Khi Phản Diện Yêu Nam Chính
-
1: Xuyên Thư
Edit: AS
Qúy Lãng Nguyệt bị đột tử.
Cậu vừa đóng máy không bao lâu, muốn đi quán bar thả lỏng một chút, không ngờ vừa mới ngồi lên xe, chợt cảm thấy tim rất đau, khó thở, vài phút sau, cậu chết.
Trước khi chết trong đầu cậu chỉ có hai suy nghĩ.
Thứ nhất là may mà phim truyền hình đã đóng máy, nổ lực của nhiều người không bị cậu ảnh hưởng, sau khi cậu chết chắc chắn sẽ trở thành hot seach, rating sẽ không ngừng đi lên.
Thứ hai đó là, chưa khai trai đã chết tức tưởi, mẹ nó thật đau đớn.
Ở Thanh Phong Vân, trời quang đãng không mưa, rất mát mẻ.
Thanh Phong Vân có mười tám ngọn núi lớn nhỏ, nơi nào cũng chập chùng nguy hiểm, phàm nhân khó mà đặt chân đến, trong đó có chủ phong đứng đầu tiên môn đại phái, tên là Thanh Vân Phái.
Sáng sớm, dưới chân núi quy tụ rất nhiều phàm nhân xếp hàng theo thứ tự, những người này đều đến báo danh, chuẩn bị bái nhập vào Thanh Vân Phái, người đến đều nằm trong khoảng mười tám tuổi, có người giàu, có ăn mày, có người đẹp, có người xấu.
Thanh Vân Phái không yêu cầu ở đồ đệ quá nhiều như các môn phái khác, chỉ cần có thể đến dưới chân núi, tức đều có tiên duyên, đã trải qua nhiều trắc trở chỉ điểm mới có thể đi vào trong núi.
Người đứng xếp hàng cuối cùng, là một nữ tử khoảng mười tám tuổi, nàng mặc y phục được vá nát, khuôn mặt nhỏ bé nhiều thịt, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhìn rất đáng yêu.
Dưới chân núi có hai đệ tử tu vi thấp, đang cầm linh thạch kiểm tra thiên tư linh lực của các phàm nhân.
Linh lực được phân thành ba giai, phát ra ánh sáng mạnh mẽ, là cao giai có thiên tư trác tuyệt, ánh sáng nhàn nhạt là trung giai có tư chất trung bình, hạ giai, ánh sáng không phát ra nổi...!
Vậy đó tượng trưng cho việc không hề có thiên phú.
Không thể ở lại Thanh Vân Phong.
Người có thiên tư trác tuyệt ngàn dặm mới tìm được một người, lần này những người đến Thanh Vân Phong nhiều nhất chỉ có tư chất bình thường, việc này khiến hai đệ tự kia không khỏi kêu than.
Mười năm trước Thiên Dương sư tôn bị phản đồ ám sát, tuy Thanh Vân Phong có đại sư huynh Qúy Lãng Nguyệt chống cự, nhưng cũng dần dần rơi vào thế hạ phong, vốn lần này muốn tìm vài người mới thông qua cuộc tuyển chọn lần này, có thể đem lại một chút mới mẻ cho môn phái đi đối đầu với ma đầu Lệ Vãn Kim, đáng tiếc trong cuộc tuyển chọn không có lấy một linh lực cao giai nào.
Chẳng lẽ, trời muốn tiên môn vong sao?
Lúc hai người lộ ra vẻ lo lắng, bỗng nhiên, nghe được một âm thanh thanh thúy.
"Hai vị tiên thượng, đến lượt ta."
Giọng nói như sáng như ngọc, rất dễ nghe, hai người đồng thời ngẩng đầu, thấy một thiếu nữ có đôi mắt to tròn đáng yêu, ánh mắt chợt sáng lên.
"Tên?"
"Giang Hoài Ngọc."
Hai vị đệ tử gật đầu, nói: "Đưa tay lên."
Giang Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đặt tay lên linh thạch, linh thạch chợt tối lại.
Hai vị đệ tử không khỏi thất vọng, bọn họ thấy căn cốt kỳ giai của thiếu nữ này, vốn tưởng rằng là một thiên tài, không ngờ lại là người phàm không hề có thiên phú.
"Tiếp theo..."
Đệ tử chuẩn bị gọi người kế tiếp, thì phát hiện linh thạch giữa không trung rung lắc mãnh mẽ, bỗng nhiên phát ra một luồng sáng đâm đến tận trời xanh, luồng sáng bay thẳng đến đỉnh núi Thanh Vân, làm cho Qúy Lãng Nguyệt đang đả tọa khẽ nhíu mày.
Theo sau, tiếng nứt nẻ vang lên.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngạc nhiên nhìn thiếu nữ kia.
Lúc kiểm tra, linh lực mạnh đến mức phá vỡ cả linh thạch, đây rốt cuộc là quái vật gì chứ!
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn vào đôi bàn tay, vẻ mặt mù mờ.
"Đại sư huynh, dưới chân núi đã xảy ra chuyện!"
Tiểu đệ tử bên cạnh Qúy Lãng Nguyệt lập tức đứng lên, chấp kiếm căng thẳng nói.
Hàng mi Qúy Lãng Nguyệt khẽ mở ra, giọng điệu hờ hững: "Để ta đi xem."
Nói xong, gọi Ủng Nguyệt đến, ngự kiếm xuống núi.
"Mau nhìn kìa, tiên nhân ngự kiếm!"
Các phàm nhân dưới chân núi Thanh Vân đều phấn khích không thôi.
Giang Hoài Ngọc cũng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi ngự kiếm đi đến, nam tử này mặc bạch y, vạt áo tung bay, dáng người đĩnh bạt như trúc, tóc được bối cao không chút cẩu thả, khuôn mặt nhỏ dài, vẻ mặt hờ hững, trong ánh mắt không hề có tình cảm, lạnh lùng giống như tuyết.
Cậu thu kiếm, đứng trước mặt mọi người.
Rõ ràng cậu không lạnh lùng trừng mắt, nhưng lại khiến mọi người đều im lặng, tiếng hít thở cũng dần nhẹ xuống.
Sợ làm phiền cậu.
"Ai đã làm vỡ linh thạch?"
Qúy Lãng Nguyệt nhìn lướt qua các vị phàm nhân.
"Là ta."
Giang Hoài Ngọc thấp thỏm tiến lên một bước, quỳ xuống thi lễ nói: "Ra mắt tiên thượng, Hoài Ngọc mới đến, không biết sao lại làm vỡ bảo vật, Hoài Ngọc thật sự không bồi thường nổi, chi bằng để ta lên núi làm nô để bồi thường."
Qúy Lãng Nguyệt nhìn thoáng qua Hoài Ngọc, không có thần sắc gì, trong lòng sóng cuộn biển gầm.
Nữ chính, cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Ba tháng trước Qúy Lãng Nguyệt xuyên đến quyển tiểu thuyết ngôn tình có tiêu đề là [Sư tôn cấm dục yêu ta], cậu xuyên thành nam chính cùng tên, người này lòng mang thiên hạ, cứng nhắc cấm dục, cùng với đồ đệ Giang Hoài Ngọc của mình vì đủ loại hiểu lầm và thân phân thầy trò mà không được bên nhau, bắt đầu một câu chuyện xưa ngược tâm ngược thân.
Điểm đặc biệt nhất của Qúy Lãng Nguyệt chính là cấm dục, giống như hòa thượng đạo sĩ, vô tình vô dục, cho nên nữ chính theo đuổi rất vất vả.
Mà bản thân của Qúy Lãng Nguyệt trước khi xuyên thư, chính là diễn viên, thường ngày nếu không có cảnh quay thì cậu sẽ đi uống rượu, cậu là gay, lưu lạc vạn bụi hoa là chuyện thường tình, thích đùa giỡn soái ca, là một lãng tử chính hiệu.
Bây giờ muốn cậu cấm dục, quả thực còn khó chịu hơn so với cái chết.
Tới Thanh Vân Phong ba tháng, Qúy Lãng Nguyệt sắm vai trong trẻo lạnh lùng tiên môn đại sư huynh, cực kỳ thuận buồm xuôi gió, trừ bỏ ngẫu nhiên quan tâm đến tiểu sư đệ anh tuấn của ngoại môn, thì hắn đích thực rất giống, không ai hoài nghi đến cảnh giới.
Giờ phút này nhìn thấy nữ chính, khuôn mặt lạnh lùng được Qúy Lãng Nguyệt duy trì rốt cuộc cũng có chút tan vỡ.
Quý Lãng Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Hoài SS Ngọc, không nói gì, làm Giang Hoài Ngọc không khỏi căng thẳng, ngón tay bất an bấu chắt lấy y phục, những phàm nhân khác đều khe khẽ nói chuyện, bảo vật trên núi vừa nhìn cũng thấy giá trị liên thành, cho dù nữ tử này có làm nô tì, sao có thể bồi nổi?
Trong đám người này có người đồng tình, có người chế giễu, cũng có người lạnh nhạt.
Tất cả mọi ngươi đều đang đợi Qúy Lãng Nguyệt trừng phạt, nhưng Qúy Lãng Nguyệt lại im lặng: "Không cần, tư chất của ngươi rất tốt, thu làm đệ tử của ta."
Nói xong, vươn bàn tay thon dài trăng sáng như ngọc ra.
Trong tiểu thuyết, nữ chính vì cử chỉ này, mới nhất kiến chung tình với sư tôn Qúy Lãng Nguyệt.
Quả nhiên, Giang Hoài Ngọc lo sợ chùi tay của mình vào vạt áo thô, mới dè dặt nắm lấy tay cậu, bước lên Ủng Nguyệt, để lại ánh mắt ngưỡng mộ của nhũng phàm nhân khác.
Sau khi Giang Hoài Ngọc ở trong sân được sắp xếp cho mình, Qúy Lãng Nguyệt không biết phải đối mặt với ánh mắt khuynh mộ của tiểu cô nương, đành phải mượn cớ rời đi.
Cậu ngự kiếm đến nơi âm u bên cạnh Phong Huyền Nhai của Thanh Vân Sơn, nới lỏng bạch y cho tán nhiệt, nằm lên trên cỏ mềm.
Nơi này là cấm địa của Thanh Vân Phong, biết rõ kết giới, đệ tử có tu vi tầm thường không thể đến, cho nên Qúy Lãng Nguyệt mới có thể cởi bỏ ngụy trang, trở lại chính mình.
Cậu phóng tầm mắt nhìn vào không trung, nhíu mày, theo lý mà nói cốt truyện đã bắt đầu, ngày về nhà không còn xa, cậu chắc hẳn rất vui mừng.
Nhưng mà!
Quyển tiểu thuyết này, là thiên về H văn, hơn nữa, đã bùng cháy ngay lúc bắt đầu.
Trong tiểu thuyết, chương 1 chính là cảnh nữ chính lên núi bái sư, đêm đó liền trúng phải tình độc, khuôn mặt ửng hồng thân hình mềm oặt cầu cứu sư phụ, Qúy Lãng Nguyệt rót linh lực cho nàng hòng giảm bớt, nhưng lại phát hiện ra đội này linh lực vô giải, nhìn kinh mạch sắp nổ của tiểu đồ đệ, nam chủ Qúy Lãng Nguyệt long mang thiên hạ thương sinh rốt cuộc không đành lòng, lấy thân giải độc cho nàng.
Quá trình như thế nào không phải là chuyện của nhi đồng.
Qúy Lãng Nguyệt tuy rằng hay đên nơi trụy lạc, nhưng chỉ yêu cái đẹp mà thôi, chứ chưa từng trải qua giai đoạn chân chính, có điều cậu biết rõ, bản thân là một thuần gay, đối mặt với phụ nữ thì làm gì cũng không cứng lên được.
Cậu vỗ vỗ đầu mình, triệu hoán hệ thống hỏi: "Hệ thống, tao là gay, sao có thể lếu lều với nữ chính được, nó hoàn toàn không cứng nổi đâu!"
Lỡ như nữ chính không giải được độc, liền diễn một màn tự bạo ở trước mặt cậu thì làm sao bây giờ.
[Ký chủ 321 không cần lo lắng, hệ thống sẽ chuẩn bị thuốc cho cậu]
Nói xong, trước mặt Quý Lãng Nguyệt, trong hư không xuất hiện một viên thuốc.
Qúy Lãng Nguyệt nắm lấy viên thuốc màu xanh kia, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"
[Viagra, chuyên trị liệt dương! Có công năng loại trừ chướng ngại, hãy dùng trước một giờ khi làm chuyện phòng the]
Qúy Lãng Nguyệt:...!
Hệ thống đúng thật là tri kỷ, đến cả viagra cũng đã thay cậu chuẩn bị sẵn.
Sắc trời dần tối, thời gian đã sắp đến, tuy rằng Quý Lãng Nguyệt ở một mặt nào đó muốn bảo vệ lần đầu của mình, nhưng ở một mặt khác lại cảm thấy mình chính là cầm thú khi ấy ấy với nữ chính mới mười tám tuổi.
Thôi được, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.
Cậu nhận mệnh đứng dậy đi này, phủi bụi bám trên y phục, ngự kiếm rời đi.
Quý Lãng Nguyệt mới rời đi không bao lâu, một bóng đen phi lên đỉnh núi.
Kết giới cường đại của Thanh Vân Phong bị hắn xé thành lỗ hỏng, dễ dàng như xe một tờ giấy, hắn xông vào cấm địa của Thanh Vân Phong như chốn không người, hai đệ tử cao giai đang canh giữ ở cấm địa cảm nhận được sự dao động của linh lực, trong lòng biết có người xông lên, vừa định báo cáo, thì bị linh lực cường đại đánh một kích, song song ngã trên mặt đất.
Một đôi giày ám văn màu đen bước vào cấm địa.
Quý Lãng Nguyệt trở lại Bắc viện của mình, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm của thức ăn, nuốt nước miếng.
Thức ăn ngon!
Thanh Vân Phong là nơi tu tiên, đệ tử tu luyện luyện ở đây, không tích cốc mà dùng đan dược gọi là Bảo Thực Phàm, nó ngon hơn bánh khô một chút chút, ăn một viên, nhịn ăn cả tháng cũng không việc gì, có thể từ bỏ ngũ cốc hoa màu, để cho lục căn thêm thanh tịnh.
Tu vi của Quý Lãng Nguyệt cực cao, nhịn ăn vài năm cũng không đói.
Nhưng cậu thèm.
Quý Lãng Nguyệt ngửi thấy mùi, đi đến viện của Giang Hoài Ngọc, lúc đến thì đúng lúc thấy Giang Hoài Ngọc đặt nồi lên bếp, rồi bỏ một con gà vào trong nồi, thấy Quý Lãng Nguyệt, Giang Hoài Ngọc ngạc nhiên run lên, thiếu chút nữa lam rơi xuống nền, Quý Lãng Nguyệt nhanh tay lẹ mắt dùng pháp thuật chụp lấy con gà, phóng nó vào nồi, vừa bỏ vào, mùi thịt gà tản ra bốn phía.
Giang Hoài Ngọc lau khô tay, cười rộ lên: "Đồ nhi tham kiến sư phụ, sự phụ dùng cơm chưa ạ, chúng ta cùng nhau ăn nhé."
Trong không khí tràn ngọt hương vị gà rán, Quý Lãng Nguyệt lén lút ngủi ngửi.
Thơm quá đi!
"Vậy cùng ăn."
Quý Lãng Nguyệt trả lười không chút khách khí, nói xong liền ngồi xuống.
Giang Hoài Ngọc rửa sách bát đũa, trước cung kính múc cho Quý Lãng Nguyệt một chén canh.
Nàng cười đôi mắt cong cong: "Sư phụ, nếm thử cảnh nấm đồ nhi làm."
Quý Lãng Nguyệt nhận lấy chén, trước tiên ngước một chút, tay nghề của Giang Hoài Ngọc rất tốt, chưa ăn mà đã cảm nhận được mùi vị tiên hương rồi, cậu quý trong húp một muỗng, cảm giác hương thơm đang lan tỏa trong miệng mình, cả người được thõa mãm.
Đây mới là cuộc sống của con người.
Một hơi uống cạn, Giang Hoài Ngọc rất biết điều mà múc cho hắn thêm bát nữa, Quý Lãng Nguyệt uống hết, bỗng nhiên thấy màu sắc của canh nấm này hình như có hơi tươi tắn.
Đợi đã, Giang Hoài Ngọc ngày đầu tiên đến Thanh Vân Phong, người ở đây không ăn cơm, nàng lấy đâu ra nguyên liệu nấu ăn?
"Nấm này hái ở đâu?" Quý Lãng Nguyệt cảm thấy có chút bất an.
"Hồi sư phụ, đồ nhi hái sau núi."
"Sau núi!"
Quý Lãng Nguyệt thiếu chút nữa ói ra.
"Trong canh còn có gì?"
"Còn có một củ nhân sâm, đồ nhi thấy vô cùng bổ dưỡng, liền cầm đến hầm."
Giang Hoài Ngọc vừa nói, vừa vớt cây nhân sâm to lớn trong nồ ra, chỉ là màu sắc có hơi kỳ lạ, thế mà có màu đỏ tươi.
Quý Lãng Nguyệt thiếu chút nữa nổi khùng.
Trong tiểu thuyết, Giang Hoài Ngọc tham ăn đánh bậy đánh bạ mới trung phải độc tình, trong tiểu thuyết chỉ nói nàng ăn nhân sâm, vốn dĩ không hề đề cập đến chuyện nấu canh, cho nên Quý Lãng Nguyệt mới có thể không chút nghi ngờ mà ăn, ai ngờ, người này lại đem nó nấu canh!
Hiện tại, lại bị chính Quý Lãng Nguyệt ăn phải!
Pass có hai chữ cái viết hoa nằm trong chương 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook