Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính
-
Chương 70
Cuối cùng cũng với được chuông bấm, Diệp phu nhân nhấn, tiếng chuông reo lên "reng... reng..." khiến Diệp Hoành Nghị tỉnh lại, lão nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp phu nhân liền buông tay ra, vừa đúng lýc các y tá chạy vào, nhìn khuôn mặt bà đỏ bừng liền vội vàng giúp bà thông khí.
Sau một hồi bận rộn cuối cùng Diệp phu nhân cũng trở lại bình thường. Lúc này, Diệp Hoành Nghị nói với vị bác sĩ:
- Thưa bác sĩ, tôi có thể đưa vợ tôi về được không?
- Ngài chờ mấy hôm nữa xem phu nhân có gì xảy ra không thì lúc đó bệnh viện sẽ quyết định nên đưa về hay ở lại điều trị!
Diệp Hoành Nghị nghe vậy gật đầu, sau khi tất cả rời đi, lão nhìn Diệp phu nhân nói:
- Hy vọng bà sẽ không làm gì để ở lại đây lâu, tôi nói cho bà biết, nếu bà muóin ở lại cũng được, nhưng tôi sẽ không chi trả cho bà một đồng tiền viện phí đâu, nhớ đấy!
Nói xong, Diệp Hoành Nghị bước ra ngoài, khi cánh cửa đóng "cạch" thì Diệp phu nhân ngồi trên giường thẫn thờ. Bà ta không hiểu vì sao ông ta lại thay đổi như vậy, từ lúc ở bệnh viện tới giờ cũng không nhìn thấy con gái của mình đâu.
Sau khi nhìn Diệp Hoành Nghị rời đi, An Diệp Lạc vào trong nhà, từ khi cô sống lại, cuộc sống của cô bị đảo lộn, giờ đây, kẻ thù của cô đã vào tù. Cô có thể thả lòng mình, có lẽ cô nên đi du lịch đâu đó.
Khi Tống Nghiêm Tịch bước vào, tới bên cạnh cô, anh ngồi xuống hỏi cô:
- Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là em cảm thấy cuộc đời thật vi diệu!
- Đúng là vậy, nếu không anh cũng không thể gặp em!
- Trước kia cứ nghĩ mình sẽ không còn tồn tại trên đời này, lại không ngờ vi diệu trọng sinh, còn vào một vị tiểu thư bị cha cùng gia tộc khinh bỉ ghét bỏ, nghĩ mà nực cười!
- Có sao đâu, có anh ở bên em là được rồi!- Tống Nghiêm Tịch kéo cô vào lòg an ủi.
- Đúng vậy, có anh là đủ rồi!- Dựa trong ngực anh, An Diệp Lạc không phản đối mà đồng ý với câu nói của anh.
- Tối nay đi với anh tới một nơi nhé!
- Tới đâu?- An Diệp Lạc kinh ngạc hỏi
- Đi sẽ biết!- Tống Nghiêm Tịch nhìn cô nháy mắt.
Buổi tối nhanh đến, An Diệp Lạc được Tống Nghiêm Tịch đưa tới một nơi, khi bước xuống xe, An Diệp Lạc bị Tống Nghiêm Tịch bịt mắt dắt đi. Theo câu nói của anh, cô bước đi, cho tới khi nghe anh nói đến nơi, cho đến khi dây bịt mắt cô được tháo ra, trước mắt An Diệp Lạc là những chiếc đèn nháy được xếp thành hình trái tim lớn, bên trong là dòng chữ ILoveYou được thắp sáng bằng ánh nến.
An Diệp Lạc đứng ở giữa những ngọn nến cùng những chiếc đèn nhấp nháy hình trái tim xung quanh, cô kinh ngạc không nghĩ mình sẽ được nhận món quà lãng mạn như vậy. Tống Nghiêm Tịch cười, anh đưa một bó hoa ra, một chân quỳ xuống, nhìn cô anh đưa bó hoa lên nói:
- An Diệp Lạc! Làm vợ anh nhé!
Từ trong túi áo anh đưa ra một chiếc hộp nhỏ nhắn xinh xắn đưa cô.
Nhìn anh, An Diệp Lạc nói không lên lời, kiếp trước cô luôn một mình gánh tất cả, ngay cả khi cô đính hôn cùng Dương Thiên Lỗi cũng vẫn vậy, cho nên tính cách của cô trở nên lạnh lùng, cô chỉ có thể vui vẻ khi ở cùng Dương Thiên Lỗi và Triệu Hạ Nhiên, lại không nghĩ bị hai người lừa gạt.
Trọng sinh rồi, cô trở nên lạnh lùng hơn, cô đã nhắc nhở mình không tin ai, không yêu ai, nhưng rồi cô gặp anh, người đàn ông trước mặt này. Anh che chở cô, bảo vệ cô, vì cô làm tất cả, cũng chẳng sợ hãi xa lánh cô khi biết cô không phải chủ nhân thân thể này. Cô đã động lòng.
Sau một hồi bận rộn cuối cùng Diệp phu nhân cũng trở lại bình thường. Lúc này, Diệp Hoành Nghị nói với vị bác sĩ:
- Thưa bác sĩ, tôi có thể đưa vợ tôi về được không?
- Ngài chờ mấy hôm nữa xem phu nhân có gì xảy ra không thì lúc đó bệnh viện sẽ quyết định nên đưa về hay ở lại điều trị!
Diệp Hoành Nghị nghe vậy gật đầu, sau khi tất cả rời đi, lão nhìn Diệp phu nhân nói:
- Hy vọng bà sẽ không làm gì để ở lại đây lâu, tôi nói cho bà biết, nếu bà muóin ở lại cũng được, nhưng tôi sẽ không chi trả cho bà một đồng tiền viện phí đâu, nhớ đấy!
Nói xong, Diệp Hoành Nghị bước ra ngoài, khi cánh cửa đóng "cạch" thì Diệp phu nhân ngồi trên giường thẫn thờ. Bà ta không hiểu vì sao ông ta lại thay đổi như vậy, từ lúc ở bệnh viện tới giờ cũng không nhìn thấy con gái của mình đâu.
Sau khi nhìn Diệp Hoành Nghị rời đi, An Diệp Lạc vào trong nhà, từ khi cô sống lại, cuộc sống của cô bị đảo lộn, giờ đây, kẻ thù của cô đã vào tù. Cô có thể thả lòng mình, có lẽ cô nên đi du lịch đâu đó.
Khi Tống Nghiêm Tịch bước vào, tới bên cạnh cô, anh ngồi xuống hỏi cô:
- Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là em cảm thấy cuộc đời thật vi diệu!
- Đúng là vậy, nếu không anh cũng không thể gặp em!
- Trước kia cứ nghĩ mình sẽ không còn tồn tại trên đời này, lại không ngờ vi diệu trọng sinh, còn vào một vị tiểu thư bị cha cùng gia tộc khinh bỉ ghét bỏ, nghĩ mà nực cười!
- Có sao đâu, có anh ở bên em là được rồi!- Tống Nghiêm Tịch kéo cô vào lòg an ủi.
- Đúng vậy, có anh là đủ rồi!- Dựa trong ngực anh, An Diệp Lạc không phản đối mà đồng ý với câu nói của anh.
- Tối nay đi với anh tới một nơi nhé!
- Tới đâu?- An Diệp Lạc kinh ngạc hỏi
- Đi sẽ biết!- Tống Nghiêm Tịch nhìn cô nháy mắt.
Buổi tối nhanh đến, An Diệp Lạc được Tống Nghiêm Tịch đưa tới một nơi, khi bước xuống xe, An Diệp Lạc bị Tống Nghiêm Tịch bịt mắt dắt đi. Theo câu nói của anh, cô bước đi, cho tới khi nghe anh nói đến nơi, cho đến khi dây bịt mắt cô được tháo ra, trước mắt An Diệp Lạc là những chiếc đèn nháy được xếp thành hình trái tim lớn, bên trong là dòng chữ ILoveYou được thắp sáng bằng ánh nến.
An Diệp Lạc đứng ở giữa những ngọn nến cùng những chiếc đèn nhấp nháy hình trái tim xung quanh, cô kinh ngạc không nghĩ mình sẽ được nhận món quà lãng mạn như vậy. Tống Nghiêm Tịch cười, anh đưa một bó hoa ra, một chân quỳ xuống, nhìn cô anh đưa bó hoa lên nói:
- An Diệp Lạc! Làm vợ anh nhé!
Từ trong túi áo anh đưa ra một chiếc hộp nhỏ nhắn xinh xắn đưa cô.
Nhìn anh, An Diệp Lạc nói không lên lời, kiếp trước cô luôn một mình gánh tất cả, ngay cả khi cô đính hôn cùng Dương Thiên Lỗi cũng vẫn vậy, cho nên tính cách của cô trở nên lạnh lùng, cô chỉ có thể vui vẻ khi ở cùng Dương Thiên Lỗi và Triệu Hạ Nhiên, lại không nghĩ bị hai người lừa gạt.
Trọng sinh rồi, cô trở nên lạnh lùng hơn, cô đã nhắc nhở mình không tin ai, không yêu ai, nhưng rồi cô gặp anh, người đàn ông trước mặt này. Anh che chở cô, bảo vệ cô, vì cô làm tất cả, cũng chẳng sợ hãi xa lánh cô khi biết cô không phải chủ nhân thân thể này. Cô đã động lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook