Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi
-
Chương 33: Không thể buông tha
Phượng Đế Tu khiếp sợ, trong lòng kinh hãi đã muốn cuồn cuộn kéo đến, Y Diễm căn bản không biết chính mình làm một động tác tùy ý lại bị bại lộ.
Bản thân trước kia là người tự ti, lại cà lăm, cuộc sống trải qua cơ hồ đều ở trong hoa viên phủ thái phó tường cao vây bốn phía, trong trí nhớ của nàng nguyên bản vốn không có bao nhiêu tin tức về thế giới này, mà nay Y Diễm làm sao có thể dự đoán được xe ngựa này của Sở Thanh Y lại có cơ quan như thế đây.
Đối với sát thủ mà nói, học được cách tìm kiếm cùng vận dụng cơ quan bí mật, những thứ đó đều phải có tố chất, mà Y Diễm trước kia còn được coi là lão đại của tổ chức sát thủ cường hãn nhất thế giới, ở phương diện này tự nhiên cũng là cao thủ trong đó.
Ở trong mắt nàng cơ quan của xe ngựa này tuy rằng thiết kế tinh diệu một chút, nhưng chỉ cần có mắt nhìn tốt đều sẽ phát hiện ra kỳ quái thôi, nàng chỉ nghĩ đến ở thế giới này ai sở hữu xe ngựa xa hoa đều thiết kế như thế này, người không đem những cơ quan này nhìn ở trong mắt, người tập mãi thành thói quen, làm sao còn có thể nghĩ đến đem việc này ẩn dấu?
Nàng tưởng rằng ai cũng có thể mở được những cơ quan bí mật này, tự nhiên liền tùy tay đem một bộ dụng cụ pha trà lấy ra, lại hoàn toàn không chút để ý liền không ngờ…, tập mãi thành thói quen, lại làm cho Phượng Đế Tu kinh ngạc không thôi.
Y Diễm để lá trà trên bàn, tiện tay đóng ngăn kéo lại. Nàng xoa tay, chuẩn bị pha trà thì một bàn tay trắng nõn như ngọc, tinh tế như tác phẩm nghệ thuật đột nhiên xuất hiện, đặt lên mu bàn tay nàng chặn lại, một thanh âm thanh nhuận truyền đến: "Tốt nhất đừng pha trà này."
Y Diễm một mặt dốc lòng pha trà, một mặt lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe ngựa, thêm nữa trong xe ngựa này trừ bỏ nàng liền chỉ có hai người Tử Nhi cùng Phượng Đế Tu, Tử Nhi thì không đề cập tới, Phượng Đế Tu một đường giả bộ bất tỉnh, không đạo lý gì lúc này đến cửa phủ lại không tiếp tục giả bộ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên nàng căn bản không nghĩ tới giờ phút này sẽ có người nâng tay ngăn cản nàng.
Bởi vì Y Diễm không hề có phòng bị, cho nên mu bàn tay nàng bị bàn tay kia bắt lấy, ngay khi âm thanh truyền đến bên tai, thì thân thể của nàng đã phản ứng trước lý trí một bước. Cổ tay Y Diễm nhanh chóng lật lại, dễ dàng bắt lấy bàn tay đáng lẽ ra hiện tại đang nắm lấy mu bàn tay của nàng, cả người cũng linh hoạt nghiêng sang một bên, bàn tay trái cũng nắm thành quyền, hai ngón tay chỉa ra như móc câu, nàng nhờ âm thanh mà phân biệt được vị trí của đối phương, hướng thẳng đến hai trong mắt của hắn.
Cho đến bây giờ khi nàng ra tay đánh địch nhân thì chỉ đánh ở chỗ yếu ớt nhất, rất nghiêm túc, không có chút nương tay nào!
Phượng Đế Tu ra tay ngăn cản Y Diễm, lại không dự đoán được nàng sẽ bởi vậy mà đi công kích mình, cũng không có dự đoán được phản ứng cùng thân thủ của nàng lại nhanh như vậy, quả thực nhanh như tia chớp, hai ngón tay của nàng như móc câu hướng đến hốc mắt hắn, đồng tử hắn co rụt lại, ngửa người về sau, cảm nhận được ngón tay của nàng đảo qua lông mi, không khỏi hơi kinh hãi.
Nữ nhân này, nếu mới vừa rồi hắn né trễ một bước, chẳng phải một người tao nhã vô song như hắn đã có thể trở thành người mù mãi mãi!
Một nữ tử khuê các, tâm làm sao có thể có sự phòng bị cùng tính cảnh giác lớn như thế, quả thực ở bên cạnh hắn, nàng liền không có cảm giác an toàn như vậy sao?
Phượng Đế Tu nghĩ, ánh mắt sâu thẳm đón nhận ánh mắt từ trong đôi mắt trong trẻo trên người Y Diễm phóng ra, thấy dung nhan nàng lãnh diễm lạnh như băng, cười khổ một tiếng, ai oán nói: "Người ta có ý tốt nhắc nhở, Diễm Diễm tội gì phải vô tình như thế!"
Y Diễm một kích chưa trúng đã bị Phượng Đế Tu tránh thoát, thế mới biết thanh âm ngăn cản mình đúng là tên hỗn đản này, thấy hắn lúc này đang dựa lưng vào vách tường xe, lại vẫn có tâm tình cùng nàng trò chuyện vui vẻ, trên mặt lập tức liền lộ ra vẻ chán ghét.
Có thể thoát khỏi một chiêu của nàng, mặt còn không chút biến sắc, nam nhân này quả thật đáng ghét, giống như nàng làm vậy khiến cho hắn rất thống khoái! ( biến thái a)
Nhìn Phượng Đế Tu dựa vào vách xe ngựa, ánh lửa bên ngoài như dạ minh châu phát sáng chiếu vào hồng y của hắn, xinh đẹp như hoa hoè không tiếng động nở rộ, ánh sáng rơi vào khuôn mặt như ngọc, trong không gian bị nhiễm một sắc hồng, càng tôn nên khí chất giống như yêu tiên, mâu thuẫn mà lại hòa hợp. Mắt Y Diễm chợt léo nên chán ghét, lực đạo ở cổ tay Phượng Đế Tu nới lỏng rồi rời ra, lạnh lùng thốt:
"Nguyên nhân!"
Cái tay ôn nhu mềm mại kia rời đi, tay Phượng Đế Tu lưu luyến một lúc mới chậm rãi thu hồi, không tiếng động nhìn chằm chằm Y Diễm, nói: “Làm vậy sẽ khiến ngươi rước lấy đại phiền toái."
Y Diễm nghe vậy lập tức nói: "Tốt."
Nàng nói xong lại nhất nhất đem ngăn kéo vừa mới mở ra, cầm lấy bộ dụng cụ trà phi thường lưu loát để lại toàn bộ vào chỗ cũ, nhanh chóng đem tất cả khôi phục lại nguyên trạng.
Nàng không phải ngốc tử, Phượng Đế Tu không có lý gì lại đột nhiên không tiếp tục giả bộ bất tỉnh để nhắc nhở nàng việc này, hắn trịnh trọng như vậy, chỉ có thể nói dõ một chuyện, nàng nếu làm như vậy sẽ rước lấy đại phiền toái.
Nàng mới đến dị thế này, nghèo hai bàn tay trắng, không có một núi dựa nào, mặc dù nàng cường hãn, nhưng nếu thật sự chọc tới phiền toái, cũng là một người địch lại với vạn người, nàng không hy vọng cảm giác được cái chết một lần nữa.
Thấy Y Diễm tự nhiên lại nghe lời như thế, Phượng Đế Tu lập tức kinh sợ , con ngươi xinh đẹp của hắn đột nhiên chợt lóe nên, giống như đám lửa nở rộ sáng ngời, trong lòng thầm khen ngợi, khá lắm trí tuệ vô song(không ai sánh bằng), trong sáng biết điều, một nữ tử quả quyết!
Y Diễm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã thu thập xong mọi việc, lúc này mới nhìn về phía Phượng Đế Tu, nói: “Xe ngựa này là từ tay ai chế tạo ra?"
Nàng nghĩ, Phượng Đế Tu ngăn cản nàng lại, không phải do trà kia có vấn đề, mà chính là cơ quan này có vấn đề. Sở Thanh Y không có khả năng dự đoán trước được nàng sẽ ngồi xe ngựa của hắn, trà trong xe này hiển nhiên đều là trà thường ngày Sở Thanh từng uống, nên trà sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có thể là vì cơ quan này, cơ quan này thiết kế quả thật rất xảo diệu(tinh xảo, kỳ diệu), nàng vốn nhìn kỹ mới tìm được chỗ mở cơ quan, nàng vốn tưởng rằng nơi này bình thường mọi người tu luyện nội công, ở dị thế thuật chế tạo cơ quan thuật cũng cực kì lợi hại, bây giờ xem ra là do nàng suy nghĩ quá mức.
Biết rõ Y Diễm thông minh, khi nghe nàng nói lập tức đoán được vấn đề mấu chốt, Phượng Đế Tu thật ra nửa điểm cũng không giật mình, chỉ nói:
"Quốc sư của Thiên Kiền quốc Tôn Bất Tử, ba mươi năm trước, Thiên Kiền quốc bất quá chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng bởi vì xuất hiện Tôn Bất Tử thánh thủ cơ quan này, làm ra nhiều loại vũ khí lợi hại, chiến xa, khiến cho Thiên Kiền quốc năng lực được tăng nên rất nhiều, lần lượt tiêu diệt hết ba nước láng giềng trở thành tinh vân trên đại lục cùng Thiên Thịnh, Thiên Trụ tướng quân nổi danh Thiên triều thượng quốc. Cũng bởi vậy, Tôn Bất Tử được nhiếp chính Vương của Thiên Kiền coi trọng, các quốc gia khác cũng phải kiêng kị Thiên Kiền quốc vài phần, nhưng Tôn Bất Tử cũng không dám rời khỏi thành Phượng Dượng một bước."
Y Diễm nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, một người có thể có ảnh hưởng lớn đến chiến tranh như thế, không chỉ trở thành đối tượng được tôn kính của Hoàng tộc các quốc gia, đồng thời cũng sẽ trở thành con mồi để các quốc gia đó giệt trừ. Tôn Bất Tử không dám ra khỏi thành Phượng Dương một bước, chỉ sợ nhất là Thiên Kiền không nguyện cho hắn rời đi, tôn kính hắn đồng thời cũng là giam lỏng hắn.
Lại do chính hắn cũng không dám rời đi, một khi rời đi, nguy hiểm sẽ tùy lúc mà tới, các quốc gia tranh chấp, nếu hắn không có chỗ dùng đến, tất nhiên sẽ không chút do dự nào mà hủy hắn, nhưng khi có giá trị lợi dụng, nếu phản bội Thiên Kiền quốc, chỉ sợ sẽ chết càng nhanh hơn.
Đây là lấy cái chết của ngươi để làm mục tiêu xác định ngươi có phản quốc gia hay không, đến lúc đó chỉ sợ hắn chưa làm gì thì các quốc gia hiệp trợ Thiên Kiền quốc đã làm khó dễ cho hắn.( ? )
Tôn Bất Tử đã nổi danh trong Thiên hạ, lại còn không thể có tự do như thế, nếu là nàng mà như Tôn Bất Tử sở hữu năng lực thiết kế cơ quan như thế mà bị truyền ra ngoài, sẽ đưa tới cái phiền toái gì quả thực dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.
May mà, may mà hôm nay trong xe ngựa có hắn! Nếu bằng không, nàng có thể đã thực sự lâm vào đại họa.
Chính là nam nhân này biết được bí mật của nàng, hắn nhất định cũng không phải vật trong ao, khí chất tao nhã như vậy, cũng không phải dạng người hời hợt, hắn thế nào sẽ không là người của hoàng tộc? Hôm nay hắn ngăn cản nàng nhưng mà ai biết trong lòng hắn có mưu tính gì? Có phải cũng đã nhằm vào nàng?!
Hậu hoạ này… Không được, không thể để cho người này sống sót rời khỏi nàng! (giữ lại luôn đi tỷ :v)
Y Diễm cụp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên như đang sợ hãi chuyện gì nâng tay vỗ vỗ ngực, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Đế Tu cảm động cười, nụ cười này của nàng, quả nhiên làm cho băng tan chảy, chiếu sáng vạn trượng, trút xuống vạn dặm, lại như đóa Hồng Mai nở rộ nơi băng tuyết, sáng ngời thanh diễm, đoạt đi hồn phách người khác.
Bản thân trước kia là người tự ti, lại cà lăm, cuộc sống trải qua cơ hồ đều ở trong hoa viên phủ thái phó tường cao vây bốn phía, trong trí nhớ của nàng nguyên bản vốn không có bao nhiêu tin tức về thế giới này, mà nay Y Diễm làm sao có thể dự đoán được xe ngựa này của Sở Thanh Y lại có cơ quan như thế đây.
Đối với sát thủ mà nói, học được cách tìm kiếm cùng vận dụng cơ quan bí mật, những thứ đó đều phải có tố chất, mà Y Diễm trước kia còn được coi là lão đại của tổ chức sát thủ cường hãn nhất thế giới, ở phương diện này tự nhiên cũng là cao thủ trong đó.
Ở trong mắt nàng cơ quan của xe ngựa này tuy rằng thiết kế tinh diệu một chút, nhưng chỉ cần có mắt nhìn tốt đều sẽ phát hiện ra kỳ quái thôi, nàng chỉ nghĩ đến ở thế giới này ai sở hữu xe ngựa xa hoa đều thiết kế như thế này, người không đem những cơ quan này nhìn ở trong mắt, người tập mãi thành thói quen, làm sao còn có thể nghĩ đến đem việc này ẩn dấu?
Nàng tưởng rằng ai cũng có thể mở được những cơ quan bí mật này, tự nhiên liền tùy tay đem một bộ dụng cụ pha trà lấy ra, lại hoàn toàn không chút để ý liền không ngờ…, tập mãi thành thói quen, lại làm cho Phượng Đế Tu kinh ngạc không thôi.
Y Diễm để lá trà trên bàn, tiện tay đóng ngăn kéo lại. Nàng xoa tay, chuẩn bị pha trà thì một bàn tay trắng nõn như ngọc, tinh tế như tác phẩm nghệ thuật đột nhiên xuất hiện, đặt lên mu bàn tay nàng chặn lại, một thanh âm thanh nhuận truyền đến: "Tốt nhất đừng pha trà này."
Y Diễm một mặt dốc lòng pha trà, một mặt lắng nghe động tĩnh bên ngoài xe ngựa, thêm nữa trong xe ngựa này trừ bỏ nàng liền chỉ có hai người Tử Nhi cùng Phượng Đế Tu, Tử Nhi thì không đề cập tới, Phượng Đế Tu một đường giả bộ bất tỉnh, không đạo lý gì lúc này đến cửa phủ lại không tiếp tục giả bộ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên nàng căn bản không nghĩ tới giờ phút này sẽ có người nâng tay ngăn cản nàng.
Bởi vì Y Diễm không hề có phòng bị, cho nên mu bàn tay nàng bị bàn tay kia bắt lấy, ngay khi âm thanh truyền đến bên tai, thì thân thể của nàng đã phản ứng trước lý trí một bước. Cổ tay Y Diễm nhanh chóng lật lại, dễ dàng bắt lấy bàn tay đáng lẽ ra hiện tại đang nắm lấy mu bàn tay của nàng, cả người cũng linh hoạt nghiêng sang một bên, bàn tay trái cũng nắm thành quyền, hai ngón tay chỉa ra như móc câu, nàng nhờ âm thanh mà phân biệt được vị trí của đối phương, hướng thẳng đến hai trong mắt của hắn.
Cho đến bây giờ khi nàng ra tay đánh địch nhân thì chỉ đánh ở chỗ yếu ớt nhất, rất nghiêm túc, không có chút nương tay nào!
Phượng Đế Tu ra tay ngăn cản Y Diễm, lại không dự đoán được nàng sẽ bởi vậy mà đi công kích mình, cũng không có dự đoán được phản ứng cùng thân thủ của nàng lại nhanh như vậy, quả thực nhanh như tia chớp, hai ngón tay của nàng như móc câu hướng đến hốc mắt hắn, đồng tử hắn co rụt lại, ngửa người về sau, cảm nhận được ngón tay của nàng đảo qua lông mi, không khỏi hơi kinh hãi.
Nữ nhân này, nếu mới vừa rồi hắn né trễ một bước, chẳng phải một người tao nhã vô song như hắn đã có thể trở thành người mù mãi mãi!
Một nữ tử khuê các, tâm làm sao có thể có sự phòng bị cùng tính cảnh giác lớn như thế, quả thực ở bên cạnh hắn, nàng liền không có cảm giác an toàn như vậy sao?
Phượng Đế Tu nghĩ, ánh mắt sâu thẳm đón nhận ánh mắt từ trong đôi mắt trong trẻo trên người Y Diễm phóng ra, thấy dung nhan nàng lãnh diễm lạnh như băng, cười khổ một tiếng, ai oán nói: "Người ta có ý tốt nhắc nhở, Diễm Diễm tội gì phải vô tình như thế!"
Y Diễm một kích chưa trúng đã bị Phượng Đế Tu tránh thoát, thế mới biết thanh âm ngăn cản mình đúng là tên hỗn đản này, thấy hắn lúc này đang dựa lưng vào vách tường xe, lại vẫn có tâm tình cùng nàng trò chuyện vui vẻ, trên mặt lập tức liền lộ ra vẻ chán ghét.
Có thể thoát khỏi một chiêu của nàng, mặt còn không chút biến sắc, nam nhân này quả thật đáng ghét, giống như nàng làm vậy khiến cho hắn rất thống khoái! ( biến thái a)
Nhìn Phượng Đế Tu dựa vào vách xe ngựa, ánh lửa bên ngoài như dạ minh châu phát sáng chiếu vào hồng y của hắn, xinh đẹp như hoa hoè không tiếng động nở rộ, ánh sáng rơi vào khuôn mặt như ngọc, trong không gian bị nhiễm một sắc hồng, càng tôn nên khí chất giống như yêu tiên, mâu thuẫn mà lại hòa hợp. Mắt Y Diễm chợt léo nên chán ghét, lực đạo ở cổ tay Phượng Đế Tu nới lỏng rồi rời ra, lạnh lùng thốt:
"Nguyên nhân!"
Cái tay ôn nhu mềm mại kia rời đi, tay Phượng Đế Tu lưu luyến một lúc mới chậm rãi thu hồi, không tiếng động nhìn chằm chằm Y Diễm, nói: “Làm vậy sẽ khiến ngươi rước lấy đại phiền toái."
Y Diễm nghe vậy lập tức nói: "Tốt."
Nàng nói xong lại nhất nhất đem ngăn kéo vừa mới mở ra, cầm lấy bộ dụng cụ trà phi thường lưu loát để lại toàn bộ vào chỗ cũ, nhanh chóng đem tất cả khôi phục lại nguyên trạng.
Nàng không phải ngốc tử, Phượng Đế Tu không có lý gì lại đột nhiên không tiếp tục giả bộ bất tỉnh để nhắc nhở nàng việc này, hắn trịnh trọng như vậy, chỉ có thể nói dõ một chuyện, nàng nếu làm như vậy sẽ rước lấy đại phiền toái.
Nàng mới đến dị thế này, nghèo hai bàn tay trắng, không có một núi dựa nào, mặc dù nàng cường hãn, nhưng nếu thật sự chọc tới phiền toái, cũng là một người địch lại với vạn người, nàng không hy vọng cảm giác được cái chết một lần nữa.
Thấy Y Diễm tự nhiên lại nghe lời như thế, Phượng Đế Tu lập tức kinh sợ , con ngươi xinh đẹp của hắn đột nhiên chợt lóe nên, giống như đám lửa nở rộ sáng ngời, trong lòng thầm khen ngợi, khá lắm trí tuệ vô song(không ai sánh bằng), trong sáng biết điều, một nữ tử quả quyết!
Y Diễm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã thu thập xong mọi việc, lúc này mới nhìn về phía Phượng Đế Tu, nói: “Xe ngựa này là từ tay ai chế tạo ra?"
Nàng nghĩ, Phượng Đế Tu ngăn cản nàng lại, không phải do trà kia có vấn đề, mà chính là cơ quan này có vấn đề. Sở Thanh Y không có khả năng dự đoán trước được nàng sẽ ngồi xe ngựa của hắn, trà trong xe này hiển nhiên đều là trà thường ngày Sở Thanh từng uống, nên trà sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có thể là vì cơ quan này, cơ quan này thiết kế quả thật rất xảo diệu(tinh xảo, kỳ diệu), nàng vốn nhìn kỹ mới tìm được chỗ mở cơ quan, nàng vốn tưởng rằng nơi này bình thường mọi người tu luyện nội công, ở dị thế thuật chế tạo cơ quan thuật cũng cực kì lợi hại, bây giờ xem ra là do nàng suy nghĩ quá mức.
Biết rõ Y Diễm thông minh, khi nghe nàng nói lập tức đoán được vấn đề mấu chốt, Phượng Đế Tu thật ra nửa điểm cũng không giật mình, chỉ nói:
"Quốc sư của Thiên Kiền quốc Tôn Bất Tử, ba mươi năm trước, Thiên Kiền quốc bất quá chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng bởi vì xuất hiện Tôn Bất Tử thánh thủ cơ quan này, làm ra nhiều loại vũ khí lợi hại, chiến xa, khiến cho Thiên Kiền quốc năng lực được tăng nên rất nhiều, lần lượt tiêu diệt hết ba nước láng giềng trở thành tinh vân trên đại lục cùng Thiên Thịnh, Thiên Trụ tướng quân nổi danh Thiên triều thượng quốc. Cũng bởi vậy, Tôn Bất Tử được nhiếp chính Vương của Thiên Kiền coi trọng, các quốc gia khác cũng phải kiêng kị Thiên Kiền quốc vài phần, nhưng Tôn Bất Tử cũng không dám rời khỏi thành Phượng Dượng một bước."
Y Diễm nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, một người có thể có ảnh hưởng lớn đến chiến tranh như thế, không chỉ trở thành đối tượng được tôn kính của Hoàng tộc các quốc gia, đồng thời cũng sẽ trở thành con mồi để các quốc gia đó giệt trừ. Tôn Bất Tử không dám ra khỏi thành Phượng Dương một bước, chỉ sợ nhất là Thiên Kiền không nguyện cho hắn rời đi, tôn kính hắn đồng thời cũng là giam lỏng hắn.
Lại do chính hắn cũng không dám rời đi, một khi rời đi, nguy hiểm sẽ tùy lúc mà tới, các quốc gia tranh chấp, nếu hắn không có chỗ dùng đến, tất nhiên sẽ không chút do dự nào mà hủy hắn, nhưng khi có giá trị lợi dụng, nếu phản bội Thiên Kiền quốc, chỉ sợ sẽ chết càng nhanh hơn.
Đây là lấy cái chết của ngươi để làm mục tiêu xác định ngươi có phản quốc gia hay không, đến lúc đó chỉ sợ hắn chưa làm gì thì các quốc gia hiệp trợ Thiên Kiền quốc đã làm khó dễ cho hắn.( ? )
Tôn Bất Tử đã nổi danh trong Thiên hạ, lại còn không thể có tự do như thế, nếu là nàng mà như Tôn Bất Tử sở hữu năng lực thiết kế cơ quan như thế mà bị truyền ra ngoài, sẽ đưa tới cái phiền toái gì quả thực dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.
May mà, may mà hôm nay trong xe ngựa có hắn! Nếu bằng không, nàng có thể đã thực sự lâm vào đại họa.
Chính là nam nhân này biết được bí mật của nàng, hắn nhất định cũng không phải vật trong ao, khí chất tao nhã như vậy, cũng không phải dạng người hời hợt, hắn thế nào sẽ không là người của hoàng tộc? Hôm nay hắn ngăn cản nàng nhưng mà ai biết trong lòng hắn có mưu tính gì? Có phải cũng đã nhằm vào nàng?!
Hậu hoạ này… Không được, không thể để cho người này sống sót rời khỏi nàng! (giữ lại luôn đi tỷ :v)
Y Diễm cụp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên như đang sợ hãi chuyện gì nâng tay vỗ vỗ ngực, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Đế Tu cảm động cười, nụ cười này của nàng, quả nhiên làm cho băng tan chảy, chiếu sáng vạn trượng, trút xuống vạn dặm, lại như đóa Hồng Mai nở rộ nơi băng tuyết, sáng ngời thanh diễm, đoạt đi hồn phách người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook