Khế Ước Hàng Tỷ: Nắm Giữ Ông Xã Giàu Có
Chương 16: Oan gia ngõ hẹp, lại gặp nhau (1)

Bạch Tưởng ngồi trên giường, hai tay đấm chăn thùm thụp, thân thể đau nhức, lạnh cứng khiến cả người cô không thoải mái, gương mặt cô dữ dằn buông lời hung ác: “Đồ đàn ông thối tha, dám đối xử với tôi như vậy, anh tốt nhất nên cầu nguyện đừng có rơi vào tay tôi!”

……

Hai giờ chiều.

Bạch Tưởng ngồi trên xe buýt, đi tới trước một tòa nhà ở ngoại ô thủ đô.

Cô đi thẳng lên tầng mười, bước ra khỏi thang máy, mấy chữ cực lớn đập vào mắt cô: Văn phòng luật sư Tam Nguyên.

Ở Trung Quốc, người ta không công nhận thám tử là một ngành.

Cho nên công ty vốn là “Văn phòng thám tử Tam Nguyên” lại phải đăng ký dưới tên là: Văn phòng luật sư Tam Nguyên.

Trong công ty thám tử Tam Nguyên có nhóm thám tử, cũng chính là luật sư, bọn họ không chỉ phụ trách làm việc cho người ủy thác, khi người ủy thác muốn đưa đơn tố tụng, bọn họ cũng có thể trở thành luật sư cho người ủy thác.

Giờ phút này, trước quầy văn phòng có một người đàn ông ước chừng hai bảy, hai tám tuổi đang vùi đầu hăng hái chiến đấu với máy tính.

Bạch Tưởng vừa thấy anh ta liền giận sôi máu, cô tiến lên hai bước, “Này, Đại Quân!”

Đại Quân trước quầy ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Tưởng, ánh mắt anh ta có chút chột dạ, “Ôi chao, là cô Bạch Tưởng!”

“Đúng vậy, tôi tới nộp bài phỏng vấn!”

Bạch Tưởng giận đến ngứa răng, tư thế tựa như hận không thể cắn đứt một miếng thịt của Đại Quân.

Đại Quân rụt rụt cổ, “Ai nha, đau bụng quá!”

Anh ta vừa nói xong liền ôm bụng chạy vào WC.

Muốn chạy?

Không có cửa đâu!

“Anh quay lại cho tôi!” Bạch Tưởng bước hai ba bước đã đến bên người anh ta, duỗi tay ra nắm lấy ống tay áo anh ta, “Đừng hòng trốn!”

Đại Quân quay đầu lại bày vẻ mặt đáng thương: “Thưa cô Bạch, cô đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này đi!”

Đại Quân khóc đến nước mũi nước mắt ròng ròng, “Tôi sai rồi, là tôi sơ sót, nhưng trên tôi có mẹ già, dưới có con nhỏ, còn có một bà nội ở bệnh viện đang chờ thay tim, tôi không thể làm mất công việc này, hu hu, cô ngàn vạn lần đừng làm lớn chuyện, bằng không tôi sẽ xong đời! Làm mất công việc này, tôi, tôi thà đi tìm chết còn hơn!”

Bạch Tưởng nhìn người đàn ông khóc đến không ra thể thống gì, nhịn không được thở dài, buông tay: “Anh có biết vì sơ sót của anh mà tạo thành hậu quả gì cho tôi không, tôi……”

“Cô là con nhà gia giáo, không phải tìm việc rất dễ sao? Một hai phải tới nơi này làm gì? Hơn nữa nhìn cô cũng không thiếu tiền!” Đại Quân trả lời vô cùng đáng thương.

Bạch Tưởng ngồi trên ghế trước quầy, ánh mắt mang theo mờ mịt, “Ước mơ, ước mơ anh hiểu không?”

Đại Quân gãi gãi đầu, có chút hổ thẹn, “Thật xin lỗi.”

“Thôi thôi!” Bạch Tưởng phất phất tay, “Là tôi vô duyên với Tam Nguyên.”

Cô nói tới đây bèn xoay người muốn đi.

“Từ từ!” Đại Quân kêu một tiếng.

Bạch Tưởng quay đầu lại, gương mặt không có cảm xúc, “Chuyện gì?!”

Trên mặt Đại Quân hiện lên vẻ rối rắm, thật lâu sau mới đưa quyết tâm, “Theo lý thuyết tiết lộ bí mật của Boss là không đúng, nhưng ai bảo tôi nợ cô một ơn huệ? Đây đây, tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội.”

Vừa nghe còn có cơ hội, Bạch Tưởng vô cùng hưng phấn đi đến.

“Gần đây Boss nảy sinh hứng thú với tâm lý tội phạm, không phải cô là sinh viên sao, mau viết một bài luận văn có ý nghĩa, không chừng Boss sẽ đặc cách cho cô trúng tuyển!”

“Thật sự?” Hai mắt Bạch Tưởng sáng lên, thân là sinh viên, viết một phần luận văn còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Lập tức cô cười đến thấy răng không thấy mắt, vỗ vỗ bả vai Đại Quân, “Được rồi, chờ tôi trúng tuyển nhất định mời anh ăn cơm!”

Đại Quân mỉm cười, “Được! Cô tốt nhất nhanh lên, chỉ còn ba ngày nữa là phải trình nộp bài.”

……………

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương