Khi Mùa Xuân Đến
-
Chương 3: Danh dự của kẻ không có tiền
Đảo Phuket gần xích đạo, cảnh vật tuy đẹp nhưng mặt trời ngày hè nóng không chịu nổi, Liêu Gia Thụy lúc nào cũng ngồi trong phòng điều hòa công tác còn chưa đi xa được một cây số đã không chịu được.
Một lon nước ướp lạnh đưa tới trước mắt anh.
"Vừa rồi là do tôi không phải, mời anh uống này." Trần Thần nghiêng đầu cười giả lả.
"Hừ!" Liêu Gia Thụy giật nắp lon ra, woa, quá mát!
Trần Thần nghiến răng nghiến lợi, lại bám theo đít anh: "Anh đi đâu, tôi đưa anh đi?"
"Ngàn vạn lần xin đừng, kẻo lại nói xấu tôi quấy rầy cô."
"Tôi lần đầu một mình du lịch nước ngoài, vẫn chưa quen, khó tránh khỏi đa nghi."
"Lần đầu tiên? Nhìn chẳng giống vậy."
Trần Thần giả vờ lanh lẹ gật đầu, ra nước ngoài ký hợp đồng với một đám nhân viên chắc chắn không thể coi là du lịch: "Cho nên xin anh giúp tôi một chút."
"Bảo mặc kệ là mặc kệ, không thấy tôi đang bận sao?"
"Bận đi bộ sao?"
"..." Liêu Gia Thụy ho khan, "Cô cứ dính lấy tôi làm gì? Tên họ hành khách cầm nhầm vali tôi cũng đã nói cho cô rồi, cô bảo công ty hàng không giúp cô tra phương thức liên lạc của người ta không phải xong chuyện?"
Trần Thần lặng lẽ xiết nắm tay, nói nhảm! Cô còn không biết tra sao? Nhưng số liên lạc người kia để lại căn bản là không gọi được!
"Chậc, đừng có đi cùng tôi."
"Chúng ta đều là người Trung Hoa."
"Đừng ở đây dông dài nữa, tôi với cô không cùng quốc gia."
"Nếu anh là nhân viên của tôi, tôi nhất định phải hành hạ anh đến chết!" Trần Thần nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu cô là nhân viên của tôi, ngay cả kiếp sau của cô tôi cũng hành hạ đến chết."
Hai người nhìn nhau, lại không ai bảo ai đều cảm thấy nội dung tán gẫu vô cùng hoang đường, cứ như thể anh (cô) là giám đốc công ty nào đó vậy.
Ngành du lịch là trọng điểm kinh tế của Thái Lan, lương của mọi người cơ bản đều từ tiền boa mà ra, nhưng lại không đem lại áp lực quá lớn cho khách du lịch, bởi vì một nhân dân tệ đổi năm baht Thái, mỗi lần phục vụ trả năm baht Thái là được.
Đến Thái Lan du lịch sở dĩ cảm thấy thả lỏng, là bởi vì bạn sẽ phát hiện nơi đây là một thế giới không hề liên quan đến hiệu suất một chút nào, nếu như đi 7-11 mua đồ, rõ ràng không có mấy người xếp hàng, lại vẫn phải chờ mười phút đồng hồ mới có thể thanh toán, mà mọi người ở đây đều từ tốn, di chuyển chậm rãi, mặc kệ bạn có nóng lòng đến mức nào, người ta đều có thể lộ ra một hàm răng trắng bóng dưới ánh mặt trời, sau đó nói với bạn bằng tiếng Anh - Thái: "Don't worry."
Đương nhiên, nổi danh nhất Thái Lan tất nhiên là buổi trình diễn của người chuyển giới, mà người chuyển giới lại rất dễ nhận ra, bởi vì phụ nữ Thái Lan đều cao cỡ 159 cm, nên cứ "cô gái" nào cao hơn 168 cm thì 99,9% là chuyển giới.
Trần Thần nhìn quanh một nhóm chuyển giới khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, giọng nói trầm trầm, cô mới đến nên không khỏi cảm thấy mới lạ: "Anh hình như hay đến đây, tôi đi chỗ nào xem thì ổn ổn đây?"
Liêu Gia Thụy cuối cùng cũng không thể kháng cự nổi hấp dẫn, dưới sự đeo bám của cô trèo vào taxi mở điều hòa thật to, anh ngửa người ra ghế dựa lười biếng nói, "Mặc dù cô rất ấy ấy, nhưng cũng đã giúp tôi giải quyết vấn đề không nhỏ, cho tôi số điện thoại của cô, khi nào về tôi trả cô tiền."
Trần Thần lườm một cái: "Tôi đưa anh lên đảo không phải vì thấy anh đáng thương, mà là muốn thông qua cách giao dịch này mau chóng đổi lại vali du lịch, đừng để tôi nhắc lại lần nữa."
Cô mới đáng thương! Cả xóm nhà cô đều đáng thương!
"Cô theo tôi lên đảo làm cái gì? Người ta lại không mời cô." Liêu Gia Thụy hừ nhẹ một tiếng.
Trần Thần nói nghiêm túc: "Cho nên vì để ngừa anh tạo phiền phức không đáng có, xin giúp tôi liên lạc với Viên Lệ Lệ ngay."
Vẻ mặt Liêu Gia Thụy cứng ngắc, kể ra anh chỉ muốn tham gia hôn lễ mà chú rể Lý Hiểu Vĩ là bạn thân của anh, cô dâu là mỹ nữ Thái Lan, cho nên đây là hôn lễ kết hợp văn hóa Trung - Thái, hôn lễ long trọng mang tính gia đình. Mà Liêu Gia Thụy thân là phù rể, đến trễ chắc chắn không thể tha thứ.
Aiz, thôi thôi, một đồng tiền lúc cấp bách cũng khiến anh hùng chết, trước cứ lên được đảo rồi hãy tính.
Một lon nước ướp lạnh đưa tới trước mắt anh.
"Vừa rồi là do tôi không phải, mời anh uống này." Trần Thần nghiêng đầu cười giả lả.
"Hừ!" Liêu Gia Thụy giật nắp lon ra, woa, quá mát!
Trần Thần nghiến răng nghiến lợi, lại bám theo đít anh: "Anh đi đâu, tôi đưa anh đi?"
"Ngàn vạn lần xin đừng, kẻo lại nói xấu tôi quấy rầy cô."
"Tôi lần đầu một mình du lịch nước ngoài, vẫn chưa quen, khó tránh khỏi đa nghi."
"Lần đầu tiên? Nhìn chẳng giống vậy."
Trần Thần giả vờ lanh lẹ gật đầu, ra nước ngoài ký hợp đồng với một đám nhân viên chắc chắn không thể coi là du lịch: "Cho nên xin anh giúp tôi một chút."
"Bảo mặc kệ là mặc kệ, không thấy tôi đang bận sao?"
"Bận đi bộ sao?"
"..." Liêu Gia Thụy ho khan, "Cô cứ dính lấy tôi làm gì? Tên họ hành khách cầm nhầm vali tôi cũng đã nói cho cô rồi, cô bảo công ty hàng không giúp cô tra phương thức liên lạc của người ta không phải xong chuyện?"
Trần Thần lặng lẽ xiết nắm tay, nói nhảm! Cô còn không biết tra sao? Nhưng số liên lạc người kia để lại căn bản là không gọi được!
"Chậc, đừng có đi cùng tôi."
"Chúng ta đều là người Trung Hoa."
"Đừng ở đây dông dài nữa, tôi với cô không cùng quốc gia."
"Nếu anh là nhân viên của tôi, tôi nhất định phải hành hạ anh đến chết!" Trần Thần nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu cô là nhân viên của tôi, ngay cả kiếp sau của cô tôi cũng hành hạ đến chết."
Hai người nhìn nhau, lại không ai bảo ai đều cảm thấy nội dung tán gẫu vô cùng hoang đường, cứ như thể anh (cô) là giám đốc công ty nào đó vậy.
Ngành du lịch là trọng điểm kinh tế của Thái Lan, lương của mọi người cơ bản đều từ tiền boa mà ra, nhưng lại không đem lại áp lực quá lớn cho khách du lịch, bởi vì một nhân dân tệ đổi năm baht Thái, mỗi lần phục vụ trả năm baht Thái là được.
Đến Thái Lan du lịch sở dĩ cảm thấy thả lỏng, là bởi vì bạn sẽ phát hiện nơi đây là một thế giới không hề liên quan đến hiệu suất một chút nào, nếu như đi 7-11 mua đồ, rõ ràng không có mấy người xếp hàng, lại vẫn phải chờ mười phút đồng hồ mới có thể thanh toán, mà mọi người ở đây đều từ tốn, di chuyển chậm rãi, mặc kệ bạn có nóng lòng đến mức nào, người ta đều có thể lộ ra một hàm răng trắng bóng dưới ánh mặt trời, sau đó nói với bạn bằng tiếng Anh - Thái: "Don't worry."
Đương nhiên, nổi danh nhất Thái Lan tất nhiên là buổi trình diễn của người chuyển giới, mà người chuyển giới lại rất dễ nhận ra, bởi vì phụ nữ Thái Lan đều cao cỡ 159 cm, nên cứ "cô gái" nào cao hơn 168 cm thì 99,9% là chuyển giới.
Trần Thần nhìn quanh một nhóm chuyển giới khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, giọng nói trầm trầm, cô mới đến nên không khỏi cảm thấy mới lạ: "Anh hình như hay đến đây, tôi đi chỗ nào xem thì ổn ổn đây?"
Liêu Gia Thụy cuối cùng cũng không thể kháng cự nổi hấp dẫn, dưới sự đeo bám của cô trèo vào taxi mở điều hòa thật to, anh ngửa người ra ghế dựa lười biếng nói, "Mặc dù cô rất ấy ấy, nhưng cũng đã giúp tôi giải quyết vấn đề không nhỏ, cho tôi số điện thoại của cô, khi nào về tôi trả cô tiền."
Trần Thần lườm một cái: "Tôi đưa anh lên đảo không phải vì thấy anh đáng thương, mà là muốn thông qua cách giao dịch này mau chóng đổi lại vali du lịch, đừng để tôi nhắc lại lần nữa."
Cô mới đáng thương! Cả xóm nhà cô đều đáng thương!
"Cô theo tôi lên đảo làm cái gì? Người ta lại không mời cô." Liêu Gia Thụy hừ nhẹ một tiếng.
Trần Thần nói nghiêm túc: "Cho nên vì để ngừa anh tạo phiền phức không đáng có, xin giúp tôi liên lạc với Viên Lệ Lệ ngay."
Vẻ mặt Liêu Gia Thụy cứng ngắc, kể ra anh chỉ muốn tham gia hôn lễ mà chú rể Lý Hiểu Vĩ là bạn thân của anh, cô dâu là mỹ nữ Thái Lan, cho nên đây là hôn lễ kết hợp văn hóa Trung - Thái, hôn lễ long trọng mang tính gia đình. Mà Liêu Gia Thụy thân là phù rể, đến trễ chắc chắn không thể tha thứ.
Aiz, thôi thôi, một đồng tiền lúc cấp bách cũng khiến anh hùng chết, trước cứ lên được đảo rồi hãy tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook