Khi Đại Thần Gặp Đại Thần
Chương 10: Chuẩn bị thi đấu

Nếu như bình thường, hai người hẳn đã sớm ngủ say. Không hiểu sao, đêm nay Hân Mạch không thể ngủ được. Trong bóng đêm thâm trầm mà dày đặc, tiếng nói thanh thuý lại vang lên phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ: “Người đàn ông đó ….. là Bạch Mặc Nhiên.”

——————————

Cánh tay đang đặt trên eo bỗng căng thẳng, Lục Thuỷ Hàn vẫn không nói gì

“Em và anh ta ký hợp đồng làmviệc tại Lôi Đình, mỗi tháng ngoại trừ tiền lương hai ngàn ra, tất cả các lợi nhuận khác đều thuộc về anh ta”. Thanh âm lạnh nhạt vẫn tiếp tục vang lên, dường như điều này không đáng để cô quan tâm.

Anh vẫn không lên tiếng.

“Hồi trước ở trường đại học, anh ta là học trưởng, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.”

Không khí trong phòng nhuốm màu u ám

Thời gian, vẫn trầm lặng trôi

Rất lâu sau, một bàn tay khẽ lướt trên cổ cô, kéo khuôn mặt cô lại gần anh. “Vì sao lại giải thích với anh?”

“Bởi vì không muốn anh hiểu lầm”. Giọng nói của cô như làn khói nhẹ nhàng len lỏi khắp không gian.

Bởi vì không muốn anh suy nghĩ lung tung, vì bản thân thật lòng muốn giải thích, cũng bởi vì trong lòng muốn giữ lấy sự ấm áp này khiến cô không khỏi để ý tới suy nghĩ của anh.

“Em thích anh ta sao?”. Giọng nam trầm thấp lại vang lên.

“Đã từng thích”. Cánh tay trên eo lần nữa cứng đờ, Hân Mạch cuống quýt nói tiếp: “Chỉ là đã từng thôi.”

“Thật sao?”.

Cảm nhận được nụ hôn của anh trên tóc, Diệp Hân mạch bất giác run rẩy.

Không đợi cô trả lời, Lục Thuỷ Hàn đã vội vàng hỏi thêm một câu: “Vậy …. em có thích anh không?”

Lần này, đến phiên Diệp Hân Mạch cứng ngắc. Trầm mặc một hồi lâu, mới có tiếng đáp lời: “Em không biết”.

“Thích hay là không thích, không biết cái gì chứ?”

“Anh không phải mẫu người mà em thích.”

“Mẫu người mà em thích, là kiểu như Bạch Mặc Nhiên sao?”

“Đúng”. Câu trả lời không hề do dự khiến anh nhất thời không tìm được lời nào để nói tiếp.

Lại im lặng, sự im lặng này khiến Hân Mạch buồn ngủ, cô khẽ cự mình, vùi đầu vào ngực anh, tìm tư thế dễ chịu nhất chuẩn bị tiến vào giấc mộng.

“Vậy tại sao em không nói rằng em không thích anh?”

“Hả… . Là bởi vì em không muốn anh lại bỏ đi lần nữa.”

Trái tim đột nhiên ấm áp, Lục Thủy Hàn nuốt nước bọt, đưa tâm tư vừa dậy sóng trở lại bình yên. Cô ấy nói vậy là có ý gì?

Là cô ấy đã bắt đầu tiếp nhận anh, đã bắt đầu cần đến anh sao?

Lục Thủy Hàn suy nghĩ rất lâu, muốn tiếp tục hỏi vài câu nữa, nhưng người ta lại chẳng chịu hợp tác, gọi mấy câu cũng không trả lời. Hơi thở đều đặn trước ngực cho thấy cô gái nhỏ đã ngủ rất say.

Lục Thuỷ Hàn vô cùng vui mừng, lúc trước để tránh mẹ anh vì sốt ruột mà tìm một cô dâu vừa ý, trong đầu anh lúc ấy chợt nhớ đến cô. Thật may vì sau đó anh không ngại mặt dày mà bám dính lấy, không chịu rời đi, kết quả ngày hôm nay cũng là do anh dày công cố gắng mới có à nha.

Cô nói cô không muốn rời xa anh, đơn giản có lẽ vì đã cô đơn quá lâu, luôn khát khao một hơi ấm gia đình. Mà đúng lúc ấy, anh xuất hiện xáo trộn cuộc sống của cô mục đích là vì anh thích vẻ an tĩnh trên gương mặt cô, thích chọc cho cô nổi điên lên, thích ôm lấy thân thể nhỏ bé, sưởi ấm cho cô. Thế cho nên trong đầu anh mới xuất hiện ý nghĩ chiếm đoạt, muốn biến cô gái nhỏ xinh đẹp này thành của anh.

Tiếp xúc mấy ngày nay, anh càng khẳng định, trái tim cô, chẳng hề như người ngoài vẫn thấy rằng lạnh lùng. Cô chỉ là sẽ không bao giờ chủ động tiếp cận người khác, sẽ không tự mình hoà nhập trong tập thể, càng không cần thu hút sự chú ý của người khác… Cô rõ ràng cao ngạo, lạnh lùng như thế, nhưng, mấy ai biết được, kỳ thật cô lại rất yếu đuối.

Nghĩ đến đây, sự thương tiếc từ đáy lòng chợt hiện lên trong đáy mắt, lời nói vu vơ của cô khiến anh thao thức, khẽ đưa tay vuốt mái tóc đen dài của cô, rốt cục không biết đã ngủ từ lúc nào.

Lại một ngày bình lặng nữa trôi qua. Lục Thủy Hàn vẫn rất nghe lời đem hợp đồng tham gia cuộc thi sáng tác văn học mang về nhà, giao cho cô,rồi lại tiếp tục bận rộn xử lý công việc. Không lâu sau, Diệp Hân Mạch liền chậm rãi chuyển lại cho anh.

“Được rồi.”

“Được rồi á? Em rốt cuộc là đã nhìn qua chút nào chưa?” Lục Thủy Hàn chớp chớp mắt, hợp đồng này số lượng từ không ít, cô không thể trong thời gian ngắn như vậy mà xem xong được. Nhưng thấy ngưới ta không thèm để ý, anh cũng đành bất lực.

Giấy A4 trong hơi lạnh mùa đông dường như cũng bị đóng băng, theo ngón tay cô bị rút ra ngoài.

“Ái!” Diệp Hân Mạch đột nhiên thở dài một tiếng, đưa bàn tay lên miệng.

Lục Thủy Hàn thấy là lạ liền đem hợp đồng đặt qua một bên, kéo bàn tay Hân Mạch về phía mình. Trên ngón tay trắng nõn là một vết xước dài, máu từ vết thương chậm rãi tràn ra ngoài. “Sao lại bị thế này?”. Lục Thủy Hàn đờ ra một lúc, quay lại nhìn cô.

Hân Mạch đành giả vờ nhún vai, tỏ vẻ mình không sao hết.

Đang muốn rút tay, ai đó lại đem ngón tay cô trực tiếp đưa lên miệng. Cảm nhận được đầu lưỡi anh mềm nhẹ liếm lên vết thương trên ngón tay, Diệp Hân Mạch cảm giác máu huyết trong người nhất thời chảy ngược, toàn bộ dồn hết lên mặt. Này này, đây là giữa ban ngày ban mặt mà anh cũng dám trêu chọc cô là sao?!!

Thời gian dường như dừng lại tại giây phút ấy, cô gái xinh đẹp, hai má ửng hồng, bất mãn trừng mắt nhìn người đang cúi đầu liếm nhẹ vết thương trên ngón tay, nhưng hoàn toàn không có ý định rụt tay về.

Thật lâu sau, Lục Thủy Hàn buông ngón tay cô ra, vừa lòng thấy dấu máu trên vết thương đã biến mất, trong lòng đắc ý không thôi!

“Hân Mạch, ăn cơm xong chúng ta đi dạo phố đi”

“Không muốn.” Diệp Hân Mạch rốt cục cũng hoàn hồn, nhẹn hàng rút tay về, quay sang chỗ khác, không do dự cự tuyệt luôn.

“Không được! Em nhìn em xem, ngày nào cũng chỉ ở trong nhà, cơm còn không chịu ăn, da dẻ xanh xao hết cả rồi, cứ thế này mãi sẽ bệnh đó.”Lục Thủy Hàn đuổi theo cô tới cửa phòng bếp, lải nhải luôn mồm.

“Không muốn.”

Này này! Sao tự nhiên em lại ngang ngược thế hả?! Lục Thủy Hàn nghiến răng: “Không, ăn cơm xong nhất định phải ra ngoài!”

“Em muốn thăng cấp.” Nghe ngữ khí có vẻ rất kiên quyết, Hân Mạch liền quay lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Lục Thủy Hàn hơi khựng lại. Quên mất nha!! Còn có một tuần nữa, là bắt đầu thi đấu, cấp bậc của cô, vẫn là vấn đề lớn a…”Vậy… em đi một mình, anh ở nhà mở hai tài khoản cũng được…”

Hân Mạch liếc nhìn anh một cái, sống chết không chịu đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. “Bên ngoài có người xấu đó.”

Ah, cũng đúng! Con gái yếu đuối như cô, chạy ra bên ngoài gặp phải người xấu thì phải xử lý thế nào? Lục Thủy Hàn khó khăn nói. “Nhưng mà, em xem da dẻ em kìa, tái nhợt thế kia, cứ nhất quyết không vận động là không ổn đâu…”

“Chờ thi đấu xong đã.”

“Uhm, đây là em nói nha! Đến lúc đó không đi anh cũng bắt em phải đi! Hơn nữa, mỗi lúc trời tối thì không được ra ngoài…”. Ai đó rất nhanh nhẹn chớp thời cơ xác nhận. Đến khi cô gật đầu mới nhếch miệng cười rồi đi xuống bếp. Ha ha, cô bé này vẫn rất biết nghe lời nha!

Vì thế, theo lời Diệp Hân Mạch và mong đợi của ai đó vào “giao hẹn” giữa hai người, một tuần lễ trôi qua rất nhanh. Liều sống liều chết, chỉ sau mấy ngày, Lục Thủy Hàn đã đưa Sinh Hoạt 0322 lên tới cấp 136.

Cuối cùng thi ngày diễn ra khoá phục thi đấu mà không chỉ hai người họ mà game thủ toàn servre đều rất trông đợi cũng đã tới.

[thế giới] Nhược Ái: đại gia tối nay cố lên nhaa!

[thế giới] Thiên Đường Tiểu Ngư: người của Thiên Đường bang, mau mau hồi bang! Mở kênh [bang phái]!

[thế giới] Danh Tự Tám Chữ: bất công quá đi… sao không mau thi đấu đơn để ta tham gia chứ!

[thế giới] Ma Nữ Đầu Bạc: haha, đáng đời, ai bảo ngươi không đi tìm bà xã đi!

[thế giới] Ngạo Thế Anh Hùng: thành viên bang Ngạo Thế mau chóng quay về bổn bang!!!!!!!

[thế giới] Tiêu Hồn: Đại thần của các server đều tham gia đó!!!

[thế giới] Tái Hôn: thi đấu đơn tận tối thứ bảy mới bắt đầu phải không?

[thế giới] Xuân Sắc Thản Nhiên: thi đấu phu thê diễn ra vào tối nay và tối mai. Thi đấu bang phái là từ thứ tối thứ hai đến thứ sáu, hai ngày cuối tuần là thi đấu đơn.

[thế giới] Tái Hôn: ha, ta không nói sai nha! Bất quá thi đấu phu thê và thi đấu bang phái không thể cùng tham gia, thật là tiếc nha.

[thế giới] Ma Nữ Đầu Bạc: cũng không phải không thể, chỉ là thời gian quá sát nhau, sợ đến lúc đó đến không kịp thì phiền lắm.

[thế giới] Tiêu Hồn: hehe, nhưng mà ta vẫn thích…..

Diệp Hân Mạch xem trên người trên kênh [thế giới] nói chuyện phiếm. Ngồi trước máy tính phía sau xem người ta tám chuyện thực là một loại hưởng thụ a! Cảm thán xong, lại vô thức đưa mắt nhìn góc phải phía dưới màn hình. 18: 50.

Hân Mạch khẽ nhíu mày, Lục Thủy Hàn hôm nay sao giờ này còn chưa về? Mọi ngày sau khi hết giờ làn khoảng 40 phút anh đều có mặt ở nhà, hôm nay bận chuyện gì mà về muộn thế này?

Nhưng vô luận Diệp Hân Mạch nhíu mày thế nào đi nữa, cô vẫn không có nghe được cửa ngoài phòng khách có động tĩnh gì. Này nha, lễ Giáng Sinh lần trước đã cho cô leo cây một lần, chẳng lẽ lần này lại muốn giẫm lên vết xe đổ hay sao?

[thế giới] Duyên Phận: hi vọng server chúng ta khu có người giàng được thứ hạng cao, thật tốt nha.

[thế giới] Danh Tự Tám Chữ: Lừa Đại Lừa Đại Lừa Đại, ta ủng hộ Lừa Đại!

[thế giới] Ma Nữ Đầu Bạc: ta cùng ông xã giơ hai tay hai chân tán thành!

[thế giới] Phấn Hồng Nữ Lang: Lừa Đại là ai nha? Lợi hại lắm sao?

[thế giới] 17/4: Lừa Đại mà cũng không biết á?

[thế giới] Tiêu Hồn: đại gia mau tới đây xem người mới nè!

[thế giới] Luyến Thiên Tinh Quang: Cưỡi Lừa rất lợi hại.

[thế giới] Ta Tới Xem Náo Nhiệt : nghĩ năm đó, nếu không phải Lừa Đại đi tham gia thi đấu toàn server, server chúng ta chắc giờ chẳng còn ai thèm chơi!

[thế giới] Vương Đạo: người mới ơi, có ông xã chưa thế? Chưa có thì ném tú cầu cho ta đi, còn nếu đã có thì ta đây….. xin cáo từ!!!!

[thế giới] Mèo Say: khinh bỉ tên Vương Đạo! [icon khinh bỉ]

[thế giới] Phấn Hồng Nữ Lang: vốn không biết nha? Lừa Đại là ai, hắn ta ở server này lợi hại thế sao?

[thế giới] 17/4: đầu óc hôn mê rồi hay sao mà không biết Lừa Đại.

[thế giới] Luyến Thiên Tinh Quang: ……………..

[thế giới] Phấn Hồng Nữ Lang: người ta không biết mà.

[thế giới]Tiêu Hồn:… ngốc hơn cả ta sao?.

Trên kên [thế giới]còn đang bàn tán lung tung cả, mãi cho đến 8 giờ 25 phút, vẫn không có tin tức gì. Diệp Hân Mạch từ chỗ không chút để ý dần dần bắt đầu khó chịu, không nên đùa giỡn người khác như vậy nha, thăng cấp nhiều ngày như vậy, dễ dàng lắm sao?

Khó chịu thì khó chịu, nhưng cô lại nghĩ, tốt nhất vẫn là mở tài khoản của anh, lập tổ đội, rồi đi đến lối vào chờ NPC. 20:30, mọi người đúng giờ vào vị trí.

Diệp Hân Mạch quyết định mình cũng nên xem náo nhiệt làm quen một chút. Trước lối vào là vô số cặp phu thê, từng đôi từng đôi đứng vào cùng nhau. Đây ông xã, kia bà xã, khiến Diệp Hân Mạch đang mở hai tài khoản tức muốn bốc khói. Anh ta rốt cuộc chết ở nơi nào rồi không biết?

Tám giờ rưỡi bắt đầu vào báo danh, đến chín giờ thì kết thúc. Kỳ thật nếu như ai đó chín giờ 59 phút gấp rút trở về, thì còn có thể có hi vọng, cho nên Diệp Hân Mạch đành phải cầu nguyện, cầu cho cái tên kia có thể về sớm một chút, cô không muốn lại bị cho leo cây nữa đâu.

Lúc mở túi đồ của mình ra, cô liền phát hiện bên trong còn thiếu mấy thứ dược phẩm, thế là mở kênh trao đổi đi tìm mua. Không cẩn thận chọn sai kênh, danh tự Chủ quầy hàng liền online. Nháy mắt, bạn tốt trong danh sách liền nhấp nháy…

Nhìn kỹ một chút, toàn là tin nhắn của Đạm Mạc Phong Tâm.

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: haha, cám ơn ngươi đã giúp ta chế tạo trang bị, đây là sáu nghìn hoàng kim, ngươi nhận lấy đi.

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: chủ quầy này, lần trước ta nhờ ngươi dạy ta phương pháp cường hóa trang bị, kết quả lần này vẫn bị người ta đánh cho te tua. Làm sao đây [icon khóc lóc]

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: thế không thảm sao? Ta hiện tại chỉ có thể dùng mấy thứ tạp nham ngày trước ! Bất quá ngươi thật là lợi hại, thắt lưng của ta tăng tới 5 cấp lận!

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: thi đấu lần này! Ngươi có tham gia không?

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: danh tự của ngươi là nam hay nữ?Nếu như là nữ, chúng ta kết hôn đi tham gia thi đấu đi?

Diệp Hân Mạch híp mắt, đang muốn thoát ra, thì lại có tin nhắn tới.

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: ngươi còn online không đó?

[hảo hữu] Chủ quầy hàng: uh, có việc gì?

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: giúp ta làm trang bị đi?

[hảo hữu] Chủ quầy hàng: muộn rồi, để lúc khác

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: ngươi có phải đang chuẩn bị tham gia thi đấu phu thê không?

[hảo hữu] Chủ quầy hàng: đúng.

[hảo hữu] Đạm Mạc Phong Tâm: ác, vậy ngươi đi đi!

Thật không dễ dàng mới mua được dược, vừa trở lại chỗ đám người chờ thi đấu, vừa lúc gặp phải Nguyệt Sắc Mông Lung và Thiên Đường Tiểu Quang.

[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang: Lừa Đại cũng tới a!

[phụ cận] Cưỡi Lừa Tìm Tức Phụ: uh.

[phụ cận] Thiên Đường Tiểu Quang: Lừa Đại khẳng định sẽ thắng,chúng ta ủng hộ huynh!

[phụ cận] Nguyệt Sắc Mông Lung: Sinh Hoạt cũng ở đây sao? Đúngrồi, chuyện lần trước muội có nghe Tiểu Quang nói qua, thật xin lỗi! Tài khoản của muội lúc ấy chắc là có vấn đề

[phụ cận] Sinh Hoạt 0322: uh, không sao

[phụ cận] Nguyệt Sắc Mông Lung: hihi, muội biết Sinh Hoạt tỷ tỷ rất rộng lượng mà! [icon ôm ấp]

Diệp Hân Mạch ngồi trước máy tính há hốc mồm. Cô nàng này đầu óc chắc chắn có vấn đề. Quả thật là không biết gì hả? Không đúng! Cô ta lần trước không phải đã sửa mật khẩu sao? Mấy ngày trước còn đuổi giết mình, hôm nay lại làm ra vẻ không việc gì. Thực là điên tiết.

Ngay lúc Diệp Hân Mạch còn đang đờ đẫn thì đã tới chín giờ, mọi người được truyền tống tới sân đấu chính thức của cuộc thi.

Quy tắc của thi đấu phu thê là trước tiên phân nhỏ ra thi đấu, mỗi lần giết chết phu thê đối phương sẽ được tăng điểm tích luỹ, bị giết cũng không giảm điểm tích luỹ, nhưng sau khi hồi sinh ngay tại chỗ bị giết thì số lần tử vong trên tổng thời gian sẽ bị tăng thêm một lần. Trạng thái an toàn theo đó cũng hạ xuống, không thể để bị giết, cũng không được giết người, bởi vậy điểm tích luỹ không tăng thêm, thế nên bị giết hoàn toàn không phải chuyện tốt lành gì.

Chờ lễ khai mạc hoàn tất, các cặp phu thê có điểm tích luỹ xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp trong top 100 tiến tới báo danh. Sau đó, là bốc thăm chọn đối thủ và tiến hành thi đấu. Cứ như vậy, hai ngày này, cặp nào có điểm tích luỹ cao nhất sẽ là quán quân.

Cũng phải nói thêm, cho dù ai đó không trở về, chỉ cần Diệp Hân Mạch hôm nay dùng tài khoản của anh cùng xuất hiện ở các trận đấu, phối hợp ăn ý một chút, thì đừng nói là lọt vào vòng trong, có khi cả danh hiệu quán quân cũng giành được luôn ấy chứ — điều kiện tiên quyết là, ai đó ngày mai nhất định phải có mặt.

Nghĩ đến thế, gương mặt trắng trẻo thoáng khó chịu, nhưng lại che dấu đi rất nhanh, bởi vì, trận đấu đã bắt đầu rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương