Khế Ước Nhân Duyên
-
Chương 20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như thường lệ, Nguyệt Cung Sương thường dậy luyện kiếm vào Canh 5 ( 5 giờ sáng). Mai và Lan đã đứng đợi trước cửa, Nguyệt Cung Sương hôm nay phá lệ, căn dặn Mai - Lan vài câu sau đó nhẹ nhàng đóng cửa trở lại giường. Minh Thần Duệ cảm thấy mất đi hơi ấm, cũng mở mắt nhìn theo, Nguyệt Cung Sương vừa vặn trở lại bên cạnh:
"Thần Duệ ngủ thêm đi"
"Nàng không luyện kiếm sao?"
Giọng nói còn buồn ngủ nhưng vẫn rất quan tâm nữ nhân bên cạnh. Minh Thần Duệ lại tự nhiên ôm Nguyệt Cung Sương, lần này ôm chặt hơn. Ta nói có nằm mơ cũng không nghĩ xuyên không mà lại có diễm phúc như Minh Thần Duệ.
Nguyệt Cung Sương xoay người đối mặt với Minh Thần Duệ, nhìn người kia mắt nhắm mắt mở, bộ dạng ham ngủ mất hết tiền đồ, giọng nói có chút nuông chiều:
"Hôm nay ta có chút mệt nên không luyện kiếm"
"Um. Nàng mệt thì ngủ thêm, khỏe thì luyện cũng được mà"
Không nghe Nguyệt Cung Sương trả lời, nhưng hương thơm càng lúc càng đậm, khoảng cách lúc này trong thật gần, mà cũng thật xa. Không biết qua bao lâu, nhưng một giấc ngủ này sâu quá, tinh thần thoải mái vô cùng. Minh Thần Duệ tự động rời khỏi giường, mọi thứ đã được Tiểu Xiên Que chuẩn bị, cứ thế khoảng 15 phút đã xong, y phục gọn gàng.
"Tiểu thư đâu?"
"Thưa cô gia! Tiểu thư đang ở đại sảnh cùng với lão gia và phu nhân. Tiểu thư căn dặn Xiên que ở đây đợi người thức dậy"
Nhìn Tiểu xiên que với ánh mắt ái ngại, Minh Thần Duệ có chút không quen, từ khi nào mà Xiên que lại lễ phép như vậy chứ?
"Xiên que à, đã là giờ nào rồi?"
"Thưa cô gia! Đã là giờ Thìn"
"Ân. Dẫn đường"
Tiểu Xiên que vâng lệnh dẫn đường, nàng biết Cô gia không nhớ đường, nhưng mà chuyện làm nàng suy nghĩ nhiều hơn, không phải là vấn đề đó nữa. Mà là sự tiến triển tốt đẹp giữa chủ nhân nàng cùng Nguyệt Đại tiểu thư. Chừng nữa tháng trước còn không cho nàng nhắc đến tên của tiểu thư, giờ lại ngọt ngào như vậy.
- ---- Đại Sảnh Nguyệt Gia----------
"Thần Duệ thỉnh an Cha, Nương"
"Haha, Duệ Nhi ngoan, đến đây, cùng dùng bữa sáng thôi". Cả Nguyệt lão gia và Nguyệt phu nhân thật sự xem Minh Thần Duệ là con trong nhà mà đối đãi. Không còn sự câu nệ nào, Minh Thần Duệ cảm nhận được ánh mắt của họ, sự bao dung và rộng lượng của tình phụ mẫu.
Bữa sáng của Nguyệt gia rất ấm áp, bàn tròn, bốn người. Dưới lương đình mát mẻ, ánh nắng chiếu qua những hạt sương còn động trên lá liễu, óng ánh một màu long lanh tinh khiết.
Nguyệt Cung Sương thích ăn thanh đạm, có lẽ vì thế mà trên bàn ăn sáng chỉ có cháo trắng và một ít rau xanh. Ối giời ơi, Minh Thần Duệ không khỏi cảm thán: "Người ta khổ ăn rau đã đành, bề thế như Nguyệt gia cũng ăn như vậy sao?"
"Duệ nhi sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?". Nguyệt lão phu nhân nhìn biểu cảm của Minh Thần Duệ liền quan tâm hỏi.
Nguyệt Cung Sương cười như không cười: "Tướng công cũng nên thay đổi một chút khẩu vị đi, ăn thịt cá hoài không tốt, ta nói có đúng không?"
Minh Thần Duệ trừng mắt, miệng cười, lòng đau khổ:
"Nàng nói đúng"
"Haha. Dùng bữa thôi"". Nguyệt lão gia là người giải hòa cho trận chiến ngầm này.
"Ta nghe Sương Nhi nói mấy ngày nay Duệ nhi ở lại ngoài thành, cũng vì Nguyệt gia nghĩ cách, thật khổ cực cho con rồi". Nguyệt phu nhân giọng nói vui vẻ, dáng dấp tuổi ngoài tứ tuần, nhưng có thua kém nữ nhân 30 của thời hiện đại đâu chứ. Nhìn người, chả trách Nguyệt Cung Sương lại xinh đẹp thế kia.
"Thưa phụ thân, mẫu thân, thật ra cũng không có gì là khổ cực, tất cả đều nhờ mọi người giúp đỡ, Duệ nhi chỉ góp một phần sức mọn"
Dường như câu trả lời này làm Nguyệt lão gia và Nguyệt phu nhân rất hài lòng, càng cười vui vẻ hơn, vì dường như hiền tế của hai người không phải người khoa trương, lại là một người rất là khiêm nhường.
- ----------
Nắng đã chiếu xuống, những hạt sương trên lá liễu đã không còn bám víu nào để được ở bên nhau, sương rơi xuống hồ, chia tay cùng lá liễu, cứ ngỡ như những chiếc lá liễu kia vừa làm rơi những giọt nước mắt của mình xuống hồ. Mà trên này, gió đang cố thổi vào, làm khô đi những giọt nước mắt đau buồn kia.
"Thần Duệ lại nghĩ gì?"
Nguyệt Cung Sương và Minh Thần Duệ sau khi ăn sáng xong đã đến cầu sen hôm trước, Nguyệt Cung Sương hôm nay không đến các cửa hàng, nàng muốn bồi bên cạnh Minh THần Duệ. Sau khi cho cá ăn, ngẩng đầu lại thấy người kia thẩn thờ.
"Ta là đang nghĩ hai năm sau chúng ta kết thúc giao dịch, nàng có buồn mà rơi lệ như nhành liễu kia không?"
"Thần Duệ nghĩ thế nào?"
Nguyệt Cung Sương trong lòng có chút dao động, nhưng vẫn nghiêng đầu, để mặc cho gió thổi bay những sợi tóc dài đen mượt, y phục cũng tung bay, môi hồng mỉm cười hỏi một câu mà Minh Thần Duệ chỉ muốn hét lên "lại là mình".
Minh Thần Duệ đứng khoanh hai tay, toàn lực bản thân dựa vào thân liễu, không gấp gáp trả lời:
"Ta nghĩ sẽ không"
Nói rồi xoay lưng rời khỏi, hướng Phòng Thí nghiệm mà đi, cần phải xem tình hình phát triển của mầm lúa. Minh Thần Duệ dự định ngày mai sẽ rời thành, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Minh Thần Duệ không hay, bỏ lại sau lưng là ánh mắt lạnh lùng của nữ nhân Nguyệt Cung Sương.
"Giỏi suy đoán"
- -------
Phòng Thí Nghiệm
4 kết quả cho thấy hạt giống được ươm nảy mầm trước khi cho vào đất lại có tốc độ sinh trưởng nhanh hơn trong điện kiện nước ấm hơn. Vậy nên Minh Thần Duệ phần nào yên tâm, tìm Tiểu Cúc phân phó một số việc.
Xong xui lại tìm xuống bếp, pha hỗn hợp màu sơn với nước và một ít bột mà trước đó Minh Thần Duệ căn dặn Tiểu xiên que mua, nung đến khi hỗn hợp đặc sệt, lại tìm giấy thấm vào. sau đó mang ra phơi nắng.
- -------
Thư phòng
Nguyệt Cung Sương rảnh rỗi lại tìm đọc sách, bộ dáng chuyên tâm này, chính là làm Minh Thần Duệ ngẩng người. Nàng đã phát hiện người kia đứng ngốc ra đó từ rất lâu, chỉ là đợi xem phản ứng của đối phương.
"Vật này cho nàng"
"Đây là gì?"
"Quê hương ta gọi là giấy than, thứ ta đã nói, chỉ cần nàng viết 1 lần, có thể in ra nhiều bản"
Nguyệt Cung Sương lần đầu nhìn thấy loại giấy màu sắc như vậy rất ngạc nhiên, không biết sử dụng thế nào. Minh Thần Duệ đoán được ý nàng, liền nói:
"Nàng sẽ dùng thế này"
Thế là một người nói, một người chăm chú lắng nghe, cuối cùng đã đến giữa trưa. Nguyệt Cung Sương nói một hiểu mười, thật làm người khác khâm phục.
"Ở quê hương của Thần Duệ không dùng bút lông sao?"
"Có chứ, nhưng chỉ một ít, đa phần mọi người sẽ dùng bút bi, nhỏ gọn và rất tiện lợi"
"Thần Duệ làm sao có thể làm được loại giấy thần kỳ này?"
"Haha" Minh THần Duệ bật cười khi nghe Nguyệt Cung Sương nhắc đến hai chữ "thần kỳ".
"Ta dùng bột màu mà các họa công hay dùng, pha cùng nước và một ít bột, đem đun đến độ sánh nhất định, rồi bỏ giấy vào, sau khi giấy thấm màu, cẩn thận đem ra phơi nắng đến khi chúng khô có thể dùng. Nàng chỉ cần dùng lực, viết một lần trên mặt, những lớp giấy ở dưới cũng sẽ được in lại theo màu giấy nàng dùng"
"Đa tạ Thần Duệ"
"Vậy tăng lương cho ta đi"
"Đó là phúc phần của Thần Duệ nha"
- ------------
Như thường lệ, Nguyệt Cung Sương thường dậy luyện kiếm vào Canh 5 ( 5 giờ sáng). Mai và Lan đã đứng đợi trước cửa, Nguyệt Cung Sương hôm nay phá lệ, căn dặn Mai - Lan vài câu sau đó nhẹ nhàng đóng cửa trở lại giường. Minh Thần Duệ cảm thấy mất đi hơi ấm, cũng mở mắt nhìn theo, Nguyệt Cung Sương vừa vặn trở lại bên cạnh:
"Thần Duệ ngủ thêm đi"
"Nàng không luyện kiếm sao?"
Giọng nói còn buồn ngủ nhưng vẫn rất quan tâm nữ nhân bên cạnh. Minh Thần Duệ lại tự nhiên ôm Nguyệt Cung Sương, lần này ôm chặt hơn. Ta nói có nằm mơ cũng không nghĩ xuyên không mà lại có diễm phúc như Minh Thần Duệ.
Nguyệt Cung Sương xoay người đối mặt với Minh Thần Duệ, nhìn người kia mắt nhắm mắt mở, bộ dạng ham ngủ mất hết tiền đồ, giọng nói có chút nuông chiều:
"Hôm nay ta có chút mệt nên không luyện kiếm"
"Um. Nàng mệt thì ngủ thêm, khỏe thì luyện cũng được mà"
Không nghe Nguyệt Cung Sương trả lời, nhưng hương thơm càng lúc càng đậm, khoảng cách lúc này trong thật gần, mà cũng thật xa. Không biết qua bao lâu, nhưng một giấc ngủ này sâu quá, tinh thần thoải mái vô cùng. Minh Thần Duệ tự động rời khỏi giường, mọi thứ đã được Tiểu Xiên Que chuẩn bị, cứ thế khoảng 15 phút đã xong, y phục gọn gàng.
"Tiểu thư đâu?"
"Thưa cô gia! Tiểu thư đang ở đại sảnh cùng với lão gia và phu nhân. Tiểu thư căn dặn Xiên que ở đây đợi người thức dậy"
Nhìn Tiểu xiên que với ánh mắt ái ngại, Minh Thần Duệ có chút không quen, từ khi nào mà Xiên que lại lễ phép như vậy chứ?
"Xiên que à, đã là giờ nào rồi?"
"Thưa cô gia! Đã là giờ Thìn"
"Ân. Dẫn đường"
Tiểu Xiên que vâng lệnh dẫn đường, nàng biết Cô gia không nhớ đường, nhưng mà chuyện làm nàng suy nghĩ nhiều hơn, không phải là vấn đề đó nữa. Mà là sự tiến triển tốt đẹp giữa chủ nhân nàng cùng Nguyệt Đại tiểu thư. Chừng nữa tháng trước còn không cho nàng nhắc đến tên của tiểu thư, giờ lại ngọt ngào như vậy.
- ---- Đại Sảnh Nguyệt Gia----------
"Thần Duệ thỉnh an Cha, Nương"
"Haha, Duệ Nhi ngoan, đến đây, cùng dùng bữa sáng thôi". Cả Nguyệt lão gia và Nguyệt phu nhân thật sự xem Minh Thần Duệ là con trong nhà mà đối đãi. Không còn sự câu nệ nào, Minh Thần Duệ cảm nhận được ánh mắt của họ, sự bao dung và rộng lượng của tình phụ mẫu.
Bữa sáng của Nguyệt gia rất ấm áp, bàn tròn, bốn người. Dưới lương đình mát mẻ, ánh nắng chiếu qua những hạt sương còn động trên lá liễu, óng ánh một màu long lanh tinh khiết.
Nguyệt Cung Sương thích ăn thanh đạm, có lẽ vì thế mà trên bàn ăn sáng chỉ có cháo trắng và một ít rau xanh. Ối giời ơi, Minh Thần Duệ không khỏi cảm thán: "Người ta khổ ăn rau đã đành, bề thế như Nguyệt gia cũng ăn như vậy sao?"
"Duệ nhi sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?". Nguyệt lão phu nhân nhìn biểu cảm của Minh Thần Duệ liền quan tâm hỏi.
Nguyệt Cung Sương cười như không cười: "Tướng công cũng nên thay đổi một chút khẩu vị đi, ăn thịt cá hoài không tốt, ta nói có đúng không?"
Minh Thần Duệ trừng mắt, miệng cười, lòng đau khổ:
"Nàng nói đúng"
"Haha. Dùng bữa thôi"". Nguyệt lão gia là người giải hòa cho trận chiến ngầm này.
"Ta nghe Sương Nhi nói mấy ngày nay Duệ nhi ở lại ngoài thành, cũng vì Nguyệt gia nghĩ cách, thật khổ cực cho con rồi". Nguyệt phu nhân giọng nói vui vẻ, dáng dấp tuổi ngoài tứ tuần, nhưng có thua kém nữ nhân 30 của thời hiện đại đâu chứ. Nhìn người, chả trách Nguyệt Cung Sương lại xinh đẹp thế kia.
"Thưa phụ thân, mẫu thân, thật ra cũng không có gì là khổ cực, tất cả đều nhờ mọi người giúp đỡ, Duệ nhi chỉ góp một phần sức mọn"
Dường như câu trả lời này làm Nguyệt lão gia và Nguyệt phu nhân rất hài lòng, càng cười vui vẻ hơn, vì dường như hiền tế của hai người không phải người khoa trương, lại là một người rất là khiêm nhường.
- ----------
Nắng đã chiếu xuống, những hạt sương trên lá liễu đã không còn bám víu nào để được ở bên nhau, sương rơi xuống hồ, chia tay cùng lá liễu, cứ ngỡ như những chiếc lá liễu kia vừa làm rơi những giọt nước mắt của mình xuống hồ. Mà trên này, gió đang cố thổi vào, làm khô đi những giọt nước mắt đau buồn kia.
"Thần Duệ lại nghĩ gì?"
Nguyệt Cung Sương và Minh Thần Duệ sau khi ăn sáng xong đã đến cầu sen hôm trước, Nguyệt Cung Sương hôm nay không đến các cửa hàng, nàng muốn bồi bên cạnh Minh THần Duệ. Sau khi cho cá ăn, ngẩng đầu lại thấy người kia thẩn thờ.
"Ta là đang nghĩ hai năm sau chúng ta kết thúc giao dịch, nàng có buồn mà rơi lệ như nhành liễu kia không?"
"Thần Duệ nghĩ thế nào?"
Nguyệt Cung Sương trong lòng có chút dao động, nhưng vẫn nghiêng đầu, để mặc cho gió thổi bay những sợi tóc dài đen mượt, y phục cũng tung bay, môi hồng mỉm cười hỏi một câu mà Minh Thần Duệ chỉ muốn hét lên "lại là mình".
Minh Thần Duệ đứng khoanh hai tay, toàn lực bản thân dựa vào thân liễu, không gấp gáp trả lời:
"Ta nghĩ sẽ không"
Nói rồi xoay lưng rời khỏi, hướng Phòng Thí nghiệm mà đi, cần phải xem tình hình phát triển của mầm lúa. Minh Thần Duệ dự định ngày mai sẽ rời thành, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Minh Thần Duệ không hay, bỏ lại sau lưng là ánh mắt lạnh lùng của nữ nhân Nguyệt Cung Sương.
"Giỏi suy đoán"
- -------
Phòng Thí Nghiệm
4 kết quả cho thấy hạt giống được ươm nảy mầm trước khi cho vào đất lại có tốc độ sinh trưởng nhanh hơn trong điện kiện nước ấm hơn. Vậy nên Minh Thần Duệ phần nào yên tâm, tìm Tiểu Cúc phân phó một số việc.
Xong xui lại tìm xuống bếp, pha hỗn hợp màu sơn với nước và một ít bột mà trước đó Minh Thần Duệ căn dặn Tiểu xiên que mua, nung đến khi hỗn hợp đặc sệt, lại tìm giấy thấm vào. sau đó mang ra phơi nắng.
- -------
Thư phòng
Nguyệt Cung Sương rảnh rỗi lại tìm đọc sách, bộ dáng chuyên tâm này, chính là làm Minh Thần Duệ ngẩng người. Nàng đã phát hiện người kia đứng ngốc ra đó từ rất lâu, chỉ là đợi xem phản ứng của đối phương.
"Vật này cho nàng"
"Đây là gì?"
"Quê hương ta gọi là giấy than, thứ ta đã nói, chỉ cần nàng viết 1 lần, có thể in ra nhiều bản"
Nguyệt Cung Sương lần đầu nhìn thấy loại giấy màu sắc như vậy rất ngạc nhiên, không biết sử dụng thế nào. Minh Thần Duệ đoán được ý nàng, liền nói:
"Nàng sẽ dùng thế này"
Thế là một người nói, một người chăm chú lắng nghe, cuối cùng đã đến giữa trưa. Nguyệt Cung Sương nói một hiểu mười, thật làm người khác khâm phục.
"Ở quê hương của Thần Duệ không dùng bút lông sao?"
"Có chứ, nhưng chỉ một ít, đa phần mọi người sẽ dùng bút bi, nhỏ gọn và rất tiện lợi"
"Thần Duệ làm sao có thể làm được loại giấy thần kỳ này?"
"Haha" Minh THần Duệ bật cười khi nghe Nguyệt Cung Sương nhắc đến hai chữ "thần kỳ".
"Ta dùng bột màu mà các họa công hay dùng, pha cùng nước và một ít bột, đem đun đến độ sánh nhất định, rồi bỏ giấy vào, sau khi giấy thấm màu, cẩn thận đem ra phơi nắng đến khi chúng khô có thể dùng. Nàng chỉ cần dùng lực, viết một lần trên mặt, những lớp giấy ở dưới cũng sẽ được in lại theo màu giấy nàng dùng"
"Đa tạ Thần Duệ"
"Vậy tăng lương cho ta đi"
"Đó là phúc phần của Thần Duệ nha"
- ------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook