Khi Gió Lại Thổi
-
Chương 44: Độc Nha
Hoàng hôn buông xuống, chiếc xe Pontiac của Thẩm Ngọc Điệp chậm rãi chạy trên đường, nếu không nhìn biểu tình của hai người trên xe, chắc sẽ cực kỳ giống vị nào đó ở Thượng Hải đang lái xe chạy vu vơ hóng gió.
"Thẩm sở trưởng, thương thế của cô khôi phục mau thật đấy." Từ Mạn Trinh nhìn chằm chằm tay cầm lái của Lý Ninh Ngọc, hoàn toàn không giống như từng trúng đạn.
Lý Ninh Ngọc cười như không cười, thành thạo đổi số, tốc độ xe đột ngột tăng vọt: "Làm gì có, còn kém hơn Từ bí thư nhiều."
"Lời này có ý gì?"
"Tôi chỉ là bả vai bị thương, hơn nữa ngày thường quen dùng tay trái, lúc lái xe dùng tay phải cũng không tốn sức."
Lý Ninh Ngọc giơ tay phải lên, xoay xoay cổ tay, ngữ điệu trong nháy mắt lạnh băng: "Từ bí thư thì lại khác, cánh tay phải trúng một phát đạn, mới ngắn ngủi năm ngày, đã có thể ở trong văn phòng vững vàng cầm bút, thật làm người bội phục."
Sắc mặt Từ Mạn Trinh cứng đờ, giả vờ không hiểu: "Thẩm sở trưởng, cô đang nói gì thế?"
"Lá bài tẩy bị vạch trần mà còn giả ngu, không phải là cử chỉ sáng suốt."
Lý Ninh Ngọc tự nhiên chuyển động tay lái như bình thường, cô chọn một con phố không tính là hẻo lánh, dòng người nhộn nhịp qua lại trên đường.
Ngoài xe là mùa hè náo nhiệt, trong xe là trời đông giá rét.
"Thế nào, tôi nói không đúng sao? Nhà hát lớn Tô Châu và đường Massenet, hai lần ám sát đều do cô làm, cô là gián điệp Quân Thống!" Thấy đối phương như cũ chưa chết tâm, Lý Ninh Ngọc từng bước áp sát, "Cô thật sự rất thận trọng, nhưng đáng tiếc, bị phát súng kia làm rối loạn tiết tấu, trong lúc hoảng hốt, cô đã để lại nửa dấu vân tay trên cửa sổ lầu ba, chỉ cần so sánh một chút..."
"Thẩm sở trưởng, sao tôi nghe không hiểu cô đang nói gì?" Từ Mạn Trinh mỉm cười, lặng yên không tiếng động rũ tay áo xuống, hai ngón tay khẽ run rụt vào ống tay, nắm lấy một mảnh đồ vật.
Lý Ninh Ngọc tà tà liếc mắt một cái, đúng như dự liệu, cô bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt không chút sợ hãi: "VALET, nhãn hiệu nước Anh.
Nam nhân dùng để cạo râu, họa sĩ dùng để gọt bút chì, tôi cũng từng mua, dùng để cắt giấy.
Nhưng nếu loại vật nhỏ tiện lợi dễ xài này rơi vào tay gián điệp, nó sẽ trở thành lợi khí giết người, chí mạng trong khoảnh khắc, so với kali xyanua còn nhanh hơn."
Vừa dứt lời, miếng dao lam sắc bén liền dán lên cổ Lý Ninh Ngọc.
Cô khẽ mỉm cười, ung dung không gấp tiếp tục nói:
"Tôi sẽ mất ý thức trong nháy mắt, ngay sau đó, chiếc xe này sẽ mất khống chế lao về phía đám đông, trong buồng xe đang di động này, cô chính là hung thủ duy nhất.
Đả thương địch thủ một ngàn tự thương tổn tám trăm, cuộc mua bán này không có lợi lắm —— Chưa kể, cô bị thương cánh tay phải, thật có thể hoàn thành vụ ám sát tinh chuẩn như vậy sao?"
Dứt lời, Lý Ninh Ngọc một cước đạp thắng xe, thừa dịp Từ Mạn Trinh sửng sốt kinh ngạc, tay trái nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải đối phương, dao lam cũng thuận thế rơi xuống dưới chỗ ngồi.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?!" Thân phận bị vạch trần, Từ Mạn Trinh thẹn quá thành giận.
"Căn bản không hề có dấu tay dính máu nào cả." Lý Ninh Ngọc buông cổ tay Từ Mạn Trinh, ẩn ý cười nói, "Chưa có ai từng dạy cô, đối mặt với suy đoán không chút chứng cớ, không nên tự loạn thế trận hay sao.
Cô hiện tại mới thật sự hoàn toàn bại lộ, Độc Nha!"
Nghe mật danh của bản thân, Từ Mạn Trinh không khỏi liếc mắt nhìn: "Cô rốt cuộc là người nào?"
"Mục tiêu của chúng ta là đồng nhất." Lý Ninh Ngọc chạy xe lại từ đầu, "Thay vì lãng phí thời gian trên người tôi, chẳng thà liên minh đối phó kẻ địch chung."
"Liên minh?" Từ Mạn Trinh không khỏi cười nhạt, nữ nhân này mấy ngày trước suýt chết trong tay mình, bây giờ lại muốn liên minh với mình, cô ta có phải là quá ngây thơ rồi?
"Tôi làm sao biết cô không phải thông đồng sẵn với Lý Sĩ Quần, lạt mềm buộc chặt dụ tôi khai ra chứ?" Từ Mạn Trinh cười giễu cợt, nhất thời không cách nào tiếp nhận thân phận Thẩm Ngọc Điệp thay đổi, nếu nữ nhân này thật sự là gián điệp, vậy thì bản thân quá ngu độn rồi, lại chưa từng phát hiện nửa điểm dấu vết nào.
"Lạt mềm buộc chặt, có ý nghĩa gì?" Lý Ninh Ngọc khinh miệt nói, "Ở trên người cô không có bất kỳ manh mối giá trị nào, một gián điệp không có bí mật, bắn chết cũng ngại phí đạn."
"Tôi dựa vào đâu để tin tưởng cô?"
"Dựa vào việc tôi biết, trưởng khoa nghiệp vụ của Ngân hàng Trung ương chi nhánh Thượng Hải phía trước mặt, Trần Tuấn, đặc vụ Quân Thống mang mật danh Độc Chu." Lý Ninh Ngọc nhìn sắc mặt Từ Mạn Trinh trong nháy mắt tái nhợt, chậm rãi nói, "...đã từng là người yêu của cô."
Không, không phải là đã từng, cho dù cách biệt sinh tử, bọn họ cũng chưa từng chia lìa.
Trái tim Từ Mạn Trinh như bị dao cắt, nếu không phải vì trận nổ kia, bọn họ vốn nên kết hôn rồi...
"Chị Ngọc, chị có còn nhớ hai năm trước, Quân Thống ngầm đấu Số 76, bùng phát không thể thu thập, các cơ quan tài chính lớn ở Thượng Hải ngày ngày đều hoang mang khiếp sợ không."
Ban đêm, bên trong khu chung cư Normandie, Cố Hiểu Mộng ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối không nhúc nhích, thuật lại lời của Cố Dân Chương.
"Ừm, thảm án trung trữ khoán*, náo loạn hơn hai tháng, cuối cùng Đới Lạp phải đến tận Hồng Kông mời Đỗ Nguyệt Sanh ra mặt mới bình ổn được chuyện này."
(*) trung trữ khoán: phiếu khoán đối hoái của ngân hàng dự trữ trung ương.
Lý Ninh Ngọc dùng tay trái vững vàng cầm bút, nghiêm túc phác họa hình ảnh thiếu nữ trên giấy, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng: "Thả lỏng một chút, căng thẳng cái gì?"
Cố Hiểu Mộng xoay cổ trái phải một chút, Lý Ninh Ngọc lần đầu tiên vẽ cô, còn là chủ động đề xuất, làm sao có thể không căng thẳng!
"Lúc ấy, Số 76 cho nổ văn phòng Ngân hàng Trung ương của chính phủ Trùng Khánh ở Thượng Hải, kết quả bảy người chết một người bị thương, bên trong có một người tên Trần Tuấn, thực ra là thành viên cốt cán của trạm Quân Thống Thượng Hải, mật danh Độc Chu.
Hắn là em trai ruột duy nhất của Giang Tuyết, cũng là vị hôn phu của Từ Mạn Trinh!"
Nghe vậy, đầu bút của Lý Ninh Ngọc dừng một chút, như có điều suy nghĩ: "Lần đó chắc hẳn là Quân Thống tập kích Ngân hàng Dự trữ Trung ương của Uông Ngụy trước đúng không?"
Từ Mạn Trinh vĩnh viễn không quên được buổi sáng ngày hôm ấy, tin tức Ngân hàng Trung ương phát nổ truyền tới, Số 76 hân hoan chúc mừng, còn cô thì cắn nát cả môi, thấp thỏm lo âu, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, khen ngợi Lý Sĩ Quần quyết định sát phạt, quả bom này làm rất đẹp.
Bảy chết một bị thương, cô khẩn cầu trong số người chết không có anh, cuối cùng lúc nhìn thấy thi thể, hy vọng đều tan vỡ.
Thi thể cháy khét, nhưng cô vừa nhìn đã liền nhận ra chiếc bùa hộ mạng mà mấy ngày trước tiếp xúc liên lạc, cô tự tay đeo lên cho anh.
Ngày đó, anh hưng phấn nói với cô, anh trai đã đồng ý, chờ làm xong vụ này, liền xin với Đới Lạp cho bọn họ kết hôn.
Vốn nghĩ chỉ đến lúc thi hành nhiệm vụ thì mới cần bùa bảo hộ bình an, ai ngờ vận mệnh khó lường, ngồi trong văn phòng uống trà xem báo mà lại cũng vô cớ mất mạng.
Số 76, Lý Sĩ Quần...!Cô nhất định phải giết những kẻ này, muốn đích thân báo thù cho anh ấy.
"Còn muốn tiếp tục nói sao?" Đều là người từng trải, Lý Ninh Ngọc quả thực không muốn vạch trần vết sẹo của một nữ nhân trong trường hợp này, cho dù là để uy hiếp thì cũng quá tàn nhẫn.
"Tôi hiện tại có thể lập tức giết cô!" Từ Mạn Trinh cắn răng nghiến lợi, lại sờ lên khẩu súng bên hông.
"Cô lại thế nữa rồi." Lý Ninh Ngọc hơi nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở đối phương, "Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần tôi chết, có người sẽ lập tức phơi bày mọi thứ của cô ra ánh sáng, cô cuối cũng vẫn sẽ không cách nào báo thù."
"Cố Hiểu Mộng?"
Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn về phía Từ Mạn Trinh, lộ ra một ánh mắt vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
Khẽ nhíu mày, khóe miệng hơi hạ xuống, biểu cảm rất nhỏ, thoáng qua rồi biến mất, lại tinh tế khắc họa chán ghét và phản cảm, quả thực ý vị sâu xa.
"Xem ra không phải cô ta." Từ Mạn Trinh hơi suy tư, người mà Thẩm Ngọc Điệp nói chắc là kẻ ngày đó nổ súng về phía mình.
Nhưng mà cái giá để thu mua Cố Hiểu Mộng quá cao, thiên kim nhà giàu như vậy không thể nào là gián điệp, bất luận là Trùng Khánh hay Diên An, "Tiếp cận cô ta, cũng là nhiệm vụ của cô sao?"
"Cô hỏi quá nhiều rồi." Lý Ninh Ngọc xoa xoa ấn đường, tựa hồ có chút mệt mỏi không kiên nhẫn, "Cô bây giờ không có quyền lựa chọn, chỉ có thể liên minh với tôi.
Cũng chỉ có tôi, mới có thể giúp cô giết chết Lý Sĩ Quần."
Chỉ có cô, vậy sao? Từ Mạn Trinh kỹ lưỡng đánh giá Thẩm Ngọc Điệp lại từ đầu, nữ nhân này dường như thần bí hơn cô tưởng tượng nhiều.
"Độc Nha và Giang Tuyết có hiềm khích." Lời nói của Cố Hiểu Mộng vang vọng trong đầu Lý Ninh Ngọc ——
"Nghe ba ba nói, Giang Tuyết tên thật là Trần Ký, thời niên thiếu cha mẹ đều mất, một mình nuôi dưỡng em trai khôn lớn.
Sau khi gia nhập Quân Thống thì nhanh chóng được Đới Lạp thưởng thức, trở thành sát thủ hàng đầu.
Vì để kiềm chế hắn, Quân Thống phát triển Trần Tuấn.
Vì vậy, Giang Tuyết vẫn luôn cảm thấy có lỗi với em trai.
"Mà Độc Nha thì cho rằng, nếu không phải Giang Tuyết quá gấp gáp khơi mào mâu thuẫn, Lý Sĩ Quần cũng sẽ không điên cuồng đến mức ném bom.
Từ đó về sau, Độc Nha thường hay cãi lệnh tự mình chủ trương, nhưng vì đều không hại đến đại cuộc, Giang Tuyết lại hổ thẹn với em trai, nên bao giờ cũng nhắm một mắt mở một mắt."
Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, nâng bút lên, hình như đã vẽ xong: "Ừ, giống như Cố tiên sinh lúc nào cũng che chở em, bằng không ở chỗ Đới Lạp, con hồ điệp không nghe lời này đã sớm rơi xuống nước."
"Em cũng không ngốc như cô ta, chọc ai không được, cứ muốn chọc vào chị." Cố Hiểu Mộng hừ nhẹ một tiếng, đi tới thò đầu nhìn bức tranh của Lý Ninh Ngọc.
Rõ ràng chính là em trêu chọc lợi hại nhất, Lý Ninh Ngọc cưng chiều bất đắc dĩ thở dài: "Bọn họ có hiềm khích thì tôi yên tâm rồi."
"Yên tâm cái gì?" Cố Hiểu Mộng chuyển tới sau lưng Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc lại đem bản vẽ lật lại, úp lên đầu gối không cho cô nhìn.
"Tôi biết, lúc trước em luôn mãi do dự, không dám đối phó Từ Mạn Trinh, trừ không biết bối cảnh của cô ta ra, quan trọng nhất, chính là sợ liên lụy đến tôi."
Thẩm Ngọc Điệp là tình nhân trên danh nghĩa của Cố Hiểu Mộng, nếu cô đâm thủng mặt nạ của Từ Mạn Trinh, bị thượng cấp của Từ Mạn Trinh thậm chí là Đới Lạp biết được, ngay tức khắc bọn họ sẽ có thể nhận ra đó là do Cố Dân Chương tiết lộ tình báo, vậy thì cha con Cố gia liền nguy hiểm rồi.
Nhưng Độc Nha và Giang Tuyết có hiềm khích, chỉ sợ sẽ không chủ động báo chuyện này cho Giang Tuyết biết.
Cố Hiểu Mộng thở dài, cúi người xuống, từ phía sau ôm cổ Lý Ninh Ngọc, đem cằm gác xuống hõm vai cô, vừa khớp như thể đặt làm theo yêu cầu, mái tóc dài tự nhiên rủ xuống, cọ vào gò má Lý Ninh Ngọc, chọc cô ngứa ngáy: "Hiện tại yên tâm rồi, có thể buông tay mà làm."
Lý Ninh Ngọc vỗ vỗ tay Cố Hiểu Mộng, mắt mi ngậm cười: "Vậy Cố sở trưởng yên tâm rồi, đã có thể buông tay trở về chưa?"
"Không buông!" Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa cười, đưa tay vói lấy bản ký họa kia, dọa cho Lý Ninh Ngọc giật mình.
"Đừng làm rộn!"
"Vẽ người khác nào có đạo lý không cho nhìn!"
"Cẩn thận đầu bút!"
...
Liệu có nên đem chuyện bản thân bại lộ báo cho Giang Tuyết biết hay không?
Từ Mạn Trinh trầm tư, hồi tưởng lại bộ dáng nổi trận lôi đình của Giang Tuyết hai ngày trước.
Giang Tuyết trước nay không tin tưởng năng lực của bản thân, giống như hắn trước nay không tin tưởng Trần Tuấn vậy, lúc nào cũng xem bọn họ như đứa trẻ mà bảo vệ.
Nếu hắn biết chuyện này, nhất định sẽ phạt mình thật nặng.
Thậm chí để đảm bảo an toàn cho cô và trạm Thượng Hải, hắn sẽ thuyên chuyển cô ra khỏi Số 76, vậy thì, cô sẽ không còn cơ hội tự tay báo thù nữa.
Nhưng mà Thẩm Ngọc Điệp quả thực quá thần bí, không biết là địch hay bạn, nếu lựa chọn hợp tác, lỡ như cô ta muốn hại mình, há chẳng phải là hoàn toàn không còn đường vãn hồi.
Trong lúc do dự, xe đậu lại phía trước một nhà hàng.
"Đến rồi." Lý Ninh Ngọc khẽ híp mắt, ý vị sâu xa hỏi, "Bữa cơm này, Từ bí thư còn ăn không?"
Từ Mạn Trinh cong môi cười một tiếng, chỉ cần có thể giết Lý Sĩ Quần, diệt Số 76, hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của Trần Tuấn, cùng lắm thì cá chết lưới rách với Thẩm Ngọc Điệp.
Bữa cơm này, Từ Mạn Trinh cô ăn chắc rồi.
"Ăn, nhưng mà nói trước, Thẩm sở trưởng mời khách."
"Dĩ nhiên.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook