Khí Phi Không Dễ Làm
-
Chương 21: Lễ mừng thọ
Vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Cúc cùng Bích Thanh, Bích Quỳnh đem giấy và bút mực đến , nàng đã đáp ứng mình sẽ vẽ tranh làm lễ mừng thọ thái hậu, trong lòng buồn bực, có cần nhanh như vậy.
“Nương nương, gần đến ngày sinh của thái hậu, phải nắm chắc thời gian mới được.” Tiểu Bích vừa nói vừa hướng dẫn hai tỷ muội trải giấy và mài mực.
Nàng gật đầu “Theo các ngươi, bổn cung lấy đề tài như thế nào là hợp nhất?” Tuy Hạ Phù Dung không biết lắm, nhưng vẫn phải giả vờ một chút .
Tiểu Cúc nghĩ “ tranh chữ tốt nhất, có ý nghĩa trường thọ. . . .”
“Hay là vẽ con rùa đi, lúc trước nghe kể chuyện xưa nghe đến rùa có thể sống đến vạn năm!” Còn chưa chờ Tiểu Cúc nói xong, Bích Thanh lập tức đề nghị, lời nói cực kì đắc ý.
Mặt tất cả mọi người xanh mét. Rùa vạn năm? Ha ha, may mà nàng nghĩ ra, chỉ sợ cũng chỉ có nàng nghĩ ra được như vậy.
“Láo xược, ngươi có thể đem thái hậu so với súc sinh?”Tiểu Cúc vừa nghe thì lập tức nổi giận nói.
“Thôi, Bích Thanh không có ác ý, dù sao Dư Điệp Cung chúng ta nói như thế nào cũng không sao, nhưng Bích Thanh ngươi hãy nhớ ở bên ngoài không thể nói như vậy sẽ rước vào họa sát thân..” Hạ Phù Dung kìm nén cười nói.
“Dạ. . . . ,Bích Thanh nhớ kỹ.” Bích Thanh đáp.
Nàng chợt nghĩ nói “Tiểu Cúc đem chén trà đến giúp bổn cung.”
Tiểu Cúc nghe vậy, từ ấm trà bên cạnh rót cho Hạ Phù Dung một ly trà, Hạ Phù Dung cũng chưa cầm lấy “Lạnh quá, ta muốn nóng, càng nóng càng tốt.”
Tiểu Cúc cảm thấy kì quái nhưng không dám nói gì, xoay người ra ngoài phân phó người đem nước nóng tới.
Mọi người cũng kì quái nhìn Hạ Phù Dung muốn làm cái gì, đợi cho nước nóng được mang vào, Hạ Phù Dung cầm lấy thử nhiệt độ , không sai , đổ xuống.
“A!” Hạ Phù Dung không từng nghĩ sẽ đem nước nóng đổ vào tay mình.
Mọi người kinh hoảng hô lên một tiếng chạy đến vội vàng lau nước nóng trên tay Hạ Phù Dung.
“Mau truyền thái y, các ngươi còn chết đứng ở đó làm gì.” Hạ Phù Dung ý bảo Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc vội vàng đi ra ngoài không lâu sau thái y đã đi tới.
"Nương nương vết thương của người cũng không quá nghiêm trọng, để hạ thần thoa thuốc, chắc là sẽ không để lại sẹo, chỉ là. . . . .”
Hạ Phù Du nghe đến đó thì mắt sáng lên, liền chờ đợi cái chữ “Chỉ là”.
“Chỉ là bị phỏng nước sôi, chắc là tổn thương kinh mạch, về sau nếu có vẽ tranh sẽ có chút trở ngại.”
Sau khi nghe xong, Hạ Phù Dung giả vờ tâm trạng thương tâm tuyệt vọng, phất phất tay với thái y “Ngươi đi xuống đi.”
Thái y vừa muốn định mở miệng an ủi, không ngờ nghe Bích Thanh đột nhiên hỏi một câu “Nương nương, ngươi vì cái gì lại cố ý làm phỏng tay?”
Khuôn mặt Hạ Phù Du cứng đờ “Ngươi nói bậy bạ gì đó, vẽ tranh là sở thích cả đời của bổn cung, tại sao lại cố ý tổn thương mình?” Hạ Phù Dung sợ Bích Thanh vẫn tiếp tục nói loạn, lập tức muốn thái y rời đi “Ngươi đi xuống trước đi.”
Không ngờ Bích Thanh lại hỏi tiếp “Lúc nãy nương nương không phải cố ý sao? Vậy sao lúc nãy người lại bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến, còn càng nóng càng tốt.”
Hạ Phù Dung nghĩ sắc mặt bây giờ của mình rất khó xem, Hạ Phù Dung cảm nhận vận mệnh thật không tốt, đem về một cái nha đầu ngu ngốc như vậy.
Thái y xấu hổ nhìn Hạ Phù Dung, tiến lui đều không tốt.
Ánh mắt cầu cứu của Hạ Phù Dung hướng Tiểu Cúc, nhưng biểu tình của Tiểu Cúc giống như “Ai bảo người dẫn nàng trở về”.
Cho nên người ta thường nói cầu người không bằng cầu mình, tế bào não của Hạ Phù Dung chuyển động, nói như thế nào mới hoàn hảo.
“Bích Thanh ngươi nói gì thế không phải là Bích Quỳnh nói nước quá lạnh, sợ nương nương uống vào sinh bệnh, mới bảo ta đi thay nước nóng hay sao. Ngươi vì sao lại nói là nương nương bảo?”Tiểu Cúc mở miệng nói, ánh mắt liếc về Bích Quỳnh, Bích Quỳnh lập tức hiểu “Đúng vậy, cái đồ ngu dốt này hay nhớ lầm, trước kia thường xuyên hại ta bị phạt, bây giờ cũng đừng có nói lung tung rồi hại nương nương.”
Ánh mắt Hạ Phù Dung hướng các nàng cảm tạ, ở thời khắc mấu chốt đúng là Tiểu Cúc là tốt nhất.
Lúc ánh mắt các nàng nói chuyện với nhau, chỉ có bích Thanh là mơ hồ còn chưa biết tình hình lúc này “A? Là ngươi bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến?”
“Được rồi, bổn cung không trách ai cả, chính là sau này bổn cung không thể vẽ tranh được, các ngươi không cần tổn thương hòa khí.” Hạ Phù Dung dời đề tài đến điểm quan trọng, phải biết rằng làm tay nương nương bị phỏng dù bất cứa lý do gì , làm nô tỳ cùng phải chịu tội hầu hạ không chu đáo, bậy giờ nàng nói như vậy, giống như là bao che bọn họ. Nhìn ánh mắt thái y nhìn nàng tán thưởng, trong lòng Hạ Phù Dung lau mồ hôi lạnh, từ nay về sau có chuyện gì cũng sẽ không nói cho Bích Thanh biết.
Bây giờ Hạ Phù Dung rất là hối hận, Tiểu Cúc vừa vào cửa nhìn thấy biểu tình của nàng thì hé miệng cười, vẫn không nói gì.
Nhìn Tiểu Cúc, nàng càng thêm hối hận, có Tiểu Cúc là một nô tỳ thông minh hầu hạ bên cạnh còn chưa đủ sao? Rõ ràng chính nàng cũng không phải là một chủ nhân lương thiện, lại muốn dẫn một Lão thái gia trở về, về sau mỗi lần làm việc lại giống như ăn trộm lén lút không để cho Bích Thanh biết, càng nghĩ càng thấy thảm “Các nàng ngủ chưa?”
Tiểu Cúc cười “Ừ” một tiếng, nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của nàng, trong lòng Hạ Phù Dung cực kỳ ủy khuất “ Ngươi không phải là muội muội của bổn cung, bổn cung đã gặp phiền toái lớn như vậy, vậy mà ngươi con cười cợt bổn cung.”
“Phiền toái? Làm sao có thể là phiền toái? Bích Thanh là người thiện lương, đó không phải là dạng nương nương thích nhất sao.”
Xem ra là nàng đang để ý chuyện này “ Tiểu Cúc. . .” Hạ Phù Dung muốn nổi điên, thật may là hôm nay chỉ có thái y, nếu có thêm các phi tử khác khẳng định là chết chắc rùi, mà còn chưa nói khi thái y trở về suy nghĩ một chút phát hiện ra sự tình thì thật là không tốt. Ai da, phiền chết được.
Tiểu Cúc cũng không so đo thật sự nói “ Nếu nương nương vẫn còn xem Tiểu Cúc là muội muội, làm muội muội như nô tỳ làm sao có thể đứng nhìn?”
“Nương nương, gần đến ngày sinh của thái hậu, phải nắm chắc thời gian mới được.” Tiểu Bích vừa nói vừa hướng dẫn hai tỷ muội trải giấy và mài mực.
Nàng gật đầu “Theo các ngươi, bổn cung lấy đề tài như thế nào là hợp nhất?” Tuy Hạ Phù Dung không biết lắm, nhưng vẫn phải giả vờ một chút .
Tiểu Cúc nghĩ “ tranh chữ tốt nhất, có ý nghĩa trường thọ. . . .”
“Hay là vẽ con rùa đi, lúc trước nghe kể chuyện xưa nghe đến rùa có thể sống đến vạn năm!” Còn chưa chờ Tiểu Cúc nói xong, Bích Thanh lập tức đề nghị, lời nói cực kì đắc ý.
Mặt tất cả mọi người xanh mét. Rùa vạn năm? Ha ha, may mà nàng nghĩ ra, chỉ sợ cũng chỉ có nàng nghĩ ra được như vậy.
“Láo xược, ngươi có thể đem thái hậu so với súc sinh?”Tiểu Cúc vừa nghe thì lập tức nổi giận nói.
“Thôi, Bích Thanh không có ác ý, dù sao Dư Điệp Cung chúng ta nói như thế nào cũng không sao, nhưng Bích Thanh ngươi hãy nhớ ở bên ngoài không thể nói như vậy sẽ rước vào họa sát thân..” Hạ Phù Dung kìm nén cười nói.
“Dạ. . . . ,Bích Thanh nhớ kỹ.” Bích Thanh đáp.
Nàng chợt nghĩ nói “Tiểu Cúc đem chén trà đến giúp bổn cung.”
Tiểu Cúc nghe vậy, từ ấm trà bên cạnh rót cho Hạ Phù Dung một ly trà, Hạ Phù Dung cũng chưa cầm lấy “Lạnh quá, ta muốn nóng, càng nóng càng tốt.”
Tiểu Cúc cảm thấy kì quái nhưng không dám nói gì, xoay người ra ngoài phân phó người đem nước nóng tới.
Mọi người cũng kì quái nhìn Hạ Phù Dung muốn làm cái gì, đợi cho nước nóng được mang vào, Hạ Phù Dung cầm lấy thử nhiệt độ , không sai , đổ xuống.
“A!” Hạ Phù Dung không từng nghĩ sẽ đem nước nóng đổ vào tay mình.
Mọi người kinh hoảng hô lên một tiếng chạy đến vội vàng lau nước nóng trên tay Hạ Phù Dung.
“Mau truyền thái y, các ngươi còn chết đứng ở đó làm gì.” Hạ Phù Dung ý bảo Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc vội vàng đi ra ngoài không lâu sau thái y đã đi tới.
"Nương nương vết thương của người cũng không quá nghiêm trọng, để hạ thần thoa thuốc, chắc là sẽ không để lại sẹo, chỉ là. . . . .”
Hạ Phù Du nghe đến đó thì mắt sáng lên, liền chờ đợi cái chữ “Chỉ là”.
“Chỉ là bị phỏng nước sôi, chắc là tổn thương kinh mạch, về sau nếu có vẽ tranh sẽ có chút trở ngại.”
Sau khi nghe xong, Hạ Phù Dung giả vờ tâm trạng thương tâm tuyệt vọng, phất phất tay với thái y “Ngươi đi xuống đi.”
Thái y vừa muốn định mở miệng an ủi, không ngờ nghe Bích Thanh đột nhiên hỏi một câu “Nương nương, ngươi vì cái gì lại cố ý làm phỏng tay?”
Khuôn mặt Hạ Phù Du cứng đờ “Ngươi nói bậy bạ gì đó, vẽ tranh là sở thích cả đời của bổn cung, tại sao lại cố ý tổn thương mình?” Hạ Phù Dung sợ Bích Thanh vẫn tiếp tục nói loạn, lập tức muốn thái y rời đi “Ngươi đi xuống trước đi.”
Không ngờ Bích Thanh lại hỏi tiếp “Lúc nãy nương nương không phải cố ý sao? Vậy sao lúc nãy người lại bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến, còn càng nóng càng tốt.”
Hạ Phù Dung nghĩ sắc mặt bây giờ của mình rất khó xem, Hạ Phù Dung cảm nhận vận mệnh thật không tốt, đem về một cái nha đầu ngu ngốc như vậy.
Thái y xấu hổ nhìn Hạ Phù Dung, tiến lui đều không tốt.
Ánh mắt cầu cứu của Hạ Phù Dung hướng Tiểu Cúc, nhưng biểu tình của Tiểu Cúc giống như “Ai bảo người dẫn nàng trở về”.
Cho nên người ta thường nói cầu người không bằng cầu mình, tế bào não của Hạ Phù Dung chuyển động, nói như thế nào mới hoàn hảo.
“Bích Thanh ngươi nói gì thế không phải là Bích Quỳnh nói nước quá lạnh, sợ nương nương uống vào sinh bệnh, mới bảo ta đi thay nước nóng hay sao. Ngươi vì sao lại nói là nương nương bảo?”Tiểu Cúc mở miệng nói, ánh mắt liếc về Bích Quỳnh, Bích Quỳnh lập tức hiểu “Đúng vậy, cái đồ ngu dốt này hay nhớ lầm, trước kia thường xuyên hại ta bị phạt, bây giờ cũng đừng có nói lung tung rồi hại nương nương.”
Ánh mắt Hạ Phù Dung hướng các nàng cảm tạ, ở thời khắc mấu chốt đúng là Tiểu Cúc là tốt nhất.
Lúc ánh mắt các nàng nói chuyện với nhau, chỉ có bích Thanh là mơ hồ còn chưa biết tình hình lúc này “A? Là ngươi bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến?”
“Được rồi, bổn cung không trách ai cả, chính là sau này bổn cung không thể vẽ tranh được, các ngươi không cần tổn thương hòa khí.” Hạ Phù Dung dời đề tài đến điểm quan trọng, phải biết rằng làm tay nương nương bị phỏng dù bất cứa lý do gì , làm nô tỳ cùng phải chịu tội hầu hạ không chu đáo, bậy giờ nàng nói như vậy, giống như là bao che bọn họ. Nhìn ánh mắt thái y nhìn nàng tán thưởng, trong lòng Hạ Phù Dung lau mồ hôi lạnh, từ nay về sau có chuyện gì cũng sẽ không nói cho Bích Thanh biết.
Bây giờ Hạ Phù Dung rất là hối hận, Tiểu Cúc vừa vào cửa nhìn thấy biểu tình của nàng thì hé miệng cười, vẫn không nói gì.
Nhìn Tiểu Cúc, nàng càng thêm hối hận, có Tiểu Cúc là một nô tỳ thông minh hầu hạ bên cạnh còn chưa đủ sao? Rõ ràng chính nàng cũng không phải là một chủ nhân lương thiện, lại muốn dẫn một Lão thái gia trở về, về sau mỗi lần làm việc lại giống như ăn trộm lén lút không để cho Bích Thanh biết, càng nghĩ càng thấy thảm “Các nàng ngủ chưa?”
Tiểu Cúc cười “Ừ” một tiếng, nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của nàng, trong lòng Hạ Phù Dung cực kỳ ủy khuất “ Ngươi không phải là muội muội của bổn cung, bổn cung đã gặp phiền toái lớn như vậy, vậy mà ngươi con cười cợt bổn cung.”
“Phiền toái? Làm sao có thể là phiền toái? Bích Thanh là người thiện lương, đó không phải là dạng nương nương thích nhất sao.”
Xem ra là nàng đang để ý chuyện này “ Tiểu Cúc. . .” Hạ Phù Dung muốn nổi điên, thật may là hôm nay chỉ có thái y, nếu có thêm các phi tử khác khẳng định là chết chắc rùi, mà còn chưa nói khi thái y trở về suy nghĩ một chút phát hiện ra sự tình thì thật là không tốt. Ai da, phiền chết được.
Tiểu Cúc cũng không so đo thật sự nói “ Nếu nương nương vẫn còn xem Tiểu Cúc là muội muội, làm muội muội như nô tỳ làm sao có thể đứng nhìn?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook