Khi Em Mỉm Cười
-
Chương 46
Edit: ToHy
Đồng Dao chạy từng bước nhỏ tới, khi đi đến trước mặt người đang đứng dưới ánh đèn đột ngột phanh gấp lại, không đợi Giản Dương mở miệng, cô hỏi trước: “Cậu đến đây là có chuyện gì?”
Hai tay Giản Dương đặt trong túi quần, sắc mặt âm trầm, khi Đồng Dao cho là anh ta muốn mở miệng giáo dục người khác, người đứng trước mặt cô đột nhiên vươn tay, kéo cô lại gần–
Đồng Dao còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt gót chân liền rời khỏi mặt đất, cô đơ người, cái mũi đụng phải bả vai của Giản Dương, hơi thở hồng hộc cực nóng rơi xuống trên vai cô–
Đồng Dao: “????”
Đồng Dao người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi.
…..
Sau lưng Đồng Dao, một đám người chiến đội Một Đám Đồ Ăn khiếp sợ kêu lên “ôi mẹ nó”, cây cối lay động, các loại hành lá bị đám giày nào đó giẫm không còn một cọng, người kia bị đẩy ra khỏi trụ sở, đường giữa Ngả Giai kêu to “Làm gì thế ai ai ai mẹ nó trả lại điện thoại cho lão tử” cố gắng giành lại điện thoại của mình trong đám người.
3 phút sau.
Trong trụ sở Telecom Trung Quốc, màn hình điện thoại trước mặt người đàn ông đang chơi game sáng lên, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua–
[YQCB, Ngả Giai: Người qua đường không cần biết tên báo cáo: Đường giữa Quí đội vượt rào yêu sớm, hư hư thực thực tình báo cho một đội mạnh khác trong LPL! Mong đội trưởng ra mặt, ngay lập tức xử lí! LPL là nơi của những giấc mộng lớn, không cho phép có giao dịch đen, tuyệt không bồi dưỡng gian tế!]
Lục Tư Thành: “???”
[YQCB, Ngả Giai: Bọn họ ôm nhau! Đờ mờ! Nụ hôn đầu tiên của Đồng Dao nhà tôi vẫn còn nguyên, thứ tốt đẹp như vậy khong thể để cho trư heo gặm mất!]
Lục Tư Thành: “…..”
[YQCB, Ngả Giai: Người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ!]
Lục Tư Thành co rút khóe môi, không để ý.
Lại chơi game thêm một lát, người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi người bên cạnh đang sung sướng ngồi ở vị trí Đồng Dao dùng tài khoản của cô phát trực tiếp: “Có thuốc lá không?”
“Cái gì?”
Thiếu niên đầu nhuộm xanh liếc mắt nhìn gương mặt tương tự mình một cái, “Lão tử cai rồi, anh không biết sao?”
“À.”
“Anh cũng nên bỏ đi, mấy ngày nay không thấy anh hút thuốc cũng vẫn sống tốt đẹp khỏe mạnh hay sao? Ho khan còn hút thuốc là bị bệnh đấy, em sẽ tố cáo với mẹ, xem bà ấy có xử lí chế tài với anh hay không—mà anh không phải cũng có hay sao?”
“Không có.”
“Nói vớ vẩn gì thế, mặt sau còn mèo chiêu tài của anh không phải–“
Lục Nhạc vừa nói vừa nhấc mông lên vươn tay định chạm vào lọ tiền trên mặt bàn Lục Tư Thành, kết quả đầu ngón tay anh ta còn chưa đụng phải đã bị đánh một cái, anh ta “Ai da” một tiếng lùi về sau, trừng mắt nhìn người vừa hành hung, người kia sắc mặt bình tĩnh: “Đừng chạm linh tinh, lần trước Tiểu Thụy nhìn thấy anh lấy thuốc từ trong đấy ra, anh là đồ ngốc mới tiếp tục giấu ở đó.”
Lục Nhạc than thở lùi về ngồi trên ghế.
Lục Tư Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đưa tiền em để em đi mua?”
Lục Nhạc: “Anh đừng nghĩ em còn là trẻ con ba tuổi đi làm chân sai vặt cho bố nữa đi.”
Lục Tư Thành: “Khi thi đấu lão tử chính là cha em, em đi hỏi người xem có phải hay không.”
Người xem vô cùng phối hợp bình luận “23333333” “Phải phải phải” “Chỉ biết bắt nạt Luật của chúng ta” “Muốn tố cáo với mẹ vợ cậu em vợ đáng yêu quá moah moah”….
Lục Nhạc đảo mắt xem thường: “Muốn mua tự mình đi mua, dù sao em cũng không đi.”
Lục Tư Thành nghĩ ngợi, đáp lại: “Ha.”
Lục Nhạc nghe vậy ngẩn người, nhịn không được quay đầu nhìn lại: Hôm nay nước sông đột ngột chuyển hướng sao? Sao người này hôm nay tốt tính như vậy?
…
Ngoài cửa.
Trước của trụ sở chiến đội Telecom Trung Quốc.
Đồng Dao nhón chân bị người ôm chặt trong ngực, không cảm nhận được sự lãng mạn trong truyện tranh thiếu nữ, cô chỉ cảm thấy chân mình sắp sửa bị gãy, một bàn tay đặt trên bả vai Giản Dương vỗ vỗ: “Cậu làm sao vậy? Mau buông tay ra–“
Lời vừa nói ra, cái ôm bên hông cô dường như lại chặt thêm một chút.
“Cậu và Lục Tư Thành thật sự rất tốt?” Âm thanh Giản Dương nghe buồn bực.
“….Cậu vì chuyện này mà gọi xe đi qua nửa Thượng Hải? Cậu có biết Thượng Hải rộng lớn như thế nào không hả? Tốt cái gì mà tốt, hơn nữa không phải anh ấy cũng phát trực tiếp giải thích rồi sao?”
“Vậy vì sao lại còn cố ý nói mấy lời ái muội?” Giản Dương ủy khuất nói, “Trên Tieba đều nói hai người đang ở bên nhau.”
“Đó là lời nói đùa trong đội thôi mà…. Này, quên đi,” Cơ thể Đồng Dao như cá trạch cố chui ra từ trong lòng anh ta, “Tớ tại sao phải giải thích mấy cái đó với cậu? Hôm nay cậu chạy đến đây là phát điên cái gì, Giản Dương, tớ còn tưởng là lúc trước đã nói rõ ràng với cậu rồi.”
Giản Dương hít hít cái mũi, hơi nhíu mày, “Cậu nói cái gì rõ ràng?”
“Chúng ta hai người quên đi, như vậy,” Đồng Dao cẩn thận nhìn Giản Dương, thấy viền mắt anh ta hơi phiếm hồng, cô kiễng chân vỗ đầu anh ta, giống như an ủi một đứa trẻ, “Thực ra cậu cũng không quá thích tớ, thật sự, chỉ là gặp nhau nhiều nên quen—cậu xem một năm qua, cậu làm tuyển thủ của cậu, tớ ra nước ngoài du học, chúng ta cũng là nước sông không phạm nước giếng, tại sao tớ vừa mới về cậu đã bắt đầu gây sự?”
“Cậu không thể chỉ vì như thế mà phán tớ tử hình, lần đó lừa cậu là tớ không đúng, tớ sợ cậu nghĩ nhiều mới không muốn nói cho cậu….Tớ và công chúa đó cái gì cũng chưa làm, lúc ấy uống rượu xong là quay về luôn, cậu có thể đi hỏi mấy người Vận May Đến xem có phải hay không?”
“Kịch bản bình thường không phải là uống rượu xong xằng bậy?”
“Đấy đều là phim truyền hình gạt người,” Giản Dương cười bất đắc dĩ, “Uống rượu xong nào còn sức lực đi làm cái chuyện kia nữa?”
“….”
Đồng Dao bỗng nhiên cũng không biết nói gì cho phải, có thể nói gì mới được đây, thảm rồi, tuy rằng là hiểu lầm, nhưng mà tớ quả thực không thích cậu? Nếu không lại vì loại lí do “Đồng tình” hoặc là “Bù lại tiếc nuối năm ấy” ở bên nhau một lần nữa?
“Dao Dao, cho tớ một cơ hội, được không? Trước kia cậu không đánh chức nghiệp, căm thù tuyển thủ đến tận xương tủy–hiện tại cậu cũng ở trong ngành này, cậu cũng biết bình thường có bao nhiêu khó khăn, dưới báo chí và fan cuộc sống riêng luôn bị đàm tiếu, muốn bảo vệ tốt người trong lòng quả thực rất khó…”
Trên sân thi đấu, người đi rừng đứng đầu LPL hăng hái trẻ tuổi, lúc này anh ta lại đứng dưới bóng đèn đường, hơn nửa cơ thể chìm trong bóng tối, anh ta cúi đầu, cặp đồng tử thẫm màu bởi vì phiếm nước mà sáng ngời, gương mặt anh ta dịu dàng, thật cẩn thận cầm lấy tay người nọ….
“Tớ nhớ cậu, tớ rất nhớ cậu, tớ nằm mơ cũng hi vọng chúng ta có một ngày cùng đi đến trận chung kết toàn thế giới, lúc đó cậu ngồi dưới khán đài nhìn tớ thi đấu, nhìn tớ nâng lên chiếc cúp—“
Đồng Dao giật giật khóe môi, đang muốn nói cậu say, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cặp mắt nóng bỏng….Cô rùng mình nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông cao lớn đứng trong bóng đêm, lúc này đang đối mặt với Đồng Dao, anh ta bình tĩnh tiến lên nói: “Mua thuốc.”
Đồng Dao: “… Anh không phải đang ho sao? Còn hút thuốc?”
Lục Tư Thành: “Em quan tâm cái rắm.”
Anh ta đi đến trước mặt Đồng Dao, cúi đầu nhìn cô, “Không mang tiền, trên người em có tiền lẻ không? Lát về anh trả.”
Lúc này tay của Đồng Dao còn đang ở trong móng vuốt của Giản Dương.
Đồng Dao “À” lên hai tiếng, vội vàng rút tay mình về, sau đó lục lọi trong túi tiền cầm một đống tiền lẻ lộn xộn nhét vào trong tay Lục Tư Thành, Lục Tư Thành nhìn đống ngổn ngang trước mặt, khóe mắt giật giật, nhưng vẫn là im lặng cầm lấy.
Anh ta nhét một đống tiền kia vào túi quần, mặt không chút thay đổi nói, “Hai người tiếp tục.”
Nói xong đi về phía trước.
Đi được hai bước lại dường như nhớ đến cái gì, quay trở lại—
“Hai người nói chuyện yêu đương anh không có ý kiến, nhưng mà anh cảm thấy phải nhắc lại một sự thật khách quan–thứ nhất, giải S6 năm nay chú lùn quả thật muốn đi, nhưng mà cô ấy muốn tự mình đi thi đấu, hẳn là sẽ không rảnh ngồi phía dưới xem đội các cậu thi đấu; thứ hai, năm nay chiếc cúp sợ là đã khắc tên Telecom Trung Quốc, trang phục quán quân anh chọn Kalista.”
Giản Dương: “…”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Đã nói xong, lần này hai người quả thực có thể tiếp tục.”
Người đàn ông nói xong, vỗ bả vai Giản Dương, nhấc chân, cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.
Đồng Dao chạy từng bước nhỏ tới, khi đi đến trước mặt người đang đứng dưới ánh đèn đột ngột phanh gấp lại, không đợi Giản Dương mở miệng, cô hỏi trước: “Cậu đến đây là có chuyện gì?”
Hai tay Giản Dương đặt trong túi quần, sắc mặt âm trầm, khi Đồng Dao cho là anh ta muốn mở miệng giáo dục người khác, người đứng trước mặt cô đột nhiên vươn tay, kéo cô lại gần–
Đồng Dao còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt gót chân liền rời khỏi mặt đất, cô đơ người, cái mũi đụng phải bả vai của Giản Dương, hơi thở hồng hộc cực nóng rơi xuống trên vai cô–
Đồng Dao: “????”
Đồng Dao người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi.
…..
Sau lưng Đồng Dao, một đám người chiến đội Một Đám Đồ Ăn khiếp sợ kêu lên “ôi mẹ nó”, cây cối lay động, các loại hành lá bị đám giày nào đó giẫm không còn một cọng, người kia bị đẩy ra khỏi trụ sở, đường giữa Ngả Giai kêu to “Làm gì thế ai ai ai mẹ nó trả lại điện thoại cho lão tử” cố gắng giành lại điện thoại của mình trong đám người.
3 phút sau.
Trong trụ sở Telecom Trung Quốc, màn hình điện thoại trước mặt người đàn ông đang chơi game sáng lên, anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua–
[YQCB, Ngả Giai: Người qua đường không cần biết tên báo cáo: Đường giữa Quí đội vượt rào yêu sớm, hư hư thực thực tình báo cho một đội mạnh khác trong LPL! Mong đội trưởng ra mặt, ngay lập tức xử lí! LPL là nơi của những giấc mộng lớn, không cho phép có giao dịch đen, tuyệt không bồi dưỡng gian tế!]
Lục Tư Thành: “???”
[YQCB, Ngả Giai: Bọn họ ôm nhau! Đờ mờ! Nụ hôn đầu tiên của Đồng Dao nhà tôi vẫn còn nguyên, thứ tốt đẹp như vậy khong thể để cho trư heo gặm mất!]
Lục Tư Thành: “…..”
[YQCB, Ngả Giai: Người nghe đau lòng, người nghe rơi lệ!]
Lục Tư Thành co rút khóe môi, không để ý.
Lại chơi game thêm một lát, người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi người bên cạnh đang sung sướng ngồi ở vị trí Đồng Dao dùng tài khoản của cô phát trực tiếp: “Có thuốc lá không?”
“Cái gì?”
Thiếu niên đầu nhuộm xanh liếc mắt nhìn gương mặt tương tự mình một cái, “Lão tử cai rồi, anh không biết sao?”
“À.”
“Anh cũng nên bỏ đi, mấy ngày nay không thấy anh hút thuốc cũng vẫn sống tốt đẹp khỏe mạnh hay sao? Ho khan còn hút thuốc là bị bệnh đấy, em sẽ tố cáo với mẹ, xem bà ấy có xử lí chế tài với anh hay không—mà anh không phải cũng có hay sao?”
“Không có.”
“Nói vớ vẩn gì thế, mặt sau còn mèo chiêu tài của anh không phải–“
Lục Nhạc vừa nói vừa nhấc mông lên vươn tay định chạm vào lọ tiền trên mặt bàn Lục Tư Thành, kết quả đầu ngón tay anh ta còn chưa đụng phải đã bị đánh một cái, anh ta “Ai da” một tiếng lùi về sau, trừng mắt nhìn người vừa hành hung, người kia sắc mặt bình tĩnh: “Đừng chạm linh tinh, lần trước Tiểu Thụy nhìn thấy anh lấy thuốc từ trong đấy ra, anh là đồ ngốc mới tiếp tục giấu ở đó.”
Lục Nhạc than thở lùi về ngồi trên ghế.
Lục Tư Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đưa tiền em để em đi mua?”
Lục Nhạc: “Anh đừng nghĩ em còn là trẻ con ba tuổi đi làm chân sai vặt cho bố nữa đi.”
Lục Tư Thành: “Khi thi đấu lão tử chính là cha em, em đi hỏi người xem có phải hay không.”
Người xem vô cùng phối hợp bình luận “23333333” “Phải phải phải” “Chỉ biết bắt nạt Luật của chúng ta” “Muốn tố cáo với mẹ vợ cậu em vợ đáng yêu quá moah moah”….
Lục Nhạc đảo mắt xem thường: “Muốn mua tự mình đi mua, dù sao em cũng không đi.”
Lục Tư Thành nghĩ ngợi, đáp lại: “Ha.”
Lục Nhạc nghe vậy ngẩn người, nhịn không được quay đầu nhìn lại: Hôm nay nước sông đột ngột chuyển hướng sao? Sao người này hôm nay tốt tính như vậy?
…
Ngoài cửa.
Trước của trụ sở chiến đội Telecom Trung Quốc.
Đồng Dao nhón chân bị người ôm chặt trong ngực, không cảm nhận được sự lãng mạn trong truyện tranh thiếu nữ, cô chỉ cảm thấy chân mình sắp sửa bị gãy, một bàn tay đặt trên bả vai Giản Dương vỗ vỗ: “Cậu làm sao vậy? Mau buông tay ra–“
Lời vừa nói ra, cái ôm bên hông cô dường như lại chặt thêm một chút.
“Cậu và Lục Tư Thành thật sự rất tốt?” Âm thanh Giản Dương nghe buồn bực.
“….Cậu vì chuyện này mà gọi xe đi qua nửa Thượng Hải? Cậu có biết Thượng Hải rộng lớn như thế nào không hả? Tốt cái gì mà tốt, hơn nữa không phải anh ấy cũng phát trực tiếp giải thích rồi sao?”
“Vậy vì sao lại còn cố ý nói mấy lời ái muội?” Giản Dương ủy khuất nói, “Trên Tieba đều nói hai người đang ở bên nhau.”
“Đó là lời nói đùa trong đội thôi mà…. Này, quên đi,” Cơ thể Đồng Dao như cá trạch cố chui ra từ trong lòng anh ta, “Tớ tại sao phải giải thích mấy cái đó với cậu? Hôm nay cậu chạy đến đây là phát điên cái gì, Giản Dương, tớ còn tưởng là lúc trước đã nói rõ ràng với cậu rồi.”
Giản Dương hít hít cái mũi, hơi nhíu mày, “Cậu nói cái gì rõ ràng?”
“Chúng ta hai người quên đi, như vậy,” Đồng Dao cẩn thận nhìn Giản Dương, thấy viền mắt anh ta hơi phiếm hồng, cô kiễng chân vỗ đầu anh ta, giống như an ủi một đứa trẻ, “Thực ra cậu cũng không quá thích tớ, thật sự, chỉ là gặp nhau nhiều nên quen—cậu xem một năm qua, cậu làm tuyển thủ của cậu, tớ ra nước ngoài du học, chúng ta cũng là nước sông không phạm nước giếng, tại sao tớ vừa mới về cậu đã bắt đầu gây sự?”
“Cậu không thể chỉ vì như thế mà phán tớ tử hình, lần đó lừa cậu là tớ không đúng, tớ sợ cậu nghĩ nhiều mới không muốn nói cho cậu….Tớ và công chúa đó cái gì cũng chưa làm, lúc ấy uống rượu xong là quay về luôn, cậu có thể đi hỏi mấy người Vận May Đến xem có phải hay không?”
“Kịch bản bình thường không phải là uống rượu xong xằng bậy?”
“Đấy đều là phim truyền hình gạt người,” Giản Dương cười bất đắc dĩ, “Uống rượu xong nào còn sức lực đi làm cái chuyện kia nữa?”
“….”
Đồng Dao bỗng nhiên cũng không biết nói gì cho phải, có thể nói gì mới được đây, thảm rồi, tuy rằng là hiểu lầm, nhưng mà tớ quả thực không thích cậu? Nếu không lại vì loại lí do “Đồng tình” hoặc là “Bù lại tiếc nuối năm ấy” ở bên nhau một lần nữa?
“Dao Dao, cho tớ một cơ hội, được không? Trước kia cậu không đánh chức nghiệp, căm thù tuyển thủ đến tận xương tủy–hiện tại cậu cũng ở trong ngành này, cậu cũng biết bình thường có bao nhiêu khó khăn, dưới báo chí và fan cuộc sống riêng luôn bị đàm tiếu, muốn bảo vệ tốt người trong lòng quả thực rất khó…”
Trên sân thi đấu, người đi rừng đứng đầu LPL hăng hái trẻ tuổi, lúc này anh ta lại đứng dưới bóng đèn đường, hơn nửa cơ thể chìm trong bóng tối, anh ta cúi đầu, cặp đồng tử thẫm màu bởi vì phiếm nước mà sáng ngời, gương mặt anh ta dịu dàng, thật cẩn thận cầm lấy tay người nọ….
“Tớ nhớ cậu, tớ rất nhớ cậu, tớ nằm mơ cũng hi vọng chúng ta có một ngày cùng đi đến trận chung kết toàn thế giới, lúc đó cậu ngồi dưới khán đài nhìn tớ thi đấu, nhìn tớ nâng lên chiếc cúp—“
Đồng Dao giật giật khóe môi, đang muốn nói cậu say, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cặp mắt nóng bỏng….Cô rùng mình nhìn lại, liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông cao lớn đứng trong bóng đêm, lúc này đang đối mặt với Đồng Dao, anh ta bình tĩnh tiến lên nói: “Mua thuốc.”
Đồng Dao: “… Anh không phải đang ho sao? Còn hút thuốc?”
Lục Tư Thành: “Em quan tâm cái rắm.”
Anh ta đi đến trước mặt Đồng Dao, cúi đầu nhìn cô, “Không mang tiền, trên người em có tiền lẻ không? Lát về anh trả.”
Lúc này tay của Đồng Dao còn đang ở trong móng vuốt của Giản Dương.
Đồng Dao “À” lên hai tiếng, vội vàng rút tay mình về, sau đó lục lọi trong túi tiền cầm một đống tiền lẻ lộn xộn nhét vào trong tay Lục Tư Thành, Lục Tư Thành nhìn đống ngổn ngang trước mặt, khóe mắt giật giật, nhưng vẫn là im lặng cầm lấy.
Anh ta nhét một đống tiền kia vào túi quần, mặt không chút thay đổi nói, “Hai người tiếp tục.”
Nói xong đi về phía trước.
Đi được hai bước lại dường như nhớ đến cái gì, quay trở lại—
“Hai người nói chuyện yêu đương anh không có ý kiến, nhưng mà anh cảm thấy phải nhắc lại một sự thật khách quan–thứ nhất, giải S6 năm nay chú lùn quả thật muốn đi, nhưng mà cô ấy muốn tự mình đi thi đấu, hẳn là sẽ không rảnh ngồi phía dưới xem đội các cậu thi đấu; thứ hai, năm nay chiếc cúp sợ là đã khắc tên Telecom Trung Quốc, trang phục quán quân anh chọn Kalista.”
Giản Dương: “…”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Đã nói xong, lần này hai người quả thực có thể tiếp tục.”
Người đàn ông nói xong, vỗ bả vai Giản Dương, nhấc chân, cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook