Mạc Phỉ nàng sao có thể từ giả vờ ngủ đến vô duyên vô cớ chân chính ngủ như thế này, thì ra là tên thần tiên biến thái kia giở trò quỷ.

“Chu Bất Như (Không bằng Chu, ý chị là anh không bằng Chu Công), ngươi tới thật vừa lúc.” Đại khái ngắm nhìn nam nhân trước mặt, nàng bình thản chào hỏi.

“Tiểu Mạt Lỵ, Chu Bất Như là ai?” Mạc Đạo Hồn vừa nói vừa muốn nhích gần đến người nàng, đáng tiếc chiêu này hắn sớm đã dùng nát, Mạc Phỉ thân thể chợt né, liền dễ dàng tránh thoát.

“Ngươi đó.” Nàng tiếp tục nhàn nhạt nói.

“Nhưng ba ba cũng không gọi Chu Bất Như.” Mạc Đạo Hồn cũng không buông tha cho, tiếp tục bổ nhào tới.

“Vậy ngươi tên gì?” Mạc Phỉ cũng không chịu thua, lần nữa tránh thoát, đột nhiên cảm giác được hoàn hảo là gặp mặt ở trong mộng, nếu không ở trong thực tế, không có cơm ăn còn phải không ngừng “rèn luyện”, không bị hành hạ chết mới là lạ.

“Tiểu Mạt Lỵ cuối cùng biết hỏi tên họ của ba ba.” Mạc Đạo Hồn ngây ngô dừng lại, kích động đến mức trong đôi mắt đều có thủy quang lóe lên, “Ngàn vạn phải nhớ kỹ a, ba ba gọi Mạc, Đạo, Hồn.”

Mạc Phỉ lười biếng đánh ngáp: “Mạc Đạo Hôn đúng không, ta nhớ được.”

Mạc Đạo Hồn cũng không nghe ra có chỗ không đúng, chỉ kỳ quái hỏi nàng chuyện “Chu Bất Như” là như thế nào.

Vừa đúng Mạc Phỉ nhàm chán, liền “hảo tâm” giải thích cho hắn: “Ngươi không đẹp trai bằng Chu Công, vậy khẳng định kêu Chu Bất Như.”

“Tiểu Mạt Lỵ đã gặp qua Chu Công?”

“Không có.” Mạc Phỉ nói thẳng, “Có đẹp trai hay không tùy theo nhận định mỗi người. Nói không chừng người khác cho rằng là tuyệt thế mỹ nam, trong mắt của ta liền thành kẻ đại ngu ngốc.”

Mạc Đạo Hồn đột nhiên gật đầu: “Ba ba luôn luôn cảm thấy Tiểu Mạt Lỵ là xinh đẹp nhất.”

“Nói dối cũng không biết ngượng mồm, ngươi cũng thật là tuyệt.”

Mạc Đạo Hồn chớp mắt mấy cái, quả nhiên lóe lên ánh mắt làm ‘đông lạnh’ người: “Tiểu Mạt Lỵ là hài tử ba ba hiểu rõ nhất, thương yêu nhất, đều nói ‘tình nhân trong mắt đều là Tây Thi’, Tiểu Mạt Lỵ trong mắt ba ba đương nhiên là xinh đẹp nhất, không ai có thể địch được.”

“Ngươi dường như dùng sai từ rồi.” Mạc Phỉ có chút không chịu nổi hắn dính vào người mình, như thế nào nam nhân bên cạnh không phải tên biến thái Tiêu Duyệt thì lại là tên thần tiên siêu biến thái này?

Nàng không khỏi nói: “Ngươi nói xem thần tiên như ngươi tại sao một chút khí chất uy nghiêm cũng không có, đã già lại còn giả bộ nai tơ.”

Mạc Đạo Hồn vẫn cười ngu: “Bởi vì ba ba muốn đem tình thương hoàn mỹ nhất của cha toàn bộ đều cho Tiểu Mạt Lỵ, dĩ nhiên không thể quá hung, quá ác, quá cay.”

Đột nhiên hắn lại chau mày ủ rũ: “Chẳng lẽ Tiểu Mạt Lỵ không cảm nhận được nỗ lực thể hiện tình yêu của ba ba sao?”

Mạc Phỉ bình tĩnh nhìn hắn, nhìn hắn, nhìn hắn, sau đó nở nụ cười tươi như hoa: “Cảm nhận được. Dù là lên núi đao, xuống biển lửa hay vào địa ngục cũng muốn đem theo tình yêu của ngươi.”

“Tiểu Mạt Lỵ –” Mạc Đạo Hồn tự động không để ý đến những lời này, lại bắt đầu mò mẫm dính lại gần Mạc Phỉ. Bất quá lần này thân thủ nhanh đến kinh người, một cái liền dán đầu mình lên mặt Mạc Phỉ, không ngừng cọ cọ lung tung: “Ta nghe thấy Tiểu Mạt Lỵ thân yêu gọi, cho nên mới tới.”

Mạc Phỉ cả người cứng đờ, động cũng không động, dứt khoát ‘vò đã mẻ lại sứt’ không hề né tránh nữa: “Ngươi cũng đã nói như thế, vậy ta muốn hỏi chuyện gì ngươi cũng phải biết.”

Mạc Đạo Hồn dừng lại động tác cọ cọ lung tung, gật đầu thừa nhận: “Ba ba đúng là đã nói qua với Tiểu Nguyệt Quý trước khi ngươi tới đây.” (Nguyệt Quý: hoa hồng)

Tiêu Duyệt = Tiểu Nguyệt Quý... Mạc Phỉ một mặt hắc tuyến: “Cụ thể nói cái gì?”

“Ba ba bảo hắn đem con chó coi như người, còn phải là một nữ nhân.” Mạc Đạo Hồn cười, vào giờ phút này càng trở nên giống bộ dạng vô tâm vô phế của Trương nói xằng.

Thật ra thì Mạc Phỉ là người, còn là một nữ nhân, điểm này quả thật không sai, bất quá bảo một người cổ đại tiếp nhận cái chuyện chó là nữ nhân thì thật sự quái dị. Càng quái dị hơn chính là, Tiêu Duyệt cư nhiên liền tiếp nhận, còn tiếp nhận nhanh đến kinh người.

“Tiểu Nguyệt Quý cũng là bé ngoan. Mặc dù ngày đó lần đầu gặp ngươi hắn cố tình biểu hiện kém cỏi, chính là vì để xem biểu hiện của ngươi như thế nào.” Vẻ mặt Mạc Đạo Hồn bây giờ thực phong phú, nói xong khuôn mặt từ tươi cười trong nháy mắt chuyển hóa thành vẻ mặt đau khổ, “Ai kêu ta đây thần tiên một chút uy tín cũng không có. Mặc dù hắn tin, nhưng cũng không phải tin hoàn toàn. Tiểu Nguyệt Quý lựa chọn thử dò xét sau đó mới quyết định.”

Hồi tưởng tình cảnh hai ngày trước, Mạc Phỉ vẫn cảm thấy quá khủng bố: “Ta còn tưởng rằng ngày đó hắn giả bộ, thì ra là vậy. Bất quá hắn nhìn thấu ta không tầm thường? Sẽ không phải do may mắn chứ?”

Mạc Đạo Hồn lại giãn mặt ra cười nói: “Không thể khinh thường uy lực của ba ba nha.”

“Kẻ vừa mới nói mình không có uy tín chẳng lẽ là quỷ?”

“Là Chu Bất Như.” Mạc Đạo Hồn thản nhiên nói.

“Ngươi còn dám sử dụng lời của ta.” Mạc Phỉ khóe miệng co quắp, tiện tay hất hắn ra, lui về phía sau cho đến khi giữ vững khoảng cách nhất định, “Ba câu thần chú kia cũng là ngươi dạy hắn.”

“n” Mạc Đạo Hồn vui vẻ mãnh liệt gật đầu, “Ba ba bảo hắn nhất định phải vận dùng vào thời điểm đang tắm cùng ngươi, nếu không sẽ không có tác dụng. Ngươi xem ba ba thật tốt, biết Tiểu Mạt Lỵ phá hủy dung nhan của một trong những phu quân, liền chủ động...”

Mạc Phỉ lạnh lùng nhìn hắn, đầu lông mày khẽ nhúc nhích, đột nhiên cắt ngang: “Một trong những phu quân... Ngươi còn muốn chơi hai, ba, bốn... n người sao?”

Mạc Đạo Hồn giơ lên hai ngón tay cái, hết sức vui vẻ: “Chuyện giờ mới bắt đầu thôi. Nói thế nào, ba ba cũng là nam nhân, luôn luôn thích trò vui.”

“Giở trò quỷ, ngươi muốn NP sao?”

Mạc Đạo Hồn vô tội nhìn nàng: “Tiểu Mạt Lỵ không vui sao, vậy thì diệt toàn bộ là được.”

“Ngươi thích trò vui như vậy, sao không tự mình làm nhân vật chính, trải qua một tình yêu bị ngăn cấm thoạt nhìn rất thích hợp với ngươi. Ít nhất ngươi cũng giống nữ nhân hơn so với ta.” Mạc Phỉ ăn ngay nói thật.

Mạc Đạo Hồn liền vội vàng lắc đầu: “Tiểu Mạt Lỵ không thiếu mẹ, nhưng là thiếu ba ba.”

“Ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, có thể nói chuyện bình thường chút được không?”

“Bình thường, như thế nào mới coi là bình thường?”

Không đợi Mạc Phỉ mở miệng chỉ rõ, Mạc Đạo Hồn trong nháy mắt đã phiêu tới bên cạnh nàng, tay trái vung nhẹ một cái, nhẹ nhàng cầm một lọn tóc dài của nàng, dùng chóp mũi hôn lên: “Là như thế này sao?”

Mạc Phỉ một trận vừa buồn nôn vừa rét run, ra quyền đánh vào đầu hắn: “Như ngươi vậy lại càng không bình thường.”

“Ngươi không thích ta như vậy?” Mạc Đạo Hồn vẫn không nhúc nhích cho nàng đánh, không chớp mắt hỏi nàng.

Mạc Phỉ nhíu mày: “Còn không bình thường hơn hồi nãy, dĩ nhiên không thích.”

Mạc Đạo Hồn cũng nhanh giương lên tươi cười: “Vậy thì đúng rồi, ba ba vẫn chỉ làm ba ba là tốt rồi.”

“Ngươi thích làm sao liền thế đi.” Mạc Phỉ lười phải so đo nữa, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai, “Chuyện ta trở lại thân thể mình là như thế nào?”

Mạc Đạo Hồn suy nghĩ một chút, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cái này, pháp thuật của ba ba không ổn định lắm, hơn nữa Tiểu Mạt Lỵ cũng phải biết, có đôi khi ý chí của con người có sức mạnh ghê gớm.”

“Cái gì mà ta phải biết, ta rõ ràng không biết.” Mạc Phỉ không phải là cố ý cãi lại hắn, chẳng qua là thói quen nhanh nhảu của nàng, “Người không đủ tư cách như ngươi cũng có thể làm thần tiên.”

“Tiểu Mạt Lỵ, ngươi ngàn vạn không nên ghét bỏ ba ba!” Mạc Đạo Hồn lắc đầu nguây nguẩy, động tác khoa trương đến nỗi chỉ thiếu nước ôm lấy nàng khóc lóc.

“Nói như vậy, ta vĩnh viễn phải là người thân của ngươi?” Mạc Phỉ tiếp tục lựa chọn không nhìn hắn.

Không nghĩ tới Mạc Đạo Hồn lại hết sức kiên định lắc đầu: “Tiểu Mạt Lỵ trong lòng còn không yêu thì không thể trở về.”

“Vậy ta đoán chừng ta vĩnh viễn cũng không trở về được.”

“Xem ra Tiểu Mạt Lỵ hiểu sai lời nói tìm kiếm chân ái của ba ba. ‘Chân ái’ ở đây không đơn thuần là chỉ tình yêu nam nữ, còn bao gồm thân ái, hữu ái cùng nhân ái. Cho nên...” Hai tay Mạc Đạo Hồn hướng ra phía trước ôm Mạc Phỉ vào trong ngực, “Tiểu Mạt Lỵ cũng mau cùng ba ba vui vẻ hưởng thụ đoạn tình yêu cha con này đi.”

“Ngươi quả nhiên là biến thái.” Mạc Phỉ trên trán xuất hiện gân xanh.

“Chẳng lẽ Tiểu Mạt Lỵ tức giận?” Mạc Đạo Hồn ngồi xổm xuống, ngửa mặt tội nghiệp nhìn nàng, thật sự làm cho Mạc Phỉ có ảo giác hắn chính là lão tổ của Tiểu Bùn.

“Thế này đi, ba ba tặng lễ vật cho Tiểu Mạt Lỵ.” Nói được là làm được, hắn vội đứng dậy, vung hai tay áo, cả ống tay áo lập tức trở nên to không ít, đồng thời có rất nhiều sách rơi ra ngoài.

Mạc Phỉ định thần nhìn lại, mồ hôi tuôn như thác nước, cái gì mà《 biến thái là như thế nào dưỡng thành 》, 《 chân lý phúc hắc 》, 《 người không phong lưu uổng phí già nua 》, 《 đại tiểu lão bà làm ấm giường cho ta 》,《 thiên đường nồng thắm 》...

“Khó trách ngươi vừa háo sắc vừa biến thái, thì ra bình thường toàn xem những sách này.” Nàng không nhịn được nói.

Mạc Đạo Hồn vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn đống sách, đồng thời khuôn mặt sầu khổ còn ngước lên nhìn nàng, cam đoan: “Ba ba về sau sẽ chỉ mang theo chân dung của Tiểu Mạt Lỵ.”

Mạc Phỉ thở dài: “Nhìn xem nhìn xem, dù sao ngươi cũng là nam nhân, ta chỉ nói vậy thôi, cũng sẽ không cười ngươi. Bất quá ngươi thật đúng là cùng thần tiên vô cầu vô dục trong truyền thuyết không giống một chút nào.”

“Quả nhiên vẫn là Tiểu Mạt Lỵ tốt nhất.” Mạc Đạo Hồn không hề ủ ê nữa, thật vui vẻ đem toàn bộ sách cất đi, sau đó lấy ra một quyển khác, “Bây giờ thì không nhầm nữa.”

Mạc Phỉ nhận lấy quyển sách, cẩn thận nhìn.

“《 Hồn phách là như thế nào luyện thành 》?”

Mạc Đạo Hồn cường lực gật đầu.

“Ngươi còn chơi Tây Phương ma pháp a.” Mạc Phỉ vừa nói vừa mở sách, vốn đang mong đợi sẽ có cái gì đó ngạc nhiên, nhưng nhìn dòng chữ nhỏ ở trang thứ nhất, sắc mặt của nàng dần dần, dần dần trở nên khó coi.

“Như thế nào như thế nào? Là ba ba tự mình viết đó, rất lợi hại sao?”

Mạc Phỉ hướng hắn cười cười, thoạt nhìn dĩ nhiên là loại ánh mắt vô cùng sùng bái, ngưng lại dùng sức phi thẳng quyển sách đến trước mặt hắn, thiếu chút nữa phi trúng đầu hắn.

“Muốn luyện công phu này, trước tiên cần phải tự cung.” Mạc Đạo Hồn từng chữ từng chữ một đọc lên.

“A, nhầm rồi nhầm rồi. Ta không cẩn thận đem bìa sách ghép nhầm với《Quỳ Hoa Bảo Điển 》.” Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nụ cười cũng thực thật thà.

“Như vậy nguyên bản đâu?” Cũng may Mạc Phỉ không dễ dàng tức giận, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường.

Nhưng không biết vì sao, Mạc Đạo Hồn lại bắt đầu sợ, nói chuyện cũng ấp a ấp úng: “Nguyên bản có thể là ở trong bìa sách《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》, bất quá... Ta dường như không có mang đến.”

“Sách này nói về cái gì.” Mạc Phỉ có chút nhàm chán, tay bắt đầu lật xem quyển sách kia, phát hiện sau mấy chữ tương đối bắt mắt ở trang thứ nhất, những trang sau đều là giấy trắng.

Mạc Đạo Hồn nhìn nàng, thanh âm càng thấp hơn: “Ghi lại điều kiện, động tác, yêu cầu... hoán đổi linh hồn.”

“Vậy ngươi khẩu thuật không phải là được sao?”

“Đầu óc ba ba không tốt lắm, khẩu thuật tương đối phiền toái, ba ba không nhớ rõ ràng lắm.”

“Là hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ?” Mạc Phỉ đối với lần này bày tỏ hoài nghi nghiêm trọng, không thể không uy hiếp hắn, “Vậy lúc nào ngươi có thể mang đến?”

“Sẽ, sẽ sớm thôi.”

“Ngươi làm sao phải lắp bắp như vậy, ta cũng không phải là con hổ ăn thịt người.”

Mạc Đạo Hồn không mở miệng, ánh mắt tựa như hài tử làm sai bị phát hiện, liếc tới liếc lui, né tránh không chừng.

Mạc Phỉ không phải người ngu, hơn nữa thấy hắn biểu hiện rõ ràng như vậy, rất dễ dàng liền phát hiện trong đó có quỷ, cố ý chuyển thân, quả thật nhìn thấy một quyển sách vừa rồi hắn bỏ sót. Nàng nhặt lên đại khái nhìn qua, bìa sách được thiết kế theo phong cách thanh nhã, tên sách chính là《 bí mật của ta cùng XX không thể không nói 》.

“Một quyển sách mà thôi, sợ như vậy làm cái gì, không lẽ bên trong viết về ta?” Mạc Phỉ thuận miệng hỏi.

Mạc Đạo Hồn ấp úng: “Nếu như đúng như vậy, Tiểu Mạt Lỵ có ghét bỏ ba ba hay không?”

“Ghét bỏ cái gì chứ, trong sách dù ngươi có viết ta chết, cũng không xảy ra trong thực tế.” Mạc Phỉ nói xong cũng đem sách trả lại cho hắn, thái độ quá mức hiền hoà khiến Mạc Đạo Hồn cũng giật mình: “Tiểu Mạt Lỵ không muốn xem ba ba viết những gì?”

Mạc Phỉ lại liếc nhìn quyển sách trong tay hắn, vẫn là không cảm thấy hứng thú, liền trực tiếp lắc đầu.

“Thật ra thì, thật ra thì,” Thanh âm của Mạc Đạo Hồn càng nói càng nhỏ, “Ba ba viết về cảnh H của Tiểu Mạt Lỵ và Tiểu Nguyệt Quý, hơn nữa còn là phát sinh sau khi Tiểu Mạt Lỵ tỉnh lại...”

“Hắc?” Nhìn nụ cười cực kỳ quỷ dị kia, Mạc Phỉ có dự cảm không ổn, còn chưa kịp hỏi, liền bị một trận đau nhói làm tỉnh giấc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương