Tiểu Mai và Tiểu Lan thật chu đáo căn dặn tiểu nhị mang nước ấm để cho Minh Thần Duệ rửa mặt. Xong xuôi cũng là mười lăm phút sau. Đêm qua trời tối không kịp quan sát quang cảnh ở khách điếm này. Quả thật rộng rãi, thoáng mát và sạch sẽ. Tiểu Mai đưa Minh Thần Duệ đến trước một cửa phòng, tại đây Tiểu Trúc và Tiểu Cúc đang khoanh tay trước ngực cứ y như những vị tướng quân canh mộ. Ặc! ghê thật.

"Thưa tiểu thư, Minh cô nương đã đến"

"Ân. mời vào"

Hiện giờ Tiểu Mai mới đẩy cửa, gật đầu ý bảo Minh Thần Duệ vào. Cùng lúc gặp phải Tiểu Lan đi ra, hai người nhanh chóng đóng cửa lại.

"Ngươi ngồi đi"

Minh Thần Duệ không nghe lầm chứ? Nguyệt Cung Sương mời mình ngồi sao? Nhưng việc này tốt, không có lí do gì để mình cự tuyệt.

"Ta nghe nói Nguyệt đại tiểu thư có việc cần tìm ta sao?"

Nguyệt Cung Sương vương đôi tay thon dài, trắng nõn như dương chi bạch ngọc ra khỏi ống tay áo. Tao nhã rót một chung trà đưa đến trước mặt Minh Thần Duệ, trên mặt vẫn là một lớp khăn che mỏng không nhìn ra biểu cảm.

"Trước dùng trà rồi nói"

Minh Thần Duệ e ngại nhìn nữ nhân trước mắt, không biết Nguyệt Cung Sương có ý đồ gì mà lại thần bí như vậy?

"Minh cô nương cho rằng cô có cái gì đáng giá để tôi lợi dụng sao" - Nguyệt Cung Sương nói trúng nỗi đau của Minh Thần Duệ.

Cầm chung trà lên uống, liền muốn phun ra nhưng kiềm nén. Thực sự rất đắng. Vậy mà nữ nhân này lại thưởng thức như cực phẩm nhân gian không bằng.

"Ta uống rồi. Có chuyện gì?"

"Vân Lai Khách Điếm nổi tiếng kinh thành, là một trong những khách điếm dành cho tầng lớp trung và thượng lưu"

"Liên quan gì đến ta?" - Minh Thần Duệ khó hiểu.

"Một đêm tiền phòng là 200 lượng"

Minh Thần Duệ không biết, nói với mình chuyện này để làm chi?: "Ý Nguyệt tiểu thư là gì?"

"Tiền phòng ta đã thay Minh cô nương trả, hẳn là Minh cô nương không muốn quỵt nợ chứ?"

Bác Mao (tiền tệ Trung Quốc) bây giờ nhiều như thế nào cũng vô ích. Không thể sử dụng. Rối rắm trong lòng, Minh Thần Duệ bộ dạng lấy lòng:

"Ta không có nói là quỵt nợ. Chỉ là bây giờ trong người ta không có gì ngoài bộ đồ này. 200 lượng sau này ta trả có được không?"

"Sau này là khi nào? Ta cũng không biết đi tìm cô nương ở đâu nha"

"Ta sẽ đi tìm việc làm, Nguyệt tiểu thư cho tôi địa chỉ nhà. Đủ tiền ta sẽ mang đến trả"

Nói thì nói nhưng trong lòng Minh Thần Duệ bất mãn, giúp người không giúp cho trót. Có bao nhiêu tiền lại so đo với lão nương.

Nguyệt Cung Sương nhìn thẳng vào mắt của Minh Thần Duệ, đôi mắt nàng hiện lên ý cười:

"Thật ra ta có một công việc rất nhàn hạ, lại có lương cao. Chẳng hay Minh cô nương có muốn thử?"

Minh Thần Duệ biết trên đời này không có gì dễ dàng như vậy, nhưng đường cùng. Không còn cách nào khác là tạm tin Nguyệt Cung Sương:

"Nguyệt tiểu thư nói thử xem?"

"Ta muốn ngươi đóng giả phu thê với ta"

Minh Thần Duệ nghe câu nói này muốn rớt hàm ra ngoài. Chỉ tay vào mặt mình như muốn khẳng định:

"Cô nói muốn cùng ta đóng giả phu thê?"

"Trong phòng này có hai người, ta không nói ngươi chẳng lẽ tự nói ta?"

"Vì sao a? Ta là nữ nhân. Sao cô không tìm người nào đó thật hơn?"

Nguyệt Cung Sương không trả lời, lấy hai tờ giấy trên bàn đưa cho Minh Thần Duệ: "Đây chính là khế ước, ngươi đọc xong nếu không thành vấn đề có thể ký vào"

Hừ. Còn tự viết sẵn thỏa thuận nữa. Mình cũng chưa có nói là đồng ý nha. Để xem:

"KHẾ ƯỚC BÁN THÂN" - Đọc dòng đầu tiên mà muốn học máu ra rồi. Nguyệt Cung Sương cô khinh người quá đáng.

Nguyệt Cung Sương nhìn sắc mặt Minh Thần Duệ biến đổi, trong lòng cười lạnh. Ở một bên chờ xem.

Điều 1: Minh Thần Duệ đồng ý cùng Nguyệt Cung Sương giả làm phu thê trong vòng 2 năm. Tiền lương mỗi tháng là 500 lượng. Ăn, mặc, ở sẽ được Nguyệt Cung Sương chi trả.

Điều 2: Ngoài danh phận này, những việc riêng tư của nhau, đối phương không có quyền can thiệp.

Điều 3: Minh Thần Duệ cần nghe theo lời của Nguyệt Cung Sương.

Đặt tờ giấy xuống bàn, bất mãn: "Cô trả ta mỗi tháng 500 lượng, mà tiền thuê phòng ngủ có 1 đêm đã là 200 lượng. Có phải cô trả ta quá ít không hả?"

"Không phải. Là do tiền thuê phòng quá đắt thôi. Ngươi có ký hay không thì nói?"

Minh Thần Duệ nghĩ " Dù sao hiện giờ cũng không biết đi đâu, lại không quen ai. Chỉ là đóng giả thôi mà. Mình cũng không thiệt thòi nhiều. Cùng là nữ nhân có lẽ Nguyệt Cung Sương sẽ không làm gì mình đi. Lại có lương mỗi tháng. Tích góp 1 năm cũng 6.000 lượng, 2 năm là 12.000 lượng. Trả nợ 200 lượng, xem ra cũng còn 11.800 lượng. Lúc đó có tiền, lại được tự do. Có thể từ từ tìm cách về nhà"

Nguyệt Cung Sương buồn cười nhìn người nọ lẩm bẩm tính toán. Mọi thay đổi đều ở trên mặt, không hề che giấu. Nàng đoán không sai, Minh Thần Duệ sẽ đồng ý.

Nguyệt Cung Sương giữ một bản. Minh Thần Duệ giữ một bản. Thở dài. "Không nghĩ lại lâm vào cảnh bán thân".

"Ngươi không thể ăn mặc như vậy. Y phục bên trong, ngươi tự mình thay"

Minh Thần Duệ đi đến sau bình phong, cầm lên đống y phục rờm ra. Không biết mặc từ đâu. THò đầu ra ngoài gọi:

"Nguyệt tiểu thư, ta không biết mặc như thế nào?"

"Có cần ta cầm tay chỉ ngươi mặc không?"

"Vậy thì không cần, cô đứng bên ngoài, hướng dẫn ta là được"

- ---- Vậy là Minh Thần Duệ theo hướng dẫn của Nguyệt Cung Sương mặc xong y phục rườm rà này.

Nguyệt Cung Sương nhìn Minh Thần Duệ bước ra, đầu tiên hơi kinh ngạc. Phải thừa nhận người này lớn lên mi thanh mục tú. Đặc biệt mặc vào nam trang so với bất kì nam tử nàng gặp qua đều soái hơn nhiều.

"Mặt ta có dính gì sao?"

"Ngươi qua đây" - Nguyệt Cung Sương đi đến bàn trang điểm, chỉ cái ghế để Minh Thần Duệ ngồi xuống.

"Cô muốn làm gì?"

"Chải tóc cho ngươi"

Minh Thần Duệ ngồi yên, Nhìn Nguyệt Cung Sương nhẹ nhàng, tay thoăn thoắt, chỉ một lát sau đã đem đầu tóc bù xù của Minh Thần Duệ cột gọt. Thêm một sợi dây bạch ngọc quấn ngang tóc. Cùng với y phục trắng đồng dạng với Nguyệt Cung Sương.

Minh Thần Duệ tự mê luyến mình, sinh ra thật mỹ nha. Nguyệt Cung Sương hài lòng nhìn một mỹ thiếu niên trước mặt. Minh Thần Duệ vừa muốn mở miệng hỏi: "Ta có soái không?" thì bị một câu nói của Nguyệt Cung Sương làm đông cứng.

"Ngực của ngươi so với nam nhân không lớn hơn bao nhiêu"

"Cô thì lớn hơn bao nhiêu mà nói ta?"

Đây thật là nỗi khổ tâm của Minh THần Duệ, đồng nghiệp thường gọi cô là Người phụ nữ Hai lưng. Buồn lắm nha.

Nguyệt Cung Sương tất nhiên điện nước đầy đủ, nhưng mà thẹn quá đành phải tìm cớ chống đỡ. Nhưng càng nói lại càng chuốt nhục vào mình.

"Ngươi không phải đã nhìn thấy hết rồi sao? Có thể tự mình so sánh"

Minh Thần Duệ á khẩu. Không có trả lời. Chỉ đành im lặng. Hai người ngầm đồng ý thỏa thuận. Chuẩn bị rời khách điếm.

Những tháng ngày sau này của Minh Thần Duệ đều phải nhìn vào sắc mặt của Nguyệt Cung Sương mà sống a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương