Khí Phi Tái Giá: Quân Thần Phân Tranh
-
Chương 139: Lan Hiên cung bị cháy
Một trận hỏa hoạn vô tình hừng hực thiêu đốt, đưa số mạng vài người trở về quỹ đạo vốn có.
Thời tiết hanh khô, một trận lửa lớn thiêu đốt hừng hực, ngọn lửa tràn vào bầu trời, cung nữ thái giám bận việc cứu hỏa, trong Lan Hiên cung loạn thành một đoàn, tự nhiên không ai chú ý mấy bóng người lén lút nhanh chóng vào Lê Hoa uyển, trong hậu viện Lê Hoa uyển cũng không biết khi nào có thêm một đường hầm!
Mấy người đi qua đường hầm thông đến cánh rừng, Lục Nhi chỉ cảm thấy khu rừng này rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết! Chợt linh quang lóe lên, nàng nghĩ tới, ngày đó nàng theo dõi người thần bí tiến vào trong rừng nên lạc đường, sau đó không ngờ phát hiện Dao nhi nằm ở nơi này, thì ra đây không phải là trùng hợp! Đều là Dao nhi tỉ mỉ an bài.
Mấy người dừng ở phía trước khu rừng, Lục Nhi hỏi: "Phu nhân phát hiện lúc nào?"
Bởi vì Dao nhi có thai hành động bất tiện, vì vậy dọc theo đường đi đều là Hoàng Phủ Hiên ẵm, lúc này mới để nàng xuống, nửa người tựa vào trên người Hoàng Phủ Hiên, Dao nhi nhìn rừng cây mênh mông bát ngát, cười nhẹ, nói: "Trời không phụ người có lòng, trời không nỡ diệt chúng ta! Chúng ta nên tranh thủ thời gian rời đi hoàng cung! Về phần khu rừng này ngày sau sẽ nói cho các ngươi biết!"
"Được, chúng ta nên thừa dịp sớm rời đi mới thỏa đáng, nếu không Hiên Viên Triệt đuổi theo chúng ta sẽ thảm!" Hoàng Phủ Hiên gật đầu đồng ý, khi hắn bước ra bước đầu tiên, bị Dao nhi gọi lại.
"Đợi chút, cánh rừng này không giống bình thường, bên trong hiện đầy trận đồ Bát Quái! Chúng ta không thể phớt lờ!" Dao nhi cau mày, lo lắng trùng trùng!
Sau khi nghe nàng nói, những người khác đều cảnh giác không dám qua loa! Mắt Dao nhi quét ngang mọi người, hỏi: "Các ngươi có ai biết trận đồ Bát Quái?"
Hoàng Phủ Hiên Lan nhi Lục Nhi đều lắc đầu, nhìn đối phương một cái, cuối cùng Tiêu Phong đứng ra nói: "Ta biết sơ một hai điều!"
Dao nhi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được, ta và Hiên đi ở phía trước, Tiêu Phong cản ở phía sau!"
Vừa nói Hoàng Phủ Hiên vừa ẵm Dao nhi lên, theo chỉ thị của Dao nhi đi về phía trước từng bước từng bước, Lục Nhi Lan nhi đi theo sau bọn họ không dámnhìn đông tới nhìn tây, chỉ sợ đi sai bước!
Theo đường sống, bọn họ dần dần đi ra khỏi rừng cây, đập vào mắt là một con sông trong suốt, cây cối cạnh bờ sông chiếu bóng trong nước sông, rất là đẹp đẽ! Rõ ràng đã là cuối thu, nơi này lại vẫn là mùa xuân, vạn vật hồi phục, cả vùng đất mới tỉnh!
"Ôi.... Đây.... Đây là tiên cảnh nhân gian sao?" Bốn người không khỏi giật mình, chỉ có Dao nhi hơi bình tĩnh chút, vì địa phương này nàng không chỉ tới một lần.
Dao nhi nhẹ nhàng nói: "Hiên, thả ta xuống!"
Hắn nhẹ nhàng để Dao nhi xuống, chân của Dao nhi mới vừa chạm đất, bóng dáng của nàng đã đến gần con sông, khiến Hoàng Phủ Hiên sợ tới mức hồn lìa khỏi xác! Hắn lập tức lôi nàng về trong lòng, ôm chặt, nhìn hai mắt của nàng, cáu giận: "Làm gì hấp ta hấp tấp, có chuyện gì bảo ta làm là được!"
Mặc dù không hiểu sao bị mắng, nhưng nội tâm Dao nhi tràn đầy ngọt ngào, bởi vì được người ôm chặt nên đặc biệt có cảm giác an toàn, được người khẩn trương thời thời khắc khắc đặc biệt hạnh phúc!
Nhưng người mang thai rất thích đùa giỡn nổi giận, Dao nhi bĩu môi bất mãn oán trách: "Sao lại ngạc nhiên? Lúc chàng không ở đây ta cũng đâu có sao!"
"nàng...." Hoàng Phủ Hiên căm tức nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng đánh đầu nàng, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của nàng, lại không nhẫn tâm trách cứ nữa. Nhẫn nại hỏi: "Được rồi Dao nhi, nàng muốn làm gì cứ phân phó ta!"
Những người khác đều che miệng cười trộm, hai tiểu tử này nguy nan trước mắt vẫn không quên liếc mắt đưa tình?
Dao nhi thấy được liền ngưng, tay ngọc chỉ vào buội cỏ rậm rạp cạnh bờ sông, nói: "Nơi đó có hai cái bè trúc!"
Hoàng Phủ Hiên và Tiêu Phong liếc mắt nhìn nhau, đi về phía buội cỏ, đưa tay đẩy ra, quả nhiên hai cái bè trúc yên lặng nằm ở trên nước, cuối cùng, Tiêu Phong và Lan nhi một cái, Lục Nhi Hoàng Phủ Hiên và Dao nhi một cái, ngồi gió, bọn họ theo nước sôno đi về phương xa!
Trong nước sông, mấy con cá du đãng quanh bè trúc, tìnhn cảnh tự do trôi đi trong nước sông này, hưởng thụ không khí tươi mát tự nhiên, nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót trong rừng cây! Rất là thích ý! Giống như bọn họ đang du sơn ngoạn thủy, mà không phải đang chạy trốn!
Nhìn bè trúc trôi ra ngoài cung, Dao nhi tựa vào trong ngực hắn, nhìn tới nơi xa, mỉm cười nói nhỏ: "Ta mong ngày này thật lâu, rốt cuộc tự do!"
Trong lời của nàng bao hàm kỳ vọng quá mức, điều này làm cho Hoàng Phủ Hiên rất chua xót! Trách hắn vô năng không cho Dao nhi an bình được, khiến nàng lâm vào trong lúc nguy nan một lần lại một lần. Hoàng Phủ Hiên ôm chặt nàng, cho nàng an tâm! Từ nay về sau sẽ bảo vệ Dao nhi! Cũng không có ai mở miệng, bởi vì một khắc an bình này, nói cái gì đều là dư thừa.
Người nào nắm tay của ta, phủ lên ưu thương nửa đời của ta? Người nào hôn lông mày của ta, cho ta an bình cả đời?
Nước sông mang theo giấc mộng của bọn họ trôi về phương xa, thời gian không ngừng trôi qua, bọn họ rốt cuộc ra khỏi kinh thành, thấy một chiếc xe ngựa dừng sát ở bên bờ, một bóng dáng tiêu sái nghiêng dựa vào xe ngựa, không ngừng phe phẩy quạt lông vũ trong tay, có quạt lông khăn vấn đầu của Gia Cát Lượng nhưng không có trí khôn bễ nghễ thiên hạ của ông ta.
Dao nhi vừa trông thấy Thiên Vũ, xì bật cười, tiếng cười kinh động những người khác, Hoàng Phủ Hiên cúi đầu hỏi: "Dao nhi cười cái gì?"
Dao nhi mỉm cười trả lời: "Cười một kẻ điên, trời đang lạnh run, lại muốn phẩy quạt ra vẻ tiêu sái!"
Những người khác đều nghi ngờ không hiểu, nhìn nhau một cái không biết Dao nhi nói người nào! Dao nhi liếc mắt nhìn nhìn bọn họ một cái, liếc thấy tròng mắt tràn đầy nghi ngờ của bọn họ. Dao nhi tốt bụng giải thích: "Chỗ đó!"
Theo hướng ánh mắt nàng chỉ, quả nhiên thấy được một người điên, đều cười ha ha, tiếng cười khoái trá xuyên qua trong không khí, truyền vào trong tai Thiên Vũ, nghe tiếng, hắn lập tức tiêu sái bay thấp trên mặt đất, sửa sang lại y phục xốc xếch, phe phẩy cây quạt, lắc hông êm ái của hắn đi dọc bờ sông đến gần bè của Dao nhi.
May nhờ hôm nay hắn không có mặc áo bào màu đỏ chót, nếu không càng giống như hoa khôi trong kỹ viện, yêu mị mê người.
Năm người bay đến bên bờ như chuồn chuồn lướt nước, Thiên Vũ nhếch miệng, trên gương mặt hiện nụ cười mềm mại đáng yêu, hắn nhào qua, trong miệng còn la hét: "Tiểu sư muội, có phải nhớ ta chết không!"
Hắn giang hai cánh tay, vốn tưởng rằng sẽ đổi lấy cáo ôm nhiệt tình của Dao nhi, không nghĩ tới Dao nhi không vui cau mày, một tay đẩy hắn ra, ghét bỏ chu mỏ, nói: "Cút xa một chút! Cả người đầy mùi cá khiến ta khó chịu!"
"Mùi cá? Đây là phấn thượng hạng mà!" Thiên Vũ bất mãn kêu la oán trách, kéo tay bịt mũi của Dao nhi xuống, lại cố ý tiến thân thể tới bên người nàng, giống như muốn xông chết nàng!
Nhìn sư huynh muội này đùa giỡn, những người khác chỉ có thể che miệng cười trộm. Dao nhi cáu giận, trừng mắt liếc hắn một cái, đá ra, nói: "Có tin ta đá chết ngươi hay không?"
Thiên Vũ ngượng ngùng cười, mạnh mẽ cố định Dao nhi vào trong ngực, Dao nhi đáng thương không thoát được, không thể làm gì khác hơn là chịu mùi phấn gay mũi khó ngửi trên người Thiên Vũ, bộ dạng khổ nạn của Dao nhi khiến Thiên Vũ rất sảng khoái, Thiên Vũ đắc ý cười, nói: "Tiêu Phong và Lan nhi tùy tiện đi đi! Về phần Lục Nhi và tiểu sư muội phu theo chúng ta đi tìm sư phụ!"
"Tại sao? Ta cũng muốn đi theo tiểu thư!" Sắp xếp của hắn khiến Lan nhi bất mãn, nàng cao giọng kháng nghị, nắm chặt quả đấm, giống như chỉ cần Thiên Vũ không thay đổi chủ ý sẽ lập tức liều mạng với hắn ngay.
Thiên Vũ cho Tiêu Phong một cái ánh mắt, Tiêu Phong lập tức kéo Lan nhi vào trong ngực, nói: "Đừng làm rộn, bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm, chúng ta phải ở lại dụ địch! Nếu không Hiên Viên Triệt đuổi theo tới đây bọn họ làm sao chạy trốn?"
Lần này Lan nhi an tĩnh, mắt ảo não chuyển động, thầm nghĩ thấy không tệ, nhiệm vụ khó khăn này không ai ngoài nàng! Lan nhi thỏa hiệp: "Được!"
Không cần nhiều lời, Thiên Vũ nhét Dao nhi vào trong xe ngựa, Hoàng Phủ Hiên và Lục Nhi cũng lên xe ngựa, Tiêu Phong và Lan nhi cùng cưỡi một con ngựa, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Không có ai đánh xe, cho nên dưới sự ép bước, Thiên Vũ chỉ đành phải đảm đương người đánh xe.
Bốn người gia tăng tốc độ, chạy về núi Thiên Tiên, dọc theo đường đi thật yên lặng không người nào đuổi theo. Nhưng Dao nhi lặng lẽ che bụng lo lắng trùng trùng.
Đêm Lan Hiên cung bị cháy Hiên Viên Triệt liền phát hiện Lê Hoa uyển không có một bóng người rồi, bao nhiêu lần hắn thuyết phục mình đuổi theo Dao nhi, nhưng nghĩ đến hôm nay loạn trong giặc ngoài, chuyện thập hoàng thúc khiến cho hắn bể đầu sứt trán, vì vậy hắn không đuổi bắt đoàn người Dao nhi. Nhưng cũng không bày tỏ hắn bỏ qua Dao nhi. Một ngày nào đó, chờ hắn an ổn giang sơn, hắn sẽ không từ thủ đoạn, chân trời góc biển cũng muốn tìm Dao nhi trở về, buộc ở bên người!
Dao nhi trúng kỳ độc, tình huống nguy cấp! Phải mau chóng đến núi Thiên Tiên, hi vọng sư phụ và sư thúc có thể cải tử hồi sinh chữa khỏi cho Dao nhi, cũng có thể giữ được thai nhi trong bụng nàng an toàn.
Núi Thiên Tiên có sương mù vòng quanh, từ chân núi nhìn lại mênh mông, hơn nữa không phải là sương mù bình thường, mà là sương độc, người bình thường nếu đến gần núi Thiên Tiên một bước liền chết không có chỗ chôn.
Chính là bởi vì như thế, sư phụ ở núi Thiên Tiên mới có thể an bình nửa đời. Thiên Vũ cho mỗi người bọn họ một viên thuốc, uống vào xong, bọn họ xuyên qua đường nhỏ, đi hồi lâu, cuối cùng đi tới giữa sườn núi, xa xa trông thấy một tòa nhà tranh đứng vững ở trong rừng cây, đó chính là trụ sở của sư phụ.
Theo bọn họ đến gần, bóng dáng hai tiên ông tóc trắng trước nhà tranh càng rõ ràng, Dao nhi lệ nóng doanh tròng, tăng nhanh bước chân chạy về phía sư phụ: "Sư phụ!"
"Đồ nhi bảo bối! Sư phụ nhớ con muốn chết!" Linh Cơ Tử giống như lão ngoan đồng, hai cánh tay quấn Dao nhi không chịu buông, nhưng lúc ông thấy Hoàng Phủ Hiên, quả quyết vứt bỏ Dao nhi, thân mật kéo tay Hoàng Phủ Hiên, kích động nói: "Phu quân của đồ nhi quả nhiên anh tuấn bức người! Xứng với đồ nhi bảo bối. Ha ha ha.... "
Linh Dược Tử hung hăng khi dễ Linh Cơ Tử, cười nhạo nói: "Ơ, nhiều tuổi như vậy còn ăn đậu hũ người trẻ tuổi, thẹn thùng hay không!"
"Ngươi.... Lão già chết tiệt!" Linh Cơ Tử nghe ông ấy chế nhạo, lập tức đuổi theo Linh Dược Tử, nhìn hai sư huynh đệ này những người khác chỉ có lắc đầu mà thở dài.
Chợt, sắc mặt Dao nhi đại biến, ngồi chồm hổm trên mặt đất che bụng, đau đớn cuốn lấy toàn thân. Hoàng Phủ Hiên phát hiện nàng không bình thường đầu tiên, lập tức ngồi xổm xuống ôm nàng, đôi tay sợ run run: "Dao nhi, có khỏe không?"
Nghe tiếng, sắc mặt Thiên Vũ đại biến, rống to về phía sư phụ: "Còn giỡn cái gì? Còn không mau tới xem tiểu sư muội?"
Linh Dược Tử và Linh Cơ Tử ngừng đánh nhau, rối rít chạy đến trước mặt Dao nhi, Linh Dược Tử bắt mạch cho nàng, sắc mặt ông rất là khó coi, hai mắt nặng nề nhìn Linh Cơ Tử, ngầm hiểu lẫn nhau!
Thời tiết hanh khô, một trận lửa lớn thiêu đốt hừng hực, ngọn lửa tràn vào bầu trời, cung nữ thái giám bận việc cứu hỏa, trong Lan Hiên cung loạn thành một đoàn, tự nhiên không ai chú ý mấy bóng người lén lút nhanh chóng vào Lê Hoa uyển, trong hậu viện Lê Hoa uyển cũng không biết khi nào có thêm một đường hầm!
Mấy người đi qua đường hầm thông đến cánh rừng, Lục Nhi chỉ cảm thấy khu rừng này rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết! Chợt linh quang lóe lên, nàng nghĩ tới, ngày đó nàng theo dõi người thần bí tiến vào trong rừng nên lạc đường, sau đó không ngờ phát hiện Dao nhi nằm ở nơi này, thì ra đây không phải là trùng hợp! Đều là Dao nhi tỉ mỉ an bài.
Mấy người dừng ở phía trước khu rừng, Lục Nhi hỏi: "Phu nhân phát hiện lúc nào?"
Bởi vì Dao nhi có thai hành động bất tiện, vì vậy dọc theo đường đi đều là Hoàng Phủ Hiên ẵm, lúc này mới để nàng xuống, nửa người tựa vào trên người Hoàng Phủ Hiên, Dao nhi nhìn rừng cây mênh mông bát ngát, cười nhẹ, nói: "Trời không phụ người có lòng, trời không nỡ diệt chúng ta! Chúng ta nên tranh thủ thời gian rời đi hoàng cung! Về phần khu rừng này ngày sau sẽ nói cho các ngươi biết!"
"Được, chúng ta nên thừa dịp sớm rời đi mới thỏa đáng, nếu không Hiên Viên Triệt đuổi theo chúng ta sẽ thảm!" Hoàng Phủ Hiên gật đầu đồng ý, khi hắn bước ra bước đầu tiên, bị Dao nhi gọi lại.
"Đợi chút, cánh rừng này không giống bình thường, bên trong hiện đầy trận đồ Bát Quái! Chúng ta không thể phớt lờ!" Dao nhi cau mày, lo lắng trùng trùng!
Sau khi nghe nàng nói, những người khác đều cảnh giác không dám qua loa! Mắt Dao nhi quét ngang mọi người, hỏi: "Các ngươi có ai biết trận đồ Bát Quái?"
Hoàng Phủ Hiên Lan nhi Lục Nhi đều lắc đầu, nhìn đối phương một cái, cuối cùng Tiêu Phong đứng ra nói: "Ta biết sơ một hai điều!"
Dao nhi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Được, ta và Hiên đi ở phía trước, Tiêu Phong cản ở phía sau!"
Vừa nói Hoàng Phủ Hiên vừa ẵm Dao nhi lên, theo chỉ thị của Dao nhi đi về phía trước từng bước từng bước, Lục Nhi Lan nhi đi theo sau bọn họ không dámnhìn đông tới nhìn tây, chỉ sợ đi sai bước!
Theo đường sống, bọn họ dần dần đi ra khỏi rừng cây, đập vào mắt là một con sông trong suốt, cây cối cạnh bờ sông chiếu bóng trong nước sông, rất là đẹp đẽ! Rõ ràng đã là cuối thu, nơi này lại vẫn là mùa xuân, vạn vật hồi phục, cả vùng đất mới tỉnh!
"Ôi.... Đây.... Đây là tiên cảnh nhân gian sao?" Bốn người không khỏi giật mình, chỉ có Dao nhi hơi bình tĩnh chút, vì địa phương này nàng không chỉ tới một lần.
Dao nhi nhẹ nhàng nói: "Hiên, thả ta xuống!"
Hắn nhẹ nhàng để Dao nhi xuống, chân của Dao nhi mới vừa chạm đất, bóng dáng của nàng đã đến gần con sông, khiến Hoàng Phủ Hiên sợ tới mức hồn lìa khỏi xác! Hắn lập tức lôi nàng về trong lòng, ôm chặt, nhìn hai mắt của nàng, cáu giận: "Làm gì hấp ta hấp tấp, có chuyện gì bảo ta làm là được!"
Mặc dù không hiểu sao bị mắng, nhưng nội tâm Dao nhi tràn đầy ngọt ngào, bởi vì được người ôm chặt nên đặc biệt có cảm giác an toàn, được người khẩn trương thời thời khắc khắc đặc biệt hạnh phúc!
Nhưng người mang thai rất thích đùa giỡn nổi giận, Dao nhi bĩu môi bất mãn oán trách: "Sao lại ngạc nhiên? Lúc chàng không ở đây ta cũng đâu có sao!"
"nàng...." Hoàng Phủ Hiên căm tức nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng đánh đầu nàng, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của nàng, lại không nhẫn tâm trách cứ nữa. Nhẫn nại hỏi: "Được rồi Dao nhi, nàng muốn làm gì cứ phân phó ta!"
Những người khác đều che miệng cười trộm, hai tiểu tử này nguy nan trước mắt vẫn không quên liếc mắt đưa tình?
Dao nhi thấy được liền ngưng, tay ngọc chỉ vào buội cỏ rậm rạp cạnh bờ sông, nói: "Nơi đó có hai cái bè trúc!"
Hoàng Phủ Hiên và Tiêu Phong liếc mắt nhìn nhau, đi về phía buội cỏ, đưa tay đẩy ra, quả nhiên hai cái bè trúc yên lặng nằm ở trên nước, cuối cùng, Tiêu Phong và Lan nhi một cái, Lục Nhi Hoàng Phủ Hiên và Dao nhi một cái, ngồi gió, bọn họ theo nước sôno đi về phương xa!
Trong nước sông, mấy con cá du đãng quanh bè trúc, tìnhn cảnh tự do trôi đi trong nước sông này, hưởng thụ không khí tươi mát tự nhiên, nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót trong rừng cây! Rất là thích ý! Giống như bọn họ đang du sơn ngoạn thủy, mà không phải đang chạy trốn!
Nhìn bè trúc trôi ra ngoài cung, Dao nhi tựa vào trong ngực hắn, nhìn tới nơi xa, mỉm cười nói nhỏ: "Ta mong ngày này thật lâu, rốt cuộc tự do!"
Trong lời của nàng bao hàm kỳ vọng quá mức, điều này làm cho Hoàng Phủ Hiên rất chua xót! Trách hắn vô năng không cho Dao nhi an bình được, khiến nàng lâm vào trong lúc nguy nan một lần lại một lần. Hoàng Phủ Hiên ôm chặt nàng, cho nàng an tâm! Từ nay về sau sẽ bảo vệ Dao nhi! Cũng không có ai mở miệng, bởi vì một khắc an bình này, nói cái gì đều là dư thừa.
Người nào nắm tay của ta, phủ lên ưu thương nửa đời của ta? Người nào hôn lông mày của ta, cho ta an bình cả đời?
Nước sông mang theo giấc mộng của bọn họ trôi về phương xa, thời gian không ngừng trôi qua, bọn họ rốt cuộc ra khỏi kinh thành, thấy một chiếc xe ngựa dừng sát ở bên bờ, một bóng dáng tiêu sái nghiêng dựa vào xe ngựa, không ngừng phe phẩy quạt lông vũ trong tay, có quạt lông khăn vấn đầu của Gia Cát Lượng nhưng không có trí khôn bễ nghễ thiên hạ của ông ta.
Dao nhi vừa trông thấy Thiên Vũ, xì bật cười, tiếng cười kinh động những người khác, Hoàng Phủ Hiên cúi đầu hỏi: "Dao nhi cười cái gì?"
Dao nhi mỉm cười trả lời: "Cười một kẻ điên, trời đang lạnh run, lại muốn phẩy quạt ra vẻ tiêu sái!"
Những người khác đều nghi ngờ không hiểu, nhìn nhau một cái không biết Dao nhi nói người nào! Dao nhi liếc mắt nhìn nhìn bọn họ một cái, liếc thấy tròng mắt tràn đầy nghi ngờ của bọn họ. Dao nhi tốt bụng giải thích: "Chỗ đó!"
Theo hướng ánh mắt nàng chỉ, quả nhiên thấy được một người điên, đều cười ha ha, tiếng cười khoái trá xuyên qua trong không khí, truyền vào trong tai Thiên Vũ, nghe tiếng, hắn lập tức tiêu sái bay thấp trên mặt đất, sửa sang lại y phục xốc xếch, phe phẩy cây quạt, lắc hông êm ái của hắn đi dọc bờ sông đến gần bè của Dao nhi.
May nhờ hôm nay hắn không có mặc áo bào màu đỏ chót, nếu không càng giống như hoa khôi trong kỹ viện, yêu mị mê người.
Năm người bay đến bên bờ như chuồn chuồn lướt nước, Thiên Vũ nhếch miệng, trên gương mặt hiện nụ cười mềm mại đáng yêu, hắn nhào qua, trong miệng còn la hét: "Tiểu sư muội, có phải nhớ ta chết không!"
Hắn giang hai cánh tay, vốn tưởng rằng sẽ đổi lấy cáo ôm nhiệt tình của Dao nhi, không nghĩ tới Dao nhi không vui cau mày, một tay đẩy hắn ra, ghét bỏ chu mỏ, nói: "Cút xa một chút! Cả người đầy mùi cá khiến ta khó chịu!"
"Mùi cá? Đây là phấn thượng hạng mà!" Thiên Vũ bất mãn kêu la oán trách, kéo tay bịt mũi của Dao nhi xuống, lại cố ý tiến thân thể tới bên người nàng, giống như muốn xông chết nàng!
Nhìn sư huynh muội này đùa giỡn, những người khác chỉ có thể che miệng cười trộm. Dao nhi cáu giận, trừng mắt liếc hắn một cái, đá ra, nói: "Có tin ta đá chết ngươi hay không?"
Thiên Vũ ngượng ngùng cười, mạnh mẽ cố định Dao nhi vào trong ngực, Dao nhi đáng thương không thoát được, không thể làm gì khác hơn là chịu mùi phấn gay mũi khó ngửi trên người Thiên Vũ, bộ dạng khổ nạn của Dao nhi khiến Thiên Vũ rất sảng khoái, Thiên Vũ đắc ý cười, nói: "Tiêu Phong và Lan nhi tùy tiện đi đi! Về phần Lục Nhi và tiểu sư muội phu theo chúng ta đi tìm sư phụ!"
"Tại sao? Ta cũng muốn đi theo tiểu thư!" Sắp xếp của hắn khiến Lan nhi bất mãn, nàng cao giọng kháng nghị, nắm chặt quả đấm, giống như chỉ cần Thiên Vũ không thay đổi chủ ý sẽ lập tức liều mạng với hắn ngay.
Thiên Vũ cho Tiêu Phong một cái ánh mắt, Tiêu Phong lập tức kéo Lan nhi vào trong ngực, nói: "Đừng làm rộn, bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm, chúng ta phải ở lại dụ địch! Nếu không Hiên Viên Triệt đuổi theo tới đây bọn họ làm sao chạy trốn?"
Lần này Lan nhi an tĩnh, mắt ảo não chuyển động, thầm nghĩ thấy không tệ, nhiệm vụ khó khăn này không ai ngoài nàng! Lan nhi thỏa hiệp: "Được!"
Không cần nhiều lời, Thiên Vũ nhét Dao nhi vào trong xe ngựa, Hoàng Phủ Hiên và Lục Nhi cũng lên xe ngựa, Tiêu Phong và Lan nhi cùng cưỡi một con ngựa, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Không có ai đánh xe, cho nên dưới sự ép bước, Thiên Vũ chỉ đành phải đảm đương người đánh xe.
Bốn người gia tăng tốc độ, chạy về núi Thiên Tiên, dọc theo đường đi thật yên lặng không người nào đuổi theo. Nhưng Dao nhi lặng lẽ che bụng lo lắng trùng trùng.
Đêm Lan Hiên cung bị cháy Hiên Viên Triệt liền phát hiện Lê Hoa uyển không có một bóng người rồi, bao nhiêu lần hắn thuyết phục mình đuổi theo Dao nhi, nhưng nghĩ đến hôm nay loạn trong giặc ngoài, chuyện thập hoàng thúc khiến cho hắn bể đầu sứt trán, vì vậy hắn không đuổi bắt đoàn người Dao nhi. Nhưng cũng không bày tỏ hắn bỏ qua Dao nhi. Một ngày nào đó, chờ hắn an ổn giang sơn, hắn sẽ không từ thủ đoạn, chân trời góc biển cũng muốn tìm Dao nhi trở về, buộc ở bên người!
Dao nhi trúng kỳ độc, tình huống nguy cấp! Phải mau chóng đến núi Thiên Tiên, hi vọng sư phụ và sư thúc có thể cải tử hồi sinh chữa khỏi cho Dao nhi, cũng có thể giữ được thai nhi trong bụng nàng an toàn.
Núi Thiên Tiên có sương mù vòng quanh, từ chân núi nhìn lại mênh mông, hơn nữa không phải là sương mù bình thường, mà là sương độc, người bình thường nếu đến gần núi Thiên Tiên một bước liền chết không có chỗ chôn.
Chính là bởi vì như thế, sư phụ ở núi Thiên Tiên mới có thể an bình nửa đời. Thiên Vũ cho mỗi người bọn họ một viên thuốc, uống vào xong, bọn họ xuyên qua đường nhỏ, đi hồi lâu, cuối cùng đi tới giữa sườn núi, xa xa trông thấy một tòa nhà tranh đứng vững ở trong rừng cây, đó chính là trụ sở của sư phụ.
Theo bọn họ đến gần, bóng dáng hai tiên ông tóc trắng trước nhà tranh càng rõ ràng, Dao nhi lệ nóng doanh tròng, tăng nhanh bước chân chạy về phía sư phụ: "Sư phụ!"
"Đồ nhi bảo bối! Sư phụ nhớ con muốn chết!" Linh Cơ Tử giống như lão ngoan đồng, hai cánh tay quấn Dao nhi không chịu buông, nhưng lúc ông thấy Hoàng Phủ Hiên, quả quyết vứt bỏ Dao nhi, thân mật kéo tay Hoàng Phủ Hiên, kích động nói: "Phu quân của đồ nhi quả nhiên anh tuấn bức người! Xứng với đồ nhi bảo bối. Ha ha ha.... "
Linh Dược Tử hung hăng khi dễ Linh Cơ Tử, cười nhạo nói: "Ơ, nhiều tuổi như vậy còn ăn đậu hũ người trẻ tuổi, thẹn thùng hay không!"
"Ngươi.... Lão già chết tiệt!" Linh Cơ Tử nghe ông ấy chế nhạo, lập tức đuổi theo Linh Dược Tử, nhìn hai sư huynh đệ này những người khác chỉ có lắc đầu mà thở dài.
Chợt, sắc mặt Dao nhi đại biến, ngồi chồm hổm trên mặt đất che bụng, đau đớn cuốn lấy toàn thân. Hoàng Phủ Hiên phát hiện nàng không bình thường đầu tiên, lập tức ngồi xổm xuống ôm nàng, đôi tay sợ run run: "Dao nhi, có khỏe không?"
Nghe tiếng, sắc mặt Thiên Vũ đại biến, rống to về phía sư phụ: "Còn giỡn cái gì? Còn không mau tới xem tiểu sư muội?"
Linh Dược Tử và Linh Cơ Tử ngừng đánh nhau, rối rít chạy đến trước mặt Dao nhi, Linh Dược Tử bắt mạch cho nàng, sắc mặt ông rất là khó coi, hai mắt nặng nề nhìn Linh Cơ Tử, ngầm hiểu lẫn nhau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook