Từ khi thấy được hai chữ “Tống Chung”, sắc mặt Tiêu Duyệt chưa từng dễ chịu. Nhưng chờ hắn tức giận ngút trời vọt tới đối diện thì chỗ đó sớm đã chỉ còn một gian phòng trống.

Trừ bức rèm che còn nhẹ động, không còn gì khác.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể oán hận để lại tiền, ngay cả rượu và thức ăn cũng chưa dùng hết đã hất đầu bước đi. Lão bản của Vạn Hương lâu tên thật là gì, không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều khách khí gọi hắn một tiếng — Chung lão bản.

“Lần sau không bắt được hắn để nhìn chút nhan sắc, ta liền không gọi Tiêu Duyệt!”

“Thiếu chủ, ta nghĩ ngài phải nói ‘ta nhất định phải gọi Tiêu Duyệt’ mới lưu loát.” Mười năm khó gặp bộ dạng hắn tức giận, Vương Bá vui mừng không cẩn thận lỡ miệng nói.

Kết quả không gì nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa: “Vương Bá, Hồng Tú một thân một mình đã bao lâu?”

Vương Bá sợ run một cái, chớp mắt, lắp bắp nói: “Mười, mười năm.”

“Kể ra lời ngươi nói lúc trước là thật?”

Vương Bá mạnh mẽ kiên cường hoàn toàn sụp đổ. Hồi lâu, hắn mới nhìn bầu trời đêm, than thở một tiếng: “Nếu nàng nguyện, liền kêu nàng sớm gả đi.”

Tối nay là đêm rằm, trăng vô cùng tròn. Trong truyền thuyết Thường Nga ở cung Quảng Hàn một mình cơ khổ, hắn chẳng phải cũng như vậy sao?

Hắn cũng không phải vì lớn tuổi mà gọi “Vương Bá”, tên của hắn chính là Vương Bá.

Năm ấy mười sáu tuổi, hắn đi theo bên cạnh tiểu thiếu chủ vừa đầy hai tuổi, thoáng một cái đã hai mươi năm. Hôm nay Thiếu chủ đã đầu hai vẫn không có một thê một thiếp nào, hắn có thể an tâm một mình hưởng lạc sao?

“Thiếu chủ –” chuyện cũ gợi lên thương tâm, Vương Bá cúi đầu ủ rũ, cái này gọi là thê lương. Mà thiếu chủ của hắn giờ phút này căn bản không rảnh rỗi nghe hắn than vãn, đã sớm vào bên trong xe nghỉ ngơi.

Từ lúc ra khỏi Vạn Hương lâu, bọn họ liền dừng xe ở ngoại ô trấn Hồng Lung. Huynh đệ thổ phỉ làm ầm ĩ hồi lâu đã dễ dàng ngủ mất, ngay cả Tiểu Bùn không ngừng dính lấy Tiêu Duyệt cũng đã bị điểm huyệt ngủ. Còn dư lại hai người nhưng vô luận như thế nào cũng không ngủ được.

Người có bi hoan ly hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết. Mặt trăng trên cao ngày càng tròn càng sáng, mặc dù chưa tới trung thu, lúc này là thời điểm tốt cho những người độc thân cảm thấy chua xót.

Tiêu Duyệt dựa vào vách xe, tóc dài vẩy mực tựa như đổ trên vai, lông mi dài khẽ nhúc nhích, đôi mắt trong trẻo tựa như sóng nước khẽ dao động. Đưa tay nghịch nốt ruồi dưới mắt trái, hắn khẽ thở dài, lại nhìn thấy Mạc Phỉ đang cuộn tròn nằm trong ngực, đột nhiên nở nụ cười.

Khuôn mặt nhăm nhúm như lão già, vừa đen lại xấu xí, nhưng trong mắt hắn cái này biến thành một kiểu khả ái. Hơn nữa cái bụng nằm sấp hô hấp không ngừng làm cho người ta thấy thật đáng yêu. Tiêu Duyệt không khỏi nổi hứng đưa tay bắt lấy chân của Mạc Phỉ, bất kể nàng có đang ngủ hay không, bóp ở trong tay.

Dĩ nhiên rất nhanh, hắn liền vì hành động đó mà trả giá thật thảm thiết. Bốn móng vuốt bén nhọn nhanh gọn cào cho hắn một cái, hắn đau đến không kịp hô lên một tiếng, trong nháy mắt ngất đi.

Hôm sau, Tiêu Duyệt tỉnh dậy trong xe ngựa đang lắc lư, ôm lấy đầu có chút đau, nâng rèm xe lên một chút, cố gắng hết sức tránh ánh sáng chói mắt hỏi: “Sớm như vậy liền lên đường?”

Vương Bá cười đáp: “Thiếu chủ, chúng ta đã rời đi hai ngày rồi, nếu không trở về, bọn Hồng Tú sẽ lo lắng.”

Tiêu Duyệt hiểu rõ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đến.”

“Qua trấn Thu Thủy này là sẽ đến.” Ngón tay Vương Bá chỉ phía trước, tâm tình rất tốt.

Ánh mặt trời sáng sớm ấm mà không khô, gió nhẹ thổi từng trận, không khí mát mẻ, khắp nơi đều ngập tràn hương thơm hoa dại. Hắn xem xét cảnh tượng dọc đường, tiếp tục điều khiển xe ngựai, chợt liếc thấy cây quả dại, cuối cùng ý thức được tối hôm qua Thiếu chủ không ăn nhiều cơm, vội quay mặt lại hỏi: “Thiếu chủ, có hay không đi trước...” Sửng sốt chớp mắt một cái, đột nhiên kêu lên: “Thiếu chủ, mặt của ngươi xảy ra chuyện gì!”

“Mặt?” Tiêu Duyệt chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, thuần túy dựa vào cảm giác sờ qua sờ lại trên mặt vài chục lần cũng chưa hiểu, “Có vấn đề gì sao?”

“Thiếu chủ, mặt của ngươi a!”

“Vương Bá, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Nửa canh giờ sau, ven một bờ hồ truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

“Thiếu chủ, ngài cũng đừng quá để ý. Thật ra thì, chỉ cần uy danh của ngài, tin tưởng vẫn sẽ có không ít cô nương nguyện trao trái tim cho ngài.”

“Vương Vương Vương Bá Bá nói đúng, tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca cực kỳ đẹp trai.” Tiểu Bảo cũng ở một bên an ủi.

Chỉ có Mạc Phỉ cùng Đại Bảo coi như không có chuyện gì, chơi đùa bên hồ nước. Dĩ nhiên, ngoại trừ Tiểu Bùn đang say sưa ở trong xe.

Nhìn cái bóng trên mặt nước, Tiêu Duyệt uể oải cắt ngang: “Vương Bá, ngươi xem, nốt ruồi của ta có còn hay không?”

Vương Bá cẩn thận dí sát mặt vào mấy phần, hắn nhìn vết máu vô cùng thê thảm trên mặt Tiêu Duyệt, chua xót gật đầu.

Tiêu Duyệt oán hận cúi đầu, yên lặng không nói gì.

“Thiếu chủ, cùng lắm thì, thuộc hạ bồi ngài cả đời.” Vương Bá không đành lòng nói.

“Tiểu Tiểu Tiểu Bảo, cũng cũng cũng nguyện ý, cùng tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca cả đời.” Tiểu Bảo cũng nói.

“Tại sao.” Tiêu Duyệt ngây ngốc hỏi.

“Tại sao?” Đối với nghi ngờ của Thiếu chủ, Vương Bá hết sức toàn lực trấn an, cười, “Đương nhiên là bởi vì ngài là thiếu chủ của Vương Bá, Vương Bá cam tâm tình nguyện vĩnh viễn đi theo ngài.”

“Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao...” Tiêu Duyệt dường như không nghe thấy, vẫn tự lẩm bẩm, nói đến hai mươi lần câu tại sao, đột liền chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, thanh âm thảm đạm: “Tại sao, tại sao nốt ruồi đen này không bị rụng đi!”

“Thiếu, thiếu chủ?” Vương Bá đại giật mình, tiếp theo, sau khi suy nghĩ cẩn thận quả thực muốn gục ngã, duy còn dư lại Tiểu Bảo vẫn còn đang ngu hì hì cười.

Hảo hảo một tuấn thiếu mặt mày cứ như vậy hốc hác, Vương Bá không ngừng thương xót. Ngay cả Đại Bảo cũng cảm thấy đáng tiếc, nếu như gương mặt đó có thể đặt trên mặt hắn thì tốt. Ít nhất hắn có thể sử dụng tốt hơn.

Đoàn người lần nữa lên đường, nhưng bởi vì chút áp lực từ chuyện này, ngay cả điểm tâm cũng không dám muốn.

Vương Bá vốn định hỏi mấy câu, nhưng sáng sớm liền bị Tiêu Duyệt đuổi đi, còn nói kiếp trước làm bậy, kiếp này bị nữ quỷ tìm đến. Hết lần này tới lần khác Tiểu Bảo tin lời hắn nói, núp bên cạnh Đại Bảo kêu oa oa.

Đối với Mạc Phỉ, sao có thể không cảm thấy cắn dứt? Lúc này ngay cả mặt cũng không dám đối diện với hắn, Tiêu Duyệt cũng không tính toán sờ sờ đầu của nàng, thừa dịp không người nào chú ý thì vội vàng len lén nói: “Lần này, ngươi sẽ chạy không thoát.”

Đầu óc nam nhân này có phải lại bị rơi hỏng mất rồi không? Mạc Phỉ nhìn ý cười đầy mặt hắn, đột nhiên cảm thấy đáng giận, nhưng làm thế nào cũng không tức giận được.

Bình an tới nơi đã là giữa trưa. Cũng may không phải là tháng bảy nóng bức, tháng tám khí trời ngược lại mát mẻ, có chút làm cho người ta dễ dàng đói bụng.

Mạc Phỉ vốn tưởng rằng “Thiên hạ đệ nhất sơn trang” sẽ cực kỳ uy phong, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp viết, phần lớn không phải võ lâm thế gia thì cũng là được Hoàng Đế ban cho kim danh. Nhưng trước mắt nào có một chút giống?

Nói đây là khu ‘nông thôn’ cũng quả thật không sai. Phòng lớn phòng nhỏ có không ít người lui tới. Bận rộn nông vụ, nuôi súc vật, trồng cây, nhìn ra được tất cả mọi người làm không biết mệt. Dõi mắt nhìn lại, đều là nhà gỗ mái ngói, xanh cây lắm cỏ...

Mạc Phỉ không khỏi giương mắt tỉ mỉ quan sát Tiêu Duyệt, càng cảm thấy khó tin. Mặc dù ở một mức độ nào đó mà nói, sơn trang này có thể được coi là uy danh hiển hách, nhưng thế nào cũng không nhìn ra hắn lại lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.

Cảm giác hắn là sẽ có một đống thất công bà tám mỗi ngày vây quanh hắn, bộ dáng trong miệng phun nước bọt xui khiến dạy dỗ gì đó.

“Vương Bá, đi chuẩn bị hai gian phòng.” Tiêu Duyệt dị thường nghiêm túc dặn dò, hai mắt chợt quét về phía cô gái đang ngủ say trên lưng Vương Bá, lãnh đạm nói, “Đem vị cô nương này đưa vào phòng của ta trước, đợi nàng tỉnh dậy kêu nàng tự mình đi quét dọn.”

Vừa quay người, ngón tay chỉ Đại Bảo cùng Tiểu Bảo: “Các ngươi cùng ngủ một gian. Nếu không muốn cùng Lão Thử (chuột) làm bạn, cũng phải tự mình quét dọn.”

Đại Bảo có vẻ có chút kích động, hoàn toàn không nghe được nửa câu sau, kéo lấy ống tay áo Tiểu Bảo thật hưng phấn nói: “Ta, chúng ta có thể ở lại?”

Tiểu Bảo cũng kích động: “Đại đại đại đại ca, chúng ta chúng ta có thể, cùng tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca luôn luôn ở cùng một chỗ?”

“Luôn luôn cái đầu ngươi.” Đại Bảo vừa nói vừa biến sắc, không vui nhảy dựng lên vỗ đầu hắn một cái.

“Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca, đại đại đại đại ca hắn hắn đánh ta...” Tiểu Bảo tội nghiệp nhìn Tiêu Duyệt, liều mạng khóc.

Tiêu Duyệt bất đắc dĩ, đau đầu gấp bội đồng thời ho nhẹ một tiếng, ý bảo bọn họ tiếp tục yên lặng lắng nghe: “Ở, không phải là ở không; ăn, cũng không phải là ăn không. Các ngươi nếu muốn ngày ngày có thịt cá để ăn thì phải hảo hảo lao động.”

Đại Bảo nghe không hiểu lắm: “Hảo hảo lao động?”

Tiêu Duyệt giải thích: “Đạo lý lấy vật đổi vật.”

Đại Bảo “A” một tiếng, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang nói: “Cái này ta biết, chỉ cần xông vào nhà dân, lấy mạng đối phương, là có thể đổi lấy tiền.”

Ngươi còn nghĩ cướp bóc là hào kiệt sao? Tiêu Duyệt cùng Mạc Phỉ đồng thời trong nội tâm nói thầm.

“Trước khi ta dẫn ngươi đến đây đã nói cái gì?” Tiêu Duyệt bày ra dáng vẻ phó lão tiên sinh, trầm giọng hỏi.

Đại Bảo khẽ cúi đầu: “Không cho làm việc phóng hỏa giết người.”

“Vậy bây giờ?”

“Hết thảy đều nghe đại ca phân phó.”

“Đại ca?” Khóe miệng Tiêu Duyệt co rút lại.

“Tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu ca, Tiểu Tiểu Bảo sợ, sợ máu...” Tiểu Bảo đang khóc một bên chen miệng vào.

“Vậy ngươi đi giết heo cho ta!” Tiêu Duyệt không có thời gian dỗ trẻ, hung thần ác sát hướng hắn rống.

Tiểu Bảo nhìn hắn, mắt choáng váng, sau một hồi mới lại phát tác, hoàn toàn lên tiếng khóc lớn.

Trong lúc nhất thời, hiện trường đại loạn.

Mạc Phỉ cuối cùng cũng hiểu, nơi này không phải là thôn trang gì đó mà chính là trại cải tạo lao động cổ đại. Bởi vì hiện nay võ học ngày càng phát triển lớn mạnh, không ít sơn trại từ từ nổi lên. Thời đại bạch y phiêu dật như tiên tử đã sớm tan biến. Không ít thiếu nữ trong lòng mơ mộng hiệp sĩ khí chất như hoa lan tan thành bọt biển, các đại thô tục tráng hán nổi dậy rất mạnh mẽ. Bởi vì có chút am hiểu đao thương nên đều được tuyển làm người phái ‘cướp bóc’.

Tiêu Duyệt nhận lệnh của Minh Chủ, vì để những vị lạc lối này có thể ‘quay trở về’, không tiếc đem trụ sở của mình biến thành “trại cải tạo lao động”. Vì thế, hắn còn có tên khác là — phán quan nhân gian.

Tưởng tượng hành vi bắt bớ người của hắn, kỳ thực còn hơn hành vi của ác phỉ, càng thêm kiêu ngạo, tự cao. Hiển nhiên giống cái bộ dáng muốn đem người ta đi bán. Mạc Phỉ cảm thấy, Tiêu Duyệt không nên bị gọi là ‘nhân phán’ (gần giống nghĩa với phán quan), mà nên là “nhân phiến” (kẻ buôn bán). Bất quá ‘nhân phiến’ này là bán cuộc sống.

Đại Tiểu Bảo mười phần là thanh niên ngu, Tiêu Duyệt vì khiến cho bọn họ hiểu được quy củ đã tổn thời gian dài giảng giải cho bọn họ biện pháp kiếm tiền ở sơn trang, bao gồm làm ruộng, nuôi súc, gia công, nghề tự do.

Giải thích về nghề tự do, có thể như loại công việc theo hầu của Vương Bá. Đương nhiên không chỉ có việc này, tỷ như thay người vận chuyển hàng, giúp xây nhà, trung gian mua bán, chỉ cần là việc không tàn nhẫn hại ngươi đều có thể làm.

Rất nhiều thổ phỉ sau một năm vào sơn trang cũng trở nên quy củ, dù không phải người có khiếu làm ăn nhưng đầu óc cũng linh hoạt không ít. Ít nhất có thể dựa vào hai bàn tay mình sống qua ngày.

Đại Tiểu Bảo nghe được như rơi vào trong sương mù, lúc đang tỉnh tỉnh mê mê cũng gật đầu đáp, chuẩn bị ngày thứ hai đi theo thế hệ trước ra đồng một chút. Đúng lúc Vương Bá trở về, theo lời Tiêu Duyệt chạy một chuyến mang hai huynh đệ về nhà mình, đợi lát nữa cùng nhau dùng cơm.

Mạc Phỉ theo sát Tiêu Duyệt, rảnh rỗi đi chung quanh. Thấy hắn dùng tay kiểm tra đất, một lát sau lại đến khu chăn nuôi xem xét một hồi, trên đường còn cùng một vài ‘nông hán’ trồng hoa màu trao đổi. Rõ ràng những chuyện này hắn thường xuyên làm, nhưng còn có thể giữ được da thịt mềm mại như thế, tuyệt đối không phải là do chăm sóc bảo dưỡng... Vốn còn tưởng lấy được một chút kinh nghiệm để trở về làm giàu, xem ra bị hẫng rồi.

“Ơ, hai ngày không thấy, dung nhan của đại mỹ nhân Duyệt Nhi sao lại bị hủy thế này? Là ai đả thương phong lưu đại thiếu?” Chợt có người từ phía sau khoác lấy vai Tiêu Duyệt, thanh âm cao vút mang theo vị nhạo báng trêu chọc.

Tiêu Duyệt sắc mặt biến trắng, cũng không quay đầu lại, trực tiếp tức giận mắng: “Trương nói xằng, nếu ngươi còn nói nữa, ta lập tức xé nát miệng của ngươi!”

“Ơ, chớ ác tâm như vậy,” người được gọi là Trương nói xằng vội vàng bỏ tay ra, nhảy sang một bên, vô tâm vô phế cười, “Ta dựa vào miệng để ăn cơm. Hơn nữa, ta cũng ở trước mặt người yêu ngươi ca ngợi ngươi mấy câu, ngươi còn chưa cảm kích ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương