Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
-
Chương 80: Bàn tay sau màn chân chính
Từng cơn từng cơn sóng lớn trong lòng Công Tôn Địch chưa dẹp yên, liền nghênh đón làn sóng lớn thứ hai. Ác quỷ Tống Vọng thao túng hung thi mưu toan giết cha giết em thế mà lại là người này?! Vậy thì giết cậu ta, hung thi triều làm loạn ở Hắc Phong thành tự nhiên cũng liền bình ổn!
Tống Vọng vung quyền, một luồng hắc khí đánh về phía ngực Trưởng Tôn Tử Quân, cậu ta lớn tiếng chất vấn: “Ngươi là ai!”
“Ngươi quả thật là Tống Vọng.” Trưởng Tôn Tử Quân mở kiếm khí hộ thể ra, thoải mái đỡ được công kích của Tống Vọng, “Tống Hoài Đức dẫn theo Tống Nguyện đến quỷ giới.”
“Lão súc sinh kia!!” Nghe đến tên Tống Hoài Đức, khuôn mặt Tống Vọng đột nhiên trở nên dữ tợn. Cậu ta đã là quỷ tu, huyết nhục trên người chính là thịt chết, tâm tình giận dữ, nhất thời hai mắt lồi ra, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, xương mặt vặn vẹo, cực kỳ khủng bố.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Bọn họ đang tìm ngươi.”
Tống Vọng đột nhiên ngừng công kích, đột nhiên lui về sau một bước. Biểu tình trên mặt là kinh, là sợ: “Không… Không! Ta không muốn thấy bọn họ! Bảo hắn đi chết đi!!”
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày: “Ngươi sợ hắn sao? Tống Hoài Đức hay là Tống Nguyện?” Sức mạnh cách xa cũng không khiến Tống Vọng sợ hãi, cậu ta kiên trì bền bỉ mà công kích hai quỷ tu trông coi Lôi Đình quả, lại không ngừng tấn công Trưởng Tôn Tử Quân, muốn cướp đoạt Lôi Đình quả. Nhưng khi nghe đến tên của phụ thân và đệ đệ cậu ta, cậu ta lại sợ, dừng tay.
Cậu ta không mất sợ hãi.
Công Tôn Địch rốt cuộc giải khai trạng thái kim thạch chi thể. Hắn ta cẩn thận mà lùi về sau hai bước, giữ vững một vị trí có thể công có thể thủ, giơ kiếm chỉ về phía Trưởng Tôn Tử Quân và Tống Vọng, nói với Tống Vọng: “Ngừng điều khiển đám hung thi và quỷ mị đó lại!”
Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ nói: “Công Tôn sư huynh, ngươi còn không hiểu sao?”
“Cái gì?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không phải cậu ta. Cậu ta không có bản lãnh này.” Từ cái nhìn đầu tiên đối với Tống Vọng, Trưởng Tôn Tử Quân liền biết, bàn tay sau màn thao túng hung thi ở Hắc Phong thành căn bản không phải Tống Vọng. Đạo lý rất đơn giản, Tống Vọng không có cái tu vi này. Tất nhiên cậu ta mạnh hơn một chút so với đám tiểu quỷ đánh mất tâm trí không ngừng quấy rầy bọn họ lúc trước, nhưng mà mạnh cũng có hạn, lấy chút quỷ khí trên người cậu ta, tuyệt đối không thể khống chế nhiều hung thi như vậy.
Công Tôn Địch sửng sốt. Hắn ta cũng không tính là ngu đến tận nhà, chẳng qua là mới từ trong trạng thái kim thạch thoát ra, bởi vậy chỉ tin tưởng thứ mình nhìn thấy, nghe thấy. Nhưng đợi hắn ta hơi bình tĩnh lại, hắn ta cũng liền phát hiện, Tống Vọng này, cách ác quỷ còn có chút chênh lệch.
Sắc mặt Công Tôn Địch hơi hơi trắng đi một chút: “Tống Hoài Đức nói dối!” Hắn ta đã sớm cảm thấy cái người Tống Hoài Đức đó rất khả nghi, rõ ràng là che giấu gì đó, chẳng qua là hắn ta không có chứng cứ, vẫn còn chưa nghĩ ra đến tột cùng thì Tống Hoài Đức nói dối chỗ nào.
Trưởng Tôn Tử Quân cười lạnh một tiếng: “Người thao túng hung thi, hắn có nói dối hay không, thì không hẳn. Nhưng hắn ta nhất định đã nói dối ở một chỗ khác.”
Công Tôn Địch không rõ. Bây giờ bọn họ đã tìm được Tống Vọng, hiển nhiên hung thi không phải Tống Vọng đang thao túng, Tống Hoài Đức làm sao có khả năng không nói dối ở mặt này? Nhưng mà dòng suy nghĩ của hắn ta lại xoay chuyển một cái, đột nhiên liền hiểu ý tứ của Trưởng Tôn Tử Quân: Tống Hoài Đức không hẳn nói dối ở chỗ này, bởi vì có khả năng hắn ta thật sự cho rằng bàn tay sau màn chính là Tống Vọng. Nếu như hắn ta quả thực không biết sự thật, như vậy có thể hắn ta không nói dối ở chỗ này.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, Công Tôn Địch nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh: “Cho nên hung phạm là.. nguy rồi! Bọn Lục sư huynh gặp nguy hiểm!”
“Đi!” Trưởng Tôn Tử Quân một tay xách Tống Vọng lên, chạy như điên về phía truyền tống trận.
Công Tôn Địch hơi hơi do dự, cuối cùng lựa chọn đuổi theo phía sau hắn.
Tống Vọng không giãy dụa được, quát: “Buông ta ra!” Khi thì lại giận dữ hét, “Giết hắn! Giết hắn!”
Đấm đá của cậu ta đối với Trưởng Tôn Tử Quân mà nói hoàn toàn không ra làm sao, không cần khiêng một tảng kim thạch hành động nữa, hắn chạy rất nhanh chóng. Hắn thấp giọng hỏi Tống Vọng: “Ngươi không muốn gặp Tống Nguyện sao?”
Tống Vọng sửng sốt. Chốc lát sau, mắt cậu ta dần trở nên đỏ như máu. Cậu ta mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta rất sợ… Ta sợ cậu ấy…”
Bi thương mà sợ.
Trưởng Tôn Tử Quân không biết đến tột cùng cậu ta thất lạc những loại tâm tính nào, hắn cũng không rõ ràng đến tột cùng Tống gia xảy ra chuyện gì, nhưng làm hắn hơi có chút giật mình là, người Tống Vọng sợ lại không phải là Tống Hoài Đức, mà là đệ đệ của cậu ta, Tống Nguyện. Sợ, thế nhưng vẫn cứ muốn gặp. Cho nên Tống Vọng dần ngừng giãy dụa.
Trưởng Tôn Tử Quân nhảy vào một cái truyền tống trận, Công Tôn Địch theo sát phía sau.
Bọn họ ra khỏi khu vực Lôi Đình quả, lại tới một vùng rừng mộ cổ.
Công Tôn Địch vội la lên: “Trưởng Tôn Tử Quân, cái khác sau này hãy nói, tốt xấu thì mọi người cũng là sư huynh đệ một hồi, trước tiên cứu mấy người Lục sư huynh đi!”
“Phí lời!”
“Vậy ngươi dẫn ta đi tìm bọn họ đi!”
“Đang tìm.”
“Đến tột cùng bọn họ ở nơi nào hả? Ngươi không phải thiếu chủ quỷ giới à!”
Ngay cả cái liếc khinh thường Trưởng Tôn Tử Quân cũng lười liếc. Công Tôn Địch muốn theo hay không, hắn đều không quản, dù sao thì cái tên này biết hóa kim thạch, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không có nguy hiểm. Nhiều lắm chính là lạc đường ở quỷ giới này thôi, tùy hắn ta đi!
Trưởng Tôn Tử Quân có thể nhận ra được, Dịch Hi Thần cách hắn đã không xa.
Đoàn người Lục Tử Hào, Dịch Hi Thần ở trong rừng cây quỷ qua lại. Lục Tử Hào vẫn luôn ôm Tống Nguyện vào trong ngực, không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, ôn nhu trấn an cậu. Hắn nói: “Tiểu Nguyện, chúng ta sẽ tìm được ca ca ngươi. Ngươi rất nhớ hắn sao?”
Tống Nguyện không phản ứng gì.
Tâm tình Lục Tử Hào phức tạp thở dài, nhẹ giọng nói: “Tại sao lại như vậy… Dù cho còn sót lại một chút cũng tốt mà… Ngươi còn nhỏ như thế, về sau còn ngày tháng rất dài phải qua mà…”
Hắn đột nhiên thật khổ sở, ôm Tống Nguyện dừng bước.
“Dịch sư đệ, Tiêu sư đệ.” Hắn mờ mịt hỏi, “Quỷ khế đổi linh hồn, đến tột cùng thì đổi tới nơi nào… Thật sự là không tìm về được sao?”
Dịch Hi Thần cũng không biết, không có cách nào trả lời.
Tiêu Khôi cười nhạo nói: “Đổi cũng đổi rồi, muốn đổi lại, làm sao có khả năng! Lục sư huynh ngươi nhân từ như thế, quên mình vì người như thế, muốn cứu cậu ta, ngươi đem hồn phách của ngươi đổi cho cậu ta đi!”
Lục Tử Hào ngẩn ra.
“Tiêu Khôi!!” Dịch Hi Thần lớn tiếng quát lên.
Tiêu Khôi bĩu môi, không lên tiếng.
Dịch Hi Thần liền vội vàng tiến lên hai bước, nói: “Lục sư huynh, ngươi tuyệt đối đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, ngươi còn có thể cứu rất nhiều người.” Y cũng lo lắng, tính tình Lục Tử Hào tốt như vậy, có thể thật sự làm ra cái chuyện điên rồ cắt thịt cho người hay không. Quả thật, Lục Tử Hào thiện tâm, nhưng nếu hắn thật sự buông tha chính mình, đó mới gọi là cái được không bù nổi cái mất. Dùng tu vi và tính tình của hắn, dù hôm nay hắn không cứu được một Tống Nguyện, nhưng sau này hắn còn có thể giúp một trăm Lý Nguyện, một ngàn Vương Nguyện. Giúp người, tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ.
Lục Tử Hào cười khổ lắc đầu: “Yên tâm, ta sẽ không làm vậy đâu.”
Tiêu Khôi ngượng ngùng nói: “Được rồi được rồi, ta nói bậy, hồn phách cũng không phải quần áo, muốn đổi có thể đổi. Ngươi không giúp được cậu ta đâu, đừng luôn ôm việc lên người mình. Ta thật không rõ đến tột cùng ngươi đang suy nghĩ cái gì!”
Dịch Hi Thần lạnh lùng nói: “Lẽ nào người khác liền hiểu rõ ngươi sao?”
Tiêu Khôi bị y nói tới ngẩn ra, thế mà lại không phản kích.
Mọi người tiếp tục qua lại trong rừng cây quỷ. Vùng này quỷ mị không nhiều, khi thì có vài con công kích bọn họ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với tình huống bị vây công lúc trước, mấy người coi như có thể thoải mái đối phó.
Tiêu Khôi càng chạy càng không kiên trì, hỏi Tống Hoài Đức: “Ngươi nói nhi tử ngươi thích cây, còn chưa tìm được hắn chôn ở dưới cái cây nào à?”
Tống Hoài Đức cẩn thận nói: “Quỷ giới không có cây sống sao?”
“Ha?” Tiêu Khôi nói, “Người ở đây đều chết, ngươi còn muốn cây sống?”
Nói xong chính gã sửng sốt một chút, nheo mắt lại, hoài nghi nhìn chằm chằm Tống Hoài Đức.
Dịch Hi Thần cũng nghĩ đến, như có điều suy nghĩ đánh giá Tống Hoài Đức.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi không lâu lắm, đột nhiên thấy trên nhánh cây của một cây đại thụ phía trước có một cô bé đang ngồi, hai chân buông xuống đung đưa, cầm trong tay một xâu kẹo hồ lô, vô cùng vui vẻ. Nàng thấy bọn họ, rung đùi đắc ý, ngạc nhiên nói: “Nha, thật là nhiều người nha. Bộ dạng các ngươi thật là đẹp mắt.”
Tiểu nữ quỷ từ trên nhánh cây nhẹ nhàng nhảy xuống, nhảy đến trước mặt Tống Nguyện. Tuổi của nàng và Tống Nguyện xấp xỉ, hiển nhiên rất nguyện ý thân cận với nhau, vui sướng cầm xâu kẹo hồ lô trong tay đưa cho cậu: “Tiểu ca ca, ta mời ngươi ăn xâu kẹo hồ lô.”
Nhưng mà mọi người định thần nhìn lại, trong tay nàng nào phải xâu kẹo hồ lô gì, lại là một khúc xương người chết xâu mấy viên bùn!
Nhưng mà tiểu nữ quỷ kia cũng không phải là cố ý làm người ta ghê tởm, chỉ có điều nàng đã là quỷ, tự nhiên không cần ăn cũng không ăn nổi xâu kẹo hồ lô, chỉ là khi còn sống nàng rất thích kẹo hồ lô này, bởi vậy chết rồi vẫn nhớ kỹ. Nàng quả thật là có ý tốt muốn chia sẻ bảo bối của mình với Tống Nguyện.
Tống Nguyện nhận lấy xâu bùn đó, mới lạ nói: “Hóa ra đây chính là xâu kẹo hồ lô, xưa nay ta chưa từng thấy.”
Mấy người lớn hai mặt nhìn nhau. Tu vi của người tu chân đến cảnh giới nhất định liền bắt đầu ích cốc, nhưng khi còn bé đều có mấy thứ đồ ăn vặt yêu thích, không ngờ Tống Nguyện không chỉ chưa từng ăn kẹo hồ lô, thậm chí ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua.
Lục Tử Hào sờ sờ mái tóc lạnh lẽo của tiểu nữ quỷ, ôn nhu nói: “Cám ơn ngươi. Chúng ta phải đi, hẹn gặp lại.”
Huyết nhục trên bàn tay của tiểu nữ quỷ kia lại đột nhiên biến mất, biến thành một cái tay xương trắng, đột nhiên đâm về phía ngực của Tống Hoài Đức ở một bên!
Tống Hoài Đức thấy tiểu nữ quỷ kia lúc đầu vô cùng thân thiện, hoàn toàn không ngờ nàng lại đột nhiên trở mặt, hoàn toàn không có phòng bị, cái tay xương trắng nho nhỏ kia trong nháy mắt liền chọt trúng vết thương mới vừa khép lại của hắn ta! Nhưng mà cái tay xương trắng còn chưa cắt da thịt Tống Hoài Đức ra đã dừng lại —— Lục Tử Hào đột nhiên bắt được cái tay nhỏ bé kia.
Tiểu nữ quỷ kinh hoảng lắc đầu: “Không! Không! Ta không muốn giết người, đừng để cho ta làm như vậy!” Rất hiển nhiên, nàng bất thình lình công kích cũng là bị người khác điều khiển.
Tống Hoài Đức thất kinh mà lùi về sau, trốn đến bên cạnh Dịch Hi Thần, rút kiếm ra chỉ về phía tiểu nữ quỷ kia.
Lục Tử Hào dùng sức đẩy một cái, liền đẩy tiểu nữ quỷ kia ra xa. Hắn chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú vào Tống Nguyện, ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: “Tống Nguyện, được rồi.”
Tống Nguyện ngẩng đầu lên, một mực khờ dại nhìn hắn, tựa như căn bản không hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
“Đừng thao túng những hung thi và quỷ mị đó nữa.” Lục Tử Hào gằn từng chữ một, “Được rồi!”
Từ Hắc Phong thành đến quỷ giới, đoạn đường này tới đây, người luôn điều khiển hung thi và quỷ mị công kích bọn họ, căn bản không phải Tống Vọng gì, mà là Tống Nguyện. Khi đó phụ tử Tống gia ở trên nóc nhà, Tống Nguyện quả thực cũng đang đẩy hung thi, thoạt nhìn tựa như cậu đang tiến hành tranh đấu với hung thi, nhưng đó chỉ là đang chơi đùa, cậu cũng không có ý muốn ngăn cản hung thi tập kích Tống Hoài Đức, thậm chí vốn là cậu điều khiển. Cho nên đám hung thi vòng qua bên cạnh cậu, tập kích sau lưng Tống Hoài Đức, đối với những chuyện đó cậu đều làm như không thấy.
Lúc đó mấy người Lục Tử Hào chạy tới trong sân, không kịp nghĩ nhiều, liền cứu phụ tử bọn họ lại. Lúc này cùng nhau đi tới, Lục Tử Hào mới dần dần phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ trên người Tống Nguyện.
So với nói là đám thi thể quỷ mị đó công kích phụ tử Tống gia, không bằng nói, mục tiêu của bọn nó chỉ có một mình Tống Hoài Đức, coi như Lục Tử Hào thoáng sơ sẩy, Tống Nguyện cũng vẫn bình an. Đó là nguyên nhân ban đầu khiến Lục Tử Hào khả nghi, nhưng đó cũng có thể là bởi vì sau khi Tống Nguyện kết quỷ khế thì trên người có quỷ khí, cho nên đám thi thể mới không công kích cậu.
Chân chính khiến Lục Tử Hào xác định Tống Nguyện có vấn đề là, khi Tiêu Khôi và Dịch Hi Thần rời đi, để lại một mình hắn, hắn rất khó bảo vệ được hai phụ tử Tống gia. Nhưng hắn tận lực, hắn liều mạng mình bị thương cũng tạo ra một khu vực an toàn cho phụ tử Tống gia. Nhưng hắn thấy rất rõ ràng, nguyên nhân chân chính dẫn đến việc Tống Hoài Đức bị thương, là Tống Nguyện đẩy Tống Hoài Đức ra khỏi khu vực an toàn, khiến hung thi có cơ hội động thủ, mạnh mẽ đào ra một lỗ to trên bụng Tống Hoài Đức!
Người chân chính muốn giết Tống Hoài Đức, chính là Tống Nguyện!
Tống Hoài Đức kinh hãi, không thể tin được trợn mắt nhìn tiểu nhi tử của mình, thấy Tống Nguyện không phản bác, hắn ta giận dữ nói: “Tống Nguyện… Thế mà lại là ngươi!!”
Sau kki Tiêu Khôi và Dịch Hi Thần nghe Lục Tử Hào nói, mỗi người đều có phản ứng, nhưng cũng không phải là quá mức kinh ngạc. Đoạn đường này tới đây, bọn họ đã sớm phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tiêu Khôi xì một tiếng, ôm ngực xem náo nhiệt.
Dịch Hi Thần lại chuyển hướng tới Tống Hoài Đức, tự tiếu phi tiếu nói: “Tống đạo hữu, cây ngươi muốn tìm, không phải vừa vặn là cái cây kết Lôi Đình quả kia đi?”
Huyết sắc trên mặt Tống Hoài Đức thoáng chốc lui sạch sành sanh.
Tống Vọng vung quyền, một luồng hắc khí đánh về phía ngực Trưởng Tôn Tử Quân, cậu ta lớn tiếng chất vấn: “Ngươi là ai!”
“Ngươi quả thật là Tống Vọng.” Trưởng Tôn Tử Quân mở kiếm khí hộ thể ra, thoải mái đỡ được công kích của Tống Vọng, “Tống Hoài Đức dẫn theo Tống Nguyện đến quỷ giới.”
“Lão súc sinh kia!!” Nghe đến tên Tống Hoài Đức, khuôn mặt Tống Vọng đột nhiên trở nên dữ tợn. Cậu ta đã là quỷ tu, huyết nhục trên người chính là thịt chết, tâm tình giận dữ, nhất thời hai mắt lồi ra, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, xương mặt vặn vẹo, cực kỳ khủng bố.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Bọn họ đang tìm ngươi.”
Tống Vọng đột nhiên ngừng công kích, đột nhiên lui về sau một bước. Biểu tình trên mặt là kinh, là sợ: “Không… Không! Ta không muốn thấy bọn họ! Bảo hắn đi chết đi!!”
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày: “Ngươi sợ hắn sao? Tống Hoài Đức hay là Tống Nguyện?” Sức mạnh cách xa cũng không khiến Tống Vọng sợ hãi, cậu ta kiên trì bền bỉ mà công kích hai quỷ tu trông coi Lôi Đình quả, lại không ngừng tấn công Trưởng Tôn Tử Quân, muốn cướp đoạt Lôi Đình quả. Nhưng khi nghe đến tên của phụ thân và đệ đệ cậu ta, cậu ta lại sợ, dừng tay.
Cậu ta không mất sợ hãi.
Công Tôn Địch rốt cuộc giải khai trạng thái kim thạch chi thể. Hắn ta cẩn thận mà lùi về sau hai bước, giữ vững một vị trí có thể công có thể thủ, giơ kiếm chỉ về phía Trưởng Tôn Tử Quân và Tống Vọng, nói với Tống Vọng: “Ngừng điều khiển đám hung thi và quỷ mị đó lại!”
Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ nói: “Công Tôn sư huynh, ngươi còn không hiểu sao?”
“Cái gì?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Không phải cậu ta. Cậu ta không có bản lãnh này.” Từ cái nhìn đầu tiên đối với Tống Vọng, Trưởng Tôn Tử Quân liền biết, bàn tay sau màn thao túng hung thi ở Hắc Phong thành căn bản không phải Tống Vọng. Đạo lý rất đơn giản, Tống Vọng không có cái tu vi này. Tất nhiên cậu ta mạnh hơn một chút so với đám tiểu quỷ đánh mất tâm trí không ngừng quấy rầy bọn họ lúc trước, nhưng mà mạnh cũng có hạn, lấy chút quỷ khí trên người cậu ta, tuyệt đối không thể khống chế nhiều hung thi như vậy.
Công Tôn Địch sửng sốt. Hắn ta cũng không tính là ngu đến tận nhà, chẳng qua là mới từ trong trạng thái kim thạch thoát ra, bởi vậy chỉ tin tưởng thứ mình nhìn thấy, nghe thấy. Nhưng đợi hắn ta hơi bình tĩnh lại, hắn ta cũng liền phát hiện, Tống Vọng này, cách ác quỷ còn có chút chênh lệch.
Sắc mặt Công Tôn Địch hơi hơi trắng đi một chút: “Tống Hoài Đức nói dối!” Hắn ta đã sớm cảm thấy cái người Tống Hoài Đức đó rất khả nghi, rõ ràng là che giấu gì đó, chẳng qua là hắn ta không có chứng cứ, vẫn còn chưa nghĩ ra đến tột cùng thì Tống Hoài Đức nói dối chỗ nào.
Trưởng Tôn Tử Quân cười lạnh một tiếng: “Người thao túng hung thi, hắn có nói dối hay không, thì không hẳn. Nhưng hắn ta nhất định đã nói dối ở một chỗ khác.”
Công Tôn Địch không rõ. Bây giờ bọn họ đã tìm được Tống Vọng, hiển nhiên hung thi không phải Tống Vọng đang thao túng, Tống Hoài Đức làm sao có khả năng không nói dối ở mặt này? Nhưng mà dòng suy nghĩ của hắn ta lại xoay chuyển một cái, đột nhiên liền hiểu ý tứ của Trưởng Tôn Tử Quân: Tống Hoài Đức không hẳn nói dối ở chỗ này, bởi vì có khả năng hắn ta thật sự cho rằng bàn tay sau màn chính là Tống Vọng. Nếu như hắn ta quả thực không biết sự thật, như vậy có thể hắn ta không nói dối ở chỗ này.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, Công Tôn Địch nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh: “Cho nên hung phạm là.. nguy rồi! Bọn Lục sư huynh gặp nguy hiểm!”
“Đi!” Trưởng Tôn Tử Quân một tay xách Tống Vọng lên, chạy như điên về phía truyền tống trận.
Công Tôn Địch hơi hơi do dự, cuối cùng lựa chọn đuổi theo phía sau hắn.
Tống Vọng không giãy dụa được, quát: “Buông ta ra!” Khi thì lại giận dữ hét, “Giết hắn! Giết hắn!”
Đấm đá của cậu ta đối với Trưởng Tôn Tử Quân mà nói hoàn toàn không ra làm sao, không cần khiêng một tảng kim thạch hành động nữa, hắn chạy rất nhanh chóng. Hắn thấp giọng hỏi Tống Vọng: “Ngươi không muốn gặp Tống Nguyện sao?”
Tống Vọng sửng sốt. Chốc lát sau, mắt cậu ta dần trở nên đỏ như máu. Cậu ta mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Ta rất sợ… Ta sợ cậu ấy…”
Bi thương mà sợ.
Trưởng Tôn Tử Quân không biết đến tột cùng cậu ta thất lạc những loại tâm tính nào, hắn cũng không rõ ràng đến tột cùng Tống gia xảy ra chuyện gì, nhưng làm hắn hơi có chút giật mình là, người Tống Vọng sợ lại không phải là Tống Hoài Đức, mà là đệ đệ của cậu ta, Tống Nguyện. Sợ, thế nhưng vẫn cứ muốn gặp. Cho nên Tống Vọng dần ngừng giãy dụa.
Trưởng Tôn Tử Quân nhảy vào một cái truyền tống trận, Công Tôn Địch theo sát phía sau.
Bọn họ ra khỏi khu vực Lôi Đình quả, lại tới một vùng rừng mộ cổ.
Công Tôn Địch vội la lên: “Trưởng Tôn Tử Quân, cái khác sau này hãy nói, tốt xấu thì mọi người cũng là sư huynh đệ một hồi, trước tiên cứu mấy người Lục sư huynh đi!”
“Phí lời!”
“Vậy ngươi dẫn ta đi tìm bọn họ đi!”
“Đang tìm.”
“Đến tột cùng bọn họ ở nơi nào hả? Ngươi không phải thiếu chủ quỷ giới à!”
Ngay cả cái liếc khinh thường Trưởng Tôn Tử Quân cũng lười liếc. Công Tôn Địch muốn theo hay không, hắn đều không quản, dù sao thì cái tên này biết hóa kim thạch, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không có nguy hiểm. Nhiều lắm chính là lạc đường ở quỷ giới này thôi, tùy hắn ta đi!
Trưởng Tôn Tử Quân có thể nhận ra được, Dịch Hi Thần cách hắn đã không xa.
Đoàn người Lục Tử Hào, Dịch Hi Thần ở trong rừng cây quỷ qua lại. Lục Tử Hào vẫn luôn ôm Tống Nguyện vào trong ngực, không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, ôn nhu trấn an cậu. Hắn nói: “Tiểu Nguyện, chúng ta sẽ tìm được ca ca ngươi. Ngươi rất nhớ hắn sao?”
Tống Nguyện không phản ứng gì.
Tâm tình Lục Tử Hào phức tạp thở dài, nhẹ giọng nói: “Tại sao lại như vậy… Dù cho còn sót lại một chút cũng tốt mà… Ngươi còn nhỏ như thế, về sau còn ngày tháng rất dài phải qua mà…”
Hắn đột nhiên thật khổ sở, ôm Tống Nguyện dừng bước.
“Dịch sư đệ, Tiêu sư đệ.” Hắn mờ mịt hỏi, “Quỷ khế đổi linh hồn, đến tột cùng thì đổi tới nơi nào… Thật sự là không tìm về được sao?”
Dịch Hi Thần cũng không biết, không có cách nào trả lời.
Tiêu Khôi cười nhạo nói: “Đổi cũng đổi rồi, muốn đổi lại, làm sao có khả năng! Lục sư huynh ngươi nhân từ như thế, quên mình vì người như thế, muốn cứu cậu ta, ngươi đem hồn phách của ngươi đổi cho cậu ta đi!”
Lục Tử Hào ngẩn ra.
“Tiêu Khôi!!” Dịch Hi Thần lớn tiếng quát lên.
Tiêu Khôi bĩu môi, không lên tiếng.
Dịch Hi Thần liền vội vàng tiến lên hai bước, nói: “Lục sư huynh, ngươi tuyệt đối đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, ngươi còn có thể cứu rất nhiều người.” Y cũng lo lắng, tính tình Lục Tử Hào tốt như vậy, có thể thật sự làm ra cái chuyện điên rồ cắt thịt cho người hay không. Quả thật, Lục Tử Hào thiện tâm, nhưng nếu hắn thật sự buông tha chính mình, đó mới gọi là cái được không bù nổi cái mất. Dùng tu vi và tính tình của hắn, dù hôm nay hắn không cứu được một Tống Nguyện, nhưng sau này hắn còn có thể giúp một trăm Lý Nguyện, một ngàn Vương Nguyện. Giúp người, tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ.
Lục Tử Hào cười khổ lắc đầu: “Yên tâm, ta sẽ không làm vậy đâu.”
Tiêu Khôi ngượng ngùng nói: “Được rồi được rồi, ta nói bậy, hồn phách cũng không phải quần áo, muốn đổi có thể đổi. Ngươi không giúp được cậu ta đâu, đừng luôn ôm việc lên người mình. Ta thật không rõ đến tột cùng ngươi đang suy nghĩ cái gì!”
Dịch Hi Thần lạnh lùng nói: “Lẽ nào người khác liền hiểu rõ ngươi sao?”
Tiêu Khôi bị y nói tới ngẩn ra, thế mà lại không phản kích.
Mọi người tiếp tục qua lại trong rừng cây quỷ. Vùng này quỷ mị không nhiều, khi thì có vài con công kích bọn họ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với tình huống bị vây công lúc trước, mấy người coi như có thể thoải mái đối phó.
Tiêu Khôi càng chạy càng không kiên trì, hỏi Tống Hoài Đức: “Ngươi nói nhi tử ngươi thích cây, còn chưa tìm được hắn chôn ở dưới cái cây nào à?”
Tống Hoài Đức cẩn thận nói: “Quỷ giới không có cây sống sao?”
“Ha?” Tiêu Khôi nói, “Người ở đây đều chết, ngươi còn muốn cây sống?”
Nói xong chính gã sửng sốt một chút, nheo mắt lại, hoài nghi nhìn chằm chằm Tống Hoài Đức.
Dịch Hi Thần cũng nghĩ đến, như có điều suy nghĩ đánh giá Tống Hoài Đức.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đi không lâu lắm, đột nhiên thấy trên nhánh cây của một cây đại thụ phía trước có một cô bé đang ngồi, hai chân buông xuống đung đưa, cầm trong tay một xâu kẹo hồ lô, vô cùng vui vẻ. Nàng thấy bọn họ, rung đùi đắc ý, ngạc nhiên nói: “Nha, thật là nhiều người nha. Bộ dạng các ngươi thật là đẹp mắt.”
Tiểu nữ quỷ từ trên nhánh cây nhẹ nhàng nhảy xuống, nhảy đến trước mặt Tống Nguyện. Tuổi của nàng và Tống Nguyện xấp xỉ, hiển nhiên rất nguyện ý thân cận với nhau, vui sướng cầm xâu kẹo hồ lô trong tay đưa cho cậu: “Tiểu ca ca, ta mời ngươi ăn xâu kẹo hồ lô.”
Nhưng mà mọi người định thần nhìn lại, trong tay nàng nào phải xâu kẹo hồ lô gì, lại là một khúc xương người chết xâu mấy viên bùn!
Nhưng mà tiểu nữ quỷ kia cũng không phải là cố ý làm người ta ghê tởm, chỉ có điều nàng đã là quỷ, tự nhiên không cần ăn cũng không ăn nổi xâu kẹo hồ lô, chỉ là khi còn sống nàng rất thích kẹo hồ lô này, bởi vậy chết rồi vẫn nhớ kỹ. Nàng quả thật là có ý tốt muốn chia sẻ bảo bối của mình với Tống Nguyện.
Tống Nguyện nhận lấy xâu bùn đó, mới lạ nói: “Hóa ra đây chính là xâu kẹo hồ lô, xưa nay ta chưa từng thấy.”
Mấy người lớn hai mặt nhìn nhau. Tu vi của người tu chân đến cảnh giới nhất định liền bắt đầu ích cốc, nhưng khi còn bé đều có mấy thứ đồ ăn vặt yêu thích, không ngờ Tống Nguyện không chỉ chưa từng ăn kẹo hồ lô, thậm chí ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua.
Lục Tử Hào sờ sờ mái tóc lạnh lẽo của tiểu nữ quỷ, ôn nhu nói: “Cám ơn ngươi. Chúng ta phải đi, hẹn gặp lại.”
Huyết nhục trên bàn tay của tiểu nữ quỷ kia lại đột nhiên biến mất, biến thành một cái tay xương trắng, đột nhiên đâm về phía ngực của Tống Hoài Đức ở một bên!
Tống Hoài Đức thấy tiểu nữ quỷ kia lúc đầu vô cùng thân thiện, hoàn toàn không ngờ nàng lại đột nhiên trở mặt, hoàn toàn không có phòng bị, cái tay xương trắng nho nhỏ kia trong nháy mắt liền chọt trúng vết thương mới vừa khép lại của hắn ta! Nhưng mà cái tay xương trắng còn chưa cắt da thịt Tống Hoài Đức ra đã dừng lại —— Lục Tử Hào đột nhiên bắt được cái tay nhỏ bé kia.
Tiểu nữ quỷ kinh hoảng lắc đầu: “Không! Không! Ta không muốn giết người, đừng để cho ta làm như vậy!” Rất hiển nhiên, nàng bất thình lình công kích cũng là bị người khác điều khiển.
Tống Hoài Đức thất kinh mà lùi về sau, trốn đến bên cạnh Dịch Hi Thần, rút kiếm ra chỉ về phía tiểu nữ quỷ kia.
Lục Tử Hào dùng sức đẩy một cái, liền đẩy tiểu nữ quỷ kia ra xa. Hắn chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú vào Tống Nguyện, ánh mắt phức tạp, trầm giọng nói: “Tống Nguyện, được rồi.”
Tống Nguyện ngẩng đầu lên, một mực khờ dại nhìn hắn, tựa như căn bản không hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
“Đừng thao túng những hung thi và quỷ mị đó nữa.” Lục Tử Hào gằn từng chữ một, “Được rồi!”
Từ Hắc Phong thành đến quỷ giới, đoạn đường này tới đây, người luôn điều khiển hung thi và quỷ mị công kích bọn họ, căn bản không phải Tống Vọng gì, mà là Tống Nguyện. Khi đó phụ tử Tống gia ở trên nóc nhà, Tống Nguyện quả thực cũng đang đẩy hung thi, thoạt nhìn tựa như cậu đang tiến hành tranh đấu với hung thi, nhưng đó chỉ là đang chơi đùa, cậu cũng không có ý muốn ngăn cản hung thi tập kích Tống Hoài Đức, thậm chí vốn là cậu điều khiển. Cho nên đám hung thi vòng qua bên cạnh cậu, tập kích sau lưng Tống Hoài Đức, đối với những chuyện đó cậu đều làm như không thấy.
Lúc đó mấy người Lục Tử Hào chạy tới trong sân, không kịp nghĩ nhiều, liền cứu phụ tử bọn họ lại. Lúc này cùng nhau đi tới, Lục Tử Hào mới dần dần phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ trên người Tống Nguyện.
So với nói là đám thi thể quỷ mị đó công kích phụ tử Tống gia, không bằng nói, mục tiêu của bọn nó chỉ có một mình Tống Hoài Đức, coi như Lục Tử Hào thoáng sơ sẩy, Tống Nguyện cũng vẫn bình an. Đó là nguyên nhân ban đầu khiến Lục Tử Hào khả nghi, nhưng đó cũng có thể là bởi vì sau khi Tống Nguyện kết quỷ khế thì trên người có quỷ khí, cho nên đám thi thể mới không công kích cậu.
Chân chính khiến Lục Tử Hào xác định Tống Nguyện có vấn đề là, khi Tiêu Khôi và Dịch Hi Thần rời đi, để lại một mình hắn, hắn rất khó bảo vệ được hai phụ tử Tống gia. Nhưng hắn tận lực, hắn liều mạng mình bị thương cũng tạo ra một khu vực an toàn cho phụ tử Tống gia. Nhưng hắn thấy rất rõ ràng, nguyên nhân chân chính dẫn đến việc Tống Hoài Đức bị thương, là Tống Nguyện đẩy Tống Hoài Đức ra khỏi khu vực an toàn, khiến hung thi có cơ hội động thủ, mạnh mẽ đào ra một lỗ to trên bụng Tống Hoài Đức!
Người chân chính muốn giết Tống Hoài Đức, chính là Tống Nguyện!
Tống Hoài Đức kinh hãi, không thể tin được trợn mắt nhìn tiểu nhi tử của mình, thấy Tống Nguyện không phản bác, hắn ta giận dữ nói: “Tống Nguyện… Thế mà lại là ngươi!!”
Sau kki Tiêu Khôi và Dịch Hi Thần nghe Lục Tử Hào nói, mỗi người đều có phản ứng, nhưng cũng không phải là quá mức kinh ngạc. Đoạn đường này tới đây, bọn họ đã sớm phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tiêu Khôi xì một tiếng, ôm ngực xem náo nhiệt.
Dịch Hi Thần lại chuyển hướng tới Tống Hoài Đức, tự tiếu phi tiếu nói: “Tống đạo hữu, cây ngươi muốn tìm, không phải vừa vặn là cái cây kết Lôi Đình quả kia đi?”
Huyết sắc trên mặt Tống Hoài Đức thoáng chốc lui sạch sành sanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook