Tử Sở Tuyên nhìn thấy người xô phải mình chính là người chị gái thân yêu Túc Uyển Uyển, mắt cô trợn ngược lên.

Tháng sau mới là tháng bảy âm, tháng cô hồn chưa tới sao cô hồn đã lảng vảng xuất hiện trước mặt cô rồi vậy?

Có ba người đi cùng với Túc Uyển Uyển, thấy cô ta ngã liền lập tức rối rít lên. Bốn người họ trên tay ai cũng cầm một đống túi to. Tử Sở Tuyên thấy cái đống túi đó đúng là quá vướng víu.

Một cô gái trong số bọn họ lớn tiếng chỉ tay thẳng vào mặt Tử Sở Tuyên.

"Này, đi không nhìn sao? Mắt mù rồi à?"

Bỗng cô gái kia sững sờ, trong đôi mắt không giấu nổi sự kinh diễm nhìn Tử Sở Tuyên, không nhịn được mà thốt lên.

"Đẹp...đẹp quá!"

Cô gái này là ai?

Vẻ đẹp này quả thực quá khinh diễm. Cô từng nhìn thấy Kim Như Thuần vài lần, ch dù không muốn nhưng phải nói là Kim Như Thuần rất đẹp. Bất quá nếu so với cô gái trước mặt này, không biết dung mạo của Kim Như Thuần bị ném ra xa bao nhiêu.

Đôi mắt thanh lãnh, lạnh lùng như hàn mai, cao quí như u lan.

Mấy người còn lại cũng bị tiếng kêu kinh diễm của cô gái kia làm cho giật mình. Bọn họ cũng giống như vậy, trong ánh mắt giấu không nổi sự kinh diễm.

Chẳng qua so với bọn họ, Túc Uyển Uyển lại khác biệt. Cô ta lúc đầu cũng kinh diễm nhưng nhanh chóng bị sự ghen tị che mắt.



Một Kim Như Thuần đã đủ lắm rồi, bây giờ lại thêm đâu ra một người nữa?

Bất quá, sao cô gái này lại nhìn quen quen thế? Giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?

Ghen tị thì ghen tị nhưng Túc Uyển Uyển vẫn phải giữ hình tượng trước mặt người khác.

Túc Uyển Uyển nhanh chóng giấu đi sự ghen tị trong mắt, thay thế bằng một cỗ nhược nhược, người khác không biết bản chất thật của cô ta còn tưởng rất yếu ớt.

Sự ghen tị hiện lên rất nhanh nhưng cũng biến mất rất nhanh, bất quá làm sao qua mắt được Tử Sở Tuyên!

Cô ta bước lên phía trước, tiến gần tới chỗ Tử Sở Tuyên, gương mặt hiện lên nụ cười hòa nhã, dễ gần, nói.

"Cho em xin lỗi chị! Vừa nãy là do em không cẩn thận. Không khiến chị bị thương chứ?"

Đôi mắt Tử Sở Tuyên nhấc lên nhìn cô ta. Ánh mắt Tử Sở Tuyên không chỉ bình tĩnh mà còn khá lạnh. Nhìn vào ánh mắt đó, không hiểu sao Túc Uyển Uyển như cảm thấy bản thân đang phải đối mặt với một áp lực vô hình nào đó.

Cô ta cỗ trấn tĩnh lại, tự khuyên bản thân đó chỉ là ảo giác, cố gắng giữ cho lớp ngụy trang hoàn hảo nhất có thể trước mặt người khác.

"Chị? Tôi trông già lắm sao?"

Bởi vì hai người xô phải nhau, cô gái kia lại quát quá lớn khiến cho khá nhiều người chú ý.



Mọi người nhìn mặt Tử Sở Tuyên rồi lại nhìn mặt Túc Uyển Uyển.

Dù không biết tuổi tác hai người là bao nhiêu,ai hơn ai ít, nhưng nhìn qua dù là góc nào cũng thấy Tử Sở Tuyên trẻ hơn so với Túc Uyển Uyển.

Nét mặt Túc Uyển Uyển cứng lại. Bàn tay khẽ nắm lại.

Vốn muốn hạ nhuệ khí của đối phương xuống ngay từ câu nói đầu tiên, nhưng thật không ngờ lại bị vặn lại.

"Tôi cũng chỉ mới có hai mươi tuổi mà thôi. Vừa nãy bọn họ gọi cô là Uyển Uyển, vậy chắc hắn cô chính là con gái của Túc Gia, Túc Uyển Uyển nhỉ?"

"Đúng vậy!"

Trên nét mặt Túc Uyển Uyển thoáng chút kiêu ngạo. Tử Sở Tuyên khẽ cười.

Hầu hết phụ nữ đều rất để ý đến tuổi tác của mình, nếu đã vậy...

"Nếu tôi nhớ không lầm, Túc tiểu thư đây năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi nhỉ? Hơn tôi tới tận hai tuổi, sao có thể để người lớn tuổi gọi bằng chị được!"

Như một câu trí mạng đâm vào tim Túc Uyển Uyển. Tử Sở Tuyên vậy mà lại nở một nụ cười rất là tươi. So với Túc Uyển Uyển còn rực rỡ hơn gấp mấy lần.

Tử Sở Tuyên cười ngây thơ, giống như đó chỉ là lời nói đơn thuần không cố ý. Nụ cười tươi như hoa, rực rỡ như ánh nắng.

Túc Uyển Uyển cảm thấy nét mặt này của cô vô cùng ngứa mặt. Nếu như không phải hiện tại đang ở chốn đông người, nói không chừng cô ta đã sớm xông lên xé xác Tử Sở Tuyên rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương