Khi Gió Nổi Lên
4: Mộ Cận Bùi 【mở Cửa Là Tôi】


Xế chiều hôm đó, Mộ Cận Bùi đến Phòng trưng bày nghệ thuật M.K, đem việc anh cùng Quý Tinh Dao gặp mặt bàn bạc về quyền đại diện tác phẩm nói cho Bùi Ngọc biết, bao gồm cả những điều kiện đại diện mà anh và Quý Tinh Dao đã đề xuất.

Bùi Ngọc khép lại tập tranh trong tay, sự chú ý của bà là: "Con thích Tinh Dao." Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Mộ Cận Bùi mặt không gợn sóng, "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con đang nói chuyện công việc với mẹ."
Anh đặc biệt nhấn mạnh: "Đó là hoạt động tương lai của Phòng trưng bày, mẹ nên nghiêm túc."
Bùi Ngọc cười, "Con còn chững chạc đàng hoàng bắt đầu dạy dỗ mẹ."
Bà dựa lưng vào ghế xoay, cả người đều thả lỏng, "Ngay cả mẹ cũng thích Tinh Dao, con không lý do gì mà không thích cô ấy.

Phụ nữ đều bị cô ấy mê hoặc huống chi là đàn ông các con."
Mộ Cận Bùi quan điểm không rõ ràng: "Biết mẹ tán thưởng cô ấy, con đem hợp đồng ký với cô ấy coi như tận hiếu với mẹ."
Bùi Ngọc càng vui vẻ cũng càng tin rằng con trai thích Tinh Dao.
Cái gọi là bàn bạc bản quyền gì đó đều là mượn cớ, đơn giản là muốn gặp mặt Tinh Dao.
"Nếu con đã cho Tinh Dao một tuần cân nhắc vậy thì mẹ sẽ nhờ Gia Lai đi cùng con để hẹn Tinh Dao.

Nếu không được mẹ sẽ đích thân hẹn gặp, con yên tâm Tinh Dao chắc chắn sẽ là vợ con."
"Nếu con không biết cách yêu đương mẹ sẽ giới thiệu cho con vài bộ phim để học hỏi một chút." Bùi Ngọc hào hứng, nói nhiều hơn cũng là mừng cho con trai mình.
Mộ Cận Bùi đứng dậy đặt cà phê trên bàn trước mặt Bùi Ngọc, "Mẹ, cà phê của mẹ nguội rồi."
Bùi Ngọc bất mãn vỗ nhẹ vào anh hai cái: "Nhóc con đừng ngắt lời mẹ."
Mộ Cận Bùi không muốn nhắc đến cái gì yêu hay không yêu, càng không muốn thảo luận nhiều về việc anh có thích Quý Tinh Dao hay không.

Ân oán giữa anh và nhà họ Quý anh không muốn lừa dối mẹ, một lời nói dối cũng không muốn nói với bà, cũng chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng bà.
"Mẹ, mẹ về lúc nào vậy? Hôm qua bố con có hỏi." Mộ Cận Bùi nói sang chuyện khác.
Nhiệt tình trên mặt Bùi Ngọc nhất thời nhạt đi, bà cầm lấy tách cà phê hững hờ nhấp vài ngụm, "Bên này còn không ít việc bận, bố con cũng không phải con nít có thể chăm sóc tốt bản thân mình."
Mộ Cận Bùi giải thích: "Là bố con không yên lòng về mẹ, sợ mẹ không nghỉ ngơi, không ăn cơm đúng bữa."
Bùi Ngọc thản nhiên nói: "Tuổi đã cao, lắm mồm." Bà lần nữa lật tập tranh ra, "Mẹ phải làm việc, xem hết tập tranh này còn phải trả lời đối tác."
Rõ ràng mẹ không muốn nói nhiều về bố, hạ lệnh đuổi khách.
Mộ Cận Bùi rời khỏi văn phòng mẹ, đi lên lầu.
Trên tầng ba Phòng trưng bày M.K có một gian phòng vẽ dành riêng cho Mộ Cận Bùi.

Trước khi anh đến Bắc Kinh, mẹ thường chụp ảnh cho anh xem, "Nếu con không đến xem mẹ sẽ dùng nó đó."
Mỗi lần trong video mẹ đều nói như vậy.
Phong cách trang trí của phòng vẽ dựa theo sở thích của anh, cũng chính vì anh mà Bùi Ngọc đã thành lập chi nhánh của Phòng trưng bày ở Bắc Kinh.

Anh đối với thành phố này có bóng ma, thường xuyên gặp ác mộng cũng chính ở nơi này.
Bùi Ngọc muốn anh đối mặt, muốn anh cởi bỏ nút thắt trong lòng.
Nhưng Bùi Ngọc cũng không biết nút thắt thật sự trong lòng anh là gì.
Nơi này không chỉ là nơi mẹ ruột anh qua đời mà còn là nơi bắt đầu mọi thù hận.

Mộ Cận Bùi không đi cùng lối với nhân viên phòng trưng bày, anh đi lên lầu một mình, bên trong có sẵn đầy đủ các dụng cụ vẽ tranh.
Phòng vẽ tranh này nằm cuối hành lang phía đông quay mặt ra đường.
Phòng có nguyên một cửa sổ kính từ trần nhà cho đến sàn, ghế sô pha nằm sát cửa sổ.
Cách âm rất tốt, đóng cửa sổ kéo rèm lên che nắng, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mộ Cận Bùi ngồi trên ghế sô pha một hồi.
Anh nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến mẹ ruột của mình, hình bóng mẹ đã sớm phai mờ trong tâm trí anh, hiện tại ngay cả một tấm hình cũng không có.


Lại nghĩ đến bố mẹ nuôi.

Trong mắt người ngoài Mộ Ôn Hoài cùng Bùi Ngọc là vợ chồng kiểu mẫu, kết hôn nhiều năm như vậy nhưng vẫn ân ái như thuở ban đầu, nhưng điều anh nhìn thấy lại là hai người bằng mặt không bằng lòng.
Mộ Ôn Hoài đối với Bùi Ngọc tốt từ đầu đến cuối trước sau như một, nhưng Bùi Ngọc đối với Mộ Ôn Hoài lại tương kính như tân.
Nguyên nhân cụ thể anh cũng không rõ ràng.
Mộ Ôn Hoài và Bùi Ngọc là hơi ấm duy nhất trong cuộc đời anh, anh hi vọng bọn họ sẽ tốt đẹp, sau đó anh tự lừa mình dối người và không bao giờ hỏi về mối quan hệ của họ nữa.

Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Là trợ lý Trữ Chinh, hắn đã báo cáo với Mộ Cận Bùi về việc Quý Thường Thịnh tạm thời xua tan nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Quý Thường Thịnh người này một khi nghi ngờ ai đó sẽ không dễ dàng tin tưởng trăm phần trăm, ông ta sẽ thông qua các đường tắt để điều tra.
Anh cũng không cách nào phớt lờ được.
Mộ Cận Bùi xoa huyệt thái dương, lại bắt đầu đau đầu, buổi trưa cùng Quý Tinh Dao ăn cơm cũng không đau.

"Phùng Lương lại gọi điện thoại cho cậu rồi?"
Phùng Lương là người anh đặt bên cạnh Quý Thường Thịnh.

Phùng Lương có năng lực nghiệp vụ cao, làm việc một giọt nước cũng không lọt, trải qua nhiều năm tôi luyện đã trở thành trợ thủ đắc lực của Quý Thường Thịnh.
Cũng là một trong những người Quý Thường Thịnh tín nhiệm nhất.
Trữ Chinh quay sang Mộ Cận Bùi: "Mười phút trước Phùng Lương gọi cho tôi, đã nói một câu, mọi việc đều sắp xếp thỏa đáng."
Mộ Cận Bùi suy nghĩa một lúc: "Mặc dù Phùng Lương lấy được sự tín nhiệm của Quý Thường Thịnh nhưng Quý Thường Thịnh là người tâm tư rất nặng, sẽ không hoàn toàn tin tưởng ai.

Về sau đừng tự mình qua lại với Phùng Lương, miễn cho đánh rắn động cỏ."
Trữ Chinh không dám tự tiện phỏng đoán ý nghĩ của ông chủ: "Mộ tổng, ý của ngài là?"
Mộ Cận Bùi: "Chuẩn bị hai hạng mục cùng Quý thị hợp tác, sau này đối diện trực tiếp."
Trữ Chinh trả lời: "Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị.".
Mộ Cận Bùi đứng lên, đem màn cửa kéo ra.
Dưới đường kẹt cứng như nêm, đám người tất bật rộn ràng.
Trữ Chinh lại xin chỉ thị: "Mộ tổng, tiếp theo ngài có sắp xếp gì không?"
Mộ Cận Bùi mất hết hứng ngắm nhìn bên ngoài, không nhanh không chậm nói: "Không có gì phải thu xếp, chờ bọn họ chủ động tìm đến chúng ta hợp tác."
- -
Quý Tinh Dao không đi vũ đoàn tìm mẹ, cô trực tiếp đến tập đoàn Quý thị tìm ba thương lượng chuyện bản quyền.

Quý Thường Thịnh đang xem tư liệu điều tra có liên quan đến Mộ Cận Bùi, tổng cộng có năm sáu tờ giấy, ông đọc tới đọc lui không dưới năm lần không để sót một dấu chấm câu.

Theo dữ liệu điều tra, Mộ Cận Bùi là con trai của Mộ Ôn Hoài cùng Bùi Ngọc, bác sĩ mổ đẻ cho Bùi Ngọc đã về hưu, bà ấy vẫn còn sống, ông cũng đã liên lạc với bà ấy.

Quý Thường Thịnh dùng sức nhấn lấy mi tâm, từ hôm qua đến giờ ông một mực không yên, có chút mất tập trung.
Phùng Lương gấp mấy trang giấy lại: "Quý đổng, mấy ngày nữa đợi ngài bình tĩnh lại đem việc này giải quyết cho ổn thỏa, tôi sẽ nhờ người kiểm tra thêm kỹ càng hơn."
Hắn mở máy cắt giấy, đem mấy tờ giấy này bỏ vào, trong nháy mắt thành một đống giấy vụn.
Quý Thường Thịnh: "Đây là tâm bệnh của tôi."
Hai mươi lăm năm qua đi đều không chữa trị được.

Phùng Lương cũng không có hỏi quá nhiều, nhắc nhở: "Quý đổng, Tinh Dao gần đến rồi ạ."
Quý Thường Thịnh liếc nhìn đồng hồ trên tay, cách gần nửa giờ kể từ cuộc gọi của con gái.

Phùng Lương rời khỏi văn phòng, lại bảo thư ký sinh hoạt pha cà phê cho Quý Tinh Dao.
Chỉ khi ở bên con gái những lo lắng trong lòng Quý Thường Thịnh mới tạm thời lắng xuống.

Ông tự mình ra ngoài mang cà phê do thư ký pha, đang định chuẩn bị một ít trái cây thì Quý Tinh Dao đến.
"Ba, con không thể ăn đồ lạnh, ba quên nha."
Quý Thường Thịnh vỗ đầu một cái, "Ba bận quá nên hồ đồ rồi." Ông theo bản năng giải thích: "Họp cho đến trưa, trong đầu chỉ toàn số liệu với số liệu."
Ông quan tâm nói: "Gặp bác sĩ chưa? Bây giờ cảm thấy thế nào?"
Quý Tinh Dao: "Rất tốt, bác sĩ nói không cần tiếp tục uống thuốc."
Quý Thường Thịnh đem cà phê giữ lại cho chính mình uống, đi rót một cốc trà nóng cho con gái.

Quý Tinh Dao ngồi xuống bên cạnh Quý Thường Thịnh, trưng cầu ý kiến: "Ba, nếu con đem tranh cho M.K đại diện, ba cảm thấy thế nào?"
"Đây không phải là cầu còn không được sao?"
Quý Thường Thịnh mặc dù không muốn cùng Mộ Cận Bùi liên hệ, không muốn nhìn thấy đôi mắt kia, đối với ông ngờ vực vô căn cứ vẫn không hoàn toàn loại bỏ được nhưng so với mong muốn của con gái những điều phiền lòng ấy không tính là gì.
"Con muốn ba tìm bác Đường của con nhờ Gia Lai nói giúp không?"
Quý Thường Thịnh không muốn làm giảm nhiệt huyết của con gái, đành nói, "Phòng trưng bày M.K địa vị cao, lấy danh tiếng hiện tại của con thì không đủ, bọn họ chắc chắn không để ý."
Quý Tinh Dao tràn đầy tự tin: "Không cần làm phiền bác Đường, con cùng M.K bên kia đã nói chuyện qua, có thể vì bức họa tối qua nên Bùi Ngọc đã đồng ý đại diện cho bức tranh của con, nhưng lợi nhuận chia thấp hơn so với suy nghĩ của con."
"Bao nhiêu?"
"Năm - năm."
"Đủ thấp."
Quý Thường Thịnh vỗ vào mu bàn tay con gái: "Đã rất tốt rồi, nếu chia 5:5 còn không biết bao nhiêu người tranh nhau sức đầu mẻ trán cũng không vào được.

Con cũng không thiếu tiền, cái con thiếu là một một nền tảng cao cấp như M.K."
Yên lặng vào giây, Quý Tinh Dao: "Nói thế thôi nhưng con vẫn muốn kiếm tiền nhiều hơn, kiếm tiền thuê phòng vẽ tranh, tiền lương của bác Trương, còn có tiền thuốc men của con nữa."
Quý Thường Thịnh tràn đầy vui mừng, con gái rốt cục không còn đắm chìm trong thế giới hội họa nữa, hiện tại đã biết tìm M.K đàm đại diện, biết cho mình tranh thủ càng nhiều lợi ích.
"Vậy con từ từ nói chuyện với M.K, xem có thể bàn bạc chia thành 4:6 hay không"
Quý Tinh Dao gật đầu.
Quý Thường Thịnh vẫn không yên tâm lắm, hỏi ý kiến: "Con có muốn ba đại diện con thương lượng không?"
Quý Tinh Dao không cần suy nghĩ từ chối: "Ba, ba nên để con tự làm nếu không con mãi mãi không thể trưởng thành được."
Có Đường Gia Lai ở M.K, lại thêm Bùi Ngọc với tính cách và danh tiếng trong ngành, Quý Thường Thịnh cũng yên tâm con gái mình sẽ tự xử lý tốt
chuyện này.
Quý Tinh Dao đã có đáp án trong lòng, nhưng không vội trả lời Mộ Cận Bùi.
Thời hạn đã thỏa thuận còn chưa tới, ngày thứ năm Quý Tinh Dao nhận được tin nhắn của Mộ Cận Bùi, anh hỏi cô: 【Có bận gì không? Buổi tối cùng nhau ăn cơm.】
Mộ Cận Bùi vừa kết thúc buổi xã giao trở lại văn phòng, mấy ngày nay có rất nhiều người hẹn anh bàn chuyện hợp tác nhưng anh vẫn chưa đợi được người mà mình muốn hợp tác cùng.
Trợ lý Trữ Chinh cũng cùng theo vào, đóng cửa lại.
Liên quan tới Quý Thường Thịnh, Trữ Chinh nói ra cái nhìn của mình: "Quý Thường Thỉnh rất mưu mô, cho dù ông ta đã bỏ đi nghi ngờ với ngài cũng sẽ không chủ động tìm tới cửa hợp tác."
Mộ Cận Bùi: "Không vội."
Anh có nhiều thời gian dành cho Quý Thường Thịnh.
Trữ Chinh lại nhắc nhở ông chủ, "Mộ tổng, đêm nay chủ tích Tề của tập đoàn Thụy Sâm tổ chức tiệc tối từ thiện, bắt đầu lúc bảy giờ." Mấy ngày trước nhận được thiệp mời hắn đã nói với Mộ Cận Bùi, sợ Mộ Cận Bùi bận quá lại quên.
Thực lực tập đoàn Thụy Sâm không tệ, có ảnh hưởng nhất định trong giới.


Nhưng anh đã hẹn với Quý Tinh Dao, không muốn hủy hẹn với cô.
Mộ Cận Bùi: "Cậu đi thay tôi đi, đấu giá nhiều một chút để cổ vũ cho chủ tịch Tề."
Trữ Chinh: "Vâng."
Mộ Cận Bùi lại nhìn vào điện thoại, Quý Tinh Dao còn chưa trả lời anh.

Quý Tinh Dao đang thu dọn phòng vẽ tranh, cô đã thấy tin nhắn của Mộ Cận Bùi, cô không muốn biểu hiện quá mức tích cực chủ động, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nửa ngày mới hồi âm: 【Giờ tôi đang bận.】
Mộ Cận Bùi: 【Chờ em bận xong tôi đến đón em, cho tôi địa chỉ đi.】
Quý Tinh Dao nhắn địa chỉ cụ thể địa cho Mộ Cận Bùi rồi lại nhắn cho bác Trương: 【Bác Trương, phiền bác đi lên giúp cháu dọn lại phòng vẽ.

Phòng trưng bày M.K lát nữa sẽ đến nói chuyện về bản quyền tác phẩm của cháu, buổi tối còn muốn cùng nhau ăn cơm.】
Chú Trương bá hiểu, người đến chắc là Mộ Cận Bùi.

【Được, bác sẽ lên lầu ngay.


Phòng vẽ tranh của Quý Tinh Dao rộng 200 mét vuông, được chia thành khu vực làm việc và khu vực nghỉ ngơi.

Ngày thường phần lớn là bác Trương quét dọn vệ sinh, Quý Tinh Dao lúc rảnh cũng tự mình dọn dẹp, không thuê người quét dọn.
Phòng vẽ tranh quá nhiều đồ đạc, chất đầy các tác phẩm nghệ thuật, trong mắt người ngoài lộn xộn vô cùng, dọn dẹp lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Khi Quý Tinh Dao sáng tác hệ liệt « Tinh Dao », lúc không có linh cảm hay lúc mệt mỏi sẽ vẽ tranh tĩnh vật.

Những bình lọ này giá trị hơn triệu tệ, đều là Quý Thường Thịnh mua từ các cuộc đấu giá.
Bác Trương đã ở bên Quý Tinh Dao trong thời gian dài, hiểu rõ sở thích trưng bày của Quý Tinh Dao.
Cánh cửa mở ra.
Quý Tinh Dao quay người, "Bác Trương, chỗ này của cháu rất lộn xộn phải không?"
Bác Trương muốn trả lời làm sao nghe nghệ thuật một chút, một lát sau, ông nói: "Lộn xộn vừa phải."
Quý Tinh Dao bật cười.
Bác Trương kéo ống tay áo lên, đến phòng rửa tay cầm lấy giẻ lau.
Giọng Quý Tinh Dao truyền đến, "Bác Trương, buổi tối bác không cần đi theo cháu, bác có thể đi dạo đâu đó, hay là bác đi xem phim đi.

Gần đây có không ít phim hành động đang chiếu, cháu đặt vé trước cho bác."
Bác Trương rửa sạch khăn lau rồi đi ra ngoài, ông đã nhiều năm không đến rạp chiếu phim.
Mấy năm qua, cuộc sống của ông đơn giản chỉ có lái xe, chăm sóc tốt cho Quý Tinh Dao.

Lúc ở nước ngoài, ông còn muốn tận tâm tận lực bảo vệ an toàn cho cô, hứng thú duy nhất của ông là chỉnh lý lại các tác phẩm trong phòng vẽ tranh.
"Bác là người thô lỗ, không thích xem phim."
Quý Tinh Dao chỉ vào những đồ cổ kia, "Bác có thể hiểu được những vật này, làm sao lại là người thô kệch được."
Chú Trương: "Bởi vì bác xem nó nhiều lần."
Quý Tinh Dao tiếp lời: "Đúng thế, nhìn nhiều chẳng phải sẽ hiểu sao?" Cô đem tạp chí dọn qua một bên, bắt đầu lau bàn trà.
Bác Trương không giỏi nói chuyện nhưng Quý Tinh Dao thì không.

Ông chuyên tâm làm việc, cẩn thận từng li từng tí đem bình hoa về lại chỗ cũ.
Hơn ba tiếng bất giác trôi qua, phòng tranh đã thay đổi diện mạo mới.

Bác Trương tưới nước cho tất cả chậu cây sau đó đóng cửa rời đi.

Quý Tinh Dao đứng ở cửa phòng tranh, cầm điện thoại chụp mọi ngóc ngách của căn phòng, sau đó cô giở từng tấm ra xem, không có một góc chết.
Leng keng, chuông cửa vang lên.
Quý Tinh Dao sững sờ, lúc này mới năm giờ, Mộ Cận Bùi nhanh vậy mà đã đến rồi sao?
Ngay sau đó, điện thoại cô có tin nhắn đến.


Mộ Cận Bùi: 【Mở cửa, là tôi.】
Cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Mộ Cận Bùi hơi giật mình, Quý Tinh Dao trước mặt không giống với hai lần trước gặp mặt.

Quý Tinh Dao mỉm cười: "Không nhận ra?" Cô ra hiệu mời anh vào nhà.

"Không phải không nhận ra."
Mộ Cận Bùi bước vào, "Rất vinh hạnh được nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của em."
Quý Tinh Dao tiện tay đóng cửa lại.
Cô phát hiện người EQ cao luôn có thể đem một câu nói hết sức bình thường nói ra lại khiến lòng người gợn sóng.
"Tôi ít giao du bên ngoài, suốt ngày ở trong phòng vẽ, quần áo trên người đều làm sao cho dễ chịu nhất."
Quý Tinh Dao đi pha cà phê: "Mộ tổng, ngài có thể ngồi tùy ý."
Mộ Cận Bùi không đến khu vực làm việc của cô, anh đến bên cửa sổ.

Phòng vẽ tranh rộng rãi thông thoáng, hai mặt tường đều là cửa sổ sát đất.
Ánh nắng rải khắp nửa căn phòng.
Đây là tầng 52, phía trước không che chắn, nhìn thoáng qua có thể thu hết vào mắt cả thành phố phồn hoa này.

Mộ Cận Bùi thích chung cư cao tầng, biệt thự nhà anh và Phòng trung bày M.K cũng chỉ có ba tầng, nhìn xuống cảm giác vô cùng khác biệt.

Mộ Cận Bùi quay người, Quý Tinh Dao đứng trước tủ rượu pha cà phê.

Động tác rất không thành thạo nhưng lại vô cùng nghiêm túc và tập trung, đây cũng là dáng vẻ chân thật nhất của cô.
Tiệc rượu lần trước, cô ăn mặc chỉnh tề, gợi cảm xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng xa cách.

Ở bệnh viện gặp nhau, cô cũng dốc lòng ăn mặc đẹp đẽ, tinh tế duyên dáng động lòng người.
Hôm nay, cô trút bỏ hết vẻ ngoài quyến rũ, chưa thi trang điểm phấn, để kiểu tóc tùy ý và ăn mặc đơn giản gồm quần jean xanh cùng áo sơ mi trắng đơn giản.

Áo sơ mi bỏ vào trong quần, gọn gàng chỉn chu.
So với hai lần trước thiếu đi mấy phần xinh đẹp nhưng lại nhiều hơn mấy phần tươi tắn nhanh nhẹn.
Vẻ ngoài cô sở hữu đều xinh đẹp vô cùng.

Quý Tinh Dao nghĩ rằng Mộ Cận Bùi đến để thảo luận về quyền đại diện, nhân lúc cà phê chưa pha xong, cô lấy ra những tác phẩm đã sắp xếp trước đó.

Mộ Cận Bùi đút hai tay vào túi quần, nhìn ngoài cửa sổ.
Quý Tinh Dao ngừng bước, anh ngắm cảnh còn cô nhìn anh.

Hoàng hôn bên ngoài thật đẹp, ráng chiều rực rỡ ở phía tây bầu trời.

Dáng người mạnh mẽ rắn rỏi của anh không giấu nỗi cô đơn.

"Mộ tổng."
Mộ Cận Bùi hoàn hồn, quay người lại.
Quý Tinh Dao chỉ vào bàn trà bên kia: "Đây là tác phẩm trong những năm qua của tôi, mong Mộ tổng cho vài lời nhận xét."
"Không dám nhận."
Mộ Cận Bùi ngồi trên ghế sa lon bắt đầu thưởng thức bức tranh đầu tiên, anh biết những bức họa này cũng không phải cho anh nhìn miễn phí, chắc là muốn nhắc tới điều kiện gì đó, thế là trực tiếp hỏi: "Sau đó thì sao?"
Quý Tinh Dao ngồi xuống đối diện anh: "Sau đó nhìn bức thứ hai."
Mộ Cận Bùi: "..."
Lần đầu tiên bị người ta làm nghẹn, anh ngước mắt nhìn Quý Tinh Dao, cô cố ý né tránh ánh mắt anh, nhìn về bức họa trong tay anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương