Khi Hồ Ly Biết Yêu
-
Chương 13
Yoo Kyung trở về nhà an toàn, Do Kyung vui mừng ra mặt, cô tự hứa với lòng mình nhất định sẽ quan tâm tới con bé hơn, trên hết cô cố gắng học cách cười, phải cười nhiều hơn. Ngoài ra cô luôn dành 60 phút mỗi tối để nói chuyện và tâm sự với Yoo Kyung. Nhờ vậy tình cảm hai chị em đang trên đà phát triển và sẽ càng tiến xa hơn nữa. Trở lại với trường học, Yoo Kyung không lúc nào rời xa Jin Woo một giây nào, cô muốn Jin Woo là của riêng mình mà thôi, cô không cho phép bất kỳ người con gái nào được phép nói chuyện với cậu kể cả giáo viên. Điều này đã khiến cô trở thành cái gai trong mắt của đa số sinh viên nữ trong trường nhưng nó không khiến cô phải bận tâm cho lắm.
Chính vì vậy khi nhìn thấy Jin Woo nói chuyện vô cùng thân mật với Kim So Hyun- hoa khôi của trường, cô không ngừng khó chịu ra mặt.
- Cảm ơn cậu đã cho tớ mượn sách _ So Hyun đưa sách trả cho Jin Woo và nở một nụ cười hạnh phúc.
- Không có gì _ cậu lạnh lùng nhận lấy.
- Tan học tớ muốn mời cậu uống nước để cảm ơn, có được không _ phải khó khăn lắm Kim So Hyun mới dám mời cậu vì cô nàng cũng đoán rằng cậu sẽ từ chối nhưng cô nàng vẫn muốn thử.
- Anh Jin Woo không đi được đâu, anh ấy bận rồi _ Yoo Kyung đã theo dõi cuộc nói chuyện của hai người rất lâu và không nhịn mà lên tiếng khi thấy ý định của Kim So Hyun.
Jin Woo vẫn im lặng mặc kệ hai người con gái xinh như công chúa và thiên thần cãi nhau bung bét. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng hai người họ đang giật chồng cũng nên. Giận quá mất khôn, Yoo Kyung giận dữ toan định dùng ghế gỗ đập vào người So Hyun thì cậu ngăn lại.
- Em quá đáng lắm rồi đó _ Jin Woo một tay giữ ghế, tay còn lại đỡ So Hyun khỏi ngã.
Nhìn thấy cảnh tượng kia, Yoo Kyung hét toáng lên, cô tức giận bỏ đi mặc cho hai người muốn làm gì thì làm. Yoo Kyung đi rồi, cậu bỏ So Hyun ra ngay lập tức khiến cô nàng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
- Lời mời của tớ...... _ chưa nói được hết câu đã bị Jin Woo từ chối thẳng thừng " Tôi bận rồi ".
- Thế thôi để hôm khác.
Lúc này tâm trạng Yoo Kyung vô cùng không tốt, cô thề nhất định sẽ dạy cho con nhỏ Kim So Hyun đó một bài học nhớ đời. Không, cô phải cho cô ta không còn mắt để nhìn Jin Woo, không còn miệng để ăn, không còn mũi để ngửi, không còn tai để nghe. Quan trọng hơn cô ta sẽ biến mất mãi mãi không một chút dấu vết giống như bọt biển ( ghê quá).
Để thực hiện kế hoạch cô cần phải có người làm mồi nhử nhưng tìm ai mới được đây. Jin Woo không được rồi,..... Suy nghĩ một lúc lâu, cô bất giác nhảy cẫng lên sung sướng " đó là Chang Hee ". Trùng hợp thay, Chang Hee đi ngang qua, khỏi nói cô mừng đến nhường nào, không phải mất công đi tìm, lại càng không phải phí sức. Một mũi tên trúng hai đích.
- Chang Hee, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, chuyện này rất quan trọng bởi vì nó quyết định tình yêu giữa tôi và Jin Woo._ cô vừa nói vừa cố tỏ ra yếu đuối khiến Chang Hee động lòng ngay tức khắc.
- Cậu muốn tôi giúp chuyện gì, cậu cứ yên tâm chỉ cần không phải chuyện quá sức thì tôi sẽ giúp.
Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi dạy cho Kim So Hyun một bài học
- Chuyện này? _ cậu ta tỏ ra bối rối, sợ hãi
- Cậu chỉ cần dụ cô ta vào bẫy là được.
- Nhưng......_sự sợ sệt của cậu ta khiến cô càng tức giận hơn. Cô liền chạy tới chỗ bình hoa, lấy một mảnh thành rồi quay lại chỗ cũ. Không ngần ngại, cô đưa cánh tay lên rồi từ từ cứa một nhát lên. Chứng kiến cảnh này, Chang Hee không khỏi hoảng hốt, cậu vội chạy đến dùng khăn băng vết thương lại.
- Nếu cậu không giúp tôi , tôi sẽ chết cho cậu xem.
- Tôi thề sẽ giúp cậu _ bị ép buộc Chang Hee chẳng còn cách nào lỡ từ chối.
Sau đó theo kế hoạch Chang Hee tới gặp So Hyun nhắn tin. Nội dung tin nhắn như sau: " Jin Woo nhờ tôi nhắn với cậu là tối nay tại công viên nước, cậu ấy đợi cậu ở đấy ". Nghe xong So Hyun hớn hở, vui mừng cứ nghĩ rằng đi cùng Jin Woo thì cần gì phải lo lắng nên cô nàng chủ quan không đem theo đồ phòng thân.
8 giờ So Hyun diện quần áo thật đẹp, thậm chí cô nàng còn mặc cả áo độn để biến ngực mình to lên. Xịt nước hoa đầy mình, dù đã đánh răng nhưng vẫn không ngừng lấy gương ra soi. Khi đã đẹp toàn diện, cô nàng cầm túi rồi đi, trong đầu chắc chỉ có hình ảnh của Jin Woo. Mà không để ý rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng bản thân mình được tồn tại!
Chính vì vậy khi nhìn thấy Jin Woo nói chuyện vô cùng thân mật với Kim So Hyun- hoa khôi của trường, cô không ngừng khó chịu ra mặt.
- Cảm ơn cậu đã cho tớ mượn sách _ So Hyun đưa sách trả cho Jin Woo và nở một nụ cười hạnh phúc.
- Không có gì _ cậu lạnh lùng nhận lấy.
- Tan học tớ muốn mời cậu uống nước để cảm ơn, có được không _ phải khó khăn lắm Kim So Hyun mới dám mời cậu vì cô nàng cũng đoán rằng cậu sẽ từ chối nhưng cô nàng vẫn muốn thử.
- Anh Jin Woo không đi được đâu, anh ấy bận rồi _ Yoo Kyung đã theo dõi cuộc nói chuyện của hai người rất lâu và không nhịn mà lên tiếng khi thấy ý định của Kim So Hyun.
Jin Woo vẫn im lặng mặc kệ hai người con gái xinh như công chúa và thiên thần cãi nhau bung bét. Người ngoài nhìn vào chắc tưởng hai người họ đang giật chồng cũng nên. Giận quá mất khôn, Yoo Kyung giận dữ toan định dùng ghế gỗ đập vào người So Hyun thì cậu ngăn lại.
- Em quá đáng lắm rồi đó _ Jin Woo một tay giữ ghế, tay còn lại đỡ So Hyun khỏi ngã.
Nhìn thấy cảnh tượng kia, Yoo Kyung hét toáng lên, cô tức giận bỏ đi mặc cho hai người muốn làm gì thì làm. Yoo Kyung đi rồi, cậu bỏ So Hyun ra ngay lập tức khiến cô nàng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
- Lời mời của tớ...... _ chưa nói được hết câu đã bị Jin Woo từ chối thẳng thừng " Tôi bận rồi ".
- Thế thôi để hôm khác.
Lúc này tâm trạng Yoo Kyung vô cùng không tốt, cô thề nhất định sẽ dạy cho con nhỏ Kim So Hyun đó một bài học nhớ đời. Không, cô phải cho cô ta không còn mắt để nhìn Jin Woo, không còn miệng để ăn, không còn mũi để ngửi, không còn tai để nghe. Quan trọng hơn cô ta sẽ biến mất mãi mãi không một chút dấu vết giống như bọt biển ( ghê quá).
Để thực hiện kế hoạch cô cần phải có người làm mồi nhử nhưng tìm ai mới được đây. Jin Woo không được rồi,..... Suy nghĩ một lúc lâu, cô bất giác nhảy cẫng lên sung sướng " đó là Chang Hee ". Trùng hợp thay, Chang Hee đi ngang qua, khỏi nói cô mừng đến nhường nào, không phải mất công đi tìm, lại càng không phải phí sức. Một mũi tên trúng hai đích.
- Chang Hee, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, chuyện này rất quan trọng bởi vì nó quyết định tình yêu giữa tôi và Jin Woo._ cô vừa nói vừa cố tỏ ra yếu đuối khiến Chang Hee động lòng ngay tức khắc.
- Cậu muốn tôi giúp chuyện gì, cậu cứ yên tâm chỉ cần không phải chuyện quá sức thì tôi sẽ giúp.
Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi dạy cho Kim So Hyun một bài học
- Chuyện này? _ cậu ta tỏ ra bối rối, sợ hãi
- Cậu chỉ cần dụ cô ta vào bẫy là được.
- Nhưng......_sự sợ sệt của cậu ta khiến cô càng tức giận hơn. Cô liền chạy tới chỗ bình hoa, lấy một mảnh thành rồi quay lại chỗ cũ. Không ngần ngại, cô đưa cánh tay lên rồi từ từ cứa một nhát lên. Chứng kiến cảnh này, Chang Hee không khỏi hoảng hốt, cậu vội chạy đến dùng khăn băng vết thương lại.
- Nếu cậu không giúp tôi , tôi sẽ chết cho cậu xem.
- Tôi thề sẽ giúp cậu _ bị ép buộc Chang Hee chẳng còn cách nào lỡ từ chối.
Sau đó theo kế hoạch Chang Hee tới gặp So Hyun nhắn tin. Nội dung tin nhắn như sau: " Jin Woo nhờ tôi nhắn với cậu là tối nay tại công viên nước, cậu ấy đợi cậu ở đấy ". Nghe xong So Hyun hớn hở, vui mừng cứ nghĩ rằng đi cùng Jin Woo thì cần gì phải lo lắng nên cô nàng chủ quan không đem theo đồ phòng thân.
8 giờ So Hyun diện quần áo thật đẹp, thậm chí cô nàng còn mặc cả áo độn để biến ngực mình to lên. Xịt nước hoa đầy mình, dù đã đánh răng nhưng vẫn không ngừng lấy gương ra soi. Khi đã đẹp toàn diện, cô nàng cầm túi rồi đi, trong đầu chắc chỉ có hình ảnh của Jin Woo. Mà không để ý rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng bản thân mình được tồn tại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook