Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!
-
Chương 32: Yêu cầu quá đáng
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chào đón một ngày mới. Triệu Thiên Vũ hôm nay đặc biệt tới sớm hơn mọi ngày, hắn cũng không hiểu vì sao lại đến đứng trước cổng trường như thế này, bây giờ cũng chưa có nhiều người, đúng là không phải phong cách của hắn! Xa xa Đinh Nhã Kì vẫn chăm chú đưa tầm nhìn về phía hắn, cô nở một nụ cười khó hiểu rồi băng qua đường, hướng đến cổng trường quốc tế Trang Kính.
" Á "
Một bà cụ dẫn theo một đứa cháu qua đường, một tên lái mô tô đi ẩu lao tới phía họ. Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, thật không thể dám tưởng tượng được những sự việc tiếp theo. Sự việc này cũng nằm trong tầm nhìn của Triệu Thiên Vũ, nhưng phút chốc hắn không biết phải làm gì thì Đinh Nhã Kì đã nhanh chân chạy lên đẩy ngã hai bà cháu về phía trước. Chiếc mô tô rẹt ngang qua, tiếng động cơ khiến nhiều người chứng kiến như muốn đứng tim. Tên lái xe mô tô vẫn nghênh ngang lao vút trên đường còn mọi người nhanh chóng hoàn hồn chạy đến vây quanh nhìn xuống hai bà cháu tội nghiệp cùng Đinh Nhã Kì.
" Em không sao chứ? " - Triệu Thiên Vũ len qua đám người vây quanh đi vào nhìn Đinh Nhã Kì nói.
" Em không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi " - Đinh Nhã Kì cười nhẹ nhìn hắn.
Triệu Thiên Vũ nhìn cô, có vẻ như chuyện hôm qua chỉ làm hắn tin 3 phần thì hôm nay hắn đã tin hơn về sự thay đổi của cô.
" Bà không sao chứ? " - Triệu Thiên Vũ quay sang nhìn bà rồi đỡ hai bà cháu ngồi dậy - " Cháu bé, cháu không sao chứ? "
" Cháu không sao đâu ạ " - Cậu bé nhanh nhảu trả lời
" Tôi đau quá " - Bà cụ ôm lấy chân, nước mắt cũng đã rơi xuống lẽm bẽm trên gương mặt già nua.
" Bà ơi, bà có làm sao không? " - Cậu bé nhìn thấy bà mình như vậy cũng bắt đầu sợ hãi.
" Anh, chúng ta phải đưa bà lão này tới bệnh viện thôi " - Đinh Nhã Kì vẻ mặt lo lắng nói.
Triệu Thiên Vũ chần chừ một lúc rồi cúi người tính bế bà cụ lên thì Hạo Nhất Nam cùng Cao Viễn Minh bước tới.
" Có chuyện gì thế? "
" Hai người đến đúng lúc lắm, giúp tôi đưa Nhã Kì và hai bà cháu này tới bệnh viện đi. Tôi có việc phải đi trước " - Triệu Thiên Vũ nhìn một hướng khác nói rồi quay lại vỗ nhẹ vào vai Nhã Kì như muốn trấn an cô rồi chạy theo hướng vừa nãy hắn nhìn.
" Cái thằng, đi đâu mà gấp thế không biết " - Hạo Nhất Nam lèm bèm rồi gọi một chiếc taxi và bế bà cụ lên. Đám đông đã tản dần ra, Cả Cao Viễn Minh và Đinh Nhã Kì đều nhìn về hướng Triệu Thiên Vũ... kia chẳng phải là Diệp Bối Bối sao?
Thì ra Triệu Thiên Vũ gấp gáp như vậy là để gặp Diệp Bối Bối?
" Này " - Triệu Thiên Vũ đi phía sau lưng nó gọi nhưng nó vừa đi vừa chú tâm vào cuốn sách, hắn cũng không nói đích danh tên nó nên cũng không mấy bận tâm.
" Diệp Bối Bối " - Triệu Thiên Vũ lại kiên nhẫn gọi nhưng một lần nữa nó lại không để ý tới.
" Tiểu... " - Ở phía xa Đồng An cũng nhìn thấy Diệp Bối Bối liền vui vẻ vẩy tay tính lớn tiếng gọi thì khựng lại...
Tức giận, Triệu Thiên Vũ bước tới cầm lấy quai cặp của nó kéo đi.
" Ơ này, Triệu Thiên Vũ! Cậu muốn chết sao? Buông tôi ra " - Diệp Bối Bối la oai oái vì bị kéo ngược đi, nó cố đưa tay về phía sau càu cấu tay hắn nhưng đều bất lực.
Triệu Thiên Vũ nhíu mày mỗi lần nó cào cấu vào tay hắn nhưng nhất mực không buông tay ra. Vừa kéo nó ra tới sân sau liền thả mạnh nó ra làm nó ngã nhào xuống đất ôm lấy mông nhăn nhó.
" Triệu Thiên Vũ, cậu... cậu... " - Diệp Bối Bối thả luôn cuốn sách, một tay xoa xoa mông một tay chỉ chỉ vào mặt hắn tức giận nói không nên lời.
" Cậu lại lên cơn gì đấy hả? "
" Tôi ra lệnh cho cô từ nay không được tươi cười với người con trai khác nữa, nghe rõ chưa? " - Triệu Thiên Vũ đút tay vào túi quần cúi 30° nhìn xuống nó đang ngồi trên nền đất nghiêm túc nói.
" Dựa vào đâu chứ? " - Diệp Bối Bối nhíu mày chống tay đứng dậy nhìn hắn tức tối vì cái yêu cầu vô cớ của hắn.
" Dựa vào tôi là cậu chủ của cô, được rồi chứ? Mà cô tươi cười với ai tôi không quan tâm nhưng chủ yếu tôi không muốn cô quyến rũ người anh em của tôi, cô hiểu chưa? " - Triệu Thiên Vũ nói một lèo nhìn Diệp Bối Bối rồi đắc ý dí mặt xuống nhìn nó
" Tôi sao? Quyến rũ người anh em của cậu sao? " - Diệp Bối Bối chỉ vào mặt mình nói như không thể tin từng lời từng chữ hắn nói ra.
" Không cô thì là tôi chắc? " - Triệu Thiên Vũ vẫn làm bộ mặt nhởn nhơ nhìn Diệp Bối Bối khiến nó càng tức giận.
Nó không biết tại sao hắn tự nhiên lại nói như vậy nhưng nếu hắn đã nói như vậy thì cứ để hắn nghĩ như vậy.
" Tôi quyến rũ anh em của cậu đấy, cậu làm gì hả? Đồ điên " - Diệp Bối Bối nhặt cuốn sách lên rồi đánh mạnh vào đầu Triệu Thiên Vũ, đất bám vào cuốn sách cũng nhanh chóng rơi xuống, làm hắn tức xì khói:
" Cô... "
" Bụi, tại ai? Hừ " - Diệp Bối Bối nói ngắn gọn rồi quay người đi.
" Hừ, dám xem cậu chủ tôi không ra gì " - Triệu Thiên Vũ nói rồi đưa máy điện thoại ra cố tình nói lớn cho nó nghe - " Alo, Khương Bảo ( Quản lý quán bar Rose) "
Cái tên như bùa chú làm nó tự động quay phắc lại ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt hắn. Hắn nở một nụ cười gian rồi nói tiếp vào điện thoại - " Chúc cậu một ngày làm việc vui vẻ nhé "
Nói rồi hắn tắt máy nhìn nó, còn nó đã ngẩng đầu lên lườm nguýt hắn không thôi.
" Cô nên ngoan ngoãn thì tốt hơn đấy. " - Triệu Thiên Vũ nhếch mép rồi khoanh tay sau lưng đi vòng quanh nó nói - " Thứ nhất không được thân mật với người con trai khác, thứ hai đi học về phải đợi tôi cùng về, thứ 3 không được cười nói vui vẻ với người khác nếu tôi không cho phép, dù người đó là Cao Viễn Minh, thứ 4 cô phải như lấy 3 điều trên, thứ 5 nhất định phải nhớ điều thứ 4, thứ 6... ừm tôi chưa nghĩ ra "
" Cậu xem có yêu cầu nào chính đáng không? " - Diệp Bối Bối nghiến răng nhìn hắn - " Hơn nữa chúng ta không cùng đường tại sao tôi phải đợi cậu cùng về chứ? "
" Tôi là cậu chủ của cô, cô không đi cùng tôi thì tôi sai bảo ai? còn việc có chung đường hay không thì cô không phải lo, cô hàng xóm của tôi ạ. Bây giờ thì... " - Triệu Thiên Vũ cởi cặp đeo ngang vai nó rồi bước đi.
" Á cậu bỏ sắt vào sao? " - Diệp Bối Bối còn chưa kịp tức giận thì vai nó như trệ xuống vì sức nặng của chiếc cặp quỷ quái mà hắn vừa đeo cho nó khiến nó không còn để tâm đến câu nói của hắn, cô hàng xóm?
" Đi nhanh lên " - Triệu Thiên Vũ đằng hắng nói rồi bước nhanh hơn lắm nó vừa phải ôm chiếc cặp nặng nề vừa phải chạy nhanh để đuổi kịp hắn làm nó mệt bở cả hơi tai khiến hắn cảm thấy hả dạ.
Đồng An đứng núp sau thân cây nghe toàn bộ câu chuyện, nước mắt cô cũng không hiểu tại sao lại rơi xuống không ngừng. Triệu Thiên Vũ không thể vô duyên vô cớ lại ra yêu cầu như thế với Diệp Bối Bối, lẽ nào Triệu Thiên Vũ thích Tiểu Bối? Đồng An ánh mắt hoang mang chớp chớp nhanh nhìn bầu trời trong xanh cao vút, nước mắt cô vẫn rơi xuống không ngừng. ( Bởi vậy người ta mới nói, người ngoài thường sáng suốt hơn người trong cuộc mà:v Mới nghe có tí mà người ta đã nhận ra rồi 😌)
***
" Tiểu Bối, sao hôm nay em lại ngồi ở đó? " - Cao Viễn Minh quay xuống nhìn Diệp Bối Bối thắc mắc. Bình thường Diệp Bối Bối luôn ngồi vào bàn đầu để dễ học bài nhưng hôm nay lại ngồi ở phía sau lại còn ngồi bên cạnh Tiểu Vũ?.
" Không có gì, chỉ là có một con Lợn xấu xa bắt em ngồi ở đây " - Diệp Bối Bối nói mà vẫn không rời tầm nhìn khỏi cuốn sách.
" Cô... " - Triệu Thiên Vũ nghe vậy cũng hiểu Diệp Bối Bối đang ám chỉ mình, nhìn qua bộ dạng chăm chỉ học hành của nó hắn lại cao giọng nói - " Được lắm, tôi khát nước, cô đi lấy nước cho tôi đi "
" Cậu không có tay chân à? Tự đi lấy đi, tôi đang bận học " - Diệp Bối Bối tỉnh bơ nói.
Triệu Thiên Vũ lại nhíu mày, Diệp Bối Bối như có điện trong người, nó bật dậy đi lấy nước cho hắn trước sự khó hiểu của mọi người. Còn hắn vẫn ung dung khoanh tay trước ngực nở một nụ cười tươi.
" Lâu lắm rồi anh mới lại nhìn thấy nụ cười ấy của nó " - Hạo Nhất Nam có gì đó như bất động, thả tự do cho chiếc bút rơi xuống bàn rồi nói.
" Anh cũng thấy thế sao? " - Đinh Nhã Kì có chút khó chịu nhìn Triệu Thiên Vũ lên tiếng trả lời Hạo Nhất Nam.
" Em cũng nhận ra những thay đổi của nó sao? " - Hạo Nhất Nam nở một nụ cười khó hiểu sau đó lại nghĩ tới cô mà quay sang nhìn cô tắt ngấm nụ cười.
" Em không sao " - Đinh Nhã Kì nở một nụ cười nhẹ nhìn Hạo Nhất Nam rồi lấy sách vở ra học, cô hiểu Hạo Nhất Nam đang nghĩ gì.
Hạo Nhất Nam cũng không nói thêm điều gì nữa. Đồng An vẫn ngồi im lặng từ lúc quay trở vào lớp, còn Cao Viễn Minh vẫn đang suy tư với đống câu hỏi trong đầu.
***
Trong một căn nhà hoang tồi tàn, A Vương nằm bất động trên nền nhà, khắp người đều là vết bầm tím. Một tên ăn mặc bụi bặm, gương mặt dữ tợn tiến vào nhìn hai tên đàn em rồi hất mặt về phía A Vương, lập tức hai tên đó tiến lên phía trước mạnh tay kéo A Vương đứng dậy. A Vương lờ mờ mở con mắt đã bị đánh đến thâm tím cố nhìn cho rõ kẻ đánh lén ông rồi mang ông tới đây là ai.
" Hắc... "
A Vương còn chưa nói xong thì tên đó tiến đến đấm một phát vào bụng A Vương khiến ông ngã quỵ xuống.
" Tên của đại ca là để cho mày gọi sao? "
" Đủ rồi, không cần phải ra tay với hắn ta nữa " - Hắc Hổ cùng một người con gái có vẻ rất quyền lực bước vào nhìn Hắc Hổ đang ngã quỵ dưới nền đất.
" Hắc Hổ, từ lâu tao đã không còn là người của mày nữa, mày làm thế này là có ý gì? " - A Vương trừng mắt nhìn Hắc Hổ tức giận, trong đáy mắt đã đục ngầu căm tức.
" Ý gì sao? Một con chó phản chủ như mày thì tao có thể có ý gì chứ? Nể tình mày từng theo tao tha cho mạng chó của mày. Cũng may, đến bây giờ mày vẫn còn giá trị với tao, xem như mày báo ân vì đã từng cưu mang mày đi " - Hắc Hổ nhếch mép cúi người xuống vỗ vỗ nhẹ vào gương mặt của Hắc Hổ rồi đứng dậy nhìn sang đàn em - " Trói nó lại, bịt miệng chó của nó lại cho tao "
" Hắc Hổ, mày là thằng khốn nạn, gây ra biết bao nhiêu tội ác chỉ để vụ lợi cho bản thân. Kẻ giết người không gớm tay, súc sinh. Năm xưa chỉ vì tiền mày đã...ưm " - A Vương gầm lên tức giận, đàn em Hắc Hổ nhanh chóng trói A Vương lại và bịt miệng ông khiến ông không thể nói thêm nữa.
" Mày đừng quên, kẻ trực tiếp gây ra là ai! " - Hắc Hổ trừng mắt quay lại đạp vào bụng A Vương khiến ông nằm lăn ra trên nền đất, tay chân ông đã bị trói. Cả một ngày chịu những trận đánh của bọn chúng ông thực sự đã kiệt sức và không thể tiếp tục phản kháng.
" Ưm... ưm... " - A Vương căm phẫn nhìn Hắc Hổ.
" Chỉ cần thông báo cho tên nhóc kia tới, chuộc nó về là được phải không? " - Hắc Hổ phủi phủi tay nhìn sang người con gái cũng ông vào đây.
" Không. Vốn dĩ tôi chỉ muốn lấy đi tất cả của cô ta để trả món nợ năm xưa. Nhưng bây giờ cô ta lại ngu ngốc gây thù với tôi, tôi muốn ông hãy cho cô ta một bài học " - Đinh Nhã Kì khoanh tay trước ngực ánh mắt thâm sâu nhìn ra xa bên ngoài.
" Cô kêu chúng tôi đánh một người con gái sao? Cô đang sỉ nhục chúng tôi đấy " - Hắc Hổ đút tay vào túi quần cười mỉa.
" Chúng ta cũng không còn xa lạ nữa nên không cần phải nhiều lời như vậy. Xong việc ông sẽ nhận được một số tiền xứng đáng. Nhưng tuyệt đối đừng khinh thường cô ta! Mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm " - Đinh Nhã Kì nói rồi quay người bước đi.
Hắc Hổ nhếch mép nhìn theo cô, một cô gái thì có thể làm được gì? Đinh Nhã Kì đang coi thường Hắc Hổ hắn sao? Nhưng chỉ cần có tiền còn lại Hắc Hổ đều không quan tâm!
***
Diệp Bối Bối lại khệ nệ vác theo cặp của hắn bước xuống xe buýt. Hôm nay tại sao hắn lại về cùng đường với nó chứ? Lại còn đòi đi xe buýt nữa chứ, hắn thực sự muốn hành xác nó đến chết sao? Chiếc cặp quỷ quái này, bên trong có những gì sao có thể nặng như vậy chứ? Diệp Bối Bối nhíu mày khó nhọc ôm lấy chiếc cặp đi theo sau lưng hắn.
" Này Triệu Thiên Vũ, cậu không về nhà cậu sao? Sao lại tới đây làm gì nữa? Nhà tôi kia rồi, cậu tự về nhé. Tạm biệt " - Diệp Bối Bối bước nhanh lên ném chiếc cặp cho hắn rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
" Ơ này " - Triệu Thiên Vũ chưa kịp phản ứng thì nó đã chạy tới cổng nhà rồi. - " Không dễ thế đâu "
Triệu Thiên Vũ nhếch mép rồi bước tới cánh cửa bên cạnh nhà nó ung dung bước vào như chốn không người, à có người nhưng mà là người làm...
" Cậu chủ, cậu trở về rồi " - Một cô hầu gái nhanh nhảu bước tới cúi đầu trước mặt hắn vui vẻ nói. Rồi nhanh chân bước tới cầm lấy cặp cho hắn - " Để tôi... "
Triệu Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng, chiếc cặp đã rớt xuống đất tự do.
" Câu chủ, cậu bỏ sắt trong cặp hay sao? " - Cô hầu gái nhăn nhó nói.
" Thông minh " - Triệu Thiên Vũ đắc ý nói - " Nhưng mà nó nặng lắm hay sao? "
" Cậu chủ rảnh không? " - Tiểu Mạn ngước đầu lên nhìn Triệu Thiên Vũ
" Làm sao? " - Triệu Thiên Vũ khó hiểu nhìn lại Tiểu Mạn.
" Cậu chủ bê giúp tôi cái tượng đá con hổ kia đi " - Tiểu Mạn chỉ vào bức tượng đá nói.
" Cô bị rảnh hay sao? " - Triệu Thiên Vũ nhíu mày
" Cậu chủ cũng bị rảnh hay sao mà bỏ sắt vào cặp xách chơi thế? Tối nay đảm bảo cậu chủ đau người cho coi " - Tiểu Mạn vừa nói vừa mở cặp hắn ra lôi bớt " phế liệu " ra bên ngoài.
Triệu Thiên Vũ trầm ngâm một lúc, có phải hắn đã hơi quá tay với nó rồi không? Triệu Thiên Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi quay người đi ra, Diệp Bối Bối cũng cùng lúc đóng cửa xong vừa đi vừa bóp bóp cánh tay của mình. Nó lại càng sock khi nhìn thấy Triệu Thiên Vũ từ căn nhà bên cạnh bước ra và..
" Này này cậu chủ đi đâu thế? Lâu lâu cậu chủ mới trở về để tôi làm vài món ăn ngon cho cậu chủ " - Tiểu Mạn đuổi theo Triệu Thiên Vũ nói lớn.
" Cậu chủ? " - Diệp Bối Bối trố mắt nhìn hắn và nhìn cô gái lạ.
" Từ hôm nay tôi bắt đầu ở đây, cô hãy dọn phòng giúp tôi " - Triệu Thiên Vũ nói với Tiểu Mạn nhưng vẫn chăm chú nhìn Diệp Bối Bối. Từng lời từng lời hắn nói ra khiến nó không thể nào tin nổi. Tiểu Mạn nhanh chóng đi làm theo lời hắn.
" Cô đi đâu? " - Triệu Thiên Vũ lại nhìn Diệp Bối Bối nói.
" Ế, tôi đang có việc quan trọng, không rảnh cho cậu sai vặt đâu " - Diệp Bối Bối nhíu mày nhìn hắn còn hắn nở một nụ cười nguy hiểm rồi một tay đút vào túi quần bước tới phía nó tay còn lại kẹp cổ nó bằng ngón tay cái và ngón tay trỏ đẩy nó đi:
" Điều thứ 7 đi đâu cũng phải có tôi bên cạnh! " - Triệu Thiên Vũ nhếch mép nói.
" Triệu Thiên Vũ, cậu điên thật rồi " - Diệp Bối Bối tức giận hét lên, càng ngày hắn càng ra những điều kiện quá đáng. Dù nó có cắt đuôi hắn thế nào cũng không được, thôi kệ tìm chú Vương quan trọng hơn!
" Á "
Một bà cụ dẫn theo một đứa cháu qua đường, một tên lái mô tô đi ẩu lao tới phía họ. Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, thật không thể dám tưởng tượng được những sự việc tiếp theo. Sự việc này cũng nằm trong tầm nhìn của Triệu Thiên Vũ, nhưng phút chốc hắn không biết phải làm gì thì Đinh Nhã Kì đã nhanh chân chạy lên đẩy ngã hai bà cháu về phía trước. Chiếc mô tô rẹt ngang qua, tiếng động cơ khiến nhiều người chứng kiến như muốn đứng tim. Tên lái xe mô tô vẫn nghênh ngang lao vút trên đường còn mọi người nhanh chóng hoàn hồn chạy đến vây quanh nhìn xuống hai bà cháu tội nghiệp cùng Đinh Nhã Kì.
" Em không sao chứ? " - Triệu Thiên Vũ len qua đám người vây quanh đi vào nhìn Đinh Nhã Kì nói.
" Em không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi " - Đinh Nhã Kì cười nhẹ nhìn hắn.
Triệu Thiên Vũ nhìn cô, có vẻ như chuyện hôm qua chỉ làm hắn tin 3 phần thì hôm nay hắn đã tin hơn về sự thay đổi của cô.
" Bà không sao chứ? " - Triệu Thiên Vũ quay sang nhìn bà rồi đỡ hai bà cháu ngồi dậy - " Cháu bé, cháu không sao chứ? "
" Cháu không sao đâu ạ " - Cậu bé nhanh nhảu trả lời
" Tôi đau quá " - Bà cụ ôm lấy chân, nước mắt cũng đã rơi xuống lẽm bẽm trên gương mặt già nua.
" Bà ơi, bà có làm sao không? " - Cậu bé nhìn thấy bà mình như vậy cũng bắt đầu sợ hãi.
" Anh, chúng ta phải đưa bà lão này tới bệnh viện thôi " - Đinh Nhã Kì vẻ mặt lo lắng nói.
Triệu Thiên Vũ chần chừ một lúc rồi cúi người tính bế bà cụ lên thì Hạo Nhất Nam cùng Cao Viễn Minh bước tới.
" Có chuyện gì thế? "
" Hai người đến đúng lúc lắm, giúp tôi đưa Nhã Kì và hai bà cháu này tới bệnh viện đi. Tôi có việc phải đi trước " - Triệu Thiên Vũ nhìn một hướng khác nói rồi quay lại vỗ nhẹ vào vai Nhã Kì như muốn trấn an cô rồi chạy theo hướng vừa nãy hắn nhìn.
" Cái thằng, đi đâu mà gấp thế không biết " - Hạo Nhất Nam lèm bèm rồi gọi một chiếc taxi và bế bà cụ lên. Đám đông đã tản dần ra, Cả Cao Viễn Minh và Đinh Nhã Kì đều nhìn về hướng Triệu Thiên Vũ... kia chẳng phải là Diệp Bối Bối sao?
Thì ra Triệu Thiên Vũ gấp gáp như vậy là để gặp Diệp Bối Bối?
" Này " - Triệu Thiên Vũ đi phía sau lưng nó gọi nhưng nó vừa đi vừa chú tâm vào cuốn sách, hắn cũng không nói đích danh tên nó nên cũng không mấy bận tâm.
" Diệp Bối Bối " - Triệu Thiên Vũ lại kiên nhẫn gọi nhưng một lần nữa nó lại không để ý tới.
" Tiểu... " - Ở phía xa Đồng An cũng nhìn thấy Diệp Bối Bối liền vui vẻ vẩy tay tính lớn tiếng gọi thì khựng lại...
Tức giận, Triệu Thiên Vũ bước tới cầm lấy quai cặp của nó kéo đi.
" Ơ này, Triệu Thiên Vũ! Cậu muốn chết sao? Buông tôi ra " - Diệp Bối Bối la oai oái vì bị kéo ngược đi, nó cố đưa tay về phía sau càu cấu tay hắn nhưng đều bất lực.
Triệu Thiên Vũ nhíu mày mỗi lần nó cào cấu vào tay hắn nhưng nhất mực không buông tay ra. Vừa kéo nó ra tới sân sau liền thả mạnh nó ra làm nó ngã nhào xuống đất ôm lấy mông nhăn nhó.
" Triệu Thiên Vũ, cậu... cậu... " - Diệp Bối Bối thả luôn cuốn sách, một tay xoa xoa mông một tay chỉ chỉ vào mặt hắn tức giận nói không nên lời.
" Cậu lại lên cơn gì đấy hả? "
" Tôi ra lệnh cho cô từ nay không được tươi cười với người con trai khác nữa, nghe rõ chưa? " - Triệu Thiên Vũ đút tay vào túi quần cúi 30° nhìn xuống nó đang ngồi trên nền đất nghiêm túc nói.
" Dựa vào đâu chứ? " - Diệp Bối Bối nhíu mày chống tay đứng dậy nhìn hắn tức tối vì cái yêu cầu vô cớ của hắn.
" Dựa vào tôi là cậu chủ của cô, được rồi chứ? Mà cô tươi cười với ai tôi không quan tâm nhưng chủ yếu tôi không muốn cô quyến rũ người anh em của tôi, cô hiểu chưa? " - Triệu Thiên Vũ nói một lèo nhìn Diệp Bối Bối rồi đắc ý dí mặt xuống nhìn nó
" Tôi sao? Quyến rũ người anh em của cậu sao? " - Diệp Bối Bối chỉ vào mặt mình nói như không thể tin từng lời từng chữ hắn nói ra.
" Không cô thì là tôi chắc? " - Triệu Thiên Vũ vẫn làm bộ mặt nhởn nhơ nhìn Diệp Bối Bối khiến nó càng tức giận.
Nó không biết tại sao hắn tự nhiên lại nói như vậy nhưng nếu hắn đã nói như vậy thì cứ để hắn nghĩ như vậy.
" Tôi quyến rũ anh em của cậu đấy, cậu làm gì hả? Đồ điên " - Diệp Bối Bối nhặt cuốn sách lên rồi đánh mạnh vào đầu Triệu Thiên Vũ, đất bám vào cuốn sách cũng nhanh chóng rơi xuống, làm hắn tức xì khói:
" Cô... "
" Bụi, tại ai? Hừ " - Diệp Bối Bối nói ngắn gọn rồi quay người đi.
" Hừ, dám xem cậu chủ tôi không ra gì " - Triệu Thiên Vũ nói rồi đưa máy điện thoại ra cố tình nói lớn cho nó nghe - " Alo, Khương Bảo ( Quản lý quán bar Rose) "
Cái tên như bùa chú làm nó tự động quay phắc lại ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt hắn. Hắn nở một nụ cười gian rồi nói tiếp vào điện thoại - " Chúc cậu một ngày làm việc vui vẻ nhé "
Nói rồi hắn tắt máy nhìn nó, còn nó đã ngẩng đầu lên lườm nguýt hắn không thôi.
" Cô nên ngoan ngoãn thì tốt hơn đấy. " - Triệu Thiên Vũ nhếch mép rồi khoanh tay sau lưng đi vòng quanh nó nói - " Thứ nhất không được thân mật với người con trai khác, thứ hai đi học về phải đợi tôi cùng về, thứ 3 không được cười nói vui vẻ với người khác nếu tôi không cho phép, dù người đó là Cao Viễn Minh, thứ 4 cô phải như lấy 3 điều trên, thứ 5 nhất định phải nhớ điều thứ 4, thứ 6... ừm tôi chưa nghĩ ra "
" Cậu xem có yêu cầu nào chính đáng không? " - Diệp Bối Bối nghiến răng nhìn hắn - " Hơn nữa chúng ta không cùng đường tại sao tôi phải đợi cậu cùng về chứ? "
" Tôi là cậu chủ của cô, cô không đi cùng tôi thì tôi sai bảo ai? còn việc có chung đường hay không thì cô không phải lo, cô hàng xóm của tôi ạ. Bây giờ thì... " - Triệu Thiên Vũ cởi cặp đeo ngang vai nó rồi bước đi.
" Á cậu bỏ sắt vào sao? " - Diệp Bối Bối còn chưa kịp tức giận thì vai nó như trệ xuống vì sức nặng của chiếc cặp quỷ quái mà hắn vừa đeo cho nó khiến nó không còn để tâm đến câu nói của hắn, cô hàng xóm?
" Đi nhanh lên " - Triệu Thiên Vũ đằng hắng nói rồi bước nhanh hơn lắm nó vừa phải ôm chiếc cặp nặng nề vừa phải chạy nhanh để đuổi kịp hắn làm nó mệt bở cả hơi tai khiến hắn cảm thấy hả dạ.
Đồng An đứng núp sau thân cây nghe toàn bộ câu chuyện, nước mắt cô cũng không hiểu tại sao lại rơi xuống không ngừng. Triệu Thiên Vũ không thể vô duyên vô cớ lại ra yêu cầu như thế với Diệp Bối Bối, lẽ nào Triệu Thiên Vũ thích Tiểu Bối? Đồng An ánh mắt hoang mang chớp chớp nhanh nhìn bầu trời trong xanh cao vút, nước mắt cô vẫn rơi xuống không ngừng. ( Bởi vậy người ta mới nói, người ngoài thường sáng suốt hơn người trong cuộc mà:v Mới nghe có tí mà người ta đã nhận ra rồi 😌)
***
" Tiểu Bối, sao hôm nay em lại ngồi ở đó? " - Cao Viễn Minh quay xuống nhìn Diệp Bối Bối thắc mắc. Bình thường Diệp Bối Bối luôn ngồi vào bàn đầu để dễ học bài nhưng hôm nay lại ngồi ở phía sau lại còn ngồi bên cạnh Tiểu Vũ?.
" Không có gì, chỉ là có một con Lợn xấu xa bắt em ngồi ở đây " - Diệp Bối Bối nói mà vẫn không rời tầm nhìn khỏi cuốn sách.
" Cô... " - Triệu Thiên Vũ nghe vậy cũng hiểu Diệp Bối Bối đang ám chỉ mình, nhìn qua bộ dạng chăm chỉ học hành của nó hắn lại cao giọng nói - " Được lắm, tôi khát nước, cô đi lấy nước cho tôi đi "
" Cậu không có tay chân à? Tự đi lấy đi, tôi đang bận học " - Diệp Bối Bối tỉnh bơ nói.
Triệu Thiên Vũ lại nhíu mày, Diệp Bối Bối như có điện trong người, nó bật dậy đi lấy nước cho hắn trước sự khó hiểu của mọi người. Còn hắn vẫn ung dung khoanh tay trước ngực nở một nụ cười tươi.
" Lâu lắm rồi anh mới lại nhìn thấy nụ cười ấy của nó " - Hạo Nhất Nam có gì đó như bất động, thả tự do cho chiếc bút rơi xuống bàn rồi nói.
" Anh cũng thấy thế sao? " - Đinh Nhã Kì có chút khó chịu nhìn Triệu Thiên Vũ lên tiếng trả lời Hạo Nhất Nam.
" Em cũng nhận ra những thay đổi của nó sao? " - Hạo Nhất Nam nở một nụ cười khó hiểu sau đó lại nghĩ tới cô mà quay sang nhìn cô tắt ngấm nụ cười.
" Em không sao " - Đinh Nhã Kì nở một nụ cười nhẹ nhìn Hạo Nhất Nam rồi lấy sách vở ra học, cô hiểu Hạo Nhất Nam đang nghĩ gì.
Hạo Nhất Nam cũng không nói thêm điều gì nữa. Đồng An vẫn ngồi im lặng từ lúc quay trở vào lớp, còn Cao Viễn Minh vẫn đang suy tư với đống câu hỏi trong đầu.
***
Trong một căn nhà hoang tồi tàn, A Vương nằm bất động trên nền nhà, khắp người đều là vết bầm tím. Một tên ăn mặc bụi bặm, gương mặt dữ tợn tiến vào nhìn hai tên đàn em rồi hất mặt về phía A Vương, lập tức hai tên đó tiến lên phía trước mạnh tay kéo A Vương đứng dậy. A Vương lờ mờ mở con mắt đã bị đánh đến thâm tím cố nhìn cho rõ kẻ đánh lén ông rồi mang ông tới đây là ai.
" Hắc... "
A Vương còn chưa nói xong thì tên đó tiến đến đấm một phát vào bụng A Vương khiến ông ngã quỵ xuống.
" Tên của đại ca là để cho mày gọi sao? "
" Đủ rồi, không cần phải ra tay với hắn ta nữa " - Hắc Hổ cùng một người con gái có vẻ rất quyền lực bước vào nhìn Hắc Hổ đang ngã quỵ dưới nền đất.
" Hắc Hổ, từ lâu tao đã không còn là người của mày nữa, mày làm thế này là có ý gì? " - A Vương trừng mắt nhìn Hắc Hổ tức giận, trong đáy mắt đã đục ngầu căm tức.
" Ý gì sao? Một con chó phản chủ như mày thì tao có thể có ý gì chứ? Nể tình mày từng theo tao tha cho mạng chó của mày. Cũng may, đến bây giờ mày vẫn còn giá trị với tao, xem như mày báo ân vì đã từng cưu mang mày đi " - Hắc Hổ nhếch mép cúi người xuống vỗ vỗ nhẹ vào gương mặt của Hắc Hổ rồi đứng dậy nhìn sang đàn em - " Trói nó lại, bịt miệng chó của nó lại cho tao "
" Hắc Hổ, mày là thằng khốn nạn, gây ra biết bao nhiêu tội ác chỉ để vụ lợi cho bản thân. Kẻ giết người không gớm tay, súc sinh. Năm xưa chỉ vì tiền mày đã...ưm " - A Vương gầm lên tức giận, đàn em Hắc Hổ nhanh chóng trói A Vương lại và bịt miệng ông khiến ông không thể nói thêm nữa.
" Mày đừng quên, kẻ trực tiếp gây ra là ai! " - Hắc Hổ trừng mắt quay lại đạp vào bụng A Vương khiến ông nằm lăn ra trên nền đất, tay chân ông đã bị trói. Cả một ngày chịu những trận đánh của bọn chúng ông thực sự đã kiệt sức và không thể tiếp tục phản kháng.
" Ưm... ưm... " - A Vương căm phẫn nhìn Hắc Hổ.
" Chỉ cần thông báo cho tên nhóc kia tới, chuộc nó về là được phải không? " - Hắc Hổ phủi phủi tay nhìn sang người con gái cũng ông vào đây.
" Không. Vốn dĩ tôi chỉ muốn lấy đi tất cả của cô ta để trả món nợ năm xưa. Nhưng bây giờ cô ta lại ngu ngốc gây thù với tôi, tôi muốn ông hãy cho cô ta một bài học " - Đinh Nhã Kì khoanh tay trước ngực ánh mắt thâm sâu nhìn ra xa bên ngoài.
" Cô kêu chúng tôi đánh một người con gái sao? Cô đang sỉ nhục chúng tôi đấy " - Hắc Hổ đút tay vào túi quần cười mỉa.
" Chúng ta cũng không còn xa lạ nữa nên không cần phải nhiều lời như vậy. Xong việc ông sẽ nhận được một số tiền xứng đáng. Nhưng tuyệt đối đừng khinh thường cô ta! Mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm " - Đinh Nhã Kì nói rồi quay người bước đi.
Hắc Hổ nhếch mép nhìn theo cô, một cô gái thì có thể làm được gì? Đinh Nhã Kì đang coi thường Hắc Hổ hắn sao? Nhưng chỉ cần có tiền còn lại Hắc Hổ đều không quan tâm!
***
Diệp Bối Bối lại khệ nệ vác theo cặp của hắn bước xuống xe buýt. Hôm nay tại sao hắn lại về cùng đường với nó chứ? Lại còn đòi đi xe buýt nữa chứ, hắn thực sự muốn hành xác nó đến chết sao? Chiếc cặp quỷ quái này, bên trong có những gì sao có thể nặng như vậy chứ? Diệp Bối Bối nhíu mày khó nhọc ôm lấy chiếc cặp đi theo sau lưng hắn.
" Này Triệu Thiên Vũ, cậu không về nhà cậu sao? Sao lại tới đây làm gì nữa? Nhà tôi kia rồi, cậu tự về nhé. Tạm biệt " - Diệp Bối Bối bước nhanh lên ném chiếc cặp cho hắn rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
" Ơ này " - Triệu Thiên Vũ chưa kịp phản ứng thì nó đã chạy tới cổng nhà rồi. - " Không dễ thế đâu "
Triệu Thiên Vũ nhếch mép rồi bước tới cánh cửa bên cạnh nhà nó ung dung bước vào như chốn không người, à có người nhưng mà là người làm...
" Cậu chủ, cậu trở về rồi " - Một cô hầu gái nhanh nhảu bước tới cúi đầu trước mặt hắn vui vẻ nói. Rồi nhanh chân bước tới cầm lấy cặp cho hắn - " Để tôi... "
Triệu Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng, chiếc cặp đã rớt xuống đất tự do.
" Câu chủ, cậu bỏ sắt trong cặp hay sao? " - Cô hầu gái nhăn nhó nói.
" Thông minh " - Triệu Thiên Vũ đắc ý nói - " Nhưng mà nó nặng lắm hay sao? "
" Cậu chủ rảnh không? " - Tiểu Mạn ngước đầu lên nhìn Triệu Thiên Vũ
" Làm sao? " - Triệu Thiên Vũ khó hiểu nhìn lại Tiểu Mạn.
" Cậu chủ bê giúp tôi cái tượng đá con hổ kia đi " - Tiểu Mạn chỉ vào bức tượng đá nói.
" Cô bị rảnh hay sao? " - Triệu Thiên Vũ nhíu mày
" Cậu chủ cũng bị rảnh hay sao mà bỏ sắt vào cặp xách chơi thế? Tối nay đảm bảo cậu chủ đau người cho coi " - Tiểu Mạn vừa nói vừa mở cặp hắn ra lôi bớt " phế liệu " ra bên ngoài.
Triệu Thiên Vũ trầm ngâm một lúc, có phải hắn đã hơi quá tay với nó rồi không? Triệu Thiên Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi quay người đi ra, Diệp Bối Bối cũng cùng lúc đóng cửa xong vừa đi vừa bóp bóp cánh tay của mình. Nó lại càng sock khi nhìn thấy Triệu Thiên Vũ từ căn nhà bên cạnh bước ra và..
" Này này cậu chủ đi đâu thế? Lâu lâu cậu chủ mới trở về để tôi làm vài món ăn ngon cho cậu chủ " - Tiểu Mạn đuổi theo Triệu Thiên Vũ nói lớn.
" Cậu chủ? " - Diệp Bối Bối trố mắt nhìn hắn và nhìn cô gái lạ.
" Từ hôm nay tôi bắt đầu ở đây, cô hãy dọn phòng giúp tôi " - Triệu Thiên Vũ nói với Tiểu Mạn nhưng vẫn chăm chú nhìn Diệp Bối Bối. Từng lời từng lời hắn nói ra khiến nó không thể nào tin nổi. Tiểu Mạn nhanh chóng đi làm theo lời hắn.
" Cô đi đâu? " - Triệu Thiên Vũ lại nhìn Diệp Bối Bối nói.
" Ế, tôi đang có việc quan trọng, không rảnh cho cậu sai vặt đâu " - Diệp Bối Bối nhíu mày nhìn hắn còn hắn nở một nụ cười nguy hiểm rồi một tay đút vào túi quần bước tới phía nó tay còn lại kẹp cổ nó bằng ngón tay cái và ngón tay trỏ đẩy nó đi:
" Điều thứ 7 đi đâu cũng phải có tôi bên cạnh! " - Triệu Thiên Vũ nhếch mép nói.
" Triệu Thiên Vũ, cậu điên thật rồi " - Diệp Bối Bối tức giận hét lên, càng ngày hắn càng ra những điều kiện quá đáng. Dù nó có cắt đuôi hắn thế nào cũng không được, thôi kệ tìm chú Vương quan trọng hơn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook