Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái
-
Chương 15
Giọng nói vô sỉ, nội dung
nói chuyện vô sỉ, không phải Trương nói xằng còn có thể là ai?
Mạc Phỉ hơi nhíu mày, xoay người mặt ngó hắn lãnh đạm nói: “Nơi này không phải là nhà của ngươi.”
Trương nói xằng sửng sốt một chút, cười: “Tiểu Như này mở miệng cũng thật lợi hại, xem ra lão Trương ta còn thua xa.”
Mạc Phỉ lười phải giả bộ ngớ ngẩn cùng hắn: “Chuyện ta là Mạc Như, là ngươi truyền đi.”
Nha đầu Đường Lăng điêu ngoa đó tuyệt không phải ở bên trong sơn trang, nếu không với tính tình nàng đã sớm quấn lấy Tiêu Duyệt, đâu còn để cho hắn cơ hội an ổn. Kết hợp với việc ban đầu nàng tức giận ồn ào gọi người lại, cũng nói ra câu “Quả nhiên là Mạc Như”, xem ra nàng mới đến sơn trang đã nghe về tin tức của Mạc Như, sáng sớm liền đem toàn bộ mũi nhọn hướng vào mình.
“Ai,” Trương nói xằng dằng dặc thở dài, “Lão Trương ta vốn hảo tâm lo liệu mọi chuyện, chưa vơ vét được chút lợi ích nào, còn vô duyên vô cớ bị mắng, thực là mang vạ vào thân.”
Mạc Phỉ nói: “Ai rảnh rỗi đi pha trò như ngươi. Ngươi nói chuyện quanh co lòng vòng, ta căn bản không muốn để ý.”
Trương nói xằng lắc đầu, tựa như thật tiếc hận: “Tính cách của ngươi lão Trương ta vẫn là thưởng thức. Nhưng ngươi tốt nhất vẫn đừng làm bậy, bằng không Duyệt Nhi đại mỹ nhân cũng không che chở được cho ngươi.”
Trong ý ngoài ý đều là cảnh cáo, Mạc Phỉ nghe được khó chịu, lạnh lùng cãi lại: “Nói như vậy, ngươi cũng hoài nghi ta lai lịch không rõ ràng, sớm muộn sẽ đe dọa đến mỹ nhân nhà người?”
“Ơ, Tiểu Như, ngươi cần gì phải nói như vậy chứ, cũng quá tổn hại đến giao tình của hai ta.” Trương nói xằng đặc biệt thảnh thơi cười, lại khôi phục bộ dạng như thường, giống như lời vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác, “Vừa tới, chi bằng đến nhà ta ngồi một chút, uống chút trà lạnh cho thoải mái tâm tình.”
Thấy Mạc Phỉ vẻ mặt cự tuyệt, hắn lại nói: “Không khéo, đây chính là nhà lão Trương ta. Bên trong đơn sơ chút ít, nhưng giường ngủ cần thiết sao có thể thiếu, lão Trương ta vẫn chờ ngươi cùng ngủ, cùng sinh một đứa con trai có thể gả đây.”
Mạc Phỉ không để ý tới hành động khiêu khích này, bản lĩnh nói thẳng cũng làm cho nàng chịu không biết bao nhiêu thua thiệt: “Đều nói gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện xằng bậy, ngươi cũng đã luyện đến công phu gặp người nói chuyện xằng bậy, gặp quỷ cũng nói xằng bậy.”
Trương nói xằng nhún nhún vai: “Mới vừa quên nói, vợ của lão Trương là Hồng Tú, ngươi chẳng lẽ là ngại trèo không qua tường, ghen tị?”
Mạc Phỉ đánh ngáp, miễn cưỡng nói: “Nếu như ngày nào đó ngươi biến thành nữ nhân, ta có thể sẽ suy nghĩ một chút.”
Ngay sau đó, cũng không để cho hắn đường lui, xoay người rời đi.
“Tiểu Như vừa rồi hình như là lẩm bẩm một mình, nói muốn đi tìm Hồng Tú?” Trương nói xằng đột nhiên gọi nàng lại, “Nàng cùng Vương Bá đã xuống núi đặt mua hàng hóa rồi, ngươi hiện tại không tìm được bọn họ đâu. Ta đã cho ngươi cơ hội trèo tường, nhưng ngươi còn không thuận theo.”
Mạc Phỉ đột nhiên thay đổi hướng đi. Khi đi qua bên cạnh hắn thì rất vô tâm nói: “Thật ra thì ta cảm thấy Vương Bá mới là người sẽ đào tường nhà ngươi.”
Lời nói này tuyệt không phải là giả, hoàn hảo đâm trúng tâm tư Trương nói xằng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể trông theo bóng lưng nàng, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Mạc Phỉ mới quay trở lại chỗ Tiêu Duyệt. Có thể Tiêu Duyệt tạm thời còn bị quấn lấy, không phân thân ra được, trong phòng trước bàn chỉ có một mình Tiêu mẫu đang khâu vá sửa lại xiêm áo. Nàng đi đến đơn giản chào hỏi, liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, yên lặng nhìn ngón tay linh động của Tiêu mẫu.
Lúc trước gặp Trương nói xằng rất rõ ràng là nhận được lời cảnh cáo. Thậm chí đang trong tình huống bị hắn theo dõi. Thật ra nàng cũng tương đối bội phục đầu óc của người này, Trương nói xằng vẻn vẹn có mấy canh giờ sáng sớm liền đem chuyện Mạc Như mất trí nhớ trở về huyên náo truyền đi, dĩ nhiên không phải một chút tác dụng cũng không có.
Đầu tiên vừa đúng có thể giải quyết nguyện vọng của Tiêu mẫu, tiếp theo cũng có thể làm cho tất cả mọi người trong sơn trang nhìn chằm chằm vào “thiếu trang chủ phu nhân” nàng. Coi như nàng thật là người trong ma giáo gì đó, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao nếu ngươi không có thân phận gì trong sơn trang, người nào sẽ không có việc gì làm đi chú ý ngươi sao?
“Như Nhi đang suy nghĩ gì có thể nói với mẹ không?” Sau khi trầm mặc, Tiêu mẫu đột nhiên bỏ những thứ trong tay xuống cười hỏi.
Mạc Phỉ đưa khuỷu tay chống lên mặt bàn, lấy tay ôm lấy mặt nhìn nàng: “Mẹ, ngươi nói ta lớn lên giống hồ ly tinh sao?”
Tiêu mẫu giật mình: “Như Nhi như thế nào là hồ ly tinh. Là ai dám nói lung tung, mẹ cho ngươi đi dạy dỗ hắn.” Dứt lời liền đứng dậy.
Mạc Phỉ vội vàng trước một bước đứng dậy ấn bả vai nàng: “Mẹ đừng kích động, ta hôm nay chẳng qua là đột nhiên nhớ tới lời này, hoặc giả cùng quá khứ có liên quan. Chi bằng mẹ nói ta nghe chuyện quá khứ một chút đi. Không nhớ được chuyện trước đây, đầu luôn có chút khó chịu.”
Thật ra nàng mới rồi chẳng qua là buột miệng không suy nghĩ nói ra, Trương nói xằng không thể nào vô cớ giám thị nàng, giống như ngay từ ban đầu đã đem nàng nhận định thành cùng một loại với yêu nữ. Nàng cùng Tiêu Duyệt mới quen biết không tới ba ngày mà đã trở nên “thân mật” như thế, không làm người sinh nghi mới là lạ.
Bởi vì không phải luôn nói yêu nữ có mị công mê hoặc lòng người gì đó sao?
“Như Nhi thật tuyệt không nhớ sao?”
“A, ân.” Mạc Phỉ vội vàng hồi thần, gật đầu đáp.
“Ta cũng nghe tiểu Trương nói, Như Nhi thật là chịu không ít khổ.” Tiêu mẫu vừa cảm khái vừa khóc sướt mướt, Mạc Phỉ trong lòng cũng không phải không cảm nhận được: “Quên đi, mẹ không cần phải nói nữa, người trở lại là tốt rồi.” Mặc dù tìm kiếm Mạc Như một chuyện quan trọng.
Tiêu mẫu lấy tay áo lau lệ: “Như nhi, mẹ vốn vô dụng như vậy, ngươi không nên cười mẹ.”
“Làm nữ nhi, tại sao có thể cười mẹ.” Mạc Phỉ có chút cảm khái, “Ta khen ngài còn không kịp.”
Lời này thật là chọc cười Tiêu mẫu, nàng che miệng cười một hồi, đột nhiên nhìn thấy xiêm áo còn đang khâu dở trong tay đưa tới: “Như Nhi mới trở về cũng không có xiêm áo để thay đổi, vừa đúng mẹ có chút vải ở đây, Như nhi xem xem có thích không?”
Xiêm áo mới tinh, mỗi mũi kim đường chỉ đều xuất phát từ tình yêu của Tiêu mẫu, Mạc Phỉ sờ đi sờ lại mấy lần vẫn là không nỡ buông tay. Thậm chí đứng lên, đem xiêm áo khẽ đặt trước người mình xoay mấy vòng, cao hứng đến cơ hồ quên hết tất cả.
Nửa ngày, mới nhìn thấy Tiêu mẫu đang mỉm cười nhìn mình, Mạc Phỉ mặt ửng đỏ vì hành động ngượng ngùng của mình vội lên tiếng: “Cám ơn mẹ.”
Phụng bồi Tiêu mẫu tán gẫu, sắc trời rất nhanh trầm xuống.
Nhưng thấy Tiêu Duyệt còn chưa trở về, người làm mẹ tự nhiên có chút lo lắng, chốc chốc lại hướng mắt ra cửa nhìn, ngay cả tâm tình may xiêm y cũng không còn.
Mạc Phỉ cũng cảm thấy thời điểm không còn sớm, cũng không phải lo lắng cho Tiêu Duyệt như thế nào, chỉ là trong phòng này của bọn họ không có bếp, nếu muốn ăn cơm nhất định phải đến chỗ Hồng Tú mua.
Xem chừng Hồng Tú cùng Vương Bá đã sớm trở lại, nàng vội vàng đứng dậy hướng Tiêu mẫu nói: “Mẹ, ngài cũng đói bụng phải không, ta đi trước mua chút thức ăn.” Nói là mua, thật ra một chút tiền cũng không có, chẳng qua nếu như kế hoạch ban đầu có thể tiến triển thuận lợi, nàng sẽ dùng năng lực để hoàn lại.
Tiêu mẫu để xiêm áo xuống, bất an nói: “Duyệt Nhi còn chưa có trở lại, hắn đi đâu Như Nhi có biết không?”
Mạc Phỉ lắc đầu: “Hắn cùng Đường Lăng ở chung một chỗ, không có việc gì đâu.”
Tiêu mẫu lại càng không an: “Đường, Đường Lăng?”
“Mẹ cũng sợ nàng?”
Tiêu mẫu lắc đầu, vội vàng lôi kéo tay của nàng: “Như Nhi giận Duyệt Nhi phải không? Cho dù Lăng nhi đối tốt với Duyệt Nhi như thế nào, Duyệt Nhi cũng chỉ có một mình Như Nhi thôi.”
“Mẹ, ta đến chỗ Hồng Tú trước. Một lát sẽ trở lại.” Mạc Phỉ vội vàng cắt đứt cái đề tài này, lời nói dối có thiện ý dĩ nhiên tốt, nhưng đến một ngày bị vạch trần sẽ càng làm cho người ta bị đả kích hơn.
Cũng may Tiêu mẫu cũng không có phát hiện: “Mẹ cùng đi với ngươi.”
“Không cần,” Mạc Phỉ cười, “Ngài chỉ cần chờ ta hảo hảo phục vụ ngài là tốt rồi.”
Không đợi Tiêu mẫu dặn dò gì thêm liền bước ra cửa. Mạc Phỉ cầm một chiếc đèn dầu, cẩn thận đi. Đi ngang qua một gian phòng thì trùng hợp nghe thấy chủ nhân gian phòng đang thảo luận chuyện có liên quan đến Mạc Như, nàng cũng liền tự nhiên dừng lại, lặng lẽ che đi ánh đèn, ghé sát vào nghe lén.
Thì ra là ba năm trước đây, Mạc Như thật sự ở đám cưới trốn đi, sau khi bỏ rơi Tiêu Duyệt cũng không trở lại nữa. Cho đến hôm nay nàng giả “Mạc Như” trở về mới lại dâng lên một hồi bát quái náo nhiệt.
Nhưng làm nàng im lặng chính là, thông qua câu chuyện bát quái của người kia, nàng cuối cùng biết tại sao Tiêu mẫu lại nói nàng phải chịu không ít khổ sở. Trương nói xằng cư nhiên đem chuyện của Mạc Như sửa thành — năm đó nàng không phải là tự bỏ trốn mà là bị hái hoa tặc cướp đi. Sau đó, lúc Tiêu Duyệt đi trừng trị ác bá tình cờ gặp lại nàng. Khi đó phát hiện nàng đã mất trí nhớ, mấy ngày cũng không ăn cơm, rõ ràng sau khi bị hái hoa tặc ngược đãi bỏ chạy được. Cuối cùng là ông trời có mắt, một nhà ba người rốt cục ba năm sau lại lần nữa đoàn tụ.
Nói thật, chuyện này so với phiên bản thiên nữ nàng tự biên còn khó tin hơn, thế nhưng người tốt trong sơn trang đều mắc một bệnh chung. Nàng nguyên tưởng rằng chỉ Tiêu Duyệt và Tiêu mẫu tương đối dễ dàng tin người, không nghĩ tới cả sơn trang đã sớm mắc chứng dễ tin người.
Cái gọi là tin vỉa hè, chính là đây, chính là đây.
Bất quá cái này không tốt, manh mối Mạc Như đến tột cùng đi đâu hoàn toàn không có. Mạc Phỉ có chút nuối tiếc, nhẹ nhàng bước ra phía trước, bởi vì nghe lén không phải hành động quang minh chính đại gì, cho nên nàng cúi nửa người rón rén rời khỏi.
Vào lúc này trời cũng không tính là quá tối, vừa đúng trái phải hai bên đều có phòng ốc, ánh sáng từ hai bên chiếu lại, cùng với đèn dầu trong tay, rất dễ dàng có thể phân biệt rõ con đường phía trước.
Mạc Phỉ mới khom lưng đi vài bước, chỉ thấy cách đó không xa có một đôi chân. Nàng thoáng ngẩng đầu lên, vừa thấy chính là thủ hạ của Đường Lăng lúc chiều, không khỏi cười lạnh nói: “Nhanh như vậy liền muốn giết người diệt khẩu?”
Diệp Cẩn cũng không đáp lại, đôi lông mày chau mà tựa như không chau khiến cho hắn trở nên nhu mỹ hơn trong bóng tối, lộ ra vẻ u buồn.
“Tiểu thư nói rõ giờ thìn ngày mai nàng sẽ trở lại.” Hồi lâu, hắn mới từ từ mở miệng.
Mạc Phỉ thấy hắn không phải là tới giết người, cũng liền an tâm rất nhiều: “Vậy cũng vừa đúng, phiền ngươi giúp ta chuyển lời, chuyện hôm nay nàng nói ta đáp ứng.”
“Tiểu thư chính là vì chuyện này mà đến.”
“Nàng biết?”
Diệp Cẩn giật mình một cái: “Chuyện này chính là Mạc cô nương đưa ra trước.”
Mạc Phỉ đầu tiên là kỳ quái, sau một khắc lại thoải mái, không nghĩ tới biến thái thần tiên còn gấp gáp hơn so với nàng, lúc ấy đáp ứng quá nhanh, cũng không biết trong hồ lô của hắn bán đến tột cùng là thuốc gì.
Hơn nữa, rốt cuộc là so nội dung gì? Dường như có liên quan đến hiền huệ thục đức?
“Mọi sự phải cẩn thận, có vấn đề tùy thời tìm ta.”
“Ta tìm ngươi làm cái gì?” Mạc Phỉ phản xạ có điều kiện thốt lên, nhưng không ngờ Diệp Cẩn đã sớm không thấy đâu nữa.
Mạc Phỉ hơi nhíu mày, xoay người mặt ngó hắn lãnh đạm nói: “Nơi này không phải là nhà của ngươi.”
Trương nói xằng sửng sốt một chút, cười: “Tiểu Như này mở miệng cũng thật lợi hại, xem ra lão Trương ta còn thua xa.”
Mạc Phỉ lười phải giả bộ ngớ ngẩn cùng hắn: “Chuyện ta là Mạc Như, là ngươi truyền đi.”
Nha đầu Đường Lăng điêu ngoa đó tuyệt không phải ở bên trong sơn trang, nếu không với tính tình nàng đã sớm quấn lấy Tiêu Duyệt, đâu còn để cho hắn cơ hội an ổn. Kết hợp với việc ban đầu nàng tức giận ồn ào gọi người lại, cũng nói ra câu “Quả nhiên là Mạc Như”, xem ra nàng mới đến sơn trang đã nghe về tin tức của Mạc Như, sáng sớm liền đem toàn bộ mũi nhọn hướng vào mình.
“Ai,” Trương nói xằng dằng dặc thở dài, “Lão Trương ta vốn hảo tâm lo liệu mọi chuyện, chưa vơ vét được chút lợi ích nào, còn vô duyên vô cớ bị mắng, thực là mang vạ vào thân.”
Mạc Phỉ nói: “Ai rảnh rỗi đi pha trò như ngươi. Ngươi nói chuyện quanh co lòng vòng, ta căn bản không muốn để ý.”
Trương nói xằng lắc đầu, tựa như thật tiếc hận: “Tính cách của ngươi lão Trương ta vẫn là thưởng thức. Nhưng ngươi tốt nhất vẫn đừng làm bậy, bằng không Duyệt Nhi đại mỹ nhân cũng không che chở được cho ngươi.”
Trong ý ngoài ý đều là cảnh cáo, Mạc Phỉ nghe được khó chịu, lạnh lùng cãi lại: “Nói như vậy, ngươi cũng hoài nghi ta lai lịch không rõ ràng, sớm muộn sẽ đe dọa đến mỹ nhân nhà người?”
“Ơ, Tiểu Như, ngươi cần gì phải nói như vậy chứ, cũng quá tổn hại đến giao tình của hai ta.” Trương nói xằng đặc biệt thảnh thơi cười, lại khôi phục bộ dạng như thường, giống như lời vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác, “Vừa tới, chi bằng đến nhà ta ngồi một chút, uống chút trà lạnh cho thoải mái tâm tình.”
Thấy Mạc Phỉ vẻ mặt cự tuyệt, hắn lại nói: “Không khéo, đây chính là nhà lão Trương ta. Bên trong đơn sơ chút ít, nhưng giường ngủ cần thiết sao có thể thiếu, lão Trương ta vẫn chờ ngươi cùng ngủ, cùng sinh một đứa con trai có thể gả đây.”
Mạc Phỉ không để ý tới hành động khiêu khích này, bản lĩnh nói thẳng cũng làm cho nàng chịu không biết bao nhiêu thua thiệt: “Đều nói gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện xằng bậy, ngươi cũng đã luyện đến công phu gặp người nói chuyện xằng bậy, gặp quỷ cũng nói xằng bậy.”
Trương nói xằng nhún nhún vai: “Mới vừa quên nói, vợ của lão Trương là Hồng Tú, ngươi chẳng lẽ là ngại trèo không qua tường, ghen tị?”
Mạc Phỉ đánh ngáp, miễn cưỡng nói: “Nếu như ngày nào đó ngươi biến thành nữ nhân, ta có thể sẽ suy nghĩ một chút.”
Ngay sau đó, cũng không để cho hắn đường lui, xoay người rời đi.
“Tiểu Như vừa rồi hình như là lẩm bẩm một mình, nói muốn đi tìm Hồng Tú?” Trương nói xằng đột nhiên gọi nàng lại, “Nàng cùng Vương Bá đã xuống núi đặt mua hàng hóa rồi, ngươi hiện tại không tìm được bọn họ đâu. Ta đã cho ngươi cơ hội trèo tường, nhưng ngươi còn không thuận theo.”
Mạc Phỉ đột nhiên thay đổi hướng đi. Khi đi qua bên cạnh hắn thì rất vô tâm nói: “Thật ra thì ta cảm thấy Vương Bá mới là người sẽ đào tường nhà ngươi.”
Lời nói này tuyệt không phải là giả, hoàn hảo đâm trúng tâm tư Trương nói xằng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể trông theo bóng lưng nàng, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Mạc Phỉ mới quay trở lại chỗ Tiêu Duyệt. Có thể Tiêu Duyệt tạm thời còn bị quấn lấy, không phân thân ra được, trong phòng trước bàn chỉ có một mình Tiêu mẫu đang khâu vá sửa lại xiêm áo. Nàng đi đến đơn giản chào hỏi, liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, yên lặng nhìn ngón tay linh động của Tiêu mẫu.
Lúc trước gặp Trương nói xằng rất rõ ràng là nhận được lời cảnh cáo. Thậm chí đang trong tình huống bị hắn theo dõi. Thật ra nàng cũng tương đối bội phục đầu óc của người này, Trương nói xằng vẻn vẹn có mấy canh giờ sáng sớm liền đem chuyện Mạc Như mất trí nhớ trở về huyên náo truyền đi, dĩ nhiên không phải một chút tác dụng cũng không có.
Đầu tiên vừa đúng có thể giải quyết nguyện vọng của Tiêu mẫu, tiếp theo cũng có thể làm cho tất cả mọi người trong sơn trang nhìn chằm chằm vào “thiếu trang chủ phu nhân” nàng. Coi như nàng thật là người trong ma giáo gì đó, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao nếu ngươi không có thân phận gì trong sơn trang, người nào sẽ không có việc gì làm đi chú ý ngươi sao?
“Như Nhi đang suy nghĩ gì có thể nói với mẹ không?” Sau khi trầm mặc, Tiêu mẫu đột nhiên bỏ những thứ trong tay xuống cười hỏi.
Mạc Phỉ đưa khuỷu tay chống lên mặt bàn, lấy tay ôm lấy mặt nhìn nàng: “Mẹ, ngươi nói ta lớn lên giống hồ ly tinh sao?”
Tiêu mẫu giật mình: “Như Nhi như thế nào là hồ ly tinh. Là ai dám nói lung tung, mẹ cho ngươi đi dạy dỗ hắn.” Dứt lời liền đứng dậy.
Mạc Phỉ vội vàng trước một bước đứng dậy ấn bả vai nàng: “Mẹ đừng kích động, ta hôm nay chẳng qua là đột nhiên nhớ tới lời này, hoặc giả cùng quá khứ có liên quan. Chi bằng mẹ nói ta nghe chuyện quá khứ một chút đi. Không nhớ được chuyện trước đây, đầu luôn có chút khó chịu.”
Thật ra nàng mới rồi chẳng qua là buột miệng không suy nghĩ nói ra, Trương nói xằng không thể nào vô cớ giám thị nàng, giống như ngay từ ban đầu đã đem nàng nhận định thành cùng một loại với yêu nữ. Nàng cùng Tiêu Duyệt mới quen biết không tới ba ngày mà đã trở nên “thân mật” như thế, không làm người sinh nghi mới là lạ.
Bởi vì không phải luôn nói yêu nữ có mị công mê hoặc lòng người gì đó sao?
“Như Nhi thật tuyệt không nhớ sao?”
“A, ân.” Mạc Phỉ vội vàng hồi thần, gật đầu đáp.
“Ta cũng nghe tiểu Trương nói, Như Nhi thật là chịu không ít khổ.” Tiêu mẫu vừa cảm khái vừa khóc sướt mướt, Mạc Phỉ trong lòng cũng không phải không cảm nhận được: “Quên đi, mẹ không cần phải nói nữa, người trở lại là tốt rồi.” Mặc dù tìm kiếm Mạc Như một chuyện quan trọng.
Tiêu mẫu lấy tay áo lau lệ: “Như nhi, mẹ vốn vô dụng như vậy, ngươi không nên cười mẹ.”
“Làm nữ nhi, tại sao có thể cười mẹ.” Mạc Phỉ có chút cảm khái, “Ta khen ngài còn không kịp.”
Lời này thật là chọc cười Tiêu mẫu, nàng che miệng cười một hồi, đột nhiên nhìn thấy xiêm áo còn đang khâu dở trong tay đưa tới: “Như Nhi mới trở về cũng không có xiêm áo để thay đổi, vừa đúng mẹ có chút vải ở đây, Như nhi xem xem có thích không?”
Xiêm áo mới tinh, mỗi mũi kim đường chỉ đều xuất phát từ tình yêu của Tiêu mẫu, Mạc Phỉ sờ đi sờ lại mấy lần vẫn là không nỡ buông tay. Thậm chí đứng lên, đem xiêm áo khẽ đặt trước người mình xoay mấy vòng, cao hứng đến cơ hồ quên hết tất cả.
Nửa ngày, mới nhìn thấy Tiêu mẫu đang mỉm cười nhìn mình, Mạc Phỉ mặt ửng đỏ vì hành động ngượng ngùng của mình vội lên tiếng: “Cám ơn mẹ.”
Phụng bồi Tiêu mẫu tán gẫu, sắc trời rất nhanh trầm xuống.
Nhưng thấy Tiêu Duyệt còn chưa trở về, người làm mẹ tự nhiên có chút lo lắng, chốc chốc lại hướng mắt ra cửa nhìn, ngay cả tâm tình may xiêm y cũng không còn.
Mạc Phỉ cũng cảm thấy thời điểm không còn sớm, cũng không phải lo lắng cho Tiêu Duyệt như thế nào, chỉ là trong phòng này của bọn họ không có bếp, nếu muốn ăn cơm nhất định phải đến chỗ Hồng Tú mua.
Xem chừng Hồng Tú cùng Vương Bá đã sớm trở lại, nàng vội vàng đứng dậy hướng Tiêu mẫu nói: “Mẹ, ngài cũng đói bụng phải không, ta đi trước mua chút thức ăn.” Nói là mua, thật ra một chút tiền cũng không có, chẳng qua nếu như kế hoạch ban đầu có thể tiến triển thuận lợi, nàng sẽ dùng năng lực để hoàn lại.
Tiêu mẫu để xiêm áo xuống, bất an nói: “Duyệt Nhi còn chưa có trở lại, hắn đi đâu Như Nhi có biết không?”
Mạc Phỉ lắc đầu: “Hắn cùng Đường Lăng ở chung một chỗ, không có việc gì đâu.”
Tiêu mẫu lại càng không an: “Đường, Đường Lăng?”
“Mẹ cũng sợ nàng?”
Tiêu mẫu lắc đầu, vội vàng lôi kéo tay của nàng: “Như Nhi giận Duyệt Nhi phải không? Cho dù Lăng nhi đối tốt với Duyệt Nhi như thế nào, Duyệt Nhi cũng chỉ có một mình Như Nhi thôi.”
“Mẹ, ta đến chỗ Hồng Tú trước. Một lát sẽ trở lại.” Mạc Phỉ vội vàng cắt đứt cái đề tài này, lời nói dối có thiện ý dĩ nhiên tốt, nhưng đến một ngày bị vạch trần sẽ càng làm cho người ta bị đả kích hơn.
Cũng may Tiêu mẫu cũng không có phát hiện: “Mẹ cùng đi với ngươi.”
“Không cần,” Mạc Phỉ cười, “Ngài chỉ cần chờ ta hảo hảo phục vụ ngài là tốt rồi.”
Không đợi Tiêu mẫu dặn dò gì thêm liền bước ra cửa. Mạc Phỉ cầm một chiếc đèn dầu, cẩn thận đi. Đi ngang qua một gian phòng thì trùng hợp nghe thấy chủ nhân gian phòng đang thảo luận chuyện có liên quan đến Mạc Như, nàng cũng liền tự nhiên dừng lại, lặng lẽ che đi ánh đèn, ghé sát vào nghe lén.
Thì ra là ba năm trước đây, Mạc Như thật sự ở đám cưới trốn đi, sau khi bỏ rơi Tiêu Duyệt cũng không trở lại nữa. Cho đến hôm nay nàng giả “Mạc Như” trở về mới lại dâng lên một hồi bát quái náo nhiệt.
Nhưng làm nàng im lặng chính là, thông qua câu chuyện bát quái của người kia, nàng cuối cùng biết tại sao Tiêu mẫu lại nói nàng phải chịu không ít khổ sở. Trương nói xằng cư nhiên đem chuyện của Mạc Như sửa thành — năm đó nàng không phải là tự bỏ trốn mà là bị hái hoa tặc cướp đi. Sau đó, lúc Tiêu Duyệt đi trừng trị ác bá tình cờ gặp lại nàng. Khi đó phát hiện nàng đã mất trí nhớ, mấy ngày cũng không ăn cơm, rõ ràng sau khi bị hái hoa tặc ngược đãi bỏ chạy được. Cuối cùng là ông trời có mắt, một nhà ba người rốt cục ba năm sau lại lần nữa đoàn tụ.
Nói thật, chuyện này so với phiên bản thiên nữ nàng tự biên còn khó tin hơn, thế nhưng người tốt trong sơn trang đều mắc một bệnh chung. Nàng nguyên tưởng rằng chỉ Tiêu Duyệt và Tiêu mẫu tương đối dễ dàng tin người, không nghĩ tới cả sơn trang đã sớm mắc chứng dễ tin người.
Cái gọi là tin vỉa hè, chính là đây, chính là đây.
Bất quá cái này không tốt, manh mối Mạc Như đến tột cùng đi đâu hoàn toàn không có. Mạc Phỉ có chút nuối tiếc, nhẹ nhàng bước ra phía trước, bởi vì nghe lén không phải hành động quang minh chính đại gì, cho nên nàng cúi nửa người rón rén rời khỏi.
Vào lúc này trời cũng không tính là quá tối, vừa đúng trái phải hai bên đều có phòng ốc, ánh sáng từ hai bên chiếu lại, cùng với đèn dầu trong tay, rất dễ dàng có thể phân biệt rõ con đường phía trước.
Mạc Phỉ mới khom lưng đi vài bước, chỉ thấy cách đó không xa có một đôi chân. Nàng thoáng ngẩng đầu lên, vừa thấy chính là thủ hạ của Đường Lăng lúc chiều, không khỏi cười lạnh nói: “Nhanh như vậy liền muốn giết người diệt khẩu?”
Diệp Cẩn cũng không đáp lại, đôi lông mày chau mà tựa như không chau khiến cho hắn trở nên nhu mỹ hơn trong bóng tối, lộ ra vẻ u buồn.
“Tiểu thư nói rõ giờ thìn ngày mai nàng sẽ trở lại.” Hồi lâu, hắn mới từ từ mở miệng.
Mạc Phỉ thấy hắn không phải là tới giết người, cũng liền an tâm rất nhiều: “Vậy cũng vừa đúng, phiền ngươi giúp ta chuyển lời, chuyện hôm nay nàng nói ta đáp ứng.”
“Tiểu thư chính là vì chuyện này mà đến.”
“Nàng biết?”
Diệp Cẩn giật mình một cái: “Chuyện này chính là Mạc cô nương đưa ra trước.”
Mạc Phỉ đầu tiên là kỳ quái, sau một khắc lại thoải mái, không nghĩ tới biến thái thần tiên còn gấp gáp hơn so với nàng, lúc ấy đáp ứng quá nhanh, cũng không biết trong hồ lô của hắn bán đến tột cùng là thuốc gì.
Hơn nữa, rốt cuộc là so nội dung gì? Dường như có liên quan đến hiền huệ thục đức?
“Mọi sự phải cẩn thận, có vấn đề tùy thời tìm ta.”
“Ta tìm ngươi làm cái gì?” Mạc Phỉ phản xạ có điều kiện thốt lên, nhưng không ngờ Diệp Cẩn đã sớm không thấy đâu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook