Khế Ước Liên Thành: Hành Trình Chinh Phục Bảo Bối Của Giáo Sư
-
Chương 4: Đâu phải chuyện tình nào cũng đẹp (thiệp hồng không đề tên của cô)
Bảy giờ tối nay Phong Dật Trình có một cuộc hẹn quan trọng, lúc Tiểu Khê và Tiểu Như trở về nhà thì anh đã ra ngoài, hai cậu vệ sĩ tận tình chuyển hết hành lý của Mạch Tiểu Như lên trên phòng. Dưới đại sảnh, Tiểu Khê đang chỉ dẫn đường đi nước bước cho Tiểu Như. Thật ra mà nói, cô chính là không muốn mình bị Tiểu Như ngay sau khi biết được mình bị cô lừa thì xem Giang Tiểu Khê cô là kẻ thù. Tuy rằng cách làm này không thể đảm bảo được chuyện gì, nhưng cô mong vì thế mà nó sẽ có hiệu quả.
Địa điểm tiếp theo mà cả hai lui tới chính là vườn hoa ở sau vườn, bây giờ trời cũng đã chuyển chiều, chưa đầy hai phút nữa là đã bảy giờ. Giang Tiểu Khê cùng Mạch Tiểu Như đi dạo xung quanh khu vườn hoa hồng một vòng dài, vừa đi vừa trò chuyện với nhau. Được một lúc thấy Tiểu Như đã mệt rồi, Tiểu Khê quyết định cùng với người nào đó trở vào nhà, cụ thể là trở về phòng của Tiểu Như.
Như biết trước những gì cô thích, Giang Tiểu Khê đặc biệt đã sắp xếp đâu vào đó trong mọi ngóc phòng này, từ bày trí đến màu sắc rất tinh khôi, vừa thơ mộng nhưng không kém phần trưởng thành. Căn bản mà nói, cô chỉ đứng một bên mách lẻo với Phong Dật Trình thôi, ngoài ra mọi thứ đều là một tay anh cho người hầu sắp đặt mới là chính. Còn dám phủ nhận không thích Mạch Tiểu Như, cô có ngốc mới tin anh.
Về sau cô càng quyết tâm, cô nhất định phải tìm một người chu đáo với mình giống như cách làm của anh mình. Tuy nhiên, cái người đó khi nào mới chịu xuất hiện trước mặt của cô chứ?
Tiểu Như thấy Tiểu Khê ngơ ra, đầu óc có phần không hiểu:
- Này, Tiểu Khê, mày làm sao vậy? Cảm thấy trong người không khỏe sao?
Giang Tiểu Khê giật mình, quay lại gãi gãi đầu:
- À hì, thật ra thì cũng không có gì. Tao chỉ là đang suy nghĩ, tối nay mày có cần tao ở lại ngủ cùng không đó mà!
Nên nói, cho dù Mạch Tiểu Như không cho cô cũng không thể để Tiểu Như ngủ một mình. Đưa cô về đây đã là nguy hiểm rồi, lý nào một Giang Tiểu Khê chính nghĩa như cô lại để cho anh mình thừa nước đục thả câu chứ. Nhưng cũng không đúng, Phong Dật Trình là anh cô, cô đáng ra phải nên tin tưởng anh mới phải. Sao đằng này cô lại...
Tiểu Như có tính mộng du, lúc nhỏ ngủ cùng với Thiệu Dương, anh thường xuyên bị cô tống xuống giường. Ngủ một mình thì không sao, cô chỉ e rằng...
Tiểu Khê sẽ đau khổ mà thôi!
Thế nên, từ chối là cách tốt nhất!
Tiểu Như cười hề hề:
- Không cần đâu Tiểu Khê, tao ngủ một mình cũng được mà. Mày không giận tao chứ?
Tiểu Khê chột dạ, đích thực người nên nói câu này là cô thì mới phải. Nếu như một lúc nào đó Phong Dật Trình không kiềm chế được bản thân thì sao đây? Chẳng phải cô sẽ rất khó ăn nói với ba mẹ Tiểu Như hay sao chứ? Còn anh Thiệu Dương nữa, cô phải đối mặt với anh ấy thế nào đây?
Tiểu Khê rối rắm, càng suy nghĩ càng nhức đầu, cô cười cười:
- Đương nhiên là không rồi!
Sau đó cũng không quên căn dặn Mạch Tiểu Như:
- Nhưng mà Tiểu Như, ở đây về buổi tối, mày nên khóa chặt cửa phòng có biết không? Còn nữa nha, dù sau này trong hai chúng ta ai làm chuyện có lỗi, đối phương cũng phải tha thứ cho họ có biết không?
Ý của câu nói này chính là...
Tiểu Như nghe không hiểu, cô căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn Giang Tiểu Khê gật nhẹ đầu:
- Đương nhiên rồi Tiểu Khê, vì chúng ta là bạn thân của nhau mà!
Tâm can cô nặng nề, bạn thân, Mạch Tiểu Như xem cô là bạn thân, vậy mà cô lại...
Giang Tiểu Khê thở dài, cô bất đắc dĩ cười cho qua:
- Được rồi Tiểu Như, vậy tao về phòng trước đây. Mày ngủ ngon!
- Ừm, ngủ ngon!
Tiểu Khê bước ra ngoài, khép chặt cửa, cô tựa lưng vào tường. Chính là hai chữ bạn thân đè nặng trong lòng cô, rốt cuộc cô đã làm đúng phương trình này rồi chứ?
Sao đây? Sao lại đau đầu như thế này?
Bóng dáng Diên Hạ từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy nhanh vào, vừa nhìn thấy Tiểu Khê từ trên lầu bước xuống đã hô to:
- Chị họ, Hướng Thiên Ngôn anh ấy sắp sửa kết hôn rồi!
Đầu óc Giang Tiểu Khê lập tức xoay mòng mòng, tình yêu của cô, tình yêu bảy năm qua của cô...
Anh ấy sắp kết hôn rồi sao?
***
- Anh ấy vừa mới trở về đã nhờ em giao lại thiệp mừng cho chị và anh họ. Tiểu Khê, chị... Chị vẫn ổn đấy chứ?
Cổ họng cô khô khốc, chính là cảm giác đau đớn đến tột cùng, đau đến tâm can bị xé ra. Anh biết, anh biết cô thích anh, tại sao anh lại đột nhiên vừa mới trở về đã liền kết hôn chứ? Anh xem cô là gì?
Tiểu Khê run rẩy nhận lấy thiệp mời từ tay của Diên Hạ, tâm trí rối bời không dám mở ra xem. Tên người con gái được đề bên trong này, cô sợ, chính là không phải mình. Giang Tiểu Khê, không phải Giang Tiểu Khê.
Diên Hạ chỉ còn biết nói lời an ủi với Tiểu Khê, nhóc tì mười tuổi nắm chặt lấy tay cô.
- Chị họ, là Hướng Thiên Ngôn anh ấy không tốt, anh ấy hứa mà không giữ lời. Chị đừng buồn nữa có được không?
Đừng buồn, cô làm sao đừng buồn đây?
Đúng vậy, là Hướng Thiên Ngôn có lỗi với cô trước, anh ta hại cô phải chờ đợi anh ta suốt bảy năm, biến cô thành một đứa khờ.
Được thôi, cô nhất định sẽ để anh ta phải hối hận.
Giang Tiểu Khê định thần, từ từ mở ra xem. Kết quả như thế nào cô cũng chấp nhận, tuy nhiên, cô lại chẳng thể tin nổi vào mắt mình...
Người sánh duyên cùng Hướng Thiên Ngôn, người anh ta sắp sửa lấy làm vợ, là...
- Lý Minh Hàn?
Cảm xúc của cô hiện tại ngổn ngang hơn...
Địa điểm tiếp theo mà cả hai lui tới chính là vườn hoa ở sau vườn, bây giờ trời cũng đã chuyển chiều, chưa đầy hai phút nữa là đã bảy giờ. Giang Tiểu Khê cùng Mạch Tiểu Như đi dạo xung quanh khu vườn hoa hồng một vòng dài, vừa đi vừa trò chuyện với nhau. Được một lúc thấy Tiểu Như đã mệt rồi, Tiểu Khê quyết định cùng với người nào đó trở vào nhà, cụ thể là trở về phòng của Tiểu Như.
Như biết trước những gì cô thích, Giang Tiểu Khê đặc biệt đã sắp xếp đâu vào đó trong mọi ngóc phòng này, từ bày trí đến màu sắc rất tinh khôi, vừa thơ mộng nhưng không kém phần trưởng thành. Căn bản mà nói, cô chỉ đứng một bên mách lẻo với Phong Dật Trình thôi, ngoài ra mọi thứ đều là một tay anh cho người hầu sắp đặt mới là chính. Còn dám phủ nhận không thích Mạch Tiểu Như, cô có ngốc mới tin anh.
Về sau cô càng quyết tâm, cô nhất định phải tìm một người chu đáo với mình giống như cách làm của anh mình. Tuy nhiên, cái người đó khi nào mới chịu xuất hiện trước mặt của cô chứ?
Tiểu Như thấy Tiểu Khê ngơ ra, đầu óc có phần không hiểu:
- Này, Tiểu Khê, mày làm sao vậy? Cảm thấy trong người không khỏe sao?
Giang Tiểu Khê giật mình, quay lại gãi gãi đầu:
- À hì, thật ra thì cũng không có gì. Tao chỉ là đang suy nghĩ, tối nay mày có cần tao ở lại ngủ cùng không đó mà!
Nên nói, cho dù Mạch Tiểu Như không cho cô cũng không thể để Tiểu Như ngủ một mình. Đưa cô về đây đã là nguy hiểm rồi, lý nào một Giang Tiểu Khê chính nghĩa như cô lại để cho anh mình thừa nước đục thả câu chứ. Nhưng cũng không đúng, Phong Dật Trình là anh cô, cô đáng ra phải nên tin tưởng anh mới phải. Sao đằng này cô lại...
Tiểu Như có tính mộng du, lúc nhỏ ngủ cùng với Thiệu Dương, anh thường xuyên bị cô tống xuống giường. Ngủ một mình thì không sao, cô chỉ e rằng...
Tiểu Khê sẽ đau khổ mà thôi!
Thế nên, từ chối là cách tốt nhất!
Tiểu Như cười hề hề:
- Không cần đâu Tiểu Khê, tao ngủ một mình cũng được mà. Mày không giận tao chứ?
Tiểu Khê chột dạ, đích thực người nên nói câu này là cô thì mới phải. Nếu như một lúc nào đó Phong Dật Trình không kiềm chế được bản thân thì sao đây? Chẳng phải cô sẽ rất khó ăn nói với ba mẹ Tiểu Như hay sao chứ? Còn anh Thiệu Dương nữa, cô phải đối mặt với anh ấy thế nào đây?
Tiểu Khê rối rắm, càng suy nghĩ càng nhức đầu, cô cười cười:
- Đương nhiên là không rồi!
Sau đó cũng không quên căn dặn Mạch Tiểu Như:
- Nhưng mà Tiểu Như, ở đây về buổi tối, mày nên khóa chặt cửa phòng có biết không? Còn nữa nha, dù sau này trong hai chúng ta ai làm chuyện có lỗi, đối phương cũng phải tha thứ cho họ có biết không?
Ý của câu nói này chính là...
Tiểu Như nghe không hiểu, cô căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn Giang Tiểu Khê gật nhẹ đầu:
- Đương nhiên rồi Tiểu Khê, vì chúng ta là bạn thân của nhau mà!
Tâm can cô nặng nề, bạn thân, Mạch Tiểu Như xem cô là bạn thân, vậy mà cô lại...
Giang Tiểu Khê thở dài, cô bất đắc dĩ cười cho qua:
- Được rồi Tiểu Như, vậy tao về phòng trước đây. Mày ngủ ngon!
- Ừm, ngủ ngon!
Tiểu Khê bước ra ngoài, khép chặt cửa, cô tựa lưng vào tường. Chính là hai chữ bạn thân đè nặng trong lòng cô, rốt cuộc cô đã làm đúng phương trình này rồi chứ?
Sao đây? Sao lại đau đầu như thế này?
Bóng dáng Diên Hạ từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy nhanh vào, vừa nhìn thấy Tiểu Khê từ trên lầu bước xuống đã hô to:
- Chị họ, Hướng Thiên Ngôn anh ấy sắp sửa kết hôn rồi!
Đầu óc Giang Tiểu Khê lập tức xoay mòng mòng, tình yêu của cô, tình yêu bảy năm qua của cô...
Anh ấy sắp kết hôn rồi sao?
***
- Anh ấy vừa mới trở về đã nhờ em giao lại thiệp mừng cho chị và anh họ. Tiểu Khê, chị... Chị vẫn ổn đấy chứ?
Cổ họng cô khô khốc, chính là cảm giác đau đớn đến tột cùng, đau đến tâm can bị xé ra. Anh biết, anh biết cô thích anh, tại sao anh lại đột nhiên vừa mới trở về đã liền kết hôn chứ? Anh xem cô là gì?
Tiểu Khê run rẩy nhận lấy thiệp mời từ tay của Diên Hạ, tâm trí rối bời không dám mở ra xem. Tên người con gái được đề bên trong này, cô sợ, chính là không phải mình. Giang Tiểu Khê, không phải Giang Tiểu Khê.
Diên Hạ chỉ còn biết nói lời an ủi với Tiểu Khê, nhóc tì mười tuổi nắm chặt lấy tay cô.
- Chị họ, là Hướng Thiên Ngôn anh ấy không tốt, anh ấy hứa mà không giữ lời. Chị đừng buồn nữa có được không?
Đừng buồn, cô làm sao đừng buồn đây?
Đúng vậy, là Hướng Thiên Ngôn có lỗi với cô trước, anh ta hại cô phải chờ đợi anh ta suốt bảy năm, biến cô thành một đứa khờ.
Được thôi, cô nhất định sẽ để anh ta phải hối hận.
Giang Tiểu Khê định thần, từ từ mở ra xem. Kết quả như thế nào cô cũng chấp nhận, tuy nhiên, cô lại chẳng thể tin nổi vào mắt mình...
Người sánh duyên cùng Hướng Thiên Ngôn, người anh ta sắp sửa lấy làm vợ, là...
- Lý Minh Hàn?
Cảm xúc của cô hiện tại ngổn ngang hơn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook