Khí Phi Không Dễ Làm
-
Chương 257
"Được ạ." Anh ung dung đồng ý, mặc dù cô có muôn vàn không muốn nhưng cũng không dám cự tuyệt.
Một đường đi cùng anh cô không biết phải nói cái gì, "Bây giờ hai người bọn họ đều không ở đây mà cô vẫn câu nệ như vậy sao?"
Cô cười xấu hổ, "Bản tính của tôi là rất hay xấu hổ, ha ha." Nói xong câu đó, tự cô cũng cảm thấy ghê tởm một đem.
Anh càng thêm quá đáng mà cười ra tiếng, "Chuyện cô đi làm thêm bác Trì có biết không?"
Cô gật đầu một cái, có chút khẩn trương nhìn về phía anh, "Anh nói cho mẹ tôi à?" Cô định để đến ngày sinh nhật của mẹ để cho bà một kinh hỉ.
Từ trước tới giờ bà luôn cho phép cô được tự do nên cô cũng cảm thấy mình bị làm hư rồi, luôn chỉ lo đi làm những chuyện mà mình thích, chưa từng chân chính dụng tâm vì bà làm một chuyện gì đó.
Thì ra là con người thật sự sẽ từ từ lớn lên, đặc biệt là sau khi trải qua một số chuyện.
Anh lập tức phủ nhận nói, "Dĩ nhiên là không có."
Yên lòng gật đầu một cái, cô tiếp tục cúi đầu đi.
"Cô làm cho tôi cảm thấy rất đặc biệt."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, chống lại chính là đôi mắt trong suốt của anh.
Đặc biệt sao? Chẳng bao lâu sau, cô cũng đã làm cho anh cảm thấy thật sự đặc biệt nhưng đáng tiếc anh lại không có bởi chút đặc biệt này mà chung tình với cô.
"Cám ơn anh, Cừu Trạch Hạo, buổi tối này tôi rất vui vẻ vì anh có thể đi dạo phố với tôi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, tôi nghĩ tôi phải về rồi."
Cô vô cùng lễ phép kết thúc cuộc nói chuyện, đối với một người giao tiếp rộng rãi như anh làm sao lại không biết nó có ý nghĩa gì.
"Tôi cũng vậy, tôi rất vui vẻ vì có thể cùng cô có một khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, không biết gần đây cô có rãnh rổi không để có thể ra ngoài uống ly cà phê?"
Cô không ngờ anh lại có ý nghĩ muốn phát triển với cô, "Thật xin lỗi, gần đây tôi đang bận thi cử, cho nên thời gian rất gấp......"
"A, không sao, nếu rảnh rỗi thì liên lạc lại với tôi" trong lời nói của anh hình như cũng không để ý, nhưng cô vẫn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt của anh.
Trên đường trở về cô xoa xoa cái trán của mình, rốt cuộc cô bị sao vậy, lại đi cự tuyệt một người có điều kiện tốt như vậy.
Về đến nhà, đợi cô là bộ mặt chờ mong của mẹ, bà hỏi cô tiến triển thế nào.
"Con cự tuyệt anh ấy rồi." Mặc dù không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng cô vẫn không muốn lừa dối mẹ, bà là một người thâm tình lại thẳng thắn, cô muốn bà biết rồi sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của cô.
"Nha đầu chết tiệt ~ một người tốt như vậy mà con cũng dám cự tuyệt!? Nhìn xem hôm nay mẹ thu thập con thế nào!"
"Mẹ ~ con cũng là người lớn tồi có được hay không ~ không cần đánh nữa~"
n giờ sau......
"Mẹ, nếu mẹ thích thì cứ đánh đi, thật sự là con chạy hết nổi rồi." Cô đứng lại thở hổn hển ngồi trên đất.
Mẹ cũng đuổi kịp tới càng tức giận hơn, "Con cái nha đầu chết tiệt kia, mẹ chịu bao nhiêu khổ sở nuôi con lớn dễ dàng sao? Con cứ như vậy mà báo đáp mẹ à?! Lập tức gọi điện thoại cho cậu ta nói xin lỗi!"
"Con đã cự tuyệt rồi, làm sao lại còn gọi điện cho anh ấy làm gì."
Mắt thấy sự tức giận của mẹ lại lần nữa lên cao, cô lập tức hai tay ôm đầu, chuẩn bị tư thế chịu đòn.
Bất chợt điện thoại của mẹ cô vang lên, cũng quá nửa đêm rồi, ai còn gọi nữa?
"Uy?"
Sắc mặt của mẹ cô sau khi nghe người kia nói xong càng ngày càng kém, cô an tĩnh chờ ở một bên, chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt.
Cừu Trạch Hạo xảy ra tai nạn xe cộ.
Chờ cô cùng mẹ chạy tới bệnh viện, thì mẹ Cừu đã sớm là khóc không thành tiếng, Cừu ba đang ôm bà không ngừng an ủi, lúc họ nhìn thấy cô và mẹ cũng chỉ liếc qua một cái, rồi vẫn không cầm nổi nước mắt, tiếp tục khóc.
"Trạch Hạo không sao chứ?" Mẹ cô ân cần tiến lên hỏi.
Cừu ba lắc đầu một cái, "Đang cấp cứu ở bên trong."
Cô có chút xấu hổ cúi thấp đầu, anh là sau khi chia tay cô mới xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng cùng cô có chút dính líu. Nhưng ba mẹ của anh lại không giống những tưởng tượng của cô mà tức giận với cô, điều này làm cho tội ác của cô cảm giác sâu hơn rất nhiều lần.
Một đường đi cùng anh cô không biết phải nói cái gì, "Bây giờ hai người bọn họ đều không ở đây mà cô vẫn câu nệ như vậy sao?"
Cô cười xấu hổ, "Bản tính của tôi là rất hay xấu hổ, ha ha." Nói xong câu đó, tự cô cũng cảm thấy ghê tởm một đem.
Anh càng thêm quá đáng mà cười ra tiếng, "Chuyện cô đi làm thêm bác Trì có biết không?"
Cô gật đầu một cái, có chút khẩn trương nhìn về phía anh, "Anh nói cho mẹ tôi à?" Cô định để đến ngày sinh nhật của mẹ để cho bà một kinh hỉ.
Từ trước tới giờ bà luôn cho phép cô được tự do nên cô cũng cảm thấy mình bị làm hư rồi, luôn chỉ lo đi làm những chuyện mà mình thích, chưa từng chân chính dụng tâm vì bà làm một chuyện gì đó.
Thì ra là con người thật sự sẽ từ từ lớn lên, đặc biệt là sau khi trải qua một số chuyện.
Anh lập tức phủ nhận nói, "Dĩ nhiên là không có."
Yên lòng gật đầu một cái, cô tiếp tục cúi đầu đi.
"Cô làm cho tôi cảm thấy rất đặc biệt."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, chống lại chính là đôi mắt trong suốt của anh.
Đặc biệt sao? Chẳng bao lâu sau, cô cũng đã làm cho anh cảm thấy thật sự đặc biệt nhưng đáng tiếc anh lại không có bởi chút đặc biệt này mà chung tình với cô.
"Cám ơn anh, Cừu Trạch Hạo, buổi tối này tôi rất vui vẻ vì anh có thể đi dạo phố với tôi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, tôi nghĩ tôi phải về rồi."
Cô vô cùng lễ phép kết thúc cuộc nói chuyện, đối với một người giao tiếp rộng rãi như anh làm sao lại không biết nó có ý nghĩa gì.
"Tôi cũng vậy, tôi rất vui vẻ vì có thể cùng cô có một khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, không biết gần đây cô có rãnh rổi không để có thể ra ngoài uống ly cà phê?"
Cô không ngờ anh lại có ý nghĩ muốn phát triển với cô, "Thật xin lỗi, gần đây tôi đang bận thi cử, cho nên thời gian rất gấp......"
"A, không sao, nếu rảnh rỗi thì liên lạc lại với tôi" trong lời nói của anh hình như cũng không để ý, nhưng cô vẫn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt của anh.
Trên đường trở về cô xoa xoa cái trán của mình, rốt cuộc cô bị sao vậy, lại đi cự tuyệt một người có điều kiện tốt như vậy.
Về đến nhà, đợi cô là bộ mặt chờ mong của mẹ, bà hỏi cô tiến triển thế nào.
"Con cự tuyệt anh ấy rồi." Mặc dù không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng cô vẫn không muốn lừa dối mẹ, bà là một người thâm tình lại thẳng thắn, cô muốn bà biết rồi sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của cô.
"Nha đầu chết tiệt ~ một người tốt như vậy mà con cũng dám cự tuyệt!? Nhìn xem hôm nay mẹ thu thập con thế nào!"
"Mẹ ~ con cũng là người lớn tồi có được hay không ~ không cần đánh nữa~"
n giờ sau......
"Mẹ, nếu mẹ thích thì cứ đánh đi, thật sự là con chạy hết nổi rồi." Cô đứng lại thở hổn hển ngồi trên đất.
Mẹ cũng đuổi kịp tới càng tức giận hơn, "Con cái nha đầu chết tiệt kia, mẹ chịu bao nhiêu khổ sở nuôi con lớn dễ dàng sao? Con cứ như vậy mà báo đáp mẹ à?! Lập tức gọi điện thoại cho cậu ta nói xin lỗi!"
"Con đã cự tuyệt rồi, làm sao lại còn gọi điện cho anh ấy làm gì."
Mắt thấy sự tức giận của mẹ lại lần nữa lên cao, cô lập tức hai tay ôm đầu, chuẩn bị tư thế chịu đòn.
Bất chợt điện thoại của mẹ cô vang lên, cũng quá nửa đêm rồi, ai còn gọi nữa?
"Uy?"
Sắc mặt của mẹ cô sau khi nghe người kia nói xong càng ngày càng kém, cô an tĩnh chờ ở một bên, chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt.
Cừu Trạch Hạo xảy ra tai nạn xe cộ.
Chờ cô cùng mẹ chạy tới bệnh viện, thì mẹ Cừu đã sớm là khóc không thành tiếng, Cừu ba đang ôm bà không ngừng an ủi, lúc họ nhìn thấy cô và mẹ cũng chỉ liếc qua một cái, rồi vẫn không cầm nổi nước mắt, tiếp tục khóc.
"Trạch Hạo không sao chứ?" Mẹ cô ân cần tiến lên hỏi.
Cừu ba lắc đầu một cái, "Đang cấp cứu ở bên trong."
Cô có chút xấu hổ cúi thấp đầu, anh là sau khi chia tay cô mới xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng cùng cô có chút dính líu. Nhưng ba mẹ của anh lại không giống những tưởng tượng của cô mà tức giận với cô, điều này làm cho tội ác của cô cảm giác sâu hơn rất nhiều lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook