Khí Người Cũ, Đón Người Mới
-
Chương 30
Theo thời gian thân thể dần trưởng thành tâm lí cũng dần thay đổi. Khi chúng ta đối mặt với những điều không như ý trong cuộc sống, không thể như trẻ con muốn khóc liền khóc, sẽ tự nhiên nhận ra thì ra ta đã trưởng thành.
Đầu tháng 3, Mộ Tây liền đem bản đánh giá của bản thân về bạn bè ra đánh giá, lấy phương pháp tổng hợp số lượng làm tiêu chuẩn xem ai được yêu thích nhất.
Mộ Tây cũng không phải ngoại lệ, bị kích động đến mức phải đem bản đánh giá của mình ra cho bạn bè coi, ai ngờ không biết thấy chủ nhiệm từ đâu chạy tới. Bởi vì chuyện đánh giá “hạnh kiểm” ngoài luồng lần này mà trường học ồn ào hẳn lên, Mộ Tây đang viết đánh giá thầy chủ nhiệm bắt được.
Ngô Mỹ Mỹ rỉ vào tai cô nói bạn gái kia nói bản đánh giá đó là của cô.
“Không thể như vậy được, chúng ta đâu có ghi tên ai vào đó đâu!” Tuy nói là như vậy nhưng trong lòng Mộ Tây cũng có chút lo lắng, hơn nữa cô bé đó cùng chủ nhiệm nói chuyện lâu như vậy.
Tan học xong Mộ Tây chạy đi tìm nữ sinh kia, nữ sinh kía ấp úng nói cho thấy chủ nhiệm đó là của cô, Mộ Tây tức giận: “Sao cậu lại có thể nói như vậy? Nói thật hay đó nha?”
“Nhưng nếu mình không nói chủ nhiệm sẽ phạt mình mất!”
Sau Ngô Mỹ Mỹ an ủi Mộ Tây, nói nữ sinh kia thật không có nghĩa khí. Mộ Tây trong lòng uất ức một khoảng thời gian, theo miệng ai đó cam đoạn thật không bằng tin tưởng chính bản thân mình.
Từ đó cô dần hiểu được cái gì gọi là tâm dạ thế gian: “Nơi nào có người nơi đó có thị phi” Đây lời Mộ mẹ thường nói. Mộ Bắc thường cãi lại: chỉ cần ta không phạm tội thì chẳng có gì để nói rồi. Mộ Tây nhìn chị kiên quyết tuy không nói gì nhưng đôi khi cô vẫn thấy lời mẹ nói thật là đúng.
Ở bênh viện đi tản bộ trong hoa viện, Mộ Tây nhìn thấy Phiên Phiên đang hùng hổ tiến lại gần bèn kéo Mộ Nam đi: “Tiểu Nam chúng ta đi!”
“Chờ một chút!” Phiên Phiên đứng canh trước mặt hai người.
“Làm sao? Muốn đánh nhau hay sao vậy?” Mộ Nam cảnh cáo lại giơ một bên tay lên. Làm tiến sĩ y học mới tốt nghiệp mà Mộ Nam chịu sự phân công công tác của gia đình chịu đến thành phố M tiến sĩ thực tập, nói thực tập không bằng là bác sĩ tư của Mộ Tây. Bạn bè Mộ Nam rất nhiều lại có thân thể khỏe mạnh, là một cô gái có tài, kết quả như vậy thì đương nhiên là một người vô cùng khó bắt nạt.
Làm Vu Phiên Phiên bị tức giận mà chết: “Mộ tiểu thư tôi sai rồi. Cầu cô bảo Lục Nhược dừng tay đi, còn làm nữa, tâm huyết cả đời của bố tôi coi như hết!” Vu thị coi như là lão công ty, có gốc rễ không đủ mạnh, bị làn sóng các công ty mới lấn lướt lại bị Lăng Hiên chèn ép thêm quan hệ của Lục gia. Bởi vì bị Phiên Phiên phá rối không ít chuyện, Lục Nhược vô cùng căm tức, chuyện chỉnh cho Vu thị đi xuống chỉ là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.
Từ nhỏ Phiên Phiên đã được gọi là đứa trẻ khéo léo, được hoan nghênh là chuyện đương nhiên, những thứ cô ta muốn nhất định phải lấy được, không lấy được thì tức giận phá cho bằng hỏng thì thôi. Chính cô cũng không nghĩ tới là Mộ Tây không phải cô bé Lọ lem, cô đắc tội lần này là công chúa hàng thật giá thật, là người Lục Nhược yêu thương trân trọng trong tim.
Từ nhỏ cùng Lục Nhược lớn lên, Phiên Phiên không phải không hiểu tính cách Lục Nhược nhưng chẳng qua cũng chỉ là nhìn trời mà đoán gió mà thôi.
Nói cho cùng, Phiên Phiên không có lỗi chẳng qua đó chỉ là chất xúc tác cho những vấn đề của Lục Nhược và Mộ Tây lúc trước nhanh chóng phát ra mà thôi. Cô ta lợi dụng tổng biên tập tòa soạn báo Hồ Lục có hảo cảm với mình mà lợi dụng làm Mộ Tây thật vô cùng kinh tởm. Người như cô ta trên đời này có bao nhiêu vậy, dẫm đạp lên người khác mà sống.
Mộ Tây chưa bao giờ tự nhận là thánh nhân, bất quá cô cũng chỉ là một người có lương tri mà thôi: “Cái đó tôi không có quan hệ, chẳng qua là cô tự làm tự chịu mà thôi.”
Mang thai bốn tháng, bụng của cô đã bắt đầu to lên, cô cẩn thận vòng qua Phiên Phiên quay trở về phòng bệnh. Thấy Phiên Phiên vẫn không cam lòng còn muốn kéo tay Mộ Tây lại, Mộ Nam túm lấy tay cô ta đẩy ngã sang một bên: “Làm việc xấu sao không nghĩ tới hậu quả đi, chú ý câu nói của cô một chút đi cái gì Mộ tiểu thư, chị Hai của tôi đã cùng Lục Nhược ly hôn đâu. Đồ sao chổi!” Mộ Nam lén nhìn lại phía sau, không để ý những người khác vỗ vỗ mông nói: “Là muốn bị trĩ sao?”
“Chị mệt, muốn đi ngủ.” Mộ Tây ngáp một cái, khóe mắt chớp chớp, đã muốn nhắm nghiền. Thời tiết mùa thu mát mẻ thoải mái, lại ở trong nới tĩnh dưỡng cho những phu nhân tôn quý có thai, Mộ Tây ngủ ngày càng nhiều.
“Chị Hai bên kia có hoa cúc nở rất đẹp, chúng ta đi xem đi!” Mộ Nam tích cực đề nghị.
“Tiểu Nam lại đây” Mộ Tây ngoắc ngoắc cô lại, không biết vì sao nên Mộ Nam thực vui vẻ chạy lại.
Mộ Tây kéo mặt cô lại nói: “Rốt cuộc là mày muốn gặp anh ta? Mày có phải là em gái chị nữa không?”
“Nhẹ thôi đau quá, chị Hai, bình tĩnh. Tức giận đối với phụ nữ có thai là không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của thai nhi, trực tiếp liên quan đến tính cách sau này của đứa nhỏ.” Mộ Nam vất vả thoát khỏi ma trảo của Mộ Tây, xoa xoa hai gò má đỏ hồng của mình: “Chị Hai, đã hai tháng rồi, em không nhịn được nữa đâu. Chị cũng đã đáp ứng bố mẹ không cùng anh rể li hôn nhưng lại cứ trốn tránh anh ấy, chị cũng không thể nói nổi đi!”
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, bây giờ Mộ Tây thấu hiểu sâu sắc chuyện này. Mộ gia cha mẹ không tán thành chuyện con gái muốn li hôn, hơn nữa trong khi cô còn đang mang thai như vậy. Mộ mẹ nói đây chẳng qua chỉ là thời kì khủng hoảng sau hôn nhân không có gì quan trọng. Mà xét theo góc độ một người phụ nữ ly hôn thêm một đứa con thì gánh nặng thật sự quá lớn. Nhất là bà lại thấy Lục Nhược vô cùng thương yêu con gái bà.
Mà hơn thế biểu hiện của Lục gia cha mẹ cũng khiến cô không thể cư xử ngỗ nghịch. Hai vị trưởng bối tự mình tới khuyên cô. Mộ Bắc kêu gào không thể cứ như vậy bỏ qua, đây là Lục gia muốn dùng nhu để ép Mộ Tây đây mà, đạt tới mục đích ức hiếp cô.
Hôn nhân có thể tạm thời không bỏ nhưng chính là Mộ Tây không muốn gặp mặt Lục Nhược. Đêm đó cô bị tổn thương rất lớn, tạm thời cô không tự thuyết phục được bản thân mình. Mộ mẹ lo lắng tính tình của Mộ Bắc ảnh hưởng tới Mộ Tây nên đã sớm an bài cho cô vào bệnh viện. Mỗi ngày Lục Nhược đều đứng một bên nhìn cô.
Mỗi lần Mộ Tây nhìn thấy bóng dáng của anh trong lòng liền phiền chán bất an, anh định đem mình thành người đàn ông nhất kiến si tình sao?
Trở lại phòng bệnh, Mộ Tây đần độn ngủ đến gần trưa, mở mắt ra thì đã thấy ngoài trời tối đen, tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi không ngừng ngoài cửa kính.
“Đã 8 giờ rồi sao?” Mộ Tây nhìn vào đồng hồ trên tường không tin được.
Mộ Nam từ trên giường của cô nhảy xuống: “Chị Hai đói chưa ăn cơm thôi.”
Chỉ ăn một miếng Mộ Tây liền biết là ai đưa tới, Mộ Nam đứng ở bên thúc giục: “Ăn nhiều một chút tiểu bảo cũng sẽ lớn mau hơn.” Cô đánh bạo sờ vào bụng Mộ Tây: “ Con mau ra đây dì dạy cho con một chút công phu.”
“Còn không mau đi đi, em có định ăn cơm không?” Mộ Tây đuổi Mộ Nam đi.
“Đã ăn từ sớm rồi!” Mộ Nam ngồi trở lại máy tính của mình, ngồi tiếp tục gõ. “Các chỉ số của chị cùng bảo bối bình thường cả, ngoại trừ chị bị sốt nhẹ, cũng không tệ lắm. Trăm ngàn đừng uống thuốc.”
“Biết rồi, lải nhải mãi.” Mộ Tây quấy quấy bát cháo hải sản. Mùi vị ở Nghê Thường tựa hồ còn mang theo hơi thở của anh. Vừa rồi Mộ Nam sờ vào bụng làm cô có chút chua sót nghĩ có phải hay không con cũng muốn bố kiểm tra như vậy?
Không, không đúng, Mộ Tây lắc đầu. Cô phải bị anh quay cho như chong chóng còn anh ngồi đó cười lạnh lùng mới đúng.
Cô tìm lại trong ngăn kéo một bức ảnh chụp bị cô ác độc xé mất nửa người.
Động tác chậm chạp cô ngồi quay trở lại trên giường đem ảnh chụp đưa xuống bụng, “Cục cưng xem cho kĩ vào, đây không phải cha con đâu, về sau gọi hắn ta là bác cho anh ta tức mà chết đi!”
Qua nửa đêm, gió ngày càng lớn, Mộ Tây lăn lộn mãi không ngủ được, cô luôn sợ tiếng mưa quá lớn, muốn cùng Mộ Nam nói chuyện nhưng lại thấy Mộ Nam đang ngủ say miệng chẹp chẹp trông vô cùng vui vẻ. Cô dậy tiến lại gần cửa sổ trong phòng, bên ngoài tối om trông thật âm u.
Dưới lầu có một bóng dáng trông thật quen mắt, trong lòng Mộ Tây bỗng nổ một tiếng lớn, lập tức nằm xuống trùm chăn kín đầu.
…. Cố gắng mấy phút đồng hồ sau…
Mộ Tây sốc chăn, với tay lấy áo khoác phủ thêm lên người lại cầm theo ô, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Anh muốn ngược đãi cơ thể mình để cô đau lòng có phải không, anh muốn lấy lòng cô theo cách này sao? Không sai anh có thể làm như vậy, đợi lát nữa gặp cô xem, cô nhất định sẽ lấy ô này đập lên mặt anh cho anh xem.
Một đôi chân dài đứng ngay tại cửa, Mộ Tây chỉ lo nhìn phía trước “A” một tiếng.
Người nào đó nhẹ nhàng đỡ lấy cô ôm chặt. Thật lâu rồi không chạm vào cô, hương thơm dịu dàng trên người cô ngào ngạt trong cánh mũi của anh, anh tham lam hít vào nơi cổ cô, thơm quá, có hương sữa. Cô đã đẫy đà lên không ít, ôm càng mềm mại. Anh híp híp mắt, môi thực tự nhiên dừng trên trán cô, nhẹ nhàng dao động.
Thân hình ngọt ngào của cô âm thầm mời gọi anh, anh lại lấy tay chặn lại đôi bàn tay đang chống lại của cô, môi tự nguyện bao trùm đôi môi mềm mại hồng hồng của cô. Uhm, thật là mềm mại, thật là thơm.
Jumbo said: Gái một con trông mòn con mắt…
Cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, do mang thai nên không cần thắt lưng. Vẫn là mặc váy là đẹp nhất rất giống với lúc cô mặc đồng phục nơi công sở có hương vị của phụ nữ. Một bàn tay của anh vén váy cô lên, đem tay chạm vào đùi ngọc của cô, hướng lên trên bao trùm da thịt ở bụng cô hở ra. Cảm xúc của anh ngày càng mạnh mẽ, trên thực tế anh đã có chút mê loạn, chạm vào cô, không ngừng hướng lên trên.
Bàn tay to cố chấp không chịu rời đi, trong bụng mẹ đứa trẻ cảm thấy mẹ không được thoải mái liền trở mình một cái.
Anh kinh hoàng rời đi cánh môi của cô thất thần nói: “Nó động!”
Mộ Tây hít thở không khí một cách khẩn trương, hổn hển thở một lúc lâu, mới ném ô trong tay xuống: “Buông ra! Anh ở trong này làm gì?”
Lục Nhược tránh không kịp, ô đánh trúng vào anh có chút đau, anh tự nhiên lui lại: “Bên ngoài gió lớn quá!”
Quả nhiên… Mộ Tây không nói gì nhìn anh, anh vẫn là dùng cách tự hành hạ bản thân để làm cô đau lòng.
Đầu tháng 3, Mộ Tây liền đem bản đánh giá của bản thân về bạn bè ra đánh giá, lấy phương pháp tổng hợp số lượng làm tiêu chuẩn xem ai được yêu thích nhất.
Mộ Tây cũng không phải ngoại lệ, bị kích động đến mức phải đem bản đánh giá của mình ra cho bạn bè coi, ai ngờ không biết thấy chủ nhiệm từ đâu chạy tới. Bởi vì chuyện đánh giá “hạnh kiểm” ngoài luồng lần này mà trường học ồn ào hẳn lên, Mộ Tây đang viết đánh giá thầy chủ nhiệm bắt được.
Ngô Mỹ Mỹ rỉ vào tai cô nói bạn gái kia nói bản đánh giá đó là của cô.
“Không thể như vậy được, chúng ta đâu có ghi tên ai vào đó đâu!” Tuy nói là như vậy nhưng trong lòng Mộ Tây cũng có chút lo lắng, hơn nữa cô bé đó cùng chủ nhiệm nói chuyện lâu như vậy.
Tan học xong Mộ Tây chạy đi tìm nữ sinh kia, nữ sinh kía ấp úng nói cho thấy chủ nhiệm đó là của cô, Mộ Tây tức giận: “Sao cậu lại có thể nói như vậy? Nói thật hay đó nha?”
“Nhưng nếu mình không nói chủ nhiệm sẽ phạt mình mất!”
Sau Ngô Mỹ Mỹ an ủi Mộ Tây, nói nữ sinh kia thật không có nghĩa khí. Mộ Tây trong lòng uất ức một khoảng thời gian, theo miệng ai đó cam đoạn thật không bằng tin tưởng chính bản thân mình.
Từ đó cô dần hiểu được cái gì gọi là tâm dạ thế gian: “Nơi nào có người nơi đó có thị phi” Đây lời Mộ mẹ thường nói. Mộ Bắc thường cãi lại: chỉ cần ta không phạm tội thì chẳng có gì để nói rồi. Mộ Tây nhìn chị kiên quyết tuy không nói gì nhưng đôi khi cô vẫn thấy lời mẹ nói thật là đúng.
Ở bênh viện đi tản bộ trong hoa viện, Mộ Tây nhìn thấy Phiên Phiên đang hùng hổ tiến lại gần bèn kéo Mộ Nam đi: “Tiểu Nam chúng ta đi!”
“Chờ một chút!” Phiên Phiên đứng canh trước mặt hai người.
“Làm sao? Muốn đánh nhau hay sao vậy?” Mộ Nam cảnh cáo lại giơ một bên tay lên. Làm tiến sĩ y học mới tốt nghiệp mà Mộ Nam chịu sự phân công công tác của gia đình chịu đến thành phố M tiến sĩ thực tập, nói thực tập không bằng là bác sĩ tư của Mộ Tây. Bạn bè Mộ Nam rất nhiều lại có thân thể khỏe mạnh, là một cô gái có tài, kết quả như vậy thì đương nhiên là một người vô cùng khó bắt nạt.
Làm Vu Phiên Phiên bị tức giận mà chết: “Mộ tiểu thư tôi sai rồi. Cầu cô bảo Lục Nhược dừng tay đi, còn làm nữa, tâm huyết cả đời của bố tôi coi như hết!” Vu thị coi như là lão công ty, có gốc rễ không đủ mạnh, bị làn sóng các công ty mới lấn lướt lại bị Lăng Hiên chèn ép thêm quan hệ của Lục gia. Bởi vì bị Phiên Phiên phá rối không ít chuyện, Lục Nhược vô cùng căm tức, chuyện chỉnh cho Vu thị đi xuống chỉ là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.
Từ nhỏ Phiên Phiên đã được gọi là đứa trẻ khéo léo, được hoan nghênh là chuyện đương nhiên, những thứ cô ta muốn nhất định phải lấy được, không lấy được thì tức giận phá cho bằng hỏng thì thôi. Chính cô cũng không nghĩ tới là Mộ Tây không phải cô bé Lọ lem, cô đắc tội lần này là công chúa hàng thật giá thật, là người Lục Nhược yêu thương trân trọng trong tim.
Từ nhỏ cùng Lục Nhược lớn lên, Phiên Phiên không phải không hiểu tính cách Lục Nhược nhưng chẳng qua cũng chỉ là nhìn trời mà đoán gió mà thôi.
Nói cho cùng, Phiên Phiên không có lỗi chẳng qua đó chỉ là chất xúc tác cho những vấn đề của Lục Nhược và Mộ Tây lúc trước nhanh chóng phát ra mà thôi. Cô ta lợi dụng tổng biên tập tòa soạn báo Hồ Lục có hảo cảm với mình mà lợi dụng làm Mộ Tây thật vô cùng kinh tởm. Người như cô ta trên đời này có bao nhiêu vậy, dẫm đạp lên người khác mà sống.
Mộ Tây chưa bao giờ tự nhận là thánh nhân, bất quá cô cũng chỉ là một người có lương tri mà thôi: “Cái đó tôi không có quan hệ, chẳng qua là cô tự làm tự chịu mà thôi.”
Mang thai bốn tháng, bụng của cô đã bắt đầu to lên, cô cẩn thận vòng qua Phiên Phiên quay trở về phòng bệnh. Thấy Phiên Phiên vẫn không cam lòng còn muốn kéo tay Mộ Tây lại, Mộ Nam túm lấy tay cô ta đẩy ngã sang một bên: “Làm việc xấu sao không nghĩ tới hậu quả đi, chú ý câu nói của cô một chút đi cái gì Mộ tiểu thư, chị Hai của tôi đã cùng Lục Nhược ly hôn đâu. Đồ sao chổi!” Mộ Nam lén nhìn lại phía sau, không để ý những người khác vỗ vỗ mông nói: “Là muốn bị trĩ sao?”
“Chị mệt, muốn đi ngủ.” Mộ Tây ngáp một cái, khóe mắt chớp chớp, đã muốn nhắm nghiền. Thời tiết mùa thu mát mẻ thoải mái, lại ở trong nới tĩnh dưỡng cho những phu nhân tôn quý có thai, Mộ Tây ngủ ngày càng nhiều.
“Chị Hai bên kia có hoa cúc nở rất đẹp, chúng ta đi xem đi!” Mộ Nam tích cực đề nghị.
“Tiểu Nam lại đây” Mộ Tây ngoắc ngoắc cô lại, không biết vì sao nên Mộ Nam thực vui vẻ chạy lại.
Mộ Tây kéo mặt cô lại nói: “Rốt cuộc là mày muốn gặp anh ta? Mày có phải là em gái chị nữa không?”
“Nhẹ thôi đau quá, chị Hai, bình tĩnh. Tức giận đối với phụ nữ có thai là không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của thai nhi, trực tiếp liên quan đến tính cách sau này của đứa nhỏ.” Mộ Nam vất vả thoát khỏi ma trảo của Mộ Tây, xoa xoa hai gò má đỏ hồng của mình: “Chị Hai, đã hai tháng rồi, em không nhịn được nữa đâu. Chị cũng đã đáp ứng bố mẹ không cùng anh rể li hôn nhưng lại cứ trốn tránh anh ấy, chị cũng không thể nói nổi đi!”
Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, bây giờ Mộ Tây thấu hiểu sâu sắc chuyện này. Mộ gia cha mẹ không tán thành chuyện con gái muốn li hôn, hơn nữa trong khi cô còn đang mang thai như vậy. Mộ mẹ nói đây chẳng qua chỉ là thời kì khủng hoảng sau hôn nhân không có gì quan trọng. Mà xét theo góc độ một người phụ nữ ly hôn thêm một đứa con thì gánh nặng thật sự quá lớn. Nhất là bà lại thấy Lục Nhược vô cùng thương yêu con gái bà.
Mà hơn thế biểu hiện của Lục gia cha mẹ cũng khiến cô không thể cư xử ngỗ nghịch. Hai vị trưởng bối tự mình tới khuyên cô. Mộ Bắc kêu gào không thể cứ như vậy bỏ qua, đây là Lục gia muốn dùng nhu để ép Mộ Tây đây mà, đạt tới mục đích ức hiếp cô.
Hôn nhân có thể tạm thời không bỏ nhưng chính là Mộ Tây không muốn gặp mặt Lục Nhược. Đêm đó cô bị tổn thương rất lớn, tạm thời cô không tự thuyết phục được bản thân mình. Mộ mẹ lo lắng tính tình của Mộ Bắc ảnh hưởng tới Mộ Tây nên đã sớm an bài cho cô vào bệnh viện. Mỗi ngày Lục Nhược đều đứng một bên nhìn cô.
Mỗi lần Mộ Tây nhìn thấy bóng dáng của anh trong lòng liền phiền chán bất an, anh định đem mình thành người đàn ông nhất kiến si tình sao?
Trở lại phòng bệnh, Mộ Tây đần độn ngủ đến gần trưa, mở mắt ra thì đã thấy ngoài trời tối đen, tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi không ngừng ngoài cửa kính.
“Đã 8 giờ rồi sao?” Mộ Tây nhìn vào đồng hồ trên tường không tin được.
Mộ Nam từ trên giường của cô nhảy xuống: “Chị Hai đói chưa ăn cơm thôi.”
Chỉ ăn một miếng Mộ Tây liền biết là ai đưa tới, Mộ Nam đứng ở bên thúc giục: “Ăn nhiều một chút tiểu bảo cũng sẽ lớn mau hơn.” Cô đánh bạo sờ vào bụng Mộ Tây: “ Con mau ra đây dì dạy cho con một chút công phu.”
“Còn không mau đi đi, em có định ăn cơm không?” Mộ Tây đuổi Mộ Nam đi.
“Đã ăn từ sớm rồi!” Mộ Nam ngồi trở lại máy tính của mình, ngồi tiếp tục gõ. “Các chỉ số của chị cùng bảo bối bình thường cả, ngoại trừ chị bị sốt nhẹ, cũng không tệ lắm. Trăm ngàn đừng uống thuốc.”
“Biết rồi, lải nhải mãi.” Mộ Tây quấy quấy bát cháo hải sản. Mùi vị ở Nghê Thường tựa hồ còn mang theo hơi thở của anh. Vừa rồi Mộ Nam sờ vào bụng làm cô có chút chua sót nghĩ có phải hay không con cũng muốn bố kiểm tra như vậy?
Không, không đúng, Mộ Tây lắc đầu. Cô phải bị anh quay cho như chong chóng còn anh ngồi đó cười lạnh lùng mới đúng.
Cô tìm lại trong ngăn kéo một bức ảnh chụp bị cô ác độc xé mất nửa người.
Động tác chậm chạp cô ngồi quay trở lại trên giường đem ảnh chụp đưa xuống bụng, “Cục cưng xem cho kĩ vào, đây không phải cha con đâu, về sau gọi hắn ta là bác cho anh ta tức mà chết đi!”
Qua nửa đêm, gió ngày càng lớn, Mộ Tây lăn lộn mãi không ngủ được, cô luôn sợ tiếng mưa quá lớn, muốn cùng Mộ Nam nói chuyện nhưng lại thấy Mộ Nam đang ngủ say miệng chẹp chẹp trông vô cùng vui vẻ. Cô dậy tiến lại gần cửa sổ trong phòng, bên ngoài tối om trông thật âm u.
Dưới lầu có một bóng dáng trông thật quen mắt, trong lòng Mộ Tây bỗng nổ một tiếng lớn, lập tức nằm xuống trùm chăn kín đầu.
…. Cố gắng mấy phút đồng hồ sau…
Mộ Tây sốc chăn, với tay lấy áo khoác phủ thêm lên người lại cầm theo ô, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Anh muốn ngược đãi cơ thể mình để cô đau lòng có phải không, anh muốn lấy lòng cô theo cách này sao? Không sai anh có thể làm như vậy, đợi lát nữa gặp cô xem, cô nhất định sẽ lấy ô này đập lên mặt anh cho anh xem.
Một đôi chân dài đứng ngay tại cửa, Mộ Tây chỉ lo nhìn phía trước “A” một tiếng.
Người nào đó nhẹ nhàng đỡ lấy cô ôm chặt. Thật lâu rồi không chạm vào cô, hương thơm dịu dàng trên người cô ngào ngạt trong cánh mũi của anh, anh tham lam hít vào nơi cổ cô, thơm quá, có hương sữa. Cô đã đẫy đà lên không ít, ôm càng mềm mại. Anh híp híp mắt, môi thực tự nhiên dừng trên trán cô, nhẹ nhàng dao động.
Thân hình ngọt ngào của cô âm thầm mời gọi anh, anh lại lấy tay chặn lại đôi bàn tay đang chống lại của cô, môi tự nguyện bao trùm đôi môi mềm mại hồng hồng của cô. Uhm, thật là mềm mại, thật là thơm.
Jumbo said: Gái một con trông mòn con mắt…
Cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, do mang thai nên không cần thắt lưng. Vẫn là mặc váy là đẹp nhất rất giống với lúc cô mặc đồng phục nơi công sở có hương vị của phụ nữ. Một bàn tay của anh vén váy cô lên, đem tay chạm vào đùi ngọc của cô, hướng lên trên bao trùm da thịt ở bụng cô hở ra. Cảm xúc của anh ngày càng mạnh mẽ, trên thực tế anh đã có chút mê loạn, chạm vào cô, không ngừng hướng lên trên.
Bàn tay to cố chấp không chịu rời đi, trong bụng mẹ đứa trẻ cảm thấy mẹ không được thoải mái liền trở mình một cái.
Anh kinh hoàng rời đi cánh môi của cô thất thần nói: “Nó động!”
Mộ Tây hít thở không khí một cách khẩn trương, hổn hển thở một lúc lâu, mới ném ô trong tay xuống: “Buông ra! Anh ở trong này làm gì?”
Lục Nhược tránh không kịp, ô đánh trúng vào anh có chút đau, anh tự nhiên lui lại: “Bên ngoài gió lớn quá!”
Quả nhiên… Mộ Tây không nói gì nhìn anh, anh vẫn là dùng cách tự hành hạ bản thân để làm cô đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook