Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)
-
Chương 32
Giọng nói của cô lạnh đến mức phát run, không biết là bởi vì thời tiết lúc này hay nội tâm của cô đang có một khao khát mãnh liệt nói ra tất cả khiến cho cô cảm thấy sợ, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Âm thanh bật thốt ra nghẹn lại ở cổ họng, trong nháy mắt cả người cô như mất hết đi sự định hướng, trong đầu cô trống rỗng, bông tuyết trước mắt cô đang tung bay trong không trung, cùng với gương mặt tuấn tú cứng nhắc của anh.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên kéo suy nghĩ của cô trở lại, tay cô lúng túng lấy điện thoại ra, hóa ra là bà Tống gọi đến, vừa nhận điện thoại bà đã hỏi: "Tống Giai Nam, con bé tiểu nha đầu này, có phải con đã bỏ mặc Tịch Lạc Dữ rồi không?"
Cô sửng sốt một lúc lâu, "Mẹ, mẹ nói gì thế, con và anh ta không có gì cả". Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Lập, anh khẽ quay đầu sang một bên, phản ứng theo bản năng cách xa cuộc nói chuyện riêng tư của cô.
Bà Tống nói tiếp: "Mẹ thấy người ta cũng không tệ, con nha đầu này, đã nhiều năm như vậy rồi cũng không dẫn bạn trai về nhà, cũng không hề nghe thấy con nói yêu ai, lúc học đại học thì không tính làm gì, lúc lên nghiên cứu sinh nói vẫn chưa ổn định, hiện nay lại nói bận làm việc, có phải con có vấn đề gì hay không!"
Tống Giai Nam hoàn toàn không phản đối: "Mẹ, đã muộn thế này rồi mà mẹ gọi điện thoại chỉ để nói chuyện này thôi sao".
Skip in 7...Ad finishes in 38 seconds
"Không phải, không phải, chỉ là mẹ thuận miệng nói thôi, hôm nay ở siêu thị mẹ gặp được mẹ của Đoàn Gia Thần, bà ấy nói Đoàn Gia Thần đã về được một tuần rồi, con đã gặp và liên lạc với cậu ấy chưa?"
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một sự lạnh lẽo không tên, cô đành bắt đắc dĩ trả lời qua loa: "Không có, con cũng không biết cậu ấy đã trở về".
"À, không sao, mẹ cậu ấy nói đã là hàng xóm bao năm rồi, cũng đã lâu không gặp, nếu Đoàn Gia Thần trở về thì hôm nào hai nhà cùng nhau dùng cơm, mẹ cũng đã nhận lời, nên điện thoại hỏi con gần đây có bận hay không".
Cô vội vàng trả lời: "Bận, dĩ nhiên là bận rồi, hiện nay con đang đi công tác ở Bắc Kinh".
"Vậy chờ khi nào con về rồi hẵng nói, không sao, năm trước con vẫn còn thừa nhiều thời gian mà, ăn một bữa cơm cũng không tốn nhiều thời gian của con đâu, mẹ đã định chủ nhật tuần sau rồi, quyết định như vậy nhé, con nghỉ ngơi sớm một chút đi".
Ngắn gọn xúc tích, bên kia không còn âm thanh, chỉ còn lại tiếng "Tút tút" bận rộn vang dội phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cô lặng lẽ cúp máy, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo về phía Tô Lập, nhưng cô lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Bầu trời đầy những bông tuyết rơi xuống, ngay cả nụ cười trên khóe môi và đáy lòng trống trải của cô cũng theo những bông tuyết bay về nơi xa xăm.
Trên đường có tuyết rơi nên vô cùng khó đi, cô trở về khách sạn đã là nửa đêm, Tống Giai Nam hoàn toàn không còn sức lực, cô ngủ ở trên xe nên giờ đầu đau như muốn vỡ ra, lúc xuống xe cô cũng mơ màng không biết nên đi hướng nào, vừa đi vào khách sạn cô đã nhìn thấy Phương Ngôn Án ngồi trên ghế sofa nhìn cô cười mỉm: "Chị Giai Nam, chị đến Nhân Đại vui không?"
Cô bước qua nhỏ giọng nói: "Tại sao Tô Lập lại ở Bắc Kinh?"
"Em đâu có biết, mấy hôm trước anh ấy nói với em đi công tác, em lại không biết là đi Bắc Kinh, kết quả hôm nay em nói với anh ấy chị bỏ lại một mình em đi đến Nhân Đại chơi vui vẻ, anh ấy mới nói cho em biết hóa ra anh ấy cũng ở Bắc Kinh".
Tống Giai Nam nghi hoặc nhìn cậu ấy một cái, cũng không nói gì, Phương Ngôn Án lại cười nói: "Sao, Nhân Đại không vui sao?"
Cô suy nghĩ một chút rồi bật thốt lên: "Rất phù hợp với dáng vẻ trường đại học trong suy nghĩ của tôi, cũng không khác lắm so với sự miêu tả của Tô Lập, tất cả giống như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa cũng không khác gì lúc trước".
"Trước kia chị đã đến Nhân Đại rồi sao?" Phương Ngôn Án nhạy bén nắm bắt được trọng tâm câu chuyện, "Chuyện từ khi nào?"
Bỗng chốc Tống Giai Nam nghẹn lời, "Tôi... Dường như đã lâu rồi, cụ thể cũng không nhớ được, lúc còn nhỏ".
"Khi còn nhỏ chắc là bố mẹ muốn chị tiếp nhận sự khai sáng văn hóa của đại học đó, ha ha, khi em còn nhỏ, lúc mẹ em đi làm cũng mang em theo, một mình em ngồi trong phòng làm việc khóc, chết sống cũng phải về, ừ, trước kia bà là giáo viên ở trường học của các chị đấy". Phương Ngôn Án nháy mắt mấy cái, nhìn Tống Giai Nam đến mức khiến cô chột dạ.
"Đi ngủ trước đây, ngày mai còn phải về gấp nữa". cô đứng lên khẽ cười với Tô Lập, "Hôm nay cám ơn anh".
Anh cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, "Không có gì, tiện đường thôi mà".
***
Cô mệt mỏi vô cùng, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, ở một nơi như vậy, nơi giấu diếm biết bao nhiêu bí mật của cô, thành phố anh đã từng sống bốn năm, hay phong cảnh mà cô có ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ, Tống Giai Nam đưa tay kéo màn cửa sổ ra, cô ngồi trên ghế nhìn ra ngoài, toàn bộ màn đêm của Bắc Kinh được bao phủ trong một vùng tuyết dày, ánh đèn lóe sáng, mê người và vắng lặng.
Cô thuận tay mở laptop ra, theo thường lệ cô login MSN, tiện thể ngẫm lại sự rung động ngắn ngủi của mình trong không gian này, bỗng nhiên avatar xám xịt lại sáng lên, [Tống Giai Nam, em đang ở Bắc Kinh à, nơi đó có tuyết rơi?]
Hóa ra là Tịch Lạc Dữ, thật sự đã rất lâu rồi cô không liên lạc với anh ta, lâu đến mức không có đề tài gì để hỏi chuyện, cô lập tức phản hồi: [Đúng vậy, hiện nay ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi, mùa đông nên thời tiết rất lạnh, nhưng không biết chỗ chúng ta đến khi nào tuyết mới rơi?]
[Em có đi dạo ở Bắc Kinh hay không, có đến Cố Cung hay Đền thờ thiên đường không?"
Cô trả lời thành thật: [Không, không đi đâu cả, chỉ đến Nhân Đại thôi].
Bên kia không phản hồi lại, rất lâu sau mới hiện ra một câu, [Tống Giai Nam, nói thật nhé, người ở trong lòng của em có phải ở Nhân Đại hay không?]
[Sao anh lại đoán được?]
[Rất đơn giản, thích một người thì sẽ thích những điều có liên quan đến người ấy, nhất là đối với các cô gái như em, về năng lực suy luận này, tôi cũng có nhiều năm kinh nghiệm].
Trong lúc nhất thời cô không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào, bên kia lại nói tiếp: [Hóa ra hao tổn tâm sức khuyên bảo em thoát ra, cuối cùng cũng là uổng phí thời gian, mà thôi, thôi đi, chúng ta vẫn là bạn chứ].
Trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, cô bất đắc dĩ cười nói: [Ừh, chúng ta vẫn là bạn]. Suy nghĩ một lát, cô lại cẩn thận nói: [Thật ra, tôi cũng muốn vứt bỏ quá khứ để sau đó sống tốt hơn, nhưng lúc tôi đang chuẩn bị đóng gói ký ức để chôn sâu vào đáy lòng thì ông trời lại không theo ý nguyện của con người, hoặc là nói ma xui quỷ khiến thay đổi tất cả mọi chuyện].
[A, duyên phận ư, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta vẫn là bạn].
Cô khẽ mỉm cười: [Đúng vậy, vẫn luôn là bạn].
Nhưng tại sao bọn họ có thể trở thành bạn tốt, còn tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy trong nháy mắt lại tan vỡ, cô hoàn toàn hiểu rõ ánh mắt lạnh như băng của Trương Tịnh Khang nhìn cô, giống như cô mới chính là người không nên xuất hiện nhất.
Giai đoạn quen biết ban đầu chẳng qua chỉ là năm tháng vô tư của hai đứa bé. Khi đó thành phố này vẫn là một tỉnh thành danh phù kỳ thực(1), giữa những dãy nhà có kiến trúc thấp bé, có hai gia đình là hàng xóm ở lầu trên và lầu dưới.
(1) Danh phù kỳ thực: Danh xứng với thực, nghĩa là, mang danh như thế nào thì sự thật như thế ấy.
Cô nhớ nhà cậu ta có trồng một cây sung leo lên sân thượng nhà cô, khi đó, cô chen chúc vào khe hở ở lan can liều mạng muốn hái được một quả màu tím đỏ, mà tay cậu ta đang cầm một cây trúc đứng trước bồn hoa ngẩng đầu nhìn về phía cô thét lên "Cẩn thận", cuối cùng, cô vì với không tới mà không hái nữa, nhưng vào buổi tối, một cô xinh đẹp dẫn theo một bé trai có đôi mắt thật to lên nhà cô, trong tay của cậu ta có cầm một bát đầy quả sung chín nói với cô "Lần sau muốn ăn thì tới nhà bọn tớ, mẹ nói cậu với tay hái, rất nguy hiểm", cô còn nhớ rõ đôi mắt to tròn của cậu ta nhấp nháy vụt sáng, khi đó cô còn cao hơn cậu ta.
Bọn họ cùng nhau vòng qua những sợi dây điện được lắp chi chít trong đại viện, bò lên mái nhà nhìn phong cảnh của thành phố, bên này, bên kia, công trường khai phá, đám người nói to gây ồn ào, trong túi đựng kẹo vừng mà mẹ mình tự làm, cẩn thận từng li từng tí chia cho cậu ta một nửa.
Sau đó, cô chuyển đến nhà mới, vẫn ở cùng một cư xá, thế nhưng không còn ở cùng một tòa nhà nữa, cậu ta và cô trở thành bạn học, cùng học nhà trẻ, tiểu học, trung học, cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, nhưng những ký ức cô từng có dường như toàn bộ đều liên quan tới cậu ta.
Thật sự là cô nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao lúc đó cục diện giữa bọn họ lại trở nên bế tắc như vậy, Tống Giai Nam thở dài một hơi, cô mở hộp thư thường dùng ra, kiểm tra xong, vừa định đóng trình duyệt, bỗng nhiên một email đã lâu không sử dụng nảy lên trong đầu cô.
Khi đó, cô dùng một email khác để gửi bài hát, thư từ, đồ đạc cho Tô Lập, về sau, cô trực tiếp bỏ đi cũng không nhớ đến một lần nào nữa, nghĩ đến cảm thấy nó giống như một loại trốn tránh tiêu cực, email này có lẽ là không tồn tại nữa, cô đã tự an ủi mình như vậy, sau đó lại thuận tay ấn mật mã, cũng không chính xác, cuối cùng, cô sắp xếp những ký tự lung tung mà mình thường dùng, trên màn hình, websites hiển thị ra một trạng thái lạ mắt.
Bỗng nhiên cô ngây ngẩn cả người, dòng chữ màu đen biểu thị ở hàng số 167, có 167 thư chưa đọc, tất cả đều đến từ địa chỉ của một hộp thư, rõ ràng đó chính là địa chỉ được Đoàn Gia Thần đăng kí dựa trên sinh nhật của cậu ấy.
Mỗi một bức thư đều viết khá ngắn, nhưng nội dung lại khác nhau: "Tống Giai Nam, hôm nay là ngày đầu tiên tớ đi học, tớ nghe không hiểu được khẩu âm của giáo sư, tớ không thể làm gì khác hơn mà phải mượn bài của bạn học để chép, lúc nhận lấy, tớ liền nhớ đến vở tiếng Anh mà lúc trước cậu đã từng cho tớ mượn, chữ viết của cậu rất đẹp, rất ngay ngắn, tinh tế giống như dùng dao để chạm khắc, thật ra tớ đã không nói cho cậu biết, năm đó, khi cậu đã thi vào trường đại học xong, mẹ cậu sắp xếp lại vở và tài liệu học tập của cậu để bán, tớ lén lút giữ lại quyển vở tiếng Anh của cậu, hiện giờ, nó vẫn nằm trong ngăn bàn của tớ".
"Hôm nay chỗ tớ có tuyết rơi, dường như lớn hơn những trận tuyết khác trong trí nhớ của tớ, tớ nhớ khi còn bé, cậu đặc biệt rất thích tuyết rơi, chúng ta cùng đắp người tuyết, cậu còn thích phía trên nóc nhà bị đóng băng, rất dài, cậu luôn bảo tớ lấy đoạn dài nhất cho cậu chơi, lần nào cậu cũng đáng thương cầu xin tớ, còn lấy cả kẹo sữa Khỉ vàng cho tớ, cậu có còn nhớ khi đó cậu đã không còn cao hơn tớ nữa không".
"Hôm nay lúc đi học, có một cô gái người Trung Quốc ngồi hàng ghế phía sau hỏi tớ, có thanh mai trúc mã hay không, ngay lập tức tớ liền nhớ đến cậu, tớ bật thốt lên, sau đó liền ngẩn người, khi còn bé có anh Hoa Doãn, có Khang Soái, có Đào Đào, có Gia Kỳ, và có rất nhiều người khác nữa, tại sao tớ lại nghĩ đến cậu".
"Tống Giai Nam, hiện giờ tớ càng ngày càng không giải thích được vì sao luôn nghĩ đến cậu, nhìn bầu trời, nghe nhạc, đi ăn cơm, đi ngủ, đến party".
"Không phải tớ cố ý viết bức thư này cho cậu đâu, thói quen đã trở thành một dạng tình bạn, tình bạn lại biến thành một dạng tình thân, nhưng lại làm phai nhạt tình yêu, sao tớ lại nói như vậy chứ, tớ chỉ không có dũng khí hỏi cậu, chàng trai cậu từng thích là tuýp người như thế nào, tớ không mỉm cười nổi khi hỏi ra câu như thế, nhưng tớ cũng biết cậu ấy tên là Tô Lập, là lớp trưởng lớp 8, có đúng không?"
"Thật sự là trong lúc nhất thời nên tớ hồ đồ, lúc đó, tớ chỉ muốn trốn đến một nơi thật xa, tớ sợ ở đó, tớ sợ nhìn thấy cậu, sợ thấy ánh mắt của cậu, bởi vì trong mắt của cậu đã có một người khác, nhưng mà, tớ phát hiện tớ sai rồi, cậu vẫn luôn là một người có uy tín nhất, cậu nói cậu sẽ quý trọng hiện thực tốt đẹp, tớ hẳn là nên toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, chứ không phải là liên tục nghi ngờ, liên tục chất vấn mới đúng, thậm chí, sau đó tớ còn cảm thấy những lời cậu đã nói với tớ toàn bộ đều là giả dối".
"Tớ không biết cậu có thể thấy những bức thư này hay không, mỗi ngày tớ viết một bức, nhưng trong hộp mail của tớ lại trống không, ngay cả bản thân tớ cũng cảm thấy đây là một hành động buồn cười, tớ biết, cậu đã có một hộp thư khác, chỉ là tớ muốn đánh cược, không biết có một ngày nào đó cậu quên đi những lời nói tớ đã làm tổn thương cậu, rồi mở hộp thư này ra, sau đó thấy sự ân hận của tớ".
"Tớ chờ đợi quá lâu rồi, không muốn viết tiếp nữa, ngủ ngon, Tống Giai Nam".
Hơi ấn xuống vị trí bức thư cuối cùng, tay cô chần chờ một giây cuối cùng rồi ấn xuống, "Tống Giai Nam, tớ thích cậu".
Cô từ từ gục xuống bàn, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt bao phủ cả trái tim cô, khó khăn lắm cô mới có được một chút ấm áp kia, hạnh phúc nhỏ bé kia, nhưng lúc này từng chút vui vẻ trong lòng kia dần dần mất đi.
Cô không khóc, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Quay đầu lại hóa ra đã là cả đời người
Âm thanh bật thốt ra nghẹn lại ở cổ họng, trong nháy mắt cả người cô như mất hết đi sự định hướng, trong đầu cô trống rỗng, bông tuyết trước mắt cô đang tung bay trong không trung, cùng với gương mặt tuấn tú cứng nhắc của anh.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên kéo suy nghĩ của cô trở lại, tay cô lúng túng lấy điện thoại ra, hóa ra là bà Tống gọi đến, vừa nhận điện thoại bà đã hỏi: "Tống Giai Nam, con bé tiểu nha đầu này, có phải con đã bỏ mặc Tịch Lạc Dữ rồi không?"
Cô sửng sốt một lúc lâu, "Mẹ, mẹ nói gì thế, con và anh ta không có gì cả". Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Lập, anh khẽ quay đầu sang một bên, phản ứng theo bản năng cách xa cuộc nói chuyện riêng tư của cô.
Bà Tống nói tiếp: "Mẹ thấy người ta cũng không tệ, con nha đầu này, đã nhiều năm như vậy rồi cũng không dẫn bạn trai về nhà, cũng không hề nghe thấy con nói yêu ai, lúc học đại học thì không tính làm gì, lúc lên nghiên cứu sinh nói vẫn chưa ổn định, hiện nay lại nói bận làm việc, có phải con có vấn đề gì hay không!"
Tống Giai Nam hoàn toàn không phản đối: "Mẹ, đã muộn thế này rồi mà mẹ gọi điện thoại chỉ để nói chuyện này thôi sao".
Skip in 7...Ad finishes in 38 seconds
"Không phải, không phải, chỉ là mẹ thuận miệng nói thôi, hôm nay ở siêu thị mẹ gặp được mẹ của Đoàn Gia Thần, bà ấy nói Đoàn Gia Thần đã về được một tuần rồi, con đã gặp và liên lạc với cậu ấy chưa?"
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một sự lạnh lẽo không tên, cô đành bắt đắc dĩ trả lời qua loa: "Không có, con cũng không biết cậu ấy đã trở về".
"À, không sao, mẹ cậu ấy nói đã là hàng xóm bao năm rồi, cũng đã lâu không gặp, nếu Đoàn Gia Thần trở về thì hôm nào hai nhà cùng nhau dùng cơm, mẹ cũng đã nhận lời, nên điện thoại hỏi con gần đây có bận hay không".
Cô vội vàng trả lời: "Bận, dĩ nhiên là bận rồi, hiện nay con đang đi công tác ở Bắc Kinh".
"Vậy chờ khi nào con về rồi hẵng nói, không sao, năm trước con vẫn còn thừa nhiều thời gian mà, ăn một bữa cơm cũng không tốn nhiều thời gian của con đâu, mẹ đã định chủ nhật tuần sau rồi, quyết định như vậy nhé, con nghỉ ngơi sớm một chút đi".
Ngắn gọn xúc tích, bên kia không còn âm thanh, chỉ còn lại tiếng "Tút tút" bận rộn vang dội phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cô lặng lẽ cúp máy, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo về phía Tô Lập, nhưng cô lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Bầu trời đầy những bông tuyết rơi xuống, ngay cả nụ cười trên khóe môi và đáy lòng trống trải của cô cũng theo những bông tuyết bay về nơi xa xăm.
Trên đường có tuyết rơi nên vô cùng khó đi, cô trở về khách sạn đã là nửa đêm, Tống Giai Nam hoàn toàn không còn sức lực, cô ngủ ở trên xe nên giờ đầu đau như muốn vỡ ra, lúc xuống xe cô cũng mơ màng không biết nên đi hướng nào, vừa đi vào khách sạn cô đã nhìn thấy Phương Ngôn Án ngồi trên ghế sofa nhìn cô cười mỉm: "Chị Giai Nam, chị đến Nhân Đại vui không?"
Cô bước qua nhỏ giọng nói: "Tại sao Tô Lập lại ở Bắc Kinh?"
"Em đâu có biết, mấy hôm trước anh ấy nói với em đi công tác, em lại không biết là đi Bắc Kinh, kết quả hôm nay em nói với anh ấy chị bỏ lại một mình em đi đến Nhân Đại chơi vui vẻ, anh ấy mới nói cho em biết hóa ra anh ấy cũng ở Bắc Kinh".
Tống Giai Nam nghi hoặc nhìn cậu ấy một cái, cũng không nói gì, Phương Ngôn Án lại cười nói: "Sao, Nhân Đại không vui sao?"
Cô suy nghĩ một chút rồi bật thốt lên: "Rất phù hợp với dáng vẻ trường đại học trong suy nghĩ của tôi, cũng không khác lắm so với sự miêu tả của Tô Lập, tất cả giống như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa cũng không khác gì lúc trước".
"Trước kia chị đã đến Nhân Đại rồi sao?" Phương Ngôn Án nhạy bén nắm bắt được trọng tâm câu chuyện, "Chuyện từ khi nào?"
Bỗng chốc Tống Giai Nam nghẹn lời, "Tôi... Dường như đã lâu rồi, cụ thể cũng không nhớ được, lúc còn nhỏ".
"Khi còn nhỏ chắc là bố mẹ muốn chị tiếp nhận sự khai sáng văn hóa của đại học đó, ha ha, khi em còn nhỏ, lúc mẹ em đi làm cũng mang em theo, một mình em ngồi trong phòng làm việc khóc, chết sống cũng phải về, ừ, trước kia bà là giáo viên ở trường học của các chị đấy". Phương Ngôn Án nháy mắt mấy cái, nhìn Tống Giai Nam đến mức khiến cô chột dạ.
"Đi ngủ trước đây, ngày mai còn phải về gấp nữa". cô đứng lên khẽ cười với Tô Lập, "Hôm nay cám ơn anh".
Anh cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, "Không có gì, tiện đường thôi mà".
***
Cô mệt mỏi vô cùng, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, ở một nơi như vậy, nơi giấu diếm biết bao nhiêu bí mật của cô, thành phố anh đã từng sống bốn năm, hay phong cảnh mà cô có ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ, Tống Giai Nam đưa tay kéo màn cửa sổ ra, cô ngồi trên ghế nhìn ra ngoài, toàn bộ màn đêm của Bắc Kinh được bao phủ trong một vùng tuyết dày, ánh đèn lóe sáng, mê người và vắng lặng.
Cô thuận tay mở laptop ra, theo thường lệ cô login MSN, tiện thể ngẫm lại sự rung động ngắn ngủi của mình trong không gian này, bỗng nhiên avatar xám xịt lại sáng lên, [Tống Giai Nam, em đang ở Bắc Kinh à, nơi đó có tuyết rơi?]
Hóa ra là Tịch Lạc Dữ, thật sự đã rất lâu rồi cô không liên lạc với anh ta, lâu đến mức không có đề tài gì để hỏi chuyện, cô lập tức phản hồi: [Đúng vậy, hiện nay ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi, mùa đông nên thời tiết rất lạnh, nhưng không biết chỗ chúng ta đến khi nào tuyết mới rơi?]
[Em có đi dạo ở Bắc Kinh hay không, có đến Cố Cung hay Đền thờ thiên đường không?"
Cô trả lời thành thật: [Không, không đi đâu cả, chỉ đến Nhân Đại thôi].
Bên kia không phản hồi lại, rất lâu sau mới hiện ra một câu, [Tống Giai Nam, nói thật nhé, người ở trong lòng của em có phải ở Nhân Đại hay không?]
[Sao anh lại đoán được?]
[Rất đơn giản, thích một người thì sẽ thích những điều có liên quan đến người ấy, nhất là đối với các cô gái như em, về năng lực suy luận này, tôi cũng có nhiều năm kinh nghiệm].
Trong lúc nhất thời cô không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào, bên kia lại nói tiếp: [Hóa ra hao tổn tâm sức khuyên bảo em thoát ra, cuối cùng cũng là uổng phí thời gian, mà thôi, thôi đi, chúng ta vẫn là bạn chứ].
Trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, cô bất đắc dĩ cười nói: [Ừh, chúng ta vẫn là bạn]. Suy nghĩ một lát, cô lại cẩn thận nói: [Thật ra, tôi cũng muốn vứt bỏ quá khứ để sau đó sống tốt hơn, nhưng lúc tôi đang chuẩn bị đóng gói ký ức để chôn sâu vào đáy lòng thì ông trời lại không theo ý nguyện của con người, hoặc là nói ma xui quỷ khiến thay đổi tất cả mọi chuyện].
[A, duyên phận ư, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta vẫn là bạn].
Cô khẽ mỉm cười: [Đúng vậy, vẫn luôn là bạn].
Nhưng tại sao bọn họ có thể trở thành bạn tốt, còn tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy trong nháy mắt lại tan vỡ, cô hoàn toàn hiểu rõ ánh mắt lạnh như băng của Trương Tịnh Khang nhìn cô, giống như cô mới chính là người không nên xuất hiện nhất.
Giai đoạn quen biết ban đầu chẳng qua chỉ là năm tháng vô tư của hai đứa bé. Khi đó thành phố này vẫn là một tỉnh thành danh phù kỳ thực(1), giữa những dãy nhà có kiến trúc thấp bé, có hai gia đình là hàng xóm ở lầu trên và lầu dưới.
(1) Danh phù kỳ thực: Danh xứng với thực, nghĩa là, mang danh như thế nào thì sự thật như thế ấy.
Cô nhớ nhà cậu ta có trồng một cây sung leo lên sân thượng nhà cô, khi đó, cô chen chúc vào khe hở ở lan can liều mạng muốn hái được một quả màu tím đỏ, mà tay cậu ta đang cầm một cây trúc đứng trước bồn hoa ngẩng đầu nhìn về phía cô thét lên "Cẩn thận", cuối cùng, cô vì với không tới mà không hái nữa, nhưng vào buổi tối, một cô xinh đẹp dẫn theo một bé trai có đôi mắt thật to lên nhà cô, trong tay của cậu ta có cầm một bát đầy quả sung chín nói với cô "Lần sau muốn ăn thì tới nhà bọn tớ, mẹ nói cậu với tay hái, rất nguy hiểm", cô còn nhớ rõ đôi mắt to tròn của cậu ta nhấp nháy vụt sáng, khi đó cô còn cao hơn cậu ta.
Bọn họ cùng nhau vòng qua những sợi dây điện được lắp chi chít trong đại viện, bò lên mái nhà nhìn phong cảnh của thành phố, bên này, bên kia, công trường khai phá, đám người nói to gây ồn ào, trong túi đựng kẹo vừng mà mẹ mình tự làm, cẩn thận từng li từng tí chia cho cậu ta một nửa.
Sau đó, cô chuyển đến nhà mới, vẫn ở cùng một cư xá, thế nhưng không còn ở cùng một tòa nhà nữa, cậu ta và cô trở thành bạn học, cùng học nhà trẻ, tiểu học, trung học, cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, nhưng những ký ức cô từng có dường như toàn bộ đều liên quan tới cậu ta.
Thật sự là cô nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao lúc đó cục diện giữa bọn họ lại trở nên bế tắc như vậy, Tống Giai Nam thở dài một hơi, cô mở hộp thư thường dùng ra, kiểm tra xong, vừa định đóng trình duyệt, bỗng nhiên một email đã lâu không sử dụng nảy lên trong đầu cô.
Khi đó, cô dùng một email khác để gửi bài hát, thư từ, đồ đạc cho Tô Lập, về sau, cô trực tiếp bỏ đi cũng không nhớ đến một lần nào nữa, nghĩ đến cảm thấy nó giống như một loại trốn tránh tiêu cực, email này có lẽ là không tồn tại nữa, cô đã tự an ủi mình như vậy, sau đó lại thuận tay ấn mật mã, cũng không chính xác, cuối cùng, cô sắp xếp những ký tự lung tung mà mình thường dùng, trên màn hình, websites hiển thị ra một trạng thái lạ mắt.
Bỗng nhiên cô ngây ngẩn cả người, dòng chữ màu đen biểu thị ở hàng số 167, có 167 thư chưa đọc, tất cả đều đến từ địa chỉ của một hộp thư, rõ ràng đó chính là địa chỉ được Đoàn Gia Thần đăng kí dựa trên sinh nhật của cậu ấy.
Mỗi một bức thư đều viết khá ngắn, nhưng nội dung lại khác nhau: "Tống Giai Nam, hôm nay là ngày đầu tiên tớ đi học, tớ nghe không hiểu được khẩu âm của giáo sư, tớ không thể làm gì khác hơn mà phải mượn bài của bạn học để chép, lúc nhận lấy, tớ liền nhớ đến vở tiếng Anh mà lúc trước cậu đã từng cho tớ mượn, chữ viết của cậu rất đẹp, rất ngay ngắn, tinh tế giống như dùng dao để chạm khắc, thật ra tớ đã không nói cho cậu biết, năm đó, khi cậu đã thi vào trường đại học xong, mẹ cậu sắp xếp lại vở và tài liệu học tập của cậu để bán, tớ lén lút giữ lại quyển vở tiếng Anh của cậu, hiện giờ, nó vẫn nằm trong ngăn bàn của tớ".
"Hôm nay chỗ tớ có tuyết rơi, dường như lớn hơn những trận tuyết khác trong trí nhớ của tớ, tớ nhớ khi còn bé, cậu đặc biệt rất thích tuyết rơi, chúng ta cùng đắp người tuyết, cậu còn thích phía trên nóc nhà bị đóng băng, rất dài, cậu luôn bảo tớ lấy đoạn dài nhất cho cậu chơi, lần nào cậu cũng đáng thương cầu xin tớ, còn lấy cả kẹo sữa Khỉ vàng cho tớ, cậu có còn nhớ khi đó cậu đã không còn cao hơn tớ nữa không".
"Hôm nay lúc đi học, có một cô gái người Trung Quốc ngồi hàng ghế phía sau hỏi tớ, có thanh mai trúc mã hay không, ngay lập tức tớ liền nhớ đến cậu, tớ bật thốt lên, sau đó liền ngẩn người, khi còn bé có anh Hoa Doãn, có Khang Soái, có Đào Đào, có Gia Kỳ, và có rất nhiều người khác nữa, tại sao tớ lại nghĩ đến cậu".
"Tống Giai Nam, hiện giờ tớ càng ngày càng không giải thích được vì sao luôn nghĩ đến cậu, nhìn bầu trời, nghe nhạc, đi ăn cơm, đi ngủ, đến party".
"Không phải tớ cố ý viết bức thư này cho cậu đâu, thói quen đã trở thành một dạng tình bạn, tình bạn lại biến thành một dạng tình thân, nhưng lại làm phai nhạt tình yêu, sao tớ lại nói như vậy chứ, tớ chỉ không có dũng khí hỏi cậu, chàng trai cậu từng thích là tuýp người như thế nào, tớ không mỉm cười nổi khi hỏi ra câu như thế, nhưng tớ cũng biết cậu ấy tên là Tô Lập, là lớp trưởng lớp 8, có đúng không?"
"Thật sự là trong lúc nhất thời nên tớ hồ đồ, lúc đó, tớ chỉ muốn trốn đến một nơi thật xa, tớ sợ ở đó, tớ sợ nhìn thấy cậu, sợ thấy ánh mắt của cậu, bởi vì trong mắt của cậu đã có một người khác, nhưng mà, tớ phát hiện tớ sai rồi, cậu vẫn luôn là một người có uy tín nhất, cậu nói cậu sẽ quý trọng hiện thực tốt đẹp, tớ hẳn là nên toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, chứ không phải là liên tục nghi ngờ, liên tục chất vấn mới đúng, thậm chí, sau đó tớ còn cảm thấy những lời cậu đã nói với tớ toàn bộ đều là giả dối".
"Tớ không biết cậu có thể thấy những bức thư này hay không, mỗi ngày tớ viết một bức, nhưng trong hộp mail của tớ lại trống không, ngay cả bản thân tớ cũng cảm thấy đây là một hành động buồn cười, tớ biết, cậu đã có một hộp thư khác, chỉ là tớ muốn đánh cược, không biết có một ngày nào đó cậu quên đi những lời nói tớ đã làm tổn thương cậu, rồi mở hộp thư này ra, sau đó thấy sự ân hận của tớ".
"Tớ chờ đợi quá lâu rồi, không muốn viết tiếp nữa, ngủ ngon, Tống Giai Nam".
Hơi ấn xuống vị trí bức thư cuối cùng, tay cô chần chờ một giây cuối cùng rồi ấn xuống, "Tống Giai Nam, tớ thích cậu".
Cô từ từ gục xuống bàn, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt bao phủ cả trái tim cô, khó khăn lắm cô mới có được một chút ấm áp kia, hạnh phúc nhỏ bé kia, nhưng lúc này từng chút vui vẻ trong lòng kia dần dần mất đi.
Cô không khóc, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Quay đầu lại hóa ra đã là cả đời người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook