Khí Nữ Mãn Thích
-
Chương 161: KẾT CỤC 2.13:
KẾT CỤC 2.13:
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu từng bước bước đến chỗ của Chung Hạng Siêu đứng ở trước mặt hắn không nói một lời. Hồng Diệp thấy Chung Hạng Siêu còn đang đau đớn, mắt nhắm tít lại liên tục co giật trong lòng thầm hy vọng thiếu gia còn chút lý trí mà hô to, “Thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi, người nhìn xem.”
Chung Hạng Siêu lúc này ngoại trừ đau muốn dược ra thì trong lòng nào còn thứ khác nữa. Nhưng nghe được lời của Hồng Diệp, lý trí cuối cùng của hắn buộc hắn phải thanh tỉnh mà ngẩng đầu nhìn lên.
A Nhu trở về, bọn họ nói nàng trở về, hắn nhất định phải mở mắt ra nhìn nàng. Thấy được Tiết Nhu, người hắn vì cơn nghiện mà vẫn còn có giật nhưng đã không còn hô muốn dược nữa.
Miệng há thật to, cổ họng vì đau cũng không hoạt động mà để nước bọt chảy ra ngoài: “Nương tử.”
Tiết Nhu vận một kiện giao lĩnh thâm hải sắc viền đen, bên trên một chút hoa văn cũng không có, tóc búi cao chỉ có một chiếc trâm gỗ ám sắc bên trên. Nàng nhìn Chung Hạng Siêu một mắt trong lòng lại đột nhiên như rỉ máu mà đau rát quay người.
Sợ nàng bỏ đi, Chung Hạng Siêu lại vùng vẫy muốn đứng dậy đuổi theo, cố nén đau hô to: “Nương tử, A Nhu, đừng đi. Có chuyện gì từ từ nói, nàng đừng đi.”
Bên ngoài Bích Ngọc đang muốn đi vào thì Thanh Sơn đến. Đáng lẽ Thanh Sơn nên đến cùng với Tiết Nhu nhưng bận rộn chút việc lại phải thu thập chút hành lý nên đến muộn hơn. Khi hai người vào trong phòng chỉ thấy Chung Hạng Siêu dùng hết sức lực muốn đứng lên nhưng bị bốn người liều mạng giữ lại.
Tiết Nhu nhìn ba nữ nhân phân phó, “Mở hết cửa sổ ra đi, sau đó lấy mấy bao bố bỏ đá vào cột vào chân ghế như vậy sẽ không cần phí sức giữ nữa.”
Nghe vậy mọi người đều bừng tĩnh đại ngộ mà đi làm theo, bọn họ bị Chung Hạng Siêu khiến cho tâm phiền ý loạn nào nghĩ đến việc này nữa chứ. Mỗi lần thảnh thơi một chút chỉ mau mau chợp mắt lấy lại tinh thần mà thôi.
Tiết Nhu xoay người nhìn Chung Hạng Siêu, hơi bước gần đến hắn một bước, một cổ mùi khó ngửi bốc lên để nàng phải che mũi lại. Mồ hôi ướt đẫm áo của hắn, mà bị trói như vậy hẳn là cũng lâu rồi không có tắm rửa gì rồi.
Ánh mắt đảo xuống cổ tay hắn chỉ thấy máu chảy nhiễm đỏ dây thừng, nàng khẽ thở dài nói: “Lấy dược đến đây đi.”
Chung Hạng Siêu thấy nàng bước đến thì cũng không có vùng vẫy nữa, nhưng thân thể vẫn bị co giật rất mất không chế. Cho dù đau thế nào đi nữa thì hắn vẫn cắn chặt răng mà nhịn, rất sợ bộ dáng hiện tại dọa nàng chạy mất. Đầy mặt của hắn đều là mồ hôi, từng giọt từng giọt to như hạt đậu dọc theo viền mà chảy xuống.
Nàng hơi khom người giơ gói dược nhỏ lên hỏi hắn, “Muốn dược?”
Chung Hạng Siêu lắc cái đầu đang co giật của mình, mục đích muốn dược của hắn chính là nàng, nàng đã ở cần gì thứ hại người đó nữa. Bản thân hắn cũng biết rõ thứ đó có tác hại như thế nào cơ mà.
“Nàng về rồi?” Nàng chịu đứng yên rồi, chịu nói chuyện với hắn rồi.
Điều Dong thấy Chung Hạng Siêu không còn quá kích động nữa nên an tâm buông tay lau mồ hôi trên trán. Hắn tiếp nhận gói dược Tiết Nhu đưa cho mình nhân tiện mang cả ra ngoài.
Tiết Nhu không muốn đáp hắn nên im lặng không nói. Chu Nhụ lấy một cái ghế đặt đối diện Chung Hạng Siêu cho Tiết Nhu ngồi. Hắn nghĩ rằng thấy thiếu phu nhân thiếu gia sẽ hạn chế kích động một chút.
Tiết Nhu ngồi lên ghế, tiếp nhận dược Điều Dong mới mang vào thay hắn bôi lên cổ tay. Nàng cầm một cây trúc có quấn bông thấm lên dược rồi chặm chặm vào vết thương của hắn, động tác rất nhẹ rất tỉ mỉ. Tuy nói là bị lừa mà nàng cũng quyết tâm từ bỏ, thế nhưng tình cảm của nàng dành cho hắn lại không phải giả, cho dù không có một màn lúc nãy cùng phần hôn thư kia thì nàng nhìn thấy như vậy cũng sẽ giúp hắn thôi.
Lại nói thành hôn bao lâu, tuy bị lừa nhưng nàng sống rất tốt, rất vui vẻ. Lúc này đây, nàng dùng tình cảm thật của mình trả lại những tình cảm giả dối xưa nay của hắn. Cũng có thể xem như cả hai đều không nợ nhau nữa rồi.
Chung Hạng Siêu cố nhướng thân thể đến gần Tiết Nhu một chút, chỉ cần ở gần nàng hắn sẽ không lo sợ nàng chạy mất nữa. Hàm răng cắn thật chặt nhịn cơn đau khó nén phát ra từ trong cơ thể lúc lắc thân người.
Lĩnh Hồ cùng Kiết Câu nhìn thấy liền mang ghế của hắn kéo gần đến chỗ Tiết Nhu một chút, phương vị không phải đối diện mà là ở bên cạnh.
Tiết Nhu đột nhiên lại nói, “Thúy Liễu đâu, gọi nàng đều tấu khúc đi.” Di nương từ nói âm nhạc rất kỳ diệu, cho dù vui buồn đau thương thế nào nó cũng có thể giúp mình xoa dịu mọi thứ.
Chung Hạng Siêu tựa đầu lên vai của Tiết Nhu, hương trà thơm mát từ người nàng xông vào mũi để hắn an tâm rất nhiều. Mí mắt sụp xuống hắn lại cố mở lên, nếu hắn ngủ nàng lại đi mất thì phải thế nào đây.
Tiết Nhu thoa xong dược cũng im lặng ngồi đó không động đậy. Nhìn bộ dạng của hắn liền biết hắn ngủ không sâu giấc rồi. Nàng quay đầu ghét bỏ mùi hôi bốc ra từ trên người hắn, nói: “Ngủ đi, ta sẽ không đi.” Chưa có hòa ly thư trong mắt mọi người nàng vẫn là thê tử của hắn, vẫn chưa chính thức được tự do.
Chung Hạng Siêu không đáp, có được lời bảo đảm của nàng hắn rất an tâm, A Nhu chưa từng nói dối hắn điều gì. Chỉ là cơn đau kia chưa đi, hắn thực sự không thể ngủ được.
Qua một lúc Tiết Nhu cũng mỏi, nàng động thân Chung Hạng Siêu lại sợ nàng rời đi mà muốn rời khỏi ghế. Tiết Nhu không nhìn hắn chỉ đứng lên vặn vẹo thân người có chút đau của mình, “Dọn thiện.”
Cứ thế ăn xong lại đọc sách, sau đó lại ngồi xếp huân hương trong lư như một cách tiêu khiển, Tiết Nhu cứ lượn tới lượn lui ở trong tầm mắt của Chung Hạng Siêu như vậy, hắn cũng không còn kêu la muốn dược nữa. Chỉ là vì sao cơn đau còn chưa biến mất để hắn có thể như bình thường đi đến chỗ của nàng?
Chung Hạng Siêu cắn đến miệng bật máu chỉ có thể ngậm khăn. Tròng trắng của hắn có chút đục lại vàng, thể hiện được bệnh trạng không hề nhẹ. Thân ảnh của Tiết Nhu ở đâu thì đôi đồng tử lại chạy sang đó nhìn nàng không hề rời.
Nàng không phải ảo ảnh dược tạo cho hắn mà nàng thực sự trở về rồi. Hắn có thể khẳng định điều này, bởi nàng không hề cười với hắn.
Đến tối, Tiết Nhu tắm xong, cả phòng đều là hương trà thanh lương. Nàng vận trung y ngồi trên giường nhìn Chung Hạng Siêu ở xa xa. Cơn nghiện đó làm sao kéo dài lâu như vậy? Từ sáng đến lúc này vẫn còn chưa hết?
Nàng tháo hài lên giường đắp chăn, nhưng lăn tới lăn lui đều không thể chợp mắt được. Nàng nằm sấp trên giường, trải lại tờ hôn thư ra xem lần nữa. Lúc in dấu tay lên đây nàng cũng không biết nó viết gì, sau này lúc viết tên lên đây Chung Hạng Siêu từng đọc cho nàng nghe một lần. Hiện tại nàng có thể tự mình đọc nó.
Hôn thư
Hỉ kim nhật gia lễ sơ thành, lương duyên toại đế
Thi vịnh quan thư, nhã ca lân chỉ
Thụy diệp ngũ thế kỳ xương, tường khai nam nam chi hóa
Đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia
Tương kính như tân, vĩnh giai ngư thủy chi hoan
Hỗ trợ tinh thành, cộng minh uyên ương chi thệ
Thử chứng
Lệ châu rời mắt hạ xuống hôn thư. Tiết Nhu che chặt miệng không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào quấy rối Thanh Sơn đang ngủ bên giường. Không hiểu thì không nói, hiểu lại sao không đau lòng được. Hôn thư như thế vậy mà lại không phải viết cho nàng.
Hồng Diệp nằm cạnh Thanh Sơn rất nhanh phát hiện dị dạng mà mở mắt, thấy Tiết Nhu như vậy liền quỳ ngồi xích đến gần nàng một chút nói: “Thiếu phu nhân chớ đau buồn, thiếu gia lúc trước thế nào Hồng Diệp không dám định luận nhưng hiện tại quả thực biết sai rồi.”
“Người xem, hắn như thế vẫn còn nhận ra được người.” Hồng Diệp vừa nói vừa đưa mắt nhìn Chung Hạng Siêu vẫn còn đang bị dược hành hạ ở đối diện giường kia.
Tiết Nhu không nói, đưa tay đẩy hôn thư sang một bên, bản thân úp mặt xuống giường nhớ lại từ lúc bản thân bị gả đi cho đến hiện tại. Lúc trước đúng là hắn xem nàng là thế thân, nhưng từ lúc hắn đến biệt viện đón nàng đã khác.
Từ ăn uống cho đến cách ngôn hành cử chỉ, hắn cũng tùy ý nàng. Mạnh mẽ nhất là lúc vất túi hương của nàng đi, có lẽ lúc hắn viết bức thư kia, người hắn nghĩ đến cũng chẳng phải nàng.
Nhưng chỉ có như thế cũng đã có thể thấy được hắn đã thay đổi. Vậy nàng có nên tha thứ cho hắn không? Tâm trầm lắng rất nhiều, tất cả tinh thần lúc ở Tiết phủ được bồi dưỡng lại cũng tuột dốc trầm trọng.
Sắp giữa trưa hôm sau cơn đau biến mất, Chung Hạng Siêu rơi vào trạng thái ngủ thật sâu. Trong lòng hắn rất an tâm với vì A Nhu đã hứa với hắn.
Cứ như vậy trôi qua mười hai ngày, cơn đau kia mỗi lần đến cũng không kéo dài quá lâu nữa, mọi người an tâm cởi trói cho Chung Hạng Siêu. Cơn đau vừa qua đi, Chung Hạng Siêu lập tức tắm rửa sạch sẽ, một lần tắm này của hắn chính là mất hơn nửa ngày.
Tiết Nhu ngồi trong viện thả mồi xuống cho cá ăn, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện là người nào hại Chung Hạng Siêu. Hắn mất tích trong phủ của nàng, lại còn do đại ca đích thân tìm được, nhị ca cũng có liên quan, ba chuyện này liên kết lại thật sự không chỉ có liên quan đến Tiết phủ mà còn liên quan rất mật thiết nữa.
Trong lúc nàng đắm chìm trong tư tự thì Chung Hạng Siêu bước ra từ sau ôm chặt lấy nàng. Mặt hắn chôn vùi trong hõm cổ của nàng cọ cọ, “Nương tử, chuyện đó ta sớm muốn nói với nàng, thế nhưng thái độ của nàng quyết liệt như vậy nên. . .”
“Nên lừa ta.” Tiết Nhu đứng lúc chen ngang một câu, thân nhỏ muốn tránh khỏi vòng ôm ấp kia.
“Lúc đầu quả thật có lừa, nhưng chỉ là lúc đầu mà thôi.” Sau đó không biết từ bao giờ hắn thích nàng mất rồi, lúc này tốt nhất hắn nên thành thật một chút. Nghĩ thế nên hắn nói lại từ đầu đến cuối mọi chuyện cho nàng nghe.
Tiết Nhu trầm mặc không nói, im lặng nghe cho hết câu chuyện, nghe xong mới hỏi: “Bệnh đã khỏi chưa?” Mặc kệ lúc trước là thế nào, lừa chính là lừa, Đàm thị cũng đã hứa với nàng, xong việc cầm thư liền hồi phủ thôi.
Bất an như tơ nhện giăng đầy lòng của Chung Hạng Siêu, hắn vội lắc đầu phủ nhận, “Chưa, vẫn chưa đâu.” Kỳ thực hắn cảm thấy mỗi lần bệnh đến chỉ còn lại một canh giờ một ngày, cũng sẽ không quá đau như trước nữa.
“Ta cũng nói hết với nàng rồi, ta biết sai, cũng đã sửa, có phải nàng cũng nên cho ta cơ hội không?” Dù sao hôn lễ vẫn chưa tổ chức, nàng cũng sẽ không phản ứng quá lớn như trong giấc mộng kia đâu.
“Ngươi biết vì sao ta trở về đây không?” Tiết Nhu đột nhiên hỏi hắn một câu như vậy.
Chung Hạng Siêu nghe đám thuộc hạ báo lại đương nhiên là biết, chỉ là không biết điều kiện nàng đưa ra cho Đàm thị mà thôi. Chờ chuyện này giải quyết xong hắn nhất định tạ ân mẫu thân giúp đỡ mình.
Tiết Nhu không trông mong hắn đáp trả gì, nàng muốn đứng lên lại bị Chung Hạng Siêu giữ chặt, bất đắc dĩ nói: “Ta muốn vào phòng.”
“Nàng ở trong phòng chờ ta, ta làm mã đề cao cho nàng ăn.” Chung Hạng Siêu nói xong liền chạy đến tiểu trù phòng trong viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook