Khế Ước Tình Yêu
-
Chương 83: Ngoại Truyện 1
Khi Du An Kỳ chuyển dạ sinh bé thứ ba, cô đau gần như không còn ý thức được chuyện gì. Bụng này không ngừng đau nên cô chỉ có thể la hét và cầu nguyện cho đứa bé nhanh chóng ra đời. Có lúc, cô còn suy nghĩ vẩn vơ, hay nên đập đầu vào tường vài cái để bụng bớt đau hơn. Nhưng vì được Trương Thần ở bên cạnh động viên nên cô cảm thấy an ủi hơn phần nào. Do tử cung đã mở được 6 phân nên An Kỳ được chuyển thẳng đến phòng sinh, và giờ phút quan trọng đối với gia đình họ sắp đến.
Du An Kỳ ở trong phòng chịu đau đớn bao lâu, thì ở ngoài này Trương Thần sốt ruột bấy lâu. Sau bao nhiêu đau đớn, cuối cùng đứa bé cũng đã chào đời. Ở ngoài phòng, nghe tiếng khóc của con cất lên, ai cũng hết sức vui mừng. Càng mừng hơn khi đây là một đứa bé trai và vô cùng khỏe mạnh.
Cô được bác sĩ đưa về phòng hồi sức. Khi tỉnh lại, người đầu tiên An Kỳ nhìn thấy lại là mẹ chồng tương lai của mình. Cô nghe bà kể lại, lúc đợi cô sinh, ngoài này khi vừa nghe tiếng khóc đầu tiên của đứa bé, Trương Thần đã lẳng lặng rơi nước mắt. Các bác sĩ vừa rời khỏi phòng, anh liền ào đến hỏi cô như thế nào,... Nghe xong, cô chỉ biết cười khì. Vừa xong, ai kia từ ngoài cũng bước vào phòng, anh còn bế theo đứa bé đến, thế là Trương phu nhân đành nhường lại không gian riêng tư cho hai người.
Anh bế đứa bé đến và ngồi ngay bên cạnh. Cô nhìn mặt đứa con mới chào đời của mình, cảm giác hạnh phúc đến lạ thường. Cô hỏi anh:
- An Khải và An Nhiên đâu? Sao em không thấy chúng đến?
- Hai đứa mới đến thăm tiểu bảo bối, định vào thăm em nhưng sau khi nghe anh nói em cần nghỉ ngơi nên đã theo ba mẹ về Trương gia rồi.
Anh nhìn đứa bé mình đang bế trên tay, nói với vẻ mặt đầy nghiêm nghị:
- Tiểu bảo bối, mẹ con phải chịu rất nhiều đau đớn mới có thể sinh ra con, vậy nên sau này lớn lên con phải biết yêu thương mẹ, rõ chưa?
Đứa bé nhìn anh, chớp chớp hai mắt rồi nhoẻn miệng cười.
- Con còn nhỏ, làm sao nó hiểu được chứ. Với lại phụ nữ nào lại không chịu cảnh đau đớn này chứ.
- Nhưng dạy con phải dạy từ thuở còn thơ.
Nói rồi, Trương Thần có chút ngậm ngùi, hỏi:
- An Kỳ, sinh con đau lắm có đúng không?
Cô khẽ gật đầu, nói:
- Sinh con đương nhiên là đau rồi. Nhưng đây là cái đau của sự hạnh phúc chứ không phải là cái đau của bệnh tật.
- Vậy lúc em sinh An Khải và An Nhiên ở Los Angeles có phải rất cô đơn không?
- Cũng không gọi là cô đơn, bởi vì lúc đó em còn có Hà tỷ và anh Giang Hải ở bên cạnh.
Nghe rồi, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và hôn lên, tự trách:
- Để em phải chịu khổ rồi.
Lát sau, cả hai người cùng nhau nhìn ngắm khuôn mặt đầy khả ái của bé cưng. Du An Kỳ cũng tiện miệng hỏi Trương Thần:
- Anh định đặt tên con là gì?
- Em mong muốn gì ở tiểu bảo bối.
An Kỳ suy ngẫm một hồi, chốt:
- Bình an và sự sáng suốt.
- Bình an, sáng suốt... ưm...
Nghĩ một hồi, Trương Thần lập tức nghĩ ra một cái tên, liền nói:
- Hay ta đặt tên con là An Triết. An trong bình an như em muốn, cũng là tên lót của em; Triết trong thông thái, thông minh.
An Kỳ xoay qua nói với đứa bé:
- Sau này chúng ta sẽ gọi con là An Triết, con chịu không?
Cô vừa nói xong, cậu bé lần nữa nhoẻn miệng cười.
Khi Trương An Triết được sáu tháng tuổi, lúc này Trương Thần và Du An Kỳ bàn đến chuyện kết hôn. Ngày đi thử váy cưới, do anh bận công việc nên không thể đến cùng cô. Nhưng vẫn may, cô còn Trương phu nhân bên cạnh. Bà mang theo cả ba đứa trẻ, để chúng giúp mẹ mình chọn váy cưới trong ngày trọng đại nhất.
Trương Thần sớm đã nhờ nhà thiết kế làm những bộ váy cưới đặc biệt dành cho cô. Cho nên hôm nay An Kỳ chỉ có nhiệm vụ đến thử chúng và quyết định mình thích chiếc váy nào nhất. Thử đến chiếc váy thứ năm, Du An Kỳ có vẻ khá mệt mỏi khi phải thay ra thay vào nhiều lần. Khi dây kéo dang kéo nửa chừng thì không thể kéo được nữa, cô nói vọng ra bên ngoài:
- Mẹ ơi, có thể kêu người vào giúp con kéo dây áo không?
Bên trong này, cô nghe tiếng Trương phu nhân trả lời, nhưng trong giọng nói như có điều gì đó khác thường. Du An Kỳ nhìn vào gương xem bộ váy mình đang mặc, nó có vẻ là chiếc váy mà cô vừa ý nhất. Bên ngoài có người vén màn vào. Cô hết sức kinh ngạc khi nhìn vào gương, người bước vào không phải ai khác mà là Trương Thần. Cô quay đầu sang, hỏi:
- Anh... Không phải anh đang bận ở công ty sao?
- Anh sớm đã xong việc nên muốn đến xem lão bà thử váy cưới như thế nào.
Nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương, anh thấy có đoạn dây kéo vẫn chưa thể kéo lên trên. Ngay lập tức, anh kéo cô đến và hôn cô vô cùng mạnh mẽ đến nỗi cô không thể thở được. Cùng lúc ấy, anh cũng đã dễ dàng kéo giúp cô dây kéo. Đây là chiếc váy cưới được nhà thiết kế rất đầu tư. Chiếc váy cưới có phần truyền thống như cũng không thiếu phần hiện đại. Phần cổ của chiếc váy cưới được làm kiểu truyền thống như xường xám. Phần tay chiếc váy cưới được thiết kế sát vào tay nhưng ở phần vai lại có một lớp voan dài bao lấy. Lớp voan ấy dài gần bằng phần đuôi của váy cưới. Và đặc biệt, chiếc váy cưới này còn được nhà thiết kế khéo léo đính kim cương theo như mong muốn của Trương Thần. Anh muốn trong ngày cưới, cô là cô dâu lộng lẫy nhất và hạnh phúc nhất.
Du An Kỳ ở trong phòng chịu đau đớn bao lâu, thì ở ngoài này Trương Thần sốt ruột bấy lâu. Sau bao nhiêu đau đớn, cuối cùng đứa bé cũng đã chào đời. Ở ngoài phòng, nghe tiếng khóc của con cất lên, ai cũng hết sức vui mừng. Càng mừng hơn khi đây là một đứa bé trai và vô cùng khỏe mạnh.
Cô được bác sĩ đưa về phòng hồi sức. Khi tỉnh lại, người đầu tiên An Kỳ nhìn thấy lại là mẹ chồng tương lai của mình. Cô nghe bà kể lại, lúc đợi cô sinh, ngoài này khi vừa nghe tiếng khóc đầu tiên của đứa bé, Trương Thần đã lẳng lặng rơi nước mắt. Các bác sĩ vừa rời khỏi phòng, anh liền ào đến hỏi cô như thế nào,... Nghe xong, cô chỉ biết cười khì. Vừa xong, ai kia từ ngoài cũng bước vào phòng, anh còn bế theo đứa bé đến, thế là Trương phu nhân đành nhường lại không gian riêng tư cho hai người.
Anh bế đứa bé đến và ngồi ngay bên cạnh. Cô nhìn mặt đứa con mới chào đời của mình, cảm giác hạnh phúc đến lạ thường. Cô hỏi anh:
- An Khải và An Nhiên đâu? Sao em không thấy chúng đến?
- Hai đứa mới đến thăm tiểu bảo bối, định vào thăm em nhưng sau khi nghe anh nói em cần nghỉ ngơi nên đã theo ba mẹ về Trương gia rồi.
Anh nhìn đứa bé mình đang bế trên tay, nói với vẻ mặt đầy nghiêm nghị:
- Tiểu bảo bối, mẹ con phải chịu rất nhiều đau đớn mới có thể sinh ra con, vậy nên sau này lớn lên con phải biết yêu thương mẹ, rõ chưa?
Đứa bé nhìn anh, chớp chớp hai mắt rồi nhoẻn miệng cười.
- Con còn nhỏ, làm sao nó hiểu được chứ. Với lại phụ nữ nào lại không chịu cảnh đau đớn này chứ.
- Nhưng dạy con phải dạy từ thuở còn thơ.
Nói rồi, Trương Thần có chút ngậm ngùi, hỏi:
- An Kỳ, sinh con đau lắm có đúng không?
Cô khẽ gật đầu, nói:
- Sinh con đương nhiên là đau rồi. Nhưng đây là cái đau của sự hạnh phúc chứ không phải là cái đau của bệnh tật.
- Vậy lúc em sinh An Khải và An Nhiên ở Los Angeles có phải rất cô đơn không?
- Cũng không gọi là cô đơn, bởi vì lúc đó em còn có Hà tỷ và anh Giang Hải ở bên cạnh.
Nghe rồi, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và hôn lên, tự trách:
- Để em phải chịu khổ rồi.
Lát sau, cả hai người cùng nhau nhìn ngắm khuôn mặt đầy khả ái của bé cưng. Du An Kỳ cũng tiện miệng hỏi Trương Thần:
- Anh định đặt tên con là gì?
- Em mong muốn gì ở tiểu bảo bối.
An Kỳ suy ngẫm một hồi, chốt:
- Bình an và sự sáng suốt.
- Bình an, sáng suốt... ưm...
Nghĩ một hồi, Trương Thần lập tức nghĩ ra một cái tên, liền nói:
- Hay ta đặt tên con là An Triết. An trong bình an như em muốn, cũng là tên lót của em; Triết trong thông thái, thông minh.
An Kỳ xoay qua nói với đứa bé:
- Sau này chúng ta sẽ gọi con là An Triết, con chịu không?
Cô vừa nói xong, cậu bé lần nữa nhoẻn miệng cười.
Khi Trương An Triết được sáu tháng tuổi, lúc này Trương Thần và Du An Kỳ bàn đến chuyện kết hôn. Ngày đi thử váy cưới, do anh bận công việc nên không thể đến cùng cô. Nhưng vẫn may, cô còn Trương phu nhân bên cạnh. Bà mang theo cả ba đứa trẻ, để chúng giúp mẹ mình chọn váy cưới trong ngày trọng đại nhất.
Trương Thần sớm đã nhờ nhà thiết kế làm những bộ váy cưới đặc biệt dành cho cô. Cho nên hôm nay An Kỳ chỉ có nhiệm vụ đến thử chúng và quyết định mình thích chiếc váy nào nhất. Thử đến chiếc váy thứ năm, Du An Kỳ có vẻ khá mệt mỏi khi phải thay ra thay vào nhiều lần. Khi dây kéo dang kéo nửa chừng thì không thể kéo được nữa, cô nói vọng ra bên ngoài:
- Mẹ ơi, có thể kêu người vào giúp con kéo dây áo không?
Bên trong này, cô nghe tiếng Trương phu nhân trả lời, nhưng trong giọng nói như có điều gì đó khác thường. Du An Kỳ nhìn vào gương xem bộ váy mình đang mặc, nó có vẻ là chiếc váy mà cô vừa ý nhất. Bên ngoài có người vén màn vào. Cô hết sức kinh ngạc khi nhìn vào gương, người bước vào không phải ai khác mà là Trương Thần. Cô quay đầu sang, hỏi:
- Anh... Không phải anh đang bận ở công ty sao?
- Anh sớm đã xong việc nên muốn đến xem lão bà thử váy cưới như thế nào.
Nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương, anh thấy có đoạn dây kéo vẫn chưa thể kéo lên trên. Ngay lập tức, anh kéo cô đến và hôn cô vô cùng mạnh mẽ đến nỗi cô không thể thở được. Cùng lúc ấy, anh cũng đã dễ dàng kéo giúp cô dây kéo. Đây là chiếc váy cưới được nhà thiết kế rất đầu tư. Chiếc váy cưới có phần truyền thống như cũng không thiếu phần hiện đại. Phần cổ của chiếc váy cưới được làm kiểu truyền thống như xường xám. Phần tay chiếc váy cưới được thiết kế sát vào tay nhưng ở phần vai lại có một lớp voan dài bao lấy. Lớp voan ấy dài gần bằng phần đuôi của váy cưới. Và đặc biệt, chiếc váy cưới này còn được nhà thiết kế khéo léo đính kim cương theo như mong muốn của Trương Thần. Anh muốn trong ngày cưới, cô là cô dâu lộng lẫy nhất và hạnh phúc nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook