Chương 20

Trans: Cola

“Aaaaaa Hứa thần sắp ngồi cùng xe với chúng ta đấy!”

“Tin mới nhất đây, Hứa thần còn mua bưởi cho chúng ta nữa! Ai cũng có phần nha!”

“Ấy, tui nghe bảo là vì trưởng câu lạc bộ Tần thích ăn bưởi nên Hứa thần mới mua đó!”

“Ồ wow —”

Đám người trong câu lạc bộ đang tám chuyện rôm rả, hai chàng trai bước lên cửa xe, mọi người rối rít chào hỏi: “Em chào Hứa thần! Đàn anh Quan!”

Mắt Tiểu Ưu đảo qua đảo lại, chỉ vào ghế trước mặt mình, “Hứa thần ơi, ngồi đây đi!”

Hứa Bùi nhìn thoáng qua rồi từ chối khéo: “Trưởng câu lạc bộ Tần vẫn chưa có chỗ, cậu ấy say xe, chỗ này để lại cho cậu ấy, tôi ngồi đằng sau là được rồi.”

Mọi người lại đồng loạt “ồ” lên một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đợi đến khi Tần Minh Bách lên xe, phát hiện ai nấy cũng cư xử nhiệt tình với mình quá mức, kéo tay anh ta rồi thi nhau nói:

“Trưởng câu lạc Tần, Hứa thần đối xử với anh tốt ghê! Biết anh thích ăn bưởi nên cố tình mua nhiều như vậy!”

Tần Minh Bách có chút thắc mắc: “Tôi thích ăn bưởi á?”

Mọi người rối rít gật đầu, “Đúng vậy, Hứa thần còn biết anh say xe nữa cơ.”

Tần Minh Bách tiếp tục thắc mắc: “Tôi say xe á?”

“Đúng thế, cho nên anh ấy thà ngồi ghế sau chòng chành, cũng muốn nhường vị trí đẹp ở đằng trước cho anh đấy!”

Mọi người ai nấy cũng cảm động, “Không ngờ Hứa thần lại dịu dàng như vậy!”

Tần Minh Bách lập tức có dự cảm không hay.

Anh ta chầm chậm đưa mắt nhìn về phía cái ghế đằng sau Nhan Thư mà mình đã mất công chừa lại.

Quả nhiên, vị trí đõ đã bị một thanh niên chiếm mất.

Thanh niên đó cảm nhận được ánh mắt của anh ta, ngẩng đầu lên, rồi mỉm cười thân thiện với anh ta.

Tần Minh Bách hoàn toàn đứng hình: “...”

-

Lúc lên núi thì ai ai cũng hào hứng phấn khích, bây giờ ở trên xe quay về trường, người nào người nấy cũng thở ngắn than dài.

“Niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi, ngày mai lại phải đi học rồi, hàii.”

“Đời là bể khổ mà!”

Nhan Thư cũng không nhịn được trưng ra khuôn mặt nhăn nhó, “Mỗi người chúng ta ai cũng có nỗi khổ của mình, mình quay về trường còn phải đi học môn Toán. Mọi người không biết đâu, ngồi nghe giảng ở lớp đó mà tai mình chẳng khác gì nghe niệm kinh. Còn chưa học được kiến thức Toán nào thì cơn buồn ngủ dồn lại một đống to.”

Cô vừa nói xong, mọi người đều vui vẻ cười rộ lên.

Một cô gái tỏ ra lo lắng thay cô, “Vậy thi cuối kỳ bạn định làm thế nào?”

Một cô khác nói đùa: “Chẳng phải trên xe chúng ta có hai vị đại thần khoa Toán đang ngồi đấy thôi, Hứa thần, đàn anh Quan, đã đến lúc kiểm tra tình hữu nghị sau hai ngày dã ngoại của chúng ta rồi.”

“Chuẩn đấy, hai vị đại thần chỉ bảo Nhan Thư một chút đi ạ.”

“Nếu đại thần chịu giúp đỡ, nhất định Nhan Nhan sẽ qua môn này dễ như chơi.”

Mấy cô gái này trước đây đều nghe lời Lâm Tuyết Mẫn, có hiểu lầm về Nhan Thư. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, họ lại rối rít kiếm cơ hội nói giúp Nhan Thư: “Có phải thế không, đàn anh Quan!”


Quan Văn Cường bị mấy đàn em tâng bốc lên tận trời, khóe miệng chưa hạ xuống một lúc nào.

Anh ta ưỡn ngực, “Anh thì không —” Anh thì không thành vấn đề!

Còn chưa kịp nói hết, đã bị giọng nam bên cạnh cắt ngang, “Người anh em, hoàn thành số liệu của Ninh Hợp chưa?”

“Hả?”

Hứa Bùi giơ điện thoại lên, “Bên kia đang giục như đòi mạng kìa.”

Rồi anh lại nhớ ra chuyện gì, “À đúng rồi, giáo sư Tôn vừa hỏi phương án mô hình hóa của cậu, cậu định nộp lúc nào? Ngày mai hả?”

Quan Văn Cường đau khổ cúi gằm mặt, lời đến bên môi lại đổi thành: “... Anh không có thời gian.”

Mấy đàn em: “À, vậy Hứa thần thì sao ạ?”

Hứa Bùi nhíu mày như đang suy nghĩ.

“Lúc nào bắt đầu cuộc thi CUMCM?”

“Một tháng sau.”

Hứa Bùi gập hai ngón tay lại, gõ vào khuỷu tay, nói bằng giọng khó xử: “Thế thì không được rồi, thời gian này phòng làm việc đã nhận mấy công việc, thời gian dành cho cuộc thi CUMCM hơi eo hẹp.”

Nhác thấy cô gái phía trước xoay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa cọ qua cần cổ trắng muốt.

Anh dằn khóe môi hơi nhướng lên xuống, “Có điều —”

“Không cần đâu, Hứa thần.” Cô gái ngồi đằng trước cười tủm tỉm quay lại nhìn anh, “Em đã tìm được gia sư rồi.”

Người Hứa Bùi thoắt cứng đờ, “... Gì cơ?”

Nhan Thư lắc điện thoại, đôi mắt cong cong, “Hôm thứ Sáu em đã đăng một bài thuê gia sư trên diễn đàn, vừa có một đàn anh ở khoa Toán ứng rồi!”

Mọi người trong câu lạc bộ:

“Ều, được đấy Nhan Thư!”

“Được lắm được lắm, đã lo tính trước sau cả rồi.”

“May mắn thế không biết.”

Tiểu Ưu càng vui vẻ hơn: “Hứa thần, lần này anh không cần phải khó xử nữa rồi.”

Hứa Bùi: “...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--

Hứa Bùi ngồi ở ghế cuối cùng gần cửa sổ, tùy ý gác khuỷu tay lên bệ cửa, cúi đầu, nhắn tin bằng một tay.

Sau đó anh cất điện thoại, đeo bao tay rồi bắt đầu bóc bưởi.

Trước giờ khẩu vị của nhóc mũm mĩm kia khá phổ thông, nhưng cô lại chỉ chung tình với mùi vị độc đáo của bưởi Trai Bà, đáng tiếc loại quả này quá kén người ăn, hiếm khi có thể ăn được.

Hôm nay lại gặp may, có lẽ lúc này cô ấy đang vui lắm đây.

Quan Văn Cường nói đùa với Điền Tư Điềm một lúc, quay đầu nhìn thấy anh Bùi của mình đang bóc bưởi, chẳng hiểu sao động tác nhìn có vẻ dịu dàng.

Anh ta ghé lại gần hỏi: “Anh Bùi, anh bóc nhiều bưởi như này làm gì vậy?”

Hứa Bùi không buồn ngẩng đầu lên, “Không phải cậu thích ăn sao?”

Quan Văn Cường vừa vui vừa sợ: “Đây, đây là bóc cho em ư?”

Hứa Bùi gật đầu, “Khoảng thời gian này lắm đơn hàng, bên phòng làm việc phải vất vả một phen nên tôi đãi cậu trước vậy.”


Quan Văn Cường vừa cảm động vừa cảm thấy hơi băn khoăn: “Cơ mà nhiều như vậy, em cũng ăn không hết!”

Cuối cùng Hứa Bùi cũng ngước lên, “Hay là đưa chỗ này...”

Anh dừng lại, Quan Văn Cường cực kỳ hiểu chuyện tiếp lời anh: “Hay là em chia bớt cho mọi người nhé! Bạn Điềm, bạn Nhan ơi, nào nào nào, ăn bưởi đi! Anh Bùi vừa bóc xong đấy, tươi roi rói luôn.”

Anh ta nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, dù gì anh Bùi cũng vất vả bóc bưởi cho mình, vậy mà mình lại mang đi lấy le với gái, liệu có phải hơi thiếu ý thức không.

Đang định hỏi ý kiến của anh Bùi, đã thấy anh mỉm cười nhìn mình, nét mặt vui mừng như muốn nói “Thằng nhóc này thật hiểu chuyện”.

“...”

-

Hứa Bùi nhìn cô gái ngồi phía trước hớn hở ăn bưởi, bình thản thu mắt lại, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, tiếng trò chuyện của hai cô gái ngồi phía trước vọng vào tai anh:

“Làm sao vậy Nhan Nhan, sao lại bắt đầu thở dài rồi?”

“Đừng nhắc đến nữa, cái ông anh đã nhận lời dạy kèm cho mình ý, vừa nãy đột nhiên gửi tin nhắn cho mình, bảo gì mà anh ta đột xuất tham gia cuộc thi về Toán, không rảnh để làm gia sư cho mình nữa.”

“Á, sao lại xu cà na vậy! Giờ làm sao đây?”

“...”

Hứa Bùi mở mắt ra, điều chỉnh tư thế ngồi, đang định mở miệng thì lại nghe thấy giọng nói oang oang của Quan Văn Cường: “Đừng lo, không có gì phải xoắn cả, anh sẽ giúp em liên hệ một...”

Nói được một nửa, Quan Văn Cường đột nhiên dừng lại.

Không biết vì sao, khi thấy Hứa Bùi nhìn mình bằng ánh mắt không cảm xúc, Quan Văn Cường cứ cảm thấy lành lạnh thế nào.

Nhưng anh ta không kịp nghiền ngẫm ánh mắt ấy, Điền Tư Điềm và Nhan Thư đã bắt đầu hoan hô:

“Thật sao ạ, đàn anh!”

“Người đó là ai vậy ạ, có đáng tin cậy không ạ?”

Quan Văn Cường lập tức vỗ ngực, “Đáng tin, đáng tin, cực kỳ đáng tin! Cậu bạn học mà anh giới thiệu này, cậu ấy giỏi cực luôn, thực lực khỏi phải nói, nhân phẩm cũng cực kỳ tốt, cậu ấy chính là... Ui da ~”

Quan Văn Cường ôm bàn chân đau đớn vì bị giẫm phải, la oai oái.

Hứa Bùi cất lời: “Chính là tôi.”

Quan Văn Cường: “...”

Điền Tư Điềm và Nhan Thư: “...”

Bầu không khí im ắng mấy giây.

Một lúc sau, Nhan Thư sực tỉnh, “Ý của anh là, anh giúp em học thêm Toán? Nhưng mà, không phải bên phía phòng làm việc của anh đang bận, còn phải chuẩn bị tham gia cuộc thi CUMCM sao?”

Hứa Bùi thản nhiên nói: “Phòng làm việc không quá bận, cuộc thi CUMCM thì tận tháng sau mới diễn ra, vẫn có thời gian.”

Nhan Thư có chút đắn đo, “Như vậy không ổn lắm đâu nhỉ, liệu có khi nào làm chậm trễ thời gian của anh không?”

“Không sao.” Hứa Bùi trầm ngâm, nói: “Đúng lúc anh đang muốn kiếm thêm thu nhập, phụ thêm vào chi tiêu trong nhà.”

Phụ thêm vào chi tiêu trong nhà???

Quan Văn Cường sốc nặng, “Anh Bùi, anh nhận bừa —” Anh nhận bừa một đơn hàng cũng đã thu lợi sáu con số rồi, còn cần mấy trăm lẻ phụ thêm vào chi tiêu trong nhà sao?

Có điều, còn chưa kịp nói hết thì mu bàn chân lại truyền đến một cơn đau: “Au ui ~”


--

Nhan Thư nhìn ra ngoài cửa xe một lúc, đưa tay trái ra, nhón một miếng bưởi bỏ vào trong miệng.

Cô đã suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa thông suốt, thế là cô ghé lại gần rỉ tai Điền Tư Điềm: “Điềm Điềm, chắc điều kiện nhà Hứa thần không tệ đâu nhỉ, sao anh ấy còn phải bù thêm vào chi tiêu trong nhà thế?”

Điền Tư Điềm vừa chơi xong một ván game, cất điện thoại đi, đáp: “Bạn xem ở đâu mà biết điều kiện nhà anh ấy không tệ?”

Nhan Thư nghẹn họng.

Hồi còn bé cô không hiểu gì về tiền, chỉ nhớ mang máng nhà họ Hứa không có vẻ gì là thiếu tiền bạc.

May mà Điền Tư Điềm không định bắt cô trả lời thật, chỉ phổ cập kiến thức cho cô:

“Bạn cũng thấy anh ấy lái con xe Volkswagen rồi nhỉ? Nghe nói đó là phần thưởng nhà trường tặng anh ấy sau khi anh ấy tham gia một cuộc thi giữa các trường đại học vào năm nhất và giành chiến thắng. Con xe hơn một trăm nghìn đã lái được mấy năm, lái nhiều đến mức tả tơi như xe hỏng ở chiến trường Iraq ý...

Bạn để ý đồ đạc mà anh ấy dùng lúc bình thường xem, đều không phải hàng hiệu gì, có lẽ cả bộ trên người cộng lại giá trị cũng không bằng số lẻ một cái áo của bạn.”

Nhan Thư ngẫm kỹ lại, hình như đúng là như vậy.

Chẳng lẽ nhà anh ấy phá sản rồi sao?

Chẳng trách anh ấy lại giỏi giang như vậy, còn dựa vào việc gia sư để kiếm thêm thu nhập.

Vừa mới nghĩ như vậy, đám người trong câu lạc bộ truyền thông nhận được thông tin, đều kích động xúm xít lại, rối rít bày tỏ sự ngưỡng mộ:

“Nhan Nhan, nghe nói Hứa thần đồng ý dạy kèm bạn rồi hả?!”

“Bọn mình cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ anh ấy đồng ý thật! Bạn may mắn thế chứ lị!”

“Phải đó, đúng là khổ tận cam lai. Buổi sáng khi biết đàn chị Lâm làm chuyện đó với bạn, mình còn giật nảy mình cơ mà!”

“...”

Hứa Bùi vốn đang xem điện thoại, nghe thấy câu này bèn ngước mắt lên hỏi: “Bạn Lâm kia làm gì cô ấy?”

Tiểu Ưu nhanh mồm nhanh miệng, hai ba câu đã phun ra hết sự việc xảy ra trong hai ngày qua.

Hứa Bùi nhíu mày, ngữ điệu đã hơi lạnh đi: “Tóm lại là lều của Nhan Thư là do cô ta làm hỏng sao?”

Tiểu Ưu tức tối, “Vâng ạ, Nhan Thư bị hại thê thảm quá, trước đây Nhan Thư không nói gì với bọn em, mọi người còn tưởng đàn chị đối xử tốt với cô ấy lắm.”

“Đàn chị Lâm nào nhỉ?”

“Lâm Tuyết Mẫn!”

Hứa Bùi không nói năng gì nữa.

Anh rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn đi.

Sau khi cân nhắc một hồi, anh lấy laptop trong balo ra, cụp mắt nhập một hàng mật mã. Đợi đến khi xử lý ổn thỏa, khoang xe cũng trở nên yên lặng.

Anh nhéo đầu lông mày, ngước mắt lên nhìn.

Cô gái ngồi phía trước không có động tĩnh gì nữa, có lẽ đã ngủ rồi.

Một lúc sau, đầu cô nghiêng sang phía cửa sổ từng chút một, chầm chậm tựa vào cửa kính trong suốt.

Cửa xe rung lắc, khiến đầu cô cũng gà gật theo. Dường như cô gái nhỏ bị cửa xe va đập phát đau, vô thức duỗi tay ra xoa đỉnh đầu.

Hứa Bùi nhìn cô chăm chú một hồi.

Anh cúi xuống kéo khóa balo, lấy một chiếc áo khoác rộng rãi ra.

Quan Văn Cường đang chơi game cùng Điền Tư Điềm, cảm thấy ánh sáng bên cạnh hơi tối đi.

Anh ta xoay đầu sang nhìn.

Hứa Bùi cầm chiếc áo bằng hai tay, tung lên một cái, chiếc áo khoác dài vững vàng hạ xuống đỉnh đầu, chùm kín cả người anh.

Quan Văn Cường không hiểu gì, “Anh Bùi, anh làm gì vậy?”

Hứa Bùi nghiêng người, nắm lấy lưng ghế, chiếc áo khoác ngăn cách mọi ánh mắt xung quanh.

Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ trong áo khoác, “Đi ngủ.”


Trong không gian chật hẹp, kín đáo che khuất mọi ánh mắt, Hứa Bùi vươn tay ra.

Bàn tay thò qua khe hở giữa cửa sổ và lưng ghế, mu bàn tay nhẹ nhàng dán lên cửa sổ của ghế trước.

Mấy giây sau, cái đầu nhỏ ở ghế trước dần dần ghé lại gần, ngả vào lòng bàn tay dày rộng và ấm áp của chàng trai.

--

Đường trên núi gập ghềnh, chiếc xe lắc lư khiến người ta mơ màng buồn ngủ.

Nhan Thư đã đánh một giấc vô cùng sảng khoái, xe bus về đến trường cô mới mơ màng tỉnh dậy.

Cô vừa ngáp vừa ngả lên người Điền Tư Điềm, xếp hàng lấy vali, giọng nói oang oang của Quan Văn Cường vang lên bên tai: “Anh Bùi, sao anh cứ bóp tay mãi thế!”

“... Tê tay.”

“Ủa, anh ngồi xe mà còn tê tay ư? Ấy anh Bùi, đợi em với!”

Giọng nói từ xa đến gần.

Đợi đến khi hơi tỉnh táo lại, Hứa Bùi đã đứng trước mặt cô.

“Mấy giờ?” Anh hỏi.

Nhan Thư vẫn còn đờ đẫn, cô dụi mắt hỏi lại: “Mấy giờ gì cơ?”

Hứa Bùi trả lời nhát gừng: “Học ôn.”

“Ôn môn gì cơ?”

“...”

Nhan Thư nhìn vào mắt Hứa Bùi, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, cô hơi không dám tin: “Ý của anh là, bắt đầu từ tối nay ôn, ôn Toán á?”

Hứa Bùi thản nhiên hỏi: “Nếu không thì sao?”

Nhan Thư bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô cố gắng trì hoãn: “Hay là, ngày mai nhé? Nhất định phải là ngày mai! Tối nay em còn phải viết bản thảo nữa cơ.”

Điền Tư Điềm quay đầu lại hỏi: “Chẳng phải bạn viết xong bản thảo từ ba ngày trước rồi sao?”

Nhan Thư: “...”

Cô vẫn còn muốn viện cớ: “Quần áo của em còn chưa giặt.”

Điền Tư Điềm: “Bạn bị sao vậy, thứ Sáu bạn đã giặt xong quần áo rồi còn gì?”

Nhan Thư ấp úng: “Còn, còn một bộ...”

Hứa Bùi giơ tay xem đồng hồ, “Như này đi, cho em nửa tiếng, đủ không?”

Nửa tiếng???

Nhan Thư bị chặn họng không nói nên lời, mãi một lúc sau cô mới đau khổ duỗi một ngón tay ra, “Ít nhất phải một tiếng!”

“Được, thế thì một tiếng.”

“Khoan đã, đi đâu học bù thế?”

Hứa Bùi trầm ngâm giây lát, cong môi cười: “À, đến —” Nhà anh.

Chưa kịp nói hết thì đã bị Quan Văn Cường thở phì phò chạy tới xen ngang: “Đến phòng tự học!”

Nhan Thư: “Liệu có hết chỗ không?”

Quan Văn Cường bảo đảm: “Không đâu, hai người bạn của anh phải về ngủ lúc bảy giờ, hai người qua đó vừa hay nhận lại chỗ của họ luôn.”

Nhan Thư lập tức đồng ý: “Vâng, thế thì đến phòng tự học vậy. Cảm ơn đàn anh ạ.”

“Không có gì, anh đây cũng là giúp anh Bùi mà!”

Quan Văn Cường tự cho là đã giải quyết được vấn đề nan giải của Hứa Bùi, đắc ý nhướng mày lên ra vẻ muốn được khen ngợi, vậy mà lại đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Hứa Bùi.

Một cơn gió thu lướt qua, cơ thể vốn luôn khỏe khoắn của anh ta tự dưng rùng mình một cái.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương