Một đôi mắt ẩn tình, một âm thanh tự nhiên phát ra từ cổ họng, Nguyệt Phù nghe thấy Mạc Phỉ nói ra hai chữ, ý cười càng đậm: “Nguyệt Phù vẫn là cách gọi trước kia, Tiêu công tử nếu không chê, xin gọi Nguyệt Phù là Nguyệt Nhi đi.”

“Là ngươi!” Nghe đến tên “Nguyệt Nhi”, sắc mặt Tiêu Duyệt tức khắc thay đổi, từ trắng tới xanh, rất nhanh lại đổi thành đỏ ngầu, không để ý đến trên đường có rất đông người qua lại, dùng sức đẩy nàng ra gầm lên: “Cút!”

Đến lúc này thì du khách gần đó đều dừng bước, bộ dạng thích thú xem kịch vui, ngay cả việc ngắm đèn cũng dẹp đi, bên bờ sông bị lấp kín đến con kiến chui không lọt, chỉ lưu lại một khoảng nhỏ, đám người Mạc Phỉ liền bị dồn lại một chỗ làm trò hề.

Ba nữ một nam diễn thật tốt, không cần ai giải thích, dùng ngón chân cũng có thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Bất quá những thứ nhàn ngôn toái ngữ này lại nhắm vào vị tiểu thư đẹp mắt nhà nào đó.

Chỉ nghe có người nói: “Ta nói vị cô nương kia, khôn ngoan giữ mình trong sạch, liền bỏ gian tà theo chính nghĩa đi, không cần cùng tên đăng đồ tử kia. Không bằng làm tiểu thiếp nhất phòng của ta, cũng tốt hơn ở nơi này tranh giành tình nhân.”

Dĩ nhiên có người lập tức giễu cợt: “Làm tiểu thiếp thì không cần tranh giành tình nhân sao?”

Mọi người một trận cười vang.

Đường Lăng tức giận: “Các ngươi nghĩ là đang làm cái gì, dám lấy bổn tiểu thư ra đùa giỡn, to gan lớn mật? Cẩn thận mắt của các ngươi, bổn tiểu thư một đám toàn bộ móc hết. Còn có cái miệng chó thối của các ngươi!”

Trong đám người rõ ràng truyền đến thanh âm cảm khái: “Đáng tiếc đáng tiếc, xác thực là thiên sinh lệ chất [1], thế nhưng không giáo dưỡng như vậy, cho dù thật sự tận tâm tận lực hầu hạ, sớm hay muộn cũng bị người ta ghét bỏ. Huống chi ta vẫn chưa chỉ rõ muốn ngươi, bốn chữ tự mình đa tình viết như thế nào, hẳn là sơn dã nha đầu không biết đi.”

[1]: vẻ đẹp tự nhiên


“Đến tột cùng là con chó nào đang nói chuyện?!” Đường Lăng được nuông chiều thành tính, đúng như lời nói lúc trước của Mạc Phỉ, con đường thục nữ nàng căn bản không cách nào thích ứng, bản tính một khi bại lộ, cũng không phân biệt trường hợp địa điểm, đột nhiên rút kiếm ra xông vào đám người. Đám người xem náo nhiệt vẻ mặt cả kinh, nhất thời trắng bệch. Trong lúc nhất thời để bảo vệ tính mạng mình, toàn bộ đều lui về phía sau, đừng nói chân bị giẫm lên, đây là việc rất nhỏ, lớn hơn một chút đã có người bị chen lấn đẩy ngã trên mặt đất, phỏng chừng bị thương không nhẹ. Tiếng khóc rống của tiểu hài tử bỗng nhiên vang lên.

Ầm ĩ hỗn loạn trái lại hấp dẫn càng nhiều người đến xem kịch vui, kết quả đám người này còn chưa kịp đi thì đám người khác đã kéo tới.

Hảo hảo một cái hội hoa đăng lại bị náo loạn thành bộ dáng này, Mạc Phỉ cảm thấy muốn nôn, Tiêu Duyệt sắc mặt dao động, hướng Vương Bá nháy mắt, bảo hắn lập tức đuổi theo Đường Lăng, sau đó lại trừng Nguyệt Phù một cách ngoan độc.

“Ngươi vừa lòng?”

Nguyệt Phù nghe xong, mắt rất nhanh phiếm hồng, ủy khuất cúi đầu xuống: “Ngày ấy cùng công tử gặp qua có một lần, tiểu nữ liền tâm tâm niệm niệm, hi vọng có thể gặp lại công tử. Nay lão thiên gia rủ lòng thương, rốt cuộc thật sự cho ta gặp được công tử.” Một cái chớp mắt hàm súc, giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn: “Công tử, công tử cũng hiểu được......”

“Nguyệt Nhi phải không?” Trong hỗn loạn, Tiêu Duyệt cười lạnh, dùng thanh âm nàng có thể nghe thấy nói: “Cút cho ta.”

Nguyệt Phù cắn chặt môi dưới, khóe mắt dư quang chợt liếc nhìn Mạc Phỉ đang đứng một bên xem việc không liên quan đến mình, có thể là hiểu lầm cái gì, vốn thần sắc có chút ác ý, trong nhất thời chợt trở nên hung ác.

Sao có thể nhìn chòng chọc người khác như vậy? Mạc Phỉ không thoải mái, trực tiếp đáp lại: “Nhìn ta làm gì, ta cũng không phải là nam nhân.”

Nguyệt Phù trong lòng ủy khuất, đôi mắt càng hồng, không hiểu rõ tình tình Mạc Phỉ nên tuyệt đối sẽ hiểu lầm lời này.

“Vạn Hương lâu cũng không phải là nơi bướm hoa, tiểu nữ cũng không phải phong trần chi nữ!”

Nàng nói xong kích động, Mạc Phỉ lại tự động bỏ qua câu cuối cùng, chỉ hướng vị lão bản thần bí của Vạn Hương lâu tán thưởng: “Lão bản của các ngươi rất có đầu óc buôn bán, có nhiều nữ chiêu đãi viên như vậy, ta còn thực cho là thanh lâu. Có thể nhìn không thể đụng vào, khoảng cách sẽ nảy sinh thích thú, lợi hại lợi hại. Xin hỏi hắn hiện tại ở đâu, ta muốn cùng hắn thảo luận một chút.”

Nguyệt Phù cả người phát run, lúc này thật sự nổi cáu: “Muốn gặp lão bản của chúng ta, sao có thể dễ dàng như vậy.”

Mạc Phỉ biết nàng cố ý làm khó dễ, vốn đã không ưa nàng ta, dĩ nhiên lập tức phản bác: “Ngươi là quản sự sao? Muốn thông qua phải xin phép ngươi mới được? Bất quá cũng phải nói, ngươi thật đúng là cố tình gây khó dễ người khác, ngươi tên ‘Nguyệt Phù’, muốn vị Tiêu công tử này kêu ngươi ‘Nguyệt Nhi’, sao không để hắn kêu ngươi ‘Phù Nhi’ đi, ‘Phù Nhi’ so với ‘Nguyệt Nhi’ thân mật hơn nhiều.”

Nghe vậy, Nguyệt Phù còn chưa phản ứng, Tiêu Duyệt đã tức giận quay đầu đi. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, hắn là đang bị từ “công tử” kia làm tức giận, rõ ràng là chàng có ý, thiếp vô tình, còn cố tình tạo cơ hội cho người khác.

Mặt Nguyệt Phù lập tức giãn ra, vẻ mặt thay đổi, thản nhiên cười nói: “Nhờ cô nương chiếu cố, còn nhớ rõ tên tiểu nữ. Nếu cô nương cũng gọi hắn là ‘Tiêu công tử’, vậy càng không có tư cách giáo huấn tiểu nữ.”

Mạc Phỉ có chút buồn ngủ, mệt mỏi đánh cái ngáp: “Ta khi nào nói qua là ta đang giáo huấn ngươi? Nhìn ngươi cũng không phải người có cái nhìn phiến diện, sao có thể suy nghĩ lời của ta thành như vậy.”

Nguyệt Phù lại run lên.

Chẳng biết từ lúc nào, hoàn cảnh chung quanh đã an tĩnh hơn rất nhiều. Tựa hồ chưa từng phát sinh việc lúc trước, hoặc là chưa từng xuất hiện qua Đường Lăng, hết thảy lại trở nên có trật tự, tiếng khóc của tiểu hài tử cũng sớm không thấy, mọi người mặc dù vẫn đi một chút ngừng một chút, nhưng không người nào chú ý tới góc này nữa. Kể cả du khách xem náo nhiệt, cũng đều tự trở về vị trí cũ, nên ngắm đèn thì ngắm, vừa nói vừa cười, không khí nói thay đổi liền thay đổi ngay, quỷ dị đến đáng sợ.

Mạc Phỉ cùng Tiêu Duyệt dĩ nhiên có thể nhận ra, nhìn nhau một cái, đều là nghi hoặc khó hiểu.

Chỉ thấy đầu người nhốn nháo, bóng đen liền tiếp, nếu muốn phân biệt rõ từng người cũng khó như mò kim đáy bể. Tiêu Duyệt khẩn trương, năm đó Đường huynh trước khi lâm chung muốn hắn chiếu cố tốt muội muội Đường Lăng, nếu có gì sơ xuất, người luôn luôn trọng tình nghĩa như hắn, thật đúng là không biết nên ăn nói như thế nào với Đường huynh.

Huống hồ hiện tại ngay cả Vương Bá cũng không thấy bóng dáng, chẳng lẽ lại gặp cừu gia, tỷ như quỷ y Phan Đạt?

Hắn không dám nghĩ nhiều, vội vàng dặn Mạc Phỉ: “Ngươi đợi ta ở đây là được, ta đi một lát liền quay trở lại.”

Mắt thấy hắn muốn xoay người đi tìm trong đám người, Mạc Phỉ kịp thời kéo hắn lại: “Nhiều người như vậy, ngươi nghĩ ngươi có hỏa nhãn tinh tinh [2] của Tôn Ngộ Không sao? Cũng không phải là thần tiên, không có phép thiên lý nhãn, bậy bạ tìm loạn như vậy lúc nào mới tìm được. Cũng không phải tiểu hài tử, cẩn thận người không tìm được, chính mình lại lạc mất.”

[2]: phép nhìn thấu yêu tinh dưới bất kì hình thức ngụy trang nào của Tôn Ngộ Không

Tiêu Duyệt nhíu mày, cảm thấy lời này có lý, thế nhưng có thể như thế nào: “Ta không hy vọng chuyện hôm ấy lại phát sinh.”

“Nam nhân không phải cả đời đều sẽ cương ngạnh, luôn có thời điểm yếu đuối, làm gì phải ngụy trang mình tốt như vậy. Không bằng ngươi chờ cùng ta một chút đi, nơi này không khó tìm, đừng không tin vào năng lực của Vương Bá, có lẽ hắn đã cùng Đường Lăng ở một chỗ đang quay trở lại đây, bất quá lúc này có quá nhiều người mà thôi.”

Tiêu Duyệt ngẫm nghĩ một lát, liền gật gật đầu, tin vào lời nói của Mạc Phỉ, không hề kích động nữa mà cùng nàng im lặng chờ đợi. Hành động này lần nữa khiến cho Nguyệt Phù một mực yên lặng không lên tiếng bất mãn, nàng tựa như vô ý, kì thực cố ý lườm Mạc Phỉ.

Nào biết Mạc Phỉ lại đang suy nghĩ, không để ý, bất luận là cố ý hay vô ý, coi thường thủ đoạn công kích của người khác, đương nhiên, Nguyệt Phù lại hiểu nhầm, lại lần nữa tức giận đến run rẩy, môi khẽ mở, bắt đầu cố ý châm chọc: “Cô nương cũng không phải là Tiêu phu nhân, vì sao lại tự mình đa tình trông nom người khác.”

Mạc Phỉ không nhìn nàng, chỉ thản nhiên trả lời: “Nhìn ánh mắt ngươi rất xinh đẹp, không ngờ lại có mắt không tròng, rốt cục ai tự mình đa tình, ở chỗ này xen vào việc của người khác.”

Nguyệt Phù hít một hơi, hung hăng nắm chặt tay, thông tuệ như nàng lại cũng có lúc không biết nói gì chống đỡ. Nhưng biết nói nhiều tất sai lầm, cũng chỉ hiếu học bắt chước bộ dạng Tiêu Duyệt, bắt đầu trầm mặc nhìn từng chấm nhỏ trong biển người.

Kỳ thật Mạc Phỉ không rỗi hơi cùng nàng chơi trò “cướp đoạt phu quân”, đây chính là cơ hội thử nghiệm tốt, ngày thường nàng thường xuyên sờ người Tiểu Bùn, đương nhiên sẽ lưu lại rất nhiều ấn ký trên người nó. Mà nàng cũng từng có ít hoặc nhiều tiếp xúc với Đường Lăng cùng Vương Bá. Nói cách khác, ba người tạm thời mất tích, nếu thử nghiệm có thể thành công, chứng tỏ nàng có năng lực triệu tập bọn họ trở về.

Sáng sớm hôm nay, nàng là cách cánh cửa, lợi dụng hấp xích đại pháp điều khiển Phan Đạt lên xuống, cũng từng có tình huống trong phạm vi không ở trong tầm nhìn hút Tiểu Bùn quay về, tức là nói, chỉ cần lưu lại ấn ký trên người bọn họ, đọc nhẩm ‘hút’ hoặc ‘đẩy’ đồng thời, nghĩ muốn điều khiển tượng, như vậy bọn họ liền bị điều khiển.

Hiện nay thử nghiệm có ba người. Mạc Phỉ khẽ hạ mắt, trong đầu cố gắng tưởng tượng ra dung mạo ba người, hít sâu một hơi, thầm đọc ‘hút’, trong đám người liền lập tức có tiếng thét chói tai cùng thanh âm mắng to, ngay sau đó trong phạm vi có thể nhìn thấy được, từ một con đường nhỏ, ba thân ảnh phút chốc vọt tới trước mặt.

Lộn xộn ngày hôm nay căn bản gây ảnh hưởng tới rất nhiều người, có người còn hướng phía này chửi mắng, trách ba người này không có quy tắc, náo loạn khắp nơi, đạp lên người khác cũng không xin lỗi, quá mức thất lễ, cũng càng không có giáo dưỡng.

Tiêu Duyệt vội vàng ngượng ngùng hướng bên kia xin lỗi, cũng không quan tâm đối phương có nghe được hay không. Sau đó tầm mắt rời đi, thấy Vương Bá cùng Đường Lăng, còn có chó yêu Tiểu Bùn, cảm giác khẩn trương bay biến, mệt mỏi cười nói: “Bọn họ quả thực đã trở lại.”

“n, bất quá người này......” Kể từ khi bọn họ trở về, Mạc Phỉ vẫn không ngừng quan sát một người trong đó, đường nhiên người này tuyệt đối không có khả năng là Vương Bá hoặc Đường Lăng, cũng không thể là sủng vật Tiểu Bùn, mà là một nam nhân quần áo bình thường, diện mạo cực kỳ bình thường.

Ngạc nhiên là trong lòng hắn ôm Tiểu Bùn, mà Tiểu Bùn lại rất thích ý thoải mái, phỏng chừng trong thời gian ngắn còn không nguyện rời đi.

Tiểu Bùn bình thường chỉ bổ nhào vào mỹ nam, mà lại muốn loại cực phẩm, trên mức trung bình nó còn không vừa lòng, người này tướng mạo xem thế nào cũng thấy bình thường, chính là cái loại quăng vào đám đông nhìn không ra. Tuy nói khí chất cùng Tiêu Duyệt ngang nhau, nhưng chỉ dựa vào khí chất, không có khả năng hấp dẫn Tiểu Bùn tham luyến như thế, hơn nữa nhìn ra được, so với Tiêu Duyệt, nó tựa hồ nguyện cùng người mới gặp này ở cùng một chỗ hơn.

Chẳng lẽ là dịch dung? Mạc Phỉ cố ý nhìn trước tai hắn, vẫn chưa thấy được bí mật trong đó, Đường Lăng liền bước một bước dài đi đến trước mặt hắn: “Chính là ngươi? Miệng chó không mọc ra ngà voi.”

Đối mặt với loại nữ tử thích tranh chấp như Đường Lăng, người nọ bất động không nghiêng không lệch, dáng đứng thẳng tắp, tao nhã thong dong, trong giọng nói tràn đầy mập mờ: “Trong ngực ta thật sự có chó, đáng tiếc nó không thể nói. Chẳng lẽ cô nương muốn thay thế vị trí kia, làm tiểu sủng trong ngực ta?”

Dùng từ vừa đúng, tốc độ nói không nhanh không chậm, tựa hồ nói thế nào cho khiêm nhường, tao nhã hữu lễ, thực chất lời nói có xu thế bức người, làm cho đối phương không thể đáp trả, còn phí sức hao tổn tinh thần.

Nguyệt Phù tựa hồ nhận thức người nọ, mím môi hướng hắn cười một tiếng: “A Trung, ngươi lại hồ nháo.”

“Không dám không dám, A Trung chính là người hầu bên người Nguyệt Phù tiểu thư, sao dám trước mặt tiểu thư khi dễ nữ tử nhà khác. Tiểu thư chớ xếp đặt tội danh không có này, A Trung phúc bạc mệnh mỏng, tất nhiên là chịu không nổi.”

Nói chuyện nho nhã, còn nhân tiện dùng ngữ điệu trêu trọc, người này quả nhiên không đơn giản, “A Trung”, “A Trung”, cái tên này còn rất quen, tựa hồ đã nghe qua ở đâu. Mạc Phỉ không khỏi lại đánh giá hắn thêm vài lần, nào biết người này nhưng lại càng thêm càn rỡ. Ban đầu ánh mắt còn như có như không ra hiệu, hiện giờ trực tiếp vượt qua Đường Lăng, tới bắt lấy cổ tay Mạc Phỉ, hết thảy đều có vẻ tự nhiên, tựa hồ là cử chỉ hiển nhiên.

Hắn cũng không ngượng ngùng nhìn Mạc Phỉ không chớp mắt, trong lời nói mang ý cười: “Minh Trung định trước cùng cô nương gặp nhau, A Trung bị cô nương hấp dẫn. Bị trăm người vây quanh, cuối cùng cũng trở lại bên người cô nương.......Như thế nào, A Trung mặc dù phúc bạc mệnh mỏng, nhưng phương diện hầu hạ thê thất, chắc chắn sẽ làm cô nương vừa lòng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương