Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về
-
Chương 54: Đô thị
Hôm sau là ngày cuối cùng của tháng mười hai, cũng là điểm kết thúc của năm nay.
Ngủ một đêm, cánh tay Tạ Vũ đã không còn đau đến thế, chỉ là hành động vẫn bất tiện. May mà cô cũng không cần ra ngoài, trước đó vốn còn suy nghĩ tết có cần đi thăm Lục Viễn không, nhưng ra thế này nên cũng đành thôi.
Cũng may trên lịch chỉ còn hơn một tháng, cô có thể chờ đến khi anh đến.
Tối qua đã đồng ý với Lý Hưng Ngộ mời anh ta ăn cơm, dù sao cũng là cảm ơn người ta, không tiện chọn chỗ tệ quá, nên chọn một nhà hàng Tây ở Hyatt.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, di động của Tạ Vũ liền reo lên.
Là Lục Viễn.
Cô cười cười, nhận máy ngay trước mặt Lý Hưng Ngộ, thuận miệng nói: “Anh nghỉ rồi à?”
Lục Viễn ừm một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Tạ Vũ liếc nhìn Lý Hưng Ngộ đang lật thực đơn ở đối diện, nói: “Mời người bạn tối qua giúp em ăn cơm.”
“Ăn ở đâu?”
Tuy hai người thường xuyên gọi điện, nhưng anh rất ít khi hỏi cô đi đâu, hôm nay hỏi kĩ như vậy ngược lại khiến Tạ Vũ hơi ngạc nhiên. Cô cười nói: “Hyatt.”
Lục Viễn ờ một tiếng: “Vậy hai người ăn vui vẻ. Anh không nói nhiều với em nữa, tránh để em lạnh nhạt với bạn.”
Tạ Vũ cúp điện thoại, nhìn màn hình di động hơi ngẩn người.
Lý Hưng Ngộ ngước mắt nhìn sang, như cười như không hỏi: “Bạn trai ư?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lý Hưng Ngộ nói: “Chính là người lần trước em nói?”
Tạ Vũ lại gật đầu.
Lý Hưng Ngộ cười cười: “Lâu như vậy mà tôi không thấy được bạn trai trong truyền thuyết của em. Vốn tưởng lần trước em nói như thế chẳng qua là tìm một cái cớ chia tay tôi, thì ra không ngờ là thật.”
Tạ Vũ cũng cười: “Tôi không cần thiết phải lừa anh, anh ấy chỉ là tạm thời không ở Thượng Hải thôi.”
Lý Hưng Ngộ nhếch khóe môi, sắc mặt khó phân biệt cười cười.
Hai người ăn một bữa cơm đều có suy nghĩ riêng.
Sự tự tin và ngạo mạn sau khi tích lũy tài sản mang đến khiến Lý Hưng Ngộ cảm thấy phụ nữ chỉ là món đồ dễ có được. Anh ta thích Tạ Vũ đương nhiên là thật, chỉ có điều trước lúc này, ở mức độ rất lớn, cái gọi là thích quả thật là vì vẫn chưa đoạt được.
Nhưng cái thích hôm nay lại lặng lẽ thay đổi, đặc biệt là khi anh ta thấy cô đã đánh sập một quỹ từ thiện tham ô bằng sức cá nhân, khiến một danh nhân học giả được công chúng tâng bốc lên trời ngã xuống. Anh ta mới cảm thấy người phụ nữ này thật sự khác biệt như thế, không giống những người phụ nữ mà anh ta từng gặp qua.
Đó là sự dũng cảm đơn độc mà anh ta đã sớm đánh mất.
Cho nên đến cuối cùng anh ta vẫn có chút không cam tâm.
Mà trong suy nghĩ riêng của Tạ Vũ lại không hề có Lý Hưng Ngộ. Sau những ngày rảnh rỗi này, cô bắt đầu suy tính cho tương lai. Đặc biệt là ngày như hôm nay, một năm kết thúc, tượng trưng cho việc tuổi hai mươi bảy của cô cũng gần kết thúc.
Khi còn nhỏ, cô cho rằng tuổi hai mươi tám rất xa xôi. Cô cảm thấy phụ nữ đến cái tuổi này tất nhiên có sự nghiệp thành công, có hết nhà cửa xe cộ tiền bạc, tình yêu cũng nên đến mùa thu hoạch.
Nhưng rất hiển nhiên, đó chẳng qua là sự khờ khạo của tuổi trẻ.
Tuy giờ đây sự nghiệp của cô khá ổn, nhưng cách quá xa giấc mơ ban đầu, đừng nói chi là mấy món đồ vật chất nhà cửa, xe cộ này, không có cả một cái. Như vậy trông giống một kẻ vô tích sự hơn.
Điều an ủi đáng giá duy nhất là, cô gặp được Lục Viễn, bổ sung vào cuộc sống và linh hồn cằn cỗi của cô.
Anh là món quà ông trời tặng cho cô của tuổi hai mươi tám.
Nhận lời đón giao thừa với Lý Hưng Ngộ, ăn cơm xong, anh ta đề nghị đi nghe buổi hòa nhạc giao thừa. Tuy Tạ Vũ muốn đến bến Thượng Hải xem trình diễn ánh sáng hơn, nhưng biết anh ta không thích chỗ chen chúc đó, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Hai người từ Hyatt ra, Tạ Vũ đứng ven đường chờ Lý Hưng Ngộ lái xe tới.
Vào đêm đông hơn bảy giờ, đèn neon đã bắt đầu nhấp nháy. Cô mặc một chiếc áo khoác dài đen, quấn khăn choàng xanh, là cô gái đô thị điển hình nhất, đứng trên con phố sầm uất của Thượng Hải, dường như hòa làm một thể với thành phố này.
Hôm nay là đêm giao thừa, đường xá đông nghịt, dòng người như dệt cửi, giống như sắp bắt đầu cuộc vui say sưa cuối năm.
Chiếc Lamborghini của Lý Hưng Ngộ từ từ dừng lại trước mặt cô. Anh ta lịch thiệp xuống xe mở cửa giúp cô, để cô chui vào ghế phụ.
Xe chậm rãi chạy vào dòng xe buổi tối, không ai chú ý đến người đàn ông xông pha gió bụi chạy vội tới cách đó không xa.
Lục Viễn đeo một cái túi hành lý lớn, tay cầm chiếc di động kiểu cũ của anh. Anh vừa định bấm điện thoại gọi cho Tạ Vũ, lại thấy cô đứng ven đường. Anh vốn định lặng lẽ đi lên trước, cho cô một sự ngạc nhiên bất ngờ, nhưng còn chưa bước thì anh thấy cô ngồi vào một chiếc Lamborghini.
Người đàn ông trên xe có diện mạo tinh anh điển hình nhất trong thành phố.
Lục Viễn cảm thấy người đàn ông này trông khá quen.
Thế giới này rất lớn, trên núi sáu, bảy năm đã là một bầu trời khác. Nhưng thế giới này lại nhỏ như vậy, quanh đi quẩn lại đều là những người từng xuất hiện trong đời, giống như một vòng luẩn quẩn tuần hoàn.
Khi anh đang do dự, chiếc xe đó đã biến mất trong dòng xe trong màn đêm.
Cơn gió lạnh cuối tháng mười hai thổi qua, Lục Viễn rùng mình.
Anh khép áo lại, bỏ di động vào túi áo.
Thành phố này vẫn là dáng vẻ anh từng quen thuộc, chật chội sầm uất, bừng bừng sức sống, nhưng lại hờ hững lạnh lẽo, anh từng hòa nhập vào đó. Nhưng hôm nay dường như vô cùng xa lạ, xa lạ đến độ anh chợt không phân biệt rõ phương hướng.
Anh đưa mắt nhìn bốn phía, có chút mờ mịt không biết nên đi về đâu.
Có đôi tình nhân trẻ ăn mặc đẹp đẽ đi qua bên cạnh anh.
Cô gái khoác tay chàng trai nói: “Chúng ta mau đi chọn vị trí tốt đi. Tối nay người xem trình diễn ánh sáng giao thừa ở bến Thượng Hải chắc chắn là nhiều lắm.”
Chàng trai vỗ vỗ cô gái đầy cưng chiều: “Em thì đứng chỗ nào cũng vô dụng thôi, dù sao thì cũng bị người ta che. Người đến lúc cần dùng hận lùn mà!”
Cô gái gắt giọng: “Em lùn đấy thì sao? Anh có giỏi thì đi tìm một cô cao đi!”
Chàng trai cười ha ha: “Không lùn không lùn, anh để em ngồi trên vai anh là được chứ gì.”
“Cái này còn tạm được.”
Chàng trai cô gái đùa giỡn nhau với nhau rời khỏi, biến mất trong màn đêm.
Lục Viễn nghĩ nghĩ, chỗ này cách bến Thượng Hải không xa, nên cũng đi về hướng bến Thượng Hải.
Ngủ một đêm, cánh tay Tạ Vũ đã không còn đau đến thế, chỉ là hành động vẫn bất tiện. May mà cô cũng không cần ra ngoài, trước đó vốn còn suy nghĩ tết có cần đi thăm Lục Viễn không, nhưng ra thế này nên cũng đành thôi.
Cũng may trên lịch chỉ còn hơn một tháng, cô có thể chờ đến khi anh đến.
Tối qua đã đồng ý với Lý Hưng Ngộ mời anh ta ăn cơm, dù sao cũng là cảm ơn người ta, không tiện chọn chỗ tệ quá, nên chọn một nhà hàng Tây ở Hyatt.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, di động của Tạ Vũ liền reo lên.
Là Lục Viễn.
Cô cười cười, nhận máy ngay trước mặt Lý Hưng Ngộ, thuận miệng nói: “Anh nghỉ rồi à?”
Lục Viễn ừm một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Tạ Vũ liếc nhìn Lý Hưng Ngộ đang lật thực đơn ở đối diện, nói: “Mời người bạn tối qua giúp em ăn cơm.”
“Ăn ở đâu?”
Tuy hai người thường xuyên gọi điện, nhưng anh rất ít khi hỏi cô đi đâu, hôm nay hỏi kĩ như vậy ngược lại khiến Tạ Vũ hơi ngạc nhiên. Cô cười nói: “Hyatt.”
Lục Viễn ờ một tiếng: “Vậy hai người ăn vui vẻ. Anh không nói nhiều với em nữa, tránh để em lạnh nhạt với bạn.”
Tạ Vũ cúp điện thoại, nhìn màn hình di động hơi ngẩn người.
Lý Hưng Ngộ ngước mắt nhìn sang, như cười như không hỏi: “Bạn trai ư?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lý Hưng Ngộ nói: “Chính là người lần trước em nói?”
Tạ Vũ lại gật đầu.
Lý Hưng Ngộ cười cười: “Lâu như vậy mà tôi không thấy được bạn trai trong truyền thuyết của em. Vốn tưởng lần trước em nói như thế chẳng qua là tìm một cái cớ chia tay tôi, thì ra không ngờ là thật.”
Tạ Vũ cũng cười: “Tôi không cần thiết phải lừa anh, anh ấy chỉ là tạm thời không ở Thượng Hải thôi.”
Lý Hưng Ngộ nhếch khóe môi, sắc mặt khó phân biệt cười cười.
Hai người ăn một bữa cơm đều có suy nghĩ riêng.
Sự tự tin và ngạo mạn sau khi tích lũy tài sản mang đến khiến Lý Hưng Ngộ cảm thấy phụ nữ chỉ là món đồ dễ có được. Anh ta thích Tạ Vũ đương nhiên là thật, chỉ có điều trước lúc này, ở mức độ rất lớn, cái gọi là thích quả thật là vì vẫn chưa đoạt được.
Nhưng cái thích hôm nay lại lặng lẽ thay đổi, đặc biệt là khi anh ta thấy cô đã đánh sập một quỹ từ thiện tham ô bằng sức cá nhân, khiến một danh nhân học giả được công chúng tâng bốc lên trời ngã xuống. Anh ta mới cảm thấy người phụ nữ này thật sự khác biệt như thế, không giống những người phụ nữ mà anh ta từng gặp qua.
Đó là sự dũng cảm đơn độc mà anh ta đã sớm đánh mất.
Cho nên đến cuối cùng anh ta vẫn có chút không cam tâm.
Mà trong suy nghĩ riêng của Tạ Vũ lại không hề có Lý Hưng Ngộ. Sau những ngày rảnh rỗi này, cô bắt đầu suy tính cho tương lai. Đặc biệt là ngày như hôm nay, một năm kết thúc, tượng trưng cho việc tuổi hai mươi bảy của cô cũng gần kết thúc.
Khi còn nhỏ, cô cho rằng tuổi hai mươi tám rất xa xôi. Cô cảm thấy phụ nữ đến cái tuổi này tất nhiên có sự nghiệp thành công, có hết nhà cửa xe cộ tiền bạc, tình yêu cũng nên đến mùa thu hoạch.
Nhưng rất hiển nhiên, đó chẳng qua là sự khờ khạo của tuổi trẻ.
Tuy giờ đây sự nghiệp của cô khá ổn, nhưng cách quá xa giấc mơ ban đầu, đừng nói chi là mấy món đồ vật chất nhà cửa, xe cộ này, không có cả một cái. Như vậy trông giống một kẻ vô tích sự hơn.
Điều an ủi đáng giá duy nhất là, cô gặp được Lục Viễn, bổ sung vào cuộc sống và linh hồn cằn cỗi của cô.
Anh là món quà ông trời tặng cho cô của tuổi hai mươi tám.
Nhận lời đón giao thừa với Lý Hưng Ngộ, ăn cơm xong, anh ta đề nghị đi nghe buổi hòa nhạc giao thừa. Tuy Tạ Vũ muốn đến bến Thượng Hải xem trình diễn ánh sáng hơn, nhưng biết anh ta không thích chỗ chen chúc đó, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Hai người từ Hyatt ra, Tạ Vũ đứng ven đường chờ Lý Hưng Ngộ lái xe tới.
Vào đêm đông hơn bảy giờ, đèn neon đã bắt đầu nhấp nháy. Cô mặc một chiếc áo khoác dài đen, quấn khăn choàng xanh, là cô gái đô thị điển hình nhất, đứng trên con phố sầm uất của Thượng Hải, dường như hòa làm một thể với thành phố này.
Hôm nay là đêm giao thừa, đường xá đông nghịt, dòng người như dệt cửi, giống như sắp bắt đầu cuộc vui say sưa cuối năm.
Chiếc Lamborghini của Lý Hưng Ngộ từ từ dừng lại trước mặt cô. Anh ta lịch thiệp xuống xe mở cửa giúp cô, để cô chui vào ghế phụ.
Xe chậm rãi chạy vào dòng xe buổi tối, không ai chú ý đến người đàn ông xông pha gió bụi chạy vội tới cách đó không xa.
Lục Viễn đeo một cái túi hành lý lớn, tay cầm chiếc di động kiểu cũ của anh. Anh vừa định bấm điện thoại gọi cho Tạ Vũ, lại thấy cô đứng ven đường. Anh vốn định lặng lẽ đi lên trước, cho cô một sự ngạc nhiên bất ngờ, nhưng còn chưa bước thì anh thấy cô ngồi vào một chiếc Lamborghini.
Người đàn ông trên xe có diện mạo tinh anh điển hình nhất trong thành phố.
Lục Viễn cảm thấy người đàn ông này trông khá quen.
Thế giới này rất lớn, trên núi sáu, bảy năm đã là một bầu trời khác. Nhưng thế giới này lại nhỏ như vậy, quanh đi quẩn lại đều là những người từng xuất hiện trong đời, giống như một vòng luẩn quẩn tuần hoàn.
Khi anh đang do dự, chiếc xe đó đã biến mất trong dòng xe trong màn đêm.
Cơn gió lạnh cuối tháng mười hai thổi qua, Lục Viễn rùng mình.
Anh khép áo lại, bỏ di động vào túi áo.
Thành phố này vẫn là dáng vẻ anh từng quen thuộc, chật chội sầm uất, bừng bừng sức sống, nhưng lại hờ hững lạnh lẽo, anh từng hòa nhập vào đó. Nhưng hôm nay dường như vô cùng xa lạ, xa lạ đến độ anh chợt không phân biệt rõ phương hướng.
Anh đưa mắt nhìn bốn phía, có chút mờ mịt không biết nên đi về đâu.
Có đôi tình nhân trẻ ăn mặc đẹp đẽ đi qua bên cạnh anh.
Cô gái khoác tay chàng trai nói: “Chúng ta mau đi chọn vị trí tốt đi. Tối nay người xem trình diễn ánh sáng giao thừa ở bến Thượng Hải chắc chắn là nhiều lắm.”
Chàng trai vỗ vỗ cô gái đầy cưng chiều: “Em thì đứng chỗ nào cũng vô dụng thôi, dù sao thì cũng bị người ta che. Người đến lúc cần dùng hận lùn mà!”
Cô gái gắt giọng: “Em lùn đấy thì sao? Anh có giỏi thì đi tìm một cô cao đi!”
Chàng trai cười ha ha: “Không lùn không lùn, anh để em ngồi trên vai anh là được chứ gì.”
“Cái này còn tạm được.”
Chàng trai cô gái đùa giỡn nhau với nhau rời khỏi, biến mất trong màn đêm.
Lục Viễn nghĩ nghĩ, chỗ này cách bến Thượng Hải không xa, nên cũng đi về hướng bến Thượng Hải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook