Khi Nam Chính Yêu Nữ Phụ
-
Chương 6: Hối hận(2)
❤"Tại sao cùng là con...cùng một máu thịt xin ra...mà kẻ này được yêu thương...còn kẻ kia phải chịu sự lạnh nhạt"❤______________________
Nhã Tĩnh cố gắng gỡ đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình do nắm khá chặt nên cổ tay Nhã Tĩnh đỏ lên.
Nhã Tĩnh ngước lên nhìn định mắng chửi Trịnh Hy nhưng...
Đôi mắt ấy là sao? Đôi mắt thâm quầng như 2, 3 ngày thiếu ngủ. Khuôn mặt nhợt nhạt kém sắc. Cả cơ thể gầy khiến cho ai cũng xót thương. Xung quanh anh ta sao u thương đến thế.
Ai? Ai là người làm thiếu gia Trịnh Hy quên ngủ thế? Tú Tinh ư? Cô ta cũng rất giỏi nhỉ!
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa làm Nhã Tĩnh thôi không suy nghĩ nữa. Trịnh Hy nói thanh âm yếu ớt:
"Ai vậy?"
"Tôi, là quản gia"
"Vào đi"
Quản gia bước vào tay cầm bát cháo nóng, vội đặt lên chiếc bàn gần giường. Ông quay sang nhìn Nhã Tĩnh cười miễn cưỡng nói:
"Cháu có thể nào đút cháo cho thiếu gia được không?, bác đang bận nên..."
Nhã Tĩnh lắc đầu vội từ chối:
"Xin lỗi cháu đang có việc bận nên...". Đùa à! Kêu cô phải ở đây chăm cho Trịnh Hy. Cô không muốn đâu...
Bác quản gia thấy thế buồn bã nói:
"Vậy thôi, cám ơn cháu đưa thiếu gia về nhé". Ông quản gia cầm thìa cháu thổi cho Trịnh Hy, xong ông quay sang ho.
Nhã Tĩnh im lặng định đi nhưng nghe tiếng ho của quản gia thì mủi lòng đành nói:
"Thôi để cháu giúp ông, ông nghỉ ngơi đi". Thử hỏi gặp cảnh này ai mà không mủi lòng chứ.
Ông quản gia cười tươi nói:
"Vậy nhờ cháu"
"Cạch..."
Tiếng đóng cửa của quản gia, trong phòng một không khí im lặng lại tràn ngập. Nhã Tĩnh cầm cháu lên đưa trước mặt cho Trịnh Hy nói:
"Anh có tay chân mà tự đút ăn đi". Trong lòng là nói giúp quản gia nhưng bên trong là cô không muốn giúp.
Trịnh Hy im lặng, giọng yếu ớt nói:
"Anh đang là bệnh nhân nên...phiền em đút cháo cho anh ăn... khục khục". Trịnh Hy vừa nói xong liền ho lên như minh chứng rằng mình đang là bệnh nhân.
Nhã Tĩnh bèn miễn cưỡng thổi cháo cho hắn ta ăn, dù sao thì cô coi như tích phước cho con cháo.
Nhã Tĩnh thổi cháo cho hắn ta ăn, Trịnh Hy rất biết hưỡng thụ mà ăn, trưng cái bộ mặt hạnh phúc ra.
Chiếc rèm cửa cũng đã vén lên để những ánh nắng chiếu vào căn phòng. Trong phòng một nữ nhân đang đút những thìa cháo cho nam nhân đang nằm trên giường. Ánh mắt nữ nhân ấy thì miễn cưỡng, trái lại nam nhân thì rất hạnh phúc. Những ánh nắng ấy nhẹ nhàng chiếu vào khung cảnh nên thơ này.
Nhã Tĩnh im lặng đút cháo,đột nhiên cô nói như đang trêu chọc:
"Không biết, nếu như tôi là người bệnh, còn anh là người thăm bệnh có đút cháo cho tôi ăn không nhỉ?"
Trịnh Hy im lặng biết cô đang nói về chuyện quá khứ nên không muốn nói nhiều, sợ phật lòng cô.
Nhã Tĩnh khi thấy Trịnh Hy không nói gì thì nói tiếp, ánh mắt như đang hồi tưởng:
"Anh biết không, lúc trước tôi cũng từng bị bệnh, sốt rất cao nhưng chẳng ai quan tâm. May là lúc đó có một người hầu tốt bụng đưa tôi đi bệnh viện...Trái lại ông ta không hề thăm tôi hay hỏi thăm tôi bị sao...Tú Tinh bệnh thì ông ta sốt sắng lo toan, kêu bác sĩ giỏi chữa bệnh cho cô ta...".
Trịnh Hy ánh mắt âm trầm lạ thường như đang suy nghĩ gì đó. Nhã Tĩnh vội thổi cháo và đút cho Trịnh Hy ăn và nhìn anh chăm chú. Trịnh Hy bắt buộc nhìn thẳng vào Nhã Tĩnh, cô nói giọng thê lương:
"Tại sao cùng là con...cùng một máu thịt xin ra...mà kẻ này được yêu thương...còn kẻ kia phải chịu nhiều lạnh nhạt...?"
Trịnh Hy im lặng vội nhìn thẳng Nhã Tĩnh nói:
"Con người là loài vật không hiểu được...họ tự cho mình đúng...còn kẻ khác thì mặc kệ...Cùng một máu thịt xin ra nhưng...họ lại quan trọng ai đem cho họ danh tiếng và ai đem cho họ sự nhục nhã.."
Nhã Tĩnh cười yếu ớt, nhếch môi lên nói:
"Anh đang nói tôi đem lại sự nhục nhã cho họ"
Trịnh Hy im lặng, nhìn Nhã Tĩnh dịu dàng nói:
"Ừ...nhưng bây giờ thì khác em đã cho họ thấy em không hề lẳng lơ, kiêu ngạo"
Nhã Tĩnh nhìn anh tựa tiếu phi tiếu cười:
"Vậy tôi đã là làm gì mà họ không coi tôi lẳng lơ?". Cứ như là một câu chuyện hài vậy.
Trịnh Hy cười, có lẽ nên thổ lộ với cô sớm. Anh nhìn Nhã Tĩnh, ánh mắt và lời nói kiên định như mình không hề giỡn:
"Em đã làm tôi có cái nhìn khác về em...Em đã làm tôi yêu em nhờ sự lạnh lùng...xa cách...và sự kiên cường không khuất phục của em"
Nhã Tĩnh ngớ người, cười nhưng ánh mắt lại chế giễu Trịnh Hy. Anh ta đang tỏ tình ư? Đây không phải ngôn tình mà là hiện thực. Yêu ư? Anh ta cũng nói với Tú Tinh như vậy. Câu yêu dễ nói nhỉ!.
Trịnh Hy thấy cô không tin, vội nói giọng tha thiết có cả hối hận:
"Anh biết...em đã từng yêu anh nhưng do anh ngu ngốc nên không biết trân trọng...nên em xa anh...bây giờ thì anh sẽ làm lại và yêu em như em đã từng yêu anh.."
Nhã Tĩnh ánh mắt vội tối lại, suy nghĩ gì đó, rồi nói:
"Trịnh Hy...tôi biết anh bây giờ chỉ là đang hứng thú với tôi thôi nên...tôi sẽ không nghĩ anh yêu tôi thật đâu"
Trịnh Hy bây giờ thì tới lượt anh cười. Em nghĩ tôi nói dối ư? Nếu tôi nói hứng thú với em thì tôi đã ngủ ngon mỗi đêm rồi. Ánh mắt em làm tôi đau, làm tôi cảm giác mình đang là kẻ phạm tội. Em cười tôi vui lòng, em khóc tôi thấy buồn, em tức giận tôi cũng giận theo. Như vậy gọi là hứng thú ư. Hứng thú đến nỗi để em vào nơi quan trọng nhất trong tim tôi.
Trịnh Hy tức giận, nghiến răng nói:
"Tôi giống hứng thú với em lắm ư?...tôi thật sự là yêu em...yêu em rất nhiều...".
Nhã Tĩnh nói như đang trách anh, trách mình và trách trái tim và câu nói yêu:
"Thiếu gia Trịnh Hy...nếu anh nói câu yêu tôi sớm hơn 2 tuần thì bây giờ tôi đang rất hạnh phúc...nhưng quá trễ rồi...anh nói anh yêu tôi vậy mà lúc trước anh tuyên bố kêu mọi người bắt nạt tôi...anh còn nói sẽ chỉ yêu một mình Tú Tinh...bao nhiêu như vậy khiến tôi đã ghét anh rồi...Bộ câu nói yêu dễ lắm sao?mà anh nói yêu Tú Tinh mà bây giờ lại nói với tôi...vậy thì xin lỗi thiếu gia tôi là kẻ bẩn thỉu..cũng không phải đồ chơi...mà anh ghét thì bỏ, thích thì yêu..."
"Rầm!"
Trong phòng chỉ còn một mình Trịnh Hy. Những ánh nắng nhẹ nhàng nay đã thay thành gay gắt. Không còn màu hồng hạnh phúc mà là màu xám xịt. Một giọt, hai giọt, ba giọt rơi trên khuôn mặt yêu nghiệt của Trịnh Hy. Người ta nói" nước mặt đàn ông khi rơi là anh ta đã thật sự yêu bạn".
"Anh sẽ làm cho em thấy anh thật sự yêu em."
...
Nhưng anh sẽ cố gắng
Làm tất cả những gì để em yêu anh.
(Nỗi lòng của Trịnh Hy)
_______________________________
Trailer:"Tao sẽ cho mày biết ai là công chúa được yêu thương, ai là công chúa bị ghét bỏ. Tối nay, mày sẽ thấy những nam nhân mà mày yêu: Trịnh Hy, Dĩnh Hạo, Lạc Quân đều sẽ chỉ yêu một mình tao".
___________________________
Âu Dương Vô Y: Tết đang gần đến rồi nên ta chúc mọi người luôn luôn hạnh phúc, tiền vào đầy túi, hạnh phúc chàn đầy và ai ế trong năm nay thoát kiếp F.A 😙. Nhớ ủng hộ truyện cho ta nhé😘😘😘
Nhã Tĩnh cố gắng gỡ đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình do nắm khá chặt nên cổ tay Nhã Tĩnh đỏ lên.
Nhã Tĩnh ngước lên nhìn định mắng chửi Trịnh Hy nhưng...
Đôi mắt ấy là sao? Đôi mắt thâm quầng như 2, 3 ngày thiếu ngủ. Khuôn mặt nhợt nhạt kém sắc. Cả cơ thể gầy khiến cho ai cũng xót thương. Xung quanh anh ta sao u thương đến thế.
Ai? Ai là người làm thiếu gia Trịnh Hy quên ngủ thế? Tú Tinh ư? Cô ta cũng rất giỏi nhỉ!
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa làm Nhã Tĩnh thôi không suy nghĩ nữa. Trịnh Hy nói thanh âm yếu ớt:
"Ai vậy?"
"Tôi, là quản gia"
"Vào đi"
Quản gia bước vào tay cầm bát cháo nóng, vội đặt lên chiếc bàn gần giường. Ông quay sang nhìn Nhã Tĩnh cười miễn cưỡng nói:
"Cháu có thể nào đút cháo cho thiếu gia được không?, bác đang bận nên..."
Nhã Tĩnh lắc đầu vội từ chối:
"Xin lỗi cháu đang có việc bận nên...". Đùa à! Kêu cô phải ở đây chăm cho Trịnh Hy. Cô không muốn đâu...
Bác quản gia thấy thế buồn bã nói:
"Vậy thôi, cám ơn cháu đưa thiếu gia về nhé". Ông quản gia cầm thìa cháu thổi cho Trịnh Hy, xong ông quay sang ho.
Nhã Tĩnh im lặng định đi nhưng nghe tiếng ho của quản gia thì mủi lòng đành nói:
"Thôi để cháu giúp ông, ông nghỉ ngơi đi". Thử hỏi gặp cảnh này ai mà không mủi lòng chứ.
Ông quản gia cười tươi nói:
"Vậy nhờ cháu"
"Cạch..."
Tiếng đóng cửa của quản gia, trong phòng một không khí im lặng lại tràn ngập. Nhã Tĩnh cầm cháu lên đưa trước mặt cho Trịnh Hy nói:
"Anh có tay chân mà tự đút ăn đi". Trong lòng là nói giúp quản gia nhưng bên trong là cô không muốn giúp.
Trịnh Hy im lặng, giọng yếu ớt nói:
"Anh đang là bệnh nhân nên...phiền em đút cháo cho anh ăn... khục khục". Trịnh Hy vừa nói xong liền ho lên như minh chứng rằng mình đang là bệnh nhân.
Nhã Tĩnh bèn miễn cưỡng thổi cháo cho hắn ta ăn, dù sao thì cô coi như tích phước cho con cháo.
Nhã Tĩnh thổi cháo cho hắn ta ăn, Trịnh Hy rất biết hưỡng thụ mà ăn, trưng cái bộ mặt hạnh phúc ra.
Chiếc rèm cửa cũng đã vén lên để những ánh nắng chiếu vào căn phòng. Trong phòng một nữ nhân đang đút những thìa cháo cho nam nhân đang nằm trên giường. Ánh mắt nữ nhân ấy thì miễn cưỡng, trái lại nam nhân thì rất hạnh phúc. Những ánh nắng ấy nhẹ nhàng chiếu vào khung cảnh nên thơ này.
Nhã Tĩnh im lặng đút cháo,đột nhiên cô nói như đang trêu chọc:
"Không biết, nếu như tôi là người bệnh, còn anh là người thăm bệnh có đút cháo cho tôi ăn không nhỉ?"
Trịnh Hy im lặng biết cô đang nói về chuyện quá khứ nên không muốn nói nhiều, sợ phật lòng cô.
Nhã Tĩnh khi thấy Trịnh Hy không nói gì thì nói tiếp, ánh mắt như đang hồi tưởng:
"Anh biết không, lúc trước tôi cũng từng bị bệnh, sốt rất cao nhưng chẳng ai quan tâm. May là lúc đó có một người hầu tốt bụng đưa tôi đi bệnh viện...Trái lại ông ta không hề thăm tôi hay hỏi thăm tôi bị sao...Tú Tinh bệnh thì ông ta sốt sắng lo toan, kêu bác sĩ giỏi chữa bệnh cho cô ta...".
Trịnh Hy ánh mắt âm trầm lạ thường như đang suy nghĩ gì đó. Nhã Tĩnh vội thổi cháo và đút cho Trịnh Hy ăn và nhìn anh chăm chú. Trịnh Hy bắt buộc nhìn thẳng vào Nhã Tĩnh, cô nói giọng thê lương:
"Tại sao cùng là con...cùng một máu thịt xin ra...mà kẻ này được yêu thương...còn kẻ kia phải chịu nhiều lạnh nhạt...?"
Trịnh Hy im lặng vội nhìn thẳng Nhã Tĩnh nói:
"Con người là loài vật không hiểu được...họ tự cho mình đúng...còn kẻ khác thì mặc kệ...Cùng một máu thịt xin ra nhưng...họ lại quan trọng ai đem cho họ danh tiếng và ai đem cho họ sự nhục nhã.."
Nhã Tĩnh cười yếu ớt, nhếch môi lên nói:
"Anh đang nói tôi đem lại sự nhục nhã cho họ"
Trịnh Hy im lặng, nhìn Nhã Tĩnh dịu dàng nói:
"Ừ...nhưng bây giờ thì khác em đã cho họ thấy em không hề lẳng lơ, kiêu ngạo"
Nhã Tĩnh nhìn anh tựa tiếu phi tiếu cười:
"Vậy tôi đã là làm gì mà họ không coi tôi lẳng lơ?". Cứ như là một câu chuyện hài vậy.
Trịnh Hy cười, có lẽ nên thổ lộ với cô sớm. Anh nhìn Nhã Tĩnh, ánh mắt và lời nói kiên định như mình không hề giỡn:
"Em đã làm tôi có cái nhìn khác về em...Em đã làm tôi yêu em nhờ sự lạnh lùng...xa cách...và sự kiên cường không khuất phục của em"
Nhã Tĩnh ngớ người, cười nhưng ánh mắt lại chế giễu Trịnh Hy. Anh ta đang tỏ tình ư? Đây không phải ngôn tình mà là hiện thực. Yêu ư? Anh ta cũng nói với Tú Tinh như vậy. Câu yêu dễ nói nhỉ!.
Trịnh Hy thấy cô không tin, vội nói giọng tha thiết có cả hối hận:
"Anh biết...em đã từng yêu anh nhưng do anh ngu ngốc nên không biết trân trọng...nên em xa anh...bây giờ thì anh sẽ làm lại và yêu em như em đã từng yêu anh.."
Nhã Tĩnh ánh mắt vội tối lại, suy nghĩ gì đó, rồi nói:
"Trịnh Hy...tôi biết anh bây giờ chỉ là đang hứng thú với tôi thôi nên...tôi sẽ không nghĩ anh yêu tôi thật đâu"
Trịnh Hy bây giờ thì tới lượt anh cười. Em nghĩ tôi nói dối ư? Nếu tôi nói hứng thú với em thì tôi đã ngủ ngon mỗi đêm rồi. Ánh mắt em làm tôi đau, làm tôi cảm giác mình đang là kẻ phạm tội. Em cười tôi vui lòng, em khóc tôi thấy buồn, em tức giận tôi cũng giận theo. Như vậy gọi là hứng thú ư. Hứng thú đến nỗi để em vào nơi quan trọng nhất trong tim tôi.
Trịnh Hy tức giận, nghiến răng nói:
"Tôi giống hứng thú với em lắm ư?...tôi thật sự là yêu em...yêu em rất nhiều...".
Nhã Tĩnh nói như đang trách anh, trách mình và trách trái tim và câu nói yêu:
"Thiếu gia Trịnh Hy...nếu anh nói câu yêu tôi sớm hơn 2 tuần thì bây giờ tôi đang rất hạnh phúc...nhưng quá trễ rồi...anh nói anh yêu tôi vậy mà lúc trước anh tuyên bố kêu mọi người bắt nạt tôi...anh còn nói sẽ chỉ yêu một mình Tú Tinh...bao nhiêu như vậy khiến tôi đã ghét anh rồi...Bộ câu nói yêu dễ lắm sao?mà anh nói yêu Tú Tinh mà bây giờ lại nói với tôi...vậy thì xin lỗi thiếu gia tôi là kẻ bẩn thỉu..cũng không phải đồ chơi...mà anh ghét thì bỏ, thích thì yêu..."
- Nhã Tĩnh tức giận đặt chén cháo xuống và bỏ về.
"Rầm!"
Trong phòng chỉ còn một mình Trịnh Hy. Những ánh nắng nhẹ nhàng nay đã thay thành gay gắt. Không còn màu hồng hạnh phúc mà là màu xám xịt. Một giọt, hai giọt, ba giọt rơi trên khuôn mặt yêu nghiệt của Trịnh Hy. Người ta nói" nước mặt đàn ông khi rơi là anh ta đã thật sự yêu bạn".
"Anh sẽ làm cho em thấy anh thật sự yêu em."
...
- Dù biết là rất khó
- Để em yêu anh một lần nữa
Nhưng anh sẽ cố gắng
Làm tất cả những gì để em yêu anh.
(Nỗi lòng của Trịnh Hy)
_______________________________
Trailer:"Tao sẽ cho mày biết ai là công chúa được yêu thương, ai là công chúa bị ghét bỏ. Tối nay, mày sẽ thấy những nam nhân mà mày yêu: Trịnh Hy, Dĩnh Hạo, Lạc Quân đều sẽ chỉ yêu một mình tao".
___________________________
Âu Dương Vô Y: Tết đang gần đến rồi nên ta chúc mọi người luôn luôn hạnh phúc, tiền vào đầy túi, hạnh phúc chàn đầy và ai ế trong năm nay thoát kiếp F.A 😙. Nhớ ủng hộ truyện cho ta nhé😘😘😘
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook