Khi Bạn Là Của BTS
-
Chương 18: Đơn phương .. (phần 1) /
Bạn là học sinh năm nhất của trường đại học danh giá, Trường Đại Học Cảnh Sát Hàn Quốc, bạn đã học đến mức ngủ không chịu ngủ, ăn không chiụ ăn chỉ để thi đậu vào trường Hàn Quốc thôi, đó là ước mơ từ lúc bạn ở Việt Nam và sang Hàn Quốc để học, điểm thi bạn rất cao khiến ai cũng ghen tị và đó là thành quả mồ hôi và nước mắt bạn đổ ra, nhưng chỉ mới vào trường ấy bạn lại trúng tiếng sét ái tình của tiền bối năm 2, anh là Kim Taehyung, anh mang gương mặt thu hút mọi ánh nhìn của các nữ sinh trường đó, gương mặt của anh phải nói là đạt chuẩn tỉ lệ đẹp của Hàn Quốc, nhưng bạn chỉ dám đứng nhìn từ xa, không thể nào tiến lại gần, khoảng cách bạn và anh quá xa, đành vậy thôi, bạn đơn phương anh thật rồi! Nó đau lắm!
/ Giờ học /
Cô giáo: Hôm nay có kết quả việc học...
Bạn hồi hộp với điểm thi kết quả mà cô sẽ phát biểu, nếu bạn thắng sẽ được đi cắm trại với các bạn đạt điểm đến 80, còn dưới 80 thì ở lại kí túc xá đi, bạn muốn đi để tham quan thiên nhiên rồi có chút kiến thức về loài thảo dược.
Cô giáo: Và tất nhiên các sinh viên năm 2 sẽ hướng dẫn các em...
Sinh viên năm 2, có cả Taehyung?, tôi tưởng đi cắm trại lần này sẽ xả được stress, quên đi Taehyung, ai ngờ lại là sinh viên năm 2.
Cô giáo: Có 9 em đạt đạt trên 80...
Cô đọc từng lượt tên học sinh đạt điểm, và học sinh cuối cùng đạt được điểm cao nhất là.
Cô giáo: Là Y/N ( Your name: Tên của bạn)
Bạn: Em?
Cô giáo: Đúng... em đạt điểm cao nhất là 98 điểm, cô rất tự hào về em, cho nên em sẽ được đi cắm trại với các bạn, thời gian qua chắc em mệt rồi, cho nên đi cắm trại vui vẻ nhé!
Bạn như muốn nhảy lên ăn mừng, đó là do bạn siêng học nên phải đạt kết quả thế thôi, những học sinh khác nhìn bạn bằng cặp mắt ngưỡng mộ, bạn vô cùng tự hào.
Bạn: Cảm ơn cô!
Sáng ngày mai bạn thức sớm để chuẩn bị đồ như để thay, ăn rồi ngủ, bạn cũng cẩn thận lấy thêm đồ để đề phòng như có rắn hay thú hoang, lớp bạn tập trung đủ 9 người có thêm khối A và B.
Lớp bạn rồi 2 khối kia chia thành 2 xe, bạn lên xe thứ 2, chỉ vào xe mà đã hết chỗ rồi, nhìn qua bên kia còn 1 chỗ, đó là chỗ của tiền bối không ai khác mà là Taehyung, bạn tự nhiên quay đi chỗ khác.
Taehyung: Nè... ở đây có chỗ trống sao em không vào ngồi đi? sao lại đứng ở đó?
Bạn nhìn quanh, ai cũng có chỗ ngồi trừ bạn nên bạn chợt nhận ra.
Bạn: K... không cần đâu... tiền bối!
Taehyung: Sao lại không? Em lại ngồi với tôi này...
Bạn: Vâng... cảm ơn tiền bối...
Bạn gục mặt ngồi kế bên Taehyung, anh chỉ mỉm cười với bạn, đây là lần đầu tiên bạn nói chuyện với anh, sao lại hồi hộp đến thế, bây giờ anh quay đi bên phía cửa sổ, xe bắt đầu chạy trên con đường đầy hoa anh đào rơi, thật là đẹp như một câu chuyện ngôn tình mà cái kết có nói biết là sẽ tốt đẹp hay là buồn bã, bạn ngước lên nhìn anh đang ngửa mặt lên rồi nhắm mắt lại, anh vừa đeo tai phone vừa nghe nhạc, anh như 1 bức tranh kiệt tác xuất sắc, màu tai phone đen không ảnh hưởng đến làn da trắng với bộ đồ trắng mà anh đang mặc, bạn vẫn nhìn anh cho đến khi anh mở mắt.
Taehyung: Nghe nhạc không?
Bạn đã cố từ chối nhưng anh vẫn lấy 1 bên tai phone gắn vào tai cho bạn, bạn đỏ mặt quay sang chỗ khác không quên lời cảm ơn dành cho anh chàng bạn đơn phương.
Taehyung: Mà... em học khối nào thế?
Bạn: Dạ.... là khối C!
Taehyung: À... điểm thi của em là bao nhiêu thế?
Bạn: Dạ là... 98 điểm! Còn tiền bối...
Taehyung: Anh chỉ được 87 thôi... thua em rồi, mà em học giỏi quá nhỉ!
Anh rất vui vẻ nói chuyện với bạn, bạn thấy hình ảnh anh lúc này rất khác so với lúc bạn tình cờ gặp anh, lúc anh hờ hững nhìn bạn, khiến bạn hơi lo và sợ, anh đi đâu cũng có đám nữ sinh hú hét đi theo hết, bạn cảm thấy anh rất cởi mở và hài hước nên cũng mở lòng hơn.
Bạn: Mà tiền bối... thi vào ngành cảnh sát là bao nhiêu điểm thế?
Taehyung: À... anh thi được 95 điểm! Haizz chỉ thiếu 0.5 điểm thôi...
Anh tỏ vẻ tiếc nuối, rồi bạn chỉ cười ngượng khi anh nũng nịu nói chuyện với bạn, bạn và anh vui vẻ nên khi bạn nhìn qua bên kia, đám nữ nhìn bạn chằm chằm rồi tỏ vẻ ghen tị, rồi hăm dọa, anh nhìn bạn 1 lúc sau đó nhìn về phía cửa sổ tiếp tục mãi ngắm cây anh đào bên đường nở rộ trải dài suốt đoạn đường đến điểm cắm trại.
Taehyung: À... em là người Việt hả?
Bạn: Vâng... em là người Việt...
Taehyung: Công nhận em giỏi tiếng Hàn thật... nói cũng rất thành thạo... ( anh giơ ngón cái lên)
Bạn: Em chỉ biết chút thôi tiền bối... ( cười tươi)
Taehyung: Đừng gọi anh là tiền bối nữa... anh không thích gọi thế đâu ~~~
Bạn: Vâng...
Bạn nói xong chợp mắt 1 chút, âm thanh của bài hát làm cho bạn chìm sâu vào giấc ngủ mơ hồ, một giấc mơ đẹp đến nỗi bạn không muốn thoát ra...
( còn tiếp)
/ Giờ học /
Cô giáo: Hôm nay có kết quả việc học...
Bạn hồi hộp với điểm thi kết quả mà cô sẽ phát biểu, nếu bạn thắng sẽ được đi cắm trại với các bạn đạt điểm đến 80, còn dưới 80 thì ở lại kí túc xá đi, bạn muốn đi để tham quan thiên nhiên rồi có chút kiến thức về loài thảo dược.
Cô giáo: Và tất nhiên các sinh viên năm 2 sẽ hướng dẫn các em...
Sinh viên năm 2, có cả Taehyung?, tôi tưởng đi cắm trại lần này sẽ xả được stress, quên đi Taehyung, ai ngờ lại là sinh viên năm 2.
Cô giáo: Có 9 em đạt đạt trên 80...
Cô đọc từng lượt tên học sinh đạt điểm, và học sinh cuối cùng đạt được điểm cao nhất là.
Cô giáo: Là Y/N ( Your name: Tên của bạn)
Bạn: Em?
Cô giáo: Đúng... em đạt điểm cao nhất là 98 điểm, cô rất tự hào về em, cho nên em sẽ được đi cắm trại với các bạn, thời gian qua chắc em mệt rồi, cho nên đi cắm trại vui vẻ nhé!
Bạn như muốn nhảy lên ăn mừng, đó là do bạn siêng học nên phải đạt kết quả thế thôi, những học sinh khác nhìn bạn bằng cặp mắt ngưỡng mộ, bạn vô cùng tự hào.
Bạn: Cảm ơn cô!
Sáng ngày mai bạn thức sớm để chuẩn bị đồ như để thay, ăn rồi ngủ, bạn cũng cẩn thận lấy thêm đồ để đề phòng như có rắn hay thú hoang, lớp bạn tập trung đủ 9 người có thêm khối A và B.
Lớp bạn rồi 2 khối kia chia thành 2 xe, bạn lên xe thứ 2, chỉ vào xe mà đã hết chỗ rồi, nhìn qua bên kia còn 1 chỗ, đó là chỗ của tiền bối không ai khác mà là Taehyung, bạn tự nhiên quay đi chỗ khác.
Taehyung: Nè... ở đây có chỗ trống sao em không vào ngồi đi? sao lại đứng ở đó?
Bạn nhìn quanh, ai cũng có chỗ ngồi trừ bạn nên bạn chợt nhận ra.
Bạn: K... không cần đâu... tiền bối!
Taehyung: Sao lại không? Em lại ngồi với tôi này...
Bạn: Vâng... cảm ơn tiền bối...
Bạn gục mặt ngồi kế bên Taehyung, anh chỉ mỉm cười với bạn, đây là lần đầu tiên bạn nói chuyện với anh, sao lại hồi hộp đến thế, bây giờ anh quay đi bên phía cửa sổ, xe bắt đầu chạy trên con đường đầy hoa anh đào rơi, thật là đẹp như một câu chuyện ngôn tình mà cái kết có nói biết là sẽ tốt đẹp hay là buồn bã, bạn ngước lên nhìn anh đang ngửa mặt lên rồi nhắm mắt lại, anh vừa đeo tai phone vừa nghe nhạc, anh như 1 bức tranh kiệt tác xuất sắc, màu tai phone đen không ảnh hưởng đến làn da trắng với bộ đồ trắng mà anh đang mặc, bạn vẫn nhìn anh cho đến khi anh mở mắt.
Taehyung: Nghe nhạc không?
Bạn đã cố từ chối nhưng anh vẫn lấy 1 bên tai phone gắn vào tai cho bạn, bạn đỏ mặt quay sang chỗ khác không quên lời cảm ơn dành cho anh chàng bạn đơn phương.
Taehyung: Mà... em học khối nào thế?
Bạn: Dạ.... là khối C!
Taehyung: À... điểm thi của em là bao nhiêu thế?
Bạn: Dạ là... 98 điểm! Còn tiền bối...
Taehyung: Anh chỉ được 87 thôi... thua em rồi, mà em học giỏi quá nhỉ!
Anh rất vui vẻ nói chuyện với bạn, bạn thấy hình ảnh anh lúc này rất khác so với lúc bạn tình cờ gặp anh, lúc anh hờ hững nhìn bạn, khiến bạn hơi lo và sợ, anh đi đâu cũng có đám nữ sinh hú hét đi theo hết, bạn cảm thấy anh rất cởi mở và hài hước nên cũng mở lòng hơn.
Bạn: Mà tiền bối... thi vào ngành cảnh sát là bao nhiêu điểm thế?
Taehyung: À... anh thi được 95 điểm! Haizz chỉ thiếu 0.5 điểm thôi...
Anh tỏ vẻ tiếc nuối, rồi bạn chỉ cười ngượng khi anh nũng nịu nói chuyện với bạn, bạn và anh vui vẻ nên khi bạn nhìn qua bên kia, đám nữ nhìn bạn chằm chằm rồi tỏ vẻ ghen tị, rồi hăm dọa, anh nhìn bạn 1 lúc sau đó nhìn về phía cửa sổ tiếp tục mãi ngắm cây anh đào bên đường nở rộ trải dài suốt đoạn đường đến điểm cắm trại.
Taehyung: À... em là người Việt hả?
Bạn: Vâng... em là người Việt...
Taehyung: Công nhận em giỏi tiếng Hàn thật... nói cũng rất thành thạo... ( anh giơ ngón cái lên)
Bạn: Em chỉ biết chút thôi tiền bối... ( cười tươi)
Taehyung: Đừng gọi anh là tiền bối nữa... anh không thích gọi thế đâu ~~~
Bạn: Vâng...
Bạn nói xong chợp mắt 1 chút, âm thanh của bài hát làm cho bạn chìm sâu vào giấc ngủ mơ hồ, một giấc mơ đẹp đến nỗi bạn không muốn thoát ra...
( còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook