Edit: Sec




Tầm mắt mơ hồ hết sức, Tạ Ân thấy khuôn mặt Chu Toàn ngày càng lớn hơn, trực giác cũng thầm đoán được cơn mỏi mệt rã rời khác thường này hơn một nửa là Chu Toàn đang giở trò. Cậu dùng hết sức lực bản thân cầm chai rượu đó ném về phía đầu Chu Toàn, cánh tay đưa đến nửa đường đã mềm nhũn xuống.

Chiếc bánh xinh nhật xinh đẹp trên bàn bị chai rượu ném trúng liền vỡ nát. Rượu chảy từ mặt bàn xuống mặt thảm, tạo thành mấy vệt đỏ sậm như máu.

“Uhm…” Thiếu niên dùng sức cắn môi, cực kì không muốn làm cho mình trở thành tù binh của cơn buồn ngủ. Song thuốc đã ngấm, hết thảy giãy dụa đều là vô ích. Mí mắt cũng chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ nữa, từ từ sụp xuống, che lại bóng dáng Chu Toàn trước mắt.

Theo hướng Tạ Ân ngã xuống ghế salon, mái tóc đen nhánh rẽ sang một bên, lộ ra vầng trán xinh đẹp của thiếu niên.

Thiếu niên nằm ngửa, tư thế không có một chút phòng bị, trước mặt Chu Toàn tiến vào mộng đẹp. Ngực dán vào chiếc áo T-shirt di chuyển theo hô hấp, lên xuống nhịp nhàng.

Trên màn hình TV, các thí sinh dự thi còn đang chăm chứ vừa ca hát vừa nhảy múa. Chu Toàn cầm lấy điều khiển TV chỉnh âm lượng lớn lên, đủ để che dấu những tiếng động khác trong phòng. Cho dù trong tiếng ca múa ầm ĩ như vậy, Tạ Ân vẫn như cũ không tỉnh lại.

Chu Toàn vốn nên cầm chìa khóa rồi lập tức rời đi, nhưng y giống như mê muội, tiếp tục đưa mắt nhìn thiếu niên.

Cả khuôn mặt Tạ Ân, cũng bởi tác dụng của hơi men mà nổi lên một màu hồng phấn thật mỏng, đó là loại rực rỡ dụ người phạm tội.

Rất rất giống Lê Tĩnh Hải…Hai tay Chu Toàn chống trên tay vịn ghế sa lon, nửa người trên nghiêng về phía trước, xuất thần nhìn chăm chú thiếu niên nằm trên ghế sa lon, hồn nhiên không phát hiện khoảng cách giữa mình và thiếu niên gần như thế.

Nghĩ đến cái tên Lê Tĩnh Hải, nơi sâu thẳm trong trái tim dường như bị một bàn tay vô hình tàn nhẫn bóp lấy, nỗi đau không thể thổ lộ rõ ràng lại bắt đầu lan ra.

Nếu như lúc này Chu Toàn nhìn vào trong gương, chắc chắn y sẽ bị vẻ mặt kinh khủng của mình hù dọa. Nhưng hiện giờ trong mắt Chu Toàn chỉ có sự tồn tại của Tạ Ân mà thôi.

Khuôn mặt thiếu niên, từ từ trùng lên khuôn mặt khiến Chu Toàn vừa yêu vừa hận trong kí ức. Hô hấp người nọ mang theo men rượu, khiến người muốn say.

Chu Toàn nhắm mắt lại, hít thật sâu không khí xung quanh khiến người ngứa ngáy đến phát đau, trong lúc bất chợt giống như người điên, ngồi chễm chệ trên ghế sa lon, nâng khuôn mặt Tạ Ân lên, ngậm lấy đôi môi thiếu niên dùng sức mút vào.

Động tác của y không hề có chút dịu dàng, trái lại rất thô bạo. Đôi môi Tạ Ân mau chóng sưng đỏ.

Mùi vị thanh xuân chân thật vô cùng.

Chu Toàn đã quên lần cuối cùng mình và Lê Tĩnh Hải hôn nhau là khi nào.

Sau khi xin việc, bọn họ đều bận chuyện riêng, không còn giống như thời đại học, đem chuyện thân mật đặt ở vị trí đầu tiên nữa. Nhất là mấy tháng trước khi chia tay, Lê Tĩnh Hải thường xuyên đi sớm về trễ, tiếp xúc giữa hai người thường vẻn vẹn dừng lại ở một cái ôm đơn giản.

Mặc dù như thế, nhưng Chu Toàn vẫn rất thỏa mãn với thứ tình cảm bình thản mà ấm áp này. Cho đến sau khi chia tay, y mới muộn màng ý thức được ràng, thật ra đó là dấu hiệu báo trước tình yêu tan vỡ.

Y hận mình quá ngốc nghếch, hận hơn nữa là kĩ năng diễn xuất quá khéo léo của Lê Tĩnh Hải. Rõ ràng đã thay lòng, hắn còn có thể đóng giả vẻ mặt thâm tình, như không có việc gì bình yên ngủ bên gối y.

Trong giới giải trí, chẳng có ai tốt cả! Hận ý bị đè nén bấy lâu nay rốt cuộc phá kén chui ra. Chu Toàn đè lên Tạ Ân, nảy sinh ác độc mà cắn đôi môi đã sưng đỏ của thiếu niên, vẫn chưa hết giận, lại đem đầu lưỡi thăm dò trong miệng Tạ Ân.

Vị khói thuốc nhàn nhạt cay cay hòa với mùi rượu, và cả thiếu niên ngây ngô, không một chút phản kháng, đã đầu độc mọi giác quan cùng thân thể Chu Toàn. Hô hấp vô tình trở nên nặng nề hơn, ban đầu là nụ hôn kiểu cướp đoạt nóng bỏng nhưng rồi dần xuống dưới, liếm cằm thiếu niên rồi dần dần rời xuống…

Y khát vọng chạm tới một bước tiếp theo.

Bàn tay Chu Toàn như bị ác ma dẫn lối, trượt vào trong áo T-shirt của thiếu niên, dọc theo thắt lưng Tạ Ân chậm chạp vuốt ve, rồi leo lên ngực. Hai điểm nhỏ xinh đẹp trước ngực, nhanh chón bị ngón tay Chu Toàn vuốt ve mà cương lên.

Nơi dục vọng bị cấm dục nhiều ngày của y, cũng thành thực đứng thẳng lên, bị quần tây trói buộc đến đau đớn, đang kêu gào khẩn cầu được buông thả.

Tia lí trí còn sót lại của Chu Toàn nói cho y biết, nên dừng tay tỉnh lại thôi, nếu không hậu quả y không thể gánh chịu. Nhưng một âm thanh khác trong đầu cũng đang hấp dẫn y: “Đối phó với loại oắt con ham hư vinh này, không cần phải đau lòng. Để lại một vạn đồng, coi như tìm MB.”

Tà ác và xúc động cuối cùng chiếm phần hơn.

Chu Toàn nửa ngồi dậy, đem quần Tạ Ân kể cả quần lót bên trong đều cởi ra. Bởi vậy nên đôi chân dài với làn da trơn láng của thiếu niên liền lộ ra trước tầm mắt Chu Toàn, bộ phận nam tính của người kia bị lông mao tinh mịn che dấu, rất yên tĩnh ngủ đông.

Chu Toàn đã dục hỏa đốt người. Thậm chí chẳng quan tâm cởi y phục xuống, chỉ có kéo khóa quần, nửa cởi quần ra, để cho tính khí đang trướng đau có thể giải phóng.

Y nâng một chân thiếu niên gác trên vai mình, sau đó bắt đầu va chạm ao hãm bí ẩn của thiếu niên.

Lối vào khô khốc ương ngạnh cự tuyệt sự xâm nhập của đàn ông. Chu Toàn thử mấy lần, chỉ khiến bản thân đau đớn mà vẫn vào không được. Y nôn nóng dò xét bống phía, thấy chiếc bánh ngọt vụn nát trên bàn trà, ánh mắt sáng lên.

Kem trắng sữa bị ngón tay đưa vào trong cơ thể Tạ Ân, xoay tròn, mở rộng. Cảm giác được ngón tay đã có thể tự do ra vào, Chu Toàn dùng sức đem mình xâm nhập nơi yếu ớt nhất của thiếu niên.

“Uhm…” Tạ Ân vẫn trong trạng thái ngủ miên man, cả người giật bắn, mặc dù vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên vẫn vô ý thức mà nhăn nhó.

Chu Toàn hoàn toàn có thể nhận ra Tạ Ân đang đau đớn, bởi vì y ở trong thân thể lửa nóng của thiếu niên, cũng gặp áp bách mãnh liệt đến gần như hít thở không nổi nữa, nó thúc giục Chu Toàn càng muốn xâm nhập xuyên qua thiếu niên.

Đem mình khẽ lui lại một chút, sau đó, dùng lực lớn hơn tiến lên.

Ghế sa lon bị đưa đẩy đến đung đưa trước sau, thiếu niên lại bị Chu Toàn vững vàng đưa đẩy trên hế, giống như một con búp bê thổi khí, bị y mặc sức đùa bỡn.

Thân thể mới bắt đầu là khẩn sáp (khẩn: chặt, sáp: không trơn), theo tiết tấu chuyển động không ngừng của Chu Toàn, kem sữa hòa tan mang theo tia máu màu hồng bắn ra, làm bẩn ghế sa lon, cũng làm trơn cho Chu Toàn, khiến Chu Toàn trong khoái cảm tội ác càng thêm hưng phấn. Trong cổ họng thiếu niên tràn đầy mấy tiếng rên rỉ nhỏ vụ, đem dục niệm của Chu Toàn đẩy đến cao trào.

“A..ư…”Cảm giác dòng điện bủn rủn mà tê dại dường như theo xương sống chạy thẳng lên đại não, Chu Toàn biết mình sắp bắn. Y điên cuồng quấn chắt thắt lưng Tạ Ân, há mồm cắn cổ thiếu niên, hạ thân chuyển động mãnh liệt.

Thời khắc tiết ra kia, Chu Toàn đem toàn bộ sức nặng đặt trên người thiếu niên, run rẩy không dứt.

Nhưng còn chưa thỏa mãn.

Y và Lê Tĩnh Hải ở chung, hai người chân chính ân ái mấy lần thật ra thì lác đác có thể đếm được. Thứ nhất bận lòng công việc, thứ hai hai người cũng không quá quan tâm chuyện làm phía dưới, mỗi lần vuốt ve an ủi đến lúc quan trọng liền dừng lại.

Về phần trực tiếp buông thả trong cơ thể đối phương thì càng không cần phải nỏi. Lê Tĩnh Hải sợ bẩn, càng sợ AIDS, kiên trì khi ân ái ắt dùng bao cao sư. Chu Toàn mặc dù có chút buồn vì thái độ không tin tưởng này của Lê Tĩnh Hải nhưng cũng chỉ có thể phối hợp.

Từ từ trong khoái cảm khôi phục lại như cũ, Chu Toàn chống hai cánh tay lui lại, nhặt quần lên.

Lễ tuyển tú đã kết thúc, đang phát chương trình dạy cờ vây, hết sức yên tĩnh. Trên ghế sa lon hỗn loạn vô cùng, Tạ Ân sắc mặt xám trắng. Hạ thân và trên cổ cũng giữ lại chứng cứ phạm tội, còn đang chầm chậm rỉ máu.

Chu Toàn đột nhiên bối rối rồi sợ hãi. Y hoàn toàn, ngay từ đầu, không nghĩ rằng mình vừa xuống tay mà lại điên cuồng như vậy, sửng sốt một trận mới như tỉnh lại từ trong mộng, luống cuống tay chân xé khăn giấy trong hộp, chà lau vết thương cho Tạ Ân.

Dường như dùng hết cả hộp khăn giấy, mới khiến máu ngừng chảy.

Một vạn đồn tiền mặt trong túi nhựa, may là không bị rượu đỏ lúc trước làm ướt. Chu Toàn lau khô sạch sẽ túi nhựa, đem tiền đặt bên cạnh Tạ Ân. Từ trong túi quần Tạ Ân móc ra chìa khóa, sau đó thay thiếu niên mặc lại quần áo.

“Còn có gì cần thu dọn?” Y lẩm bẩm tự nói, nghĩ có nên xóa đi dấu vân tay ở những nơi mình từng chạm vào, nhưng thế thì có ích gì? Mặt của y đã sớm bị thiếu niên thấy được. Một khi thiếu niên báo án, y khẳng định khó thoát lưới pháp luật.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!

Chu Toàn luống cuống bắt đầu rối loạn đầu tóc, nhìn thiếu niên không hề có động tĩnh trên ghế sa lon, chợt một ý nghĩ đáng sợ nảy lên trong óc y – giết Tạ Ân!

Chỉ cần có thể để cho thiếu niên không mở miệng được, mấy ngày nữa là y có thể an toàn ra nước ngoài rồi, cảnh sát chưa chắc có thể điều tra ra y.

Rất nhiều vụ giết người cũng đều không điều tra ra kết quả đó thôi?

Ác niệm một khi thành hình, liền không có chừng mực mà lớn lên. Giờ phút này Chu Toàn giống như bị tà ma nhập vào, run rẩy vươn hai tay ra, bóp chặt cổ Tạ Ân, từ từ siết chặt…

Một chuỗi tiếng nhạc vang dội vui vẻ bỗng nhiên không chút báo trước vang lên, Chu Toàn bị dọa, tay cũng mềm nhũn, người cũng từ trạng thái điên cuồng tỉnh táo lại, nhìn thẳng vết máu bầm trên cổ Tạ Ân. Kiểm tra chóp mũi Tạ Ân, may mắn, còn thở.

Y thiếu chút nữa thành hung thủ giết người.

Khúc nhạc còn đang thanh thúy vang lên, là điện thoại của Tạ Ân. Trên màn hình ánh sáng chợt lóe chợt tắt.

Chu Toàn nhìn chiếc di động, cơ bản không dám tắt máy, lại không dám nhận, song điện thoại vẫn kêu không ngừng, y rốt cuộc chịu đựng không nổi âm thanh này hành hạ, đưa di động ngâm vào chén rượu đỏ mình chưa uống.

Di động sáng lên hai lần, sau đó tắt ngấm.

Chu Toàn thở dài một hơi, mới phát hiện ra sau lưng y mồ hôi đã thấm ướt lạnh quần áo.

Y vội vàng đeo kính râm khẩu trang, cầm chìa khóa phòng, vừa bước chân ra lại lùi trở về, ấn đèn “Xin đừng quấy rầy” ở bên tường xuống rồi mới ra khỏi cửa, dùng sức đóng cửa phòng.

Trên đường không có ai, Chu Toàn cũng không dám ngồi thang máy, sợ trong thang máy gặp người, nên y đi từ cửa thoát hiểm xuống dưới. Y bước đi xuống khỏi mười hai tầng lầu so với bất cứ lúc nào đều nhanh hơn, xuyên qua đại sảnh, chạy như tránh nạn rời khỏi khách sạn.

Ào ào…Nước nóng từ vòi hoa sen trút xuống, làm ướt Chu Toàn. Nước này rất nóng. Chu Toàn lại vẫn cảm thấy tay chân lạnh như băng.

Y ngửa đầu, mặc cho nước nóng rót vào tai, mắt, mũi, miệng mình, thở dốc từng đợt từng đợt.

Sau khi trở lại phòng trọ, y liền chạy vội vào phòng tắm, có thể không nói đến chuyện y dùng lực mạnh ra sao để cọ rửa, nhưng mùi vị tội ác trên người vẫn không thể nào gột rửa được.

Y là tội phạm hiếp dâm giết người không thành. Nghĩ đến hành động ngông cuồng trước đó của mình, lòng Chu Toàn không ngừng chìm sâu vào bóng tối.

Tạ Ân bị y khiến cho thảm như vậy, tỉnh lại chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y.

Y xong đời rồi.

Chu Toàn nắm tay thật chặt, vạn phần muốn đánh mình một trận thật đau, nhưng dù có đánh chết mình cũng không thể vãn hồi điều gì.

Y đợi cảnh sát đến cửa bắt mình, ở trong ngục sống qua nửa quãng đời còn lại ư.

Chu Toàn tàn nhẫn nện một đấm lên vách phòng tắm, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Đêm đó, Chu Toàn thức trắng không ngủ, đứng ở ban công hướng về một mảnh đen kịt dưới lầu mà ngẩn người. Cho đến hôm sau sắc trời sáng rõ, ánh mặt trời từ từ soi sáng trên mặt y, y mới trốn vào bên trong nhà, đem tất cả rèm cửa kéo ra.

Y là kẻ có tội, không thích hợp xuất hiện dưới ánh mặt trời. Y sợ nghe được tất thảy mọi âm thanh, nên tắt điện thoại di động, nhổ nguồn điện TV, kéo dây điện thoại xuốn. Cả ngày ngòi yên trong phòng, chờ không biết lúc nào sẽ vang lên tiếng gõ cửa.

Trong lòng vô cùng đau khổ.

Mới qua hai ngày, Chu Toàn đã gầy một vòng lớn, mắt đầy tơ máu ẩn hiện, cũng không dám ngủ. Bởi vì lúc trước, khi y thật sự quá mệt mỏi, mới dựa vào lưng ghế ngủ gật, liền mơ thấy ác mộng.

Trong mộng, Tạ Ân cả người đầy máu nằm trên ghế salon, không hề nhúc nhích. Y nơm nớp lo sợ đưa tay thử xem Tạ Ân còn thở hay không, nhưng thiếu niên chợt bật dậy, lè lưỡi nhào về phía y, trong đôi mắt nâu chảy ra máu…

Tỉnh lại, Chu Toàn như kẻ mất hồn. Câu nói trong lòng có quỷ, chính là hình dung tốt nhất về y lúc này.

Dưới sự nôn nóng, khủng hoảng, sợ hãi, hối tiếc, đủ loại tra tấn giầy vò, lo lắng đề phòng chịu khổ được ba ngày, Chu Toàn dự đoán cảnh sát cũng không đến.

Chẳng lẽ Tạ Ân không báo cảnh sát? Chu Toàn nghĩ mãi không hiểu.

Mãi cho đến khi y ngồi vào taxi, đi tới sân bay, vẫn không thể tin được mình có vận tốt như vậy.

Trên đường có xe cảnh sát đi qua, Chu Toàn tim đập thình thịch. Chờ xe cảnh sát đi xa rồi, mới tự nói với mình không phải là tới bắt y. Tiến vào sảnh chờ, y vẫn tâm thần bất định, nhìn mỗi người bên cạnh đều thấy giống như cảnh sát chìm, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới đem y khóa đi.

Hai canh giờ chờ đợi, dài đằng đẵng mà đau khổ. Tới lúc Chu Toàn cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa, nhân viên phục vụ sân bay cuối cùng mới báo mọi người lên máy bay.

Máy bay chở đầy hành khách. Trên đường băng chạy gia tốc, sau đó cùng với tiếng động cơ ầm ầm bay lên trời xanh.

Chu Toàn kể từ khi vào khoang hành khách thì thân thể đã trở nên thư giãn, ngồi im trên ghế, hai tay dùng sức che mặt.

Y rốt cục tránh được.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài có phải không thoải mái hay không?” Nữ tiếp viên hàng không tỉ mỉ hỏi thăm: “Ngài có cần giúp đỡ không?”

“Không, cám ơn.” Chu Toàn điều chỉnh tốt cảm xúc, mỉm cười lắc đầu với nữ tiếp viên, sau đó đem ánh mắt chuyển tới bên ngoài cửa sổ. Máy bay đang bay lên, mây trắng từng đám như bông, thật nhanh xẹt qua cửa sổ. Bên cạnh, là vòm trời mênh mông xanh thẳm vô cùng như biển cả.

Milan, là một thế giới khác.

Chu Toàn thu hồi ánh mắt, tựa đầu vào chiếc gối trên ghế, chân chính thả lỏng tâm trạng căng thẳng mấy ngày qua, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương