Khi Anh Gặp Em
-
Chương 3: Tôi đã nói tất cả chỉ là dối trá (3)
Tử Quan trằn trọc một hồi rồi quyết định ngồi dậy luôn, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã không còn là màu đen kịt của bóng đêm khi trên đường đi tới bệnh viện nữa, đã có vài tia mặt trời ló rạng, nhuộm màu đen cực hạn cao nhất thành màu xám xám, có lẽ là chẳng bao lâu nữa ánh bình minh sẽ bắt đầu phô ra.
Tiêu Trí Viễn vẫn ngồi trên sofa đọc tài liệu, thấy cô ngồi dậy anh cũng không nói năng gì, chỉ là đứng lên và mang theo tấm chăn nhung ấm áp đi tới khoác lên vai cô.
“Có chuyện em muốn bàn với anh.” Tử Quan dựa lưng vào gối mềm, do dự lên tiếng.
“Nếu là chuyện ly hôn thì không cần phải mở miệng nữa.” Trong nháy mắt mặt mày anh trở nên lạnh lùng, đứng bên giường, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống nhìn cô
“Không phải thế.” Tử Quan giật mình, “Tiêu Trí Viễn, em được thăng chức rồi.”
Anh trầm mặc một lát cuối cùng ngược lại cong khóe môi lên cười nhạt, “Em không phải đã từ chối rồi sao?”
Ý muốn tự vả vào miệng mình lóe lên trong đầu Tử Quan một phút, chuyện công việc, giữa bọn họ thường chẳng bao giờ can thiệp hay hỏi han đối phương.
Một ngày anh trăm công nghìn việc, tất nhiên sẽ không kể lể những chuyện mà cô không hiểu với cô; còn cô chỉ là một nhân viên quèn tầm thường, anh cũng chẳng có hứng thú nghe mấy chuyện lặt vặt kiểu bát cơm, củ hành, củ tỏi của cô… À, hơn nữa thực ra đâu chỉ có công việc? Ngoại trừ vấn đề của con gái, họ thường rất ít khi mở lời với nhau.
“Sao anh lại biết được?”
Tiêu Trí Viễn quay lại ngồi lên ghế sofa, tầm nhìn không rời khỏi màn hình laptop: “Tiêu phu nhân, anh không giống em chẳng quan tâm đến bất kể chuyện gì của một nửa kia.”
Tử Quan nghẹn lời, cô cố gắng bỏ qua ngữ khí đầy trào phúng của anh, nói rất bình thản: “Vốn dĩ em đã từ chối rồi, có điều bộ phận của bọn em thực sự không tìm được người, cho nên đồng ý tiếp quản công việc một vài ngày.”
Anh buông giấy tờ trong tay xuống, mười ngón tay đặt cả lên đầu gối và nhìn cô đầy chăm chú: “Cho nên, bây giờ em muốn nói với anh rằng mỗi ngày sau này em đều phải ở bên ngoài uống rượu xã giao như đêm qua? Để Lạc Lạc ở nhà một mình?”
“Không phải vậy…” Tử Quan bất lực giải thích, “Em chỉ làm tạm vài ngày…”
“Tiêu phu nhân, em đang trách móc anh mỗi tháng chu cấp ít tiền quá, cho nên em mới phải liều mạng bên ngoài như vậy?” Anh cười lạnh một tiếng, “Ban đầu lúc em muốn ra ngoài làm việc, em đã đồng ý với anh điều gì?”
Lúc đó họ đã quyết định đưa Lạc Lạc gửi nhà trẻ, Tử Quan ở nhà rảnh rỗi hai ngày cuối cùng đã quyết tâm đi ra ngoài tìm việc
Chắc là vì bằng cấp của cô không tệ, trong hồ sơ cũng viết đã từng ra nước ngoài cho nên liên tiếp nhận được thông báo tới phỏng vấn. Trước khi đi làm, Tiêu Trí Viễn thần thông quảng đại đã biết chủ ý của cô, vì vậy hai người lại ầm ĩ một trận.
Cô ném vỡ hết mấy chiếc bình hoa pha lê được làm thủ công ở Italy có giá trên trời ngoài phòng khách, còn anh chỉ khàn giọng nói: “Tang Tử Quan, cô muốn làm việc cũng được, quỹ từ thiện của tập đoàn sẽ giao hết cho cô.”
“Tôi không cần đến công việc anh bố thí.” Cô nhìn anh đầy chán ghét.
Người phụ nữ trước mắt này cứng rắn không được, mềm mỏng không xong, lại không thể đánh chửi, Tiêu Trí Viễn thật rất muốn đạp cánh cửa kia rồi xông thẳng ra ngoài, hoặc là tiến lên bóp chết cô. Giằng co một hồi, hiệp thương của hai người đã thu được kết quả trên nền đất đầy mảnh vụn thủy tinh: cô có thể tự đi tìm công việc cho mình, nhưng tính chất công việc, nội dung công việc phải thông báo cho đối phương, hơn nữa cả hai đều đã đồng ý tiếp nhận điều này.
Nhắc đến chuyện cũ, Tử Quan bỗng nhiên cảm thấy chán chường.
“Tiêu Trí Viễn, Lạc Lạc sốt một tuần, tôi thức đêm ngồi bên cạnh nó đủ bảy ngày, còn anh thì sao? Anh ôm đàn bà ngủ say trên giường!” Cô dừng lại một chút, “So với việc chờ anh tới, tôi thà học cách cân bằng giữa Lạc lạc và công việc còn tốt hơn!”
Mỗi chữ một câu của cô ngữ khí cũng không phải quá sắc bén nhưng lại giống như từng lưỡi dao găm sắc nhọn đâm vào anh nhiều đến mức anh phải run lên, hô hấp càng trở nên gấp gáp.
“Tùy cô” Một lúc lâu sau, có lẽ là đã lấy lại được bình tĩnh, Tiêu Trí Viễn mới hờ hững nhếch môi, chẳng giải thích gì thêm, “Chỉ cần không đến mức chật vật như ngày hôm qua, cô muốn làm gì cũng được.”
Thái độ của anh không cứng đầu như mấy lần trước, Tử Quan thở phào một hơi rồi lại nằm xuống giường cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của anh: “Cô có biết vì sao Phương Gia Lăng lại qua đó không?”
Tử Quan không khỏi giật mình, điều động nhân sự cao cấp làm sao cô biết được?
“Xem chừng cô một chút cũng không quan tâm đến biến động trong ngành mình công tác.”Tiêu Trí Viễn vẫn buông lời không mặn không nhạt như trước, “Chỉ mong cô có thể ngồi vững chắc ở vị trí đó.”
Lúc Tử Quan tỉnh ngủ thì Tiêu Trí Viễn đã đi rồi.
Lúc ấy, dì Vương – người đã ở nhà họ Tiêu hơn nửa đời người mới chu đáo múc cho cô một bát cháo trắng: “Ai da, sao tự nhiên lại bị bệnh?”
Tử Quan miễn cưỡng mỉm cười: “Lạc Lạc được đưa đi đâu rồi ạ?”
“Lão gia đang chơi với nó trong vườn.” Dì Vương bật TV, nhìn cô ăn từng miếng cháo, “Bác sĩ bảo sao?”
“Không có gì, hôm nay có thể xuất viện” Tử Quan hờ hững nói.
“À, Tiểu Viễn đi làm rồi.” Dì Vương kể rất tự nhiên, “Sáng sớm đã gọi điện tới bảo dì nấu bữa sáng mang qua đây, nói cháu thích nhất là ăn cháo dì nấu”
Tử Quan nhếch môi: “Phải, cháo dì nấu là ngon nhất.”
“… Nguy cơ của tập đoàn Nguyên Tân càng ngày càng sâu sắc hơn, mấy ngày trước, người phát ngôn của tập đoàn tuyên bố, vì phải bồi hoàn một khoản nợ lớn nên hiện tại đã bán ra ngoài 58.91% cổ phần của công ty công nghiệp nặng Quảng Xương đang nắm trong tay…”
Chiếc thìa dừng lại một lát, Tử Quan ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV, người dẫn chương trình tài chính kinh tế đang lật một trang tài liệu trên bàn.
“Dì, bật to volume lên một chút.” Cô bất giác thúc giục
“Công ty công nghiệp nặng Quảng Xương là một tài sản đặc biệt nổi trội của Tập đoàn Nguyên Tân, sản lượng sản xuất bánh răng, hộp biến tốc luôn đứng đầu trong những công ty cùng ngành trên toàn quốc, có rất nhiều mối hợp tác cùng những công ty, tập đoàn nổi tiếng ở nước ngoài. Có thể nói, lần bán công ty Quảng Xương này sẽ tạo ra cho những công ty khác trong ngành công nghiệp nặng một cơ hội ngàn năm khó gặp!”
Tin tức thật ngắn gọn, nhưng khi nó vào tai Tử Quan, nó không chỉ đơn giản như tin tức của một vụ bạo động.
“Xem chừng cô một chút cũng không quan tâm đến biến động trong ngành mình công tác… Chỉ mong cô có thể ngồi vững chắc ở vị trí đó.”
… Tử Quan đã hiểu ý tứ của Tiêu Trí Viễn.
Những công ty làm trong ngành này gần như là chạy song song với nhau, Thượng Duy và Quang Khoa đều có quan hệ hợp tác mật thiết với Quảng Xương. Hiện tại Quảng Xương bị bán đi, xuất phát từ việc nâng cao lợi ích của mình, suy nghĩ đến việc tìm kiếm cơ hội phát triển mới trong ngành, hai công ty này chắc đều sẽ dùng toàn lực mà ra tay, một cuộc đại chiến thu mua nhất định sẽ nổ ra.
Tử Quan vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục những mối phỏng đoán thuận lý thành chương của mình,, bất kể là Thượng Duy hay Quang Khoa, khứu giác của những nhân tài cao cấp luôn khác hẳn với những nhân viên thứ chót tầng dưới, chuyện Quảng Xương bị bán này họ nhất định đã hiểu rõ từ lâu, thậm chí còn có thể là đã âm thầm chuẩn bị từ sớm. Phương Gia Lăng bỗng nhiên được điều tới tập đoàn Quang Khoa chắc cũng theo kế hoạch này. Chỉ có điều, duy chỉ có Tiêu Trí Viễn là chẳng lo lắng chút nào, anh luôn đánh giá quá cao năng lực bản thân. Tuy rằng đối với Quang Khoa cô đã che giấu thân phận bản thân mình gần đây lại được thăng chức nhưng dù xa đến đâu cũng không thể tiếp cận được với nơi cơ mật trong tập đoàn, hà tất phải lo buồn vô cớ?
Đang lúc miên man suy nghĩ, bác sĩ tới kiểm tra phòng. Đầu tiên liếc nhìn bảng ghi chép nhiệt độ cơ thể một chút, lại hỏi đến tình hình sức khỏe hiện tại, cuối cùng ông bác sĩ đó nói: “Sốt cao đến thế còn không chịu tới bệnh viện, đừng ỷ vào bản thân còn trẻ mà làm xằng bậy, coi thường sức khỏe, vẫn phải chú ý đến thân thể đấy.”
“KHông cần nằm viện chứ ạ?” Bản thân Tử Quan cũng hơi sờ sợ.
“Ngày mai tới đây truyền nước lần nữa là không vấn đề gì.” Bác sĩ ngoáy ngoáy viết rất nhanh, “Về nhà chú ý nghỉ ngơi, thức ăn cũng phải chú ý.”
Bác sĩ vừa đi thì điện thoại của Tử Quan reo
“Tử Quan? Hôm nay có đỡ hơn không?”
“Đỡ nhiều. Tối qua cảm ơn cậu, nửa đêm rồi còn gọi cậu đến giúp đỡ.”
“Cậu về nhà ngủ một giấc thật ngon.” Iris ân cần nhắc nhở, “Buổi tối còn có bữa tiệc gia đình nữa.”
Tử Quan lúc này mới chợt nhớ, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tuyển Liên – cháu trai của Tiêu Trí Viễn, đích tôn của nhà họ Tiêu. Cô bất giác lại thấy đầu ngâm ngẩm đau, nhà họ Tiêu là một gia tộc lớn như vậy, cho dù là một bữa tiệc gia đình nho nhỏ nhưng vẫn phải để ý đến sĩ diện mà lo liệu đầy đủ, cô vừa định mở miệng thì đối phương đã “hiểu người hiểu cả ý” nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, quà cáp đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Tử Quan nói rất thật lòng, “Iris không có cậu, tớ thật không biết phải làm cái gì nữa.”
Tử Quan về nhà rồi ngủ luôn đến tận chiều, thức dậy tắm rửa sạch sẽ, đeo đồ trang sức đẹp đẽ, tài xế vừa vặn gọi điện tới.
Thời tiết tháng năm thực ra rất ấm áp, vì lí do bị ốm nên cô mặc hơi nhiều quần áo, garage trong tầng hầm luôn bật một ngọn đèn lờ mờ, cô liếc mắt đã trông thấy chiếc ô tô mà Tiêu Trí Viễn hay ngồi.
Cô mơ hồ nhớ lại hình ảnh vẫn còn sót lại trong trí nhớ của ngày hôm qua: tối qua, anh đã bế cô đặt lên ghế sau, cứ như vậy nửa ôm cô, trên suốt đường đi chẳng phút nào buông ra. Kì lạ chính là, trên người anh hình như cũng không có hương vị mùi thơm hỗn tạp của phụ nữ mà chỉ có mùi bạc hà thơm mát sảng khoái – bản thân cô ốm đến mức ấy, ngồi ở trong xe cảm thấy váng vất, khó mà không có cảm giác buồn nôn.
Tử Quan kéo mở cửa xe, Tiêu Trí Viễn ngồi trên một chiếc ghế khác, nương theo ánh sáng bên ngoài liếc mắt nhìn cô rồi chờ cô an vị trên ghế của mình mới bảo tài xế lái xe đi.
Tiết trời hôm nay thật tốt, ánh mặt trời ngoài cửa kính ấm áp, cả thành phố cứ như được lướt đi, sáng tỏ đến mức làm người ta động lòng.
Xe trong khu vực trung tâm thành phố tắc thành nhiều hàng dài, chờ vài cái đèn đỏ. Tử Quan lần thức ba nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn, anh không còn tranh thủ từng giây từng phút xem giấy tờ cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đưa mắt ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ đầy vẻ đắc ý.
“Em xem được tin tức rồi.” Đây là câu nói đầu tiên kể từ lúc bắt đầu lên xe của Tử Quan.
“Tiêu phu nhân, tuy đã lấy nhau được bốn năm, nhưng chúng ta vẫn chưa tu luyện được đến cảnh giới hai vợ chồng hoàn toàn ăn khớp – em chỉ nói nửa vời là ý bảo anh đoán tiếp sao?” Tiêu Trí Viễn mỉm cười quay đầu lại, nheo đôi mắt nhìn cô, câu nói của anh nửa là châm chọc nửa là trêu chọc.
“Tin tức của công ty công nghiệp nặng Quảng Xương.” Tử Quan không thèm để ý đến ngữ khí của anh, tiếp tục nói, “Thượng Duy có phải có ý định thu mua hay không?”
Đầu ngón tay anh khẽ gõ nhịp trên đầu gối, ánh mặt trời bên ngoài đem khuôn mặtnhìn nghiêng góc cạnh rõ ràng ấy phân ra thành hai nửa, Tử Quan nhìn anh, cô cũng không rõ mình đang nhìn nửa nào của anh nữa, duy chỉ có đôi mắt anh là sáng như ngân hà.
“Em đang dùng lập trường nào để hỏi anh vậy?” Anh khẽ quay sang, “Vợ? Hay là nhân viên của Quang Khoa?”
Tử Quan mím chặt môi, cố gắng áp chế con tim đang đập loạn, lạnh lùng nói: “Không nói thì bỏ đi.”
“Người xưa còn biết không ngại học kẻ dưới, kính người bề trên mà.” Tiêu Trí Viễn nhìn khuôn mặt vì tức giận mà thoáng đỏ lên của cô, bỗng dưng cảm thấy thú vị liền cười khẽ: “Mới một chút như thế đã không nể mặt rồi?”
Tử Quan không thèm để ý đến anh.
Anh cũng không giận, chỉ chầm chậm nói: “Công tác thu mua đã tiến hành được hơn một năm nay rồi, bọn anh bên này, Quang Khoa bên kia liên tiếp tiếp cận Quảng Xương. Có điều là tin tức thì mới lộ ra gần đây mà thôi.”
Lực chú ý của Tử Quan lại một lần nữa đặt lên người anh, buột miệng hỏi: “Anh có nắm chắc không?”
Anh cười hờ hững “Nói như thế này đi, Thượng Duy và Quang Khoa đều là phá nồi thành thuyền – Ai thu mua thành công, ai có thể phát triển hoàn chỉnh được nghề nghiệp sẽ trở thành lão đại trong ngành”
Tử Quan rất chuyên tâm lắng nghe, mãi đến cuối cùng mới lưỡng lự hỏi: “Bố nói thế nào? Cho anh phụ trách toàn bộ dự án này ư?”
Tiêu Trí Viễn “ừm” một tiếng.
“Anh cả thì sao? Anh ấy nói gì?”
Anh vẫn chưa trả lời đã giơ tay ra vuốt ve mái tóc Tử Quan: “Sao em lại hỏi lắm như thế?”
Tử Quan bất giác tránh người ra xa, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Anh hơi ngạc nhiên.
Cô chỉ là chợt nhớ tới ngày hôm qua ở nhà hàng Sofia, anh cũng như vậy, thân mật vuốt tóc cô bạn gái ấy.
“Buồn nôn.” Cô ngoảnh đầu đi, thậm chí còn ngồi xa hơn một chút.
Tay của Tiêu Trí Viễn vẫn khựng lại trong không trung, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, trong nơi sâu nhất của con ngươi mắt hiện lên một tầng lo lắng mơ hồ, nụ cười cũng rất lạnh: “Tang Tử Quan, tôi còn tưởng em thực sự không thèm quan tâm.”
Tiêu Trí Viễn vẫn ngồi trên sofa đọc tài liệu, thấy cô ngồi dậy anh cũng không nói năng gì, chỉ là đứng lên và mang theo tấm chăn nhung ấm áp đi tới khoác lên vai cô.
“Có chuyện em muốn bàn với anh.” Tử Quan dựa lưng vào gối mềm, do dự lên tiếng.
“Nếu là chuyện ly hôn thì không cần phải mở miệng nữa.” Trong nháy mắt mặt mày anh trở nên lạnh lùng, đứng bên giường, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống nhìn cô
“Không phải thế.” Tử Quan giật mình, “Tiêu Trí Viễn, em được thăng chức rồi.”
Anh trầm mặc một lát cuối cùng ngược lại cong khóe môi lên cười nhạt, “Em không phải đã từ chối rồi sao?”
Ý muốn tự vả vào miệng mình lóe lên trong đầu Tử Quan một phút, chuyện công việc, giữa bọn họ thường chẳng bao giờ can thiệp hay hỏi han đối phương.
Một ngày anh trăm công nghìn việc, tất nhiên sẽ không kể lể những chuyện mà cô không hiểu với cô; còn cô chỉ là một nhân viên quèn tầm thường, anh cũng chẳng có hứng thú nghe mấy chuyện lặt vặt kiểu bát cơm, củ hành, củ tỏi của cô… À, hơn nữa thực ra đâu chỉ có công việc? Ngoại trừ vấn đề của con gái, họ thường rất ít khi mở lời với nhau.
“Sao anh lại biết được?”
Tiêu Trí Viễn quay lại ngồi lên ghế sofa, tầm nhìn không rời khỏi màn hình laptop: “Tiêu phu nhân, anh không giống em chẳng quan tâm đến bất kể chuyện gì của một nửa kia.”
Tử Quan nghẹn lời, cô cố gắng bỏ qua ngữ khí đầy trào phúng của anh, nói rất bình thản: “Vốn dĩ em đã từ chối rồi, có điều bộ phận của bọn em thực sự không tìm được người, cho nên đồng ý tiếp quản công việc một vài ngày.”
Anh buông giấy tờ trong tay xuống, mười ngón tay đặt cả lên đầu gối và nhìn cô đầy chăm chú: “Cho nên, bây giờ em muốn nói với anh rằng mỗi ngày sau này em đều phải ở bên ngoài uống rượu xã giao như đêm qua? Để Lạc Lạc ở nhà một mình?”
“Không phải vậy…” Tử Quan bất lực giải thích, “Em chỉ làm tạm vài ngày…”
“Tiêu phu nhân, em đang trách móc anh mỗi tháng chu cấp ít tiền quá, cho nên em mới phải liều mạng bên ngoài như vậy?” Anh cười lạnh một tiếng, “Ban đầu lúc em muốn ra ngoài làm việc, em đã đồng ý với anh điều gì?”
Lúc đó họ đã quyết định đưa Lạc Lạc gửi nhà trẻ, Tử Quan ở nhà rảnh rỗi hai ngày cuối cùng đã quyết tâm đi ra ngoài tìm việc
Chắc là vì bằng cấp của cô không tệ, trong hồ sơ cũng viết đã từng ra nước ngoài cho nên liên tiếp nhận được thông báo tới phỏng vấn. Trước khi đi làm, Tiêu Trí Viễn thần thông quảng đại đã biết chủ ý của cô, vì vậy hai người lại ầm ĩ một trận.
Cô ném vỡ hết mấy chiếc bình hoa pha lê được làm thủ công ở Italy có giá trên trời ngoài phòng khách, còn anh chỉ khàn giọng nói: “Tang Tử Quan, cô muốn làm việc cũng được, quỹ từ thiện của tập đoàn sẽ giao hết cho cô.”
“Tôi không cần đến công việc anh bố thí.” Cô nhìn anh đầy chán ghét.
Người phụ nữ trước mắt này cứng rắn không được, mềm mỏng không xong, lại không thể đánh chửi, Tiêu Trí Viễn thật rất muốn đạp cánh cửa kia rồi xông thẳng ra ngoài, hoặc là tiến lên bóp chết cô. Giằng co một hồi, hiệp thương của hai người đã thu được kết quả trên nền đất đầy mảnh vụn thủy tinh: cô có thể tự đi tìm công việc cho mình, nhưng tính chất công việc, nội dung công việc phải thông báo cho đối phương, hơn nữa cả hai đều đã đồng ý tiếp nhận điều này.
Nhắc đến chuyện cũ, Tử Quan bỗng nhiên cảm thấy chán chường.
“Tiêu Trí Viễn, Lạc Lạc sốt một tuần, tôi thức đêm ngồi bên cạnh nó đủ bảy ngày, còn anh thì sao? Anh ôm đàn bà ngủ say trên giường!” Cô dừng lại một chút, “So với việc chờ anh tới, tôi thà học cách cân bằng giữa Lạc lạc và công việc còn tốt hơn!”
Mỗi chữ một câu của cô ngữ khí cũng không phải quá sắc bén nhưng lại giống như từng lưỡi dao găm sắc nhọn đâm vào anh nhiều đến mức anh phải run lên, hô hấp càng trở nên gấp gáp.
“Tùy cô” Một lúc lâu sau, có lẽ là đã lấy lại được bình tĩnh, Tiêu Trí Viễn mới hờ hững nhếch môi, chẳng giải thích gì thêm, “Chỉ cần không đến mức chật vật như ngày hôm qua, cô muốn làm gì cũng được.”
Thái độ của anh không cứng đầu như mấy lần trước, Tử Quan thở phào một hơi rồi lại nằm xuống giường cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của anh: “Cô có biết vì sao Phương Gia Lăng lại qua đó không?”
Tử Quan không khỏi giật mình, điều động nhân sự cao cấp làm sao cô biết được?
“Xem chừng cô một chút cũng không quan tâm đến biến động trong ngành mình công tác.”Tiêu Trí Viễn vẫn buông lời không mặn không nhạt như trước, “Chỉ mong cô có thể ngồi vững chắc ở vị trí đó.”
Lúc Tử Quan tỉnh ngủ thì Tiêu Trí Viễn đã đi rồi.
Lúc ấy, dì Vương – người đã ở nhà họ Tiêu hơn nửa đời người mới chu đáo múc cho cô một bát cháo trắng: “Ai da, sao tự nhiên lại bị bệnh?”
Tử Quan miễn cưỡng mỉm cười: “Lạc Lạc được đưa đi đâu rồi ạ?”
“Lão gia đang chơi với nó trong vườn.” Dì Vương bật TV, nhìn cô ăn từng miếng cháo, “Bác sĩ bảo sao?”
“Không có gì, hôm nay có thể xuất viện” Tử Quan hờ hững nói.
“À, Tiểu Viễn đi làm rồi.” Dì Vương kể rất tự nhiên, “Sáng sớm đã gọi điện tới bảo dì nấu bữa sáng mang qua đây, nói cháu thích nhất là ăn cháo dì nấu”
Tử Quan nhếch môi: “Phải, cháo dì nấu là ngon nhất.”
“… Nguy cơ của tập đoàn Nguyên Tân càng ngày càng sâu sắc hơn, mấy ngày trước, người phát ngôn của tập đoàn tuyên bố, vì phải bồi hoàn một khoản nợ lớn nên hiện tại đã bán ra ngoài 58.91% cổ phần của công ty công nghiệp nặng Quảng Xương đang nắm trong tay…”
Chiếc thìa dừng lại một lát, Tử Quan ngẩng đầu nhìn lên màn hình TV, người dẫn chương trình tài chính kinh tế đang lật một trang tài liệu trên bàn.
“Dì, bật to volume lên một chút.” Cô bất giác thúc giục
“Công ty công nghiệp nặng Quảng Xương là một tài sản đặc biệt nổi trội của Tập đoàn Nguyên Tân, sản lượng sản xuất bánh răng, hộp biến tốc luôn đứng đầu trong những công ty cùng ngành trên toàn quốc, có rất nhiều mối hợp tác cùng những công ty, tập đoàn nổi tiếng ở nước ngoài. Có thể nói, lần bán công ty Quảng Xương này sẽ tạo ra cho những công ty khác trong ngành công nghiệp nặng một cơ hội ngàn năm khó gặp!”
Tin tức thật ngắn gọn, nhưng khi nó vào tai Tử Quan, nó không chỉ đơn giản như tin tức của một vụ bạo động.
“Xem chừng cô một chút cũng không quan tâm đến biến động trong ngành mình công tác… Chỉ mong cô có thể ngồi vững chắc ở vị trí đó.”
… Tử Quan đã hiểu ý tứ của Tiêu Trí Viễn.
Những công ty làm trong ngành này gần như là chạy song song với nhau, Thượng Duy và Quang Khoa đều có quan hệ hợp tác mật thiết với Quảng Xương. Hiện tại Quảng Xương bị bán đi, xuất phát từ việc nâng cao lợi ích của mình, suy nghĩ đến việc tìm kiếm cơ hội phát triển mới trong ngành, hai công ty này chắc đều sẽ dùng toàn lực mà ra tay, một cuộc đại chiến thu mua nhất định sẽ nổ ra.
Tử Quan vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục những mối phỏng đoán thuận lý thành chương của mình,, bất kể là Thượng Duy hay Quang Khoa, khứu giác của những nhân tài cao cấp luôn khác hẳn với những nhân viên thứ chót tầng dưới, chuyện Quảng Xương bị bán này họ nhất định đã hiểu rõ từ lâu, thậm chí còn có thể là đã âm thầm chuẩn bị từ sớm. Phương Gia Lăng bỗng nhiên được điều tới tập đoàn Quang Khoa chắc cũng theo kế hoạch này. Chỉ có điều, duy chỉ có Tiêu Trí Viễn là chẳng lo lắng chút nào, anh luôn đánh giá quá cao năng lực bản thân. Tuy rằng đối với Quang Khoa cô đã che giấu thân phận bản thân mình gần đây lại được thăng chức nhưng dù xa đến đâu cũng không thể tiếp cận được với nơi cơ mật trong tập đoàn, hà tất phải lo buồn vô cớ?
Đang lúc miên man suy nghĩ, bác sĩ tới kiểm tra phòng. Đầu tiên liếc nhìn bảng ghi chép nhiệt độ cơ thể một chút, lại hỏi đến tình hình sức khỏe hiện tại, cuối cùng ông bác sĩ đó nói: “Sốt cao đến thế còn không chịu tới bệnh viện, đừng ỷ vào bản thân còn trẻ mà làm xằng bậy, coi thường sức khỏe, vẫn phải chú ý đến thân thể đấy.”
“KHông cần nằm viện chứ ạ?” Bản thân Tử Quan cũng hơi sờ sợ.
“Ngày mai tới đây truyền nước lần nữa là không vấn đề gì.” Bác sĩ ngoáy ngoáy viết rất nhanh, “Về nhà chú ý nghỉ ngơi, thức ăn cũng phải chú ý.”
Bác sĩ vừa đi thì điện thoại của Tử Quan reo
“Tử Quan? Hôm nay có đỡ hơn không?”
“Đỡ nhiều. Tối qua cảm ơn cậu, nửa đêm rồi còn gọi cậu đến giúp đỡ.”
“Cậu về nhà ngủ một giấc thật ngon.” Iris ân cần nhắc nhở, “Buổi tối còn có bữa tiệc gia đình nữa.”
Tử Quan lúc này mới chợt nhớ, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tuyển Liên – cháu trai của Tiêu Trí Viễn, đích tôn của nhà họ Tiêu. Cô bất giác lại thấy đầu ngâm ngẩm đau, nhà họ Tiêu là một gia tộc lớn như vậy, cho dù là một bữa tiệc gia đình nho nhỏ nhưng vẫn phải để ý đến sĩ diện mà lo liệu đầy đủ, cô vừa định mở miệng thì đối phương đã “hiểu người hiểu cả ý” nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, quà cáp đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Tử Quan nói rất thật lòng, “Iris không có cậu, tớ thật không biết phải làm cái gì nữa.”
Tử Quan về nhà rồi ngủ luôn đến tận chiều, thức dậy tắm rửa sạch sẽ, đeo đồ trang sức đẹp đẽ, tài xế vừa vặn gọi điện tới.
Thời tiết tháng năm thực ra rất ấm áp, vì lí do bị ốm nên cô mặc hơi nhiều quần áo, garage trong tầng hầm luôn bật một ngọn đèn lờ mờ, cô liếc mắt đã trông thấy chiếc ô tô mà Tiêu Trí Viễn hay ngồi.
Cô mơ hồ nhớ lại hình ảnh vẫn còn sót lại trong trí nhớ của ngày hôm qua: tối qua, anh đã bế cô đặt lên ghế sau, cứ như vậy nửa ôm cô, trên suốt đường đi chẳng phút nào buông ra. Kì lạ chính là, trên người anh hình như cũng không có hương vị mùi thơm hỗn tạp của phụ nữ mà chỉ có mùi bạc hà thơm mát sảng khoái – bản thân cô ốm đến mức ấy, ngồi ở trong xe cảm thấy váng vất, khó mà không có cảm giác buồn nôn.
Tử Quan kéo mở cửa xe, Tiêu Trí Viễn ngồi trên một chiếc ghế khác, nương theo ánh sáng bên ngoài liếc mắt nhìn cô rồi chờ cô an vị trên ghế của mình mới bảo tài xế lái xe đi.
Tiết trời hôm nay thật tốt, ánh mặt trời ngoài cửa kính ấm áp, cả thành phố cứ như được lướt đi, sáng tỏ đến mức làm người ta động lòng.
Xe trong khu vực trung tâm thành phố tắc thành nhiều hàng dài, chờ vài cái đèn đỏ. Tử Quan lần thức ba nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn, anh không còn tranh thủ từng giây từng phút xem giấy tờ cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đưa mắt ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ đầy vẻ đắc ý.
“Em xem được tin tức rồi.” Đây là câu nói đầu tiên kể từ lúc bắt đầu lên xe của Tử Quan.
“Tiêu phu nhân, tuy đã lấy nhau được bốn năm, nhưng chúng ta vẫn chưa tu luyện được đến cảnh giới hai vợ chồng hoàn toàn ăn khớp – em chỉ nói nửa vời là ý bảo anh đoán tiếp sao?” Tiêu Trí Viễn mỉm cười quay đầu lại, nheo đôi mắt nhìn cô, câu nói của anh nửa là châm chọc nửa là trêu chọc.
“Tin tức của công ty công nghiệp nặng Quảng Xương.” Tử Quan không thèm để ý đến ngữ khí của anh, tiếp tục nói, “Thượng Duy có phải có ý định thu mua hay không?”
Đầu ngón tay anh khẽ gõ nhịp trên đầu gối, ánh mặt trời bên ngoài đem khuôn mặtnhìn nghiêng góc cạnh rõ ràng ấy phân ra thành hai nửa, Tử Quan nhìn anh, cô cũng không rõ mình đang nhìn nửa nào của anh nữa, duy chỉ có đôi mắt anh là sáng như ngân hà.
“Em đang dùng lập trường nào để hỏi anh vậy?” Anh khẽ quay sang, “Vợ? Hay là nhân viên của Quang Khoa?”
Tử Quan mím chặt môi, cố gắng áp chế con tim đang đập loạn, lạnh lùng nói: “Không nói thì bỏ đi.”
“Người xưa còn biết không ngại học kẻ dưới, kính người bề trên mà.” Tiêu Trí Viễn nhìn khuôn mặt vì tức giận mà thoáng đỏ lên của cô, bỗng dưng cảm thấy thú vị liền cười khẽ: “Mới một chút như thế đã không nể mặt rồi?”
Tử Quan không thèm để ý đến anh.
Anh cũng không giận, chỉ chầm chậm nói: “Công tác thu mua đã tiến hành được hơn một năm nay rồi, bọn anh bên này, Quang Khoa bên kia liên tiếp tiếp cận Quảng Xương. Có điều là tin tức thì mới lộ ra gần đây mà thôi.”
Lực chú ý của Tử Quan lại một lần nữa đặt lên người anh, buột miệng hỏi: “Anh có nắm chắc không?”
Anh cười hờ hững “Nói như thế này đi, Thượng Duy và Quang Khoa đều là phá nồi thành thuyền – Ai thu mua thành công, ai có thể phát triển hoàn chỉnh được nghề nghiệp sẽ trở thành lão đại trong ngành”
Tử Quan rất chuyên tâm lắng nghe, mãi đến cuối cùng mới lưỡng lự hỏi: “Bố nói thế nào? Cho anh phụ trách toàn bộ dự án này ư?”
Tiêu Trí Viễn “ừm” một tiếng.
“Anh cả thì sao? Anh ấy nói gì?”
Anh vẫn chưa trả lời đã giơ tay ra vuốt ve mái tóc Tử Quan: “Sao em lại hỏi lắm như thế?”
Tử Quan bất giác tránh người ra xa, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Anh hơi ngạc nhiên.
Cô chỉ là chợt nhớ tới ngày hôm qua ở nhà hàng Sofia, anh cũng như vậy, thân mật vuốt tóc cô bạn gái ấy.
“Buồn nôn.” Cô ngoảnh đầu đi, thậm chí còn ngồi xa hơn một chút.
Tay của Tiêu Trí Viễn vẫn khựng lại trong không trung, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa, trong nơi sâu nhất của con ngươi mắt hiện lên một tầng lo lắng mơ hồ, nụ cười cũng rất lạnh: “Tang Tử Quan, tôi còn tưởng em thực sự không thèm quan tâm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook