Mọi người nín thở, tất cả đều im lặng. Đối tượng Trương nói xằng khiêu khích là ai? Là Chung lão bản đại chưởng quỹ Vạn Hương lâu chỉ tốn một năm ngắn ngủn liền thanh danh vang dội! Nghe đồn hắn nhận được chân truyền của cao nhân, luyện thành một thân giõi võ công, nghe đồn hắn có thể dùng hạt châu bàn tính đánh xuyên qua xương vai một người, nghe đồn hắn từng trước mặt ôn hòa để cho kẻ ăn cơm chùa bỏ đi, sau lại có người phát hiện thi thể người nọ vỡ nát sau núi.

Tóm lại, nghe đồn, người đắc tội hắn chưa bao giờ có kết quả tốt.

Mạc Phỉ cười lớn một tiếng, mở lời trước: “Trương nói xằng, ngươi nói xằng nhiều như vậy, chỉ có câu này, ta sâu sắc tán thành.”

Phan Đạt cũng lên tiếng: “Người này quả thật thú vị. Ta nhận định người bằng hữu này.”

Trương nói xằng mím môi cười một tiếng, cũng không nhiều lời. Thẳng đem người trong cuộc Chung lão bản gạt ở bên ngoài, hắn hận đến lần đầu tiên khó có thể đè lại tính tình trước mắt mọi người, từ trong lồng ngực lấy ra mấy hạt châu bàn tính, chuẩn bị một lần giải quyết hết.

Cũng may Mạc Phỉ tinh mắt, đoạt trước hắn, đem vật nào đó trên cổ tay mình lấy xuống, một chưởng đánh tới.

Vật này không phải là cái gì khác, chính là hạt châu có khắc chữ “Chung” mà Chung lão bản để lại trong trận chiến mở màn giữa Chung lão bản cùng Tiêu Duyệt. Mạc Phỉ đã từng nói muốn có chút vốn để buôn bán, Tiêu Duyệt một thân trong sạch không thể làm gì khác hơn là đem hạt châu này tặng cho nàng, đợi ngày sau nàng lên như diều gặp gió hoàn trả cũng không muộn.

Lúc ấy Mạc Phỉ còn mắng hắn không có trí nhớ, dù sao hạt châu này nói thế nào cũng là vật phẩm của địch nhân, kẻ ngu cũng có thể chú ý tới ký hiệu này. Nếu quả thật đổi ra ngoài, không chừng tự rước lấy cho mình một thân phiền toái. Cho nên dự định không phải là lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không dùng, cũng vẫn dùng dây đỏ xuyên thành vòng tay đeo trên cổ tay mình.

Hôm nay vật này gặp được chủ nhân, ắt phải vật quy nguyên chủ, cho nên là chuyện phải làm, Mạc Phỉ dùng lực đạo còn muốn ngoan lệ hơn gấp hai ba lần so với bình thường.

Bất quá Chung lão bản nhìn không rõ nguyên do trong đó, chỉ thấy tốc độ chuyển động của kim châu chia so với tự phát thường ngày chậm hơn chút ít, nhất thời tự tin có thể nắm bắt, liền nhìn đúng thời cơ, như phi ưng bổ nhào thỏ hung hăng xuất thủ.

Kết quả chính là, lòng bàn tay phải thành công bị xuyên thủng một lỗ.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người rồi.

Đây là khái niệm gì? Chung lão bản trong truyền thuyết, Chung lão bản bí ẩn như thần, cứ như vậy, dễ dàng bị một tiểu cô nương phế hữu chưởng?

Tự hồ chẳng qua là đập chết một con con ruồi bé nhỏ không đáng kể, Mạc Phỉ lãnh đạm nói: “Thế nào, nhanh như vậy liền trở mặt, muốn giết người? Có câu ta không thể không thay mặt Phan Đạt nói, lão ngài thật đúng là oan uổng hắn, hắn mặc dù nói như vậy, nhưng hắn cũng không đem tên họ của ngươi khai ra. Ngược lại ngươi bộ dạng gấp gáp, kết quả trở thành trò đùa. A, vốn chính là đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ngươi đã bất nhân, vậy cũng không trách được hắn bất nghĩa.”

Đối mặt với “thần lực” của nàng, Phan Đạt đã sớm không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, nhanh chóng tiếp lời: “Hừ, muốn giết ta, đây chính là cách ngươi đối đãi với bằng hữu?”

Chung lão bản nhất thời đình chỉ.

Nói vậy, ngay từ đầu Phan Đạt cũng không dự định đem tên họ của mình khai ra, đây hoàn toàn là mưu kế của Mạc Phỉ, để cho Phan Đạt có lý do hợp lẽ để phản bội. Hơn nữa hiện tại, mình còn phải trả giá bằng một bàn tay!

Hắn cắn chặt răng, vừa muốn nói chuyện, Trương nói xằng lại mở miệng trước, hiển nhiên là đổ thêm dầu vào lửa: “Ơ, một người che dấu tên họ mà sống, dĩ nhiên sợ nhất bị người biết được tên họ. Tiểu Như a Tiểu Như, lão Trương ta càng ngày càng coi trọng ngươi rồi.”

“Quá khen, “ Mạc Phỉ học người trong võ lâm, bắt chước ôm lấy quyền, “Điều này cũng phải cảm tạ Phan Đạt dốc sức hợp tác.”

Phan Đạt nghiêng đầu: “Nợ ngươi một câu trả lời, coi như là xong.”

“Ngươi thật đúng là...” Mạc Phỉ không nhịn được ha ha cười ba tiếng, “Ta đã thấy người tốt không thành thực nhất.”

Phan Đạt kêu rên.

Tình hình này, hoàn toàn chính là không cho người cơ hội chen miệng. Chung lão bản giận đến mức mơ hồ run rẩy.

Cùng với ngưng trệ trong nháy mắt, mọi người hôm nay không chỉ có sững sờ, càng thêm như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu [1], không khỏi cảm thán, ân oán giang hồ rối rắm không rõ, dân chúng bình thường vẫn là có nề nếp an phận chút, uống chút rượu, hưởng lạc, tiêu dao sống qua ngày, thực khoái hoạt.

[1]: vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì

Nhưng nghĩ như thế nào cũng biết, những người khác vĩnh viễn cũng tiêu dao khoái hoạt không được. Ngay lúc đó, Chung lão bản nhãn sát so với máu chảy ra từ lòng bàn tay còn muốn đỏ hơn: “Mạc cô nương, ta vẫn nói câu nói lúc trước, ta không cho rằng ngươi là người xấu, một chút đạo lý, ta nguyên tưởng rằng ngươi sẽ hiểu, nhưng ngươi là một súc sinh lang tâm cẩu phế u mê không chịu tỉnh ngộ...”

Dùng từ thật là “ôn văn lễ độ”, Mạc Phỉ rốt cuộc chú ý đến hắn, kịp thời cắt ngang: “Chung lão bản, ta không cho rằng ta là một người u mê không chịu tỉnh ngộ, cũng không cho rằng ta là Bồ Tát sống cứu thế, càng không phải là người tốt bình bình thản thản thề với trời nói cuộc đời này không hề làm một chuyện xấu nào. Sự thật ngay trước mắt, ngươi không cần cố chấp như vậy.”

Đến đây, nàng lại không nhịn được chế giễu nói: “Luôn luôn một giọng dạy dỗ người, tuyên truyền một chút tư tưởng liền cho rằng người người đều có thể tiếp nhận? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

“Hắn thật sự ai, cũng không đến lượt ngươi tới dạy dỗ!” Đột nhiên một câu, mọi người đều ngẩng đầu hướng nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một nữ tử ưỡn ngực xoải bước từ bên trong lầu đi ra. Xem bộ dáng kia, là xuất sắc tuyệt lệ ngày thường khó gặp, chẳng qua là thần thái vô cùng lạnh lùng, đáng tiếc ít đi mấy phần thẹn thùng quyến rũ của tiểu nữ tử, nhiều chút ngạo mạn không ai bì nổi.

Mọi người đang lúc tiếc hận, người quen thuộc liền nhận ra nàng chính là tổng quản Vạn Hương Lâu Nguyệt Phù, mượn cảm giác say ngay trước mắt gọi to tên nàng, còn vẻ mặt háo sắc muốn tiến lên đùa giỡn.

Kết quả bị Chung lão bản dưới cơn thịnh nộ dùng hạt châu bàn tính khảm đầy mặt, ngã xuống đất hừ cũng không hừ một tiếng mất mạng.

Mọi người bị dọa cho sợ đến bắt đầu tán loạn bốn phía, còn có người nghĩ đến bên trong Vạn Hương Lâu còn có mệnh thần trong triều, nhất thời hoảng hốt cho nên muốn đi báo quan. Chung lão bản cũng không ngăn cản nữa, mặc cho hắn đi, chuyển người khẽ thở dài một cái: “Nguyệt Phù, ta chưa bao giờ nghĩ muốn làm ngươi dính vào chuyện này. Bên ngoài lâu động tĩnh lớn như vậy, bên trong lâu lại một tiếng cũng không nghe thấy... Ngươi thật là quá dính vào rồi.”

Quả nhiên, người lúc trước chạy như điên vào lâu lại tè ra quần bò ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: “Cổ, cổ... Đều bị ngắt, đều bị ngắt.”

Nguyệt Phù nói: “Điểm này cũng không giống khẩu khí của ngươi, ngươi quá làm cho ta thất vọng. Những người đó, bọn họ chết đáng đời, cả ngày chỉ biết say đắm trong sắc đẹp, ta chính là cho bọn hắn một chút giáo huấn mà thôi.”

Thanh âm mặc dù vẫn nghe êm tai như dĩ vãng, nhưng cũng lộ ra một loại lạnh lẽo từ trong xương tủy. Không người nào dám tiếp tục ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa, Vạn Hương Lâu to lớn, là cái khái niệm gì? Nhiều người như vậy ở trong sương phòng bị hại, vậy là khái niệm gì?

Nữ tử này rõ ràng chính là một ma đầu giết người không chớp mắt!

Trong lúc một mảnh hốt hoảng, Mạc Phỉ buồn cười: “Nguyệt Phù, không đúng, Mạc Như tiểu thư chân chính, ngươi thật đúng là cổ hủ. Ta dạy hay không dạy dỗ hắn, cũng không đến lượt ngươi dạy dỗ ta.”

“Ơ, thật giả Tiểu Như? Đây cũng là trình diễn kịch hay.” Trong mấy người còn dư lại, phải kể tới Trương nói xằng nhàn nhã thong dong nhất. Hắn ôm hai khuỷu tay, nhìn tới nhìn lui hai người nàng, vẻ mặt lộ rõ tùy ý: “Lão Trương ta hôm nay, thật đúng là may mắn được thấy.”

Mạc Như cũng không nhìn hắn. Dùng tên giả “Nguyệt Phù” nhiều năm, cuối cùng bị vạch trần, nàng cũng không lo lắng. Giết nhiều người như vậy, nàng cùng Chung lão bản ai cũng không thoát khỏi liên quan, càng không trốn thoát sự truy bắt của triều đình, đã sớm tính toán hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.

Lúc này cũng không còn nhiều lối thoát, không nói gì liền nhảy lên trên đỉnh, hướng về phía Mạc Phỉ khiêu khích: “Đi lên, chúng ta tán gẫu.”

Phan Đạt gấp gáp: “Có lời gì không thể nói trước mặt.”

“Nữ nhân nói chuyện, nam nhân không cần chen miệng.” Mạc Phỉ cùng Mạc Như trăm miệng một lời nói. Phan Đạt giận đến hàm răng đều run rẩy.

Ngược lại Trương nói xằng cười đến dễ sợ, nhìn thân ảnh hai người nàng đi xa, lại tới vỗ vỗ vai Phan Đạt, càng thêm cười không ngừng: “Hảo huynh đệ, nữ nhân nói chuyện nữ nhân, chúng ta nam nhân, cũng nói chuyện nam nhân.”

Phan Đạt nhăn mày, vừa định tiếp tục mắng một tiếng “nữ vương bát đản”, lại đột nhiên phát hiện, trong lúc bối rối, tựa hồ còn thiếu thân ảnh của một người quan trọng -- Chung lão bản không thấy!

“Mau đuổi theo.” Cùng lúc Trương nói xằng cũng phát hiện, vẻ mặt lập tức thay đổi, nghiêm túc khẩn trương không ít: “Tiểu Như, không... Mạc cô nương gặp nguy hiểm rồi.”

---------------------------

Yêu một người, có lúc có thể rất cực đoan. Giống như cha mẹ Diệp Cẩn trước đây vậy, không ngừng tổn thương mình, lại hành hạ cả đối phương.

Mạc Như năm đó cũng là một nha đầu ôn nhu. Dưới sự chiếu cố của nghĩa phụ nghĩa mẫu là hai vợ chồng Tiêu thị, trở nên rất biết lí lẽ, là một tiểu nữ hiệp được người trên giang hồ cực kỳ tôn kính.

Đáng tiếc, “huynh trưởng” nàng từ nhỏ ái mộ trước ngày thành thân một tuần nói với nàng, ta chỉ xem ngươi như mẹ ta.

Nói gì vậy! Coi như mẹ? Mạc Như vừa yêu vừa hận, cuối cùng hóa bi phẫn đào hôn, muốn dùng sự tùy hứng của nàng làm một số tiền lớn đặt cuộc cho tương lai.

Nhưng là nàng thất bại. Đêm đó, nàng chạy quá mau, thần quá hoảng, tâm quá loạn, liền trúng mai phục, sau khi bị thương mới phát hiện đã không còn đường trốn.

Đối phương có bảy tám người thân hình khoẻ mạnh, chính là một phần nhỏ trong những người thường ngày Tiêu Duyệt đắc tội. Nghe nói hắn tân hôn, cố ý tìm đến này, chuẩn bị đại náo một hồi.

Có người trong lúc dừng lại nghỉ ngơi phát hiện ra nàng mặc giá y. Trong lúc nhất thời sắc tâm nổi lên, danh nghĩa vì trả thù, thực tế chỉ vì nhất thời sung sướng.

Rất nhanh, con thỏ hoang bị thương như nàng chạy trốn không nổi độc chưởng của thợ săn, trong lòng mang theo oán hận chịu trói, đối mặt với đám hỗn trưỡng xấu xí trong đáy lòng gào thét từng tiếng Tiêu Duyệt mau đến.

Nếu như còn có một điểm quan tâm, hắn nhất định sẽ tới, nàng không còn khát vọng gì nữa, liều sống liều chết, nàng chỉ muốn hắn có thể tới, đó chính là hi vọng lớn nhất dành cho nàng. Nàng một mực cho rằng như vậy, kết quả, nhưng lại làm người thất vọng.

Cho đến khi đám nam nhân hỗn trướng kia đem nàng ăn sạch sẽ, hưởng thụ xong, hắn cũng không xuất hiện. Nàng chịu đựng thống khổ cùng khuất nhục một kiếm một kiếm cắt ở trên mặt, một bãi nước tiểu từ từ xả trên đầu.

Ý nghĩ hi vọng hắn sẽ xuất hiện, ý nghĩ cho rằng hắn sẽ lưu tâm, hết thảy đều là ngu xuẩn.

Đám nam nhân kia vẫn tận tình đi tiểu trên mặt, trên người nàng, hoan khoái đến cực điểm: “Nhìn con rùa trên mặt nàng xấu như vậy, còn nam nhân nào dám muốn nữa.”

“Đợi đến lúc Tiêu Duyệt nhìn thấy nữ nhân của mình xấu như vậy, vẻ mặt kia nhất định so với ăn cứt còn khó coi hơn.”

“Đoán chừng sau này cũng không thể ngẩng đầu làm người đi.”

“Vậy thì không phải nói làm con rùa đen khốn kiếp sao?”

“Cưới con rùa đen khốn kiếp làm lão bà, vậy khẳng định là con rùa đen khốn kiếp rồi.”

“Ha ha ha...”

Đến tột cùng người nào mới không thể ngẩng đầu làm người? Đến tột cùng ai mới là chân chính con rùa đen khốn kiếp?! Nàng hận, hận đám nam nhân này, càng hận Tiêu Duyệt hơn. Nàng muốn không tiếc bất cứ giá nào, làm cho tất cả những người từng tổn thương nàng, vĩnh vĩnh viễn viễn, không chiếm được thứ mình muốn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương