Khi Cá Nhỏ Gặp Cầm Thú - Bắc Chi
-
C6: 41-50
Tần Tư Niên trở về phòng, đóng cửa lại, lần này chỉ còn lại hai người họ.
Tang Hiểu Du vẻ không tự nhiên: "Yến Tử đi rồi sao?"
"Ừm." Tần Tư Niên khẽ đáp.
Tang Hiểu Du ngập ngừng giây lát, ấp úng hỏi: "Cầm thú, anh về khi nào vậy?"
"Mười phút trước khi em tỉnh lại." Tần Tư Niên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt có phần mỏi mệt. Anh giơ tay lên, vặn vẹo cổ tay.
Vì tham gia hội nghị nghiên cứu lâm sàng, di động buộc phải để chế độ im lặng. Sau khi kết thúc, anh phát hiện một cuộc gọi nhỡ của cô. Buộc phải thừa nhận, lúc đó tâm trạng của anh ít nhiều trở nên vui vẻ hơn. Anh gọi lại, nhưng ở đầu kia lại là giọng một cô gái khác.
Sau khi xuống máy bay, anh vội vàng lao thẳng tới bệnh viện, nên vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.
"Nhưng chẳng phải anh đang đi Bắc Kinh công tác sao?" Tang Hiểu Du nhìn về phía anh, hơi khó hiểu: "Anh về thế này lẽ nào là vì em?"
"Nếu không thì sao?" Tần Tư Niên uể oải hỏi lại.
"..." Hơi thở của Tang Hiểu Du như ngừng lại.
Xung quanh trong giây lát trở nên yên ắng như không, còn tiếng nước truyền dịch nhỏ xuống là đập thẳng vào màng nhĩ. Cô cảm giác trái tim mình dần dần mất kiểm soát.
Điều này phải chăng đã chứng tỏ trong lòng anh thật ra cũng có chút chút quan tâm tới cô?
Cắn chặt môi, từng ngón tay Tang Hiểu Du vì nhịp tim khác lạ mà vô cớ bứt lấy nhau: "Vậy anh đi công tác phải làm sao..."
Dường như bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này, Tần Tư Niên nhíu mày, rút di động trong túi quần ra, sau khi đầu kia nghe máy, giọng anh có phần khách khí: "Viện trưởng, tôi là Tần Tư Niên! Có chuyện này có thể phải xin lỗi viện trưởng. Buổi nghiên cứu học thuật lần này tại Bắc Kinh, buổi chiều tôi có nhờ Phó chủ nhiệm Lưu thay tôi. Người nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện, bị đưa vào bệnh viện nên bây giờ tôi đã quay về Băng Thành rồi!"
Đầu kia dường như hỏi gì đó, Tần Tư Niên giải thích: "Không phải, ca phẫu thuật của bà ngoại tôi rất thành công, là vợ tôi!"
Tuy rằng đây không còn là lần đầu tiên anh giới thiệu mình như vậy với người khác, lần trước lúc bà ngoại phẫu thuật, y tá cũng đã xưng hô với cô như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe trực tiếp anh nói với người khác, trong lòng xuất hiện sự khác lạ.
Đôi mắt hoa đào đó phóng về phía cô, Tang Hiểu Du cụp mắt xuống, nghe thấy anh nói với đầu kia: "Vâng, cũng một thời gian rồi ạ... Vâng, có cơ hội tôi sẽ đưa cô ấy qua gặp viện trưởng!"
Ngắt máy xong, Tần Tư Niên nhìn cô: "Sao mặt em đỏ thế kia?"
"Ai nói!" Tang Hiểu Du phủ nhận.
"Mặt đỏ như đít khỉ rồi." Tần Tư Niên trêu chọc.
"Mặt anh mới như đít khỉ ấy!" Tang Hiểu Du bực dọc phản bác, giơ tay sờ lên mặt mình nhưng cũng phải giật mình vì độ nóng của nó. Cô ngượng ngập quay đi, không dám nhìn thẳng anh nữa.
Cũng may lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, bước vào là một anh shipper giao đồ ăn.
Có lẽ do Tần Tư Niên gọi, bên trên hộp đồ ăn in logo to tướng của nhà hàng. Suy nghĩ tới việc cô nhập viện, đồ ăn toàn là món thanh đạm, có dinh dưỡng, chia làm hai phần. Chiếc bàn nhỏ dưới chân giường được dựng lên, hai người ngồi đối diện nhau để ăn.
Mu bàn tay Tang Hiểu Du vẫn đang cắm ống truyền, ngoài tiếng nước tí tách còn có tiếng đũa va chạm vào nhau.
Trên ô cửa sổ bên cạnh in rõ bóng hình của hai con người, màu trắng lạnh lẽo xung quanh lúc này dường như trở nên ấm áp hơn. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Trong lòng có một dòng xúc động từ từ chảy qua.
Kết thúc bữa xơm, Tang Hiểu Du ngẩng đầu nhìn chai nước truyền còn quá nửa. Sau khi tỉnh dậy, cô chưa hề rời khỏi giường bệnh, ban nãy uống hết nước canh, bây giờ cô bỗng dưng muốn đi vào nhà vệ sinh.
Cô giơ tay lên, vừa có động tác thì Tần Tư Niên đi vứt rác trở về, hỏi: "Làm gì vậy?"
Tang Hiểu Du xấu hổ gãi đầu: "Khụ... giải quyết một chút nhu cầu sinh lý!"
Nói xong, tay cô vừa chạm lên giá truyền dịch, trước mắt bỗng bị che kín bởi một cái bóng. Cả người cô được Tần Tư Niên bế bổng lên khỏi giường. Đôi giày da của anh còn có thể đẩy giá truyền đi, sải bước hướng về phía nhà vệ sinh.
Tang Hiểu Du hiểu rõ ý đồ của anh, bỗng hoảng loạn: "Cầm thú, không cần đâu, em tự làm được!"
Cô đâu có gãy chân gãy tay, chỉ là bây giờ cơ thể hơi yếu và còn âm ỉ sốt mà thôi. Nhưng việc đi vệ sinh cô vẫn có thể tự giải quyết được.
Tần Tư Niên ngoảnh mặt làm ngơ trước sự kháng nghị của cô. Anh đi thẳng về phía phòng vệ sinh, đá cửa ra, đặt cô lên bồn cầu, cúi người vươn hai tay về phía cô.
Tang Hiểu Du lập tức trở nên bối rối, luống cuống. Cô dùng tay giữ chặt quần mình, lắc đầu như trống bỏi: "Không cần không cần, thật sự không cần, em tự cởi được... Anh... Anh ra ngoài đi!"
Tần Tư Niên thấy vẻ sửng sốt trong con ngươi của cô nên không chọc cô nữa, giả vờ nói một câu "Xong thì gọi anh" rồi chậm rãi đi ra, đóng cửa lại.
Đây có lẽ là lần đi vệ sinh hết hồn hết vía nhất của Tang Hiểu Du từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ. Không cần cô lên tiếng, nghe thấy tiếng xả bồn câu, Tần Tư Niên bèn đẩy cửa đi vào, không chút kiêng dè, khiến cô hoảng hồn túm chặt đai quần.
Giống như lúc trước, cô vẫn bị Tần Tư Niên bế trở lại giường.
Sau khi đặt xuống, thấy anh cứ nhìn mình chòng chọc, ánh mắt rất...
"... Sao vậy?"
Tang Hiểu Du nuốt nước bọt hỏi.
Tần Tư Niên chống cánh tay bên mép giường, chất giọng trầm lan tỏa: "Có phải em cũng nên giúp anh giải quyết chút nhu cầu sinh lý không?"
Đương nhiên Tang Hiểu Du hiểu, nhu cầu sinh lý mà anh nói khác với cái cô nói.
Cô làm như không nghe hiểu, giả ngây giả ngô hỏi: "Chả hiểu anh nói gì cả..."
"Em đuối nước dưới hồ nhân tạo, ngoài việc phổi bị nhiễm trùng nhẹ dẫn đến sốt âm ỉ ra, thì não và các cơ quan tim mạch đều rất bình thường, trên người cũng không có bất kỳ vết thương ngoài da nào, thế nên chẳng ảnh hưởng chúng ta làm bất cứ việc gì!" Tần Tư Niên giải thích y như với một bệnh nhân bình thường, nét mặt nghiêm túc.
"..." Tang Hiểu Du mặt mày đỏ lựng.
Tần Tư Niên lười biếng vắt vẻo hai chân: "Thế nên tối nay anh không đi đâu nữa, ngủ chung với em."
Thấy anh nói xong, bắt đầu giơ tay cởi cúc áo sơ mi, Tang Hiểu Du hoảng hốt, căng thẳng hỏi: "Cầm thú, anh không định đi thật à?"
"Ồ." Tần Tư Niên rướn môi cười.
"Không được!" Tang Hiểu Du co rụt vai lại, vô thức đặt tay lên ngực: "Đây vẫn là phòng bệnh, cứ vài tiếng y tá lại tới kiểm tra tình hình... Anh đừng hòng giở trò bậy bạ!"
"Nếu anh cứ thích giở trò bậy bạ thì sao?" Trong đôi mắt Tần Tư Niên nhuốm vài phần tà khí.
"Anh..." Hàng mi Tang Hiểu Du run rẩy.
Tần Tư Niên đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ đứng dậy: "Không còn sớm nữa, tới giờ ngủ rồi!"
Tang Hiểu Du nhìn thấy anh giơ tay giữ chặt hai vai mình, sau đó hơi dùng sức. Cô bị anh ép buộc nằm xuống giường, không biết có phải vì mí mắt run nên giọng cũng run theo hay không: "Cầm thú, anh làm gì, anh..."
Toàn bộ âm thanh tan biến giữa môi lưỡi của anh, chỉ còn những tiếng rên rỉ bật ra.
Tần Tư Niên bịt kín cái miệng tía lia của cô lại, giữ nguyên tư thế đứng bên giường cúi thấp người, lòng bàn tay đặt lên má cô, tỉ mỉ nhẫn nại hôn, hôn rất sâu.
Lúc anh buông ra, Tang Hiểu Du đã sớm thở hồng hộc. Mỗi lần anh hôn đều mang tới một cảm giác giành giật rất mãnh liệt, khiến cô như bị rút cạn sức lực, cứ thế mặc cho anh kiểm soát.
Trong lúc đang thở dốc, tầm nhìn phía trước bỗng trở nên thoáng đãng.
"Ngủ đi!"
Tần Tư Niên kéo ghế ra, ngồi lại xuống: "Khi nào em ngủ rồi, anh mới về."
Đôi môi Tang Hiểu Du sưng vù, lí nhí hỏi vẻ không chắc chắn: "Anh bảo đảm sẽ không nhân lúc em ngủ làm chuyện ấy ấy với em chứ?"
"Ừm." Tần Tư Niên khàn giọng.
Tang Hiểu Du vẫn tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, trước mắt một lần nữa tối đen, nhưng là do bàn tay rộng lớn của anh che chặt mắt cô lại. Anh có vẻ định dùng cách này ép cô ngủ. Mí mắt khẽ chớp chớp, chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ những đường vân tay khô khốc của anh.
Cơn buồn ngủ từ hàng mi lan thẳng tới đáy lòng, dường như anh chẳng hề rời đi từ đầu tới cuối.
Dần dần, Tang Hiểu Du thiếp đi.
Tần Tư Niên có thể không biết, tối hôm nay, anh đã mang tới cho cô một cảm giác an toàn, bình yên chưa từng có từ ngày bố mẹ qua đời. Để bốn năm sau này, mỗi lần nhớ lại ngày hôm nay, cô lại ngồi hoài niệm vào mỗi đêm khuya vắng lặng, cô độc.
Hôm sau, Tang Hiểu Du vẫn đợi ở trong phòng bệnh.
Giơ tay sờ lên cái cổ trống trơn, cô không khỏi thở dài.
Tuy rằng cô không màng nguy hiểm nhảy xuống hồ nhưng tưởng tượng và hiện thức luôn có một khoảng cách rõ rệt. Nước hồ sâu hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, hôm đó cô gần như đã chìm xuống tận đáy tìm kiếm, nhưng dưới đó có rất nhiều rêu, muốn tìm cực kỳ khó khăn. Về sau lâu dần, chân cô bị chuột rút, còn suýt nữa mất mạng...
Tới tối, cô y tá tới rút kim tiêm cho cô. Nhìn sắc trời bên ngoài, có vẻ đã hơn tám giờ rồi.
Tối qua Tần Tư Niên đi lúc nào cô không hay biết. Nhưng sáng sớm anh lại tới, mang theo quà sáng cho cô. Vì nhờ người ta hoàn thành nốt chuyến công tác giúp mình nên theo một lẽ dĩ nhiên, anh phải tiếp nhận công việc của đối phương, thay bộ blouse trắng đó vào.
Anh nói hôm nay có bốn ca mổ, anh sẽ tới thăm cô muộn một chút.
Tang Hiểu Du nhìn lơ đễnh ra cửa phòng, hành lang thi thoảng lại có tiếng bước chân vang lên, nhưng đều không có ai dừng lại, cũng không có anh. Chẳng biết từ lúc nào cô đã biết dựa vào tiếng bước chân để nhận ra một người.
Trong quá trình cô y tá rút kim tiêm, thấy cô cứ nhìn ra cửa ba, bốn lượt, cô ấy cười hỏi: "Chị đang đợi ai à?"
"... Đâu có!" Tang Hiểu Du vờ vịt lắc đầu.
Chỉ có điều sau khi cô y tá đi khỏi, cô ngẩn ra mấy giây, cuối cùng không nhịn nổi, bèn cầm áo khoác lên, đi ra khỏi phòng bệnh.
Tang Hiểu Du đã quá quen thuộc bệnh viện tư này, chí ít là với khoa Tim mạch. Cô ra khỏi thang máy, thuần thục đi tới phòng làm việc của Tần Tư Niên. Cô giơ tay gõ cửa, nhưng cửa không khóa, cô khẽ đẩy ra một cái là mở. Có điều bên trong không bật đèn, cũng chẳng có ai.
Cô nhíu mày, đóng cửa lại, bất giác đi về phòng y tá.
Trên tường, bảng công việc ghi rõ những ca phẫu thuật của Tần Tư Niên. Khi nghiêng đầu, cô bỗng phát hiện dưới đất cực kỳ bừa bãi. Rất nhiều chai truyền và túi thuốc bị đập nát, còn có không ít bệnh nhân đang đứng đó bàn tán xôn xao.
Tang Hiểu Du không hiểu, bèn hỏi cô y tá đang chuẩn bị tiến lên dọn dẹp: "Chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô y tá nhăn mặt, bực bội hậm hực: "Ở trong bệnh viện còn có thể có chuyện gì, gây rối thôi!"
"Chuyện gì vậy?" Tang Hiểu Du bỗng chốc nảy sinh lòng hiếu kỳ của một phóng viên.
"Đừng nhắc nữa!" Có lẽ vì muốn tìm người kể lể, cô y tá nhìn cô, kích động nói với vẻ ấm ơcs: "Nửa tiếng đồng hồ trước có một ca cấp cứu, bệnh nhân không qua khỏi được. Người nhà bắt đầu gây rối, nhưng cũng chẳng chịu nhìn lại cho. Bệnh nhân thì đã tám mươi tám tuổi rồi, lại còn huyết áp cao, máu nhiễm mỡ chỉ số cao, từng mở hộp sọ một lần, từng đặt ống đỡ động mạch hai lần, ngày nào cũng phải ở trong phòng theo dõi đặc biệt, sống dựa vào thuốc!"
"Trước khi mổ đã ký tên vào đơn thông báo nguy kịch rồi, lúc ký cũng nói rõ là lành ít dữ nhiều rồi. Vả lại, bác sỹ Tần có phải thần y đâu! Tay nghề của anh ấy cao siêu không đồng nghĩa với việc có thể cứu người sắp chết sống lại. Nếu thật sự như vậy, trên đời làm gì còn người chết, trường sinh bất lão hết cả à!"
Trái tim Tang Hiểu Du như đập hẫng một nhịp. Chẳng trách cô đợi mãi không thấy bóng anh đâu.
Nhìn cả sàn nhà thảm hại, cô cắn môi: "Thế bác sỹ Tần đâu?"
Y tá nhìn bốn xung quanh, thở dài: "Ban nãy vẫn còn ở đây, chắc là xuống vườn hoa dưới nhà rồi!"
Tang Hiểu Du nghe vậy bèn rảo bước chạy về phía thang máy.
Từ trong tòa nhà nội trú đi ra khỏi đại sảnh, cô chạy một mạch ra vườn hoa phía sau. Nhìn qua cả dãy đèn điện, chẳng mấy chốc cô đã tìm được Tần Tư Niên ngồi trên ghế chiếc dài bên trong.
Anh vẫn đang mặc bộ đồ phẫu thuật mỏng manh, mũ và khẩu trang tháo ra để bên cạnh, cánh tay vươn dài vắt lên lưng ghế, ngửa cổ ra sau, mắt nhắm nghiền nhìn về phía xa xăm, giống như một con chim ưng sải rộng cánh. Nhưng lúc này trong đêm tối, ngũ quan của anh như được che một lớp sương mỏng, giống như tầng sương mù trong rừng sâu, nếu có chỉ là cảm giác cô đơn.
Tang Hiểu Du đi chậm lại, trong lòng có chút căng thẳng.
Đến gần rồi, cô mới cảm giác được cơ thể anh cứng đờ lại. Cô cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô không biết mình có thể làm được gì, chỉ muốn ở bên anh như vậy...
Tần Tư Niên giữ nguyên tư thế đó, rất lâu không nhúc nhích.
Chẳng biết cụ thể đã qua bao nhiêu lâu, cuối cùng anh mới mở mắt ra, tiện thể thu hai cánh tay hai bên lại, cơ bắp đã cứng đờ đến tê bì, nhưng anh hoàn toàn không để ý, mà chỉ hơi đổ người về phía trước, cầm bao thuốc lá bên cạnh lên, rút ra một điếu ngậm vào miệng.
Tiếng bật lửa bật tanh tách càng trở nên sắc nét trong đêm tối, ngọn lửa màu xanh nổi lên.
Khi là khói trắng lan tỏa ra ngoài, giọng trầm khàn của Tần Tư Niên cũng vang lên: "Cá vàng, đây là người bệnh đầu tiên ra đi trong tay anh."
"Cầm thú..." Trái tim Tang Hiểu Du như thắt lại.
Khói thuốc bay vấn vít nơi đầu ngón tay anh, phóng to vô hạn rồi tan biến.
Một khuôn mặt tuấn tú bức người hơi rướn môi lên, cười mà như không cười, đôi mắt hoa đào đó vẫn rất hút hồn người đối diện nhưng giờ đây không còn chút ánh sáng, lạc lõng như chính những ngôi sao băng lạc đâu đây giữa bầu trời đêm rồi ảm đạm ẩn mình.
Cô biết, anh nhất định không cảm thấy dễ chịu chút nào...
Tần Tư Niên hơi nheo mắt lại, không biết đang nhìn cụ thể vào một điểm nào. Sau một lúc im lặng rất lâu, anh lại lên tiếng lần nữa: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đến Đại học Y Colombia du học, sau đó học liền cả thạc sỹ, tiến sỹ. Theo ngành y bao nhiêu năm nay, phẫu thuật không biết bao nhiêu ca lớn nhỏ, chữa trị cho không biết bao nhiêu người nhưng chưa một ai ra đi ngay trong tay anh cả. Ông lão vừa rồi là người đầu tiên không thể bước ra khỏi phòng phẫu thuật."
"Sinh lão bệnh tử, có lẽ là chuyện thường tình thôi." Tần Tư Niên ngừng lại, cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình: "Có thể ở trong mắt rất nhiều người, nghề bác sỹ là những người đã quá quen với chuyện sống chết nhưng điểm khác biệt là, người bình thường nhìn thấy một người sắp chết, phản ứng đầu tiên của họ là thương cảm, còn phản ứng đầu tiên của bọn anh là phải cứu sống họ bằng được."
Một đôi tay thanh mảnh, cho dù chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh khi cầm dao mổ, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh anh mặc đồ màu xanh lá, tập trung đứng trước bàn mổ.
Cho dù lúc này dưới ánh trăng âm u không rõ, từng đường vân trong lòng bàn tay anh vẫn rất rõ ràng.
Tang Hiểu Du khẽ cắn môi, bỗng nhiên rất thương anh. Đối mặt với cái chết, bất kỳ ai cũng không thể thản nhiên như không. Nhưng điểm khác biệt là họ chỉ có thể đứng bên cạnh làm người quan sát, còn anh, là một bác sỹ, buộc phải chữa trị, gánh nặng trên vai khiến anh không thể lựa họn, càng không thể lùi bước!
Ai cũng nói nghề bác sỹ khiến người ta cảm thấy sùng bái và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, nhưng có ai hiểu được sự vất vả và áp lực sau lưng họ.
Sống mũi hơi cay cay, Tang Hiểu Du nhẹ nhàng nắm chặt lấy cánh tay cứng đờ của anh: "Anh đã làm rất tốt rồi!"
"Thế ư?" Tần Tư Niên quay sang nhìn cô, đôi đồng tử hơi thu lại, như đang tìm kiếm một đáp án.
"Phải!" Tang Hiểu Du gật đầu mạnh mẽ, lực bàn tay càng chặt hơn, giống như muốn truyền hết toàn bộ sức mạnh của mình cho anh: "Tần Tư Niên, anh là bác sỹ, thiên chức của bác sỹ là cứu kẻ sắp chết, giúp người bị thương, cứu được người là làm trọn bổn phận, nhưng không cứu được cũng không phải là vô trách nhiệm! Anh thật sự đã làm tốt rồi, rất tuyệt, rất lợi hại!"
Đôi mắt phương của cô còn sáng hơn cả vầng trăng treo trên đỉnh đầu, Tần Tư Niên ngắm nhìn không chớp mắt. Sau khi rít hai hơi thật mạnh, anh nhướng mày, cười khẽ: "Không hổ danh là phóng viên, an ủi người khác cũng đâu ra đấy!"
"Em đang nói sự thật mà!" Tang Hiểu Du nhấn mạnh, dở khóc dở cười.
"Ừm." Tần Tư Niên dập tắt điếu thuốc, sau khi vứt đi, nét mặt anh cũng thoải mái hơn nhiều. Anh nói nhỏ một câu: "Cảm ơn em."
Cầm mũ và khẩu trang phẫu thuật bên cạnh lên, hóa ra họ đã ngồi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi. Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của cô dù đã khoác áo, anh đứng dậy, kéo cô lên: "Không còn sớm nữa, em là bệnh nhân, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn quan sát, nếu lại sốt lên thì sẽ phiền đấy, mau đi thôi, anh đưa em về phòng!"
Tang Hiểu Du ngoan ngoãn theo anh đi vào tòa nhà lớn của bệnh viện. Ngồi lâu như vậy, cô quả thực cũng sắp cóng rồi.
Cô không nghĩ mình đi ra ngoài, khoác tạm chiếc áo mỏng cứ thế chạy ra. Anh không nhắc còn đỡ, lúc này anh vừa nhắc, cô đã không khỏi sụt sịt, đầu ngón tay lạnh như đá.
Đột nhiên, có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau. Anh ở ngoài trời còn lâu hơn cô, nên ngón tay càng lạnh giá hơn. Khi anh nắm chặt lấy tay cô, nhiệt độ bàn tay tuy không tăng lên, nhưng đáy lòng thì ấm áp hẳn.
Sau khi vào trong tòa nhà bệnh viện, anh vẫn không buông ra, ngược lại quang minh chính đại tiếp tục nắm chặt. Có vẻ anh hoàn toàn không sợ bị người ta phát hiện ra, bước chân còn không hề do dự.
Tang Hiểu Du cố gắng giãy giụa chưng không những vô ích mà còn bị anh nắm chặt hơn nữa.
Thấy họ sắp đi vào trong đại sảnh, cô nhỏ giọng lắc lắc tay nhắc nhở: "Này..."
Tần Tư Niên không có ý dừng lại: "Làm gì vậy?"
Tang Hiểu Du cắn môi, giọng vừa thanh vừa khẽ như muỗi: "... Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy!"
"Em có chỗ nào không dám để người ta thấy?" Tần Tư Niên liếc nhìn cô, hỏi ngược lại.
"..." Tang Hiểu Du á khẩu, đành từ bỏ.
Nghĩ tới chuyện lúc trước nghe thấy người ta bàn tán về mình trong thang máy, cô xấu hổ cúi gằm suốt cả đoạn đường. Cũng may đã tối muộn nên gần như không còn ai, giữa chừng thang máy cũng chỉ dừng lại hai lần.
Cuối cùng khi quay trở lại phòng bệnh, Tang Hiểu Du mới ngẩng đầu lên như sống dậy.
Sao có cảm giác như cô dâu bước qua kiệu hoa thế nhỉ...
Tần Tư Niên giật áo khoác trên người cô xuống, rót cho cô một cốc nước ấm. Đợi cô uống xong, làm dịu đi cơn giá lạnh, anh mới hất cằm về phía cô: "Còn đứng đực ra đó làm gì, lên giường đi ngủ!"
"Ồ!" Tang Hiểu Du gật đầu.
Cô loẹt quẹt dép lê đi qua, bò lên giường. Thấy anh không định ngồi xuống ghế mà đặt cốc nước xuống như định ra ngoài, cô tò mò hỏi: "Cầm thú, anh định đi sao?"
"Ừm." Tần Tư Niên bất ngờ nuốt nước bọt, cúi đầu rút đồng hồ từ trong túi ra: "Sáng mai anh còn một ca mổ, về ký túc xá trước, em tự ngủ luôn đi!"
Tang Hiểu Du vẫn gật gù rồi kéo chăn ra, nằm xuống.
Vị trí đứng của Tần Tư Niên vừa hay ở dưới nguồn điện, bóng đen đủ che kín phạm vi của cô. Trên người anh có mùi thuốc lá xen lẫn mùi hương nam tính đồng thời ập tới. Lúc này anh đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng từ trong đôi mắt kia vẫn có thể tìm ra dấu vết của sự cô đơn.
Trong lòng Tang Hiểu Du thật ra ít nhiều có chút áy náy. Nếu không vì mình đuối nước, anh đã chẳng phải vội vàng bỏ hội thảo về Băng Thành. Nếu anh vẫn đang ở Bắc Kinh, có lẽ anh đã chẳng mổ ca phẫu thuật đó...
Nghĩ tới chuyện anh đi về một mình...
Khi anh quay đi, Tang Hiểu Du bất ngờ níu cổ tay áo anh lại, ngăn cản động tác của anh, mí mắt run rẩy, khẽ cắn môi: "Cầm thú, tối nay anh ở lại đây đi..."
Tần Tư Niên nghe xong, đuôi mày hơi nhướng lên một chút: "Em đang mời anh ở lại ngủ với em?"
"Ừm." Tang Hiểu Du đỏ mặt khẽ đáp.
Chỉ là cô muốn bảo anh ở lại, sao lại bị anh xuyên tạc ra một ý nghĩa mờ ám như vậy chứ!
Tần Tư Niên nhìn cô một lúc, như đùa như thật, xoa xoa cằm, cố làm ra vẻ trầm ngâm rồi nói: "Ok, vậy thì anh đành miễn cưỡng!"
Shit!
Tang Hiểu Du nghiến răng, thật muốn rút lại những lời mình vừa nói.
Nhưng dù sao lời nói ra cũng như bát nước đổ đi, sao có thể thu lại được. Tần Tư Niên đánh răng rửa mặt xong xuôi thì cởi giày, chen lên giường bệnh của cô.
Vì chiếc giường vốn dĩ chỉ đủ chỗ cho một người, bình thường nếu cô nằm thì không gian dư thừa nhưng khi có thêm Tần Tư Niên thì lộ rõ sự chật chội.
Đừng tưởng bình thường vóc dáng anh to lớn, thực chất vai rộng hông thon, khắp người cơ bắp rắn chắc. Bình thường công việc ở bệnh viện bận rộn là thế, chẳng biết anh lấy đâu ra thời gian tập luyện!
Tang Hiểu Du nhẹ nhàng được anh vươn tay ôm vào lòng, cơ thể hai người gần như áp sát không chút kẽ hở.
Hoàn toàn không giống với dự liệu của mình, cô nhìn yết hầu đang gần trong gang tấc, liếm môi nói: "Cầm thú, có thể xin thêm giường mà phải không?"
Tần Tư Niên nghe xong nhíu mày, phản bác một cách đường đường chính chính: "Muộn vậy rồi, em còn định làm phiền các cô hộ lý à? Có biết là công việc của họ còn mệt mỏi hơn y tá không?"
"Thôi được rồi..." Tang Hiểu Du im bặt.
Cô đành lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mười giờ, chắc không được tính là quá muộn chăng...
Tần Tư Niên giống như tối qua, đưa lòng bàn tay che mí mắt của cô đi: "Ngủ nào!"
"Ừm." Tang Hiểu Du gật đầu.
Đêm khuya yên ắng, cô nam quả nữ ngủ chung trên một chiếc giường. Thật ra cô không dám động đậy, luôn cảm giác một giây sau, bàn tay đặt trên mắt cô sẽ hướng xuống người cô.
Dường như đọc thấu được nội tâm của cô vậy, đột nhiên, Tần Tư Niên bất ngờ bỏ tay ra, từ tốn nói một câu, giọng bắng nhắng: "Suýt quên mất một việc, em phải đảm bảo, lát nữa anh ngủ rồi em sẽ không ấy ấy anh!"
Đây rõ ràng là những lời hôm qua cô nói...
Khóe miệng Tang Hiểu Du giật giật: "... Em bảo đảm!"
Khóe miệng Tần Tư Niên rướn lên một nụ cười, anh nhắm mắt lại, dường như những ca phẫu thuật sắp xếp cả ngày hôm nay đã khiến anh mỏi mệt. Chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn.
Tang Hiểu Du đợi một lúc, thấy anh không có bất kỳ động thái gì, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng, cô cũng chìm vào giấc ngủ theo tiết tấu của anh.
Bên ngoài đêm đen yên ắng, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường chật hẹp.
Một giấc ngủ thoải mái, Tang Hiểu Du trong mơ chẳng hiểu sao lại thấy xuất hiện một con quái thú khổng lồ, nhào lên người cô, cô mãi không thể đẩy ra được, cuối cùng bị nó làm cho tỉnh giấc.
Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt hoa đào cực kỳ tỏa sáng trong ánh ban mai.
"Tỉnh rồi à?"
Tang Hiểu Du gật đầu, đang định lên tiếng thì bị anh thẳng thừng hôn: "Ưm!"
Đầu lưỡi nóng bỏng nhào tới, khiến chút mơ ngủ cuối cùng của cô cũng tan biến hoàn toàn, cảm giác duy nhất có thể cảm nhận được là mùi hương của anh, cô gần như phải chịu đựng một nụ hôn long trời lở đất trong tư thế bị động.
Dưới chiếc chăn trắng, nhiệt độ trên lòng bàn tay anh như một ngọn lửa nóng bỏng ấn lên người cô qua lớp quần áo.
Như có phép thuật vậy, trong tay Trần Tư Niên chẳng biết từ khi nào đã có một chiếc bao cao su màu đỏ.
Tang Hiểu Du nhìn nó rồi nhìn lên mặt anh, hơi thở run rẩy, ánh mắt nóng bỏng của anh gần như thiêu chết cô...
Cô cố gắng kéo lại chút lý trí tỉnh táo cuối cùng, ấn tay lên vai anh: "Cầm thú, đây là... đây là phòng bệnh!"
"Không sao, anh khóa trái cửa rồi!" Tần Tư Niên mỉm cười, giọng nói đầy gợi cảm.
Tang Hiểu Du nghiêng đầu nhìn về phía phòng bệnh, quả nhiên bên trong đã được khóa trái, hơn nữa ô cửa sổ bằng kín trên tấm cửa còn được che chặt bằng tấm rèm trắng, có thể thấy anh đã mưu đồ sẵn từ lâu!
Cô run rẩy cất giọng nhắc nhở: "Chẳng phải anh nói còn ca phẫu thuật sao?"
"Tám rưỡi, còn một tiếng nữa mới tới, kịp!" Tần Tư Niên mỉm cười, ngữ khí mang theo chút gian xảo, nhất là chữ cuối cùng anh nghiến răng, cực kỳ nóng.
Tang Hiểu Du hình như còn muốn nói gì đó nhưng một lần nữa bị anh bịt miệng.
Bờ môi mỏng của Tần Tư Niên dịch chuyển sang vành tai cô, anh phả một hơi vào tai cô: "Bà Tần, nhớ anh không?"
Mỗi lần anh dùng xưng hô ấy, cô đều không kiểm soát được nhịp tim đập loạn của mình.
Tang Hiểu Du nghiêng đầu, vùi khuôn mặt nóng rực vào gối, vì có một khoảnh khắc, cảm giác thật sự của cô nói cho cô biết, hóa ra cô nhớ anh...
Cô không nói được lời nào, chỉ giương mắt nhìn anh thực hiện mọi sự phòng bị cần thiết.
Hơi thở hắt ra càng lúc càng mỏng manh, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng cao.
Vào lúc hai con người khó mà chia lìa, bỗng có tiếng bước chân vang tới gần bên cửa. Tang Hiểu Du lập tức giật mình. Cô quên mất một việc quan trọng nhất, sáng nào cô y tá cũng phải tới kiểm tra phòng...
Cô hoảng sợ không tưởng được, khẽ hỏi cô: "Y tá tới kiểm tra phòng, phải làm sao..."
"Không sao!" So với sự bối rối của cô, Tần Tư Niên rất thản nhiên.
Cánh cửa truyền tới tiếng động, người bên ngoài đang vặn khóa, cố gắng đẩy cửa ra. Nhưng thử mấy lần, người ấy vẫn không mở ra được, tiếng lẩm bẩm của cô y tá vọng vào: "Cánh cửa này sao lại hỏng rồi, số máy của phòng kỹ thuật là bao nhiêu nhỉ?"
"Thôi bỏ đi, tôi tự đi tìm người cho xong!"
...
Tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, bờ môi của Tần Tư Niên một lần nữa rơi xuống mi mắt cô.
Anh cắn vào tai cô: "Tập trung một chút!"
Tang Hiểu Du sợ đến nỗi không dám bật ra tiếng động, trong căng thẳng lại có chút phấn khích lạ lẫm. Mí mắt cô đỏ rực, cô như một con thuyền tròng trành trong vòng xoáy do anh tạo ra.
Mười lăm phút sau, cửa phòng được đẩy ra.
Bên ngoài, y tá và nhân viên kỹ thuật đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác.
Hai người chỉ đẩy nhẹ, cửa đã tự động bật mở, đập vào vách tường.
"Ấy? Sao giờ lại mở ra được rồi?" Cô y tá khó hiểu, nhìn thấy Tần Tư Niên mặc đồ phẫu thuật cũng ngẩn ra, lập tức cung kính chào: "Bác sỹ Tần!"
Tang Hiểu Du ngồi trên giường bệnh, cúi đầu giả vờ xem điện thoại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, khóe mắt liếc về phía người đàn ông ngay gần đó.
Tần Tư Niên hai tay đút tùi quần, đôi chân dài thẳng tắp tự nhiên, hoàn toàn không nhận ra chút hoảng sợ nào. Biểu cảm của anh bình thản, chỉ có cô biết, một giây trước khi cánh cửa đẩy ra, anh vừa mới mặc quần vào.
"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu, hỏi hờ hững: "Sao vậy?"
Cô y tá nghe vậy, chỉ vào cánh cửa phía sau, biểu cảm khó hiểu: "Ban nãy hình như nó rất khó mở, tôi đứng ngoài đẩy mãi vẫn không được..."
"Thế sao, vậy nhân viên kỹ thuật đến rồi, bảo anh ấy kiểm tra xem." Tần Tư Niên uể oải nhìn vào đồng hồ, nói nghiêm túc: "Tôi còn ca mổ, phải đi chuẩn bị!"
Nói xong, anh sải bước dài đi ra khỏi phòng bệnh.
Tang Hiểu Du nhìn bóng lưng vẻ nghiêm túc của anh rời đi, khóe miệng giật giật.
Khả năng diễn xuất này có thể tranh giải Oscar rồi!
Mới sáng ra đã tiến hành một màn vận động kịch liệt, Tang Hiểu Du quả thật ăn không tiêu.
Tuy rằng thể lực tiêu hao quá nhiều khiến cô không muốn nhúc nhích, nhưng ở lâu trong phòng bệnh quả thực cũng bí bách tưởng chết. Cô chống tay vào hông lên cầu đi bộ dạo một vòng, ngắm nhìn dòng xe tấp nập ở phía xa xa qua lớp kính thủy tinh. Khi cô chống hông quay trở về thì phát hiện có mấy y tá đang đứng quây trước cửa phòng mình.
Cô còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bất giác sát lại gần.
"Cô chắc chắn không? Bác sỹ Tần kết hôn thật á? Vợ của anh ấy đang nằm trong bệnh viện chúng ta?"
"Còn giả được sao, tối qua tôi trực ban đi vào phòng lấy thuốc, tận mắt nhìn thấy bác sỹ Tần nắm tay một cô gái mặc đồ bệnh viện đi vào trong, không né tránh một ai. Có điều cô gái kia cứ cúi gằm, tôi không nhìn thấy mặt chính diện trông như thế nào cả!"
"Tôi cũng có thể làm chứng! Hơn nữa, sáng sớm hôm nay, tôi cũng tận mắt nhìn thấy bác sỹ Tần từ trong một phòng bệnh đi ra, bên trong là một nữ bệnh nhân. Anh ấy ở đó cả đêm, không phải bà Tần thì còn ai vào đây!"
"Cô bảo, bà Tần này rốt cuộc trông như thế nào, thật muốn thấy mặt..."
...
Tang Hiểu Du nghe mà chống tay lên trán.
Cô đang do dự không biết có nên chuồn lẹ trước không thì cô y tá bất ngờ quay đầu, túm lấy cô và hỏi: "Cô à, cô có biết ai là vợ của bác sỹ Tần không?"
Tang Hiểu Du thấy họ có vẻ không định đi ngay mà có ý ôm cây đợi thỏ, e rằng cả ngày mình cũng không được sống yên. Không thể nào trốn mãi không về phòng, cô đành thừa nhận, điếc không sợ súng: "... Tôi đây!"
Cả đám y tá nghe xong, ngẩn người nhìn cô.
Tang Hiểu Du hắng giọng, ngượng ngập nói: "Xin lỗi, có thể nhường đường cho tôi vào trong không?"
Sau đó, dưới ánh nhìn đồng loạt của tất cả mọi người, cô điềm tĩnh đi vào phòng.
Cả đám y tá bỗng chốc chạy tan biến như ong vỡ tổ, cả thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Tang Hiểu Du bò lại giường, đang định nằm xuống thì trước cửa bỗng vang lên một loạt tiếng ồn. Những cô y tá kia lại bắt đầu lén la lén lút bò lên cửa nhìn vào trong.
Sau khi bị cô phát hiện, họ liền xông vào phòng, quây kín xung quanh giường bệnh.
"Chị Tần, chị và bác sỹ Tần kết hôn lâu chưa?"
"Hai người quen nhau khi nào, làm sao mà quen, chị đã hạ gục bác sỹ Tần bằng cách nào? Sau này nếu bác sỹ Tần có quát mắng bọn em nữa, chị có thể nói đỡ vài câu giúp bọn em không? Anh ấy nghiêm khắc quá, chắc ở nhà cũng nghiêm với chị thế đúng không?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của họ, một người xưa nay chỉ quen phỏng vấn người khác như Tang Hiểu Du quả thực không thể tiếp chiêu.
Cuối cùng, có người còn hỏi: "Chị Tần, cuộc sống vợ chồng của hai người có hài hòa không?"
"..." Tang Hiểu Du thẳng thừng nhắm mắt lại vờ chết.
Cũng may, ngày mai là cô được xuất viện rồi!
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là chiều, Tang Hiểu Du lấy túi xách trong tủ ra, dọn dẹp qua một chút những đồ dùng cá nhân. Như thế sáng sớm mai ra viện có thể gọn gàng hơn một chút.
Lúc cất lại vào tủ, từ ngăn trong của túi xách rơi ra một tấm thiệp.
Nói chính xác hơn là một tấm thiệp đám cưới.
Đêm hôm trước sau khi đi khỏi bệnh viện, chiếc taxi mà Tang Hiểu Du đi đâm phải Trì Đông say rượu. Sau đó Từ Vũ Nhu vội tới bệnh viện, trước khi cô đi thì gọi giật cô lại, đưa cô tấm thiệp mời này. Khi đó cô tiện tay nhét vào ngăn túi, từ đầu tới cuối không hề lấy ra xem lại.
Dù sao cũng yêu nhau từ hồi đại học, nét chữ của Trì Đông rất quen thuộc với cô, nét chữ trên này rất thanh tú, vừa nhìn đã biết là của Từ Vũ Nhu. Cô dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, Từ Vũ Nhu chắc chắn là viết tại chỗ sau khi nhận được điện thoại của cô, chẳng qua là muốn thể hiện và tuyên bố chủ quyền của mình.
Tang Hiểu Du cảm thấy buồn cười, cô chẳng buồn so đo với đối phương, cũng không suy nghĩ rốt cuộc có nên đi hay không.
Tính toán lại thì hình như là ngày kia rồi...
Hành lang vang lên một loạt những tiếng bước chân hỗn tạp, ngay sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra đột ngột.
Tang Hiểu Du tiện tay bỏ thiệp vào trong túi áo bệnh viện, đứng thẳng người lên xem. Cô y tá chạy vào trong chính là người ban nãy hỏi quan hệ vợ chồng của họ có hòa hợp không, miệng hét to: "Chị Tần, không hay rồi!"
Cô đỏ mặt, ngượng ngập hỏi: "Sao vậy?"
"Bác sỹ Tần!" Cô y tá chống tay lên đuôi giường thở hồng hộc: "Đám người nhà tối qua làm loạn bệnh viện lại tới rồi, kiếm thêm không ít người, chặn bác sỹ Tần lại khi anh ấy vừa mổ xong, bắt anh ấy phải đưa lời giải thích, làm ầm ĩ lên không thể can ngăn nổi! Sau khi nhìn thấy, em lập tức đến báo với chị!"
"Cái gì!" Tang Hiểu Du mặt biến sắc.
Cô rảo bước cùng cô y tá đi ra khỏi phòng bệnh. Trong thang máy, cô y tá vẫn còn huyên thuyên: "Thật là tức chết đi được! Những tưởng tối qua là kết thúc rồi, không ngờ đám người nhà này thật sự quá đáng, tìm cả đám cô dì chú bác tới bệnh viện gây rối!"
"Bác sỹ Tần vừa mổ xong một ca dài hơn bốn tiếng, chưa kịp uống miếng nước đã bị họ chặn ngay trước cửa phòng mổ, bắt anh ấy chịu trách nhiệm về cái chết của ông lão. Chịu trách nhiệm kiểu gì chứ, người đã được đưa vào phòng xác rồi!"
Từ thang máy đi ra, ở phía xa, quả nhiên họ nhìn thấy có không ít người tập trung ở đầu hành lang.
Tiếng la ó ầm ĩ một quãng, cùng với tiếng khóc long trời lở đất.
Tang Hiểu Du nhíu mày, qua đám người chi chít, cô vẫn lập tức nhìn thấy ngay Tần Tư Niên bị vây ở giữa. Anh mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, mũ còn chưa kịp cởi, đứng sát vào tường, vì cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm.
Bảo vệ đang duy trì trật tự nhưng vẫn không ngăn được đám người nhà hùng hùng hổ hổ kia, lần lượt chỉ tay vào anh lớn giọng chỉ trích.
Cô y tá đứng bên phẫn nộ bất bình: "Chị Tần, em nói cho chị nghe, người nhà vô lý trước. Đám con cháu này chính là ăn sung mặc sướng rồi hóa lười biếng, không có công ăn việc làm đàng hoàng, nhắm vào đồng lương nghỉ hưu cao của ông lão! Lúc trước khi bệnh nhân ở phòng theo dõi, nào có thấy họ tới tận hiếu, toàn do các y tá chăm sóc. Bây giờ chạy đến đây đập phá đòi công lý nỗi gì chứ!"
Không chỉ cô ấy, Tang Hiểu Du cũng vô cùng bức xúc.
Từ xa, cô nhìn thấy bờ môi Tần Tư Niên mím lại thành một đường thẳng. Anh không nói lời nào, cũng không giận dữ. Có điều trong bàn tay buông thõng của anh, chiếc khẩu trang sắp bị bóp nát, khớp ngón tay trắng bệch ra.
Nếu anh chỉ là Tần thiếu thì anh hoàn toàn có thể nổi xung lên, nhưng bây giờ anh là bác sỹ, có trách nhiệm trên người.
Tang Hiểu Du cuộn chặt tay lại, có thể đồng cảm với tâm trạng của anh lúc này.
Đột nhiên, từ giữa đám người có một người đàn ông lao ra, tiến lên túm cổ Tần Tư Niên: "Bố tôi ở trong bệnh viện này lâu như vậy rồi, sao tới tay anh là mất mạng ngay? Anh giải thích rõ ràng cho tôi!"
Tang Hiểu Du nhìn thấy vậy, gần như không buồn suy nghĩ, co cẳng chạy về phía trước.
"Này, anh làm gì đó!"
Cô thẳng thừng chen vào giữa hai người, nghiến răng nghiến lợi hét.
Tần Tư Niên không nói lời nào nãy giờ, sau khi nhìn thấy cô bèn nhíu mày quát: "Em chạy tới đây làm gì?"
Tang Hiểu Du đang định đáp lại anh thì lại liếc thấy gã đàn ông vừa rồi giơ cao nắm đấm lên, chực chờ đấm xuống mặt Tần Tư Niên. Cô không buồn suy nghĩ, lập tức chặn trước mặt anh.
Cú đấm đó mang theo làn gió cực mạnh, thẳng thừng rơi xuống xương gò má trái của cô.
Tang Hiểu Du kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy trung khu thần kinh một bên má đã tê dại rồi, tai thì kêu ù ù.
"Sao anh lại đánh người!" Cô y tá nhỏ len lỏi vào trong cùng cô thấy vậy lập tức kêu toáng lên: "Chị Tần, chị không sao chứ?"
Tang Hiểu Du lắc đầu. Nói không sao là giả, lúc này cô đã đau tới mức răng va vào nhau lập cập, nói không nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook