻ không thể thực hiện được. Nếu không phải là thả giữa bầy sói sẽ là 1 đầm đầy cá sấu hoặc là 1 căn phòng số bẫy nhiều hơn số viên gạch trên nền nhà hay 1 căn phòng đầy những con nhện,rắn, rết, sâu… độc.
Trải qua chuỗi tháng ngày đau khổ như vậy. Năm cô 11 cô vươn lên là sát thủ đứng đầu thế giới. Cũng trong năm đó mẹ 2 sinh ra 1 đứa trẻ đặt tên là Băng Vũ. Băng Vũ là con trai, rất đáng yêu và ngây thơ, cô rất thương yêu đứa em trai cùng cha khác mẹ này. Vì nó, vì không muốn nó sống cuộc đời như cô, cô đã thay em nhận mọi nhiệm vụ mà cha mình giao phó. Mọi nhiệm vụ đều làm với tốc độ và năng suất cao nhất, khiến ông ta rất hài lòng lại càng dùng Băng Vũ làm sức ép đối với cô. Nháy mắt, cô đã 16 còn Băng Vũ đã lên 5 rồi.
Lần này, Cha muốn cô đi lấy một viên ngọc thần mới được tìm thấy tại khu di tích cổ đại được khai quật dưới đáy biển sâu 11km tại Bắc Đại Tây Dương. Nghe nói chỉ cần có viên ngọc này làm nhân năng lượng khẩu súng thần công có thể bắn ra viên đạn có sức nổ tương đương 10 lần sức nổ của quả bom nguyên tử được thả tại thành phố hirosoma của nhật bản vào năm 1945. Theo nghiên cứu của 10 nhà khoa học hàng đầu thế giới đang đứng dưới trướng của cha cô thì khẩu súng này có thể bắn với tầm xa 1 nửa thái Bình dương. Tức là đứng ở Pari của Pháp nếu sử dụng khẩu súng này có thể hoàn toàn san phẳng New York hoặc xa hơn nữa.
Băng Cơ biết nếu viên ngọc này thật sự được lắp vào thứ vũ khí kia thì chiến tranh TG lần thứ 3 nhất định sẽ nổ ra với quy mô gấp hàng trăm lần đại chiến thế giới thứ 2. Băng Cơ cũng đã ngàn vạn lần khuyên hoặc từ chối nhiệm vụ này. Thế nhưng…ông ta lại dùng Băng Vũ để ép cô. Được thôi, nếu vậy cho dù cả thế giới này có chết đi, cô cũng sẽ bảo vệ cho Băng Vũ được an toàn.
“Băng Vũ, em đang xem gì vậy?”
“Chị Băng Cơ, em đang xem thiếu niên tứ đại danh bổ. Chị xem tứ đại danh bổ thật oai phong làm sao, họ đánh bại kẻ xấu, y chang chị Băng Cơ vậy.”
“Băng Vũ…” Băng Vũ lớn lên em sẽ hiểu, chị mới là kẻ xấu cần tiêu diệt, nhưng vì em chị nguyện làm kẻ đại gian đại ác, chỉ cần em được an toàn. Tứ đại danh bổ… nếu được sống trong thời đại đó thì thật tốt, sẽ không phải lo chiến tranh thế giới, không phải lo loài người tuyệt chủng, không phải lo vũ khí hủy diệt hàng loạt, chỉ có trừ gian diệt ác sống an lành mà thôi.
“Chị Băng Cơ, chị nghĩ gì vậy?” Băng Vũ ngây ngô hỏi khi thấy Băng Cơ nháy mắt thất thần. Trong mắt Băng Vũ chị Băng Cơ luôn là tốt nhất, oai phong nhất, xinh đẹp nhất. Băng Cơ nhờ tiếng nói của Băng Vũ mà thức tỉnh, nàng mỉm cười hôn nhẹ lên trán em rồi bế Vũ lên lòng mình ngồi còn thì thầm vào tai nó
“Chị Băng Cơ xem phim cùng Băng Vũ, sau đó Băng Vũ phải hứa với chị đi ngủ sớm nghe chưa?”
“Dạ” cậu bé ngoan ngoãn gật đầu cười thật tươi sau đó lại chăm chú xem phim mà không hề để ý, khóe mắt chị gái mình 1 giọt lệ đang từ từ rơi.
Sáng hôm sau, Băng Cơ thức dậy thấy em trai đang giang hai tay ôm chặt mình, cô nhẹ nhàng rời giường lấy chiếc gối ôm thế chỗ cho mình sau đó thay đồ rồi hôn nhẹ lên trán Băng Vũ trước khi rời đi.
“Tốt lắm, đi đi, nhớ mang thứ đó về, đừng quên em trai mi đang ở đây” Cha cô nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá 1 lượt. Trên tai cô có 2 chiếc khuyên tai đều giấu ám khí tẩm độc. Trên vòng cổ là 1 băng đạn loại nhỏ. Giấu trong cổ tay áo rộng là 2 khẩu súng KXT 4x loại vừa ra kích cỡ cực nhỏ. Cổ tay là 1 chiếc đồng hồ chứa hàng ngàn cây kim tẩm thuốc mê. Cổ chân phía trong đôi tất cộm lên chính là hàng loạt ám khí sắc bén loại nhỏ. Phía trong giày có 2 chiếc dao găm. Đế giày và gang tay đều là loại có thể bám vào tường và trèo lên như 1 chú nhện (spider man). Dây buộc tóc chứa chất độc sinh học sát thương hàng loạt trong bán kính 1 km. Trong chiếc túi xách thời thượng chính là hơn 200 quả bom mini mỗi quả có mức sát thương bán kính 50m. Chiếc kính không độ có chứa camera loại cực nhỏ cùng vs máy thu âm và máy chiếu. Thắt lưng là 1 chiếc roi da loại đao kiếm chặt không đứt. Mặt phía trong váy là 10 thanh đoản đao loại mini. Cuối cùng trên tay cô còn cầm chặt chiếc quạt có thể tách ra và thu vào theo mệnh lệnh của người điểu khiển. mỗi cánh quạt đều vô cùng sắc bén kiếm đao chặt không đứt chúng được đặt một con chip nhỏ, các con chip sẽ hoạt động theo điều lệnh của con chip lớn nằm sâu trong tai Băng Cơ. Vì thế mọi hoạt động của các cánh quạt đều được điều khiển 1 cách gắt gao và hoàn hảo nhất. Các cánh quạt được nối với nhau bởi các phần tử vô cùng nhỏ hoạt động theo sự chỉ dẫn của con chip nhỏ trên mỗi cánh quạt. Và tất cả chúng đều được nạp năng lượng bằng ánh sáng mặt trời. Nhìn qua thì có vẻ như cô không mang theo chút vũ khí gì, nhưng thực chất là trên người có cả 1 kho vũ khí tối tân nhất, kẻ nào dại dột chạm vào chắc chắn chết không toàn thây.
Nghe thấy những lời chính cha ruột mình nói, cô chậm rãi nắm chặt tay. Nhắm mắt rồi dứt khoát xoay người bước đi. Để lại 1 ánh mắt khoan khoái như kẻ thắng bạc đang đứng phía sau, Trên lầu, ánh mắt ngập nước của Băng Vũ nhìn mãi bóng lưng của chị mình không ngừng nguyện cầu
“Lãnh Huyết caca Vô Tình caca Thiết Thủ caca Truy Mệnh caca làm ơn hãy bảo vệ Chị Băng Cơ khỏi người xấu”
***Ta là đường phân cách cướp ngọc***
Chiếc xe dừng bánh tại một bến cảng, Băng Cơ bước xuống trong lòng không khỏi có chút do dự. Nhưng vừa muốn dừng lại thì hành ảnh Băng Vũ ngây thơ đáng yêu lại hiện ra trong đầu, thoáng chốc đôi mắt máu cô ban ánh lên tia lãnh khốc, cả người toát ra sát khí, cô đi thẳng đến nơi đoàn thám hiểm trở về. Vừa đến nơi liền thấy cánh báo chí đã vây kín nơi đó, các nhà khảo cổ học đang hãnh diện khoe khoang chiến tích của mình, còn dự đoán xem cái di tích bị vùi xuống biển kia đã tồn tại bao nhiêu năm không khí vô cùng hỗn loạn. Băng Cơ đeo mặt nạ, liếc mắt cho lũ đàn em phía sau, chúng nhanh chóng mang ra 1 túi bột nhỏ, vừa mở ra liền theo hương gió biển nay thẳng về phía đoàn người. Chưa đầy 1 phút hiện trường hỗn loạn đã lặng như tờ, chỉ còn lại 3 người đứng đó, còn lại đều ngã vật ra chìm sâu vào giấc ngủ. Thân pháp nhẹ nhàng, Băng Cơ nhún mình bay vào giữa đám người chạm đất không 1 tiếng động. Giữa vô vàn cổ vật 1 chiếc hộp gỗ nhỏ còn ướt nước tỏa hào quang long lanh. Băng Cơ nhặt chiếc hộp và mở nắp ra, đó là 1 chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền hình mặt trăng đang không ngừng phát ra thứ ánh sáng xanh kì dị. Không nén được nỗi tò mò Băng cơ đưa tay chạm nhẹ lên mặt dây chuyền.
“Đoàng” Sét đánh giữa trời quang. Tại cảng biển 1 người 1 ngọc biến mất không còn dấu vết.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
“Thì thằng em mày nhất định phải chết”
“Ông…em ý không phải con trai ông sao? Chẳng lẽ thứ đó đáng giá hơn cả con trai ông?”
“Mày ngu lắm, thứ đó chỉ có một còn con trai, chết 1 thằng tao sinh thêm 1 thằng. Chuyện gieo giống với tao, đơn giản lắm. hahaha…”
“Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con. Ông…không bằng cầm thú”
“Mày…” Người đàn ông đứng trước mặt Băng Cơ giận dữ đến nỗi mặt cũng muốn tái lại, mắt long song sọc, song nàng cũng không đợi ông ta nói thêm câu nào liền xoay người bước đi, đóng cửa lại.
Dưới lầu, em trai cô Băng Vũ vẫn ngây ngốc ngồi xem phim mà không hề hay biết rằng mình vừa bị lôi ra làm món hang trao đổi giữa bố và chị gái. Băng Cơ nhìn em trai mắt nhắm lại nén nỗi đau trong lòng. Dù ngày mai có phải đổi lấy cái chết. Dù thứ đó có biến cả thế giới này chìm vào trong biển lửa cô cũng sẽ bảo vệ bằng được Băng Vũ. Vũ ngây thơ như thế, em ý nhất định phải sống hạnh phúc chứ không như cô bây giờ.
Băng cơ từ khi 3 tuổi đã phải học võ, luyện độc, sử dụng vũ khí đặc biệt là ám khí. Ngoài ra, cô còn được học cách thâm nhập, leo trèo một cách khéo léo nhất, cách đề hơi, nín khí, cách làm gián điệp. 5 tuổi cô bị vứt vào khu rừng nguyên sinh để tự sinh tự diệt, đến khi được trở ra ngoài cũng đã là 3 năm sau. Sống trong môi trường toàn cây độc và thú dữ ngày mai không biết sống chết ra sao đã khiến cô thay đổi hoàn toàn. Sau khi ra ngoài, dù mới là đứa trẻ 8 tuổi nhưng cô có thể sánh ngang hàng với tất cả các mật thám, sát thủ đứng top 10 thế giới. Từ đó cô đã được cha mình điều đi làm mật thám, sát thủ, làm mọi điều mà ông ta mong muốn. Trong thời gian đó cô vẫn liên tục phải học tập, rèn luyện với chế độ khắc khổ nhất mà dường như 1 đứa trẻ không thể thực hiện được. Nếu không phải là thả giữa bầy sói sẽ là 1 đầm đầy cá sấu hoặc là 1 căn phòng số bẫy nhiều hơn số viên gạch trên nền nhà hay 1 căn phòng đầy những con nhện,rắn, rết, sâu… độc.
Trải qua chuỗi tháng ngày đau khổ như vậy. Năm cô 11 cô vươn lên là sát thủ đứng đầu thế giới. Cũng trong năm đó mẹ 2 sinh ra 1 đứa trẻ đặt tên là Băng Vũ. Băng Vũ là con trai, rất đáng yêu và ngây thơ, cô rất thương yêu đứa em trai cùng cha khác mẹ này. Vì nó, vì không muốn nó sống cuộc đời như cô, cô đã thay em nhận mọi nhiệm vụ mà cha mình giao phó. Mọi nhiệm vụ đều làm với tốc độ và năng suất cao nhất, khiến ông ta rất hài lòng lại càng dùng Băng Vũ làm sức ép đối với cô. Nháy mắt, cô đã 16 còn Băng Vũ đã lên 5 rồi.
Lần này, Cha muốn cô đi lấy một viên ngọc thần mới được tìm thấy tại khu di tích cổ đại được khai quật dưới đáy biển sâu 11km tại Bắc Đại Tây Dương. Nghe nói chỉ cần có viên ngọc này làm nhân năng lượng khẩu súng thần công có thể bắn ra viên đạn có sức nổ tương đương 10 lần sức nổ của quả bom nguyên tử được thả tại thành phố hirosoma của nhật bản vào năm 1945. Theo nghiên cứu của 10 nhà khoa học hàng đầu thế giới đang đứng dưới trướng của cha cô thì khẩu súng này có thể bắn với tầm xa 1 nửa thái Bình dương. Tức là đứng ở Pari của Pháp nếu sử dụng khẩu súng này có thể hoàn toàn san phẳng New York hoặc xa hơn nữa.
Băng Cơ biết nếu viên ngọc này thật sự được lắp vào thứ vũ khí kia thì chiến tranh TG lần thứ 3 nhất định sẽ nổ ra với quy mô gấp hàng trăm lần đại chiến thế giới thứ 2. Băng Cơ cũng đã ngàn vạn lần khuyên hoặc từ chối nhiệm vụ này. Thế nhưng…ông ta lại dùng Băng Vũ để ép cô. Được thôi, nếu vậy cho dù cả thế giới này có chết đi, cô cũng sẽ bảo vệ cho Băng Vũ được an toàn.
“Băng Vũ, em đang xem gì vậy?”
“Chị Băng Cơ, em đang xem thiếu niên tứ đại danh bổ. Chị xem tứ đại danh bổ thật oai phong làm sao, họ đánh bại kẻ xấu, y chang chị Băng Cơ vậy.”
“Băng Vũ…” Băng Vũ lớn lên em sẽ hiểu, chị mới là kẻ xấu cần tiêu diệt, nhưng vì em chị nguyện làm kẻ đại gian đại ác, chỉ cần em được an toàn. Tứ đại danh bổ… nếu được sống trong thời đại đó thì thật tốt, sẽ không phải lo chiến tranh thế giới, không phải lo loài người tuyệt chủng, không phải lo vũ khí hủy diệt hàng loạt, chỉ có trừ gian diệt ác sống an lành mà thôi.
“Chị Băng Cơ, chị nghĩ gì vậy?” Băng Vũ ngây ngô hỏi khi thấy Băng Cơ nháy mắt thất thần. Trong mắt Băng Vũ chị Băng Cơ luôn là tốt nhất, oai phong nhất, xinh đẹp nhất. Băng Cơ nhờ tiếng nói của Băng Vũ mà thức tỉnh, nàng mỉm cười hôn nhẹ lên trán em rồi bế Vũ lên lòng mình ngồi còn thì thầm vào tai nó
“Chị Băng Cơ xem phim cùng Băng Vũ, sau đó Băng Vũ phải hứa với chị đi ngủ sớm nghe chưa?”
“Dạ” cậu bé ngoan ngoãn gật đầu cười thật tươi sau đó lại chăm chú xem phim mà không hề để ý, khóe mắt chị gái mình 1 giọt lệ đang từ từ rơi.
Sáng hôm sau, Băng Cơ thức dậy thấy em trai đang giang hai tay ôm chặt mình, cô nhẹ nhàng rời giường lấy chiếc gối ôm thế chỗ cho mình sau đó thay đồ rồi hôn nhẹ lên trán Băng Vũ trước khi rời đi.
“Tốt lắm, đi đi, nhớ mang thứ đó về, đừng quên em trai mi đang ở đây” Cha cô nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá 1 lượt. Trên tai cô có 2 chiếc khuyên tai đều giấu ám khí tẩm độc. Trên vòng cổ là 1 băng đạn loại nhỏ. Giấu trong cổ tay áo rộng là 2 khẩu súng KXT 4x loại vừa ra kích cỡ cực nhỏ. Cổ tay là 1 chiếc đồng hồ chứa hàng ngàn cây kim tẩm thuốc mê. Cổ chân phía trong đôi tất cộm lên chính là hàng loạt ám khí sắc bén loại nhỏ. Phía trong giày có 2 chiếc dao găm. Đế giày và gang tay đều là loại có thể bám vào tường và trèo lên như 1 chú nhện (spider man). Dây buộc tóc chứa chất độc sinh học sát thương hàng loạt trong bán kính 1 km. Trong chiếc túi xách thời thượng chính là hơn 200 quả bom mini mỗi quả có mức sát thương bán kính 50m. Chiếc kính không độ có chứa camera loại cực nhỏ cùng vs máy thu âm và máy chiếu. Thắt lưng là 1 chiếc roi da loại đao kiếm chặt không đứt. Mặt phía trong váy là 10 thanh đoản đao loại mini. Cuối cùng trên tay cô còn cầm chặt chiếc quạt có thể tách ra và thu vào theo mệnh lệnh của người điểu khiển. mỗi cánh quạt đều vô cùng sắc bén kiếm đao chặt không đứt chúng được đặt một con chip nhỏ, các con chip sẽ hoạt động theo điều lệnh của con chip lớn nằm sâu trong tai Băng Cơ. Vì thế mọi hoạt động của các cánh quạt đều được điều khiển 1 cách gắt gao và hoàn hảo nhất. Các cánh quạt được nối với nhau bởi các phần tử vô cùng nhỏ hoạt động theo sự chỉ dẫn của con chip nhỏ trên mỗi cánh quạt. Và tất cả chúng đều được nạp năng lượng bằng ánh sáng mặt trời. Nhìn qua thì có vẻ như cô không mang theo chút vũ khí gì, nhưng thực chất là trên người có cả 1 kho vũ khí tối tân nhất, kẻ nào dại dột chạm vào chắc chắn chết không toàn thây.
Nghe thấy những lời chính cha ruột mình nói, cô chậm rãi nắm chặt tay. Nhắm mắt rồi dứt khoát xoay người bước đi. Để lại 1 ánh mắt khoan khoái như kẻ thắng bạc đang đứng phía sau, Trên lầu, ánh mắt ngập nước của Băng Vũ nhìn mãi bóng lưng của chị mình không ngừng nguyện cầu
“Lãnh Huyết caca Vô Tình caca Thiết Thủ caca Truy Mệnh caca làm ơn hãy bảo vệ Chị Băng Cơ khỏi người xấu”
***Ta là đường phân cách cướp ngọc***
Chiếc xe dừng bánh tại một bến cảng, Băng Cơ bước xuống trong lòng không khỏi có chút do dự. Nhưng vừa muốn dừng lại thì hành ảnh Băng Vũ ngây thơ đáng yêu lại hiện ra trong đầu, thoáng chốc đôi mắt máu cô ban ánh lên tia lãnh khốc, cả người toát ra sát khí, cô đi thẳng đến nơi đoàn thám hiểm trở về. Vừa đến nơi liền thấy cánh báo chí đã vây kín nơi đó, các nhà khảo cổ học đang hãnh diện khoe khoang chiến tích của mình, còn dự đoán xem cái di tích bị vùi xuống biển kia đã tồn tại bao nhiêu năm không khí vô cùng hỗn loạn. Băng Cơ đeo mặt nạ, liếc mắt cho lũ đàn em phía sau, chúng nhanh chóng mang ra 1 túi bột nhỏ, vừa mở ra liền theo hương gió biển nay thẳng về phía đoàn người. Chưa đầy 1 phút hiện trường hỗn loạn đã lặng như tờ, chỉ còn lại 3 người đứng đó, còn lại đều ngã vật ra chìm sâu vào giấc ngủ. Thân pháp nhẹ nhàng, Băng Cơ nhún mình bay vào giữa đám người chạm đất không 1 tiếng động. Giữa vô vàn cổ vật 1 chiếc hộp gỗ nhỏ còn ướt nước tỏa hào quang long lanh. Băng Cơ nhặt chiếc hộp và mở nắp ra, đó là 1 chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền hình mặt trăng đang không ngừng phát ra thứ ánh sáng xanh kì dị. Không nén được nỗi tò mò Băng cơ đưa tay chạm nhẹ lên mặt dây chuyền.
“Đoàng” Sét đánh giữa trời quang. Tại cảng biển 1 người 1 ngọc biến mất không còn dấu vết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook