Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)
-
Chương 11
Do ai cũng có chuyện riêng, cho nên cũng không chơi quá lâu, giữa phụ nữ và đàn ông trong quán bar đương nhiên sẽ có liếc mắt đưa tình, Tống Giai Nam cũng thấy nhưng không thể trách được, cô và Tăng Thư Ức cười toe toét nói ngày mai giao ca nên phải về sớm.
Rất nhanh đã đến cuối mùa thu, ban đêm càng trở nên lạnh hơn, trên con phố bóng cây ngô đồng đã trơ trọi, loang lổ tiêu điều, thế nhưng trên con phố ăn uống và vui chơi này, khắp nơi đều là những bóng đèn neon, nên không tạo ra một chút cảm giác tiêu điều nào cả.
Tuy nhiên ở đây buổi tối rất khó bắt xe, cô đành phải đi dọc theo mép đường đến ngã tư đường phía trước, chưa đi được hai bước, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình, xoay người lại, hóa ra là Phương Ngôn Án, cậu ấy đang đứng ở khu ẩm thực của người Bát Kỳ đi đến phía cô, cô vội vàng chào hỏi cậu ấy: "Phương Ngôn Án, thật là khéo, cậu ăn cơm ở đây à?"
Cậu ấy nhanh nhẹn nở nụ cười: "Vâng ạ, cả nhà tụ hợp, đúng rồi, chị Giai Nam, số điện thoại của chị là số mấy, hôm nay em bận quá nên quên không hỏi chị, em định thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Hoàng Hán Trung, chủ biên nói chị đã từng học ông ấy, cho nên muốn em lãnh giáo một chút kinh nghiệm từ chị".
Tống Giai Nam chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy, để tôi viết số điện thoại cho cậu, hôm nay buổi tối có thể tôi sẽ lên mạng chat, sang năm cậu thi ư, chuẩn bị thế nào?"
"Không có gì chắc chắn". Phương Ngôn Án thành thật trả lời: "Không có sách nghiên cứu thi để tham khảo nên trong lòng em chưa định hình được một chút nào".
Skip in 7...Ad finishes in 30 seconds
Tống Giai Nam cười nói: "Cái này, trường đại học khoa tin tức cũng không cấp danh mục sách tham khảo, không sao, để tôi về lấy những tên sách mà năm đó tôi đã xem đưa cho cậu, hình như còn một ít tài liệu, nhưng không biết có tìm ra không".
Ánh mắt Phương Ngôn Án bỗng chốc sáng lên: "Chị Giai Nam, chị thật là tốt bụng, cám ơn chị".
Cô vừa định nói lời khách sáo một chút, thì điện thoại Phương Ngôn Án lại vang lên, cậu ấy nhìn thoáng qua màn hình, có chút ngại ngùng: "Chị Giai Nam, anh họ bảo em về, anh ấy đang chờ em ở trong xe".
Tống Giai Nam vẫy tay một cái: "Không sao, cậu đi đi, trở về rồi nói".
Bên kia ngã tư đường có một chiếc xe đang đỗ, Tống Giai Nam cố gắng lắm mới nhận ra đó là BMW, bên cạnh xe còn có một người vóc dáng cao cao đang đứng, thấy Phương Ngôn Án đi qua thì lại bước đến chỗ lái xe mở cửa ngồi vào, chắc đó chính là anh họ của cậu ấy.
Quả nhiên vào giới truyền thông ít nhiều cũng phải cần đến người đứng phía sau, ngay cả khi chính bản thân mình cũng đã từng theo một người hướng dẫn tốt, vừa dựa vào bố mình là hiệu trưởng hai trường trung học liền kề nhau, hơn nữa lại là con trai của người quản lý tập đoàn tạp chí Evening City, nếu không làm sao có cơ hội vào được toà soạn báo chí tầm cỡ như thế này, còn phải nhờ chủ biên chiếu cố.
Cô vừa đi vừa cảm khái, đi đến giao lộ thì gọi xe về nhà, vừa mới vào cửa điện thoại có tin nhắn, mở ra thì thấy quả nhiên là Phương Ngôn Án: "Chị Giai Nam, mã số QQ hay MSN của chị là bao nhiêu, em sẽ thêm chị".
Tống Giai Nam cười, cô cảm thấy Phương Ngôn Án làm việc có hiệu suất quả thật rất cao, nhanh nhẹn và cũng có một chút nghiêm túc, vội vàng trả lời tin nhắn cho cậu ấy, sau đó mở máy vi tính ra, cô đăng nhập MSN, lập tức liền thấy khung chat nhảy ra, một biểu tượng tươi cười thật to hiện trước mắt cô.
Cô cũng gửi một biểu tượng sang, sau đó suy nghĩ một lát, liệt kê hơn một nửa danh mục sách tham khảo, Phương Ngôn Án sợ hãi phản hồi: [Chị Giai Nam, chị xem nhiều sách quá, chị chọn hộ em sách trọng điểm ấy, nhiều quá].
Cô ngẫm nghĩ lại rồi xóa bớt đi rất nhiều, sau đó nói cho cậu ấy: [Không thể bỏ nữa, nếu không thì cậu cũng đừng thi].
Bên kia thật lâu không có phản hồi, bỗng nhiên Phương Ngôn Án gửi một biểu tượng khóc qua: [Chị Giai Nam, em phát hiện cách nói chuyện của chị và anh họ của em thật sự giống nhau như đúc, cực kì nghiêm chỉnh, chị biết không, những lời mà hôm nay chị đã nói với em ở tòa soạn, dường như anh họ em cũng đã từng nói với em không sai một chữ, chẳng lẽ mọi người ở thời đại của hai người đều như vậy?]
Cô lập tức nói đùa: [Anh họ của em bao nhiêu tuổi rồi, có bạn gái chưa, giới thiệu cho chị đi].
Phương Ngôn Án lập tức trả lời: [Bằng tuổi với chị, nhưng mà anh ấy già dặn hơn chị một chút, tuy nhiên anh ấy đã có bạn gái rồi, thật là không đúng lúc. Nhưng mà chị Giai Nam, chị hoàn toàn có thể hy vọng, có muốn em giới thiệu với chị một lần không?]
Tống Giai Nam cười khanh khách: [Thôi đi, vậy thôi đi, tôi cũng không muốn làm người thứ ba].
Trò chuyện thêm một vài vấn đề khác, như là cuộc sống đại học... Phương Ngôn Án than vãn với cô: [Chị Giai Nam, chị có QQ không, em muốn chat với chị qua QQ, em không dùng quen MSN].
[Cậu phải học dùng MSN, trong tòa soạn cấm dùng QQ, lúc trước tôi có số QQ, sau khi bị hack thì không vào nữa, hôm nào tôi có sẽ nói được chứ].
[Ở đây em có một số không dùng, hay là cho chị sẽ tốt hơn]. Phương Ngôn Án đánh một dãy số và mật mã: [Chị thử một lần xem, mật mã có thể đổi, đúng rồi, em là hội viên của QQ đấy, có rất nhiều đặc quyền].
Tống Giai Nam dở khóc dở cười, hội viên gì đó chẳng qua là dùng để ngụy trang kiếm tiền, nhưng cũng không nên làm phật ý cậu ấy, cô đành phải đăng nhập vào, dãy số rất ngắn lại rất dễ nhớ, chắc là lại dạng số đẹp, quả nhiên khi vừa đăng nhập vào, có rất nhiều dịch vụ thu phí, avatar của Phương Ngôn Án ở phía trên nhấp nháy: [Cái thu phí kia mặc kệ nó, nó có liên kết với điện thoại của em, ở phía trên có vài người bạn thân, là bạn học và người nhà em, xóa đi là được].
Cô mở biểu tượng ma thuật dùng cho hội viên ra, chọn một cái rồi gửi đi, rất nhanh, Phương Ngôn Án phản hồi cho cô một biểu tượng chọc cười, cô nhớ đến lời chủ biên dặn dò mình, sau đó nói với Phương Ngôn Án: [Đúng rồi, ngày mai cậu chuẩn bị gửi một bản thảo độc lập nha, có quá nhiều người đang chú ý hotline, phó giáo sư sẽ đưa đầu mối có ích cho cậu, điện thoại lấy tin là được rồi, không cần đến hiện trường, viết cho tốt, tranh thủ đăng báo].
Phương Ngôn Án rất vui vẻ, đánh mấy dấu chấm than, sau đó bắt đầu cảm khái: [Chị Giai Nam, cái này cũng quá hiệu suất rồi, ngày đầu tiên dẫn em đến hiện trường, ngày thứ hai gửi bản thảo đi, bồi dưỡng phóng viên cần phải cấp tốc như vậy sao?]
Cô ngẫm nghĩ có lẽ nên trả lời qua loa: [Có cơ hội thì nên nắm bắt, tôi cho cậu biết, thầy Châu Vũ rất nghiêm khắc, chờ sau khi thầy ấy về mà cậu còn chưa có thành tích gì, có khả năng là ngày nào thầy ấy cũng giao nhiệm vụ cho cậu].
Phương Ngôn Án cảm thấy bất đắc dĩ: [Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngày mai nhất định phải viết cho thật tốt, tranh thủ đăng báo, không phụ công lao đào tạo của cô Tống, chủ biên Hồ, Trương tổng, còn có đảng đáng kính và nhân dân yêu dấu nữa].
Trò chuyện một lát Phương Ngôn Án phải thoát ra để đọc sách, Tống Giai Nam bắt cậu ấy chỉ cô từng bước xóa từng số bạn bè trên QQ cho thật tốt, lúc xóa đến một người có tên là "Thất lý điền gian", lại thấy người đó miêu tả bản thân rất rõ: [Đạm hành đạm viễn tán lạc lâm mộc thâm xử, dũ kiến dũ nồng phiêu tận thất lý điền gian"(1), cô cảm thấy rất hứng thú, nhìn lại các tư liệu khác đều là trống không, trong lúc nhất thời không biết có nên xóa hay lưu lại.
(1) Có nghĩa là "Càng đi càng xa rơi vào nơi sâu thẳm của rừng cây, càng nhìn càng thấy nồng đậm rơi xuống cánh đồng mênh mông". --- Sis GR ---
Nickname trên mạng này khiến cho cô nhớ lại nick trước kia của Tô Lập, Tống Giai Nam cảm thấy thần kinh của mình hơi bị rối loạn, cuộc sống hôm nay trôi qua quá mức kích thích, bỗng chốc lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, cô vội vàng tắt máy vi tính, đi tắm rồi ngủ.
Ngày hôm sau đi làm, cô dặn dò Phương Ngôn Án tiếp hotline tin tức xong phải viết bản thảo rồi gửi đi, chú ý hạng mục công việc, cô chạy đến mục giải trí bên cạnh để làm quen tình hình một chút, bên đó chỉ có mấy thực tập sinh đang viết bản thảo, còn những người khác hình như đã ra ngoài lấy tin tức, ngồi đối diện là phóng viên của diễn đàn trực tuyến đầu tiên về hệ thống pháp luật Tiểu Triệu, thấy cô liền chào hỏi: "Tống Giai Nam, dự định khi nào thì tái hôn đây, của hồi môn cũng không có, nhớ là phải cho mọi người ăn thật nhiều bánh kẹo đó".
Những người khác đều bị chọc cười, Tống Giai Nam cũng đùa giỡn: "Haizzz, cưới lần hai không được chào đón nha, chủ biên tùy ý đá một cái đã sung quân em đến đây, không địa vị, còn phải nhờ các anh các chị chiếu cố nhiều hơn nữa".
Thực tập sinh giúp cô dọn đồ đạc, đồ dùng của cô không nhiều lắm, nhưng lại có một tập sách nhỏ rất đẹp khiến cho mọi người tò mò, Tống Giai Nam cũng không muốn làm bọn họ mất hứng, cô mở ra cho mọi người xem, thì ra là những bài viết được đăng báo của cô, một xấp thật dày, cô vừa xem vừa đọc: "Xe bánh mì kỳ lạ đi một chút thì dừng lại để trộm bình ắc quy, xe hàng chở quá tải thô bạo đâm cảnh sát giao thông, trò chơi kinh doanh từ ngữ, hoàn trả tiền không hợp lệ cho người nghỉ hưu, thế chấp điện thoại di động rồi cướp lại, gây án ba lần bị bắt..."
Có thực tập sinh kêu lên "Ôi", "Biết điều một chút, xã hội sao lại có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, chị Giai Nam, đề tài này của chị thật sự là dũng cảm".
Cô cười to: "Tin tức hủ bại, viết nhiều cũng thành thói quen, nếu mọi người làm bên tin tức xã hội sẽ phát hiện thật ra xã hội có rất nhiều chuyện quái lạ, thực sự không thể tưởng tượng nổi".
"Mục giải trí đúng là tin đồn nhiều, vẻ bề ngoài xinh đẹp nổi tiếng kia chẳng qua cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng, hôm trước đi phỏng vấn Thái Y Lâm với ông chủ, trời ạ, thật sự là khác xa cực độ, trang điểm thật dày, sắc mặt cũng không tốt, cùng với người trên poster như là hai người khác nhau vậy".
Tống Giai Nam thở dài: "Ôi, sau này chắc là phải thẩm mỹ mệt nghỉ luôn, đúng rồi, chị Hân, chị cầm cái gì trong tay vậy?"
"À, cái này là tạp chí, bản tin hệ thống pháp luật, mỗi chuyên án đều rất hay, nhất là luật sư được mời riêng, viết phân tích những trường hợp vụ án rất đặc sắc, mỗi chữ như ngọc ngà, mạch lạc rõ ràng, cái này hình như là Tịch Lạc Dữ, chị thật sự rất thích anh ta".
Tống Giai Nam bật cười, sau đó đưa tay qua: "Để em xem một chút, xem thử người này có đáng để em điên đảo hay không".
"Nhìn ảnh đi, xem ảnh mới điên đảo". Nữ biên tập hơn ba mươi tuổi đã có chồng vô cùng hưng phấn: "Chị đã từng gặp người thật, đẹp trai hơn gấp trăm lần so với ảnh, sao, không sai chứ, nhìn ngây người phải không, rất muốn quyến rũ đúng không, lần sau lúc phỏng vấn anh ta sẽ đưa em đi cùng, tiện thể mang theo máy quay phim để chạy việc, rồi dùng một bữa cơm luôn".
Tống Giai Nam vừa nhìn, gương mặt lập tức thay đổi, không thể không khen ngợi: "Đúng là phải điên đảo". Sau đó quay mặt sang chỗ khác nhỏ giọng nói thầm: "Lật thuyền trong mương".
Cô vô cùng phối hợp với những người mê trai ở mục giải trí về người của mục hệ thống pháp luật, sau đó trở về trang xã hội, Phương Ngôn Án đang sửa bản thảo, Tống Giai Nam tiến đến xem, thỉnh thoảng cô cho cậu ấy một chút ý kiến, sửa xong bản thảo và gửi qua cho bộ phận biên tập, Phương Ngôn Án thấy cô cầm quyển tạp chí trên tay, cậu ấy xán tới nói: "Wow, người đeo mắt kính này thật đẹp trai nha, chị Giai Nam thích mẫu người như vậy sao?"
"Đâu có, chị mới không thích mẫu người này". Tống Giai Nam quăng tạp chí sang một bên: "Nhìn đau tim".
Phương Ngôn Án cầm quyển tạp chí lên nhìn: "Oh, vậy chị Giai Nam thích mẫu người như thế nào?"
Trong đầu cô lại chợt hiện lên một bóng dáng đã chôn giấu từ lâu trong lòng, thật giống như chỉ mới ngày hôm qua trên hành lang trường học thấy được bóng dáng của anh, lạnh nhạt cô đơn, khẽ ngẩng đầu.
Tống Giai Nam cười rộ lên: "Tôi thích mẫu người cho tôi cảm giác đặc biệt độc lập, có một chút không quá hòa đồng với mọi người, dạng trong nóng ngoài lạnh, rất kỳ lạ đúng không".
"A, dạng đàn ông trầm tĩnh". Phương Ngôn Án cười to: "Em lại nghĩ chị sẽ thích mẫu đàn ông nhiệt tình như ánh mặt trời".
***
Giữa trưa, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa kính ở đại sảnh chiếu vào, tản mát đến mỗi góc nhỏ trong phòng làm việc, giống như trải một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt mờ ảo, êm dịu như thơ, Tống Giai Nam đang ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ bỗng chốc đã bị kéo đi thật xa.
Cô nhớ đến ánh mặt trời ưu sầu kia, nhưng không biết bây giờ anh đang ở đâu, trở thành người như thế nào, trong vài năm ngắn ngủi cũng đủ để thay đổi một người.
Khi đó, rõ ràng là bản thân có cơ hội để đến gần anh, nhưng rồi chính bản thân mình lại quay lưng đi.
Tống Giai Nam không khỏi cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên, hiện lên một tin nhắn: "Hóa ra là Tống Giai Nam tiểu thư của báo Evening City, trăm nghe không bằng mắt thấy, đêm hôm đó Tống tiểu thư thật sự đã để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc".
Suy nghĩ của cô có chút không phản ứng kịp, cô xem tin nhắn rất lâu mới hiểu được, hóa ra là Tịch Lạc Dữ xui xẻo đã tìm đến, cô đã hiểu được thế giới phóng viên hỗn loạn này không ngờ lớn như vậy, Tịch Lạc Dữ muốn điều tra một người cũng rất đơn giản, nhưng cô đang nhớ về chuyện xưa, tâm trạng đang phiền muộn bỗng nhiên bị tin nhắn này quấy rối, cũng lười để ý đến, cô ném điện thoại sang một bên.
Cho đến lúc tan sở, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tịch Lạc Dữ, cô nhận cuộc gọi, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, bên kia đã mở miệng sâu xa: "Tôi nghĩ Tống tiểu thư nhất định đã hiểu lầm ý của tôi, nhưng Tống tiểu thư đã quên thì phải, tối nay hình như Tống tiểu thư có hẹn với tôi ở Du Tiên Các, chẳng lẽ Tống tiểu thư đã quên sao?"
"Cái gì!" Tống Giai Nam vô cùng kinh ngạc: "Không có, nhầm rồi, gọi nhầm số rồi, tìm 114(2) đi".
(2) 114: số điện thoại của tổng đài viên bên Trung Quốc
Tịch Lạc Dữ bên kia dường nhưng cũng rất kinh ngạc, trầm mặc một lúc, sau đó anh ta mở miệng: "Nếu được, tôi muốn rất hân hạnh mời Tống tiểu thư dùng một bữa cơm được chứ, bây giờ, tôi đang ở dưới lầu tòa soạn, cô ra ngoài là có thể thấy tôi".
Theo bản năng, Tống Giai Nam bước đến cửa đại sảnh nhìn xuống, từ tầng bốn mươi sáu căn bản là nhìn cái gì cũng không rõ, cô cảm nhận được mình thật là ngốc, bị cái thế giới này đùa giỡn, hỗn loạn khiến cô không chống đỡ được.
Nhưng có lẽ là Thượng Đế vui đùa một người, cô nhớ đến câu thần chú đầu môi của Tăng Thư Ức "Take it easy, baby", rồi cười, đúng nha, có gì ghê gớm chứ, những năm khó khăn nhất mà Tống Giai Nam cô cũng đã vượt qua được thì sợ gì chứ.
Nghĩ đến đó, cô bước từng bước xuống bậc thang, có người quen bước đến, kinh ngạc nhìn cô: "Tống Giai Nam, thang máy đến rồi".
Cô xua tay, lông mày cười cong lên, "Vận động, sinh mệnh được quyết định ở vận động!"
Rất nhanh đã đến cuối mùa thu, ban đêm càng trở nên lạnh hơn, trên con phố bóng cây ngô đồng đã trơ trọi, loang lổ tiêu điều, thế nhưng trên con phố ăn uống và vui chơi này, khắp nơi đều là những bóng đèn neon, nên không tạo ra một chút cảm giác tiêu điều nào cả.
Tuy nhiên ở đây buổi tối rất khó bắt xe, cô đành phải đi dọc theo mép đường đến ngã tư đường phía trước, chưa đi được hai bước, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình, xoay người lại, hóa ra là Phương Ngôn Án, cậu ấy đang đứng ở khu ẩm thực của người Bát Kỳ đi đến phía cô, cô vội vàng chào hỏi cậu ấy: "Phương Ngôn Án, thật là khéo, cậu ăn cơm ở đây à?"
Cậu ấy nhanh nhẹn nở nụ cười: "Vâng ạ, cả nhà tụ hợp, đúng rồi, chị Giai Nam, số điện thoại của chị là số mấy, hôm nay em bận quá nên quên không hỏi chị, em định thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Hoàng Hán Trung, chủ biên nói chị đã từng học ông ấy, cho nên muốn em lãnh giáo một chút kinh nghiệm từ chị".
Tống Giai Nam chợt hiểu ra: "Hóa ra là vậy, để tôi viết số điện thoại cho cậu, hôm nay buổi tối có thể tôi sẽ lên mạng chat, sang năm cậu thi ư, chuẩn bị thế nào?"
"Không có gì chắc chắn". Phương Ngôn Án thành thật trả lời: "Không có sách nghiên cứu thi để tham khảo nên trong lòng em chưa định hình được một chút nào".
Skip in 7...Ad finishes in 30 seconds
Tống Giai Nam cười nói: "Cái này, trường đại học khoa tin tức cũng không cấp danh mục sách tham khảo, không sao, để tôi về lấy những tên sách mà năm đó tôi đã xem đưa cho cậu, hình như còn một ít tài liệu, nhưng không biết có tìm ra không".
Ánh mắt Phương Ngôn Án bỗng chốc sáng lên: "Chị Giai Nam, chị thật là tốt bụng, cám ơn chị".
Cô vừa định nói lời khách sáo một chút, thì điện thoại Phương Ngôn Án lại vang lên, cậu ấy nhìn thoáng qua màn hình, có chút ngại ngùng: "Chị Giai Nam, anh họ bảo em về, anh ấy đang chờ em ở trong xe".
Tống Giai Nam vẫy tay một cái: "Không sao, cậu đi đi, trở về rồi nói".
Bên kia ngã tư đường có một chiếc xe đang đỗ, Tống Giai Nam cố gắng lắm mới nhận ra đó là BMW, bên cạnh xe còn có một người vóc dáng cao cao đang đứng, thấy Phương Ngôn Án đi qua thì lại bước đến chỗ lái xe mở cửa ngồi vào, chắc đó chính là anh họ của cậu ấy.
Quả nhiên vào giới truyền thông ít nhiều cũng phải cần đến người đứng phía sau, ngay cả khi chính bản thân mình cũng đã từng theo một người hướng dẫn tốt, vừa dựa vào bố mình là hiệu trưởng hai trường trung học liền kề nhau, hơn nữa lại là con trai của người quản lý tập đoàn tạp chí Evening City, nếu không làm sao có cơ hội vào được toà soạn báo chí tầm cỡ như thế này, còn phải nhờ chủ biên chiếu cố.
Cô vừa đi vừa cảm khái, đi đến giao lộ thì gọi xe về nhà, vừa mới vào cửa điện thoại có tin nhắn, mở ra thì thấy quả nhiên là Phương Ngôn Án: "Chị Giai Nam, mã số QQ hay MSN của chị là bao nhiêu, em sẽ thêm chị".
Tống Giai Nam cười, cô cảm thấy Phương Ngôn Án làm việc có hiệu suất quả thật rất cao, nhanh nhẹn và cũng có một chút nghiêm túc, vội vàng trả lời tin nhắn cho cậu ấy, sau đó mở máy vi tính ra, cô đăng nhập MSN, lập tức liền thấy khung chat nhảy ra, một biểu tượng tươi cười thật to hiện trước mắt cô.
Cô cũng gửi một biểu tượng sang, sau đó suy nghĩ một lát, liệt kê hơn một nửa danh mục sách tham khảo, Phương Ngôn Án sợ hãi phản hồi: [Chị Giai Nam, chị xem nhiều sách quá, chị chọn hộ em sách trọng điểm ấy, nhiều quá].
Cô ngẫm nghĩ lại rồi xóa bớt đi rất nhiều, sau đó nói cho cậu ấy: [Không thể bỏ nữa, nếu không thì cậu cũng đừng thi].
Bên kia thật lâu không có phản hồi, bỗng nhiên Phương Ngôn Án gửi một biểu tượng khóc qua: [Chị Giai Nam, em phát hiện cách nói chuyện của chị và anh họ của em thật sự giống nhau như đúc, cực kì nghiêm chỉnh, chị biết không, những lời mà hôm nay chị đã nói với em ở tòa soạn, dường như anh họ em cũng đã từng nói với em không sai một chữ, chẳng lẽ mọi người ở thời đại của hai người đều như vậy?]
Cô lập tức nói đùa: [Anh họ của em bao nhiêu tuổi rồi, có bạn gái chưa, giới thiệu cho chị đi].
Phương Ngôn Án lập tức trả lời: [Bằng tuổi với chị, nhưng mà anh ấy già dặn hơn chị một chút, tuy nhiên anh ấy đã có bạn gái rồi, thật là không đúng lúc. Nhưng mà chị Giai Nam, chị hoàn toàn có thể hy vọng, có muốn em giới thiệu với chị một lần không?]
Tống Giai Nam cười khanh khách: [Thôi đi, vậy thôi đi, tôi cũng không muốn làm người thứ ba].
Trò chuyện thêm một vài vấn đề khác, như là cuộc sống đại học... Phương Ngôn Án than vãn với cô: [Chị Giai Nam, chị có QQ không, em muốn chat với chị qua QQ, em không dùng quen MSN].
[Cậu phải học dùng MSN, trong tòa soạn cấm dùng QQ, lúc trước tôi có số QQ, sau khi bị hack thì không vào nữa, hôm nào tôi có sẽ nói được chứ].
[Ở đây em có một số không dùng, hay là cho chị sẽ tốt hơn]. Phương Ngôn Án đánh một dãy số và mật mã: [Chị thử một lần xem, mật mã có thể đổi, đúng rồi, em là hội viên của QQ đấy, có rất nhiều đặc quyền].
Tống Giai Nam dở khóc dở cười, hội viên gì đó chẳng qua là dùng để ngụy trang kiếm tiền, nhưng cũng không nên làm phật ý cậu ấy, cô đành phải đăng nhập vào, dãy số rất ngắn lại rất dễ nhớ, chắc là lại dạng số đẹp, quả nhiên khi vừa đăng nhập vào, có rất nhiều dịch vụ thu phí, avatar của Phương Ngôn Án ở phía trên nhấp nháy: [Cái thu phí kia mặc kệ nó, nó có liên kết với điện thoại của em, ở phía trên có vài người bạn thân, là bạn học và người nhà em, xóa đi là được].
Cô mở biểu tượng ma thuật dùng cho hội viên ra, chọn một cái rồi gửi đi, rất nhanh, Phương Ngôn Án phản hồi cho cô một biểu tượng chọc cười, cô nhớ đến lời chủ biên dặn dò mình, sau đó nói với Phương Ngôn Án: [Đúng rồi, ngày mai cậu chuẩn bị gửi một bản thảo độc lập nha, có quá nhiều người đang chú ý hotline, phó giáo sư sẽ đưa đầu mối có ích cho cậu, điện thoại lấy tin là được rồi, không cần đến hiện trường, viết cho tốt, tranh thủ đăng báo].
Phương Ngôn Án rất vui vẻ, đánh mấy dấu chấm than, sau đó bắt đầu cảm khái: [Chị Giai Nam, cái này cũng quá hiệu suất rồi, ngày đầu tiên dẫn em đến hiện trường, ngày thứ hai gửi bản thảo đi, bồi dưỡng phóng viên cần phải cấp tốc như vậy sao?]
Cô ngẫm nghĩ có lẽ nên trả lời qua loa: [Có cơ hội thì nên nắm bắt, tôi cho cậu biết, thầy Châu Vũ rất nghiêm khắc, chờ sau khi thầy ấy về mà cậu còn chưa có thành tích gì, có khả năng là ngày nào thầy ấy cũng giao nhiệm vụ cho cậu].
Phương Ngôn Án cảm thấy bất đắc dĩ: [Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ngày mai nhất định phải viết cho thật tốt, tranh thủ đăng báo, không phụ công lao đào tạo của cô Tống, chủ biên Hồ, Trương tổng, còn có đảng đáng kính và nhân dân yêu dấu nữa].
Trò chuyện một lát Phương Ngôn Án phải thoát ra để đọc sách, Tống Giai Nam bắt cậu ấy chỉ cô từng bước xóa từng số bạn bè trên QQ cho thật tốt, lúc xóa đến một người có tên là "Thất lý điền gian", lại thấy người đó miêu tả bản thân rất rõ: [Đạm hành đạm viễn tán lạc lâm mộc thâm xử, dũ kiến dũ nồng phiêu tận thất lý điền gian"(1), cô cảm thấy rất hứng thú, nhìn lại các tư liệu khác đều là trống không, trong lúc nhất thời không biết có nên xóa hay lưu lại.
(1) Có nghĩa là "Càng đi càng xa rơi vào nơi sâu thẳm của rừng cây, càng nhìn càng thấy nồng đậm rơi xuống cánh đồng mênh mông". --- Sis GR ---
Nickname trên mạng này khiến cho cô nhớ lại nick trước kia của Tô Lập, Tống Giai Nam cảm thấy thần kinh của mình hơi bị rối loạn, cuộc sống hôm nay trôi qua quá mức kích thích, bỗng chốc lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, cô vội vàng tắt máy vi tính, đi tắm rồi ngủ.
Ngày hôm sau đi làm, cô dặn dò Phương Ngôn Án tiếp hotline tin tức xong phải viết bản thảo rồi gửi đi, chú ý hạng mục công việc, cô chạy đến mục giải trí bên cạnh để làm quen tình hình một chút, bên đó chỉ có mấy thực tập sinh đang viết bản thảo, còn những người khác hình như đã ra ngoài lấy tin tức, ngồi đối diện là phóng viên của diễn đàn trực tuyến đầu tiên về hệ thống pháp luật Tiểu Triệu, thấy cô liền chào hỏi: "Tống Giai Nam, dự định khi nào thì tái hôn đây, của hồi môn cũng không có, nhớ là phải cho mọi người ăn thật nhiều bánh kẹo đó".
Những người khác đều bị chọc cười, Tống Giai Nam cũng đùa giỡn: "Haizzz, cưới lần hai không được chào đón nha, chủ biên tùy ý đá một cái đã sung quân em đến đây, không địa vị, còn phải nhờ các anh các chị chiếu cố nhiều hơn nữa".
Thực tập sinh giúp cô dọn đồ đạc, đồ dùng của cô không nhiều lắm, nhưng lại có một tập sách nhỏ rất đẹp khiến cho mọi người tò mò, Tống Giai Nam cũng không muốn làm bọn họ mất hứng, cô mở ra cho mọi người xem, thì ra là những bài viết được đăng báo của cô, một xấp thật dày, cô vừa xem vừa đọc: "Xe bánh mì kỳ lạ đi một chút thì dừng lại để trộm bình ắc quy, xe hàng chở quá tải thô bạo đâm cảnh sát giao thông, trò chơi kinh doanh từ ngữ, hoàn trả tiền không hợp lệ cho người nghỉ hưu, thế chấp điện thoại di động rồi cướp lại, gây án ba lần bị bắt..."
Có thực tập sinh kêu lên "Ôi", "Biết điều một chút, xã hội sao lại có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, chị Giai Nam, đề tài này của chị thật sự là dũng cảm".
Cô cười to: "Tin tức hủ bại, viết nhiều cũng thành thói quen, nếu mọi người làm bên tin tức xã hội sẽ phát hiện thật ra xã hội có rất nhiều chuyện quái lạ, thực sự không thể tưởng tượng nổi".
"Mục giải trí đúng là tin đồn nhiều, vẻ bề ngoài xinh đẹp nổi tiếng kia chẳng qua cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng, hôm trước đi phỏng vấn Thái Y Lâm với ông chủ, trời ạ, thật sự là khác xa cực độ, trang điểm thật dày, sắc mặt cũng không tốt, cùng với người trên poster như là hai người khác nhau vậy".
Tống Giai Nam thở dài: "Ôi, sau này chắc là phải thẩm mỹ mệt nghỉ luôn, đúng rồi, chị Hân, chị cầm cái gì trong tay vậy?"
"À, cái này là tạp chí, bản tin hệ thống pháp luật, mỗi chuyên án đều rất hay, nhất là luật sư được mời riêng, viết phân tích những trường hợp vụ án rất đặc sắc, mỗi chữ như ngọc ngà, mạch lạc rõ ràng, cái này hình như là Tịch Lạc Dữ, chị thật sự rất thích anh ta".
Tống Giai Nam bật cười, sau đó đưa tay qua: "Để em xem một chút, xem thử người này có đáng để em điên đảo hay không".
"Nhìn ảnh đi, xem ảnh mới điên đảo". Nữ biên tập hơn ba mươi tuổi đã có chồng vô cùng hưng phấn: "Chị đã từng gặp người thật, đẹp trai hơn gấp trăm lần so với ảnh, sao, không sai chứ, nhìn ngây người phải không, rất muốn quyến rũ đúng không, lần sau lúc phỏng vấn anh ta sẽ đưa em đi cùng, tiện thể mang theo máy quay phim để chạy việc, rồi dùng một bữa cơm luôn".
Tống Giai Nam vừa nhìn, gương mặt lập tức thay đổi, không thể không khen ngợi: "Đúng là phải điên đảo". Sau đó quay mặt sang chỗ khác nhỏ giọng nói thầm: "Lật thuyền trong mương".
Cô vô cùng phối hợp với những người mê trai ở mục giải trí về người của mục hệ thống pháp luật, sau đó trở về trang xã hội, Phương Ngôn Án đang sửa bản thảo, Tống Giai Nam tiến đến xem, thỉnh thoảng cô cho cậu ấy một chút ý kiến, sửa xong bản thảo và gửi qua cho bộ phận biên tập, Phương Ngôn Án thấy cô cầm quyển tạp chí trên tay, cậu ấy xán tới nói: "Wow, người đeo mắt kính này thật đẹp trai nha, chị Giai Nam thích mẫu người như vậy sao?"
"Đâu có, chị mới không thích mẫu người này". Tống Giai Nam quăng tạp chí sang một bên: "Nhìn đau tim".
Phương Ngôn Án cầm quyển tạp chí lên nhìn: "Oh, vậy chị Giai Nam thích mẫu người như thế nào?"
Trong đầu cô lại chợt hiện lên một bóng dáng đã chôn giấu từ lâu trong lòng, thật giống như chỉ mới ngày hôm qua trên hành lang trường học thấy được bóng dáng của anh, lạnh nhạt cô đơn, khẽ ngẩng đầu.
Tống Giai Nam cười rộ lên: "Tôi thích mẫu người cho tôi cảm giác đặc biệt độc lập, có một chút không quá hòa đồng với mọi người, dạng trong nóng ngoài lạnh, rất kỳ lạ đúng không".
"A, dạng đàn ông trầm tĩnh". Phương Ngôn Án cười to: "Em lại nghĩ chị sẽ thích mẫu đàn ông nhiệt tình như ánh mặt trời".
***
Giữa trưa, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa kính ở đại sảnh chiếu vào, tản mát đến mỗi góc nhỏ trong phòng làm việc, giống như trải một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt mờ ảo, êm dịu như thơ, Tống Giai Nam đang ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ bỗng chốc đã bị kéo đi thật xa.
Cô nhớ đến ánh mặt trời ưu sầu kia, nhưng không biết bây giờ anh đang ở đâu, trở thành người như thế nào, trong vài năm ngắn ngủi cũng đủ để thay đổi một người.
Khi đó, rõ ràng là bản thân có cơ hội để đến gần anh, nhưng rồi chính bản thân mình lại quay lưng đi.
Tống Giai Nam không khỏi cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên, hiện lên một tin nhắn: "Hóa ra là Tống Giai Nam tiểu thư của báo Evening City, trăm nghe không bằng mắt thấy, đêm hôm đó Tống tiểu thư thật sự đã để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc".
Suy nghĩ của cô có chút không phản ứng kịp, cô xem tin nhắn rất lâu mới hiểu được, hóa ra là Tịch Lạc Dữ xui xẻo đã tìm đến, cô đã hiểu được thế giới phóng viên hỗn loạn này không ngờ lớn như vậy, Tịch Lạc Dữ muốn điều tra một người cũng rất đơn giản, nhưng cô đang nhớ về chuyện xưa, tâm trạng đang phiền muộn bỗng nhiên bị tin nhắn này quấy rối, cũng lười để ý đến, cô ném điện thoại sang một bên.
Cho đến lúc tan sở, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tịch Lạc Dữ, cô nhận cuộc gọi, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, bên kia đã mở miệng sâu xa: "Tôi nghĩ Tống tiểu thư nhất định đã hiểu lầm ý của tôi, nhưng Tống tiểu thư đã quên thì phải, tối nay hình như Tống tiểu thư có hẹn với tôi ở Du Tiên Các, chẳng lẽ Tống tiểu thư đã quên sao?"
"Cái gì!" Tống Giai Nam vô cùng kinh ngạc: "Không có, nhầm rồi, gọi nhầm số rồi, tìm 114(2) đi".
(2) 114: số điện thoại của tổng đài viên bên Trung Quốc
Tịch Lạc Dữ bên kia dường nhưng cũng rất kinh ngạc, trầm mặc một lúc, sau đó anh ta mở miệng: "Nếu được, tôi muốn rất hân hạnh mời Tống tiểu thư dùng một bữa cơm được chứ, bây giờ, tôi đang ở dưới lầu tòa soạn, cô ra ngoài là có thể thấy tôi".
Theo bản năng, Tống Giai Nam bước đến cửa đại sảnh nhìn xuống, từ tầng bốn mươi sáu căn bản là nhìn cái gì cũng không rõ, cô cảm nhận được mình thật là ngốc, bị cái thế giới này đùa giỡn, hỗn loạn khiến cô không chống đỡ được.
Nhưng có lẽ là Thượng Đế vui đùa một người, cô nhớ đến câu thần chú đầu môi của Tăng Thư Ức "Take it easy, baby", rồi cười, đúng nha, có gì ghê gớm chứ, những năm khó khăn nhất mà Tống Giai Nam cô cũng đã vượt qua được thì sợ gì chứ.
Nghĩ đến đó, cô bước từng bước xuống bậc thang, có người quen bước đến, kinh ngạc nhìn cô: "Tống Giai Nam, thang máy đến rồi".
Cô xua tay, lông mày cười cong lên, "Vận động, sinh mệnh được quyết định ở vận động!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook