Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về
-
Chương 58: Cuộc sống bình thường
Căn hộ độc thân Tạ Vũ thuê chỉ khoảng ba mươi mét vuông, một căn phòng mở rộng. Vào cửa là nhà bếp nhỏ kiểu mở, đi vào trong là một chiếc sofa nhỏ, sofa đi qua là một chiếc giường lớn.
Mấy ngày nay, về cơ bản cô ở bệnh viện chăm sóc Lục Viễn, nhà cửa bừa bộn, vẫn chưa kịp dọn dẹp. Sau khi vào cửa, cô hiếm khi hơi ngượng, lập tức lao tới trước sofa, luống cuống tay chân gom quần áo bẩn trên đó, chạy nhanh vào toilet, nhét vào máy giặt.
Chờ cô ra khỏi toilet, lại thấy Lục Viễn vẫn đứng ở cửa, cười nói: “Sao vậy? Ngại sao?”
Lục Viễn lắc đầu, cười với cô: “Tò mò chút thôi.”
Tạ Vũ đi lên trước, kéo anh vào, cười nói: “Không cần tò mò đâu, đây chính là một căn hộ thuê, còn đắt nữa. Chờ sau này anh làm việc, phải chia tiền thuê nhà chung với em đấy.”
Lục Viễn cười gật đầu.
Tạ Vũ đi đến trước tủ lạnh, mở ra hỏi: “Anh thu dọn hành lý của anh đi, em nấu cơm. Anh muốn ăn gì?”
Lục Viễn nói: “Em có gì?”
Tạ Vũ cười, từ trước tủ lạnh ngẩng đầu, cầm một khúc thịt hun khói và nửa gói mì, quơ quơ với Lục Viễn ngồi trên sofa, nói: “Em cũng chỉ hỏi đại thôi, anh tưởng chỗ em là nhà hàng à? Còn có thể gọi món sao? Cả thảy chỉ có nửa gói mì, hai chúng ta ăn tạm một chút, nghỉ ngơi lát rồi buổi tối ra ngoài ăn một bữa lớn, thế nào?”
“Được.” Lục Viễn cười gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn cô đi đến trước tủ bát, hỏi, “Có cần anh giúp một tay không?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Nấu mì thôi mà, không cần đầu bếp như anh đâu.”
Hai bát mì nóng hôi hổi nhanh chóng xong. Lục Viễn đi tới, mỗi tay một bát bưng đến cái bàn nhỏ.
Tạ Vũ cầm hai đôi đũa đi theo sau anh, chờ anh để bát xong đưa một đôi đũa cho anh: “Anh xem thử mùi vị thế nào đi?”
Lục Viễn không khách sáo cầm đũa trộn bát mì trước mặt mình mấy cái, gắp một miếng đưa vào miệng, nhai, nuốt vào, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
“Không phải rất dở thật đấy chứ?” Tạ Vũ nhíu mày, thấy bộ dạng này của anh, trong lòng không chắc mấy.
Cô cầm đũa lên, chuẩn bị thử một miếng, Lục Viễn bên cạnh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Ngon hơn anh tưởng tượng nhiều lắm.”
Chân mày đang nhíu của Tạ Vũ thả lỏng. Cô đưa mì đang gắp lên vào miệng, hơi có chút đắc ý nói: “Cái khác em không dám nói, nhưng em vẫn có chút kĩ thuật nấu mì mà. Nói cho cùng thì cũng đã tích lũy bao nhiêu năm ăn mì rồi.”
Mì thật ra không tính là ngon lắm, nhưng chỉ có hai nguyên liệu mì và thịt hun khói, có thể nấu được mùi vị này, bản thân Tạ Vũ cảm thấy rất hài lòng.
Lục Viễn cười lắc đầu: “Sau này thứ thực phẩm rác như mì ăn liền đừng xuất hiện trong nhà nữa.”
Một chữ nhà, anh nói vô cùng tự nhiên. Tạ Vũ hơi ngẩn ra, một cảm giác không nói rõ được cũng không tả được tràn tới, có nỗi sợ hãi trong thoáng chốc, nhưng sự ấm áp ùn ùn kéo đến ập tới rất nhanh.
Thật ra thời gian họ sống chung ngắn đến lạ lùng, nhưng lại không hiểu sao có sự ăn ý và vững chắc ở bên nhau nhiều năm.
Tạ Vũ thích cảm giác làm người ta yên tâm này.
Cô gật đầu: “Vậy anh phụ trách nấu cơm, em rửa chén.”
Lục Viễn: “Được.”
Hai người ăn mì xong, Lục Viễn tiếp tục thu dọn đồ trong ba lô. Tạ Vũ ngồi nghiêng trên sofa, nhìn anh lấy từng cái quần cái áo ra, sau khi hỏi ý kiến cô thì treo vào tủ quần áo trong phòng, rồi lấy mấy quyển sách ra nhét vào trong tủ sách của cô.
Căn nhà vốn toàn mùi phụ nữ độc thân từ từ tăng thêm một phần mùi vị.
Có lẽ là mấy ngày nay mãi ngủ không ngon, ban nãy lại ăn cơm, nên Tạ Vũ đang ngồi thì hơi mệt, bất giác nghiêng trên ghế sofa ngủ mất.
Lục Viễn thu dọn đồ đạc của mình xong, thấy cô đang ngủ, rón rén đi đến trước sofa, đứng cạnh cô lặng lẽ nhìn cô.
Tạ Vũ mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Lục Viễn rơi vào giữa biển người chen lấn nhau ở bến Thượng Hải, sau đó bị tách ra.
Hai người cách nhau ngày càng xa, càng ngày càng xa.
“A!” Tạ Vũ khẽ la một tiếng, bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Mở mắt ra, thấy Lục Viễn bao phủ bầu trời mình. Cô còn hơi lim dim mơ mơ màng màng, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy.
Cô giơ tay lên ôm cổ anh theo bản năng, dựa vào ngực anh hấp thu sự ấm áp của cơ thể anh: “Anh còn ở đây ư?”
“Anh đây.” Lục Viễn đưa tay vén mái tóc xõa rối của cô ra sau tai, khẽ hỏi: “Em gặp ác mộng ư?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lục Viễn không lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn bờ môi cô. Khẽ tách ra một chút, nhìn cô, rồi phủ lên hôn cô, từ đôi môi he hé của cô, trượt xuống bên mặt và cổ cô.
Tạ Vũ mềm nhũn nằm dưới người anh, tiếp nhận sự thân mật đã lâu này.
Anh cởi quần áo anh và cô, phơi bày bản thân nguyên thủy ra cho đối phương. Sofa rất hẹp, mà giường ngay bên cạnh, nhưng không ai muốn rời khỏi chỗ chật hẹp này.
“Mở ra chút nào.” Anh nói bên tai cô.
Cô mở ra một chút cho anh.
“Hãy ôm chặt anh thêm chút nữa.”
Cô liền ôm chặt anh hơn một chút.
Thật ra cả người Tạ Vũ vẫn hơi ngẩn ngơ, tựa như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cơn ác mộng đó đã bị cảm giác an lòng vững vàng thay thế.
Khoảnh khắc ánh sao sáng rực, cô ôm người anh thật chặt, khẽ nói bên tai anh: “Lục Viễn, em yêu anh.”
Lục Viễn một tay chống sofa, thân thể vẫn chưa tách ra, anh hôn môi cô: “Anh cũng yêu em.”
Hai người nhìn nhau, im lặng một lúc, rồi đồng thời khẽ cười thành tiếng.
Lục Viễn từ trên người cô bò dậy, bồng cô lên giường. Hai người chui vào trong chăn dựa vào nhau.
Tạ Vũ nhìn anh, lấy ngón tay mô tả đường nét của anh như có như không: “Anh có dự định gì không?”
Lục Viễn tóm lấy tay cô, cười nói: “Tìm một công việc trước, thế nào thì cũng không thể ăn bám được.”
Tạ Vũ cười: “Không sao, yêu cầu sống của anh thấp như vậy, em nuôi nổi.” Nói xong, lại hỏi, “Chuẩn bị tìm việc gì?”
Lục Viễn nói: “Chắc là vẫn làm nghề cũ trước đây.”
Tạ Vũ lại ôm cổ anh, nói đùa: “Vậy em chờ anh nhận chức tổng giám đốc lên làm CEO lấy vợ bạch phú mỹ em đây, đi lên đỉnh cuộc sống.”
Lục Viễn cười: “Vậy có lẽ phải chờ hơi lâu.”
Đùa giỡn là đùa giỡn. Cuộc sống dù thế nào cũng phải khuất phục thực tế.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn có chút ngạc nhiên bất ngờ.
Sau khi từ bệnh viện về mấy ngày, Tạ Vũ rốt cuộc phục chức trở lại tạp chí đi làm. Cô vốn còn tưởng phải đối mặt với việc phó tổng biên tập mới Trần Kiếm làm khó dễ, cân nhắc có cần tìm một công việc khác không.
Nhưng không ngờ đi làm chưa được hai ngày, giám đốc của họ dính líu đến tội nhận hối lộ bị dẫn đi điều tra, Trần Kiếm ngồi chức phó tổng biên tập còn chưa nóng mông bị liên lụy.
Tạp chí chỉnh đốn lại, giám đốc mới từ trên xuống, Tạ Vũ thăng chức làm phó tổng biên tập.
Tất cả mọi việc này điều chỉnh xong chỉ trong vòng một tuần. Ngay cả bản thân Tạ Vũ cũng có phần không phản ứng kịp.
Mà so với việc tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó của cô, Lục Viễn lại không thuận lợi. Anh rời nghề cũ quá lâu, thật ra đã không còn hiểu rõ nghề nghiệp hôm nay.
Huống chi gần cuối năm, tuy là mùa rộ đổi nghề, nhưng rất nhiều công ty quan sát nhiều hơn, chứ không phải tuyển dụng nhân viên mới.
Tạ Vũ thấy anh tuy không lo lắng, nhưng phỏng vấn mấy lần cũng khó tránh khỏi thất vọng.
Cô nói với anh: “Dù sao cũng sắp tết rồi, chi bằng chơi thật đã trước, chờ qua tết rồi tìm.”
Lục Viễn cười nói: “Em an ủi anh sao? Bao nhiêu năm không làm việc, tuổi tác lại không chiếm ưu thế, quả thật hơi khó tìm. Nhưng không sao, nếu không tìm được việc thật, thì anh mở một quán ăn nhỏ. Dù sao cũng ở Thượng Hải, kiếm tiền là quan trọng nhất.”
Tạ Vũ biết anh nói đùa, cũng nói theo anh: “Được đấy, vừa vặn em có thể làm bà chủ.”
May mà khi vừa về Lục Viễn tìm việc không thuận lợi không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người. Anh đã đến cái tuổi hễ có việc gì cũng có thể ung dung, cũng quý trọng cuộc sống trước mắt.
Họ vừa ở chung, nhưng lại như một đôi sống chung đã lâu, không thể tự nhiên hơn được nữa.
Tạ Vũ thăng chức, làm việc và nghỉ ngơi quy luật hơn rất nhiều, về cơ bản là đến giờ thì tan làm.
Về đến nhà, Lục Viễn đã nấu cơm gần xong, hai người có thể cùng ăn một bữa cơm tối.
Lục Viễn ở trên núi đã luyện thành tay nghề nấu nướng tuyệt vời, làm bữa cơm hai người căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu, tùy tiện vung dao là bữa tiệc mỹ thực.
Tuần tiếp theo, Tạ Vũ cảm thấy rõ bụng mình tăng thêm một tầng thịt.
Đến ngày đầu tiên của tháng hai, vì có bạn hẹn, nên Lục Viễn hiếm khi về nhà trễ hơn cô. Khi anh về đã hơn mười giờ tối.
Tạ Vũ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cười hỏi: “Anh uống rượu à? Thành thật khai báo có phải đi tán gái không?”
Lục Viễn cười: “Đừng nói oan cho anh, đã nói trước với em là bạn và người hợp tác trước kia mà.”
“Có bằng chứng gì?” Tạ Vũ cố ý nói.
Lục Viễn ngồi xuống bên cạnh cô: “Họ mời anh đến công ty họ làm, anh đồng ý rồi.”
Tạ Vũ hỏi: “Là công ty trước kia anh góp vốn chung?”
Lục Viễn gật đầu: “Phải mà cũng không phải. Công ty bây giờ đã khác hơn trước khi anh rời khỏi nhiều lắm.”
Tạ Vũ suy nghĩ, hỏi: “Liệu có áp lực tâm lý không?”
Lục Viễn cười: “Cái đó thì không. Hai người bạn đó của anh nhân phẩm khá tốt, tuy mấy năm nay ít liên lạc, nhưng quan hệ vẫn tốt lắm.”
Tạ Vũ gật đầu: “Anh nghĩ kĩ là được rồi, tuyệt đối đừng tạo áp lực cho mình.” Cô cười hì hì nói với anh, “Em hi vọng anh vui. Anh vui thì em sẽ vui.”
Lục Viễn nói: “Bây giờ anh rất vui.”
Mấy ngày nay, về cơ bản cô ở bệnh viện chăm sóc Lục Viễn, nhà cửa bừa bộn, vẫn chưa kịp dọn dẹp. Sau khi vào cửa, cô hiếm khi hơi ngượng, lập tức lao tới trước sofa, luống cuống tay chân gom quần áo bẩn trên đó, chạy nhanh vào toilet, nhét vào máy giặt.
Chờ cô ra khỏi toilet, lại thấy Lục Viễn vẫn đứng ở cửa, cười nói: “Sao vậy? Ngại sao?”
Lục Viễn lắc đầu, cười với cô: “Tò mò chút thôi.”
Tạ Vũ đi lên trước, kéo anh vào, cười nói: “Không cần tò mò đâu, đây chính là một căn hộ thuê, còn đắt nữa. Chờ sau này anh làm việc, phải chia tiền thuê nhà chung với em đấy.”
Lục Viễn cười gật đầu.
Tạ Vũ đi đến trước tủ lạnh, mở ra hỏi: “Anh thu dọn hành lý của anh đi, em nấu cơm. Anh muốn ăn gì?”
Lục Viễn nói: “Em có gì?”
Tạ Vũ cười, từ trước tủ lạnh ngẩng đầu, cầm một khúc thịt hun khói và nửa gói mì, quơ quơ với Lục Viễn ngồi trên sofa, nói: “Em cũng chỉ hỏi đại thôi, anh tưởng chỗ em là nhà hàng à? Còn có thể gọi món sao? Cả thảy chỉ có nửa gói mì, hai chúng ta ăn tạm một chút, nghỉ ngơi lát rồi buổi tối ra ngoài ăn một bữa lớn, thế nào?”
“Được.” Lục Viễn cười gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn cô đi đến trước tủ bát, hỏi, “Có cần anh giúp một tay không?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Nấu mì thôi mà, không cần đầu bếp như anh đâu.”
Hai bát mì nóng hôi hổi nhanh chóng xong. Lục Viễn đi tới, mỗi tay một bát bưng đến cái bàn nhỏ.
Tạ Vũ cầm hai đôi đũa đi theo sau anh, chờ anh để bát xong đưa một đôi đũa cho anh: “Anh xem thử mùi vị thế nào đi?”
Lục Viễn không khách sáo cầm đũa trộn bát mì trước mặt mình mấy cái, gắp một miếng đưa vào miệng, nhai, nuốt vào, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
“Không phải rất dở thật đấy chứ?” Tạ Vũ nhíu mày, thấy bộ dạng này của anh, trong lòng không chắc mấy.
Cô cầm đũa lên, chuẩn bị thử một miếng, Lục Viễn bên cạnh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Ngon hơn anh tưởng tượng nhiều lắm.”
Chân mày đang nhíu của Tạ Vũ thả lỏng. Cô đưa mì đang gắp lên vào miệng, hơi có chút đắc ý nói: “Cái khác em không dám nói, nhưng em vẫn có chút kĩ thuật nấu mì mà. Nói cho cùng thì cũng đã tích lũy bao nhiêu năm ăn mì rồi.”
Mì thật ra không tính là ngon lắm, nhưng chỉ có hai nguyên liệu mì và thịt hun khói, có thể nấu được mùi vị này, bản thân Tạ Vũ cảm thấy rất hài lòng.
Lục Viễn cười lắc đầu: “Sau này thứ thực phẩm rác như mì ăn liền đừng xuất hiện trong nhà nữa.”
Một chữ nhà, anh nói vô cùng tự nhiên. Tạ Vũ hơi ngẩn ra, một cảm giác không nói rõ được cũng không tả được tràn tới, có nỗi sợ hãi trong thoáng chốc, nhưng sự ấm áp ùn ùn kéo đến ập tới rất nhanh.
Thật ra thời gian họ sống chung ngắn đến lạ lùng, nhưng lại không hiểu sao có sự ăn ý và vững chắc ở bên nhau nhiều năm.
Tạ Vũ thích cảm giác làm người ta yên tâm này.
Cô gật đầu: “Vậy anh phụ trách nấu cơm, em rửa chén.”
Lục Viễn: “Được.”
Hai người ăn mì xong, Lục Viễn tiếp tục thu dọn đồ trong ba lô. Tạ Vũ ngồi nghiêng trên sofa, nhìn anh lấy từng cái quần cái áo ra, sau khi hỏi ý kiến cô thì treo vào tủ quần áo trong phòng, rồi lấy mấy quyển sách ra nhét vào trong tủ sách của cô.
Căn nhà vốn toàn mùi phụ nữ độc thân từ từ tăng thêm một phần mùi vị.
Có lẽ là mấy ngày nay mãi ngủ không ngon, ban nãy lại ăn cơm, nên Tạ Vũ đang ngồi thì hơi mệt, bất giác nghiêng trên ghế sofa ngủ mất.
Lục Viễn thu dọn đồ đạc của mình xong, thấy cô đang ngủ, rón rén đi đến trước sofa, đứng cạnh cô lặng lẽ nhìn cô.
Tạ Vũ mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Lục Viễn rơi vào giữa biển người chen lấn nhau ở bến Thượng Hải, sau đó bị tách ra.
Hai người cách nhau ngày càng xa, càng ngày càng xa.
“A!” Tạ Vũ khẽ la một tiếng, bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Mở mắt ra, thấy Lục Viễn bao phủ bầu trời mình. Cô còn hơi lim dim mơ mơ màng màng, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy.
Cô giơ tay lên ôm cổ anh theo bản năng, dựa vào ngực anh hấp thu sự ấm áp của cơ thể anh: “Anh còn ở đây ư?”
“Anh đây.” Lục Viễn đưa tay vén mái tóc xõa rối của cô ra sau tai, khẽ hỏi: “Em gặp ác mộng ư?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lục Viễn không lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn bờ môi cô. Khẽ tách ra một chút, nhìn cô, rồi phủ lên hôn cô, từ đôi môi he hé của cô, trượt xuống bên mặt và cổ cô.
Tạ Vũ mềm nhũn nằm dưới người anh, tiếp nhận sự thân mật đã lâu này.
Anh cởi quần áo anh và cô, phơi bày bản thân nguyên thủy ra cho đối phương. Sofa rất hẹp, mà giường ngay bên cạnh, nhưng không ai muốn rời khỏi chỗ chật hẹp này.
“Mở ra chút nào.” Anh nói bên tai cô.
Cô mở ra một chút cho anh.
“Hãy ôm chặt anh thêm chút nữa.”
Cô liền ôm chặt anh hơn một chút.
Thật ra cả người Tạ Vũ vẫn hơi ngẩn ngơ, tựa như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cơn ác mộng đó đã bị cảm giác an lòng vững vàng thay thế.
Khoảnh khắc ánh sao sáng rực, cô ôm người anh thật chặt, khẽ nói bên tai anh: “Lục Viễn, em yêu anh.”
Lục Viễn một tay chống sofa, thân thể vẫn chưa tách ra, anh hôn môi cô: “Anh cũng yêu em.”
Hai người nhìn nhau, im lặng một lúc, rồi đồng thời khẽ cười thành tiếng.
Lục Viễn từ trên người cô bò dậy, bồng cô lên giường. Hai người chui vào trong chăn dựa vào nhau.
Tạ Vũ nhìn anh, lấy ngón tay mô tả đường nét của anh như có như không: “Anh có dự định gì không?”
Lục Viễn tóm lấy tay cô, cười nói: “Tìm một công việc trước, thế nào thì cũng không thể ăn bám được.”
Tạ Vũ cười: “Không sao, yêu cầu sống của anh thấp như vậy, em nuôi nổi.” Nói xong, lại hỏi, “Chuẩn bị tìm việc gì?”
Lục Viễn nói: “Chắc là vẫn làm nghề cũ trước đây.”
Tạ Vũ lại ôm cổ anh, nói đùa: “Vậy em chờ anh nhận chức tổng giám đốc lên làm CEO lấy vợ bạch phú mỹ em đây, đi lên đỉnh cuộc sống.”
Lục Viễn cười: “Vậy có lẽ phải chờ hơi lâu.”
Đùa giỡn là đùa giỡn. Cuộc sống dù thế nào cũng phải khuất phục thực tế.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn có chút ngạc nhiên bất ngờ.
Sau khi từ bệnh viện về mấy ngày, Tạ Vũ rốt cuộc phục chức trở lại tạp chí đi làm. Cô vốn còn tưởng phải đối mặt với việc phó tổng biên tập mới Trần Kiếm làm khó dễ, cân nhắc có cần tìm một công việc khác không.
Nhưng không ngờ đi làm chưa được hai ngày, giám đốc của họ dính líu đến tội nhận hối lộ bị dẫn đi điều tra, Trần Kiếm ngồi chức phó tổng biên tập còn chưa nóng mông bị liên lụy.
Tạp chí chỉnh đốn lại, giám đốc mới từ trên xuống, Tạ Vũ thăng chức làm phó tổng biên tập.
Tất cả mọi việc này điều chỉnh xong chỉ trong vòng một tuần. Ngay cả bản thân Tạ Vũ cũng có phần không phản ứng kịp.
Mà so với việc tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó của cô, Lục Viễn lại không thuận lợi. Anh rời nghề cũ quá lâu, thật ra đã không còn hiểu rõ nghề nghiệp hôm nay.
Huống chi gần cuối năm, tuy là mùa rộ đổi nghề, nhưng rất nhiều công ty quan sát nhiều hơn, chứ không phải tuyển dụng nhân viên mới.
Tạ Vũ thấy anh tuy không lo lắng, nhưng phỏng vấn mấy lần cũng khó tránh khỏi thất vọng.
Cô nói với anh: “Dù sao cũng sắp tết rồi, chi bằng chơi thật đã trước, chờ qua tết rồi tìm.”
Lục Viễn cười nói: “Em an ủi anh sao? Bao nhiêu năm không làm việc, tuổi tác lại không chiếm ưu thế, quả thật hơi khó tìm. Nhưng không sao, nếu không tìm được việc thật, thì anh mở một quán ăn nhỏ. Dù sao cũng ở Thượng Hải, kiếm tiền là quan trọng nhất.”
Tạ Vũ biết anh nói đùa, cũng nói theo anh: “Được đấy, vừa vặn em có thể làm bà chủ.”
May mà khi vừa về Lục Viễn tìm việc không thuận lợi không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người. Anh đã đến cái tuổi hễ có việc gì cũng có thể ung dung, cũng quý trọng cuộc sống trước mắt.
Họ vừa ở chung, nhưng lại như một đôi sống chung đã lâu, không thể tự nhiên hơn được nữa.
Tạ Vũ thăng chức, làm việc và nghỉ ngơi quy luật hơn rất nhiều, về cơ bản là đến giờ thì tan làm.
Về đến nhà, Lục Viễn đã nấu cơm gần xong, hai người có thể cùng ăn một bữa cơm tối.
Lục Viễn ở trên núi đã luyện thành tay nghề nấu nướng tuyệt vời, làm bữa cơm hai người căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu, tùy tiện vung dao là bữa tiệc mỹ thực.
Tuần tiếp theo, Tạ Vũ cảm thấy rõ bụng mình tăng thêm một tầng thịt.
Đến ngày đầu tiên của tháng hai, vì có bạn hẹn, nên Lục Viễn hiếm khi về nhà trễ hơn cô. Khi anh về đã hơn mười giờ tối.
Tạ Vũ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cười hỏi: “Anh uống rượu à? Thành thật khai báo có phải đi tán gái không?”
Lục Viễn cười: “Đừng nói oan cho anh, đã nói trước với em là bạn và người hợp tác trước kia mà.”
“Có bằng chứng gì?” Tạ Vũ cố ý nói.
Lục Viễn ngồi xuống bên cạnh cô: “Họ mời anh đến công ty họ làm, anh đồng ý rồi.”
Tạ Vũ hỏi: “Là công ty trước kia anh góp vốn chung?”
Lục Viễn gật đầu: “Phải mà cũng không phải. Công ty bây giờ đã khác hơn trước khi anh rời khỏi nhiều lắm.”
Tạ Vũ suy nghĩ, hỏi: “Liệu có áp lực tâm lý không?”
Lục Viễn cười: “Cái đó thì không. Hai người bạn đó của anh nhân phẩm khá tốt, tuy mấy năm nay ít liên lạc, nhưng quan hệ vẫn tốt lắm.”
Tạ Vũ gật đầu: “Anh nghĩ kĩ là được rồi, tuyệt đối đừng tạo áp lực cho mình.” Cô cười hì hì nói với anh, “Em hi vọng anh vui. Anh vui thì em sẽ vui.”
Lục Viễn nói: “Bây giờ anh rất vui.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook